Chương 83: Thanh xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà, đối với Snape mà nói, chính là một thời khắc thả lỏng hiếm có.

Chúa tể Hắc Ám gần như coi Hogwarts trở thành sân vườn nhà mình, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi! Cả Dumbledore nữa, tuy không biết ông cụ này đi đâu, nhưng vẫn khiến hắn không thể thoải mái làm việc theo ý mình được! Lại thêm cả hai con chó trông cửa kia nữa, có đôi lúc hắn hận không thể ném một cái Avada qua diệt luôn hai tên đó, hoặc là Imperio cũng được, đỡ cho hai con chó dại nổi điên cắn càn khắp nơi! Đáng tiếc, hắn không dám......

Càng nghĩ càng nghẹn khuất, cái chức vị hiệu trưởng này của hắn, thực không thể chấp nhận được!

Đám học sinh phiền toái, đầu óc toàn cỏ lác! Chỉ biết đấu đá lung tung, trắng trợn táo bạo chọc giận hai con chó điên rất vui sao? Vết thương đầy người chính là anh hùng? Phản kháng mang tới hy vọng cho người khác? Damn it!!! Dựa vào một đám nhóc con mười mấy tuổi chiến đấu với Voldemort? Các phù thủy thành niên chết hết rồi chắc?!!! Ngoại trừ tạo ra một đống phiền toái khiến hắn đau đầu, vậy còn có tác dụng gì?!!! Nếu không có hắn đứng trong bóng tối che chở, đám Longbottom kia đã chết từ đời tám hoánh nào rồi, phải biết là trên tay anh em Carrow kia cũng có vài chục cái mạng! Một đám học trò chỉ biết vài thần chú tấn công quèn? Hắn chỉ nghĩ ha hả......

Mà cái đám chỉ số thông minh còn chẳng bằng quỷ khổng lồ kia còn dám chạy tới văn phòng hắn trộm bảo kiếm Gryffindor! Thanh kiếm đó được Dumbledore chỉ định phải bí mật đưa tới cho Potter, đám học sinh Gryffindor muốn trộm nó làm cái gì? Thanh kiếm này có tác dụng gì? Bọn chúng biết được bao nhiêu chuyện? Snape không dám xác định, còn nữa, thanh kiêm này còn hấp dẫn cả Chúa tể Hắc Ám, may mà hắn đã ném đám học trò không biết trời cao đất dày này vào Rừng Cấm một chuyến, còn nói với Voldemort rằng chỉ là một đám học tò không có não nghĩ ra chiêu đùa cợt mới mới giúp chúng thoát nạn được, bằng không, chính hắn cũng không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra! Đối với Chúa tể Hắc Ám, chỉ cần có một chút liên quan với Potter, gần như không thể nào tồn tại......

Bước nhanh trên hành lang im ắng, đối mắt một đám học trò cứ thấy hắn là lủi xa như chim cun cút, tâm tình tốt đẹp nhờ bữa sáng mỹ vị từ Aliya lập tức biến mất sạch sẽ!

"Vì thế, ngài giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám đây sốt sắng gọi tôi tới chỉ vì cho tôi xem mấy cái, ừm, mấy chữ này?" Snape âm trầm nhìn Carrow.

"Đoàn quân Harry Potter! Lúc trước là Đoàn quân Dumbledore! Hiện tại lại có Đoàn quân Harry Potter!" Tên Carrow kích động gào thét, giống như đám chữ này là một mật thịt ôi thối vậy, "Đây là vi phạm lệnh cấm, nhất định không được phép xuất hiện!"

"Vậy thì lau sạch nó đi." Snape nheo mắt nhìn Amycus Carrow nhảy dựng như loi choi, nỗ lực nhịn xuống xúc động đạp bẹp cái bản mặt như cục bột mì kia. Aliya nói rất đúng, không thể để một tên ngu xuẩn làm ảnh hưởng tâm tình của hắn.

"Nhưng căn bản không thể lau được!" Carrow kêu gào.

Đương nhiên lau không được, bên trong mực nước có bỏ thêm máu rồng, trừ phi hủy luôn bức tường này, nếu không căn bản không thể lau đi, nhưng, hiệu trưởng đại nhân của chúng ta đang không vui, đương nhiên sẽ không bổ khuyết kiến thức cho cái tên không có não này, có phải học sinh của hắn đâu mà lo!

Hắn trầm giọng thản nhiên nói: "Vậy thì nghĩ cách, Amycus, anh chính là giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám, chứ không phải tôi. Nếu anh không có biện pháp, tôi không ngại nói cho Lord, xin ngài đổi một giáo viên 'có biện pháp' tới." Hừ, ai kêu ngươi dám cáo trạng ta trước mặt Chúa tể Hắc Ám.

Nhìn Carrow giận tím mặt, ngài hiệu trưởng đột nhiên vui vẻ hơn trước nhiều, ung dung xoay người bước vài bước, rồi lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, giả bộ lắng nói: "Giáo sư Carrow, chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là các học sinh sẽ tan học, đừng để đám học trò nhìn thấy cái tên Harry Potter xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong ngôi trường này, nếu không, anh biết hậu quả."

Dẫm đôi giày da rồng ấm áp Aliya mới mua, Snape thầm huýt sáo bước tới văn phòng hiệu trưởng, tức giận đi, cứ tức giận đi, ngoại trừ giận dữ thì còn làm gì được! Ha, dù Chúa tể Hắc Ám hoài nghi ta, đám người Hội Phượng Hoàng hận không thể ăn thịt uống máu ta, cũng có làm gì được ta đâu! Chỉ bằng một Tử Thần Thực Tử lơ mơ như ngươi? Hừ!!!

Hai mươi phút sau, Andrew bước tới, dáng đi gần như chẳng khác gì Hiệu trưởng đại nhân của chúng ta, cậu cùng Ackerman, Gary, Alice đi đàng trước, đám bạn học năm 5 Slytherin đi xung quanh, vừa đi vừa đùa giỡn, sau lưng họ là một đám học trò năm nhất nhắm mắt theo đuôi như gà con, im ắng không dám thở mạnh một hơi.

"Mình nghĩ, chúng ta đây là gà mẹ dẫn theo đàn con đi chơi." Ackerman thấy lại có một đám tân sinh Huflepuff đang đi tới, nhăn nhó.

Andrew cười vang, loại tình huống này, từ khai giảng chậm rãi hình thành. Ban đầu chỉ có học trò Slytherin, năm nay trong Slytherin có ba hỗn huyết, đạo luật đăng ký huyết thống làm họ không còn cách giấu diếm nữa. Làm Huynh trưởng, Andrew ám chỉ họ lúc đi học hay tan học hãy tận lực đi theo học sinh năm trên tìm kiếm bảo hộ, không nghĩ tới ngay ngày hôm sau mấy đứa nhỏ này đều nhắm mắt theo đuôi cậu!

Sau đó, đội ngũ theo đuôi từ từ mở rộng, đầu tien là mấy tân sinh Huflepuff nơm nớp lo sợ tới hỏi Andrew có cho phép họ đi theo không, họ sợ giáo sư Carrow, okay, Andrew còn có thể nói cái gì đây? Muốn đi theo thì cứ đi đi, học trò gốc Muggle năm nay gần như chính là bia ngắm sống, mới hai ngày trước thôi, Carrow còn nhốt hai học sinh Muggle lại, dùng Crucio tra tấn bọn họ...... mà đối với Slytherin, hai anh em nhà Carrow còn chưa có gan đụng tới, có thể che chở bao lâu hay bấy lâu.

Đi tới lầu một, thấy hai anh em Carrow còn đang tức tối không thể làm gì dòng chữ "Đoàn quân Harry Potter" trên tường, Andrew nâng cằm lạnh nhạt nói: "Ngài Carrow, tiểu thư Carrow, một ngày tốt lành." Sau đó, thẳng lưng ưỡn ngực dẫn một đám gà con lướt qua hai người, đi tới nhà ăn.

"Cậu nghĩ là ai làm?" Đi xa, Ackerman thấp giọng hỏi.

Andrew nhún nhún vai, biết sao được, một đoàn thể nhỏ mới thành lập? Cậu dám khẳng định họ không phải thành viên của D.A, hoặc đây chỉ thuần túy là một trò đùa dai thôi, dù sao thì đâu phải ai cũng có dũng khí như đám người Neville Longbottom kia.

"Hi, Luna," Vừa tiến vào lễ đường, đám tân sinh sau lưng Andrew lập tức tản ra tứ phía, Andrew lên tiếng chào hỏi một cô gái quần áo quái quái. Năm trước cậu từng gặp Luna vài lần trong Rừng Cấm, mỗi lần gặp mặt, cô ấy đều là chân trần thả lỏng nằm trên trảng cỏ dưới bóng cây, Andrew cảm thấy Luna rất đáng yêu, có rất nhiều ý tưởng thú vị.

"Hi, Andrew." Thanh âm Luna vẫn mơ mơ hồ hồ, hôm nay cô đội một chiếc mũ hình bí ngô, nhưng lại là một quả bí ngô màu lam. "Kỳ nghỉ lễ Giáng sinh này cậu có rảnh không? Cha mình nói ông đã tìm được con Snorkacks sừng gãy, cậu có muốn tới xem không?"

A? Thật sự có? Lúc trước nghe Luna nói về loài sinh vật này, cậu còn tưởng Luna nói bừa cơ, "Thật vậy sao? Cha cậu thực quá lợi hại, mình thực sự rất mong đợi được tận mắt chứng kiến. Nhưng lễ Giáng sinh năm nay mình có kế hoạch khác rồi, lần sau được không? Mình nhất định sẽ tới."

Cùng Luna trò chuyện một lát, Andrew đi tới bàn dài Slytherin, ngồi vào giữa Gary và Ackerman.

"Cậu có thể nói chuyện với cô nàng điên khùng Luna Lovegood, Andrew, mình thật sự phục cậu rồi đó!" Ackerman bĩu môi nói.

"Luna làm sao vậy? Cô ấy rất đáng yêu mà!" Andrew múc một muỗng salad, thản nhiên nói. Chỉ là, cậu vừa dứt lời, dao nĩa trong tay Alice rớt xuống, mà Gary và Ackerman suýt thì phun sạch đồ ăn trong miệng.

"Ách,"Andrew nhăn mặt ghét bỏ, lui lui ra xa hai người.

"Andrew, cậu xác định?" Gary kinh hô: "Cậu thực sự cảm thấy Luna Lovegood...... đáng yêu?"

Ackerman và Alice đều nhìn chằm chằm Andrew, ánh mắt như thể họ đang nhìn thấy người ngoài hành tinh đi xuống trái đất.

"Đúng vậy, rất đáng yêu mà!" Andrew cau mày, không hiểu mấy người bạn mình hôm nay làm sao vậy.

Alice mặt méo mó như sắp khóc, Ackerman ngao ngán lắc lắc đầu, một bộ không nỡ nhìn thẳng.

Gary lặng lẽ chỉ qua phía xác học trò năm 6: "Andrew, nói thật nhé, cậu cảm thấy cô ấy thế nào?" Gary đang chỉ Astoria Greengrass, một cô gái rất giống búp bê Barbie, đôi lông mi dài cong vút, má lúc đồng tiền ngọt ngào.

"Ừm, tạm được." Andrew liếc qua Greengrass, đúng lúc cô ấy quay qua bên này, tầm mắt chạm nhau, Andrew mỉm cười khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

"So với Luna thì sao?"

"Ừm......"

"Cậu do dự, cậu do dự, tại sao cậu lại có thể do dự được chứ?!!!" Ackerman gần như phát điên nhảy dựng lên khỏi ghế.

"Thôi nào, thôi nào, Ackerman, cậu bình tĩnh lại đã. Andrew, vậy còn, còn Weasley thì sao?" Gary hất cằm ý bảo Andrew nhìn qua bàn dài Gryffindor.

"À, Ginny sao." Andrew quay qua, "Ginny khá tốt, bùa Bat-Bogey của cô ấy rất tuyệt."

"Vậy cậu thấy cô ấy xinh đẹp không?" Gary tiếp tục truy vấn.

"Xinh đẹp? Không, đương nhiên không. Cô ấy quá, ừm," dường như Andrew cảm thấy hơi khó nói, "Cậu biết đấy, tính cách cô ấy rất tốt, nhưng ngoại hình, ừm, hơi quá mảnh mai."

Gary và Ackerman nhìn nhau không biết nói gì, Alice đã quên ăn cơm, trợn mắt há hốc miệng nhìn Andrew.

"Vậy cậu cảm thấy ai mới là xinh đẹp?" Gary nói, âm thanh hơi run run.

Tầm mắt Andrew phiêu tới bàn dài Hufflepuff, mặt mày đỏ ửng. "Annabella." Thanh âm chẳng khác nào tiếng muỗi kêu.

"Ai cơ?" Ackerman không nghe rõ, lớn tiếng hỏi lại.

"Annabella." Alice ngơ ngẩn lặp lại.

"Cô ấy là ai?" Gary ngơ ngác nhìn bạn tốt, cậu ấy đỏ mặt, Andrew đỏ mặt!!!

"Annabella Winston, Hufflepuff năm 5, Andrew tham gia câu lạc bộ thưởng thức âm nhạc cổ điển chính là vì cô ấy." Jim thản nhiên nói, "À, cô gái kia kìa, tóc nâu mắt lam, trên đầu mang kẹp tóc hình con bướm."

Gần như nửa cái bàn dài Slytherin đều nhịp quay đầu qua nhìn về phía bàn dài Hufflepuff, "Nè!" Không ngờ có nhiều người nghe lén như vậy, Andrew đỏ mặt tức giận quát khẽ.

Chẳng qua hoàn toàn không có chút tác dụng nào, chỉ trong phút chốc, bàn dài Slytherin xôn xao không ngừng, Ackerman con trừng lớn mắt, hai tay run run nắm lấy bả vai Andrew, "Andrew, cậu xác định sao? Jim, cô gái kia thực sự là Annabella Winston?"

"Đương nhiên," Jim trợn trắng mắt liếc Ackerman, nhún nhún vai, "Buổi tối hôm trước mình còn nhìn thấy Andrew và cô ấy đang...... A, xin lỗi, thực xin lỗi, Andrew, không nói, không nói nữa." Jim nghiêng đầu né cái đùi gà Andrew tức giận ném qua, tay đưa lên bên miệng làm động tác kéo khóa......

Ackerman vẫn không thể tin được gu thẩm mĩ của bạn mình lại kém đến mức độ này! Sấn Andrew không để ý, Ackerman lớn tiếng hô lên, "Hey, Annabella!"

"Hả? Có chuyện gì sao?" Trên bàn dài Hufflepuff, một cô gái khuôn mặt tròn tròn quay sang, đầu Andrew sắp chạm tới mặt bàn luôn rồi, đôi tay cố gắng túm lấy Ackerman muốn cậu ta câm miệng.

"Merlin! Là thật!!! Andrew, sao cậu có thể thích cô ấy chứ?!!!" Một cô gái Slytherin năm 5 mếu máo hô lên, đột ngột, toàn bộ Đại Sảnh Đường lặng ngắt như tờ!

Andrew cúi gắm mặt không dám ngẩng lên nữa rồi, bây giờ, không chỉ là mặt, ngay cả cổ cẩu cũng đỏ rực.

Vài giây sau, giống như giọt nước nhỏ vào chảo dầu, toàn bộ Đại Sảnh Đường sôi trào, tất cả mọi người đều cười vang, xôn xao truy hỏi Andrew và Annabella ngồi ở đâu, thậm chí có người còn vỗ bàn kêu lớn "Hôn đi! Hôn đi!"

Ngay cả các giáo sư cũng cười ha ha nhìn hai đứa nhóc co rụt như chim cút trên bàn dài Slytherin và Hufflepuff.

Đại Sảnh Đường hỗn loạn, rất nhiều người đều đứng lên muốn nhìn xem cô gái mà Andrew Dashwood thích là người như thế nào, ngay cả các học sinh Slytherin cũng nghển cổ ngóng sang bàn dài Hufflepuff, Annabella đã dúi đầu vào lòng bạn thân không dám ngẩng lên rồi.

Đột nhiên, Andrew đứng bật dậy, vọt sang bàn dài Hufflepuff nắm tay Annabella kéo cô chạy ra cửa, mọi người tiếp tục cười ác, có người lanh lẹ còn giơ đũa phép biến ra pháo hoa dunhf trong hôn lễ bắn phụt trên đầu hai người họ, thậm chí còn có người dùng đũa phép tấu vang Hành khúc hôn lễ!

Cho dù Andrew và Annabella đã chạy mất hút, nhưng trong Đại Sảnh Đường vẫn hỗn loạn như cũ. Tuy danh tiếng của Andrew không bằng Harry Potter, nhưng trong Hogwarts, Andrew Dashwood cũng không phải hạng người vô danh, đặc biệt là đối với tân sinh năm nay, Andrew chính là Thần Hộ Mệnh của họ! Hơn nữa, trong Slytherin, cái tên Andrew Dashwood dùng tốt hơn Potter rất nhiều lần......

Andrew thích một nữ sinh Hufflepuff! Đây là điều khiến rất nhiều học sinh Slytherin không muốn tin tưởng, đặc biệt là nữ sinh!

Gary và Ackerman nhìn Alice sắc mặt đen sì, ăn ý liếc nhau, khẽ lắc lắc đầu.

Buổi chiều, phòng học Độc dược, giáo sư Slughorn đã tới rồi, Andrew mới vội vã ôm cặp sách chạy vào, "A, Andrew tới, vừa mới cùng bạn gái hẹn hò sao?" Giáo sư Slughorn cười vang.

Andrew lại đỏ bừng, cả phòng học xôn xao, Ackerman đã bụm miệng rồi mà vẫn không che dấu được từng tiếng 'Phụt, phụt', ai không biết còn tưởng rằng ở đây có nồi nước đang sôi!

Tới giờ ăn tối, gần như toàn trường đều biết chuyện, hai người đương nhiên không thể tới Đại Sảnh Đường ăn cơm, Andrew dứt khoát nắm tay Annabella đi tới phòng beeos, dọc theo đường đi, học trò Hufflepuff nhìn thấy họ đều che miệng cười trộm, thậm chí con ma Thầy tu mập nhà Hufflepuff còn nhìn hai người cười ái muội.

"Cô ấy là bạn gái của cậu Andrew sao?" Kreacher hung ác dọa lui một đám gia tinh, hãnh diện bưng một khay đồ ăn thực lớn tới trước mặt hai người, nhỏ giọng hỏi.

Gò má vốn hồng hồng của Annabella càng đỏ, cầm lấy cốc nước trái cây quay lưng đi, Andrew cười cười nhìn bóng dáng cô, nhìn Kreacher nói: "Đúng vậy. Kreacher, đây là bạn gái của ta Annabella. Bella, đây là Kreacher, bạn tốt của anh."

"Kreacher, xin chào, rất vui được gặp ông." Annabella hoàn toàn không cảm thấy việc Andrew làm bạn với một con gia tinh có gì quái dị, cô rất nhiệt tình nắm tay Kreacher cười nói.

Còn Kreacher, đã bị câu 'bạn tốt' của Andrew làm cho kích động rú lên, hai người phải vất vả lắm mới trấn an được, phải 'vui vẻ' ăn đến bụng sắp nứt vỡ mới có thể thoát thân, dù vậy, trong túi áo chúng của hai người vẫn bị Kreacher nhét đầy các loại đồ ăn.

Đưa Annabella về ký túc xá, Andrew thong thả dạo bước trở về hầm, cậu không dám đi nhanh, ăn quá căng, chỉ cần bước nhanh một chút là bụng lại nhoi nhói đau.

"Nhìn xem, nhìn xem, ai đã trở lại đây nào!" Andrew vừa tiếng vào phòng Sinh hoạt chung, Ackerman đã ồn ào kêu la.

"Đi qua một bên đi!" Giả bộ tức giận đẩy Ackerman ra, Andrew ngả người xuống sô pha nhắm mắt thở dài một hơi, "No quá! Một gia tinh nhiệt tình đã làm người ta chịu không nổi, huống chi mấy trăm, Bell nói cô ấy ăn no đến mức dạ dày sắp nứt vỡ tới nơi."

Andrew vừa dứt lời, vài người vây quanh cậu lập tức an tĩnh, một lát sau Ackerman mới hồi phục tinh thần, chần chờ hỏi: "Vậy là, Andrew, cậu thực sự ở bên cái kia, bên Hufflepuff kia sao!"

"Annabella!" Andrew mở mắt ra, sửa lại.

"Đúng, đúng rồi, Annabella," Ackerman ngồi xuống sô pha đối diện Andrew, vội vàng sửa lời: "Hai người các cậu thực sự kết giao sao?"

"Đương nhiên, kwf thực bọn mình đã kết giao từ năm ngoái." Lại thêm một trận xôn xao nữa.

Không thèm để ý đám người vểnh tai nghe lén, Andrew ngồi thẳng dẩy cười nói: "Đúng thế, năm ngoái Bell rốt cuộc đáp ứng kết giao, nhưng cô ấy không muốn công khai, mình cũng không muốn, dù sao thì một cô gái xinh đjep như vậy, khẳng định có rất nhiều người thích cô ấy nếu không công khai, mình thực sự vô cùng lo lắng, nhưng mà cô ấy kiên trì, mình đành phải chịu chứ biết sao bây giờ."

Xôn xao không ngừng, nhưng mặc kệ đám nữ sinh đang nghe lén, Gary và Ackerman càng quan tâm gu thẩm mĩ kỳ dị của Andrew, hai người liếc liếc nhau, cuối cùng Gary mở miệng: "Andrew, mình hỏi cậu một chuyện, cậu thực sự cho rằng Annabella kia, cô ấy thực sự xinh đẹp sao?"

"Đương nhiên," Andrew trả lời không chút do dự.

"Ách, cậu cảm thấy cô ấy xinh đẹp chỗ nào a?" Ánh mắt Ackerman như đang nhìn người bệnh nan y, thật cẩn thận hỏi nhỏ.

"Toàn bộ đều xinh đẹp a, cậu không biết đâu, từ ánh mắt đầu tien nhìn thấy cô ấy, mình liền cảm thấy, mình xong rồi. Thật sự!" Andrew ngồi xếp bằng trên sô pha, vẻ mặt mê ly, "Gương mặt phấn nộn, làn da mềm mịn, còn nữa, nụ cười của cô ấy, giống như hoa hướng dương vậy, thực sáng lạn." Andrew cười ngây ngô, " Lúc đầu, mình còn không dám tới gần nói chuyện với cô ấy, sau này, mình biết được Bell thích âm nhạc cổ điển, mình tự cổ vũ chính mình rất lâu mới dám tham gia câu lạc bộ, thực may mắn, giáo sư Flitwick phân mình và Bell vào cùng một tổ, cô ấy đàn violon, mình đàn dương cầm, từ đó, bọn mình mới bắt đầu nói chuyện...... hì hì hì." Không biết nhớ tới cái gì, Andrew cúi đầu đỏ mặt cười không ngừng.

"Nghĩa à, cậu thích loại hình quả táo?" Ackerman xoa xoa mặt, lầm bầm.

"Hả? Cái gì?"

"Ý cậu ấy là, cậu thích nữ sinh, ừm, hơi mập mạp sao?" Gary thở dài bổ sung.

"Mập mạp?" Andrew nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Mình không biết, dù sao thì từ lần gặp đầu tiên mình đã thích cô ấy, cảm thấy cô ấy là nữ sinh đẹp nhất."

Okay, giai đoạn cuối, hết thuốc chữa rồi! Ackerman và Gary đồng thời nhún nhún vai, Jim bổ sung: "Kỳ thực cũng không đến nỗi, tuy rằng Annabella hơi mượt mà một chút, nhưng ít ra gương mặt cũng khá xinh đẹp, quan trọng nhất chính là Andrew thích."

"Cũng đúng," Ackerman vỗ vỗ bả vai Andrew cười nói: "Lại nói, gia thế của cô ấy cũng không tồi, cha là phó viện trưởng St.Mungo, mẹ cũng công tác trong St.Mungo, chủ yếu là, xuất thân gia tộc thuần huyết, ít nhất thì trong tình hình hiện tại sẽ không mang tới phiền toái cho cậu."

"A?" Andrew giật mình. "Sao các cậu biết được?"

"Andrew à! Từ trưa cậu kéo Annabella đi rồi, thời gian trước khi đi học buổi chiều, các Slytherin năm 5 đã đào được tới là ông cố bà cố của Annabella nữa kìa! Hiện tại chắc chắn toàn bộ Slytherin cũng biết hết rồi! Andrew, cậu phải biết, cậu chính là người sở hữu một hậu viên đoàn khá hùng hậu đó nha!" Ackerman đồng tình vỗ vỗ vai Andrew.

Okay, Andrew ủ rũ gục đầu, giờ cậu hiểu vì sao Annabella không đồng ý công khai quan hệ rồi, loại cảm giác riêng tư bị đào bớt này, thực sự không tốt chút nào!!!

Gary và Ackerman liếc nhau, ăn ý không nói tiếp một điều, dù mọi người có đào bới sâu đến mức nào, nhưng cũng không thể đào ra gia thế của Andrew, chỉ biết duy nhất một điều, cậu là thuần huyết, hơn nữa, người cha thần bí của Andrew, hình như là thành viên của gia tộc Prince......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro