Chap 4: (Edit) Cái giá của một tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Alo

- Hôm nay có việc cho anh đây, anh đến ngay đi

Trịnh Hy nghe xong rồi cúp máy, mặc vội chiếc áo vest lao ra xe, đi mất.

Hôm nay trời nắng đẹp, Trịnh Hy chắc có việc gấp nên mới ra ngoài sớm như vậy, hôm nay cậu không bị trói, thoải mái thăm thú khu vườn. Mùi hương thoang thoảng của vài bông kiều mạch đan với mùi hương trên áo cậu tạo ra một bầu không khí vô cùng tươi mới.

Bỗng có tiếng người đến gần, cậu quay ra nhìn, oa cậu tròn mắt khi thấy em gái mình đang ở đây, trước mặt cậu. Cậu vui mừng nhưng cũng hơi hoảng hốt:

- Sao em lại đến đây, anh ta mà biết sẽ giết em mất.

Cô ả tỏ ra vô cùng dửng dưng trước câu nói của cậu. Thậm chí còn có chút dè bỉu, khinh thường:

- Có sao đâu, anh ta chỉ biết người đó do anh giết không phải em, việc gì phải sợ, mà hình như nhà không có ai mà.

Cô thản nhiên nói như muốn đổ hết mọi tội lỗi lên người Thiên Phong, cậu có phần bức bối, khó hiểu nhưng lâu ngày không gặp em gái nên niềm vui dường như xoá tan mọi lo lắng. Cậu luồn tay ôm lấy đứa em của mình, cô em vội kéo tay cậu nói:

- Hôm nay không có ai ở nhà, ra siêu thị với em chút đi.

Chưa kịp phản kháng cậu đã bị tống lên xe lao vọt đi.

***

Gần 30' phút sau đã tới nơi cô để cậu trước cửa rồi phóng xe tìm chỗ gửi, lấy điện thoại gọi:

- Ra được rồi, nhớ bắt nó cho tử tế đừng để sơ hở gì!!

Thiên Phong vẫn đứng chờ ở đó bỗng có lực đằng sau kéo cậu lại chùm đầu cậu bằng bao vải đen lôi vào xe.

- u..um...thả ra

Cậu ra sức kêu lên, mỗi lần hét lại bị tên lạ mặt cho một bạt tai, cậu không hiểu cậu có thù gì với ai mà phải làm vậy.

Trịnh Hy được gọi đi ban nãy, giờ cũng đến nơi, cậu ta hẹn gặp một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, đó lại chính là đứa em gái "ngây thơ vô số tội" của Thiên Phong, cô ta chạy tới đó rồi cọ xát người hắn:

- Anh....ưmmm

Giọng cô ta đột nhiên ngọt bất ngờ, nũng nịu mà nói, hắn đẩy cô ta ra mặt lạnh băng không chút biểu cảm.

- Người đâu.

- Anh yên tâm, lát em sẽ cho anh tùy ý xử lý.

Cô vờ vào nhà vệ sinh trang điểm, lại thực chất gọi điện cho bọn đàn em. Hẳn là nóng lòng muốn thủ tiêu anh trai của mình:

- Chuẩn bị xong chưa, không để cho nó thấy mặt biết không, vớ vẩn chết cả lũ.

Cô ta xong việc chạy ra, cố gắng nói nhỏ ghé sát vào tai anh:

- Đi thôi, giờ là lúc anh giết người rồi.

Cả hai người đến một khu nhà bỏ hoang, khá tồi tàn, không khí ẩm thấp lại rất nhiều cỏ dại. Hắn cùng cô bước vào, giữa căn nhà dột nát có 1 thân ảnh nhỏ đang bị trói ngồi ở đó từ đầu đến chân đều bị bịt kín. Hắn lạnh lùng bước gần một chút, gằn giọng nói lớn:

- Đây là tình nhân của bố tôi ??

- Phải...phải chính là cô ta.

Dáng người nhỏ nhắn, thon thả rất giống con gái nhưng nào ai biết đó là Thiên Phong.

Vốn là, cô em gái của Thiên phong có ý hãm hại cậu từ trước, cô ta là thư ký của bố hắn luôn thông báo mọi thông tin về tình nhân của ông ta cho Trịnh Hy biết, bắt cóc để tùy mặc xử lý, những lần trước mấy người đó đều để kẻ khác ra tay anh chỉ đứng nhìn nhưng lần này nghe cô ả nói bố hắn yêu tình nhân này hơn mạng sống sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ. Hắn nghe vậy tức điên lên, cái chết của mẹ hắn năm xưa giờ đã để lại một vết sẹo không bao giờ lành, cậu cho rằng bố yêu người tình này hơn cả mẹ nên có ý tự ra tay. Kế hoạch thành công cô ta muốn chính tay giết người hắn yêu nhất, để cậu mãi mãi biến khỏi cuộc sống này.

Trước lúc ra tay, cô ả còn cố nhắc lại chuyện cũ:

- Nghe nói anh trai em đang ở chỗ anh, mong anh thứ lỗi cho anh ấy.

Gương mặt Trịnh Hy đanh lại, ánh mắt sắc bén ghim lên người cô. Phun ra lời lẽ vô cùng khó nghe:

- Im đi, anh cô là loại bệnh hoạn chết tiệt.

- Vậy anh có yêu anh ấy không ?

- Em điên rồi.

Bằng lối ăn nói thông minh với lời nói sắc bén và phản ứng nhanh nhạy của một cô tiểu thư am hiểu tình trường thì chỉ có một kết luận: Trịnh Hy đã yêu rồi nhưng bản thân lại không chịu thừa nhận.

- Giết nó đi anh...

Cô ta cầm súng đặt lên tay anh, rồi lùi lại đằng xa. Đôi mắt hắn giờ đã tràn ngập hận thù, nụ cười nhếch lên, chậm rãi nói tiếp:

- Cô tình nhân bé nhỏ, sao lại đi quyến rũ một người đứng tuổi như thế, lại còn bày đặt yêu thương này nọ...hứ...xin lỗi số cô đã tận rồi.

Cậu giờ ngồi trong bóng tối cũng hiểu phần nào, cô ta bảo cậu là người tình của bố hắn, để hắn tin là thật mà giết cậu. Trùm kín mặt mũi để không biết cậu chính là nạn nhân. Haha cô em gái mà cậu tưởng bé bỏng lại như một con rắn độc, muốn hại chết cậu,...đành chấp nhận thôi, nếu cậu là người có thể kết thúc được trò chơi số phận này.

Nước mắt chảy xuống thấm trên gò má xanh xao kia, vị mặn thấm vào đầu lưỡi làm cổ họng trở nên đắng ngắt. Anh ta vốn chẳng có lấy một tia cảm xúc với cậu, hoàn toàn không. Tôi vẫn cảm thấy có chút bất công, ông trời đến cuối cùng lại cho tôi chết một cách đau đớn nhất, nghe được từ chính miệng người mình yêu nói không yêu mình...

- Đừng....ggg....sao...lại...sao...lại làm vậy với tôi, sao....sao...đến lúc tôi chọn yêu anh....chọn giữ tình yêu đáng khinh bỉ này...nhưng anh lại hủy hoại nó.

Cậu thực muốn gào lên nói với hắn như vậy nhưng giờ nửa lời cũng không nói được, miệng của cậu bị bịt chặp thật chặt không lấy một cơ hội nào để mở miệng.

-"Đoàng"

Hắn không thương tiếc, bắn về phía trước, thân ảnh nhỏ ngã xuống. Cuối cùng anh vẫn giết cậu, chọn lựa giết cậu, vậy là kết thúc....kết thúc....tất cả mọi thứ sẽ kết thúc. Bao chùm đầu bị hất tung ra, hắn nhìn thấy cậu gương mặt trở nên trầm xuống.

Tại sao...?...đây đâu phải tình nhân của bố...đây chẳng phải là Từ Thiên Phong sao, anh chạy tới đỡ cậu quỳ xuống sàn đất mà hét lên:

- Tại sao...tại...sao lại là em hả !?....tôi đang làm gì thế này.... Zaaaaaaaaa.......aaaaaa....sao...tôi lại tự tay giết em cơ chứ.....

Cậu đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của hắn, cười nhạt mặt không còn một tý sức sống.

- Vậy là kết thúc....chúng ta vốn chẳng...nợ..nhau..gì cả. Hy...đến cuối cùng anh vẫn chọn giết em ? Cái khoảng khắc anh trao cho em nụ cười đó, em đã tự quyết định bản thân này bằng mọi cách phải đền đáp ân nghĩa của anh. Xin lỗi !

Cậu từ từ ngất lịm trong vòng tay hắn, hắn tâm tình đang rối loạn, bế thốc cậu lên lao tới bệnh viện. Đôi chân quờ quạnh thắng ga liên tục, loay hoay một hồi mới tới được bệnh viện.

Giờ việc của hắn là chờ đợi ngoài phòng cấp cứu, hắn đang cắn rứt, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống trên gương mặt lãnh khốc nhưng đầy sợ hãi kia.

Cô ta cũng đã chạy đuổi kịp tới bệnh viện, vẫn dùng tông giọng ẻo lả mà nói chuyện với hắn:

- Anh...a...anh..tha lỗi cho em....e...em..không có cố ý.

Hắn tức tối túm cổ cô ghì mạnh vào tường, đôi mắt đỏ ngầu giờ khác gì một con ác ma.

- Không cố ý...à..chỉ cố tình thôi....PHẢI KHÔNG....HẢAAAAAAAA

Hắn gằn giọng siết tay mạnh hơn khiến hô hấp của cô ả bị gián đoạn. Gân tay nổi lên mỗi lúc một rõ ràng, hắn cũng điên rồi, điên mất rồi:

- Anh...hh..bỏ...em...ra trước đã. Chỉ vì em quá,
yêu anh nên....nên...em...muốn giết anh ấy, em sai rồi.

Lời nói trở nên lộn xộn bộc lộ rõ sự lo lắng trong cô. Việc tày trời này, đến phút cuối lại bị bại lộ, chết tiệt.

- Đừng động vào người của tôi, loại người đáng khinh bỏ như cô làm gì có chỗ.

- Hy....e...em...xin..lỗi mà, nhỡ anh ấy...nói...e..em...giết

Quả thật con người khi gặp vấn đề thường ngu xuẩn hơn bao giờ hết, cô cố gắng lảng tránh. Lấp liếm câu nói nửa chừng của mình lúc nãy:

- Em yêu anh nên mới hành xử như vậy, anh...hãy tha lỗi cho em.

- Cái gì cơ...cô giết ai....?

Hắn lại một lần nữa đe dọa cô, cô chưa kịp phản ứng đã bị họng súng chĩa thẳng vào đầu. Hắn hiện tại bất cần mọi thứ, an nguy của cậu vẫn còn nằm trong kia nhưng lòng hắn ở đây lại bị lửa thiêu đốt.

- Nói...

Dồn đến chân tường giờ nói cũng chết không nói cũng chết. Cô từ từ nuốt nước miếng, lắp bắp:

- Em...em, em giết vợ sắp cưới của anh. Bởi, bởi vì trước hôn lễ em đã thấy cô ta qua đêm với quản gia nhà em. Em thề, mọi điều em nói đều là thật. Cái thai cũng không phải con của anh. Là em không tốt, em không báo cho anh mà tự mình hành động. Em yêu anh, yêu anh rất nhiều, nên em không muốn anh phải nuôi con kẻ khác. Em...em

Hắn buông tay, để cô ả ngã xuống, còn mặt mình thì bần thần cả ra...hóa ra kẻ thật lòng với hắn nhất chỉ có cậu và lỡ ra tay với một mình cậu ấy.

Trịnh Hy đã từng mơ mộng về một mái ấm để rồi tất cả đều là giả dối. Mọi người đều lừa hắn, thế giới này nợ hắn một lời xin lỗi. Nhưng điều hắn căm giận hơn cả là bản thân mình lỡ gây nên tội ác với Từ Thiên Phong.

Hắn gào thét trong đau khổ, quỳ trước cửa phòng cấp cứu mà cầu xin, hắn hối hận rồi....hối hận.......ANH XIN LỖI...ANH XIN LỖI NHIỀU LẮM...

*** Ựa :v chap này đau tim quá, ta đau lòng quá man 💔 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro