Phiên ngoại 3: Annabella

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta tên Annabella, là một phù thủy, dù có được một thân phận tràn đầy sắc thái huyền ảo như thế, nhưng ta không thể không thừa nhận, mình chỉ là một người rất bình thường.

Là mẹ của ba đứa con, sinh hoạt hàng ngày của ta chính là mua thức ăn, nấu cơm, chăm sóc con cái, tiễn chồng đi làm, nấu cơm, chờ hắn trở về,...... lặp đi lặp lại, không chút thú vị, ta chỉ là một bà chủ gia đình vô cùng bình thường. Dù rằng là một gia đình phù thủy thì cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng ta rất hài lòng, bởi vì cuộc sống như vậy rất an ổn.

Ta và người chồng hiện tại quen biết trong một nhạc hội Muggle, hắn cũng là một phù thủy, nhưng gốc Muggle, lớn hơn ta năm tuổi, sau khi tốt nghiệp Hogwarts thì không tìm được công việc ở thế giới ma pháp, nên hắn trở về làm nhân viên tiếp thị cho một công ty nhỏ, vài năm sau thăng lên làm quản lý, thành tích cũng không tệ lắm......

Hắn không thích nhạc cổ điển, thuộc về loại người thường xuyên ngủ gật trong rạp hát. Ngày ấy, hắn phải đi cùng một hộ khách. Hôm đó, chúng ta ngồi cạnh nhau, buổi biểu diễn rất cảm động, khiến ta nhớ tới rất nhiều kỷ niệm cũ, thế là ta rất mất mặt rơi lệ toàn bộ quá trình, mà chồng ta, hắn yên lặng đưa qua một chiếc khăn tay......

Sau đó, chúng ra thuận lợi làm quen, một thời gian sau thì kết giao. Hắn chính là loại người mà ta muốn, thiện lương, trung thành với cảm tình, biết chăm lo cho gia đình, dù chúng ta có rát nhiều điềm bất đồng, ví dụ như ta si mê nhạc cổ điển, hắn lại hoàn toàn không hiểu, hay nhạc đương đại và bóng đá mà hắn thích, ta lại không nhìn ra chúng có cái gì hay ho. Thế nhưng, chúng ta vẫn tiếp tục ổn định phát triển tình cảm.

Kết giao hai năm, chúng ta thuận lợi kết hôn, sinh con. Từ sau khi cưới, dáng người chồng ta nhanh chóng phồng lên như khí cầu được bơm hơi, khi đang kết giao, hắn còn đỡ lười biếng, thường xuyên đi tới cái câu lạc bộ bóng đá gì gì đó tham dự hoạt động, nhưng sau khi cưới, nhất là sau khi đứa nhỏ đầu tiên ra đời, niêm vui duy nhất của hắn chính là tu bổ mặt cỏ, còn dùng chính loại máy móc Muggle ồn ào kia mà không phải ma pháp! Điều này làm ta rất phản cảm, nhưng ta không nói gì, bởi hắn cần có việc để làm, hoạt động thân thể, mà không phải làm ổ trên sô pha mà xem TV hoặc đọc sách suốt cả ngày......

Nói đến TV, đây cũng là một trong những thứ làm ta khó thích ứng nhất! Ta đã nói rồi đấy, ta mà một phù thủy, xuất thân từ một gia tộc thuần huyết, điều đó có nghĩa là, toàn bộ thành viên trong gia tộc ta đều là phù thủy. Do đó, trước khi gả cho hắn, ta sinh hoạt trong một thế giới khác, mà ở đó, đũa phép chính là sinh mệnh thứ hai của chúng ta!

Thế nhưng, sau khi gả cho hắn, ta mới phát hiện, thì ra trên đời này cũng tồn tại cả những phù thủy không dùng tới đũa phép! Tỷ như chồng ta ấy, sau khi tốt nghiệp, cây đũa phép của hắn liền nằm im trong đáy hòm, hiện tại hắn gần như đã quên sạch những phép thuật mình được học tại Hogwarts, đôi lúc, hắn còn tỏ ra khá kinh ngạc khi thấy ta dùng bùa chú làm đám bát đĩa tự trôi nổi và sắp xếp vào đúng chỗ!

Dù là vậy, hắn vẫn là một người khá tốt, tuy rằng hắn đã sắp quên lãng một thân phận khác của mình, hắn sống như một Muggle thông thường, như hắn không ép ta từ bỏ ma pháp, cũng không cưỡng bách ta chấp nhận lối sống Muggle của mình, hắn là một người rất hiền lành, ta thích điểm này của hắn......

Khi con gái lớn của chúng ta nhận được thư thông báo từ Hogwarts, chồng ta vô cùng hưng phấn, hắn nói cho bọn nhỏ Hogwarts hùng vĩ đến thế nào, thần kỳ ra sao,...... Thậm chí còn nói tới trận đại chiến vài năm trước!

"Năm ấy mẹ của các con vẫn đang theo học tại Hogwarts! Ngay tại thời điểm Kẻ Thần Bí dẫn quân tiến đánh Hogwarts! Đúng không, thân ái?"

"Ừm, à, à," ta cầm thư thông báo của con gái, ngơ ngẩn nói, "À, đúng, đúng vậy, mẹ cũng có mặt......"

"Wow!" Đám nhỏ hưng phấn hét lên, "Mẹ, mẹ, vậy mẹ có nhìn thấy Kẻ Thần Bí không?"

"Mẹ có gặp được Harry Potter vĩ đại không? Mẹ có từng nói chuyện với ngài ấy không?"

"Cả hiệu trưởng Snape nữa, ngài ấy từng dạy học cho mẹ đúng không?"

Nghe mấy đứa con liên tiếp hỏi, ta có chút hoảng hốt: "Đúng vậy, mẹ từng nhìn thấy Kẻ Thần Bí, còn là loại mặt đối mặt ấy, lúc ấy mẹ và kẻ đó cách nhau chưa tới mười mét. Mẹ đối chiến với các Tử Thần Thực Tử, hình như mẹ giết được không chỉ một tên! Mẹ chưa từng đi học chung với Harry Potter, mẹ nhỏ hơn anh ta hai năm. Còn có, ừm, hiệu trưởng Snape thì, ừm, trước khi đảm nhiệm chức vụ hiệu trưởng, thầy ấy từng là giáo sư ma dược học. Mẹ, mẹ còn từng được tới nhà thầy ấy...... làm khách." Câu nói sau cùng, gần như là thì thầm.

Mấy đứa nhỏ cùng chồng ta đều cười vang, tựa như đang nghe chuyện đùa, họ đều cảm thấy ta đang khoác lác.

Nhưng ta cười không nổi, nguyên một buổi tối, tâm trạng của ta thực sự không tốt lắm, sớm đuổi bọn nhỏ và chồng đi ngủ trước, ta một mình ngồi bên lò sưởi vuốt ve những đồ án quen thuộc trên bức thư thông báo, cũng lật lại album ảnh ta đã bỏ quên thực lâu......

Chồng con ta đều cảm thấy ta đang bịa chuyện, nhưng họ lại chưa từng nghĩ tới, những điều ta nói đều là sự thực.

Đã từng, ta kiên quyết giơ cao đũa phép chiến đấu với đám Tử Thần Thực Tử hung ác, khi đó ta chính là một dũng sĩ quyết không lùi bước! Thậm chí khi đối mặt với Voldemort, ta cũng không chút do dự mà bắn ra từng câu thần chú......

Khi đó ta dũng cảm vô cùng, khí thế quyết tiến không lùi! Khi đó ta không e ngại bất cứ điều gì! Bơi vì ở bên ta có 'hắn'! Hiện giờ nghĩ lại chuyện cũ, điều ngự trị trong đầu ta không phải là chiến trường tan hoang, mà là vòng tay ấm áp của 'hắn'......

Lần đầu tiên gặp Andrew, là vào kỳ nghỉ hè năm ta mười ba tuổi. Năm đó, Anh quốc đăng cai tổ chức Quidditch World Cup, đó là một sự kiện vô cùng đặc biệt, dù là khi trận đấu diễn ra hay cuộc bạo động sau khi trận đáu kết thúc. Hôm ấy, trong cuộc bạo động ban đem, ta gặp Andrew, lúc đó hắn còn mang dòng họ Dashwood của mẹ mình, mà không phải là dòng họ Snape mà người người đều biết......

Lúc ấy, cùng cha mẹ và em trai em gái trốn trong bụi cỏ, mọi người đều hoảng loạn, thế nhưng không hiểu sao ta lại không có dao động cảm xúc gì lớn, thậm chí còn cảm thấy thực nhàm chán, buồn bực nhìn ngó xung quanh, sau đó, xuyên thấu qua màn đem, ta nhìn thấy hắn.

Lúc ấy Andrew bị mẹ mình ôm chặt mà chạy, có thể thấy được tình cảm của mẹ con hai người rất tốt. Mặc dù hắn có chút kháng cự hành động thân cận của mẹ, nhưng vẫn không cự tuyệt, mặc cho mẹ coi mình là đứa nhỏ sợ hãi mà an ủi dõ dành.

Lúc ấy, hình như Andrew chú ý tới tầm mắt của mình, hắn quay đầu, khi đó ta thầm nghĩ, đôi mắt ấy thực đẹp, cho tới tận bây giờ, ta vẫn còn nhớ cái tình cảm ngọt ngào ngập tràn trong đôi mắt ấy......

Sau đó, rạng sáng ngày tiếp theo, lần thứ hai gặp lại là khi cùng cha mẹ chật vật tìm được Khóa Cảng trở về. Trải qua một đêm giày vò, mọi người đều có chút tiều tụy, cả cha mẹ của ta cũng vậy, đều là quần áo không chỉnh tề, hoảng hốt bối rối, thế nhưng, hắn thì không!

Hắn và mẹ vẫn mặc đồ sạch sẽ, cho dù trong thời khắc bối rối này, họ đều thẳng lưng ưỡn ngực, như có thêt tham gia tiệc tối bất cứ lúc nào......

Ta nhớ rõ, lúc ấy mình còn len lén vuốt vuốt góc áo hơi nhăn nhúm, nhìn hắn ngăn nắp xinh đẹp như tiểu vương tử, ta có chút tự ti mặc cảm, thế nhưng, không thể ngờ được, vương tử đột nhiên nhìn ta, mỉm cười chào hỏi: "Xin chào, mình tên Andrew......"

Hiện tại nhớ lại ta vẫn cảm thấy quãng thời gian thực sự giống như là một giấc mơ, không hiểu được vì sao Andrew lại thích mình đây? Ta có thể cảm giác được, Andrew thực sự thích mình, khi hắn tham gia câu lạc bộ thưởng thức âm nhạc cổ điển, ta thường thường cảm nhận được ánh mắt hắn lén nhìn, nhưng mà, hắn là Slytherin a! Hơn thế nữa, hắn còn là một người khá nổi bật trong Slytherin!

Slytherin của năm đó không giống như hiện tại, thế cục loạn lạc, trong mắt rất nhiều người, Slytherin là đại bản doanh của Tử Thần Thực Tử và phù thủy hắc ám! Mỗi người trong Slytherin đều là kẻ khát máu điên cuồng, suốt ngày trốn tránh trong hầm ngầm tăm tối tôn sùng Chúa tể Hắc Ám......

Khi hai người quen thuộc hơn, ta kể những tin đồn này cho Andrew, lúc ấy hắn cười đến ngửa tới ngửa lui, ngã trái ngã phải, về sau, Andrew còn lén đưa ta tới phòng Sinh hoạt chúng của Slytherin một lần, kỳ thực cũng không âm trầm kinh dị như trong tưởng tượng, nó cũng khá giống với phòng nghỉ Hufflepuff, ngoại trừ việc có hơi ẩm ướt hơn......

Năm đó, Andrew đã dẫn ta đi trải nghiệm rất nhiều chuyện thú vị, thậm chí còn có lần lẻn xuống đáy Hồ Đen xem thử! Đương nhiên, lúc ấy hai người chúng ta dùng Cỏ Mang Cá mà hắn lấy từ chỗ giáo sư Snape, ta nhớ, mình còn kinh ngạc hỏi hắn, giáo sư Snape đối xử với các Slytherin đều tốt như vậy sao? Lúc ấy Andrew cười, một nụ cười khá lạ, đến vài năm sau ta mới biết được, giáo sư Snape, anh hùng chiến tranh, gián điệp hai mặt truyền kỳ, đương nhiệm hiệu trưởng Hogwarts, chính là cha của Andrew......

Hiện tại nhớ tới, kỳ thực những năm từ khi ta mười ba tuổi đến mười bảy tuổi chính là quãng thời gian đặc biệt nhất trong cuộc đời ta......

Khi đó, Andrew mang theo ta đi thăm dò rất nhiều sự vật mới lạ, cùng tới Rừng Cấm tìm kiếm loại nguyên liệu độc dược nghe nói chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đi tới nơi Bạch Kỳ Mã cứ trú, vụng trộm truy tìm theo dấu chân của Nhân Mã để tìm kiếm loại thực vật có thể làm lông tóc vĩnh cửu biến thành màu hoàng kim, cùng đi qua từng ngóc ngách của tòa lâu đài, nghe Andrew giảng thuật những câu chuyện xưa về từng bức tranh, từng bộ áo giáp; đi gặp mặt và trò chuyện cùng mỗi một hồn ma trong trường học, thậm chí còn tới văn phòng như một tòa hầm mộ của giáo sư Binns, hỏi thầy về những vấn đề bí ẩn trong lịch sử......

Andrew luôn tràn đầy sức sống, những suy nghĩ, những tri thức mà hắn biết tưởng chừng như vô cùng vô tận, Andrew vĩnh viên ôn tồn lễ độ, hắn chính là Bạch Mã vương tử trong cảm nhận của hơn nửa thiếu nữ trong Hogwarts lúc bấy giờ......

Nhưng sau đó, ngoài ý muốn, nhưng cũng không khó đoán, ta và hắn tách ra!

Bởi vì hắn muốn tới Muggle học đại học! Lúc nghe Andrew nói chuyện này, ta thực sự cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, Andrew muốn tới thế giới Muggle! Hắn là Andrew a, đâu phải những phù thủy gốc Muggle không tìm được công việc mà bất đắc dĩ trở về sinh hoạt giữa những người thường! Nếu hắn nguyện ý, vừa tốt nghiệp là đã có thể trực tiếp tiến vào Bộ Pháp Thuật, hoặc là ở lại Hogwarts đảm nhiệm giáo sư! Tại sao Andrew lại muốn tới thế giới Muggle cơ chứ?!!!

Andrew còn muốn đưa ta đi cùng! Còn muốn du lịch vòng quanh thế giới! Thậm chí có thể rời khỏi Anh quốc thời gian dài!

Không! Ta không thể chấp nhận một tương lai như vậy! Ta không thích phiêu bạt! Điều ta muốn mãi mãi chỉ là cuộc sống an ổn bình tĩnh, mỗi ngày tiễn chồng ta đi làm, làm tốt bữa tối chờ hắn trở về, nếu mỗi tuần có thể đi thưởng thức nhạc hội một lần thì càng tốt! Đó là toàn bộ cuộc sống mà ta hướng tới, giống như cha mẹ của ta vậy......

Những cuộc thám hiểm mà Andrew nói, những đề tài nghiên cứu mà ta nghe không hiểu kia, thực sự không nằm trong kế hoạch tương lai của ta, ta không thể lý giải những lý tưởng vĩ đại đó, đối với ta của năm mười mấy tuổi, những thứ đó chẳng khác nào chuyện vô nghĩa......

Kỳ thực, năm đó ta cũng từng nghĩ tới chuyện từ bỏ những dự định an ổn bình phàm, từ bỏ phương thức sinh hoạt mà mình mơ ước bấy lâu để đi theo hắn thắm hiểm khắp chốn, nhưng là, tiền đề là kết hôn, hai người nhất định phải kết hôn mới được! Andrew quá ưu tú, như là vì sao sáng chói nhất nơi thiên không sâu thẳm, ta sợ mình không thể níu giữ được hắn. Trong suy nghĩ của ta thời niên thiếu, ôn nhân chính là tòa thành bảo hộ vững chắc nhất, chỉ cần hai người kết hôn, ta có thể an tâm......

Thế nhưng, Andrew không muốn kết hôn! Hắn hoàn toàn không có ý định tiến tới hôn nhân ngay sau khi tốt nghiệp!

Vì thế, chúng ta chia tay, rất thống khổ, đến tận bây giờ ta vẫn còn cảm giác nỗi đau như xé nát trái tim đó. Thời gian ấy, ta từng nảy ra suy nghĩ muốn chết đi thế nhưng, ta biết, từ sâu trong tiềm thức, ta đã biết, đây chỉ là kết quả tất nhiên, hắn và ta, chưa bao giờ cùng thuộc về một thế giới, ta yêu hắn, ta rất yêu hắn, nhưng ta cũng rõ ràng một điều, mình không bao giờ hiểu được thế giới của hắn, mà hắn cũng không thể lý giải được cuộc sống mà ta mơ ước......

Tốt nghiệp Hogwarts, ta nghe theo sắp xếp của cha mẹ tìm được công việc tại St.Mungo, sau đó gặp người chồng hiện tại, có được cuộc sống mà mình muốn......

Ta rất hạnh phúc, hiện tại ta thực sự rất hạnh phúc, chỉ là, thỉnh thoảng hồi tưởng tới thiếu niên kia, trong lòng liền có chút phiền muộn mà thôi. Có lẽ, nếu năm ấy ta dũng cảm hơn chút nữa, dũng cảm đột phá tòa thành vây khốn tâm tưởng của ta, liệu...... ta sẽ có được một trải nghiệm hoàn toàn khác?

Ta hớp một ngụm rượu, cái ly đã thấy đáy, nhếch môi cười, ta lắc lắc đầu, sao có thể chứ, từ đầu tới cuối, ta cũng chỉ là một con bé tầm thường mà thôi, chuyện không bình thường nhất trong cuộc đời ta, có lẽ đều đã diễn ra trong những năm tháng thanh xuân ấy...... Thực may mắn, trong những năm tháng tốt đẹp nhất của cuộc đời, ta gặp được một thiếu niên chói lóa như ánh mặt trời, nắm tay hắn vượt qua một tuổi thanh xuân đáng giá dư vị nhất......

Ta hơi lảo đảo đứng dậy muốn rót thêm một ly rượu, trên lầu lại đột nhiên có tiếng gọi "mẹ ơi, mẹ ơi", chắc là con trai nhỏ muốn uống nước, vội đặt cái ly rỗng xuống bàn, ta vừa chạy lên vừa hô "Bảo bối, mẹ tới đây,"......

Trong album ảnh, Andrew cúi đầu dịu dàng nhìn cô gái mình ôm trong lòng, cười đến xán lạn ngọt ngào......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro