Chuyện thứ ba (III-C1-C2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hung Thú Vùng Cực Địa

01 Dong Binh Đoàn

[ dong binh đoàn - lính đánh thuê]

Thành Thánh Fields lại được gọi là thành Cự Thạch ở phương bắc, phong cách kiến trúc tục tằng mà hào phóng. Bên trong thành chiếm diện tích rộng thứ ba là một khu nhà đấu giá, cuối tháng 9, hội đấu giá cuối cùng vừa hoàn mỹ hạ màn.

Lúc này, ở kho gửi hàng hóa phía sau nhà đấu giá, rất nhiều người bận bận rộn rộn chuẩn bị kiểm kê giao dịch hàng hóa lần đấu giá này bán ra ngoài.

Khu vực gửi hàng hoá và vật quý hiếm còn sống bày vô số lồng sắt lớn lớn bé bé, vì phù hợp với hàng hóa giá cả rất cao đó, lồng sắt đều được đặc chế, dùng một ít nguyên liệu chắc chắn mà xinh đẹp.

Cái lồng sắt bày ở phía trước nhất chính là dùng bạc để chế tác, bên trên còn có một ít hoa văn, đồng dạng các vòng cổ và còng tay chế tác bằng bạc siết ở trên cổ và cổ tay mảnh khảnh của vật còn sống trong lồng.

-- đó là một thiếu nữ có mái tóc dài màu lửa đỏ.

Ở trên hội đấu giá vừa rồi, thiếu nữ này được người ta dùng giá cao 5000 đồng vàng mua được.

"Ừm, không tồi." Nam nhân tóc vàng quần áo hoa lệ tinh xảo đứng ở bên ngoài lồng sắt, dùng gậy chống kéo lồng sắt có thiếu nữ tóc đỏ lên, cẩn thận thưởng thức mặt nàng một phen, "không tồi, nhìn đẹp giống như ở trên đài bán đấu giá, lễ vật này cũng coi như ra giá cao mà có được."

Đứng ở bên hắn, một nam nhân khác cười nói: "Dù sao cũng là hậu duệ tộc Lotit sắp diệt sạch, tộc các cô ấy còn không phải là lấy thân thể và mỹ mạo để nổi tiếng sao, được gọi là hậu duệ của mỹ thần các kiểu. Ông đưa lên nhiều bảo bối như vậy, hơn nữa có lễ vật này, bá tước Roland cũng nên giúp đỡ thỏa mãn nguyện vọng của ông đi."

Nam nhân tóc vàng lại cùng hắn đàm luận hai câu, gọi quản sự tới phân phó: "Đồ vật ta lấy được, phải mau chóng đưa tới Pudala, đặc biệt là cái này, trên đường chiếu có tốt cho ta, vạn nhất nửa đường bị chết, ta đòi các ngươi bồi thường gấp ba."

Quản sự tươi cười thân thiết, "Đó là đương nhiên, nam tước ngài yên tâm, nhà đấu giá chúng ta lần này sẽ an bài một đoàn dong binh lợi hại nhất, đáng tin cậy nhất đảm bảo hộ tống hàng hóa cho ngài......"

*

Phố sau nhà đầu giá, là một đường cái hỗn tạp tửu quán kỹ quán, những đoàn dong binh hàng năm giúp nhà đấu giá vận chuyển hàng hóa đang chờ đợi ở chỗ này cho hết thời gian.

Hơn ba mươi người đoàn dong binh Kim Sư Tử ở đây đã được tính như là đoàn dong binh lớn nhất, thành viên đoàn dong binh phần lớn là nam nhân tráng niên, đúng là tuổi không chịu nổi tịch mịch, một đám nam nhân ngồi ở trước đài lấy rượu, vừa uống rượu mạch, vừa tán tỉnh cùng nữ nhân viên lấy rượu sau đài, làm một ít vui đùa lộ liễu.

Những tửu quán này thường thường đều kiêm chức làm kỹ quán ngầm, loại nữ nhân viên tửu quán quần áo phá lệ hào phóng phong tình, tính tình cay nóng, há mồm liền kể chuyện hài thô tục, một câu có thể làm các nam nhân bỏ tiền trong túi ngoan ngoãn mua rượu, phần lớn bọn họ cũng kiêm bán da thịt.

"Alice, tôi đã ở chỗ cô mua mười ly rượu, không bằng để tôi hôn một chút?" Uống đến mặt tràn đầy đỏ rực, nam nhân cười hì hì nói.

Alice kéo kéo vạt áo rộng mở, phong tình vạn chủng mà liếc hắn một cái, "anh mua chính là rượu, lại không phải tôi."

"Đừng tuyệt tình như vậy mà, tôi lại không phải chưa từng mua cô, đều đã quen thuộc như vậy .........."

"Đúng vậy đúng vậy, cho nên tôi cũng đã chán ngấy anh, anh nam nhân thối này thật là keo kiệt, nhìn vòng tay lần trước anh mua cho tôi, một thứ hàng giả, làm tôi đều bị mọi người cười nhạo."

Đám đàn ông còn lại nghe đồng bạn nhận sai lấy lòng, lại vấp phải trắc trở, say ngã, ầm ĩ cười to.

Alice ứng phó mấy khách nam mặt dày không muốn trả tiền mà đã đi lên chiếm tiện nghi, ánh mắt chuyển hướng vào trong một góc hắc ám nhất.

Nơi đó ngồi một nam nhân cao tráng kỳ quái.

Hắn so với lính đánh thuê cường tráng nhất nơi này còn cao lớn, một bộ áo choàng màu xám đen thật dày khóa lại trên người, trên tay mang bao tay, kỳ quái nhất chính là trên đầu hắn đội một cái đầu lâu không biết là động vật gì, đến mặt cũng không thấy rõ lắm, toàn thân che kín mít, một chút làn da cũng chưa lộ ra.

Nhóm nam nhân khác đều vội vàng uống rượu đùa giỡn nữ nhân, hắn một mình ngồi ở trong một góc ăn cái gì.

Hắn ăn cái gì cũng không gỡ cái đầu lâu cổ quái trên đầu xuống, chỉ kéo ra cái xương cằm có thể di động trên đầu lâu, đem miếng thịt to bằng bàn tay kia nhét vào trong miệng.

Alice chú ý hắn một hồi lâu, phát hiện hắn vẫn luôn vùi đầu ăn, trừ tiếng nuốt, cơ hồ không phát ra bất kì thanh âm gì khác. Đây đã là lần thứ hai cô ta nhìn thấy người nam nhân này, nhưng người nam nhân này hình như không hề có hứng thú với cô ta, làm cô ta sinh ra một ít ý tưởng.

"Hắc, muốn uống rượu sao?" Alice bưng lên một chén rượu đi qua, đẩy ly rượu vàng đến trước mặt hắn, hơn nữa cố ý cúi người xuống, bày ra một tư thế mị lực mười phần.

Chỉ cần người này ngẩng đầu nhìn một cái, là có thể thấy phong cảnh tuyệt mỹ.

Nhưng mà, nam nhân cao lớn cổ quái đó lại vùi đầu ăn thịt, đến một chút tạm dừng còn không có, càng đừng nói ngẩng đầu nhìn.

Alice đợi trong chốc lát, có chút không tin nổi, ngón tay có móng sơn màu đỏ gõ gõ ở trên mâm đồ ăn của hắn, "Tôi mời anh uống rượu a, sao anh không để ý tới tôi?"

"Tôi là Alice, anh cũng là đoàn dong binh Kim Sư Tử, anh tên gì?"

Mặc kệ cô ta nói cái gì, nam nhân cường tráng giống ngọn núi kia đều chỉ ngồi ở đó ăn, biểu hiện ra một loại lạnh nhạt làm người ta tức giận.

"Hắc! Alice, cô đừng ở đó lao lực, Muri căn bản không thích nữ nhân!" Các dong binh uống rượu bên cạnh chú ý tới tình huống trong góc, hô to, "Vẫn là tới cùng chúng ta chơi đi."

Alice quay đầu trợn mắt, không thích nữ nhân chẳng lẽ thích đám nam nhân thối các anh sao!"

Cô ta mắng xong lại quay đầu, lộ ra cái cười ngọt ngào với nam nhân, "anh là Muri? Lần trước tôi đã chú ý tới anh, thế nào, muốn ngủ với tôi một lần không? Tôi kinh nghiệm phong phú, cho dù là loại thể trạng này của anh...... tôi cũng có thể chịu nổi a."

Ánh mắt cô ta ở trên dưới đảo qua người nam nhân, suy đoán dưới thân quần áo này cất giấu dáng người vĩ ngạn cỡ nào. Lấy ánh mắt đanh đá chua ngoa của cô ta tới xem, đây tuyệt đối là cực phẩm, càng nhìn càng ý động.

Bên kia các nam nhân không chịu cô đơn uống rượu thấy cô ta không chịu từ bỏ, bỗng nhiên cười, một người quang quang gõ chén rượu cười to nói: "Alice, vô dụng, hắn vẫn là nhãi ranh chưa biết hương vị nữ nhân đâu."

Alice: "..... Hả?"

"Hắn còn chưa thành niên đâu ha ha ha ha!" Các nam nhân cười thành một đoàn.

Alice cứng đờ mà nhìn gã to con còn đang vùi đầu ăn ăn ăn. Lớn như vậy rồi, còn chưa thành niên? Đây là trẻ con nơi nào, sợ không phải là dã thú đi?

Nhưng thực nhanh, cô ta hắc hắc cười rộ lên, "Vẫn là tiểu thiếu niên a...... Vậy chẳng phải là càng tốt?"

"Thế nào, em trai nhỏ, chị không cần tiền, cậu muốn thể nghiệm một chút cực lạc nhân sinh không?"

Nam nhân mang đầu lâu rốt cuộc dừng động tác, đẩy mâm đồ ăn trống không về phía trước, nói: "Thêm một mâm thịt nữa."

Thanh âm non nớt.

Alice: "......"

Cô ta biểu tình vi diệu ném mâm đồ ăn ra sau bếp, "Lên một phần thịt thăn, nhiều thêm chút thịt đi." Nhìn qua đứa bé này rất có thể ăn.

Mãi đến khi phần thịt thăn thứ ba ăn xong, thành viên khác của đoàn dong binh Kim Sư Tử ở cửa tiếp đón bọn họ rời đi, Alice cũng không thể nghe thấy nam nhân giống ngọn núi đó nói câu thứ hai, càng không thể thuyết phục hắn cùng mình thử xem, nhìn bóng dáng hắn rời đi, không khỏi đáng tiếc mà than một tiếng.

Đi ra quán rượu, mấy nam nhân đoàn dong binh Kim Sư Tử đập đập cánh tay Muri, "Cậu thật đúng là không biết quý trọng cơ hội, nếu Alice nguyện ý không thu tiền cho tôi ngủ, hiện giờ tôi đã đi cùng cô ấy rồi."

"Đúng vậy, gia hỏa này cậu thật là diễm phúc không cạn!"

"Cậu không phải là đồ ngốc đi."

Lời nói chua làm đó, Muri không để ý, tựa như lúc trước không để ý đến Alice dây dưa.

Hắn vẫn luôn như vậy, tính cách trầm mặc mà cổ quái. Khác với những thành viên đoàn dong binh Kim Sư Tử chính thức, Muri là thành viên lâm thời gia nhập, đây là lần thứ hai theo đội hành động, những người khác trong đội cũng không quen thuộc hắn, thậm chí cũng chưa thấy mặt hắn bị che dấu ở dưới cái đầu lâu động vật.

"Đều bớt rượu cho ta! Ban ngày ban mặt uống đến say khướt, giống cái gì, chúng ta chiều nay phải áp giải hàng hóa đi Pudala, lần này thù lao phong phú, ai cũng không được rớt dây xích!" Đoàn trưởng đoàn dong binh Kim Sư Tử có bộ râu xồm, dáng người lùn trông giống một cái chuông to, nói chuyện giống như là gõ chuông vang lên.

Các dong binh không hình không trạng đều đứng thẳng người, không dám cãi nhau ầm ĩ nữa.

Đoàn trưởng đoàn dong binh mắng người xong, nhìn thấy Muri so với mình cao hơn một tảng lớn, biểu tình hiền lành hơn rất nhiều, "Muri a, lần này cậu cũng làm cho tốt, chờ lần này thành công đưa hàng, cậu có thể chính thức gia nhập đoàn dong binh Kim Sư Tử chúng ta, đến lúc đó có thể kiếm thêm một chút."

Trên thực tế lần đầu tiên Muri được lâm thời chiêu mộ vào đoàn, Muri liền bày ra sức chiến đấu không bình thường. Cơ hồ một người đối phó một đám cường đao.

Năng lực như vậy đủ để cho hắn gia nhập đoàn dong binh, thậm chí có thể trực tiếp trở thành phó đoàn trưởng thứ nhất, từ trên tay đoàn trưởng lấy được phí thuê tốt nhất, cao hơn vài lần bây giờ.

Nhưng mà, đoàn trưởng cũng không trực tiếp cho hắn vào đoàn, còn áp xuống tiền thưởng nên chia cho hắn, chỉ cho hắn hai đồng vàng. Bởi vì hắn quá nghe lời cũng quá dễ lừa.

Lớn lên thì to, đánh nhau có lợi hại cũng vẫn là đứa trẻ chưa thành niên, nói mấy câu là có thể lừa gạt.

Đoàn trưởng đoàn dong binh Kim Sư Tử đặc biệt thích loại đoàn viên "dùng tốt" này.

Hắn hiền lành mà cổ vũ người trẻ tuổi này hai câu, thực nhanh tiếp đón đám đoàn viên nhận xong hàng hóa, phân phối nhiệm vụ của mỗi người.

Ban đầu đội ngũ hơn ba mươi người này còn tính là có trật tự, chờ đến người của nhà đấu giá nâng ra một cái lồng sắt phủ vải đen, đoàn viên đoàn dong binh tò mò xốc miếng vải đen lên thấy bên trong nhốt thiếu nữ, trong chốc lát, cơ hồ tất cả mọi người vây quanh.

Có người ngơ ngác nhìn trong chốc lát, mắng câu thô tục, "một nữ nhân xinh đẹp như vậy, cũng là hàng hóa?!"

Có người ghé vào bên lồng sắt, hận không thể chui đầu vào, "Tóc màu đỏ, tôi là lần đầu tiên thấy nữ nhân tóc màu đỏ!"

Người phía sau nghe vậy không ngừng chen lên phía trước, đều muốn nhìn một chút đến tột cùng là mỹ nhân gì, "Tránh ra tránh ra, để tôi nhìn xem!"

Đoàn trưởng đoàn dong binh đang cùng quân sự nhà đấu giá nói đến hàng hóa này, thấy đám hạ nhân chưa hiểu việc đời cao giọng mắng to vài câu, làm cho bọn họ tất cả đều tản ra.

Một đám các nam nhân không tình nguyện mà thối lui, còn lưu luyến không muốn đi xa, có người nhịn không được nói: "Đoàn trưởng, dù sao cũng phải phân phối phụ trách hàng hóa, không bằng để tôi phụ trách cái này?"

Người còn lại cũng thực mau phản ứng lại, sôi nổi chen lên trước tự tiến cử, "Đoàn trưởng! Chọn tôi! Gia hỏa này đánh không lại tôi, chọn tôi, khẳng định tôi có thể bảo hộ tốt hàng hóa này!"

"Rồi! Nháo cái gì! Đều im miệng!" Đoàn trưởng hét lớn một tiếng.

Hắn đối với đám đoàn viên thuộc hạ của mình đều thực hiểu biết, một đám như chưa thấy nữ nhân bao giờ, nữ nhân xinh đẹp như vậy để ở trong tay những người này, đường xa như vậy, còn phải ở chung một tháng, vạn nhất xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hắn cũng không muốn bồi thường 5000 đồng vàng.

"Đều cút ngay cho ta, trở về làm việc!" hắn hùng hùng hổ hổ đều đuổi người đi, giương giọng gọi: "Muri, cậu lại đây!"

Một mình ngồi ở nơi xa Muri đã đi tới, đoàn trưởng chỉ vào lồng sắt kia nói với hắn: "Cái hàng hóa này, cậu phụ trách."

02 Tóc Đỏ

Muri không có phản ứng gì, đám người còn lại nghe vậy một mảnh kêu rên, rất không cam lòng, chờ đến khi hàng hóa đều chất lên xe, vẫn còn rất nhiều đoàn viên không ngừng nhìn sang bên này, chọc đến đoàn trưởng đã phát hỏa hai lần, giáo huấn một trận mới khiến bọn họ thu liễm.

Hai mươi mấy người cưỡi ngựa hộ vệ hai bên, mười người ngồi ở trên mấy chiếc xe ở giữa trông chừng hàng hóa, đoàn dong binh Kim Sư Tử rời thành Cự Thạch, đi Pudala ở phương nam.

Muri ngồi ở trên một chiếc xe trong đó, bởi vì thân hình cực lớn, hắn còn phụ trách cái lồng sắt cũng không nhỏ, bọn họ đơn độc chiếm cứ một chiếc xe.

Xe rộng rãi, lồng sắt đặt ở bên ngoài, đoàn viên ngồi trên ngựa bên cạnh ngẫu nhiên sẽ cố ý dùng roi ngựa đẩy ra miếng vải đen trên lồng sắt, nhìn một chút nữ nhân bên trong.

Một đám nam nhân lên đường cùng nhau, nói chuyện phiếm đơn giản chính là khoác lác về phụ nữ, hiện giờ trong đội ngũ có một nữ nhân xinh đẹp đến làm người ta nhìn đăm đăm, đương nhiên đều phân tán lực chú ý ở đây, nói chuyện cũng vòng quanh về cô ấy.

Có đoàn viên nghe thấy quản sự nhà đấu giá và đoàn trưởng nói chuyện phiếm, thuật lại cho đồng bạn về giá trị của nữ nhân xinh đẹp này.

"Nghe nói bán đấu giá 5000 đồng vàng, chậc chậc, người làm bằng vàng cũng chỉ như vậy."

"Hình như còn là nhân chủng gì thực quý hiếm, sắp chết sạch, nhìn thấy tóc đỏ kia không, còn có đôi mắt màu xanh lục đó, cái loại xanh giống lục ngọc xa hoa."

"Mắt xanh? không nhìn thấy a, không phải cô ta vẫn luôn nằm ngủ sao, cũng chưa mở mắt ra."

"Sao lại không có động tĩnh, không phải đã chết rồi? Aiz, ai đi đánh thức cô ta nhìn xem?"

Mấy người nói đến lửa nóng, trong đó một người nhấc chân đá đá Muri ngồi bên lồng sắt, "Muri, cậu đi chọc nữ nhân kia một chút, nhìn xem có phải cô ta đã chết hay không."

"Đúng vậy, để chúng ta xem mắt xanh lục của cô ta."

Bọn họ ồn ào một đường, Muri cũng chưa phản ứng gì, bây giờ không ngừng bị quấy rầy, hắn rốt cuộc động đậy.

Ở trong ánh mắt chờ mong của những người khác, hắn cầm lồng sắt lên, nhẹ nhàng đẩy nó vào bên trong xe, chính mình ngồi bên ngoài, hoàn toàn che khuất lồng sắt.

"Mẹ! Bảo cậu chọc chọc cô ta nhìn xem, cậu đang làm cái gì!"

"Hắc, còn không cho người ta nhìn, mau đem lồng sắt ra, che cái gì mà che!" 

Phía trước truyền đến đoàn trưởng gầm lên giận dữ, "Phía sau lại nháo cái gì!"

Mấy nam nhân ồn ào nhất đều co rụt cổ, an tĩnh lại.

Hành trình này thực dài thực lâu, lên đường buồn tẻ, thái dương mãnh liệt chiếu lên người, tất cả mọi người vừa nóng lại mệt, những người đó cũng không có tâm tư đi xem lồng sắt.

Lồng sắt bị miếng vải đen bao phủ, nữ nhân an tĩnh nằm chậm rãi mở mắt, quả nhiên là một đôi mắt xanh lục thật xinh đẹp.

Cô nhìn mành đen trước mặt theo đường xá xóc nảy thoáng đong đưa, lộ ra một chút ánh sáng. Ánh sáng chiếu vào trên người cô, chiếu vào mái tóc màu đỏ của cô.

Mái tóc màu đỏ.

Mellie nhìn tóc mình trải trên mặt đất, ánh mắt có chút mê mang.

Lúc cô còn rất nhỏ, vẫn luôn thực hy vọng mình có thể có tóc màu đỏ và đôi mắt xanh lục, giống như mẫu thân của cô. Đáng tiếc cô không thể có được bất luận cái gì di truyền từ mẫu thân. Có lẽ chính là bởi vì như vậy, bà ấy mới luôn không thích cô, thậm chí đến mẫu thân cũng không cho cô gọi, cô chỉ có thể gọi mẫu thân của cô là phu nhân Pegg.

Mười mấy năm, từ lúc cô sinh ra, bên cạnh cũng chỉ có một mẫu thân ốm yếu.

Mẫu thân rất mỹ lệ, nhưng cô biết, mẫu thân mỹ lệ kỳ thật là nữ vu đáng sợ. Bà ấy giết chết yêu tinh không hề phòng bị, còn giết người, nuốt ăn trái tim người, nếu bị người trên thị trấn biết, bọn họ sẽ dùng lửa đốt chết các cô.

Cô cô độc lớn lên trong sợ hãi và thống khổ. Không có bạn bè có thể nói chuyện phiếm chơi đùa, không có thân nhân yêu thương cô.

Sau đó.... Sau đó ncô nhớ rõ cô đã chết, mẫu thân giết chết cô.

Một khắc thống khổ đó, so với mười mấy năm qua, mỗi ngày bị ma pháp quán chú sinh mệnh yêu tinh thì càng thêm khó có thể chịu đựng.

Nhưng kỳ thật trong lòng cô cũng không khổ sở, thậm chí ở trong thống khổ mãnh liệt cảm thấy giải thoát rồi.

Chính là, người sau khi chết đi sao lại đến một thế giới khác, biến thành một người khác đâu?

Cô biến thành một nữ nhân có được mái tóc màu đỏ cùng đôi mắt xanh xinh đẹp, bị trở thành hàng hóa bày bán ở trên đài, dưới đài nhiều người xa lạ nhìn nàng như vậy. Người mua nàng lại đem cô trở thành lễ vật, muốn tặng cho một người khác. Còn có rất nhiều nam nhân có ánh mắt đáng sợ vây quanh ở bên cạnh, phảng phất muốn nuốt cô vào.

Hết thảy đều làm cô cảm thấy sợ hãi.

Cô từ một cái lồng sắt tên là mẫu thân, đi tới một cái lồng sắt khác.

Không biết trợn tròn mắt phát ngốc bao lâu, khe hở từ sáng ngời trở nên ảm đạm, miếng vải đen che lấp tầm mắt bên ngoài bỗng nhiên bị xốc lên, hoàng hôn màu cam đột nhiên vọt vào đáy mắt cô, ở trong màu xanh lục tỏa ra một mặt ánh sáng.

Mellie sửng sốt, thấy nam nhân ngồi ở phía trước lồng sắt, hắn quá cao lớn, mang đầu lâu lại thực đáng sợ, cô không tự giác ôm đầu gối lui về phía sau, thân thể dán ở bên kia lồng sắt.

Mùi đồ ăn bay lại đây, Mellie thấy trên tay nam nhân bưng mâm, một đống thịt lớn cơ hồ xếp thành núi nhỏ.

Một tay hắn cầm lấy một khối thịt nướng, thò vào lồng sắt đưa cho cô, một tay khác bốc thịt nướng trên mâm, ăn từng ngụm từng ngụm.

Mellie không duỗi tay nhận, hắn cũng không lùi tay về, chỉ vẫn luôn cầm khối thịt nướng, cũng không thúc giục cô, lo tự mình ăn của mình.

Mellie ngơ ngác nhìn, nhìn thấy mâm thịt của hắn nhanh chóng giảm bớt, cảm giác bụng mình càng ngày càng đói.

Cô nuốt một chút nước miếng, vẫn yên lặng tiếp nhận khối thịt nướng kia.

So với tay cô, cái tay cầm thịt nướng thật sự quá lớn, hắn còn mang bao tay, nhìn qua càng lớn hơn nữa. Khối thịt nướng ở trong tay hắn có vẻ nhỏ, Mellie cầm trong tay, phát hiện rất có phân lượng, cô thậm chí không ăn hết.

Khối thịt nướng cũng không ngon, cô gian nan gặm một nửa, nam nhân bên ngoài đã ăn xong mâm thịt xếp thành đống.

Thật sự ăn không vào, nửa khối thịt dư lại ở trong tay chậm rãi lạnh đi. Nam nhân cất xong mâm đã trở lại, thấy cô dáng vẻ này, lại thò tay vào lồng sắt.

Mellie cả kinh, cảnh giác mà nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hiểu được ý tứ, thử thăm dò đặt thịt nướng ăn không hết lên tay hắn.

Sau đó cô nhìn thấy hắn kéo ra xương cằm trên cái đầu lâu, nhét nửa khối thịt nướng mang theo dấu răng cô vào trong miệng ăn luôn.

Mellie: "...." hắn thật sự ăn được nhiều.

"Anh còn chưa ăn no sao?" Nàng thật sự rất tò mò, đã quên sợ hãi và bảo trì an tĩnh.

"Ăn no." một thanh âm thiếu niên non nớt từ cái đầu lâu trên nam nhân cao lớn truyền đến.

Lúc mặt nàng còn mê mang, Muri buông miếng vải đen xuống, ngồi trở lại vị trí ban đầu. Ăn xong các thứ, hắn đều nghỉ ngơi theo thói quen.

Vào đêm, đoàn dong binh ở trong doanh địa tu chỉnh. Bọn họ lui tới rất nhiều lần trên tuyến đường này, biết có thể kiến tạo doanh địa nghỉ ngơi ở địa phương nào. Rất nhiều người còn đang ăn ăn uống uống, chỉ có người trông coi hàng hóa lưu lại trên xe.

Mấy nam nhân ăn no lại nổi lên tâm tư tới xem cô nương xinh đẹp, đi đến bên này, phát hiện lồng sắt bị thân thể Muri cao lớn che chắn không nhìn thấy, chỉ có thể mắng hai câu hậm hực mà rời đi.

Mellie có thể nghe thấy rất rõ ràng động tĩnh bên ngoài của những người đó, phát hiện bọn họ không thể tới vây xem mình mới thả lỏng lại. Bóng dáng che ở bên ngoài lồng sắt kia, mạc danh cho người ta một cảm giác an toàn.

Hắn không giống đám nam nhân khác, dùng ánh mắt làm người ta không thoải mái xem cô, cũng chưa từng chú ý nhiều tới cô, thậm chí có vẻ thực lạnh nhạt, nhưng thái độ như vậy làm cô thả lỏng.

Cô bò dậy, đi đến phía sau nam nhân đưa lưng về phía cô đang dựa vào lồng sắt.

Hắn ngồi, bả vai cũng rất cao. Cô tới gần nhỏ giọng nói: "Tôi rất khát, muốn uống nước."

Lỗ tai Muri gắn vào dưới đầu lâu giật giật, giơ tay cởi xuống bình nước treo bên hông, sau đó nhét vào lồng sắt, đôi mắt cũng chưa mở.

Mellie ôm cái bình nước lớn này, uống vài ngụm, giảm bớt khát khô trong cổ họng, lại vặn nút lọ thả lại tại chỗ.

Trong doanh địa dần dần an tỉnh lại, trừ người đã cắt lượt, còn lại đều nắm chặt thời gian nghỉ ngơi. Muri bị một chút động tĩnh rất nhỏ đánh thức, ngồi dậy sờ bình nước bên hông.

Sờ soạng không thấy, hắn nhớ tới lúc trước nhét bình nước vào lồng sắt, tùy tay sờ soạng một chút lấy về, mở ra uống một ngụm.

Miệng bình có một cổ mùi hương nhàn nhạt, giống như còn có chút ngọt.

Muri uống một ngụm nước, nhìn bình nước có chút kỳ quái mà nghĩ: Vì sao có chút ngọt? Rõ ràng là nước bình thường.

Phía sau lại truyền đến thanh âm mềm mại kia, "Có thể thả tôi đi ra ngoài không, tôi muốn...... phương tiện một chút."

Muri thu hồi bình nước, mở lồng sắt cho người đi ra.

Cổ và trên tay Mellie còn buộc dây xích, nối ở trên lồng sắt. Nhìn thấy Muri mở đầu dây xích, trong nháy mắt Mellie muốn chạy trốn. Nhưng mà, cô thực nhanh nhìn thấy người chung quanh, còn có nam nhân cao lớn trước mặt này, lại chán nản từ bỏ.

Cô chạy không được, hơn nữa, cô không biết mình còn có thể đi nơi nào.

"Ai, Muri, cậu thả cô ta ra làm gì đây?" một lính đánh thuê phụ trách tuần tra ban đêm biết rõ còn cố hỏi, lại tự mình nói: "Đi tiểu đúng không, tôi và cậu cùng đi xem, miễn cho cô ta chạy trốn, cũng miễn cho một lát nữa cậu ở sau lưng chúng ta làm cái gì, khó mà chấp nhận được!"

Muri không có phản ứng gì, hắn đến một chữ cũng chưa nói, đội đầu lâu cũng làm người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Mellie đi đến bên cạnh doanh địa, phát hiện lính đánh thuê kia đi theo tùy tiện nhìn cô, dưới ánh mắt lưu manh, không khỏi xoay hướng, tránh đi ánh mắt hắn.

Người nọ dáng vẻ lưu manh nói: "Ai, cô định làm gì, đi ở chỗ này đi, trốn cái gì nha, có phải muốn chạy trốn hay không?"

Mellie trốn đến phía sau Muri, dùng thân mình cao lớn của hắn che khuất mình, ai biết nam nhân kia lại xoay sang, rõ ràng muốn xem. Mellie tức giận đến đỏ vành tai, lại không biết làm sao với hắn bây giờ.

Cô nhìn nam nhân muốn chiếm tiện nghi kia, lại nhìn Muri vẫn không nhúc nhích, khẽ cắn môi, kéo ra áo choàng màu xám đen to rộng của Muri che khuất mình.

Lưu manh! Cho hắn xem cũng không cho ngươi xem! Mellie oán hận mà nghĩ.

Muri nhìn nhìn người trước mắt, ý thức được cái gì, lui ra phía sau một bước.

Hắn mở áo choàng cho nữ nhân tóc đỏ nhỏ xinh, xoay đầu nhìn chằm chằm tên lính đánh thuê không thuận theo không buông tha còn muốn tới nhìn xem.

Đầu lâu động vật màu trắng thật lớn ở trong đêm tối hiển lộ ra hình dáng dữ tợn mang theo tử khí, trong hốc mắt tối om hai điểm ánh sáng màu đỏ như là dã thú hung ác nào đó, đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào gã. Tên lính đánh thuê lòng tràn đầy chiêm tiện nghi bỗng cảm giác sau lưng phát lạnh, lui về phía sau một bước.

Mellie nghe thấy người nọ mắng một câu, đứng ở bên kia không động tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro