Chương 88: Sau chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại chiến kết thúc, vui sướng dần dần tan đi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.

Làm việc liên tục hai ngày, dưới công sức của các giáo sư và học sinh trường Hogwarts, cuối cùng cũng hoàn thành trùng kiến ngôi trường.

Sau đó, Kingsley Sshacklebolt nhâm mệnh Bộ trưởng lâm thời của Bộ Pháp Thuật, phụ trách lùng bắt đám Tử Thần Thực Tử trốn thoát, trùng kiến giới pháp thuật sau chiến.

Còn Severus Snape, chính thức giữ chức vị Hiệu trưởng Hogwarts, sau chiến, thông báo chính thức đầu tiên hắn hạ đạt lại là khảo thí!

Toàn bộ học trò đều phải thi lại! Bởi vì vì chiến tranh phá hủy, nên tạm hoãn hai kỳ thi O.W.L và N.E.W.T của năm 5 và năm 7, tới tháng sau thi lại! Bởi vì các học trò năm 5 và năm 7, Hogwarts lùi kỳ nghỉ tới một tháng sau, đến lúc đó toàn bộ học sinh phải tham gia kỳ thi! Học trò năm 7 đã tốt nghiệp cũng phải trở về thi lại! Bao gồm Cậu Bé Vàng! Nếu không Hogwarts không thừa nhận những học sinh này!

"Chúng ta nên cảm thấy may mắn vì Voldemort tri kỷ lựa chọn khai chiến khi năm học đã gần kết thúc! Thi lại! Kể cả hai kỳ thi O.W.L. và N.E.W.T.! Đúng hạn cử hành!" Trong bữa tiệc ăn mừng hòa bình trở lại, vị hiệu trưởng đáng kính của chúng ta đã tuyên bố như vậy đấy!

Các học trò kêu la, thậm chí vả Andrew cũng phải vội vàng lôi sách giáo khoa ra cùng các bạn học vùi đầu vào thư viện, "Tóc con sắp rớt hết rồi." Andrew nhăn nhó tố khổ với Aliya.

Nhưng bọn họ cũng không quá thảm, dù sao thì cũng được học hành cả năm, thêthảm nhất chính là học trò năm 7 kìa! Vốn dĩ đã ít người tới trường học, mà dù có đi học thì cũng không đặt tâm tư vào sách vở, trong đầu đều là đấu tranh với thế lực hắc ám, hoặc làm như thế nào để tiêu diệt phe đối thủ, đi học? Ha, đó là thứ gì?!!!

Trong đó, các thành viên D.A do Longbottom cầm đầu là thống khổ nhất, "Mặt mày Longbottom xanh mét tội nghiệp!" Andrew nói cho Aliya.

Còn có Cậu Bé Vàng vừa mới đánh bại Chúa tể Hắc Ám, thoát khỏi têm điên đeo bám mình suốt mười mấy năm, đang chuẩn bị nghênh đón vinh quang, lại không thể không vội vàng chạy về trường học, chui đầu vào thư viện chuẩn bị thi cử! Andrew kể cho Aliya, cậu từng gặp Potter trong thư viện mấy lần, sắc mặt trông còn khó coi hơn cả Longbottom.

Đương nhiên là khó coi! Voldemort muốn thống trị thế giới, bọn họ đều bận rộn kháng chiến, ai còn nghĩ tới cái kỳ thi mắc dịch này!

Các học trò mãnh liệt hô hào mời Hiệu trưởng Dumbledore trở lại cương vị, nhưng, bị cự tuyệt. Cụ Dumbledore tươi cười hòa ái như ông già Noel, nhưng lời nói ra lại như con dao nhọn hoắt đâm thẳng vào trái tim đám học trò, "Ta đã già rồi, thân thể không chịu được gánh nặng như trước nữa. Có thể tồn tại đến bây giờ đã là nhờ Merlin ban phước, Hiệu trưởng Snape là một người vô cùng xuất sắc, ta vô cùng tán thành quyết định này của anh ta......"

Sau ngày diễn ra trận chiến cuối cùng, Dumbledore bí ẩn trở về nơi ở của mình tại Thung lũng Godric, quyết định ở đó điều dưỡng thân thể. Nghe nói Potter cũng chuẩn bị trùng kiến căn nhà của cha mẹ mình, muốn ở cạnh giáo sư Dumbledore......

Đối với việc vì sao Dumbledore nhất quyết yêu cầu hắn giao cái bình ký ức kia cho Potter, mà không phải tự tay đưa cho thằng nhóc; trong chiếc bình đó rốt cuộc chứa ký ức gì? Vì sao con rắn đó lại quan trọng đến thế,...... nhưng điều này, Snape và Aliya nghĩ điên đầu cũng không ra, còn Dumbledore, dù Snape truy hỏi bao nhiêu lần cụ cũng không chịu nói. Bí mật này, chỉ sợ sẽ bị Dumbledore và Potter ẩn giấu cả đời......

Sau khi hoàn toàn phong bế mật đạo và mật thất dưới tầng hầm, Aliya bán cửa hàng tại Hogsmeade cho gia đình Sophie. Cửa hàng tại Hẻm Xéo cũng trang hoàng lại, sau đó khai trương, nhân viên mới là một góa phụ sau chiến. Aliya cũng khởi xướng, liên hợp mấy gia tộc trung lập trong chiến có khuynh hướng Hội PHượng Hoàng thành lập một quỹ hội, cung cấp trợ giúp cho những cô nhi và góa phụ sau chiến......

Thời gian trôi qua, ảnh hưởng của chiến tranh dần dần giảm bớt. Vì những cống hiến cho hòa bình của thế giới ma pháp, Severus được trao tặng Huân chương Merlin hạng Nhất......

Theo địa vị của Snape tăng lên, Aliya cũng cảm thụ được một chút khác biệt, thân phận của cô và Andrew đã để lộ trong một kỳ phỏng vấn các anh hùng chiến tranh của Nhật Báo Tiên Tri. Làm ái nhân của tâm nhiệm Hiệu trưởng Hogwarts, mỗi khi Aliya cuất hiện ở Hẻm Xéo, thực nhiều người xa lạ đều nhiệt tình gọi cô "Phu nhân Snape", Aliya ngại ngùng, nhưng chẳng lẽ cô có thể giải thích với từng người, rằng mình và Severus còn chưa kết hôn?

Kỳ thực, đối với hôn nhân, hai người đều không quá để ý, dù sao thì họ đã sinh hoạt bên nhau hơn mười năm, chỉ là Aliya vẫn không tiếp nhận dòng họ Snape, cũng không phải vì cô còn tồn tại nghi vẫn hay bất an gì đó, chủ yếu là vi bọn họ đều vô cùng hài lòng với hiện trạng, không hề có ý định thay đổi cái gì.

Không cần lên lớp dạy học nữa, Severus đặt rtọng tâm lên việc cải cách việc học tập và sinh hoạt trong Hogwarts, có thể nhìn ra, hắn rất vừa lòng với côn tác hiện tại. Không tới nửa năm sau chiến, bầu không khí tản mạn khi Dumbledore làm hiệu trưởng đã hoàn toàn thay đổi, Snape đặt ra các điều lệ thực cụ thể yêu cầu các học trò nghiêm túc chấp hành, sáng sớm thứ hai hàng tuần, tất cả giáo sư và học sinh phải tập hợp trong Đại Sảnh Đường, bao gôm cả vị giáo sư ma môn Lịch sử Pháp Thuật; gia tăng mức trừng phạt đối với các sự cố ác tính, chỉ hai tuần sau chiến, một học trò bị khai trừ khỏi trường, lại chính là một Slytherin! Nguyên nhân là cậu ta thi triển ác chú đối phó một học trò Gryffindor cùng niên cấp, khiến học trò đó suýt nữa mất đi một chân......

Aliya cảm thấy biểu tình thỏa thuê đắc ý của Severus thực đáng yêu, người này nha, vẫn luôn đơn giản như vậy, mỗi khi đạt được điều mình muốn, hắn liền cảm thấy mỹ mãn, Huân chương Merlin lần trước, chức vị Hiệu trưởng hiện tại,...... đều là vậy.

Nghỉ ngơi một thời gian, Aliya lại bắt đầu tìm kiếm công tác, Severus và Andrew đều ở Hogwarts, Sev còn đỡ, bình thường mỗi ngày đều về nhà, còn Andrew, muốn gặp thằng bé thì chỉ có thể chờ tới kỳ nghỉ, Aliya cảm thấy, hiện tại chính là thời điểm theo đuổi mộng tưởng âm nhạc của chính mình.

Nhưng lần này, Aliya không tính tìm cái công tác kiểu sáng đi chiều về, mấy năm trước vì sinh kế, cô đã phải bất đắc dĩ nhận một số công tác mà mình không thích, hiện tại thì sao? Andrew sắp thành niên, Severus thu nhập ổn định, cô quyết định tùy hứng một lần!

"Em vẫn chưa tìm được công việc thích hợp sao?" Buổi tối, Severus nhìn đám báo bị đánh dấu đủ loại sắc màu tán loạn trên bàn, nới rộng cổ áo, tiếp nhận trà nóng Aliya đưa qua, hỏi.

"Ừm, còn chưa có, nhưng hôm nay đã có một công ty gọi tới, công tác chủ yếu chính là phối nhạc cho các tác phẩm điện ảnh, thời điểm có công việc thì đi là được, thời gian còn lại là tự do chi phối, em cảm thấy việc này cũng được. Chỉ là tiền lương hơi thấp." Aliya chần chờ nói.

"Tiền lương?" Seevrus nhíu mày, "Tiền trong nhà không đủ dùng sao?"

Lương của Severus cùng những thu nhập bên ngoài đều giao cho Aliya xử lý, còn hắn, ngoại trừ nguyên liệu và sách báo độc dược ra thì yêu cầu sinh hoạt không cao, Aliya mua cái gì hắn mặc cái đó, đồ ăn thì chỉ cần no bụng là được...... mà dù có mua sắm dược liệu hay sách báo gì đó, chỉ cần nói với Aliya một tiếng là được, cô sẽ chuẩn bị tốt, hắn còn chẳng cần đi tới Gringotts.

Aliya ngả vào lòng Severus, mỉm cười ôn nhu: "Cũng không phải, phí tổn trong nhà không có vấn đề gì, dù là tiền dưỡng lão của chúng ta cũng tồn đủ rồi. Em chỉ cảm thấy, công tác này, thu nhập không xứng đôi với công sức bỏ ra, em đâu phải gia tinh mà họ có thể tùy ý bóc lột. Để thêm một thời gian nữa xem, nếu công tác này thích hợp, đến lúc đó có thể bàn luận thêm về vấn đề đãi ngộ."

Snape ôm eo Aliya, tiện tay nhéo nhéo, cười nói: "Thịt thịt."

"Cái gì?" Aliya đột nhiên nhảy dựng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm vòng eo của mình, kêu to: "Không thể nào!"

Sau đó, cô lập tức lao vào phòng bếp, mặc kệ Snape ngơ ngẩn ngồi tại chỗ nhìn theo, chỉ một lát sau, tiếng Aliya vọng ra từ trong bếp: "Chúa ơi! Năm pounds! Tăng tận năm pounds!"

Bữa tối hôm đó, nhìn nhìn thức ăn thịnh soạn trước mặt mình, lại nhìn đĩa của Aliya, toàn bộ đều là, ừm, đồ ăn giống như một đám cỏ, Severus nhíu mày.

"Em muốn giảm béo!" Aliya hung tợn tắc một ngụm salad rau củ không tương trộn vào miệng! Cô vẫn luôn bảo trì dáng người rất tốt, qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ thời điểm có Andrew, vòng eo cô gần như chưa từng biến hóa! Mà kết quả đo lường lúc nãy, khiến cô chỉ muốn hờn cả thế giới!!!

Giảm béo? Severus kinh ngạc nhìn Aliya nhăn nhó ăn, ừm, cái thứ mà cô gọi là salad, tầm mắt dạo qua Aliya từ trên xuống dưới, cần thiết sao? Hắn không cảm thấy có gì không ổn a, mềm mại, xúc cảm vừa đủ, hơn nữa, tầm mắt dừng trên nơi mình yêu tha thiết, ngẫm lại xúc cảm đêm qua, Severus vô thức xoa xoa tay, ừm, hình như lớn hơn một chút?! Nếu không thì, đêm nay thử đo lại xem?

Snape liếc qua Aliya vẫn còn đang đắm chìm suy tính kế hoạch giảm béo, xiên một khối thịt đậm đà nước sốt đưa vào miệng, híp híp mắt, tâm thần nhộn nhạo......

Okay, trải qua vài lần đo lường, Severus rốt cuộc đưa ra kết luận cuối cùng, là thực sự lớn hơn, một bàn tay hắn không thể nắm hết nữa rồi, đương nhiên kết quả khiến người vui sướng như thế hắn sẽ không nói cho Aliya, chỉ liên tục ghé vào tai cô than nhẹ xúc cảm thân thể mỹ diệu, làm Aliya yêu kiều thở hổn hển, rốt cuộc đáp ứng không giảm béo nữa, hắn mới mạnh mẽ mà động, lưu luyến kết thúc một đêm đẹp......

Kế hoạch giảm béo mắc cạn, đồng thời mực cạn còn có ý tưởng tìm công tác mới của Aliya, bởi vì, hai ngày sau sinh nhật ba mươi chín tuổi của Severus, một buổi sáng cuối tuần, hắn hốt hoảng bừng tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say trong âm thanh nôn mửa của Aliya!

Hắn lo lắng sốt ruột thu dọn xong, lại nghe Aliya khuyên mình đừng lo, chắc chỉ là tiêu hóa bát lương, hắn tùy tay dùng thần chú kiểm tra thân thể cho cô, sau đó kinh ngạc phát hiện, Aliya mang thai!

Đúng vậy, sau gần hai mươi năm, Aliya lại lần nữa mang thai!

Nhìn Severus mừng rỡ như điên, Aliya thầm thở dài, không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút khó chịu. Hai người đều gần bốn mươi tuổi rồi a, sao lại mang thai đây?

Đứa nhỏ này, nói là ngoài ý muốn cũng đúng, mà nằm trong dự tính cũng không sai. Aliya cũng từng có ý muốn thêm một đứa nhỏ nữa, nhưng lúc ấy đang trong thời kỳ chiến loạn, hết thảy không ổn định, vậy nên Severus luôn chuẩn bị dược tránh thai cho cô, cô cho rằng hai người rất ăn ý, cuộc đời này chỉ cần một mình Andrew là đủ rồi.

Sau chiến, không biết có phải Severus quên mất hay không, vì hắn không hề nhắc đến chuyện uống độc dược tránh thai nữa, Aliya cũng không để ý, cô còn nghĩ hắn áp dụng thủ đoạn khác, bởi vì cô không chỉ một lần oán giận độc dược tránh thai quá khó uống.

Vậy là, hắn không tránh sao? Aliya đuổi Severus đang mừng đến nỗi nói không nên lời ra khỏi phòng ngủ, một mình một người ngồi bên mép giường cắn cắn móng tay, cô vẫn có chút khó tin, không ngờ mình lại một lần nữa mang thai ở cái tuổi này.

Cúi đầu vuốt ve vùng bụng vẫn bằng phẳng, Aliya không khỏi nhớ tới tình cảnh lúc mình phát hiện có Andrew, thời gian đó, cô kinh hoảng thất thố, mờ mịt không rõ tương lai sẽ đi về đâu, năm ấy cô mới chỉ có mười chín tuổi, thực sự không thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của mình và con trai sẽ là như thế nào......

Nhưng hiện tại thì sao? Aliya nhìn quanh, ngoài cửa sổ bông tuyết bay múa, gió lạnh gào thét, mà trong phòng lại ấm áp như xuân, toàn bộ căn nhà đều do chính tay cô tỉ mỉ trang trí, thảm trải sàn mềm mại ấm áp, giường đệm thoải mái dễ chịu, đến cả cây đèn bàn đặt trên tủ đầu giường cũng trải qua cẩn thận chọn lựa, nơi này là nhà, là gia đình mà cô năm mười chín tuổi mong ước mà không có được......

Aliya ngước lên nhìn bức tranh sơn dầu treo trên vách tường, kỹ thuật vẽ không đủ tốt, nhưng, tư thái tự nhiên của người trong tranh đã bù lại hết thảy, là vẽ cô cùng Severus, hai người tay nắm tay, đầu dựa bên đầu ngồi trong hoa viên, trên mặt là nụ cười hạnh phúc. Đây là bức tranh do chính Andrew vẽ, làm quà sinh nhật tặng cho cha hai ngày trước.

Severus rất thích bức họa này, ngay buổi tối hôm đó liền treo luôn lên đầu giường hai người.

Vuốt ve bụng, Aliya cảm thấy chút sợ hãi kia đang dần tan biến. Aliya, mày còn sợ cái gì? Bây giờ mày không cô độc như hồi mười chín tuổi nữa, mày có được căn nhà thoải mái ấm áp, có người chồng yêu thương mày, có Andrew ngoan ngoãn, đã có được hết thảy từng tồn tại trong mộng tưởng! Việc gì phải sợ hãi nữa?

"Aliya, tìm được rồi!" Severus cầm một chiếc hộp nhỏ đi tới, nụ cười trên mặt hắn hiện tại có thể so sánh với thái dương! Aliya không nhìn cái hộp mà đứng dậy nắm lấy tay Severus, nhìn chăm chú đôi mắt như trân châu đen bóng kia, đột nhiên nhớ tới một câu nói từng nhìn thấy vài năm trước. Trân châu đen - kết tinh của hạnh phúc sau những năm tháng gian khổ nhất......

Năm tháng gian khổ a, Aliya cảm thán, đúng, hai người đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu đêm không ngủ, vượt qua bao thời kỳ thấp thỏm lo âu, hai người của khi đó, không dám nghĩ tới tương lai, không dám tưởng tượng cuộc sống sau này, bởi vì, mỗi một lần chia lìa đều có thể là lần cuối cùng gặp mặt; khi đó, cả hai đều không dám nói câu 'tạm biệt', cho dù là trong Gương Hai Mặt, bởi vì sợ hãi, sợ 'tạm biệt' sẽ trở thành 'vĩnh biệt'......

Rốt cuộc cũng qua rồi, bọn họ cùng nhau, tay nắm tay, sóng vai bước qua những năm tháng gian khổ kia, cũng có được kết tinh của hạnh phúc......

"Severus, chúng ta kết hôn đi!" Aliya dịu dàng xoa xoa gò má hắn, khẽ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro