Chương 82: Sách báo ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tin tức hôm nay là gì?" Jim nhìn nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý mới cẩn thận duỗi đầu nhìn cuốn sách nhỏ bị Andrew làm chú lẫn lộn.

"Bộ Pháp Thuật bị người xâm nhập, nghe nói có mười mấy người bị giám định là Muggle đã được cứu," Andrew cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Nhưng có năm người bị bắt lại, những người khác không rõ tung tích."

"Ngươi bị bắt trở về sẽ làm sao?" Alice lo lắng hỏi.

Mà Jim cùng Ackerman thì càng muốn biết là ai làm.

Không biết, hai vấn đề này Andrew đều không thể trả lời, giáo sư Binns vẫn là giọng điệu đều đều ru ngủ như cũ, Andrew xem xong cuốn sách, truyền xuống bàn dưới cho Ackerman, Gary ngồi cạnh cậu ta. Ackerman khẽ huých khuỷu tay Gary ý bảo cậu cùng đọc, Gary lại lắc đầu cự tuyệt.

Bốn người khác liếc nhau, đều im lặng không biết nên nói gì. Năm học trước, ngài Blake đã 'giết' Dumbledore, từ lúc khai giảng trở lại trường, Gary trậm mặc ít lời hơn nhiều, đối mặt gần như toàn bộ giáo sư và học sinh chỉ chỉ trỏ trỏ, Gary thường xuyên cui đầu im lặng gần như không nói chuyện với bất kỳ ai, hơn nữa rõ ràng còn muốn trốn tránh mấy người Andrew......

Nếu Andrew không chủ động tiếp cận, tiếp tục kéo Gary vào nhóm bạn nhỏ này, tình trạng của Gary ở trường học có lẽ sẽ càng thêm khó khăn.

Không phải là học sinh Slytherin xa lánh hay gây phiền phức gì, trên thực tế không ít Slytherin muốn nịnh bợ Gary, nhưng không biết là ý nguyện của bản thân hay là cha mẹ chỉ thị, là con trai út của thủ hạ Voldemort tín nhiệm nhất hiện tại, trong mắt rất nhiều Tử Thần Thực Tử, biểu hiện của Garry thực không phù hợp với địa vị của gia tộc Blake hiện tại!

Nhưng, cho dù Gary có biểu hiện lạ lùng đến mức nào, từ các phương diện tới nói, tạm thời đều không có ai dám chọc tới cậu.

Chỉ vài tháng ngắn ngủi, rất nhiều bạn học đều biến hóa long trời lở đất, Malfoy sửa lại tác phong cuồng vọng khi trước, thương xuyên vẻ mặt u ám tâm sự nặng nề, mà hai tùy tùng lúc trước của anh ta lại xoay người làm chủ, dưới sự duy trì của hai tên Tử Thân Thực Tử kia, Crabbe và Goyle gần như xưng vương xưng bá ở Hogwarts, mà hai người đó cũng đối đầu với Andrew rất nhiều lần. Có một lần, Andrew còn bắt gặp Crabbe và Goyle đang dùng Crucio với một tân sinh Huflepuff!

Lúc đó, Andrew và Ackerman trực tiếp chạy qua đánh rớt đũa phép của họ, "Quá ghê tởm!", nhìn hai tên mập mạp chạy đi, Ackerman bực tức chửi mắng.

Đúng vậy, quá ghê tởm. Andrew bảo tân sinh kia nhanh chạy đi tìm giáo sư, cậu và Ackerman tiếp tục đi tới Đại Sảnh Đường thì lại nhìn thấy hai tên Carrow ghê tởm kia!

Hai người họ đang chặn đường mấy học sinh Gryffindor năm 4 tùy ý nhục mạ, dường như đang muốn ép hỏi chuyện gì đó, lần này Andrew và Ackerman không hẹn mà cùng cúi đầu vòng qua, hai học sinh năm trên thì họ còn có thể ứng phó, cho dù đánh một trận thì cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng còn hai 'giáo sư'? Andrew và Ackerman đông thời nghĩ tới cha mẹ mình, cố nén tức giận, vội vã vòng qua vài người kia, vào Đại Sảnh Đường lấy vài lát bánh mì trên bàn dài, sau đó Ackerman cùng Jim và Alice trở về hầm, còn Andrew đi tới phòng hiệu trưởng.

"Cha." Andrew nhẹ giọng kêu, văn phòng không có người, các bức họa hiệu trưởng đang nói chuyện, nhưng Andrew vừa tiến vào, bọn họ lập tức im lặng.

Nơi này đã hoàn toàn thay đổi, ghế sô pha mềm mại đổi thành ghế dài cứng ngắc; các loại đồ vật cổ quái hiếm lạ cũng đều đổi thành kệ sách cùng tủ độc dược; chiếc bàn lớn chính giữa phòng vẫn ở đó, nhưng những đồ vật bằng bạc kỳ lạ, những chiếc bút lông chim đủ màu sặc sỡ cũng không còn nữa, trong văn phòng chỉ độc hai màu đen và xám. Sắc thái duy nhất chỉ là chiếc bút lông chim màu đỏ, còn là đồ mẹ mua cho cha.

Andrew lật xem cuốn sách đang mở ra trên bàn, là tập san "Hiệp hội chế tác độc dược quốc tế", cha đã đọc được một nửa, trên trang sách còn có một vài dòng phê bình, là nết chữ của cha.

Andrew cầm cuốn tập san đó ngồi xuống chiếc sô pha đặt trước lò sưởi - đây là chiếc ghế cha thường ngồi ở nhà. Thói quen đọc sách của cha rất khác biệt, cha thường viết một vài nhận xét hoặc dẫn dắt lên sách. Cậu rất thích đọc những quyển sách mà cha đã đọc qua, thường có thêm rất nhiều điều mà cuốn sách nguyên bản không thể có được.

Nửa giờ sau, Snape trở về văn phòng, nhìn thấy Andrew ngồi trên sô pha cũng không nói gì, chỉ gõ gõ đũa phép lên lò sưởi âm tường, ngọn lửa ấm áp nùng lên.

"Con ăn cơm xong rồi? Đã làm xong bài tập sao?" Tiện tay treo áo chùng lữ hành lên giá, Snape hỏi.

"Dạ, con đã hoàn thành rồi." Andrew đáp, rồi lại cúi đầu nhìn vào cuốn sách, "Cha, chỗ này cha viết sai lầm là có ý tứ gì? Là phối phương sai sao? Nhưng con đã đọc qua, hình như không có vấn đề gì mà."

"Từ ý tưởng ban đầu đã sai rồi," Snape không tiếp tục giải thích vì sao lại là sai, mà nói: "Con trở về tìm hiểu kỹ càng, tự mình tìm ra vấn đề sai ở đâu, sau đó giao báo cáo cho cha."

"Vâng," Andrew gật gật đầu, đây là phương thức ở chung quen thuộc của hai cha con, từ khi cậu lớn lên, cha chưa từng trực tiếp nói ra đáp án, mà thường giao cho cậu tự đi tìm hiểu, Andrew cũng khá thích phương pháp học tập này.

Cất cuốn "Hiệp hội chế tác độc dược quốc tế" vào cặp sách, Andrew nhìn nhìn quanh phòng, bức họa đề têniệu trưởng Dumbledore vẫn trống rỗng như cũ, lên tiếng: "Cha, người xông vào Bộ Pháp Thuật là Harry Potter đũng khống?"

"Hửm? Vì sao con nghĩ vậy?" Snape tiếp nhận sandwich và trà sữa con trai đưa qua, nhưỡng mày hỏi.

"Trực giác," Andrew dứt khoát đá rở giày, co chân ngồi xếp bằng bên cạnh cha nói: "Kỳ thực trong tình hình hiện tại, con thấy ngoại trừ anh ta ra thì chẳng còn ai dám làm chuyện như thế, hơn nữa, cái loại phương thức đơn giản thô bạo này cũng chỉ có Potter có khả năng làm ra."

Snape cười cười không nói, trong lòng lại thầm đồng ý, hắn mở ngăn kéo lấy Gương Hai Mặt ra đưa cho con trai, chính mình thì đứng dậy đi vào phòng nghỉ thay quần áo.

"Con cảm thấy chân tướng là vậy, mẹ thấy thế nào?" Nhìn Gương Hai Mặt, Andrew khoa chân múa tay, hai mẹ con đang phân tích vài sự kiện đăng trên tuần san ngầm 'Khoảng trống'. Trong học kỳ này có thêm rất nhiều vật phẩm bị đưa vào danh sách cấm sử dụng trong trường, Gương Hai Mặt cũng là một trong số đó, tuy Andrew có chiếc gương nhỏ lắp trong đồng hồ, nhưng cậu ghét bỏ nó quá nhỏ, vì "Không nhìn rõ mẹ", vì vậy, sau bữa tối mỗi ngày, Andrew đều tới văn phòng Hiệu trưởng một chuyến......

"Ừ, phân tíc không tồi, Andrew," Aliya cười khanh khách nói tiếp: "Nhưng tin tức chúng ta thu được thực sự quá ít ỏi, hơn nữa đều không phải tin tức trực tiếp, rất nhiều chuyện không thể phân tích chính xác, cho nên không thể mặc định ba người này là nhóm Harry Potter được. Nhưng mà, Andrew, còn một tin tức mà mẹ không đăng trên tập san, mẹ nghĩ con và cha sẽ rất hứng thú đấy."

Aliya nhác thấy Severus tắm rửa xong bước tới tầm nhìn của gương, thấy hắn sắc mặt hông hào thì vừa lòng gật gật đầu nói tiếp: "Ngày đó, sở dĩ Bộ phát hiện có người xâm nhập là vì con mắt pháp thuật gắn trên cửa phòng Umbridge biến mất, chính là con mắt từng thuộc về Moody ấy, mà trước đó, trong văn phòng đăng ký huyết thống phù thủy từng phát sinh hỗn loạn, căn cứ vào ký ức của đương sự, rất có thể vụ nổ là do một loại bom phép thuật được bán trong cửa hàng vật phẩm đùa dai của hai anh em nhà Weasley. Hỗn loạn bắt đầu từ những phù thủy gốc Muggle đang phải chịu thẩm phán, mà quan thẩm phán lúc đó chính là Umbridge!"

Andrew hô lên, "Mục đích của bọn họ là Umbridge!"

Aliya gật gật đầu tán thưởng con trai, rất nhạy bén, từ một đống tin tức nhìn như vô dụng lôi ra một vài manh mối có giá trị, đây chính là kỹ năng mà Lâm dạy cho cô từ khi còn nhỏ, hiện tại cô đang dần dần dạy nó cho Andrew.

"Nhưng Umbridge có cái gì mà nhóm ba người Potter nhất định muốn có được?" Andrew cúi đầu suy tư, "Hoặc là vì bà ta là Chủ nhiệm Ủy ban đăng ký Phù thủy gốc Muggle, nên mới khiến một phù thủy gốc Moggle nào đó tức giận?"

"Ngày đó, Umbridge chỉ trúng duy nhất một bùa Choáng, ngoài ra không phải chịu bất cứ thương tổn nào khác," Aliya tiếp tục dẫn dắt con trai, "Hơn nữa, ngay sau sự kiện đó, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật dẫn đầu rất nhiều Thần Sáng cùng Tử Thần Thực Tử chạy tới Quảng trường Grimmauld, nhưng may mắn lúc ấy các thành viên Hội Phượng Hoàng đều không có mặt, ngoại trừ Sirius, chỉ là, sau khi anh dũng chiến đấu một hồi, anh ta làm nổ tung căn nhà số 12, đả thương ít nhất năm Thần Sáng, sau đó mất tích......"

"Nổ tung? Toàn bộ?" Andrew trợn mắt há hốc mồm, theo như cậu biết, căn nhà tổ này đã được gia tộc Black truyền thừa ít nhất ba thế kỷ! Sirius phá hủy nó?!!! Ôi Chúa ơi, Andrew cảm thấy mình nên nghiên cứu một đề tài, tên gọi: "Luận một hậu duệ bất hiếu sẽ mang lại đả kích như thế nào cho một gia tộc cổ xưa?"

Aliya cũng cảm thấy chuyện này rất khó tiếp thu, cô bất đắc dĩ nhún nhún vai: "Đúng, toàn bộ, ngay trước mặt Bộ trưởng, sau vụ nổ, giữa căn nhà số 11 và số 13 cuất hiện một khoảng trống ngay cả Muggle cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Mẹ cảm thấy, kẻ đáng thương nhất chính là con gia tinh già nua kia, nghe nói khi chủ nhân chạy nó chạy trốn thì hoàn toàn không có chút ý tứ mang nó đi, hiện tại nó đã bị đưa tới Bộ Pháp Thuật. Có lẽ Bộ trưởng còn mong đợi Kreacher có thể tiết lộ một vài sự tình về nội bộ Hội Phượng Hoàng."

"Kreacher thực đáng thương," Andrew lẩm bẩm, "Kreacher đã già vậy rồi mà phải chịu nhiều kích thích đến thế, ài, không biết bây giờ lão sao rồi." Quãng thời gian ở tại số 12 Quảng trường Grimmauld, Kreacher đối xử với cậu thực sự khá tốt.

Thấy con trai ủ rũ, Aliya cười cười: "Andrew, có lẽ con nên tới phòng bếp Hogwarts một chuyến, nói không chừng Kreacher đang ở đó nha."

A? Thật sao? Andrew nhìn mẹ cười tủm tỉm, lại quay đầu nhìn cha vẫn mặt vô biểu tình, hiểu được ý mẹ nói, cậu vui sướng bổ nhào vào lòng cha! Không để ý cha vẻ mặt ghét bỏ, Andrew kêu lớn: "Cha, cha thật tốt! Cha tốt nhất toàn thế giới! Con yêu người!"

Ai? Thật sự? Andrew nhìn xem vẻ mặt tươi cười mẹ, lại quay đầu nhìn nhìn mặt vô biểu tình cha, minh bạch mẹ nói, kinh hỉ vạn phần mà bổ nhào vào cha trong lòng ngực, ôm lấy cha! Không để ý tới cha vẻ mặt ghét bỏ bộ dáng của hắn, kêu to: "Cha của con thật tốt quá! Ngươi là toàn thế giới nhất bổng cha! Ta yêu ngươi!" Dứt lời, Andrew lập tức túm lấy cặp sách, tung tăng nhảy nhót ra khỏi văn phòng.

Nhìn nhìn Severus vẫn ngồi yên đó, rõ ràng rất vui vẻ đắc ý, nhưng lại đầy mặt ghét bỏ, Aliya cười ngả nghiêng. Okay, vẫn không nên nói rõ với con trai, rằng cha của nhóc căn bản không nghĩ tới vấn đề gia tinh này, nếu không phải cô nhắc nhở Severus là Kreacher biết đến quá nhiều chuyện trong nội bộ Hội Phượng Hoàng, bao gồm cả sự tồn tại của cô và Andrew, chỉ sợ hiện tại Kreacher đã......

Thôi bỏ đi, không nghĩ chuyện này nữa, Aliya ngưng cười, ánh mắt triền miên nhìn Severus: "Tóc anh dài quá."

Hửm? Snape vô thức vươn tay sờ sờ lên đầu, đúng là hơi dài, hắn gật gật đầu thấp giọng nói: "Đêm mai, khoảng 11 giờ anh về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro