Chương 77: Bão táp sắp tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ Giáng sinh năm nay trôi qua trong khu rừng rậm, Aliya vốn định về nhà, nhưng Andrew thích ở tại nơi này, vì cậu có thể tùy ý luyện tập cưỡi chổi bay. Hơn nữa trong rừng rậm có rất nhiều động vật nhỏ, trong một buổi chiều cả nhà cùng tản bộ, Little Bear còn phát hiện một chú cáo con núp trong bụi cỏ, càng khiến Andrew mê mẩn nơi này......

"Cha, cha cùng con chơi Quidditch một hồi được không?" Andrew lao vào nhà hưng phấn ren hò: "Con muốn luyện tập tránh né trái Bludge." Trong lần tập huấn trước, Andrew suýt nữa bị trái Bludge hất ngã khỏi cây chổi.

Aliya đang ở trong phòng bếp, nghe vậy thì lắc lắc đầu cười khẽ, sự yêu thích của Severus đối với Quidditch chỉ dừng lại ở chiếc cúp mỗi năm một lần, hắn coi trọng vinh dự Slytherin, thế thôi! Nhưng chỉ chốc lát sau, thanh âm hai cha con vang lên ngoài cửa sổ, Aliya vội vàng chạy tới ngó ra, hơi ngẩn người. Severus đang cưỡi chổi ôm Quaffle lao về hướng cầu gôn của Andrew, Andrew la lớn, vội vàng chuyển hướng cây chổi......

A, cái này, thế này...... thật sự quá bất ngờ, Severus đánh Quidditch?!!! Dựa theo biểu hiện thường ngày, Alita còn tưởng khi hắn đi học sẽ tránh né cái loại vận động này xa nhất có thể, đâu ngờ......

"A! Sev, Andrew, cẩn thận một chút!" Aliya mở cửa sổ thò đầu ra hét lớn, vừa nãy có một trái cầu sượt qua, suýt nữa đâm vỡ kính cửa sổ!

Hai người làm bộ như không nghe thấy tiếng Aliya, Severus quay ngoắt chổi né một trái Bludge xoáy ốc, cũng thành công đập nó quay trở lại phía Andrew, Andrew đã nhìn thấy trái Snitch, luống cuống tránh Bludge, lao về phía Snitch......

Đếnận khi Aliya hoàn thành tiệc tối Giáng sinh, hai cha con mới kéo cây chổi thở hổn hển bước vào nhà, quần áo lộn xộn dính đầy bụi đất, tô thêm vài hoa văn cho tấm thảm lông dê trắng tinh Aliya vừa thay sáng nay, cộng them cả Little Bear quẩn quanh quấy rối nữa, Aliya tức điên, dứt khoát đuổi cả hai cha con và một con chó vào phòng tắm, hạ lệnh cưỡng chế họ thu thập sạch sẽ chỉnh tề mới được phép bước ra!

Cho dù thế cục bên ngoài không tốt, gia đình họ lánh trong khu rừng này vẫn đón một lễ Giáng sinh ấm áp ngập tràn tiếng cười!

Vừa sang năm mới, Severus phải trở về trường học, cha vừa đi, Andrew cũng cảm thấy nhàm chán, ở nhà thêm hai ngày rồi cũng thu thập hành lý trở lại trường học với bạn bè.

Nói thật ra, Aliya có chút mất mát, con trai dần dần lớn lên, Severus cũng không thể thường xuyên ở bên, phần lớn thời gian cô đều ở một mình, tuy rằng còn có công tác, nhưng nhìn đám văn kiện tán loạn trên bàn làm việc, Aliya thở dài ngao ngán, đây chỉ là loại công tác không thể không làm, căn bản không thể khiến cô yêu như âm nhạc. Có lẽ, có lẽ, mình có thể có thêm một đứa bé...... Aliya theo bản năng mà vuốt vuốt lưng Little Bear, trầm ngâm.

Ý tưởng này, còn chưa nói cho Severus đã bị chính cô ném lên chín tầng mây, thế lực của Chúa tể Hắc Ám đang càng ngày càng mở rộng, mấy bộ môn chủ yếu trong Bộ Pháp Thuật, ngoại trừ bản thân văn phòng Bộ trưởng và Cục Thần Sáng đau khổ chống đỡ, còn lại gần như đã nằm trong khống chế của Voldemort. Chả phải lời nguyền Độc đoán gì cho cam, kết hợp đe dọa và dụ dỗ, uy hiếp sinh mệnh kèm theo chút dụ hoặc danh lợi, thực dễ dàng khiến họ phản chiến, dù chán ghét hành vi của Tử Thần Thực Tử, nhưng ai cũng có gia đình, có người thân.....

Bộ Pháp Thuật thật vô dụng, chỉ biết kéo chân sau!!!

Aliya ngầm khinh bỉ, mạng lưới tình báo cô lập ra bị hủy hoại gần một nửa! May mà lúc trước cô kiên trì sử dụng phương thức liên lạc một chiều, cho dù có phản đồ, nhưng cục diện hiện tại vẫn còn nằm trong tầm khống chế.

Bất đắc dĩ, Aliya không thể không cho một ít 'liên lạc viên' đình chỉ hoạt động, chỉ để lại mấy nhân viên tử trung thuộc về Hội Phượng Hoàng tiếp tục công tác, cũng căn cứ điều kiện của từng người mà tận lực giảm thiểu công việc cho họ.

Hiện tại còn chưa phải thời điểm tung hết át chủ bài, Dumbledore nói vậy đấy.

Voldemort áp dụng loại phương thức chậm rãi thẩm thấu này để chiếm lĩnh Bộ Pháp Thuật cũng làm Dumbledore và Aliya thở phào nhẹ nhõm, hiện tại hai bên đều hoạt động trong bóng tối, hình thành một loại cân bằng quỷ dị, xem ra chính Voldemort cũng không muốn lập tức trực diện đối đầu. Về phía Hội Phượng Hoàng, tuy điều kiện công tác khó khăn hơn trước nhiều, nhưng ít nhất thì tạm thời có thể bảo đảm an toàn cho phần lớn phù thủy bình thường......

Cục diện này có thể bảo trì bao lâu, Aliya không biết, Severus không biết, Hội Phượng Hoàng cũng không biết, chỉ sợ ngay cả chính Dumbledore cũng không biết. Hiện tại, Aliya gần như không gặp được Dumbledore, rất nhiều mệnh lệnh của cụ đều hạ đạt trực tiếp cho thành viên cụ thể để họ đi thực hiện, có nhiệm vụ Aliya biết được, có cái thì không. Nhưng cô vẫn cảm thấy, Dumbledore đang gạt rất nhiều người, như chuyện của Harry Potter, như nhiệm vụ chính của Severus......

Severus rất lo lắng cho cô, Aliya hiểu, nhưng mà, giống như chính hắn vậy, đây là điều cô không thể không làm, Aliya không rõ nguyên nhân Severus gia nhập Hội Phượng Hoàng, nhưng cô rất rõ ràng nguyên nhân mình có mặt ở nơi này - vì con trai, vì gia đình!

..........................................................

Andrew dẩu môi cùng phượng hoàng Fawkes thi nhau pi pi pi, giống như đang cùng nó trò chuyện vậy, Dumbledore thì nhàn nhã ngồi bên bàn làm việc, mỉm cười nhìn một màn này.

"Hì hì hì," Andrew vui sướng vuốt ve bộ lông bóng loáng bắt mắt của Fawkes, "Giáo sư, khi nào Fawkes mới lớn lên?" Hiện tại Fawkes chỉ lớn bằng một con gà bình thường, nhưng giáo sư Dumbledore đã từng nói, con phượng hoàng sinh ra Fawkes rất lớn, sải cánh phải rộng đến gần 50 mét......

"Chuyện này còn cần thời gian rất dài nữa, phượng hoàng là một giống loài rât cổ xưa, theo truyền thuyết kể lại, tuổi thọ của hượng hoàng có thể lên đến hơn 500 năm, nhưng điều này không ai có khả năng xác định." Dumbledore mỉm cười hiền từ nhìn Andrew, "Amdrew, con nghiên cứu tới đâu rồi?"

Andrew thở dài, cẩn thận thả Fawkes trở lại giá đứng, đi tới ngồi bên tay vịn chiếc ghế Dumbledore đang ngồi, chán nản lắc lắc đầu, "Tiến triển rất chậm chạp, truyền thuyết về phượng hoàng có rất nhiều tài liệu phương Đông ghi lại, nhưng đó đều là văn tự cổ, con không hiểu lắm......" Andrew cắn môi dưới, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay đen nhánh khô khốc của Dumbledore, rầu rĩ nói: "Giáo sư, thật sự không còn cách nào sao? Nếu không thì, chúng ta bỏ chuyện nghiên cứu Lời nguyền Giết chóc qua một bên đã, lời nguyền mà giáo sư trúng phải mới là quan trọng nhất......"

"Không phải đâu, con trai," Dumbledore kéo tay áo che đi bàn tay phải khô quắt, mỉm cười nói: "Nghiên cứu hiện tại của con mới là quan trọng nhất, chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến kế hoạch của ta có thể thành công hay không, Andrew, nói cho ta, con sẽ dùng toàn lực tiếp tục nghiên cứu chứ?"

Andrew trong lòng trầm xuống, cậu gật đầu thật mạnh, sẽ! Nhất định sẽ tiếp tục, đây là ước định của cậu và giáo sư......

"Thực xin lỗi, Andrew, khiến con phải thừa nhận những áp lực vốn không nên gánh chịu, nhưng ta...... ta thật sự không còn nhiều thời gian." Lúc này Dumbledore tựa như một ông lão bình thường, mỏi mệt mà áy náy vươn tay xoa gò má non nớt của cậu bé trước mặt.

"Không sao đâu, giáo sư, chúng ta là bạn mà!" Andrew cươi toe, vươn tay cầm lấy tay trái Dumbledore lắc lắc: "Bạn bè đương nhiên nên giúp đỡ cho nhau! Giáo sư, thầy chờ tin tức tốt của con đi!"

Dumbledore cũng cười, cũng cầm lấy bàn tay Andrew lắc lắc, giống như đối xử với một người địa vị tương đương vậy.

Hai người lại bàn luận thêm một hồi về phượng hoàng, mỗi lần Andrew mắc kẹt đều có thể tìm được sự dẫn dắt từ giáo sư Dumbledore, chỉ là, cuộc nói chuyện của họ không thể kéo dài, Fawkes hót lên một tiếng, cửa văn phòng hiệu trưởng bị gõ vang, "Mời vào!" Dumbledore nói.

Là Harry Potter, hiển nhiên, anh ta cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Andrew, chần chừ đứng ở cửa không bước vào.

"Harry, con mau vào đi, ta và Andrew cũng sắp xong rồi." Dumbledore quay qua Andrew khẽ gật đầu, Andrew hiểu ý, nhanh chóng thu thập sách vở và bút ký của mình cất vào cặp sách, lễ độ gật gật coi như chào hỏi Potter rồi rời khỏi phòng. Tuy kỳ nghỉ hè vừa rồi hai người khá hòa thuận, nhưng về trường thì hai người không có bất cứ giao thoa nào, trên cơ bản là Andrew tránh né tổ ba người Potter.

"Giáo sư, thầy cũng dạy phụ đạo cho Andrew sao?" ngay trước khi cửa văn phòng khép lại, Andrew nghe thấy tiếng Potter vọng ra. Đi học? Andrew nhún nhún vai lắc đầu, mới không cần đâu! Cậu tới thảo luận cùng giáo sư! Bọn họ là thảo luận!!!

Chưa muốn trở về ký túc xá, Andrew theo thường lệ tới văn phòng cha một chuyến, "Cha," cậu không gõ cửa mà trực tiếp tiến vào, cha đang phê chữa bài tập.

"Vừa tới văn phòng hiệu trưởng?" Snape nói.

"Vâng."Andrew thuận miệng đáp, buông cặp sách xuống sô pha, kéo bài tập năm nhất ra giúp cha phê chữa. bắt đầu từ năm ngoái, Andrew đã chủ động tiếp nhận việc phê chữa luận văn từ năm ba trở xuống, bắt chước nét chữ của cha đối với cậu không phải việc khó, viết lời phê cho một bài luận cuối cùng, Andrew vừa thu thập đồ đạc trên bàn sách vừa lo lắng hỏi: "Cha, bàn tay của giáo sư Dumbledore thực sự không thể chữa trị sao?"

Quay qua nhìn con trai, Snape trầm giọng nói: "Cha đang nghĩ biện pháp, con đừng lo lắng vấn đề này, đây là chuyện giữa cha và Dumbledore." Cúi xuống mở ngăn kéo lấy ra một chồng sách, "Mẹ con gửi tới, cô ấy đã nhờ người tới London mua."

Là sách về phượng hoàng, đa phần là các truyền thuyết của Trung Quốc và Ai Cập, Andrew thầm quyết định, nếu đọc xong số sách này mà không có kết quả, nghỉ hè năm nay cậu sẽ đi châu Á một chuyến.

Nếu có thể, tốt nhất là gia đình họ và giáo sư Dumbledore cùng đi, mẹ vốn rất thích văn hóa phương Đông, cha cần giải sầu, cả giáo sư Dumbledore nữa, thầy đang dần dần già đi, cứ nghĩ tới gương mặt tiều tụy của hiệu trưởng, Andrew lại cảm thấy trong lòng thật sự rất khó chịu, thầy đã phụng hiến gần như cả cuộc đời cho thế giới phù thủy, nên đến lúc hưởng thụ cuộc sống rồ. Hơn nữa, mẹ nhất định sẽ tán thành kế hoạch này, mẹ cũng rất thích giáo sư Dumbledore!

Nhưng mà, ngay buổi tối hôm đó, kế hoạch này bể tan tành, và cũng vĩnh viễn không có cơ hội hoàn thành.

Tối hôm đó, tình hình thực hỗn loạn, mỗi lần nhớ tới Andrew đều cảm thấy mê mang vạn phần, tại sao sự tình lại phát triển tới nông nỗi kia? Andrew có nghĩ thế nào cũng không rõ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro