Chương 80: Mọi chuyện đều ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là, sau vài ngày không ngủ không nghỉ, trở về nhà lại chỉ thấy một căn phòng lạnh lẽo trống rỗng, tâm tình Snape càng kém, "Aliya! Andrew!" Sai khi tham gia tang lễ, Andrew đã được hắn đưa về tận nhà.

"Ở đây, ở đây!" tiếng bước chân vội vàng vọng lên từ dưới tầng hầm, Aliya xuất hiện ở cửa thang lầu, "Hi, Sev, anh đã trở lại rồi."

Cô ấy đang bất an! Severus - gián điệp hai mặt - Snape lập tức nhận ra Aliya có điểm lạ. Đã xảy ra chuyện gì sao?

"Andrew đâu rồi? Thằng bé gặp rắc rắc rối gì sao?" Nhìn thái độ của cô ấy, có lẽ không phải chuyện gì lớn, Snape âm thầm thở phào.

"À không, không có, Andrew không sao hết," Aliya liên tục xua xua tay.

"A? Vậy thì là chuyện gì?" Snape bình thản hỏi lại, cởi áo khoác ra ném lên tay vịn sô pha, xoay người tự đổ cho mình một ly rượu, khẽ nhấp một ngụm, nhìn thẳng Aliya đang tỏ vẻ như có chuyện rất khó nói.

Quả nhiên, cô không căng nổi quá hai phút, "Ừm, Severus," Aliya hơi hơi cúi đầu, hai bàn tay xoắn vào nhau, nhẹ giọng nói: "Em nghĩ, anh nên tự mình nhìn xem thì hơn. Em...... em xử lý không được......"

Quả nhiên là có chuyện, Snape buông ly rượu, làm như không nhìn thấy ánh mắt thúc giục của Aliya, không nhanh không chậm bước sau lưng cô, hắn thích cái bộ dáng nóng ruột có việc cầu hắn này của cô.

Hửm? Mới bước xuống cửa tầng hầm, Snape ngửi thấy hương vị quen thuộc, ừm, ngoại trừ quấy thiếu một vòng khi bỏ thêm nọc rắn, những bước khác đều thực hoàn mỹ, khá tốt.

Andrew đang liên tục quấy một vạc độc dược, thường xuyên cúi đầu nhìn bút ký, còn không ngừng lẩm bẩm: "Trái ba vòng, ngừng một lát, phải một vòng! Chết tiệt! Sao vẫn là màu xanh biếc!"

"Thêm 5gram rễ tầm ma khô, giúp trung hòa nọc rắn." Snape đứng sau lưng con trai, thản nhiên nói.

"A? Còn có cách như vậy sao?" Andrew kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cha, mà Aliya đã nhanh tay cắt một ít rễ tầm ma, đặt sẵn trên bàn.

"Từ từ, thả từng chút một," Snape chỉ đạo, "Đúng, ngược chiều kim đồng hồ một vòng, dừng hai giây, thuận kim đồng hồ nửa vòng, tốt, con xem, đã thành màu vàng kim."

Quả nhiên, dược tề trong vạc đã chuyển từ màu xanh biếc sang màu vàng kim nhàn nhạt, Andrew khom lưng hít một hơi, giống như đang thưởng thức loại hương liệu tốt nhất, mỉm cười, đây là lần đầu tiên cậu thành công, tuy rằng không phải màu vàng kim sáng như trong sách ghi lại, nhưng kém cũng không xa, hy vọng dược hiệu không sai biệt quá nhiều.

"Khá tốt, liều dược này tuy chưa được hoàn mỹ, nhưng có thể ức chế phần lớn thương tổn do bùa chú." Nhìn con trai cẩn thận rót dược vào bình thủy tinh, Snape nhận xét.

Andrew run tay, nửa bình dược đổ mất, Aliya len lén liếc qua Severus, vội vàng nói: "Andrew, dư lại để cha con làm nốt đi, con nên đi tắm cho Little Bear."

"Nhưng......"

Không để ý con trai muốn nói thêm gì đó, Aliya dứt khoát đẩy thằng bé ra khỏi tầng hầm, nháy nháy mắt ý bảo có mẹ ở đây, không cần lo lắng.

Trong tầng hầm chỉ còn cô và Severus.

"Nói đi, hai người có chuyện gì gạt tôi sao?" Severus tiếp tục công việc của Andrew, vừa rót dược vào bình vừa nhướng mày hỏi.

Aliya hít sâu, thấp thỏm bất an nhìn Severus, tâm tình hắn có vẻ không tệ, Aliya cười cười nịnh nọt, thấp giọng nói: "Ừm, Sev, lát nữa anh cùng em đi tới một nơi nhé?"

"Đi đâu?"

"Ừm, Hogsmeade, tới thăm một người bạn cũ, ách, thân thể ông ấy không tốt lắm......" Aliya cúi thấp đầu, dùng mái tóc dài che giấu biểu tình trên mặt.

Hogsmeade? Snape nghĩ nghĩ, điểm qua một lượt những quan hệ xã giao của Aliya, là gia đình nhân viên Sophie sao? Nhà họ có người trúng ác chú sao?

Chỉ là, khi Aliya dẫn hắn vào trong quán Đầu Heo, Snape có chút bối rối, "Aliya, rốt cuộc là ai?" Nhưng Aliya không trả lời, chỉ khẽ gật đầu chào ông chủ quán rồi lập tức dẫn hawsnl ên lầu, Snape nhíu mày, Aliya quen ông già cổ quái này?!!!

"Tới rồi," hai người dừng lại trước cửa căn phòng cuối hành lang lầu hai, "Sev, lát nữa, anh nhìn thấy, ách, nhất định phải bình tĩnh, được không?" Aliya khẽ giật giật ống tay áo hắn, ngập ngừng nói.

"Để anh nhìn thấy cái gì? What?" Aliya đẩy cửa ra, Snape còn có tâm tình trêu đùa cô, nhưng vừa thấy được tình cảnh trong phòng, hắn lập tức hét lên: "Đây là cái quỷ gì?!!!"

Hiện tại, Aliya không đành lòng kích thích Severus thêm nữa, thần sắc hắn hiện tại, giống như Voldemort đột ngột xuất hiện vậy, nhưng, "Ừm, không phải cái gì, cũng không phải quỷ, đây là một, một người, nói đúng ra, là một ông lão." Aliya nhỏ giọng bổ sung.

"Hi, Severus, buổi sáng tốt lành." Trong căn phòng tối tăm, ông lão nằm trên giường quay qua, tóc bạc, râu bạc, cái mũi vẹo, hơi thở mong manh như sắp chết đến nơi......

Buổi sáng tốt lành? Tốt bằng niềm tin à! "Cụ đã chết rồi cơ mà!" Snape trừng Dumbledore, gào lớn, "Chúng tôi đã chôn cụ vào trong đất rồi! Tại sao cụ lại ở đây? Xác chết vùng dậy?!!!"

Okay, hắn đã tức đến độ nói không lựa lời, mặc cho ai vừa mới nhận tin mình sắp trở thành hiệu trưởng Hogwarts, nhưng chỉ vài giờ sau, đột nhiên phát hiện lão hiệu trưởng còn chưa có chết, đương nhiên tâm tình không thể bình thường được......

Snape mới không thừa nhận vừa rồi hắn có chút vui sướng đâu!

Hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, Snape chuyển tầm mắt sang Aliya vẫn co quắp không dám nhìn hắn, cô giúp một người ngoài lừa gạt hắn?!!! Càng quá đáng hơn, ngay cả Andrew cũng biết, chỉ có mình hắn bị giấu diếm?!!!

Hic, hắn thực sự giận quá rồi, Aliya chột dạ ngước lên nhìn Severus đang nổi trận lôi đình, vội vội vàng vàng lên tiếng xoa dịu: "Sev, em, em không phải cố ý, lúc mới phát hiện chuyện này, em lập tức liên lạc với anh, nhưng mà, lúc ấy anh đã tới chỗ kẻ đó, em không dám...... thực xin lỗi, em sai rồi......" Aliya thò tay muốn nắm lấy tay Severus, lại bị hắn hất ra, "Sev......" Aliya nhược nhược hô.

Dumbledore có vẻ rất hứng thú với phương thức nói chuyện của hai người hiện tại, nằm đó híp mắt nhìn họ cười tủm tỉm, Snape trừng Aliya, ánh mắt kiểu, trở về tính sổ với em sau!

Xoay người qua nhìn chằm chằm Dumbledore nửa sống nửa chết nằm đó, Snaoe lạnh giọng hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Cụ đã tìm được ma pháp khởi tử hồi sinh?"

"Severus, không ai có thể khởi tử hồi sinh, tôi chỉ là may mắn chưa chết hoàn toàn mà thôi." Dumbledore vẫn còn tâm tình nói đùa, "Khi Blake dùng Avada Kedavra, Fawkes ẩn hình trước ngực tôi đã thay tôi chắn lời nguyền, còn sau đó, cũng nhờ Andrew, chính cậu bé đã cứu tôi một mạng."

"Andrew?" Snape kinh ngạc hô lên, Andrew thì liên quan gì đến chuyện này?

"A, cha......" Andrew thò đầu vào cửa, "Con......"

"Sao con lại tới đây?"/ /"Ta đã bảo con ở yên trong nhà mà!" Aliya và Snape đồng thời nhảy dựng, vội vàng kéo con trai vào phòng, đồng thời chất vấn.

Ngẩng đầu nhìn cha mẹ, Andrew cười hắc hắc, "Con lo lắng, nên đi qua địa đạo tới đây." Vừa rồi Aliya và Snape là trực tiếp độn thổ tới.

Hai người đồng thời nghiêm mặt trừng thằng nhóc cứng đầu này, thôi vậy, về nhà nhất định phải tiếp tục tăng cường giáo dục an toàn!

Andrew biết rõ cha mẹ sẽ không trừng phạt mình quá nặng nề, vội vàng cười bồi, rồi bước tới ngồi xuống mép giường, cầm tay giáo sư Dumbledore nói: "Giáo sư, thực xin lỗi vì không tới thăm thầy. Hôm nay thầy có khá hơn chút nào không?"

Dumbledore gật gật đầu mỉm cười, đương nhiên là tốt hơn, vốn nghĩ mình đã chết rồi, hiện tại còn có thể mở mắt ra nhìn ngắm thế giới này, hơn nữa, quan trọng nhất chính là, kế hoạch vẫn tiến triên thuận lợi, hết thảy đều thực tốt.

Snape chờ Dumbledore uống xong bình dược màu vàng kim kia, sau đó cẩn thận kiểm tra tình huống lời nguyền trên cánh tay cụ, sau đó mới đứng thẳng lên quét mắt qua tất cả những người trong phòng, thái độ bình tĩnh dị thường: "Vậy thì, các vị có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Đã xảy ra chuyện gì? Andrew gãi gãi đầu, chính cậu cũng không biết nữa, sự kiện ngày đó giống như hàng loạt cái ngoài ý muốn chồng lên, đến tận bây giờ cậu vẫn không thể tin được.

Lúc trước, nghiên cứu về Lời nguyền Giết chóc của cậu và giáo sư Dumbledore, về lý thuyết đã có chút tiến triển, đã hình thành chút lý luận ban đầu, dư lại chỉ còn thực nghiệm chứng minh, nhưng lại kẹt ở bước này, dù thế nào thì cũng không thể vô cớ thi triển lời nguyền này với một sinh mệnh a, cho dù là vì phục vụ cho khoa học.

Andrew không đành lòng, quá tàn nhẫn, vì thế hạng mục này liền tạm thời mắc cạn, lúc ấy bọn họ nhất trí cho rằng, linh hồn hiến tế chính là phương thức duy nhất để trốn thoát một Lời nguyền Giết chóc, nhưng vậy cũng đâu khá trước là mấy, chỉ là hy sinh một sinh mệnh để đổi lại một sinh mệnh khác mà thôi......

Sau đó, một tia sáng lóe lên trong đầu, Andrew nghĩ tới phượng hoàng, sinh vật được xưng là bất tử, phượng hoàng sẽ không tử vong, mỗi lần niết bàn chính là một lần tân sinh! Hơn nữa, phượng hoàng có khả năng ẩn hình hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt của kẻ khác, nhưng, linh hồn phượng hoàng có thể thay thế linh hồn của người hay không? Avada có tạo thành tổn thương gì có linh hồn của phượng hoàng không?......

Mấy vấn đề này, Andrew đều không thể trả lời, lúc ấy cậu còn đang lên kế hoạch đi tới châu Á hoặc Ai Cập một chuyến để nghiên cứu chuyện này......

Chỉ là, sự tình xảy ra quá đột ngột, tối hôm đó, khi Andrew kinh hoảng đuổi tới chân Tháp Thiên văn, cụ đã không còn hơi thở, nhưng, nhìn thấy Fawkes rõ ràng là vừa hoàn thành một lần niết bàn, Andrew lại bốc cháy lên một tia hy vọng, cậu nhất định phải thử một lần!

Nhưng tình huống lúc đó không cho phép Andrew di chuyển thi thể của giáo sư!

Vậy nên, Andrew nhanh chóng tìm tới một bộ xương người, sau đó, cậu nói muốn một mình ở lại cùng giáo sư Dumbledore, chờ Hagrid rời đi, Andrew lập tức biến bộ khung xương kia thành bộ dáng giáo sư Dumbledore......

Nhưng khhi cậu lặng lẽ dùng bùa trôi nổi giấu thân thể giáo sư ở sau Đại Sảnh Đường, chuẩn bị dùng bùa Triệu hồi gọi Tia Chớp tới thì nghe thấy tiếng bước chân của cha, cậu đành phải dùng áo tàng hình phủ lên giáo sư, sau đó trở lại Đại Sảnh Đường......

Sự thật đã chứng minh, Tia Chớp căn bản không thể gánh vác trọng lượng của hai người! Sau khi lảo đảo nghiêng ngả vài lần, còn suýt làm rớt giáo sư Dumbledore, Andrew đành từ bỏ ý tưởng trực tiếp mang giáo sư về nhà.

Lúc ấy rất có thể còn Tử Thần Thực Tử lưu lại ở Hogsmeade, Andrew đành phải an trí giáo sư trong mật thất mà mẹ từng nói, ở đó có địa đạo, nhưng Andrew còn chưa kịp dời đi thì Snape đã dùng Gương Hai Mặt kêu gọi, dưới tình thế cấp bách, cậu nhét mấy viên dược vào miệng giáo sư Dumbledore, sau đó vội vàng rời khỏi.

Mà khi Andrew trở lại trường học thì trời đã rạng sáng, lễ tang sắp cử hành, Andrew căn bản không có cơ hội nói chuyện này cho Snape đang bận rộn như con quay, mà cậu lại không thể liên hệ với mẹ, khiến mẹ lâm vào nguy cơ......

Vô cùng nôn nóng, nhưng lễ tang vừa kết thúc, Andrew đã bị cha mang về nhốt trong nhà không cho đi đâu, lại không kịp nói chuyện, may mà mẹ phát hiện sớm, nếu không......

Lúc ấy em sợ ngây người, thực sự!" Aliya giơ tay khẽ nói, cô thực sự rất sợ hãi, khi phát hiện Dumbledore dưới tấm áo tàng hình, hơi thở cụ đã cực kỳ mỏng manh Aliya phải ghé sát tai vào miệng cụ mới nghe được mấy từ 'Aberforth', 'quán Đầu Hoe'......

Aberforth? Aliya nhớ tới người em trai trong truyền thuyết của Dumbledore, khó trách cô vẫn luôn cảm thấy ông ta có chút quen mắt.

"Sau đó em và Aberforth dọn giáo sư tới đây, lúc ấy Albus đã cực kỳ suy yếu, Sev, ông ấy cần được chữa trị......" Aliya nhún nhún vai, họ đương nhiên không thể đưa giáo sư tới St.Mungo, đặc biệt là sau khi lễ tang đã cử hành, và nơi nơi đều có thủ hạ của Voldemort......

Nghe xong hết thảy, Snape vô lực ngẩng đầu nhìn trần nhà dầu mỡ, hắn còn có thể nói cái gì đây? Người là do con trai và ái nhân cứu, hắn còn có thể nói cái gì?!!!

"Vì thế, chúng ta đã cử hành lễ tang cho một đống đá sao?" Snape lạnh lạnh nói.

"A, không, đương nhiên không, cha đã quên sao, thần chú biến hình có hoàn mỹ đến đâu cũng có hạn chế về thời gian, cục đá thực sự rất dễ bại lộ, vì xúc cảm hoàn toàn khác với cơ thể người, hơn nữa thời gian bảo trì cũng rất ngắn......"

Ánh mắt của Snape làm Andrew không tự chủ được mà ngừng lại, cậu cúi đầu, không dám pha trò nữa, nhỏ giọng nói tiếp: "Là Barty Crouch, cái người bị chôn trong ruộng bí đỏ của Hagrid ấy. Thần chú biến hình trên khung xương có thể duy trì thời gian dài hơn, hơn nữa, con còn dùng bộ da gấu trong nhà Hagrid biến thành da người bọc quanh khung xương, nên, ừm...... chờ da lông hư thối, kỳ thực cũng không khác gì mấy......"

"Vì khung xương của mỗi người đều thực tương tự. Anh không nghĩ vậy sao, Severus? Dumbledore cười ha hả, dường như cảm thấy cách làm này rất tuyệt: "Lớn mật mà lại cẩn thận, tôi cam đoan khi mình bằng tuổi Andrew cũng tuyệt đối làm không được. Cảm ơn con, con đã cứu mệnh ta." Dumbledore vỗ vỗ mu bàn tay Andrew, hốc mắt ngấn lệ.

"Chúng ta là bạn mà, giáo sư Dumbledore." Andrew liếc liếc mẹ vẻ mặt vui mừng và cha thần sắc phức tạp, đôi mắt cũng rưng rưng lệ: "Bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau."

Aliya lau nước mắt, có chút không dám nhìn Dumbledore, hôm ấy cô quá xúc động, hiện tại nhớ tới vẫn còn xấu hổ không thôi, xoa xoa đầu Andrew, Aliya ôn nhu nói: "Em và Andrew đi trước, Sev, lát nữa anh tới tiệm Công tước Mật nhé, Albus, bảo trọng, hẹn gặp lại."

Gần đây Hogsmeade cũng vắng vẻ hơn trước nhiều, trên đường không có vài người, Aliya và Andrew tới quán Ba Cây Chổi đầu tiên, hôm nay Andrew vội vàng chế dược, còn chưa kịp ăn uống gì.

Một chiếc sandwich lớn xuống bụng, Andrew cảm thấy khá hơn nhiều, "Mẹ," hai người đang từ từ đi tới tiệm Công tước Mật, "Cha và giáo sư Dumbledore có mâu thuẫn gì sao?" Vừa nãy, sắc mặt hai người đều không tốt lắm.

"Ừ, hai người họ cần thương lượng một vài chuyện." Aliya nói, cô dám khẳng định hai người cần nói rất nhiều chuyện.

Chờ đến khi Aliya và Andrew vui vui vẻ vẻ chia sẻ xong một cái kẹo bông gòn cỡ lớn, Severus mới tới tiệm Công tước Mật.

..................................................

"Anh và Dumbledore đã nói những gì?" Tối hôm đó, chờ Andrew ngủ rồi, hai người trở về phòng, Aliya nghiêng người tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng xoa xoa cổ Severus, dịu dàng dò hỏi.

"Như thường ngày thôi, ông ta giao nhiệm vụ, anh nghe theo." Severus có vẻ rất không hài lòng với trạng huống hiện tại, hừ hừ bất bình: "Còn kêu anh về sau nếu không có chuyện gì trọng đại thì đừng tới tìm ông ta, cứ coi như Dumbledore thực sự đã chết! Còn kêu anh tiếp tục chế dược chữa trị! Đã chết? Chết thì cần dược làm gì?!!! Ông ta không chết thì anh làm hiệu trưởng Hogwarts kiểu gì?!!!"

"Hiệu trưởng Hogwarts?" Aliya trực tiếp lọc bỏ đi những lời phun tào vô dụng kia, vội vàng ngồi thẳng dậy nhìn hắn, "Anh nhậm chức hiệu trưởng Hogwarts? Chuyện từ khi nào?"

"Sáng hôm nay mới biết đến!" Trợn trắng mắt liếc Aliya, rất là không hài lòng với việc cô xem nhẹ chính mình, rõ ràng sáng sớm vui vẻ về nhà muốn chia sẻ tin tức tốt này cho cô, kết quả thì sao, hai mẹ con dội cho hắn một quả bom!

Xoa xoa gò má Severus trấn an, lại vòng tay ôm lấy cổ hắn, gần như khảm chính mình vào lòng hắn, Aliya yêu kiều nói khẽ: "Rốt cuộc là chuyện thế nào vậy? Severus, anh nói đi mà, nói cho em đi~~~"Aliya bị chính giọng điệu của mình là cho sắp ói ra, nhưng Severus lại rất thích thú, để Aliya ôm cánh tay mình lắc lắc một hồi lâu mới đắc ý kể lại chuyện sáng nay cho cô.

"Nghĩa là, thế lực của kẻ đó đã thẩm thấu vào trong Hogwarts và Bộ Pháp Thuật?" Nghe Severus tường thuật xong, Aliya nhíu mày suy tư, Bộ Pháp Thuật còn đỡ, lúc tước đã có chút dấu hiệu, sau lần bị theo dõi ấy, Aliya đã làm theo lời của Dumbledore đình chỉ phần lớn hoạt động của 'tin tức viên', Bộ Pháp Thuật đã có xu hương suy tàn, hiện tại cũng không phải thời điểm trực diện đấu tranh, tiếp tục ngủ đông bảo tồn lực lượng mới là phương thức hoạt động chính xác. Nhưng còn Hogwarts? Trong thời gian ngắn như vậy, Voldemort đã có thể khống chế Hogwarts sao?

"Blake là một trong những giáo đổng, ngoài anh ta ra, Tử Thần Thực Tử còn có hai giáo đổng khác," Severus ngả lưng dựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn cánh tay trắng nõn bóng loáng của Aliya chậm rãi nói: "Chúa tể Hắc Ám cần một thuộc hạ trung thành thay hắn ta quản lý Hogwarts, dù sao thì hắn ta đâu thể tự mình chạy tới Hogwarts làm hiệu trưởng! Voldemort không phải Dumbledore."

Đích xác, Aliya hoàn toàn tán đồng quan điểm này, Voldemort cần một con rối thay hắn tới Hogwarts, phải là người mà hắn ta tín nhiệm, có năng lực, hơn nữa phải được đại đa số giáo đổng - những thành viên của mười hai gia tộc cổ xưa - tán thành. Trong số những Tử Thần Thực Tử, người được Voldemort tín nhiệm không nhiều, hơn nữa gần như toàn bộ đều mới vượt ngục từ Azkaban. Giám Ngục đâu phải những chủ nhà tốt, những 'vị khách' này đều đã điên cuồng, nói thực ra, cái vị trí hiệu trưởng này, ngoài Severus ra, gần như không còn người có tư cách đảm nhiệm......

Nhìn Aliya đang trầm mặc suy tư gì đó, Snape quyết định không nói cho cô là bởi vì mình 'phản bội' Hội Phượng Hoàng, thậm chí dùng tin tức 'chính xác' của Potter mới giành lại được sự tín nhiệm của Voldemort, tiến tới đạt được chức vị hiệu trưởng.

"A?" Hai bên má bị nhéo nhéo, Aliya giật mình, "Ai nha, anh làm gì đó, em đang suy nghĩ mà!" Aliya buồn bực chụp bay cái tay quấy rối kia, hờn dỗi.

Severus hai mắt sáng rực nhìn cô, "Ngày mai lại nghĩ tiếp, không chúc mừng sao?" Giọng nói còn ân ẩn tủi thân!

Ách, trời ạ, nhìn hắn bây giờ như Andrew giúp cô làm việc nhà xong mà không được khen ngợi vậy, trong lòng thầm cười trộm, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ đứng đắn, Aliya ôn nhu nói: "Đương nhiên phải chúc mừng nha, sev, anh muốn chúc mừng thế nào nha?" Nói tới cuối cùng, cô đã ghé bên tai hắn, hơi thở ấm áp phất qua thành công làm vành tai Severus đỏ ửng, "Tiếp tục chuyện chưa hoàn thành tối hôm trước, được không?"

Mặt Severus đỏ bừng, dường như nhớ đến một vài hình ảnh tươi đẹp, hô hấp cũng dần dần thô nặng......

"Được không? Sev~~~" Bàn tay Aliya đã chui xuống dưới chăn nhẹ nhàng hoạt động, giờ đến cả cổ Severus cũng đỏ bừng......

"Ừm" Khép hờ mắt, hắn khẽ đáp, Aliya cười khẽ chui vào trong chiếc chăn mỏng, Snape thở dốc, nhắm mắt hưởng thụ từng đợt khoái cảm xông thẳng lên ót......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro