Chương 79: Phượng hoàng niết bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aliya cũng tới tham dự lễ tang của Dumbledore, cô lẳng lặng ngồi ở hàng ghế sau cùng, trong lòng trống rỗng, đến tận bây giờ cô vẫn không thể tin được Dumbledore đã chết, chết trong tay một Tử Thần Thực Tử, rõ ràng, rõ ràng là một phù thủy cường đại như vậy, sao lại bị kẻ khác giết chết......

Những người xung quanh, đại đa số đều mang vẻ mặt giống hệt Aliya, trong thống khổ lộ ra chút mờ mịt, Dumbledore đã chết, nhưng Chúa tể Hắc Ám vẫn còn ở a, nên làm cái gfi bây giờ?

Làm sao bây giờ? Aliya không biết, đêm qua, khi đang ở trong một quán bar Muggle cách Bộ Pháp Thuật hai con phố, một 'tin tức viên' gửi tín hiệu nói có chút tình huống muốn báo cho cô. Aliya rời khỏi quán bar, không tới hai phút sau, đồng bạn kia kinh hoảng thất thố, không quan tâm hoàn cảnh xung quanh lao tới tóm lấy bả vai cô hét to: "Dumbledore đã chết!"

Cái gì? Aliya nhớ rõ, lúc ấy như có cái gì đó nổ tung trong đầu mình, phản ứng đầu tiên chính là không tin! Nhưng, đó là sự thật, hơn mười phút sau, cô xác định được tính chân thực của tin tức này. Khi biết được Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật đã dẫn người chạy tới Hogwarts, Aliya nhũn chân ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, ngơ ngẩn ngồi đó thật lâu, nhìn chằm chằm một bàn ngập tràn 'tin tức', cô không muốn tin tức, không muốn......

Hiện tại, đối mắt di thể của Dumbledore, cô lại không thể tự lừa mình dối người nữa, Aliya ngửa đầu, trợn to mắt không muốn rơi lệ, nước mắt là biểu hiện của sự mềm yếu, nhưng, cô không thể khống chế chính mình, từng giọt nước mắt lăn trên gương mặt, Aliya nắm chặt tay, cố gắng khắc chế chính mình......

Tiếng ca nhân ngư dần dần tiêu tán, đám người cũng lần lượt rời đi, Aliya ngơ ngẩn nhìn khối vật thể màu trắng kia, thực kỳ quái, một người cao lớn như thế, sau khi chết lại phải ở trong địa phương nhỏ hẹp như vậy......

Andrew đứng xa xa nhìn cô, hình như muốn chạy tới, lại bị Severus ngăn cản, Aliya gượng cười nhìn con trai lắc lắc đầu, xoay người rời đi. Công tác cô đang làm phải giữ bí mất tuyệt đối, không thể bị người khác nhận ra trong trường hợp như vậy, Aliya nhẹ nhàng lau đi phấn hóa trang trên mặt mình, hòa vào dòng người rời khỏi......

Có Severus, cô có thể yên tâm về an toàn của Andrew, trong lễ tang vừa rồi, hắn vẫn luôn luôn ở bên Andrew.

Bước nhanh lên dốc, Aliya quay đầu nhìn về phía tòa lâu đài nguy nga kia, đây là lần đầu tiên cô bước vào Hogwarts, năm đó Dumbledore từng đưa ra lời mời, nhưng cô lại cự tuyệt, hiện tại nhớ tới, thực sự có chút hối hận, lúc trước nếu cô đáp ứng thì tốt quá, ít nhất cũng có thể cùng giáo sư trò chuyện nhiều hơn......

Hai mắt đẫm lệ, cô chậm rãi bước đi trên con đường Hogsmeade quen thuộc, từng suy nghĩ thoáng lướt qua đầu óc, Dumbledore, đối với cô mà nói, là một người thực phức tạp, Aliya kính ngưỡng cụ, tôn trọng cụ...... sự cơ trí cùng tấm lòng từ ái của cụ khiến cô cảm thấy ấm áp, giống như, giống như cảm giác của cha, đó chính là sự ấm áp mà cô chưa từng đạt được......

Có đôi khi, Aliya cũng cảm thấy thực hoang đường, nhưng cô không thể khống chế được loại ý tưởng này, từ lần đầu tiên gặp mặt, Dumbledore biết cô muốn làm cái gì, mà cô cũng rõ ràng, cụ sẽ không bao giờ vạch trần những lần cô ngầm hành động......

Sau đó, hai người dần liên hệ nhiều hơn, cảm giác đó càng ngày càng trở nên sâu sắc, giữa cô và giáo sư Dumbledore tồn tại một cảm giác rất ăn ý, cô yên tâm để Andrew tiếp xúc với Dumbledore bởi vì biết cụ sẽ không thương tổn Andrew, cô tín nhiệm cụ!

Khi cô đưa ra ý muốn tới Bộ Pháp Thuật công tác, Dumbledore chỉ cười cười, không nói gì hết, nhưng sau đó cô được nhận vào vị trí mình mong muốn nhất; cô muốn mua lại Nhật Báo Tiên Tri, vừa đưa ra ý tưởng này, nhìn thấy ánh sáng trong mắt Dumbledore, Aliya biết, ý tưởng của hai người lại một lần nữa trùng hợp; sau khi bị thương, khi tổ chức tình bào mới là một khái niệm vừa này ra trong đầu cô, Dumbledore đã chủ động tìm tới, giao mạng lưới tình báo của mình cho cô quản lý......

Tín nhiệm! Đúng vậy, hai người họ tín nhiêm lẫn nhau. Thậm chí có rất nhiều chuyện cô không nói cho Severus, nhưng lại rất tự nhiên mà kể với Dumbledore, gần như tuần nào họ cũng trao đổi thư từ, cụ tựa như một người cha vậy, chỉ bảo cô trong công việc, cũng có thể thảo luận với cô rất nhiều điều, từ loại kem chanh nào ăn ngon nhất, hay bản nhạc nào hay nhất, đến phương thức phóng thích ma lực trong cơ thể cô, giảng thuật những chuyện xưa từ thực lâu, thực lâu, nói cho cô, 'yêu' quan trọng hơn 'hận'......

Aliya bước vào"Cửa hàng trang phục Elise", cha Sophie đã tới trước rồi, ông rời khỏi lễ tang trước Aliya, hiện giờ đang buồn bực ủ rũ đứng sau quầy, "A, tiểu thư, cô không thể đi vào đó." Ông ngăn cản Aliya, bởi cô đang rảo chân bước tới tầng hầm ngầm.

"Là tôi đây, John," Aliya bụm mặt, nức nở nói, "Là tôi, Aliya đây, xin lỗi. Tôi muốn ở một mình, chỉ chốc lát thôi."

Thấy rõ là Aliya, John đồng ý, "Đừng quá khổ sở, con gái, cụ Dumbledore, cụ ấy là một vĩ nhân."

Không khổ sở? Sao có thể? Aliya chạy vào tầng hầm ngầm, thả mình ngồi lên một túi hàng hóa, rốt cuộc không thể đè nén nỗi buồn trong nội tâm nữa, gào khóc.

Không thể, sự tình không nên trở thành như thế này, rõ ràng mấy ngày trước họ vẫn còn thảo luận về bố trí nhân sự vào Bộ Pháp Thuật, cười nói về Severus và Andrew, nhưng, đột nhiên, người không còn nữa, tựa như Lâm, đột ngột...... rời khỏi cô......

Nhớ đến Lâm, Aliya lại càng đau lòng, cô đóng sập cánh cửa, bụm mặt trượt xuống vách tường, nghẹn ngào khóc nấc, cô có một loại cảm giác, ngày đó, Lâm đã chân chính chết đi, một tia hồn phách cuối cùng, đã giúp cô chặn lại tia sáng xanh lè đó, sau đó, tan thành mây khói, không còn ai bảo hộ cô, không có người......

Aliya không biết mình đã khóc bao lâu, từ trên mặt đất bò dậy, trong đầu trống rỗng, khóc ra rồi, Aliya cảm thấy hơi tốt hơn một chút, lau khô nước mắt, cô hạ quyết tâm, sau ngày hôm nay không được khóc nữa, nhất định phải nâng cao tinh thần, cô cần bảo hộ Andrew, nhất định phải hoàn thành công tác mà Dumbledore giao phó!

Bám vào vách tường từ từ đứng lên, giờ Aliya mới phát hiện mình đang ở trong căn phòng bí mật trong hầm ngầm, nơi này có thông đạo dẫn tới tòa nhà nhỏ trong rừng rậm. Đang nghĩ ngợi có nên trực tiếp đi tới đo hay không, đột nhiên có tiếng rên rỉ truyền vào tai, Aliya cứng người, tóc gáy dựng đứng, ở đây có người?!!! Ngay trong căn phòng này???

Cô vội vàng lui ra sau, lưng dựa vách tường, nhanh chóng nắm lấy đũa phép, chỉ thẳng vào địa phương phát ra tiếng.

Tiếng rên rỉ càng lớn, Aliya lắng tai nghe, phát ra từ chân tường, ngưng mắt nhìn kỹ, nơi đó có chút dấu vết mào bạc, là áo tàng hình, cô mím chặt môi, đũa phép vẫn chỉ về phía đó, tay còn lại giật mạnh áo tàng hình ra, sau đó, giống như trúng phái Lời nguyền Độc Đoán, Aliya ngây người......

Lão John ủ rũ đứng sau quầy, hôm nay ông không có tâm tình bán hàng, mà cũng chẳng có người nào có tâm tình mà đi mua sắm, Dumbledore đã chết, đây chính là một đả kích cực lớn đối với giới phù thủy Anh quốc, mà những phù thủy đã mấy đời sinh hoạt ở Hogsmeade này lại càng buồn rầu, bởi họ càng như mất đi một người bạn......

Tiếng khóc bi thương mơ hồ truyền ra, đôi mắt lão John cũng ẩm ướt, ông biết Aliya và Dumbledore là bạn tốt, hai người đã cùng nhau tới tiệm vài lần, Aliya thương tâm là không thể tránh được...... 

"Aliya," nghe thấy tiếng cửa tầng hầm mở ra, lão John lập tức quay qua ôn nhu hỏi: "Cô ổn chứ?"

Cô gái đáng thương, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, dường như cô bị đả kích rất lớn, tinh thần hoảng hốt ngơ ngẩn.

"À, à không, không có việc gì đâu. Tôi không sao." Cô gái đáng thương ngơ ngẩn gật gật đầu với ông, sau đó thất tha thất thểu đi ra ngoài, lúc bước ra cửa còn vấp phải bậc thềm suýt té ngã, lão Johan lắc lắc đầu thở dài ngao ngán. Sao có thể không thương tâm đây? Nghe Sophie nói cô ấy đã không còn cha mẹ, tuổi còn trẻ đã có một đứa con trai, còn không biết cha thằng bé là ai, ngày thường khẳng định giáo sư Dumbledore cũng chiếu cố cô ấy rất nhiều, cho nên cô ấy mới thương tâm đến vậy......

"Ai?" Lão John cảnh giác hỏi. Là Aliya trở lại, sau lưng cô còn có lão chủ quán Đầu Heo tính tình quái dị kia nữa!

"À, không có việc gì đâu John, trong kho hàng có vài cuộn tơ lụa tôi cần ngay, nến muốn dọn chúng tới Hẻm Xéo, vừa vặn ông ấy rảnh rỗi nên tới hỗ trợ." Cô giải thích, nói xong liền dẫn lão quái nhân sắc mặt âm trầm kia tới kho hàng.

Cửa hàng tại Hẻm Xéo lại sắp khai trương sao? Lão John chống gậy tập tễnh đứng lên ngó về phía nhà kho, đáng tiếc, Aliya đã đóng kín cửa......

Chỉ một lát sau, lão chủ quán Đầu Heo khiêng một cái rương lớn cao mặt một người đi ra, lão John vội dùng đũa phép hỗ trợ mở rộng cửa, quay sang Aliya hỏi: "Cô cần hỗ trợ kêu xe không?"

"Xe? A, không cần, không......" vệt nước mắt trên mặt còn chưa khô, Aliya gượng cười: "Không cần, John, cảm ơn ông, tôi đi đây, hẹn gặp lại!"

Dứt lời liền vội vã đẩy cửa đi ra ngoài, John nghển cổ nhìn ra, cô ấy đang đi theo lão quái nhân kia tới quán Đầu Heo......

Lão John nhún nhún vai, chuông cửa lại vang lên, khách hàng tới cửa, ông cũng gắng sức cười tươi tiến lên đón tiếp......

Lễ tang kết thúc, Snape và các giáo sư lần lượt các học trò về nhà, bảo đảm mỗi người đều an toàn mới thoáng thả lỏng......

Nhưng, cũng chỉ là 'thoáng' mà thôi, mấy ngày bận rộn xoay quanh làm mọi người không nhàn hạ nghĩ ngợi cái gì, đến khi tất cả học sinh đã đi rồi, nhìn lâu đài trở nên trống vắng, các giáo sư đều trầm mặc......

Các giáo sư ngồi trên chiếc bàn dài trên đầu lễ đường, thường thường không tự chủ mà nhìn qua vị trí trống không kia, nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc nặng nề. Kỳ nghỉ hè mỗi năm, sau khi tiễn các học trò về nhà, các Viện trưởng đều sẽ tề tụ ở đây, uống vài ly vì một năm học kết thúc tốt đẹp, mà hiệu trưởng cũng sẽ tham gia......

"Cụng ly," Mcgonagall dẫn đầu nâng ly, hít mạnh một hơi, nghẹn ngào nói: "Vì một lứa học sinh nữa đã tốt nghiệp!"

Ba người còn lại yên lặng giơ chén rượu, thanh âm pha lê va chạm làm nhân tâm chấn động, uống hết một ly rượu, không khi lại chìm vào im lặng, năm vừa rồi, là hiệu trưởng dẫn đầu nâng ly, có ông lão ấy ở đây, cho dù có mỏi mệt hơn chăng nữa, mọi người đều có thể vui vui vẻ vẻ mà tươi cười......

"Vì Hiệu trưởng Dumbledore," McGonagall lại nâng chén, "Vì Albus."

"Vì Albus." Mọi người nhỏ giọng nói.

Bữa tối cuối năm nay, bọn họ ăn mà không biết mùi vị gì, vội vội vàng vàng kết thúc, Snape đang muốn trở về hầm, McGonagll lại lên tiếng gọi hắn.

Nhìn giáo sư Fliwick cùng giáo sư Sprout đã đi xa, McGonagall mới hỏi: "Severus, hai tháng sau, anh có tính toán gì không?"

Tính toán? Snape bình tĩnh nhìn McGonagall, khẽ nói: "Vừa rồi chẳng phải chúng ta đã thương lượng rõ ràng sao? Chỉ cần còn một học trò, trường học sẽ tiếp tục mở ra."

Câu trả lời của hắn, dường như McGonagall không quá hài lòng, bà thở dài, đôi mắt sắc bén nhìn xoáy sâu vào hắn, khẽ lắc lắc đầu: "Anh biết ý tôi không phải điều này, Severus." Vừa nói vừa nhìn nhìn cánh tay trái của hắn.

Hắn đương nhiên biết McGonagall muốn hỏi cái gì, nhưng hắn không muốn nói về chủ đề này, trầm tĩnh nhìn McGonagall, Snape siết chặt nắm tay, thấp giọng nói: "Duy trì như cũ, vẫn tiếp tục công tác của ta." Sau đó, nghĩ nghĩ rồi bỏ thêm một câu, "Đây là nhiệm vụ hiệu trưởng giao cho tôi, đương nhiên là khi còn sống, nhưng, rốt cuộc Albus vẫn còn bức họa oử trong phòng hiệu trưởng, đúng chứ?"

McGonagall gật gật đầu, tán thành lời hắn nói, tuy trong khoảng thời gian này bức họa của Albus trong phòng hiệu trưởng vẫn luôn ngủ say, nhưng dù thế nào thì đó cũng là một bộ phận ký ức của ông ấy......

"Vậy thì......" McGonagall mím môi, nhìn nhìn Snape mặt vô biểu tình, trong mắt hiện lên chút lo lắng, nhưng chỉ có thể trầm giọng nói: "Vậy anh nhất định phải cẩn thận."

Snape gật gật đầu, xoay người rờiđi. Đột nhiên cánh tay nóng rực thiêu đốt, Chúa tể Hắc Ám đang triệu hoán.

Lúc hắn tới nơi, tụ hội đã bắt đầu, mọi người ngồi vây quang một cái bàn dài, không khí yên tĩnh lạnh lẽo, nghe được cả tiếng vang gót giày chạm đất, Snape hơi khựng lại, Blake đang an vị ở vị trí vốn thuộc về hắn - ghế bên phải Chúa tể Hắc Ám. Rất nhiều người thường bắn qua ánh nhìn ghen ghét, Bellatrix Lestrange vẫn cuồng nhiệt nhìn Chúa tể Hắc Ám ngồi trên ghế đầu, giống như đang nhìn người đàn ông anh tuấn nhất cõi đời này, cho dù gương mặt kia, đối với Snape mà nói, chẳng khác gì đầu con rua đen Bubble của Andrew.

Chỉ hơi khựng lại vài giây, Snape bình tĩnh tiếp tục bước tới ngồi xuống chiếc ghế phía dưới Blake, không thèm để ý đến tầm mắt hài hước, thậm chí là ác ý của những kẻ khác, dường như đám người này đều hy vọng hắn làm ầm ĩ.

Mặt vô biểu tình ngồi xuống, giống như tự thôi miên chính mình, Snape đẩy một đám ý nghĩ mà kẻ đó muốn nhìn thấy lên đầu: Đó phải là vị trí của ta mới đúng! Dựa vào cái gì, kẻ mềm yếu vô dụng kia có thể được Lord thưởng thức! Nhiệm vụ kia vốn phải là của ta! Tên Malfoy nhỏ căn bản không có năng lực giết chết Dumbledore! Chết tiệt, để Blake giành trước một bước......

Người dần dần nhiều lên, ngồi đầy cái bàn dài như trong Đại Sảnh Đường Hogwarts, Snape phát hiện có rất nhiều gương mặt mới, có vài kẻ thường xuyên xuất hiện trong những tư liệu trên bàn làm việc của Aliya, mà những kẻ đó, không biết là sợ hãi hay kích động, chân tay run run không ngừng. Nhưng dù là vậy, bọn họ cũng không hẹn mà cùng len lén nhìn quanh tứ phía, cũng thường xuyên đưa tầm mắt về những vị trí trên đầu bàn dài......

Snape chú ý tới, Chúa tể Hắc Ám đang nhìn về phía hắn, một Tử Thần Thực Tử nhỏ thó ngồi bên cạnh hắn đã kích động đến mức cơ mặt giật giật liên hồi...... mà Snape thì vẫn giữ nguyên khuôn mặt tượng đá như cũ.

Chúa tể Hắc Ám dường như thực vui vẻ với những gì mình nhìn thấy, nở một nụ cười không răng kinh dị......

Đêm nay chính là 'tiệc tối đón người mới', Chúa tể Hắc Ám nói muốn nghênh đón những thành viên mới. Các Tử Thần Thực Tử phá lên cười, âm thanh quang quác như quạ đen, Snaoe rất kỳ quái, lời này thì có gì buồn cười? Vì hùa theo Chúa tể Hắc Ám?

"Đương nhiên, cũng vì chúc mừng một tin tốt mà Blake thân ái vừa mang tới, Hogwarts sắp được nghênh đón một hiệu trưởng mới tới nhậm chức." Kẻ đó tiếp tục nói.

Snape lòng khẽ trầm xuống, sao lại thế này? Dumbledore vừa mới chết, cái Bộ Pháp Thuật như con rùa kia có thể nhanh chóng đưa một Hiệu trưởng mới tới cướp quyền như vậy?

"Đương nhiên không, Severus, "Chúa tể Hắc Ám chậm rãi nói, "Nhanh thôi, Bộ Pháp Thuật sẽ không còn là một con rùa chỉ biết kéo chân sau nữa."

Snape rùng mình, cung kính khom lưng cúi đầu, thái độ của hắn có vẻ đã làm Chúa tể Hắc Ám hài lòng, Snape cũng cảm thấy vậy. Dù sao thì trong một đám thuộc hạ hoặc nửa điên nửa khùng, hoặc im lìm như ve sầu mùa động, có một thủ hạ trung thành tận tâm lại không kiêu ngạo như hắn, cũng chẳng phải một chuyện dễ dàng.

"Vừa rồi nói đến đâu rồi, à, đúng, hiệu trưởng, hiệu trưởng Hogwarts mới," Cặp mắt rắn kia đảo quanh, khiến hắn ta càng thêm quỷ dị, "Blake nói cho ta rằng các giáo đổng đã thống nhất tuyển ra một hiệu trưởng mới, đương nhiên, khi các giáo đổng đã nhất trí, vậy Bộ Pháp Thuật đã không còn quyền lợi nào nhúng tay vào nữa. Severus, làm giáo sư bộ môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, đồng thời là Viện trưởng Học viện Slytherin, ngươi muốn biết người này là ai không?"

Ánh mắt cùng giọng điệu của Chúa tể Hắc Ám làm hắn nghĩ tới một khả năng, Snape làm ra vẻ mong đợi nhưng hơi thấp thỏm bất an nhìn Chúa tể Hắc Ám, "Severus Snape, gần đây ngươi cung cấp rất nhiều tình báo có ích, chúng ta đã phá hủy ba căn cứ ngầm của Hội Phượng Hoàng, vì khen thưởng cho thành tích này và sự trung thành tận tâm của ngươi, ngươi sẽ trở thành hiệu trưởng của Hogwarts!"

Quả nhiên! Snape 'mừng rỡ', vội vàng khom lưng nịnh hót: "My Lord, cảm ơn ngài, đây thực sự là vinh dự vô cùng to lớn, bề tôi nhất định sẽ không cô phụ lòng tin của ngài."

Blake thần sắc tăm tối nhìn Snape, dường như kinh ngạc vì người như hắn có thể nịnh hót một cách đường đường chính chính đến vậy!!!

Hiệu trưởng Hogwarts? Có Merlin trên cao, thời khắc này, hắn tuyệt đối chân tâm thực lòng cảm tạ Chúa tể Hắc Ám! Trở thành Hiệu trưởng Hogwarts! Cho dù đây đối với Chúa tể Hắc Ám chỉ là một con rối để quản quản các phù thủy nhỏ, nhưng Snape không để bụng, chỉ cần để hắn ngồi lên cái vị trí kia, trừ phi hắn chết, nếu không thì đừng nghĩ kéo được hắn xuống!

Sau hội nghị đương nhiên là cuồng hoan, Chúa tể Hắc Ám mang theo thú cưng của hắn ta rời đi, các gia tinh trong dinh thự Malfoy mang ra từng bình từng bình rượu mạnh, các Tử Thần Thực Tử cười lớn vây xung quanh Blake hoặc Snape ầm ĩ chúc mừng hoặc chế giễu......

Tìm chút kẽ hở, Snape bưng ly rượu rời xa đám người đang cuồng hoan, mà chất lỏng trong ly, hắn không hề đụng tới dù chỉ một giọt.

Cả tối Blake thường thường nhìn hắn kiểu muốn nói lại thôi, nhưng từ ánh mắt của Blake, Snape biết, anh ta sợ hãi Chúa tể Hắc Ám, nhưng cũng bị người khác ép buộc nên mới trở lại hàng ngũ Tử Thần Thực Tử, mà người đó...... chính là ông lão vừa bị anh ta giết chết vài ngày trước......

Snape cũng biết, chuyện hắn thành công nhậm chức hiệu trưởng này, Blake ngầm vận tác không ít, Voldemort không có khả năng đe dọa hay dụ dỗ thành công toàn bộ mười hai giáo đổng, đồng thời, hắn tin tưởng danh sách chờ tuyển nhậm hiệu trưởng không chỉ có mình hắn, cũng vì Voldemort đã không còn tín nhiệm hắn như trước kia nữa, đặc biệt là sau khi Blake giết Dumbledore......

Hắn nghĩ, có lẽ cái chết này cũng là chủ ý của chính Dumbledore, kế hoạch của ông lão ấy vĩnh viễn mơ mơ hồ hồ khiến người khác không thể nắm bắt được, bắt đầu từ năm nay, ngoại trừ những sự tình xảy ra trong trường học, Dumbledore gần như không bố trí thêm nhiệm vụ nào cho hắn, Aliya đã lặng lẽ nói, điều này rất có thể là vì Dumbledore đã thay đổi vị trí của hắn trong kế hoạch cuối cùng!

Nhưng, vị trí mới của hắn trong kế hoạch rốt cuộc là gì? Snape không nhịn được nghĩ tới lời dặn dò kỳ lạ của Dumbledore. Vào buổi tối hơn một tuần trước, Dumbledore thần sắc ngưng trọng nói cho hắn, nếu Dumbledore chết, nếu Voldemort nắm giữ trường học, vậy hắn phải tận lực bảo hộ các học trò Hogwarts, sau đó trịnh trọng giao cho hắn một đoạn ký ức, muốn hắn đưa nó cho Potter khi mà Chúa tể Hắc Ám bắt đầu thiết lập bảo hộ vững chắc cho con rắn cưng của hắn ta......

Lúc ấy, hắn còn cho rằng, 'chết' trong lời Dumbledore nói là chuyện xảy ra sau khi lời nguyền ở bàn tay phải phát tác, vả lại, hắn đương nhiên sẽ bảo hộ học trò Hogwarts, con hắn còn đang ở trong trường a!

Chỉ là, Dumbledore đột ngột qua đời, lại là bị giết trong một kế hoạch diễn ra ngay dưới mũi cụ, lời giao phó cuối cùng này có ý nghĩa là gì?ại sao lại là Nagini? Dumbledore đã giao cho Potter nhiệm vụ gì? Hắn rất muốn tìm Aliya thương lượng, cô ấy luôn có cách giải mã những lời nói khó hiểu của Dumbledore, nhưng mà, một Lời thế Bất Khả Bội dưới sự chứng kiến của Moody khiến hắn không thể làm vậy, hơn nữa nhất định phải giao thứ này cho Potter đúng lúc......

Đám Tử Thần Thực Tử càng ngày càng điên cuồng, Snape ngẩng đầu liếc nhìn ba người nhà Malfoy tái nhợt tụ trong một góc cách đó không xa, xoay người rời đi.

Hắn muốn tới gặp Aliya, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn muốn trở lại căn nhà ấm áp kia, muốn gặp ái nhân cùng con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro