II-C3-C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03 Đuổi Theo

Hersha là cô gái thực đơn thuần, từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, không đi tới nơi nào xa hơn, tuổi lại nhỏ, mới mười mấy. Mai Lật và cô ấy hàn huyền một lúc, từ miệng cô ấy đã biết không ít tin tức, hơn nữa xác nhận vừa rồi cô ấy thật sự không thấy bóng dáng cao gây hư hư thực thực của quái vật đầm lầy ở đầm lầy đó.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp mà lãng mạn, rừng cây thấp còn mang theo hơi nước ướt át sau mưa to đều bị ánh mặt trời mạ lên một tầng kim sắc xán lạn. Chưa từng nhìn thấy cái bóng quỷ dị vừa rồi, Hersha thực nhanh bắt đầu tìm kiếm nấm trắng ở trong rừng cây thấp. Mai Lật lại thất thần tuần tra cảnh sắc chung quanh, ngoài miệng nói nhàn thoại với cô ấy, trong lòng còn đang suy nghĩ quái vật vừa rồi.

Cô thật sự không nghĩ tới, thế giới này thế nhưng thật sự có thứ không phải người tồn tại.

Liên tục hai lần nhìn thấy thứ đó, hơn nữa xác nhận không phải mình hoa mắt cũng không phải đang nằm mơ, làm cho cô cảm thấy thế giới quan của mình có vẻ bị điên đảo.

Khả năng đi vào thế giới mới, chính là phải đổi một cách nhìn mới, nhưng thật sự quá đột nhiên.

Trong rừng cây mọc lên rất nhiều cây tùng, những cây tùng lớn vắt ngang ở trong rừng, trên thân cây hư thối mọc rêu xanh, đồng thời dưới thân cây ướt át cũng mọc từng bụi nấm màu trắng.

Hình dạng hơi tròn tròn, lớn lớn bé bé mười mấy bụi chen chúc bên nhau, là một đại gia đình.

Lấy nấm từ trên thân cây xuống, không chỉ có mùi hương nguyên bản của nấm, còn kèm theo mùi thanh hương của cây tùng.

Hersha nghiêm túc hái nấm, chỉ chốc lát sau rổ đã sắp chứa đầy, vừa quay đầu lại nhìn thấy trong rổ của đồng bọn mới có một cái, ngữ điệu hoạt bát mà chê cười động tác cô chậm chạp, thuận tay lấy nấm trong rổ minh chia cho cô hơn nửa.

Thật là một cô gái nhỏ đáng yêu.

Lại nghe công thức bí mật làm canh nấm của cô ấy, hai người ở một cái lối rẽ chia tay trở về.

Mùa này thời gian có ánh sáng mặt trời tựa hồ rất dài, Mai Lật để cái rố nặng ở trên cánh tay.

Trên đường nhỏ phủ kín ánh mặt trời vàng kim chỉ có một thân ảnh nàng mảnh khảnh, rừng rậm nơi xa gần chỗ triền núi và mặt có điểm xuyết hoa dai.

Phong cảnh điền viên tươi mát mỹ lệ tựa như tranh sơn dầu, đáng tiếc trong hình ảnh như vậy, bỗng nhiên xuất hiện một thứ không hài hòa.

Mưa to qua đi, vũng bùn còn chưa khô, bỗng nhiên động lên vài lần, từ trong vũng bùn dường như kéo dài ra một bóng người cao gầy, vừa lúc ở phía trước Mai Lật cách đó không xa, cản đường cô đi.

Lúc quái vật này hoàn toàn đứng lên, vẫn là vai lưng hơi hơi cong xuống, ngược ánh sáng nên không thấy rõ cụ thể, chỉ cảm thấy hình dáng thân thể kia rất gần với bức điêu khắc người trừu tượng màu xám trắng đời trước cô từng xem.

Hắn rất cao, chiều cao thôi đã làm người ta nhìn mà sợ, trên đôi tay cơ hồ rũ đến phía dưới đầu gối cầm hai đoạn gậy gỗ đã gãy.

—– là cây gậy đêm qua cô đánh quái vật một cái, kết quả bị gãy.

Quái vật này hiện tại cầm theo hung khi tới chặn đường là có ý tứ gì, tìm cô báo thù?

Mới bởi vì phong cảnh mỹ lệ mà thả lỏng, trong nháy mắt lần thứ hai Mai Lật lại căng thẳng lên, cô dừng bước chân, cảnh giác mà nhìn mãnh hổ chặn đường trước mắt.

Thứ này..... là bởi vì phát hiện cô nhìn thấy nó, cho nên đuổi theo cô sao? Bị quái vật đuổi theo cũng không phải là dấu hiệu gì tốt, dựa theo phát triển trong phim kinh dị, người bị quỷ quái đuổi kịp thực nhanh sẽ bị hại chết.

Mai Lật nhanh chóng nhìn địa hình chung quanh, đường tuy chỉ có một, nhưng đất hoang chung quanh đều có thể đi. Cô nhấc váy, một chân dẫm vào trong bụi cỏ, trực tiếp tránh khỏi vị trí quái vật, lại không liếc hắn thêm một lần.

Trên váy dính đầy nước cỏ màu xanh lục nàng cũng không lo đến, nghe chính mình khẩn trương thở dốc vùi đầu chạy ra một khoảng, sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện vũng bùn phía sau không thấy bóng người, nhưng vũng bùn phía trước lại xuất hiện bóng dáng quen thuộc.

Hắn thế nhưng có thể tự do hành động ở trong bùn, phương thức di động "chớp nhoáng" này quả thực là gian lận!

Cô thầm mắng một tiếng, sau mưa lớn, vũng bùn sao lại nhiều như vậy!

Buộc lại váy vướng bận, tựa như một dũng sĩ vượt qua chướng ngại, tránh đi toàn bộ vũng bùn khả năng có quái vật xuất hiện, giống như gió chạy về phía trước.

Bóng người cao gầy theo ở phía sau không bỏ, xuất hiện ở bên trong mỗi một vũng bùn, từng bước tới gần làm nhân tâm kinh hoàng, dường như đang tham diễn bộ phim kinh dị bị quái vật đuổi giết.

Mặt cỏ mọc đầy cỏ xanh và hoa dại cũng không dễ đi, thường thường sẽ xuất hiện vũng bùn che giấu, Mai Lật không thể chú ý, chạy vội, chạy vội, đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy điểm dừng chân tiếp theo bỗng toát ra một cái đầu màu xám.

Cứ như vậy ngắn ngủn thoảng nhìn nháy mắt, cô khẩn cấp tăng tốc, trực tiếp thừa dịp thứ kia còn chưa hoàn toàn toát ra, nhảy qua đỉnh đầu hån.

Dáng người nhẹ nhàng mạnh mẽ, quả thực như là hai con trong rừng cây.

Lại một lần không thể đuổi kịp bước chân cô, nửa cái thân mình quái vật nhô ra vũng bùn rút ra hai cánh tay dài, nhìn thoáng qua hai đoạn gậy gỗ gãy trên tay, tiện đà biến mất trong bùn.

Liều mạng chạy một thời gian, đã sắp về đến nhà, một đoạn đường bên đó hình như đều không có bùn, nếu quái vật chỉ có thể từ trong bản toát ra, như vậy thực nhanh cô có thể an toàn...

Mới vừa nghĩ như vậy, quái vật đúng là âm hồn bất tán mọc ra từ một vũng bùn phía trước, tư thế lắng lặng chở cô ở ven đường. Mai Lật cảm giác minh chạy đã mất nửa cái mạng, mệt cực kỳ, quái vật lại giống mèo bắt chuột, vui đùa đuổi theo cô, trong nhất thời gan lại lớn lên.

Thấy quái vật kia duỗi dài đôi tay, cầm lấy cây gậy gỗ đã gãy đưa lại phía nàng bên này, tựa hồ muốn đánh nàng, Mai Lật dứt khoát giơ rổ lên, đổ ập xuống hắn.

Một rổ nấm trắng cản trở động tác chậm chạp của quái vật đầm lầy, Mai Lật nhân cơ hội củi người một cái, chạy qua khe hở bên cạnh hắn.

Rốt cuộc cô vẫn chạy ra được đường sống, nhưng nguyên bản một rổ nấm to, chỉ còn lại có mười mấy cái còn lắc lư ở đáy rổ.

Cũng may thỏ hoang dưới rõ không rơi mất, nếu không nàng thật sự đau lòng muốn chết. Đây là tiêu tiền mua về ăn thêm, trong tay có tiền của Mellie, chỉ dám dùng một chút, cũng không thể cứ thế lãng phí.

Về đến nhà, Mai Lật vẫn không yên tâm, buông rổ kiểm tra một lần cả phía trước phía sau nhà, đến một vũng bùn nhỏ bằng miệng chén cũng dùng bùn đất và cục đá lấp kín.

A, xem thứ kia còn chui từ vũng bùn ra như thế nào.

Bởi vì liên tục trải qua hai ngày gặp gỡ quái vật đầm lầy, Mai Lật ở nhà mấy hôm, không dám lại tùy tiện ra ngoài, chờ đến mấy ngày có thái dương lớn, cô cân nhắc vũng bùn ven đường khả năng đều bị phơi khô, lúc này mới cẩn thận ra cửa.

Vẫn nên đi chợ trước, chuẩn bị mua sắm một ít đồ dùng và đồ ăn cho mèo.

Mấy ngày nay cô nhàn rỗi không có việc gì, khai khẩn được hai miếng đất trống bên cạnh, chuẩn bị trồng chút rau dưa tự cấp tự túc. Nơi này mọi người phần lớn đều tự trồng rau ăn, nếu mỗi ngày mua thức ăn, trong tay cũng không có nhiều tiền như vậy để tiêu.

Sống một mình đến mười năm, từ mười mấy tuổi bắt đầu tự mình an bài cuộc sống của mình, Mai Lật có thể coi như là người biết tính toán tỉ mỉ.

Người giúp đỡ là Tần phu nhân cũng không khắt khe về sinh hoạt phí với cô, ngược lại có thể coi như cần bao nhiêu cứ lấy, nhưng chính Mai Lật cũng không nguyện ý yên tâm thoải mái hưởng thụ, ở phương diện tiêu tiền cô luôn thực khắc chế.

Tuy rằng hư hư thực thực bị quái vật đầm lầy theo dõi, nhưng sống thì vẫn phải sống, công việc cũng vẫn phải làm.

Trồng rau, là rất khẩn cấp.

Hỏi bác gái bán đồ ăn về vấn đề trồng rau xong, Mai Lật lại vội vàng chạy về. Còn chưa ra khỏi chợ, lại gặp Hersha, lúc này còn có em trai cô ấy, cũng là thiếu niên tuổi không lớn, đầy mặt tò mò mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt còn có chút sợ hãi."

Cậu muốn trồng rau à, tốt nhất hôm nay gieo hạt đi, đêm nay hẳn là sẽ có mưa, vừa vặn có thể tưới nước."

Hersha vội vàng có việc, chỉ đơn giản mà cùng cô nói với nhau hai câu liền dắt theo em trai rời đi, Mai Lật nhìn theo hai chị em, thấy em trai đó còn đang không ngừng quay đầu nhìn cô, phảng phất cô là nhân vật hiểm lạ gì.

Ở chợ có không ít người thái độ với cô đều là dạng này, tò mò lại có chút kiêng dè.

Từ thái độ của những người này, Mai Lật có thể đoán ra lúc trước mẹ con Mellie hẳn là cô độc, quái gở, không thích tiếp xúc với ai. Tính cách và hành sự như vậy, khó tránh khỏi bị người ta nghị luận.

Cô còn từng nghe mấy kẻ nhàn rỗi ở sau lưng nói đến phu nhân Pegg, mẹ của Mellie, nói lúc còn trẻ bà thật sự là mỹ nhân, chỉ đáng tiếc.

Ngữ khí làm người ta có chút không thoải mái.

Bình an về đến nhà, Mai Lật nhẹ nhàng thở ra.

Cô vừa đào đất, vừa nghĩ lần đầu tiên mình thử thế này đến cùng có thể có kết quả hay không. Cô lựa chọn cải bắp, đậu Hà Lan còn có khoai tây cùng vài loại rau khác để thử tay nghề.

Lúc chạng vạng, tầng mây bắt đầu tụ tập, đúng như Hersha nói, buổi tối khả năng trời mưa.

Tiếng đào đất đốc đốc mấy ngày nay thường xuyên vang lên, bên bức màn cửa sổ lầu hai hàng năm kéo chặt, lặng yên không một tiếng động xuất hiện một phụ nữ gầy gò.

Phu nhân Pegg biểu tình tiều tụy không biết từ khi nào đứng ở bên cửa sổ, bức màn màu xanh thẫm làm nổi bật mái tóc màu đỏ của bà ấy giống ngọn lửa cháy.

Từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ vung cuốc phía dưới, trong ánh mắt màu thủy lực của bà ấy chỉ hờ hững không có cảm tình, cùng với đánh giá lạnh bằng.

Bà ấy nhìn xuống "con gái" phía dưới trong chốc lát, lại nhìn xa xa về phía chân trời, chân trời u ám đầy mây, hình thành một dải màu xám.

Trước khi mưa to đổ xuống, Mai Lật hoàn thành nhiệm vụ gieo trồng, chạy vào nhà đóng cửa lại, khóa kỹ các nơi. Sau khi trời tối, cô quyết định không ra cửa.

Hôm nay nấm trắng và thỏ hoang mang về, đều được làm thành mỹ thực có thể an ủi tâm linh.

Đặc biệt nấm trắng được Hersha ra sức đề cử, xác thật hương vị tươi ngon, đưa cơm cho Phu nhân Pegg xong, một mình ngồi ở bên bàn yên lặng gặm nấm trắng, Mai Lật bắt đầu có chút hối hận đã lãng phí một rổ nấm to kia.

Trong phòng tối tăm, đốt đèn rồi vẫn đen sì, chỉ có chỗ chung quanh cây đèn được chiếu sáng.

Nhìn ngọn đèn, cô nhớ tới ban đêm mấy ngày hôm trước, chạy ra cửa đi tìm phu nhân Pegg, ngọn đèn đó không biết rớt ở nơi nào.

Có chút đau lòng, đèn dầu giá cả không thấp, không duyên cớ lại phải chi thêm một số tiền.

Châm đèn viết xong "Thư" hôm nay, lần thứ hai cô lấy ra sổ ghi chép.

Lúc này trời đã bắt đầu mưa, hạt mưa tích táp đập trên cửa sổ, chỉ chốc lát sau toàn bộ là tiếng mưa rơi rối tinh rối mù.

Thổi tắt đèn, xốc chăn lên giường nằm ngủ.

Ngủ đến mơ mơ màng mảng, đột nhiên, một tiếng "Bang" rõ ràng làm cô bừng tỉnh, mang theo mơ màng hoảng hốt cùng với không kiên nhẫn vì bị đánh thức, nghiêng đầu nhìn về hướng cửa sổ phát ra âm thanh bên kia, thỉnh linh nhìn thấy hai cái tay thật dài, tựa như cảnh khô, bang bang đập lên cửa sổ, giống lệ quỷ lấy mạng.

04 Kinh Hách

Mưa sa gió giật ban đêm, hai tay đập lên cửa sổ, ở trên kính để lại vài vệt nước bùn là dấu vết lôi kéo —— đúng là cảnh tượng trong phim kinh dị kinh điển.

Bên ngoài sắc trời so với trong phòng còn sáng hơn, bởi vậy hai cái tay dán ở trên cửa sổ cũng đặc biệt rõ ràng, ngón tay khô gầy thon dài như là nhánh cây chạc cây.

Mai Lật giật mình sợ tới mức hoàn toàn thanh tỉnh, cô nằm ở trong chăn ấm, nhìn hai cải tay chậm rì rì đập lên cửa sổ, da đầu không ngừng căng lên, cảm giác như là rót một lọ nước có ga vào trong óc.

Phòng cô ở tầng hai, tầng dưới cùng phải cao đến 3 mét, muốn đập tay lên cửa sổ tầng hai, không thể nghi ngờ chính là quái vật đầm lầy dài ngoằng kia.

Là bởi vì trời mưa, hắn mới có thể thoát ra đầm lầy đi vào chung quanh nhà sao? Mai Lật ấn ngực, cảm giác được trái tim trong ngực đang dồn dập nhảy lên. Cô trừng mắt nhìn hai cái tay, hơi hơi đứng dậy, dùng bàn tay mướt mồ hội sờ tới một cái ghế đặt ở mép giường.

Nếu quái vật đầm lầy có thể vào nhà, cô tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết!

Nhưng mà, theo thế mưa nhỏ dần, cái tay đập cửa sổ chậm rãi dời đi, bên ngoài an tĩnh lại.

Cửa kính dính đầy hơi nước, mông lung như sương mù, chỉ còn lại hai cái dấu tay nhợt nhạt.

Từ lúc bị bừng tỉnh đã không ngủ lại được, Mai Lật mở mắt thức cả đêm, chờ đến ban đêm qua đi, tia nắng ban mai buông xuống, cô mới xoa xoa hốc mắt có chút chua xót, đeo hai cái quầng thâm mắt rời giường.

Nơi này trời mưa đến thật nhanh, dứt khoát lưu loát, một chút cũng không thích ướt át bẩn thỉu, làm ra từ thể mưa dầm kéo dài triền miên. Thái dương sáng sớm lại vội vàng đi ra, như cũ là quang mang xuyên qua hơi nước trong rừng cây mông lung, bày ra một loại kim sắc mỹ lệ.

Mai Lật đứng ở phía dưới cửa sổ của mình, thấy chân tường vốn mọc đầy cỏ dại, hiện giờ nhiều ra một vũng bùn nhỏ, bên trong còn đọng một tầng nước mưa.

Ở bên cạnh vũng bùn, để hai đoạn gậy gỗ dính bùn, nhìn hai đoạn gậy gỗ đã gãy, khỏe mắt Mai Lật nhịn không được run rẩy.

Vẫn là cái gậy lúc trước cô đánh quái mới gãy.

Quái vật đầm lầy bởi vì mang thù cho nên đi theo cô? Không biết nếu để hắn đánh trả, có thể xong việc này hay không.

Cô trầm mặc một lát, trở về lấy công cụ, múc nước trong vũng bùn ra, sau đó bắc một đống củi ở trên vũng bùn bắt đầu nhóm lửa.

Chỉ cần có thể làm đất khô cứng thành cục, vũng bùn sẽ không còn tồn tại nữa.

Vì không lãng phí củi lửa, cô còn ở trên đó đặt nồi nấu nước.

Kiên quyết lấp kín hết thảy lỗ hổng để quái vật đầm lầy có khả năng xuất hiện, tự nhận là đã tìm được đường sống trong chỗ chết ba lần từ dưới tay quái vật đầm lầy, Mai Lật như lâm đại địch, biểu tình trầm trọng mà làm hết thảy.

Còn hai đoạn gậy gãy, bị cô cảnh giác mà đẩy mạnh vào đống lửa cùng đốt lên, chạm là cô không dám chạm vào, vạn nhất có cái gì nguyền rủa thì làm sao bây giờ.

Xác nhận giải quyết toàn bộ tai hoạ ngầm chung quanh, trong nhà đã an toàn, Mai Lật nghênh đón một người khách đến thăm.

Hersha cầm theo rổ, do dự chần chờ mà đứng ở cửa hoa viên nhìn xung quanh.

"Hersha?" Mai Lật cũng không hỏi có ấy tới thế nào, mà trực tiếp để mở cửa viện, nói: "Hoan nghênh cậu tới đây chơi"

Quả nhiên, Hersha lập tức lộ ra biểu tình thả lỏng sung sướng. Cô ấy đột nhiên tới, còn tưởng rằng Mellie sẽ có chút không cao hứng đầu, kết quả Mellie hữu hảo như vậy, lập tức khiến cho cô ấy cảm thấy Mellie thiệt tình coi mình như bạn bè, trong lòng vui rạo rực.

"Ngày hôm qua nghe cậu nói muốn trồng rau nhưng lại không có kinh nghiệm, hôm nay vừa vặn không có việc gì tôi liền tới đây xem cậu trồng thể nào, cần tôi hỗ trợ không?"

Mai Lật đưa cô gái nhiệt tình này vào nhà, "Nếu cậu có thể hỗ trợ thì thật tốt quá, tôi cũng không biết minh trồng những thứ này có đúng không, cậu giúp tôi nhìn xem."

Hai người đi đến bên mảnh đất trồng rau, Hersha quả nhiên giống mô giống dạng mà chỉ điểm cô một phen, "..... Cái này trồng quá dày, cách nhau tốt nhất là một khoảng bằng bàn tay, còn cái này, không thể tưới quá nhiều nước, nếu không lá cây thực dễ bị vàng..."

Nói nói, cô ấy bỗng nhiên cảm giác được một ảnh mắt mãnh liệt, ngẩng đầu lên, nhìn bên cửa sổ thấy lâu hai tựa hồ có bóng người, cô ấy hoảng sợ, lại nhìn chăm chú, rồi lại cái gì cũng không có, chỉ có bức màn màu xanh lục mà thôi.

Thấy cô ấy bỗng dừng lại, Mai Lật hỏi: "Làm sao vậy?"

Hersha do dự, lắc lắc đầu, tiếp tục giảng giải kiến thức trồng rau đơn giản cho cô. Mai Lật mời đồng bạn này ở lại ăn bữa cơm, Hersha cũng vui vẻ đáp ứng, hơn nữa đáp ứng tự mình nấu ăn.

Mai Lật thật vừa lỏng —– tốt quá, cuối cùng có thể nhìn thấy người bản địa nấu ăn như thế nào.

Ngày thường cô làm những món đó chẳng ra sắc thái gì, phu nhân Pegg đều ăn thật ít. Cứ tiếp tục như vậy, cô lo lắng lại qua một thời gian nữa sẽ phải tổ chức lễ tang.

Cơm trưa ăn ở trong hoa viên, trong hoa viên, hoa nở khắp xán lạn, còn có đại thụ có thể che nắng cùng với cổng vòm hoa tươi.

Mai Lật ban đầu đi vào thế giới này, trong viện cỏ dại mọc thành cụm, không được xử lý, sau đó cô vừa tự hỏi nhân sinh vừa thuận tay tu chỉnh cả sân, hiện giờ hoa viên này đã một lần nữa toả sáng sinh cơ và mỹ lệ.

Kiến thức sửa sang sân và tu bổ hoa mộc, là người giúp đỡ kiêm bạn qua thư từ Tần phu nhân ngẫu nhiên viết thư chia sẻ cuộc sống đã nhắc tới, Tần phu nhân tựa hồ là phu nhân trung niên sinh hoạt nhàn nhã, trong nhà có hoa viên rất lớn.

Chịu ảnh hưởng của bà ấy, Mai Lật cũng có ý thức mà xem một ít nội dung liên quan đến vườn tược cùng trồng hoa.

Bất quá sớm biết đến bây giờ lại rơi xuống hoàn cảnh này, có lẽ lúc trước nên xem thêm kiến thức trồng rau mới càng thích hợp.

Hersha cực kỳ hâm mộ hoa viên, không ngừng khích lệ, "thật đẹp, Mellie, hoa viên của cậu thật xinh đẹp a, chúng ta nơi này không còn có hoa viên xinh đẹp như vậy!"

Mai Lật chuyên tâm nhấm nháp đồ ăn Hersha làm ra, trong lòng có chút thất vọng. Không phải người sinh trưởng ở địa phương, quả nhiên không quá thích ứng khẩu vị bên này.

Giữ Hersha ở trong hoa viên chơi đùa, Mai Lật bưng đồ ăn đi đưa cho phu nhân Pegg, kết quả bà ấy vẫn là một bộ dáng không ăn uống.

Xuống lầu rồi, Hersha nói phải đi về, cô ấy cần làm việc giúp trong nhà, không phải mỗi ngày đều có thể tự do tự tại chơi đùa.

Mai Lật thấy ánh mắt cô ấy còn lưu luyến ở trong sân, riêng cắt mấy cành hoa bỏ vào trong rổ.

"Tặng cho tôi sao? Mellie cậu thật tốt!" Hersha nâng hoa say mê mà ngửi ngửi, phất tay từ biệt cô, "một mình cậu ở căn nhà này cũng quá tịch mịch, lần sau tôi còn sẽ đến tìm cậu chơi!"

Thấy cô ấy xoay người rời đi, tươi cười trên mặt Mai Lật chợt cứng đờ.

Hersha vì sao nói cô một mình ở nơi này? Không phải còn có phu nhân Pegg sao?

Cô đứng ở cửa chính, phía sau là hoa viên xán lạn cùng căn nhà yên lặng, trên người còn khoác ánh mặt trời, nhưng phía sau lưng lại từng đợt phát lạnh.

Nhìn thấy bóng dáng Hersha càng chạy càng xa, cô gian nan mở miệng gọi cô ấy lại, "Hersha..."

Cô gái nhỏ nghi hoặc dừng bước chân lại nhìn, dùng ánh mắt dò hỏi cô có chuyện gì. Mai Lật lộ ra tươi cười khó coi, "Bỗng nhiên tôi nhớ tới có chút đồ muốn mua, tôi và cậu cùng đi chợ."

Cô cũng không vào nhà, trực tiếp đóng cửa viện liền đuổi theo Hersha.

Dọc đường đi cô quá mức trầm mặc, đến Hersha cũng nhìn ra không thích hợp, còn tưởng rằng bạn mình luyến tiếc mình rời đi, liền nói với cô: "Mellie, cô yên tâm, về sau tôi sẽ thường xuyên đi tìm cậu chơi, dù cha mẹ tôi không cho phép, tôi cũng sẽ lặng lẽ đi đến."

Mai Lật: "..." hình như lại phát hiện cái gì.

"Bọn họ không hy vọng cậu tới nhà tôi, nguyên nhân là bởi vì tôi sao?" Cô hỏi.

Hersha lập tức xua tay, giống như sợ cô khổ sở, "không không không, cũng không phải bởi vì cậu, là....là nhà cậu quá gần rừng rậm lớn, nghe nói bên kia có rất nhiều mãnh thú lui tới, không an toàn, cho nên mọi người bình thường đều không tới."

Cô ấy là đứa trẻ không biết nói dối, Mai Lật dễ dàng nghe ra lời nói có ý tử khác.

Ở trên đường nhỏ đi trong chốc lát, Mai Lật thoáng bình tĩnh lại, cô nghĩ nghĩ lần thứ hai mở miệng, "Người nhà cậu thực quan tâm cậu, bỗng nhiên tôi cũng nhớ tới mẹ của tôi."

Khóe mắt trộm quan sát phản ứng của Hersha, cô ấy quả nhiên toát ra thần sắc đồng tình, kéo cánh tay cô an ủi: "Mellie, không cần khổ sở nữa, Phu nhân Pegg đã qua đời, bà ấy khẳng định cũng hy vọng cậu có thể quên đi, chính mình sống thật tốt."

Mai Lật hít sâu một hơi, áp xuống tiếng kêu trong cổ họng.

Phu nhân Pegg đã qua đời? Đã chết?!

Vậy trong khoảng thời gian này mỗi ngày cô nhìn thấy người phụ nữ kia là ai?

Quỷ hồn...của phu nhân Pegg sao?

Cảm giác nghĩ mà sợ như là bọt nước không ngừng dâng lên, lại nổ tung ở đáy lòng cô.

Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại! Bình tĩnh lại!

Không có quan hệ, cô và vị kia sinh sống cùng nhau lâu như vậy, cũng không thấy bà ấy làm cái gì với cô, cho nên hẳn là an toàn.

Dù sao còn từng thấy quái vật đầm lầy, cũng không sợ thêm một quỷ hồn.

Mai Lật không ngừng ở trong lòng thuyết phục mình, miễn cưỡng duy trì biểu tình trên mặt. Cô ở chợ nhân cơ hội mua đồ vật, tìm hiểu thêm một ít về phu nhân Pegg.

Rốt cuộc hiểu rõ lúc trước nghe được "Đáng tiếc" là chuyện như thế nào.

Phu nhân Pegg chết vào hai tháng trước, an táng ở rừng rậm gần nhà, cũng không giống những người khác trên trấn chôn vào mộ địa thống nhất.

Mai Lật ngồi trên tảng đá bên cạnh tưởng thấp, nhìn hoa dại dưới chân phát ngốc. Bất kể ai biết được trong nhà minh có quỷ hồn cũng sẽ không muốn trở về. Nhưng nếu không quay về, cô còn có thể đi đâu?

Cô ở thế giới này cô độc một mình, không nhà để về, trừ chính mình, cái gì cũng không có.

Cách đó không xa có vũng bùn ùng ục một tiếng, toát ra một bóng người màu xám.

Quái vật đầm lầy lại tới nữa.

Mai Lật nhấc mí mắt lên nhìn, đầy mặt hở hững, không nhúc nhích.

Đổi là ngày hôm qua, cô sẽ lập tức nhảy lên chạy trốn, nhưng hiện tại, cô còn chưa thể tiếp thu hiện thực sống cùng quỷ hồn, có chút chết lặng, càng có chút bực bội.

Quỷ hồn gi, quái vật đầm lầy gi, có bản lĩnh thì tới, thật cho là ta sợ các người sao. Quái vật đầm lầy từ vũng bùn mọc ra, thoát khỏi vũng bùn, dùng một loại tốc độ ốc sên thong thả tới gần Mai Lật.

Mai Lật thậm chí chờ đến có chút không kiên nhẫn, ôm cánh tay lần đầu tiên cẩn thận đánh giá bộ dáng đáng sợ của quái vật đầm lầy này.

Tay hẳn rũ đến đầu gối cầm theo một đồ vật, bị bùn bao vây thấy không rõ lắm là cái gì, theo tiếng di động phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.

Từ đầu gối nhìn lên trên, làn da màu xám trắng dính bùn, cơ bắp hơi mỏng và đường cong có chút rõ ràng, bên hông thế nhưng còn quấn một khối vải rách, tí tách rỏ xuống nước bùn.

Ngực, bả vai, đầu, Mai Lật không thấy rõ hắn trông như thế nào, ánh mắt đầu tiên đã bị nấm trắng lớn lớn bé bé mọc trên vai, trên đầu hắn hấp dẫn.

Nấm trắng sinh trưởng ở trên cây mục ẩm ướt, mọc lên ở trên người quái vật đầm lầy, tựa hồ cũng còn coi như thích ứng hoàn cảnh, dựng thẳng cái mũ nhỏ.

Là những cái nấm lúc trước nàng đập lên hắn, thế nhưng trực tiếp lớn lên ở trên cơ thể.

"Phì ---"

Cô nghe thấy thanh âm này, mới phát hiện mình bị bộ dáng của quái vật đầm lầy làm cho bật cười.

Bởi vì đối phương mọc nấm đầy đầu quá buồn cười, Mai Lật đột nhiên liền giảm bớt rất nhiều sợ hãi với hắn.

Quái vật đầm lầy rốt cuộc đi tới trước mặt cô, vươn cánh tay thật dài với cô, đưa cục bùn kẽo kẹt trong tay kia tới trước mặt cô.

Thân mình ngửa ra sau, Mai Lật không tự giác nhìn theo động tác hắn, thấy rõ ràng nằm bùn đang bọc cái gì.

Là cây đèn lúc trước cô làm mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro