III-C3-C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03 Tập Kích

Từ thành Thánh Fields đi Pudala đường xá xa xôi, trên đường lớn lớn bé bé có mười mấy thành trì. Trừ các thành này ra, ở giữa cơ hồ không có thôn xóm và nơi tụ cư.

Bởi vì ở nơi hoang dã, không có tường thành cao ngất bảo hộ, ngoại trừ bị cường đạo cướp bóc, một khi mùa đông tới, còn sẽ bị ma thú đột nhiên xuất hiện tập kích.

Ở ngoài thành là rất nguy hiểm.

Nhưng vẫn có một bộ phận người nghèo không có cách nào ở trong thành định cư, chỉ có thể lưu vong bên ngoài, những người này bị gọi là "Dã nhân".

Bọn họ sinh sống ở vùng đất hoang không được bảo hộ, dựa vào săn thú hoặc là gieo trồng mà sống, thường thường không thể lấp đầy bụng, một đám gầy trơ cả xương.

Sinh mệnh bọn họ rất ngắn ngủi, khả năng sẽ kết thúc vì đói khát bệnh tật, hoặc là trong tay cường đạo và ma thú, chỉ có số người rất ít may mắn có thể tránh thoát những nguy hiểm đó, sinh tồn thêm mấy năm ở hoàn cảnh ác liệt.

Muri theo đoàn dong binh Kim Sư Tử đi thành Thánh Fields tiếp nhận hàng hóa đã từng đi qua vùng này. Nơi này lúc trước có mười mấy dã nhân, bọn họ ở chỗ này khai phá mấy mảnh ruộng, trồng một ít rau dưa và lương thực, hiện giờ, lại lần nữa đi vào nơi này, nơi tụ cư nho nhỏ của dã nhân này đã bị phá hủy rồi.

"Hẳn là bị đoàn cường đạo cướp bóc, xem những vết đao và dấu chân này, hẳn chính là đội cường đạo nhỏ."

Người của đoàn dong binh xem xét một lát nơi tụ cư bị hủy đó, trở về báo cáo đoàn trưởng, "Đồ vật trên cơ bản đều bị mang đi, chỉ còn lại một chút là cải nát ngoài ruộng."

"Những đám cường đạo đó nghèo đến điên rồi sao?"

"Ha ha ha ha ha! Những đám cường đạo nhỏ còn không phải là nghèo đến điên rồi, bọn họ và dã nhân cũng không khác bao nhiêu đi!"

Đoàn dong binh chính quy trước nay khinh thường những đám cường đạo nhỏ cướp bóc dã nhân đó -- trên cơ bản bọn họ cũng đều xuất thân là dã nhân, lá gan hơi lớn một chút liền đi làm cường đạo. Ít nhất cường đạo so với dã nhân bình thường sống tốt hơn một chút.

Ở trên cánh đồng hoang vu cằn cỗi, nhân loại và động vật khác giống như nhau đều có thể là con mồi bị săn giết, so với những con vật cảnh giác, dã nhân thuộc về một loại săn giết dễ nhất.

Cho nên, nơi tụ cư bị hủy đi này, một khối thi thể đã không còn, bọn họ là con mồi bị mang đi.

"Dọn dẹp một chút, đêm nay nghỉ ngơi tại đây, đều giữ mắt sáng cho ta, đừng làm cho những con chó hoang đó có cơ hội tới gần hàng hóa."

Chó hoang cũng để chỉ những cường đạo đó.

Đoàn cường đạo không phải loại cỡ trung, đoàn trưởng đoàn dong binh sẽ không thèm để ý, trực tiếp phân phó mọi người đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi.

Người còn lại cũng đã quen, hủy đi những cái lều rách của nhóm dã nhân dựng lên để làm củi lửa, còn có người xuống ruộng tìm kiếm chút đồ ăn chưa bị hủy, lấy về hâm canh.

Dù sao bọn họ không ăn, đồ ăn trong đất cuối cùng cũng chỉ tiện nghi cho dã thú chung quanh.

Mellie đi theo bọn họ ăn thịt vài ngày, không tiêu hóa tốt lắm, đau bụng một ngày. Cô vẫn luôn lặng lẽ, cuộn tròn ở trong lồng không ra tiếng, đau cũng yên lặng chịu đựng. Rốt cuộc đau như vậy, so với ngày trước bị mẫu thân dùng ma pháp quản chú sinh mệnh yêu tinh cũng không tính là gì.

Ngày hôm qua lúc nghỉ ngơi, Muri trông coi cô cũng như bình thường đưa cho cô thịt nướng, thấy cô vẫn luôn không nhận, có chút nghi hoặc, nghĩ nghĩ lại giúp cô xé thịt nướng thành từng khối nhỏ rồi đưa cho cô.

Đang chịu đựng thống khổ, căn bản ăn không vào, Mellie đành phải nói với hắn: "Tôi ăn không vào, anh ăn đi."

Sau đó hắn liền không lên một tiếng mà ăn hết.

Bắt đầu từ ngày hôm qua không ăn bất cứ thứ gì, Mellie có thể cảm giác được đói khát, nhưng đau đến ăn không vào. Lại đến thời gian nghỉ ngơi ăn cơm, Mellie ôm bụng, nghĩ hôm nay đại khái cũng là thịt nướng.

Nếu vẫn luôn như vậy, khả năng cô sẽ chết mất.

Muri giống như bình thường đi lấy đồ ăn, người còn lại đã biết sức ăn của hắn có bao nhiêu đáng sợ, nhưng thấy hắn không ngừng lấy thịt nướng vào mâm, vẫn nhịn không được líu lưỡi.

Lấy xong thịt nướng, Muri nhìn thấy gần đó có người đang hầm canh, dừng tại chỗ một chút, cầm cái chén đi qua.

"Ta muốn một chén canh."

Người hâm canh nghe thấy thanh âm, tay run lên, quay đầu lại nhìn thấy thân hình hắn cao lớn, khóe miệng lại kéo ra, cũng chưa nói cái gì múc một chén canh lớn cho hắn.

Chờ Muri bưng canh và thịt rời đi, người nọ mới khuấy canh trong tay nói thầm với người khác, "Trách không được Muri không thích nói chuyện, thanh âm này cũng quá không hợp với hắn."

"Răng rắc." Mellie nghe thấy cửa lồng bị mở ra, mở to mắt, một chén canh nóng hầm hập được đặt ở trước mặt cô.

Miếng thịt nhỏ cùng rau cải màu xanh, rễ cây màu trắng trộn lẫn trong bát canh nóng.

Cô đem tự hỏi trong đầu về tử vong ném sang một bên, miễn cưỡng bò dậy uống chén canh.

Cuối cùng đáy chén dư lại một chút thịt quả nhiên lại bị Muri ăn luôn. Chỉ ngắn ngủn mấy ngày ở chung, Mellie phát hiện hắn sẽ không lãng phí bất kì đồ ăn gì.

Đây là một thế giới sinh tồn gian nan, mọi người sinh hoạt so với thế giới ban đầu của cô còn khó khăn hơn nhiều, đồ ăn có được không dễ.

Khi nghỉ ngơi, thành viên đoàn dong binh như cũ chạy đến bên này xem cô.

"Ta nói Muri, cậu chiếu cố hàng hóa thế nào? Cậu nhìn xem trên mặt cô ta, vết bùn đất hay là cái gì? Dơ hề hề, mặt cũng thấy không rõ lắm!"

"Đúng vậy, thật ra cậu có thể lau mặt cho cô ta a, thế này có thể nhìn sao!"

Hai nam nhân đi tới lại phát ra oán giận giống ngày hôm qua.

Là Mellie cố ý dùng bụi đất bôi lên mặt, làm chính mình bẩn thỉu thì nam nhân tới xem cô càng ngày càng ít. Muri phụ trách trông coi cô thái độ lạnh nhạt, đối với bất kì kẻ nào đều là bộ dáng không thích phản ứng, đối với cô cũng vậy.

Hắn cũng sẽ không bởi vì thương tiếc hoặc là bảo hộ cô gì đó, chỉ căn cứ vào mục đích không cho hàng hóa bị hao tốn mà trông coi cô.

Đoàn trưởng cũng tới đây xem qua. Ông ta khác với những thành viên đoàn dong binh đầy đầu chỉ là thân thể nữ nhân, ánh mắt nhìn cô là một loại đánh giá suy tính, ánh mắt nhìn chăm chú hàng hóa đáng giá.

"Chờ lúc sắp đến Pudala nhớ rõ đổi bộ quần áo lau mặt cho cô ta, miễn cho đến lúc đó thành ra khó coi mà phải bồi tiền."

Ban đêm, Mellie bởi vì ẩn ẩn đau bụng mà không thể ngủ.

Cô nghe thấy tiếng lửa trại trong doanh địa, tiếng hít thở của Muri dựa vào bên ngoài lồng sắt, tiếng ngáy của lính đánh thuế đang ngủ, còn có...... tiếng bước chân chậm rãi tới gần.

Có người nào đi tới xe đặt hàng hóa bên này.

Cô bò dậy, nhìn thấy mấy ngón tay vấy mỡ và dính vết máu vén rèm lên, bám ở trên nan lồng.

Cô hoảng sợ, vừa định nhắc nhở Muri canh giữ ở một bên đang ngủ, ngẩng đầu đã không thấy Muri dựa ở bên kia, mấy ngón tay lay nan lồng lạch cạch lăn vào lồng sắt, rắc máu đầy đất.

Bên ngoài có người đau đến kêu to, bừng tỉnh toàn bộ lính đánh thuê trong doanh địa.

"Là đoàn cường đạo đánh lén!"

"Dậy dậy!"

"Đoàn cường đạo đánh lén!"

Các dong binh tỉnh dậy dùng sức đánh lá chắn và đao sắt, toàn bộ doanh địa thức tỉnh lại.

Bên ngoài miếng vải đen không ngừng vang lên tiếng người thét chói tai, Mellie nhìn chằm chằm mấy ngón tay đứt trong lồng sắt, lại nghĩ tới cảnh nhìn thấy mẫu thân phu nhân Pegg giết người lấy trái tim.

Cô che miệng lại áp xuống cảm giác muốn nôn, đá mấy ngón tay từ lồng sắt ra ngoài, tay lại run rẩy xốc lên miếng vải đen nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài thực hỗn loạn, tầm nhìn của cô chỉ nhìn thấy thẳng phía trước, cường đạo giờ đao vẻ mặt hung hãn -- hắn mặc quần áo rách nát cùng một bộ giáp da xước, đầu cạo trọc, hoàn toàn không giống bộ dáng lính đánh thuê, không thể nghi ngờ chính là cường đạo.

Cường đạo này đang giơ đao bổ về phía Muri.

Nam nhân cao lớn giống ngọn núi giơ tay tiếp được đao, dễ dàng bẻ gãy lưỡi đao giống bẻ gãy một nhánh cây, hơn nữa, bàn tay hắn to rộng thuận thể đưa về phía trước đè đầu cường đạo kia, đập vào một thân cây ở gần đó.

Mellie nghe được thanh âm của trái cây bị gõ vỡ.

Cô buông miếng vải đen, càng dùng sức mà che miệng lại.

Bên ngoài chiến đấu kết thúc, trong doanh địa một lần nữa đốt lửa, lại náo nhiệt lên. Có người đang thu thập thi thể, các nam nhân xử lý thi thể ở dưới cái cây gần đó phát ra vài tiếng hô nhỏ và bình luận.

"Muri giết? Sức lực cũng quá lớn đi!"

"Cũng không phải sao, vừa rồi một trận kia, đầu người này cùng nát với cây."

Lúc sau có người tới kiểm tra hàng hóa xem có hoàn hảo không, tổn hao gì hay không.

Cô cũng bị kiểm tra xong, Muri ngồi trở lại tại chỗ nói một câu: "Không việc gì."

Cũng không ai dám đòi hắn vén rèm lên nhìn xem.

Sau nửa đêm, Mellie đồng dạng không thể ngủ, thân thể này của cô khứu giác thực nhạy bén, có thể ngửi được mùi huyết tinh nồng đậm, hương vị này mãi đến lúc rời khỏi doanh địa còn quanh quẩn ở chóp mũi thật lâu. Sau đó cô hậu tri hậu giác mà ý thức được, mùi huyết tinh là từ trên người Muri truyền đến, áo choàng của hắn dính máu.

Những vết máu đó khô đi rồi, thực bình thường mà dung nhập vào áo choàng màu xám đen của hắn, như là một vết bẩn bình thường.

Bị đoàn cường đạo tập kích ban đêm đã xảy ra không chỉ một lần, cách mấy ngày ban đêm bọn họ lại gặp đoàn cường đạo một lần, đại khái cũng là loại đoàn cường đạo nhỏ, chiến đấu không bao lâu liền kết thúc.

Lúc này bởi vì cường đạo không sờ đến bên này, Muri cũng chưa động thủ, hắn vẫn không nhúc nhích ngồi ở bên ngoài lồng sắt ngủ, Mellie nghe tiếng thét nấp ở sau lưng hắn, nghe thấy hắn phát ra tiếng hô hấp nho nhỏ.

Lộ trình quá nửa, Mellie bắt đầu thích ứng như vậy, lên đường còn có đồ ăn cũng không dễ ăn. Nếu cứ thuận thuận lợi lợi như vậy, nửa tháng sau cô sẽ bị đưa vào dinh thự quý tộc Pudala nào đó, trở thành một sủng vật hoặc là tiêu hao phẩm khác.

Đây tựa hồ là kết cục cô không thể phản kháng.

Lên đường ngày thứ mười sáu, đoàn dong binh Kim Sư Tử gặp một con ma thú.

Đó là một tòa núi thịt phát cuồng, bỗng nhiên từ trong rừng cây lao lên nhào vào đoàn dong binh. Người của đoàn dong binh căn bản không phòng bị, ngay tại chỗ có hai người cả người lẫn ngựa bị ma thú dẫm thành thịt nát.

"Là ma thú! Đáng chết lúc này sao lại xuất hiện ma thú!" Đoàn trưởng khóe mắt muốn nứt ra, trong lòng hô to xui xẻo. Trong tình huống bình thường ma thú chỉ có vào thủy triều mùa đông mới có thể vượt qua phạm vi vùng địa cực đi vào gần thành thị mọi người tụ cư.

Bọn họ đây là gặp tình huống ngoài ý muốn!

"Để ý hàng hóa, ai dám chạy nhất định phải chết!" Đoàn trưởng rút ra trường kiếm hô to, "Dùng cung tiễn! Các người những phế vật này! Nhanh ngăn nó lại!"

Mười mấy người giơ cung tiễn xạ kích, cũng chỉ thoáng ngăn trở bước chân quái vật đáng sợ kia, mắt thấy lại chết vài người, đoàn trưởng cũng chịu không nổi, tâm sinh ý định rút lui, quay đầu quát: "Muri, Muri ở đâu, còn không tới hỗ trợ?!"

Chỉ trong giây lát, ông ta nghĩ ra một cái biện pháp. Để Muri ngăn cản bước chân của ma thú này, bọn họ mang theo hàng hóa chạy lấy người, hy sinh một Muri, những người còn lại cũng còn mạng sống.

Ma thú loại đồ vật này, dù đoàn dong binh lớn gặp phải cũng sẽ tổn thất thảm trọng, bọn họ chỉ là đoàn dong binh loại trung, một lần khó mà nói không chừng phải để hết mệnh tại đây.

Ông ta chỉ biết Muri giết cường đạo lợi hại, lại không biết hắn có thể ngăn cản ma thú hay không, hiện giờ chỉ có thể cầu nguyện tay đấm lợi hại này tuổi trẻ dễ lừa có thể ngăn trở ma thú thêm một thời gian.

Tuy rằng nghĩ thật tốt, nhưng quay đầu lại không nhìn thấy Muri, còn tưởng rằng hắn đã chạy, đoàn trưởng tức khắc mắng to lên. Chỉ có Mellie biết, Muri đã sớm lặng lẽ vào rừng cây, lúc tất cả mọi người không chú ý, lần mò đến phía sau ma thú.

Đi vào phía sau ma thú, đôi tay Muri rút ra hai cái xương gai màu trắng bên hông, đó là vũ khí của hắn.

Hai cái xương gai đâm ở trên lân giáp cứng rắn của ma thú, chuẩn xác mà từ khe hở cắm vào, theo hai cái xương gai này, hắn nhanh chóng bò tới trên vai ma thú, đôi tay đan xen thành chữ thập, cắt cổ nó.

Động tác của hắn quá nhanh, làm người ta hoa cả mắt.

Đoàn trưởng và đám người từ lúc thấy hắn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng ma thú, đến khi phát hiện hắn cắt cổ ma thú, chính là chỉ trong nháy mắt.

Còn có người ngây ngốc đang bắn tên, đánh lên lân giáp dày nặng của ma thú lại bắn ngược lại.

Cổ ma thú cũng bao trùm lân giáp lại ở dưới tay Muri đột nhiên phun ra một dòng máu, Muri ở trong mưa máu nhảy xuống từ vai ma thú. Nửa thân mình hắn đều dính máu ma thú, trên đầu lâu tuyết trắng có một vết máu uốn lượn chảy xuống.

Rung rung áo choàng dính máu, cắm vũ khí về bên hông, Muri cứ như vậy ở dưới cái nhìn chăm chú của đám người đang kinh ngạc, đi trở về chiếc xe chứa lồng sắt, trầm mặc lại ổn trọng mà ngồi trở lại vị trí của mình.

04 Cường Đạo

"Huỵch --"

Thi thể ma thú nện thật mạnh trên mặt đất, đánh thức mọi người.

Đoàn trưởng đoàn dong binh Kim Sư Tử không dám tin tưởng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm thi thể ma thú, lại nhìn Muri bên kia ngồi an ổn. Bỗng nhiên hít ngược một hơi khí lạnh.

Một mình giết chết một con ma thú! Một mình một người trong thời gian ngắn như vậy giết chết một con ma thú!

Đây là cái dạng sức chiến đấu gì? Cho dù đoàn trưởng của những đoàn dong binh lớn cũng không dám nói có thể làm được loại trình độ này, kết quả cứ như vậy bị ông ta tùy tùy tiện tiện coi như lính đánh thuê lâm thời cho vào đoàn?! Ông ta thậm chí còn cắt xén đồng vàng của hắn.

Ông ta còn chưa tỉnh ngủ sao?

Người bị ma thú dẫm thương phát ra tiếng rên rỉ, người còn lại chậm rãi bắt đầu hoàn hồn thu thập chiến trường.

Cho dù có Muri binh khí hình người như vậy ở đây, ra tay giết chết ma thú, bọn họ tổn thất cũng rất là thảm trọng, trong lúc hỗn loạn bị ma thú dẫm chết có vài người, còn có mấy người bị trọng thương, phỏng chừng cũng không sống được. Đoàn dong binh ba mươi mấy người lập tức giảm quân số vượt qua non nửa, trực tiếp làm cho bọn họ lúc dừng lại tu chỉnh, không khí nặng nề.

Có người đến bên Muri nói chuyện với hắn, cũng bị thái độ không nói một lời của hắn bức lui.

Duy nhất đáng được ăn mừng chính là, rất nhiều đồ vật lột xuống trên người ma thú về sau có thể bán ra giá cao cũng coi như là đền bù tổn thất.

Tuy rằng đây là Muri giết chết, nhưng đoàn trưởng nghĩ lại nghĩ, đám người của mình cũng ở một bên hỗ trợ, mọi người đều là một đoàn dong binh, săn được đồ vật cùng nhau chia sẻ cũng thực bình thường.

Hắn mang theo tươi cười hòa ái so với bình thường càng thêm nóng bỏng đi đến bên Muri, nói: "Muri a, đồ vật trên người ma thú này, chờ tới Pudala rồi bán đi, lại chia cho cậu đồng vàng, cậu xem thế nào?"

"Cậu cũng biết, bây giờ chúng ta đã mất đi rất nhiều đồng bọn, kế tiếp khả năng vẫn phải lên đường, cũng không thể ở lâu trong thành phía sau. Ở những thành nhỏ này trong thời gian ngắn bán không được giá tốt. Ta biết có thể giết con ma thú này ít nhiều là nhờ cậu, khẳng định sẽ không bạc đãi cậu, cậu cứ việc yên tâm."

Dù sao đến lúc đó ông ta dùng nhân mạch của mình vận tác, vàng qua tay ông ta, nhiều ít là phải lấy thêm một tầng nước luộc nữa.

Muri trầm mặc mà nghe ông ta nói xong, gật gật đầu.

Đoàn trưởng thấy thể lập tức liền an tâm. Ông ta vừa mới chứng kiến năng lực của Muri, đáy lòng nhiều ít có chút băn khoăn, nhưng lại thấy hắn có bộ dáng dễ lừa, sự đời trải không nhiều, trong lòng tham lam chiếm cứ thượng phong.

Lai lịch của Muri ông ta hơi biết một ít, nghe nói là di dân, từ nhỏ vẫn ở vùng địa cực, không tiếp xúc quá nhiều người, cho nên ông ta không chỉ dám lừa hắn, thậm chí ở trong lòng tính toán nên làm thế nào càng lợi dụng tiểu gia hỏa này kiếm càng nhiều đồng vàng.

Gặp được tay đấm tốt như vậy chính là khó được, nếu có thể nghĩ cách thu phục hắn, nói không chừng đoàn dong binh Kim Sư Tử bọn họ về sau có thể trở thành một đoàn dong binh lớn!

Làm mộng đẹp như vậy, đoàn trưởng vừa lòng mà rời đi.

Trong lồng sắt Mellie nghe bọn họ đối thoại...... Nghe đoàn trưởng một mình tự quyết định, nhịn không được chà xát váy.

Cô ở đoàn dong binh này nửa tháng, phát hiện Muri tuy rằng rất lợi hại, nhưng đãi ngộ còn kém hơn hai nam nhân thường xuyên không làm việc gì chạy tới đây ý đồ xem cô.

Vừa rồi đoàn trưởng nói những lời này, hẳn là đang thử Muri, chỉ cần hắn lấy ra một chút lực lượng giết ma thú và cường đạo để uy hiếp, đoàn trưởng sẽ hứa hẹn cho hắn càng nhiều ích lợi thiết thực, hoặc là trực tiếp mời hắn trở thành phó đoàn trưởng đoàn dong binh vân vân, vốn dĩ hắn nên như vậy.

Nhưng Muri lại phản ứng gì cũng không có, loại thái độ không để bụng này, đoàn trưởng nhìn dáng vẻ là muốn chiếm tiện nghi của hắn.

Tự mình xử lý sinh hoạt mười mấy năm, đã quen xem sắc mặt người, Mellie thông minh nghĩ, Muri đến tột cùng có nhìn ra ý đồ của đoàn trưởng hay không? Khẳng định đã nhìn ra, nói không chừng là bởi vì hắn quá mạnh, không để bụng mấy thứ này.

Thôi, chính cô về sau cũng không biết nên làm gì bây giờ đây, nơi nào quản được bọn họ.

Cô nằm thu lại, nhìn khe hở áo choàng Muri nhiễm máu nhỏ máu xuống, hồi tưởng lại một màn vừa rồi hắn giết chết ma thú kia.

Quá lợi hại, lợi hại không giống mẫu thân phu nhân Pegg.

Thật hy vọng có một ngày cô cũng có thể trở thành một người lợi hại, nắm giữ sinh mệnh của chính mình.

Xe ngựa xóc nảy, lung lay, lại lần nữa lên đường.

Bọn họ cũng xui xẻo, mới gặp con ma thú kia không lâu, lại trải qua một mảnh rừng hoang. Mảnh rừng hoang này mấy tháng trước còn không có nguy hiểm quá lớn, bất quá gần đây tới một đoàn cường đạo quy mô lớn.

*

Đoàn cường đạo đuổi theo con ma thú đi vào bên này, muốn bắt sống con ma thú mang giáp đi lạc, đến lúc đó dùng giá cao bán cho những quý tộc nhàm chán trong các đại thành, dùng để tiến hành biểu diễn đầu thú.

Bọn họ truy đuổi lâu như vậy, lại bị một đoàn dong binh nhỏ đột nhiên xông ra cướp mất.

Mấy cường đạo phụ trách tìm hiểu tin tức, giám thị ma thú không thể nhìn thấy hiện trường đoàn dong binh Kim Sư Tử giết ma thú, chờ bọn họ đuổi tới thì những lính đánh thuê đã đang phân giải thi thể ma thú.

Bọn họ nhanh chóng chạy về truyền báo tin tức này.

Đoàn cường đạo này ít nhất có trăm người, bởi vì trong tay có không ít mạng người, lại từng ăn thịt người, so với đoàn dong binh bình thường càng hung ác. Từ trước đến nay đều là bọn họ cướp người, nào nhịn được người khác đoạt đồ vật bọn họ định ra.

Không nói hai lời, hơn trăm người dốc toàn bộ lực lượng, tiến thẳng đến đoàn dong binh chỉ còn lại có hơn hai mươi người.

*

"Đi nhanh chút, đến thành phía sau tu chỉnh, đừng cọ tới cọ lui!" Đoàn trưởng đoàn dong binh Kim Sư Tử cưỡi ngựa đi ở phía trước, thường thường thúc giục vài tiếng.

Bọn họ mang theo thi thể ma thú, mùi huyết tinh nồng đậm sẽ hấp dẫn dã thú, lại chết nhiều người như vậy thì càng dễ dàng bị cường đạo theo dõi, khó tránh khỏi phải càng cảnh giác.

Pháp tắc đi săn hoang dã chính là người đi săn và bị người săn tùy thời đều có khả năng thay đổi vị trí.

Vì an toàn tự thân, ông ta không ngừng thúc giục mọi người tốc độ nhanh hơn. Cho tới thành thị tiếp theo, ông ta có thể xử lý trước một bộ phận đồ vật không đáng giá tiền trên người ma thú, lại thuê một ít lính đánh thuê lâm thời bảo đảm đường xá an toàn.

Chỉ tiếc một khoảng cách ngắn ngủn như vậy, vận rủi lại lần nữa buông xuống.

Vó ngựa chấn động, cùng với tiếng rít quái dị, đây là dấu hiệu cường đạo đã đến, dám kiêu ngạo bày ra loại thể trận như vậy, bình thường đều là đoàn cường đạo quy mô lớn.

Đoàn trưởng đoàn dong binh Kim Sư Tử nghe thanh âm này, khuôn mặt biến thành màu đen, so với vừa rồi gặp phải ma thú càng thêm tuyệt vọng. Nếu gặp ma thú còn có cơ hội chạy trốn, nhưng gặp đoàn cường đạo lớn, trên cơ bản là không có đường sống.

Nhưng con đường này không phải không có đoàn cường đạo lớn sao? Những thứ này mấy năm không gặp một lần, hôm nay tất cả đều cùng gặp gỡ

Chỉ khoảng nửa khắc, đoàn xe bọn họ đã bị bao vây.

Cường đạo bao vây quanh bọn họ khác với cường đạo trên đường giết những dã nhân lúc trước, bọn họ cưỡi ngựa, mặc các loại áo giáp chế tác từ da thú và xương cốt động vật, vũ khí chói lọi lòe hàn quang, so với vũ khí bọn hắn dùng càng tốt hơn.

Đoàn trưởng đoàn dong binh dùng khóe mắt dư quang tìm kiếm một chút vị trí Muri trong đội ngũ, trong đầu điên cuồng chuyển động, trên mặt hiền lành cười nói: "Các vị, chúng ta là đoàn dong binh đưa hàng hóa cho nhà đấu giá thành Cự Thạch ..."

Bình thường mà nói, những nhà đấu giá lớn và bọn cường đạo hoang dã nhiều ít cũng có chút làm ăn lui tới, mọi người lẫn nhau trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, cũng sẽ không làm đến quá khó coi.

Đoàn trưởng muốn thử xem cường đạo này có cho nhà đấu giá thành Cự Thạch mặt mũi không.

"Hừ, nhà đấu giá." Người đoàn cường đạo hừ cười hai tiếng, ngữ khí khinh miệt. Bọn họ là cường đạo, thích nhất trở mặt không biết người, cho dù từ trước thật sự từng có hợp tác, chọc bọn họ cũng là cướp đoạt không sai, chỉ cần giết sạch sẽ, không ai biết thì không phải được rồi sao. Huống chi, nhà đấu giá thành Cự Thạch tính là thứ gì.

Thủ lĩnh cũng không nói nhiều, trường đao giờ lên, bọn cường đạo rít lên chia tách đội lính đánh thuê mới trải qua thương vong này.

Đã biết đám chó hoang tham lam đáng chết này không có một thứ tốt! Đoàn trưởng đoàn dong binh trong lòng thầm mắng, cầm lấy vũ khí phản kháng.

Nhân số đối phương hơn bọn họ vài lần, có phản kháng nhiều cũng chính là hấp hối giãy giụa. Nghĩ đến chính mình cùng những hàng hóa này và đoàn dong binh không dễ dàng kéo đến đây, trong lòng ông ta rỏ máu, hô to: "Muri, mau tới đây!"

Tuy rằng ông ta đánh không lại cường đạo này, nhưng nói không chừng Muri lợi hại có thể mang theo ông ta chạy khỏi cường đạo bao vây.

Muri đứng ở trên xe hàng, một tay bắt lấy đao mà một cường đao bổ tới, nắm lưỡi dao đoạt vào trong tay, thuận tay thọc về phía trước một cái, thọc chết một cường đạo. Một cái tay khác dùng động tác đồng dạng đoạt một cây đao, cắt ngang sang, lực đạo này nháy mắt làm ba cường đạo bị chém gãy eo.

Người còn lại lúc này vừa mới đón đỡ binh khí của cường đạo, hắn đã giết chết bốn tên.

Người kéo xe ngựa đã chịu kinh hách, chạy vội về phía trước, đoàn xe lộn xộn, đều muốn lao ra khỏi vòng vây, nhưng đại đa số người đều bị cường đạo xông lên giết chết, chỉ có Muri đứng ở trước xe, một đám cường đạo bên cạnh đều bị hắn ném bay ra, có kẻ là hoàn chỉnh bị đánh bay, có kẻ là rơi rớt tan tác mà bị ném bay.

Chú ý tới cuộc chiến bên này, thủ lĩnh cường đạo ngay từ đầu cưỡi ngựa ở ngoài vòng chiến nhàn nhã nhìn, đôi mắt nhíu lại, lấy ra trường thương của mình vừa nặng lại to, cánh tay đột nhiên vung lên, mang theo lực vạn quân ném về phía Muri.

Hắn đã từng dùng một chiều này giết chết rất nhiều địch nhân, chưa từng có người nào có thể chạy trốn dưới thương của hắn.

Lỗ tai dưới cái lồng đầu lâu giật giật, nghe thấy tiếng xé gió Muri liền giơ tay, năm ngón tay mở ra, không chút sứt mẻ mà tiếp được cây thương thế tới rào rạt, hơn nữa cổ tay vừa chuyển coi nó như vũ khí của mình, vung lên quét ngang bên cạnh —— mười mấy cường đạo bị cây thương này đánh đến xương ngực vỡ vụn, ngã đầy đất.

Động tác này của hắn thật sự quá hung, toàn bộ cường đạo tới gần cũng chưa thể sống quá năm giây, người còn lại thông minh hơn, mắt thấy trọng thương của lão đại nhà mình một kích cũng chưa thể chế phục quái nhân này, trong nhất thời sợ hãi ào ào lui về phía sau, làm xe hắn thông suốt mà vọt tới phía trước nhất của đội ngũ.

Đoàn trưởng đoàn dong binh đại hỉ, mắt thấy Muri sắp lại đây, ông ta giậm chân, từ trên ngựa nâng thân mình muốn nhảy lên xe Muri.

"Phụt —" ông ta cảm giác chính mình bay ra, nhưng thân thể trở nên thực nhẹ. Quá nhẹ, ông ta có chút kỳ quái mà nhìn xuống, nguyên lai bay ra chỉ có nửa thân thể, nửa cái thân thể khác còn chặt chẽ ngồi trên lưng ngựa.

Nửa đoạn trên thân thể ngã thật mạnh ở trên xe, đoàn trưởng trừng lớn đôi mắt đối diện Mellie đang từ khe hở miếng vải đen nhìn ra bên ngoài. 

Muri cúi đầu nhìn, thấy thi thể đoàn trưởng còn đang run rẩy, động tác ngừng lại. Nhưng cũng chỉ ngừng lại một chút, thủ lĩnh cường đạo giết đoàn trưởng giơ đao xung phong liều chết lại tới.

"Tiểu tử từ đâu ra, giết nhiều người của ta như vậy, thực kiêu ngạo a! Người thật là tìm chết"

Hắn một đao chém rớt đầu con ngựa kéo xe, khiến xe dừng lại, thoáng chốc đổ nghiêng.

Hai thanh đạo trên tay bị đại đao của thủ lĩnh bổ đôi ra, Muri bỏ qua đoàn đao, đâm vào đầu hai cường đạo muốn đánh lén, một tay nắm lồng sắt trên xe cũng sắp ngã đổ giơ lên.

Miếng vải đen sớm đã bị làm rơi trong chiến đấu, bọn cường đạo lúc này mới phát hiện trong lồng sát còn có nữ nhân, thủ lĩnh cường đạo cũng sửng sốt.

Lồng sắt cứng rắn mà trầm trọng bị Muri chộp trong tay, nhìn qua nhẹ bẫng, kỳ thật nặng nề mà nện lên người thủ lĩnh cường đạo cưỡi ngựa, làm hắn chất vật ngã từ trên ngựa xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro