Chuyện thứ hai (II-C1-C2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầm Lầy Quái Vật

01 Thế giới mới

Nắng sớm mờ mờ, rừng cây nơi xa cùng mặt cỏ gần đó bị bao phủ bởi một tầng sương trắng nhàn nhạt, ánh mặt trời mông lung xuyên qua sương trắng chiếu vào ngọn cây, sương mù bốc hơi ở trong quang mang phân tán xoay quanh.

Đi trên đường mòn nở đầy hoa dại, mũi ngửi thấy đều là hơi thở cỏ xanh và sương sớm tươi mát ướt át, Mai Lật câm theo rổ, váy dài màu mận chín xẹt qua lá cỏ bên đường, bị sương sớm dính ướt, lưu lại từng vệt dấu vết.

Trong sương sớm, bên rừng rậm sừng sững mọt tòa nhà chóp nhọn xây bằng gạnh đá màu xám trắng, Mai Lật theo đường nhỏ đi đến trước tòa nhà đó, mở cửa ra, đi ngang qua đình viện trồng hoa kim tước và hoa đỗ quyên, dẫm lên lớp rêu xanh, đi đén cửa một căn phòng. Trên mặt tường bên đó dây leo màu xanh lục bò đầy như một tấm thảm treo tường to lớn.

Mai Lật đi vào cửa hông phòng bếp, giơ tay tháo xuống áo choàng bị sương sớm làm cho ướt sũng, nhìn thấy một con mèo đen lười biếng từ cửa đi vào, nhảy một cái lên tủ bát bên cạnh. Cô buông rổ cười nói: "Phỉ Thúy , tao đã trở về, xem này, tao mua cho mày cá nhỏ."

Nói rồi từ trong rổ đưa ra hai con cá nhỏ trên bụng có hoa văn màu xanh đậm. Nơi này chủng loại đồ ăn không nhiều lắm, loại cá xanh giống cá hồi này là thường thấy nhất, vừa rồi trên chợ chỉ có bán một loại cá này.

Mèo đen trên tủ bát nhìn hai con cá nhỏ, ngáp một cái, không kích động giống mèo thấy cá, có vẻ đặc biệt thờ ơ.

Mai Lật giơ tay muốn sờ nó, nó liền quay đầu đi khiến cho tai nạn rơi vào chỗ trống Mai Lật đã quen, buông tay đi làm chuyện khác. Cô thức tỉnh từ trên người cô gái nhỏ tên là Mellie này đã sắp một tuần. Lúc trước vừa mở mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là con mèo đen này, đôi mắt như là phỉ thúy màu xanh lục, cho nên gọi nó là Phỉ Thúy. Rốt cuộc cô cũng không rõ lắm con mèo này từ trước tên là gì. Cô không thể tiếp thu ký ức chủ nhân nguyên bản của thân thể này, cái gì cũng phải tự mình sờ soạn ra.

Trong nhà nuôi mèo còn tính là dễ xử lý, nó chỉ là sủng vật, sẽ không nhìn ra trong thân thể tiểu chủ nhân của nó thay đổi linh hồn, chân chính làm Mai Lật khó xử chính là mẹ của thân thể này.

Cô nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng, dùng khay bưng lên lầu hai. Cầu thang bằng gỗ phát ra tiếng rên rỉ kẽo kẹt Mai Lật một tay bưng mâm đồ ăn, một tay kéo váy dài, đi thật ổn định vững chắc thẳng đến trước cửa phòng ngủ của phu nhân Pegg mới chậm bước, gõ cửa hai lần.

Phu nhân Pegg thân thể không tốt, ốm đau trên giường, trong phòng bức màn gắt cao che kín, một cảm giác ẩm ướt bị đè nén, còn phát ra một mùi lạ không biết là gì.

Mai Lật đặt bữa sáng ở trước cửa sổ, kéo bức màn ra, để dương quang sáng sớm chiếu vào.

Hãm sâu ở trên giường, người phụ nữ sắc mặt khô gầy hai má hóp xuống ho khan hai tiếng, khàn khàn nói: "Kéo màn vào."

"Người giống như thực vật, cần phải chiếu ánh mặt trời một chút." Mai Lật không nghe bà ấy, cầm bức màn trong tay kéo lên, đặt một cái ghế dựa ngồi ở trước giường, giúp bà ấy rửa sạch gò má chải tóc.

Phu nhân Pegg có một mái tóc đỏ tươi đẹp và một đôi mắt xanh biếc. Cho dù bây giờ bởi vì bệnh tật mà thân hình gầy guộc, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra mỹ lệ động lòng người lúc trước. Là con gái bà ấy, Mellie đại khái lại lớn lên càng giống cha, dung mạo chỉ tính là thanh tú, đôi mắt màu hổ phách và mái tóc màu nâu, hoàn toàn không thể di truyền tính chất đặc biệt của mẹ.

Phu nhân Pegg thân tình lạnh lùng, thái độ với cô thản nhiên, từ lần đầu tiên Mai Lật nhìn thấy phu nhân Pegg, bà ấy vẫn luôn là thái độ này.

Theo lý, bà ấy và con gái Mellie hai người sống nương tựa lẫn nhau ở nơi này, hắn là thực thân thiết. Nhưng mấy ngày nay Mai Lật phát hiện phu nhân Pegg không chút nào để ý đến con gái mình, thậm chí bà ấy không dò hỏi mấy ngày nay vì sao cô có biến hóa như vậy bên -- bên trong thay đổi thành người khác, tính cách hành vi khẳng định không giống Mellie lúc trước kia. Nhưng phu nhân Pegg không quan tâm đến hỏi còn chưa từng hỏi.

Bà ấy chỉ mỗi ngày ở trong phòng,làm người ta không rõ là đang suy nghĩ cái gì.

Đổi là người khác, khả năng sẽ cảm thấy kỳ quái và phiền toái, nhưng Mai Lật lại không có cảm giác gì, cô rất quen thuộc trạng thái này, mười phần có tám chín là bệnh trầm cảm. Vậy không phải trùng hợp sao, đời trước cô sống với mẹ mình cũng mắc phải bệnh trầm cảm, cuối cùng vì bệnh mà qua đời, trạng thái rất giống phu Pegg.

Đồ ăn bưng lên chỉ động vào một chút ít, Mai Lật bưng chỗ còn lại xuống lầu, lại làm một chút đồ ăn cho mình.

Tuy rằng cô thực tận lực muốn làm đồ ăn sát với thói quen của Mellie lúc trước,phù hợp với khẩu vị nơi này, nhưng cũng không có tham chiếu nên chỉ có thể tùy tiện làm làm. Hơn nữa so với bánh mì, sữa bò cùng với các loại đồ hầm, cô càng thích hương vị chiên, rán, xào hơn một chút, vì không bạc đãi dạ dày mình, cô đều tự làm đồ ăn phù hợp khẩu vị.

Còn có sủng Vật mèo đen trong nhà. Bất quá hôm nay mèo đen vẫn như cũ không ăn đồ cô đưa, lười biến ra ngoài tản bộ.

Nhìn thấy con cá nhỏ không nhúc nhích, Mai Lật nghi hoặc, Phỉ Thúy lúc trước không ăn cũng thôi, vì sao hôm nay mua cá nó cũng không ăn, trước kia nó cũng không ăn cái gì ở nhà, tự mình đi ra ngoài tìm ăn sao? Không để gia đình tăng thêm gánh nặng tự mình nuôi mình, thật là một con mèo hiểu chuyện a.

Cơm nước xong, cô thu thập xong trong nhà, dọn ghế dựa ra ngoài phơi nắng, thuận tiện chậm rì rì mà giặt một chút quần áo.

Ở nơi này, so với kiếp sống học tập bận rộn của cô từ trước thì nhàn nhã hơn, nên cô còn đang choáng váng vì xuyên qua, đối với thế giới này hiểu biết cũng không phải rất nhiều, nhất thời không biết hiện tại mình nên làm gì.

Vì sao lại biến thành một người khác đây?

Mai Lật phơi quần áo xong, nhìn bàn tay xa lạ của mình, sau đó nằm ở trong bụi cỏ xanh rờn, đặt mu bàn tay lên đôi mắt.

Lúc cô 4 tuổi, cha bị giết trong nhà, mẹ bởi vì tận mắt nhìn thấy hiện trường giết người mà bị kích thích, sau đó lại biết được người chồng ân ái tới nay kỳ thật ngầm làm rất nhiều chuyện như cưỡng gian thiếu nữ vị thành niên, càng thêm khó có thể tiếp thu, mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng.

Ở trong ấn tượng của cô, mẹ luôn không có niềm vui trên đời, hình như là vì cô mới miễn cưỡng tồn tại, mẹ rất khó cảm giác từ vui vẻ, thường xuyên không có lý do mà trốn ở trong phòng cuồng loạn khóc lớn, về sau bạn tình nghiêm trọng thì vẫn luôn ở bệnh viện. Vào lúc cô 12 tuổi năm ấy, mẹ qua đời, từ đó về sau cô trở thành cô nhi, các thân thích không muốn thu dưỡng cô. May mắn vận khí không tồi, cô gặp một người hảo tâm giúp đỡ.

Cô không biết tên đầy đủ của người giúp đỡ mình, chỉ biết người ấy họ Tần, ngẫu nhiên thư tín lui tới đều xưng là Tần phu nhân. Tần phu nhân giúp đỡ cô đi học, ngày lễ, sinh nhật sẽ tặng quà cho cô, mỗi tháng viết thư cho cô, trong thư cổ vũ cô hoặc là chia sẻ cuộc sống. Đối với Mai Lật mà nói, về ý nghĩa khác Tần phu nhân giống như cha mẹ của cô.

Chỉ đáng tiếc cô còn chưa thể tốt nghiệp đại học, chưa thể kiếm tiền báo đáp Tần phu nhân, cũng chưa kịp đi gặp bà ấy một lần thì đã tới nơi này rồi.

Ở thế giới kia của cô, mọi người đều quen với trao đổi thông tin thuận tiện mau lẹ, rất ít người viết thư, nhưng Mai Lật và Tần phu nhân thư từ qua lại đến mấy năm, cho tới bây giờ đã trở thành một thói quen.

Mới tới thế giới xa lạ này, Mai Lật trong lòng thực không an ổn, phải dựa vào viết thư để mình bình tĩnh trở lại. Dùng bút lông chim dính mực nước viết chữ Hán là cái thể nghiệm có vẻ không dễ. Buổi tối trước khi ngủ, cô ngồi ở bên cửa sổ, dùng ánh đèn dầu viết thư.

Ngoài cửa sổ trời màu xanh biển, có tầng mây thật dày phủ trên bầu trời, rừng cây đen nhánh, nơi xa cỏ dại trên cánh đồng bát ngát bị cuồng phong thổi rào rạt rung động.

Mai Lật cổ hết sức dùng bút lông chim viết trên giấy:

"Phu nhân, hôm nay con đi vào thế giới này ngày thứ tám, con lại đi cái trấn nhỏ hai ngày trước, mua vài thứ ở chợ, đại khái biết rõ tình huống bên này. Trên đường trở về con gặp một cô gái biết Mellie. Cô ấy nói con có vẻ không giống lúc trước, cũng may tuy con không có ký ức của Mellie, nhưng nghe hiểu tiếng nói nơi này, cũng có thể nói chuyện, dùng sinh bệnh để có lệ qua đi, nếu không tình huống đã không xong. Buổi chiều con thăm dò ngôi nhà một vòng, không thể tìm được tin tức gì hữu dụng, từ trước Mellie hình như là cô gái trầm mặc ít lời ......"

Một phong thư tuy không dài, nhưng viết thật lâu. Viết xong thư cũng không có cách nào gửi đến một thế giới khác, chỉ có thể giống mấy phong thư lúc trước, cùng khóa ở trong ngăn kéo.

Cô dùng biện pháp như vậy chậm rãi thích ứng thân phận và cuộc sống hiện tại.

Thu thập xong giấy bút trên bàn, cầm đèn đi rửa tay, gỡ tóc chuẩn bị ngủ. Bỗng nhiên, cô nghe thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, tựa hồ là phu nhân Pegg ra cửa. Tiếng bước chân vẫn luôn đi xuống dưới lầu, sau đó cửa chính dưới lầu cũng vang lên.

Mai Lật từ trên giường xoay người ngồi dậy, đi đến bên cửa sổ, chống bàn nhìn xuống dưới lầu. <ột bóng người mảnh khảnh đi qua hoa viên, ra sân đi về phía cánh đồng bát ngát.

Phu nhân Pegg? Mai Lật cảm thấy không đúng, một lần nữa đốt đèn lên, cầm đèn chạy ra cửa.

Qua phòng Phu nhân Pegg, cửa phòng bà ấy mở rộng, trên giường không có ai. Mai Lật một chân bước vài bậc cầu thang, nhanh chóng đi xuống lầu, lao ra sân.

"Phu nhân Pegg!" Cô đứng ở trên sườn núi lớn tiếng gọi bóng người màu trắng nơi xa kia. Nhưng không biết có phải bà ấy không nghe thấy hay không mà hoàn toàn không có ý tứ dừng lại. Mai Lật không có cách nào, đành phải cầm đèn đuổi theo.

Ban đêm gió thực lạnh, cô chưa kịp lấy áo choàng, gió lạnh từ váy ngủ màu trắng rộng thùng thình chui vào, tóc dài màu nâu tản ra, nhảy múa trong gió. Theo cô chạy vội vã, ngọn đèn trong tay không ngừng lay động, phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, ánh sáng ảm đạm lay động như một chút ánh sáng đom đóm, miễn cưỡng chiếu sáng một tấc vuông phía trước cô.

Bên đường lá cỏ không ngừng xẹt qua váy ngủ và cẳng chân trần trụi, có chút đau. Cô vừa chạy vừa gọi, nhưng phu nhân Pegg phía trước là mặt điếc tai ngơ, cách cô càng ngày càng xa.

Bà ấy đến tột cùng muốn đi đâu?

Sắc trời đen nhánh, lại thấy không rõ đường, Mai Lật cổ hết sức đuổi theo ở phía sau, chậm rãi lệch khỏi con đường quen thuộc lúc trước, không biết bao lâu, bỗng nhiên một chân cô dẫm vào chỗ trống, là một vũng nước nông, chân rơi vào trong bùn.

Rút một chân ra, lui về phía sau vài bước, chờ cô lại ngẩng đầu lên, một chút bóng dáng màu trắng của phu nhân Pegg đã biến mất, cảnh vật chung quanh hoàn toàn là xa lạ.

Cô cầm đèn ôm cánh tay đứng tại chỗ nhìn chung quanh. Nhánh có thật dài đung đưa bên cạnh, trên trời ánh trăng lúc này từ tầng mây ló ra, Mai Lật thình lình phát hiện mình đứng ở giữa cánh đồng bát ngát, dấu vết biến mất ở trong bụi cỏ, cô không biết nên trở về như thế nào.

Động động chân dính đầy bùn, cô túm lấy mái tóc lộn xộn, tiếp tục đi về phía trước.

Phu nhân Pegg không phải là đi tự sát đi? mẹ nàng trước kia lúc hậm hực nghiêm trọng nhất, cũng mấy lần muốn tự sát, bị cô gặp được ôm lấy bà khóc rống.

Tuy cô không có cách nào coi phu nhân Pegg như mẹ mình, nhưng cũng không thể tro mắt nhìn mẹ của thân thể này cứ như vậy ra đi không còn nữa, chết ở một chỗ nào đó trên cánh đồng bát ngát.

Mai Lật một chân thấp một chân cao đi tới, ngọn đèn bởi vì lay động quá mức đã bị tắt, cũng may có thể nhờ một chút ánh trăng miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước. Càng đi tới, cô chỉ cảm thấy bùn đất dưới chân càng ngày càng mềm, bụi cỏ cũng thưa thớt hơn, đi mỗi bước đều sẽ hãm xuống, đã ngập đến cẳng chân cô.

Còn muốn tiếp tục đi về phía trước sao, phía trước không phải đầm lầy đi?

Đang do dự bỗng nghiên cô thấy cách đó không xa có một bóng người. Bóng người kia nửa thân thể ở trong bùn, cong người, túm cánh tay, ý đồ kéo người từ trong đất bùn ra.

Nhưng mà, lúc cô bắt lấy cánh tay người nọ, bỗng nhiên phát hiện không quá thích hợp. Cánh tay lạnh băng trơn ướt, có một tầng cơ bắp hơi mỏng, đây không phải cánh tay phụ nữ gầy yếu thuộc về phu nhân Pegg.

Mai Lật giật mình, không kịp buông tay, cái đầu chôn ở trong đất bùn chậm rãi nâng lên.

02 Quái Vật Đầm Lầy

Lúc bóng người hãm ở trong bùn ngẩng lên, dùng một tư thế hơi vặn vẹo nhìn về phía cô, Mai Lật mới phát hiện, người này cao đến thái quá, hoặc là nói thân thể lớn lên có chút dọa người, nếu tính cả nửa thân thể chôn ở trong bùn, ít nhất cao hai mét rưỡi! Vậy hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của cô.

Hơn nữa đôi tay của bóng người cao gầy này lại càng quỷ dị, có vẻ thực không phù hợp với thân thể, chỉ một đôi tay này, ít nhất có chiều dài 1m7 đến 1m8.

Vừa rồi chính là cô bắt được một cái tay như vậy, thân thể Mai Lật nhảy mắt có phản ứng -- làn da toát ra một tầng gai ốc, từ sau lưng lạnh dần tới cái ót.

Cứng đờ mà buông tay, cô có chút hô hấp không thuận, trơ mắt nhìn đồ vật kia như bị cô hấp dẫn, khom lưng thò đầu qua, cái bóng nháy mắt bao phủ cô.

Ở trong đêm tối nhìn không rõ ràng, Mai Lật ngẩng đầu, thấy không rõ bộ dáng hẳn.

"Lạch cạch." Tựa hồ có nước bùn ẩm ướt từ đầu tóc của thứ đó nhỏ giọt xuống, rơi ở trên mặt cô. Mai Lật run rẩy một trận, đồng thời cảm giác bởi vì sợ hãi làm cho thân thể cứng đờ cũng tan đi, cô áp xuống tiếng thét, không nói hai lời giơ cây gậy trong tay lên, cho thứ đang ghé sát vào kia một nhát.

Một phát đánh ra, tiếng cây gậy bị gãy, cô không quan tâm nhấc váy nhanh chóng quay đầu chạy trốn.

Chạy nhanh lên! Chạy trốn nhanh một chút!

Thứ đó căn bản không phải là người! Đó có lẽ là quỷ ở thế giới này, có lẽ là thứ khác, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng là người!

Ánh trăng không biết khi nào lại lần nữa biến mất vào tầng mây, chung quanh một mảnh đen tối. Mai Lật đạp lên bùn, bởi vì chạy điên cuồng mà bùn bắn đầy người.

Phía sau yên lặng, thứ kia tựa hồ không đuổi theo.

Mai Lật không nhịn nổi quay đầu lại nhìn một cái, phát hiện thứ kia vẫn ở tại chỗ, cong cái lưng, giống một cái cây khô đứng lặng ở trong nước, xa xa nhìn cô.

Mai Lật thở phì phò dừng bước chân lại, thấy thứ kia lại chậm rãi, chậm rãi vùi đầu vào trong bùn, một lần nữa xếp thành tư thế ban đầu, toàn bộ thân thể cong thành một hình chữ U.

Mai Lật: "......"

Cho nên...... không đuổi theo sao?

Nhìn vài giây, Mai Lật lần thứ hai quay đầu chạy như điên, cách mảng đầm lầy này càng ngày càng xa. Mây trên trời dày nặng, trên mặt đất gió càng ngày càng mạnh, cô chạy ở trong bụi cỏ mênh mang, bị gió thổi đến lắc lư trái phải.

Thực may mắn, cô đánh bậy đánh bạ tìm được đường về lúc trước, đầy người chật vật đi về phía ngôi nhà lẻ loi không có ánh sáng kia. Mai Lật nhất thời nghĩ phu nhân Pegg đến tột cùng đi nơi nào, muốn làm thế nào tìm bà ấy về, nhất thời lại nghĩ tới quái vật không phải người vừa gặp.

Thế giới này hóa ra còn có thứ như vậy sao?

Cô tâm thần không yên đi vào trong phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy một đôi mắt xanh âm u trong bóng tối, lại giật mình một cái.

Là mèo đen Phỉ Thúy, nó ghé vào trên cái tủ cao, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Phỉ Thúy, mày đấy à.

Được rồi, tốt xấu còn mèo ở đây, trong nhà không chỉ có mình cô còn sống, cái này làm cho người ta hơi an tâm hơn một chút. Mai Lật nhíu mi múc nước rửa sạch hai chân, lúc rửa tay, cô phát hiện trong tay mình có một tầng bùn hơi mỏng, là lúc trước bắt lấy tay quái vật kia.

"Ào---" cho bàn tay vào trong nước lạnh, dùng sức xoa hai lần.

Mang theo một thân hơi ẩm đi lên tầng, Mai Lật bỗng nhiên thấy cửa phòng phu nhân Pegg vốn mở rộng đã là đóng lại. Bị gió đóng lại? Cô chần chờ một chớp mắt, tiến lên vặn cửa ra. Trong phòng vẫn là hơi thở nặng nề, trên giường, cái chăn lộ ra mái tóc dài màu đỏ của Phu nhân Pegg. Tiếng mở cửa kinh động người đang ngủ say, giọng phu nhân Pegg có chút ám ách từ trên giường truyền đến.

"Đã muộn thế này, làm cái gì?"

Mai Lật đứng ở cửa, biểu tình có chút ngạc nhiên. Phu nhân Pegg không phải chạy về phía cánh đồng bát ngát sao, cô còn không thể đuổi theo, sao bây giờ lại êm đẹp nằm ở đây?

"Vừa rồi có phải ngài đi ra ngoài không?" Mai Lật ý thức được có gì đó, không xác định hỏi.

Phu nhân Pegg từ trong ngủ mơ bừng tỉnh, ngữ khí lãnh đạm: "cô đang nói cái gì?"

"Vừa rồi con nhìn thấy ngài chạy ra." Mai Lật còn đang định miêu tả chuyện vừa phát sinh.

Phu nhân Pegg lạnh lùng nói: "Được rồi, cô đã trưởng thành, không cần bởi vì có ác mộng mà chạy tới quấy rầy ta." nói xong lại ho khan hai tiếng.

Mai Lật không nói gì nữa, đóng cửa lai.

Phu nhân Pegg bệnh thật sự nghiêm trọng, cô tới nơi này mấy ngày cơ hồ chưa từng thấy bà ấy xuống đất. Cho nên lúc trước thấy bà ấy chạy về cánh đồng bát ngát, cô liền cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì bóng người kia chạy quá nhanh, không giống người bệnh. Lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nhớ lại, phảng phất xác thật như là một cơn ác mộng.

Phu nhân Pegg bỗng nhiên biến mất lại bỗng nhiên xuất hiện, còn quái vật trên cánh đồng bát ngát......

Cô trở lại phòng mình, bỏ đi áo ngủ dính bùn và nước, chui vào trong chăn, thân thể lạnh đến run rẩy rốt cuộc chậm rãi khôi phục ấm áp. Trong chăn có một chút mùi hương nhạt nhẽo, là túi thơm đựng cánh hoa hồng phơi khô, từ trước Mellie kia làm.

Vô ý thức, Mai Lật cọ cọ mặt cọ xuống dưới chút bùn khô.

Cầm chỗ bùn đó, Mai Lật bỗng nhiên nhớ tới, là khi đó! Là quái vật đầm lầy kia rỏ xuống mặt cô, thế nhưng cô quên mất trên mặt cũng có bùn, cũng chưa lau một chút.

Xoa hai cái, Mai Lật từ ngón tay ngửi được một hỗn hợp khí vị của bùn đất và cỏ xanh, sạch sẽ mà tươi mát, như là chồi non sinh trưởng ở thổ nhưỡng.

Cô bất tri bất giác ngủ rồi, mơ hồ làm giấc mộng, trong mộng vẫn luôn ngửi được mùi bùn đất cỏ xanh.

Ngày thứ hai, cô bị tiếng sấm ầm vang và mưa to tầm tã làm bừng tỉnh. Không trung bên ngoài cửa sổ đen nhánh, mây đen dày đặc, ngẫu nhiên có tia chớp đâm thủng u ám, nổ tung trên đầu cành cây trong rừng ở phương xa, mang đến ánh sáng trong nháy mắt.

Từ đầu giường sờ thấy đồng hồ quả quýt nhỏ xinh nhìn xem, thế nhưng đã là buổi sáng 10 giờ. Vội vàng dậy, làm bữa sáng, giống ngày xưa, nếu không phải váy ngủ và trên giày dính đầy cọng cỏ cùng nước bùn, cô đã hoài nghi tối hôm qua xác thật là giấc mộng của mình.

Trận mưa này thật lớn, mãi đến sau giờ ngọ mới chậm rãi dừng lại, Mai Lật đi vào thế giới này lần đầu tiên nhìn thấy mưa lớn như vậy. Mưa to làm bùn hôm qua nàng mang vào trong viện đều trôi hết. Ngửi không khí thanh tân sau cơn mưa, Mai Lật đi giày da mang rổ, đi thị trấn nhỏ cách nơi này không xa.

Đi xuống triền núi, xuyên qua một bức tường thấp xây bằng đá cục màu trắng. Tường thấp này xây từ lâu trước đây, hiện đã hoang phế, trên tường thấp đều mọc đầy cỏ xanh rờn và rêu phong.

Qua bức tường thấp là một cầu đá nhỏ, đứng ở trên cầu có thể nhìn thấy thị trấn đối diện, cũng không biết nguyên nhân gì làm hai mẹ con Mellie rời xa đám người đến ở nơi hẻo lánh như vậy.

"Mellie!"

Mới vừa dẫm lên đường nhỏ lầy lội trước thị trấn, có cô gái tóc quăn màu nâu cầm rổ ở ven đường vẫy tay với cô.

"Hersha." Mai Lật đi qua chào hỏi với cô ấy, nghe cô ấy nhiệt tình hỏi: "Mellie, hôm nay sao cô lại tới thị trấn? Từ nửa tháng trước mới đến một lần, gần đây cô đã tới ba lần."

"Ngày hôm qua đã nói với thợ săn Jody, hôm nay tới lấy con mồi đã đặt." Mai Lật thực tự nhiên đổi đề tài, " Cô thể nào, vác rổ chuẩn bị đi làm gì?

"Hersha quả nhiên không nhớ rõ nghi hoặc lúc trước của mình, buồn rầu nói: "Ngày hôm qua mưa to, tôi cảm thấy trong rừng cây thấp phía nam khẳng định mọc rất nhiều nấm trắng, muốn đi hái một ít về hầm canh nấm, nhưng hôm nay cũng không có người nào, không ai đi cùng tôi."

Nói rồi cô ấy do dự nhìn Mai Lật, thử hỏi: "Mai Lật, cậu đi cùng tôi sao? không phải rất xa, trước chạng vạng là chúng ta có thể trở về, hơn nữa nấm trắng hầm canh đặc biệt tươi ngon, tôi có công thức cấu canh nấm trắng có thể dạy cho cậu!"

Mai Lật trực tiếp đáp ứng. Cô còn không quen thuộc với thế giới này, cần giao lưu cùng mọi người ở đây. Hersha chính là lựa chọn thực không tồi, tùy tiện không có tâm cơ, tuổi nhỏ lại dễ lừa......!Ách, lại đáng yêu.

Thấy cô đáp ứng, Hersha lộ ra tươi cười xán lạn, thân mật kéo cánh tay cô, sung sướng nói: " Cậu bị bệnh một trận rồi, so với trước kia hoạt bát hơn nhiều, không còn mang mũ chụp và khăn quàng cổ, cũng nguyện ý nói chuyện, còn nguyện ý đi cùng tôi đi hái nấm trắng, như vậy thật tốt! đi, tôi đưa cậu đi tìm thợ săn Jody lấy con mồi, sau đó chúng ta trực tiếp đi rừng cây thấp phía nam!"

Xuyên qua đường phố Tây lội đầy hổ ở trấn nhỏ, từ chỗ thợ săn cầm một con thỏ hoang, hai cô thiếu nữ tay kéo tay đi lên một con đường nhỏ. Đi một đoạn, ven đường một người phụ nữ trong căn nhà nhỏ đang hong quần áo nhìn thấy các cô, thét to một tiếng, "Hersha, đi đâu đấy?"

"Bác Maggie, chúng con đi rừng cây thấp."

"Mới mưa to, đừng chạy quá xa, cách đầm lầy xa một chút, đừng để gặp quái vật đầm lầy."

" Vâng."

Hai người nhanh hơn bước chân, Mai Lật nhớ tới tối hôm qua nhìn thấy thứ kia, quay đầu hỏi cô gái bên cạnh, "Quái vật ......đầm lầy?"

Hersha thè lưỡi, "Đều là người lớn hù dọa trẻ con, bác Maggie còn coi tôi là trẻ con mà. Cái gì quái vật đầm lấy cắn nuốt người vào đầm lầy, yêu tinh đêm trăng sẽ làm người bị lạc ở trong rừng rậm, Haggs có thể mang đến bóng đè, hươu đỏ thối rữa nhìn thấy sẽ bị nguyền rủa ......!Rất nhiều chuyện xưa như vậy, khi còn nhỏ cậu chưa từng nghe sao?"

Mai Lật mặt không đổi sắc mà trợn mắt nói dối: " Cậu biết đấy, trước kia tôi cũng không mấy khi nói chuyện với người khác, mẹ tôi trong nhà cũng không kể chuyện xưa cho tôi."

Hersha lập tức lộ ra thần sắc đồng tình, lôi kéo cô an ủi: "Đừng khổ sở, về sau chúng ta chính là bạn bè, có chuyện gì có thể hỏi tôi." cô ấy có chút ngượng ngùng, "Kỳ thật tôi đã sớm tò mò về cậu, nhưng trước kia cậu đều không để ý tới ai."

Mai Lật: "Về sau tôi có thể mời cậu đến nhà chơi."

Hersha: "A! thật vậy sao! Quá tốt rồi!".

Cô ấy vui vẻ mà nhảy nhót, chủ động cùng bạn mới nói những chuyện xưa mà bọn nhỏ trong thị trấn nghe nhiều đến thuộc, "Quái vật đầm lầy luôn bồi hồi ở đầm lầy và cánh đồng hoang vu, nó đi đến nơi nào, nơi đó sẽ chậm rãi biến thành đầm lầy, đầm lầy sẽ cắn nuốt rừng rậm và động vật, cũng sẽ cắn nuốt con người. Nó thích mưa to, cho nên ban đêm trước khi mưa to sẽ xuất hiện, nếu có ai gặp nó, sẽ bị nó kéo vào đầm lầy......"

Mai Lật nhớ tới tối hôm qua nhìn thấy bóng người cao gầy kia, tay nắm rổ thật chặt, "Quái vật đầm lầy lớn lên có dạng gì?"

"Vậy tôi cũng không biết, không ai tận mắt nhìn thấy, nhưng tôi cảm thấy, hẳn là cả người khoác đầy bùn, giống bùn quái thực xấu thực đáng sợ đi. Bỗng nhiên cô ấy có hứng thú, lôi kéo Mai Lật chạy tới đường nhỏ bên kia.

Mai Lật đi theo chân cô ấy, váy hai người cọ lên từng bụi hoa dại màu vàng kim bên đường.

"Đi đâu?"

Hersha cười hì hì, lôi kéo cô chạy một lúc, đi vào trong một mảnh rừng cây thưa thớt, chỉ vào chỗ phía trước phủ kín rêu xanh, nói: "cậu xem, đây là đầm lầy gần chúng ta nhất, nếu thật sự có quái vật đầm lầy, vậy khẳng định sẽ xuất hiện ở chỗ này."

Trẻ con đều tò mò với những đồ vật kỳ kỳ quái quái, cho nên khi còn nhỏ cô ấy cũng từng cùng các bạn nhỏ thám hiểm chơi đùa khắp nơi, tìm kiếm sinh vật phi nhân loại trong truyền thuyết, đáng tiếc cái gì cũng không thể tìm được.

Mưa to ngừng lại, thái dương đã một lần nữa xuất hiện, dương quang sáng ngời chiếu vào lá cây tươi mới được nước mưa rửa sạch, hết thảy đều sạch sẽ rõ ràng.

Mai Lật đứng ở bên bụi cỏ dại, nghe Hersha nói bên tai, đôi mắt vừa động không thể động mà nhìn chằm chằm đầm lầy cách đó không xa.

Nơi đó có một bóng người! Là quái vật thân hình cao gầy tối hôm qua cô gặp!

"Mellie, cậu làm sao vậy?" Hersha thấy cô thật lâu không ra tiếng, nhìn về hướng cô đang nhìn, lại kỳ quái mà quay đầu sang, "cậu đang nhìn cái gì đâu?"

Mai Lật nhìn bóng người chôn ở trong đầm lầy, ngữ khí có chút kỳ quái, "cậu không nhìn thấy sao? Nơi đó có một người." rõ ràng đến gần như vậy, Hersha lại một chút phản ứng cũng không có.

"Nào có? Cái gì cũng không có a, cậu đang dọa tôi, tôi mới không sợ đâu!" Hersha vẫn cứ cho rằng cô đang nói giỡn.

Mai Lật hít sâu một hơi, thu hồi tầm mắt, túm chặt Hersha trở về, bước chân dồn dập, "thật đáng tiếc, không lừa được cậu, đi, chúng ta đi hái nấm, xem ai hái nhiều hơn."

Hersha vừa nghe, cướp chạy trước nàng, "Khẳng định là tôi thắng!"

Sau khi các nàng rời khỏi, bóng người cao gầy trong đầm lầy ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng các cô, giống một tòa điêu khắc quỷ dị màu xám, hồi lâu không có động tác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro