II-C5-C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05 Yêu Tinh Đêm Trăng

Mai Lật thân thế ngửa ra sau, thấy rõ ràng hình dáng ngọn đèn rồi, trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái vi diệu.

Cô không có động tác, quái vật đầm lầy cũng bất động, chỉ đưa đưa cái đèn bọc bùn tới trước mặt nàng, tựa hồ muốn cô tiếp nhận.

Loại ngôn ngữ từ chi đơn giản dễ hiểu này đột nhiên làm Mai Lật sinh ra một ý tưởng --- hẳn không phải quái vật đầm lầy vẫn luôn đuổi theo cô chính là vì trả đồ đi

Lúc trước hai đoạn gậy gỗ, con có cây đèn đánh rơi ở nơi hoang dã này, cùng với.... nấm trắng đập lên hẳn.

Mai Lật vươn hai ngón tay tiếp nhận cây đèn rồi, quái vật đầm lầy cao gầy lại chậm rãi khom lưng củi đầu, đưa đầu và bả vai mình đến trước mặt cô, làm những cái nấm trắng đang sinh trưởng tốt đẹp, an cư lạc nghiệp ở trên người hắn đối diện với cô.

Duỗi tay là có thể hái xuống.

Bởi vì động tác khom lưng ghé sát vào, Mai Lật ngửi được hơi thở nước mưa ướt át, đồng thời cũng thấy rõ ràng bộ dáng của hắn.

Quái vật đầm lầy thế nhưng có một khuôn mặt... cũng không tính là đáng sợ.

Lúc trước vài lần đối diện cũng không dám nhìn kỹ, nhìn thấy hắn xuất hiện liền chạy, trong ấn tượng cảm thấy hắn như là tượng người điều khác kỳ quái đứng ở trong nước, làn da có cảm giác là đá cục xám trắng, hiện giờ mới phát hiện mặt hắn đồng dạng cũng như được điêu khắc lập thể.

Môi cùng làn da màu xám, trong mắt màu xám, nhìn qua mang chút mờ mịt ngơ ngốc.

Còn có mái tóc màu xám, che khuất hơn nửa khuôn mặt, tích táp nhỏ nước xuống.

Vốn dĩ hắn là có khí chất u buồn, lành lạnh lại ngưng đọng, nhưng những cái nấm trăng tròn tròn đã phá hủy cảm giác nay.

Giằng co trong chốc lát, Mai Lật rốt cuộc có động tác, cô thử thăm dò vươn tay, hái xuống một cái nấm trắng từ trên đầu quái vật đầm lầy.

Hắn vẫn không nhúc nhích.

Mai Lật quan sát hắn trong chốc lát, phát hiện xác thật hắn không định trở mặt động thủ, ngược lại thực kiên nhẫn chờ đợi, liền nhanh chóng hái xuống tất cả những cái nấm trên người hắn, đựng ở trong váy mình.

Cuối cùng một cái nấm được gỡ xuống, quái vật đầm lầy mới chậm rãi giật giật, một lần nữa hắn nâng đầu lên, xoay người, dùng tốc độ thong thả giống như khi tới đây đi về hướng vũng bùn, thế nhưng thật sự chuẩn bị cứ như vậy rời đi.

Từ phía sau nhìn xem, quái vật đầm lầy cao gầy dị thường, chính giữa phần lưng có một đoạn xương sống rõ ràng, hai khối xương bả vai nhô lên, mơ hồ có thể thấy dấu vết xương sườn sắp hàng, tóc ngắn màu xám ướt át đáp ở phía sau cổ.

Nhìn kỹ, trừ bề ngoài quỷ dị, thế nhưng còn có chút... tốt bụng? Mai Lật ôm một túi nấm trắng, trong tay có cái đèn, trợ mắt nhìn quái vật đầm lầy chìm vào vũng bùn biến mất không thấy, nhất thời còn có chút hoảng hốt.

Là ... thật là tới đưa đồ a? Đem vật bị mất trả lại, tố chất cao như vậy sao?

Chính là, nếu cô nhát gan một chút, từ mấy ngày nay vốn đang sống sờ sờ đã phải bị "Lôi Phong sống" này hù chết.

Mai Lật tâm tình phức tạp, dở khóc dở cười, nửa ngày mới cầm theo đồ và túm nấm trắng trở về.

Bởi vì quái vật đầm lầy này đột nhiên hiện ra, bấy giờ đến quỷ hồn phu nhân Pegg trong nhà kia nàng cũng không sợ hãi nữa.

Cô hiện tại chỉ cảm thấy, mình sợ hãi nhiều ngày như vậy, thật sự quá không đáng giá.

Hơn nữa càng hồi tưởng càng cảm thấy mạc danh xấu hổ cho mình lúc trước.

Cô trở lại căn nhà lặng lẽ đó, ở trong hoa viên chốc lát, tính toán làm bộ hết thảy đều không có gì phát sinh, làm bộ cái gì mình cũng không biết.

Dùng nấm trắng hái xuống từ trên người quái vật đầm lầy làm bữa tối, lúc ăn Mai Lật liền cảm thấy hương vị không giống nấm lúc trước, có thêm mùi hương có xanh.

Dùng dầu chiên qua, còn khá ngon, mùi vị thực tươi mát.

Giống như bình thường, cô đưa cơm cho Phu nhân Pegg. Dẫm bước chân trầm trọng lên lầu, cô nghĩ, so với thực vật, khả năng chuẩn bị cho Phu nhân Pegg một ít tiền giấy thì càng tốt hơn, nhưng ngẫm lại thì lại cảm thấy cũng không quá thích hợp, rốt cuộc phong tục nơi này cũng không phải đốt tiền giấy cho người chết.

Lúc này đây, cô không còn tự chủ trương kéo ra bức màn trong phòng, cũng không nói gì.

Phu nhân Pegg vẫn dùng ánh mắt hờ hững chọc vào lưng cô, đến khi cô bưng đồ ăn rời đi.

Sau lưng Mai Lật dựng thẳng lông tơ, cho đến lúc đi đến phòng bếp dưới lầu mới chậm rãi bình tĩnh trở lại. Trên đỉnh ngăn tủ, mèo đen vẫn cứ không cho cô sờ, nhưng nhìn sinh vật nhỏ này, Mai Lật vẫn cảm giác được an ủi lớn lao.

Ít nhất, trong nhà này không chỉ có mình cô là còn sống.

Cây đèn được rửa sạch nước bùn rồi phơi khô, lần thứ hai dùng đến.

Ở đây dưới ánh đèn an ủi, Mai Lật viết xong thư (nhật ký) hôm này.

"Phu nhân, cuộc sống 'phim kinh dị' mấy ngày trước vào hôm nay bỗng nhiên biến thành hài kịch, cháu đã gặp quái vật đầm lầy, nó tựa hồ cũng không có ý tứ thương tổn cháu. Thế nên làm cho cháu cảm thấy thực kinh ngạc, có lẽ hết thẩy không đến mức không ổn như cháu nghĩ...."

"Nghĩ theo hướng tốt, nếu phu nhân Pegg đã qua đời, sinh hoạt cùng với cháu chỉ là quỷ hồn của bà ấy, vậy cháu cũng không cần lo lắng bà ấy sẽ bởi vì bệnh nặng lại ăn ít mà lìa đời nữa...."

Tối nay trời không mưa, bên ngoài gió rất lớn.

Trải qua một ngày quanh co lại sợ bóng sợ gió, Mai Lật đổi với sinh vật phi nhân loại bên cạnh đã đạm nhiên, cô bắt đầu dùng thái độ càng thêm tích cực, vì cuộc sống mà bận rön.

Ví dụ như từ sông nhỏ phụ cận nối một đường ống vào trong nhà, hoàn toàn giải quyết nước rửa mặt và tưới rau; lại ví dụ như chế tạo cái máy cắt cỏ nhỏ loại tay đẩy giản dị, dùng để dọn dẹp cỏ dại mọc um tùm trước và sau nhà; tuy rằng tài liệu và công cụ đều không đầy đủ, nhưng tốt xấu là chế tạo thành công.

Hơn mười năm sống độc lập, năng lực làm việc của cô vượt qua phần lớn bạn cùng lửa tuổi.

Đẩy máy cắt cỏ mình tự chế đi cắt cỏ dại, Mai Lật nghĩ thầm, mình xuyên qua thế này, chẳng lẽ là tới thúc đẩy nông nghiệp thế giới này phát triển sao? Dựa vào các loại công cụ thủ công?

Phạm vi cô dọn dẹp rất lớn, bởi vì nhà gần rừng rậm, lần này dọn dẹp có thể nói là mở rộng tới sát bên rừng rậm.

Lần đầu tiên tới gần khu rừng rậm bên này, Mai Lật ngoài ý muốn phát hiện một mảng sườn núi hướng về phía mặt trời, nơi này bị cỏ dại bao trùm còn bày rất nhiều hòn đá nhỏ.

Những cục đá to bằng bàn tay, một cục tiếp một cục, ở trên sườn núi hợp thành một số vòng tròn.

Mai Lật dọn sạch cỏ dại, mới nhìn thấy những cục đá xếp thành vòng.

Đây hiển nhiên là do người làm, người trấn trên hầu như không tới gần chỗ này, cho nên rất có khả năng là Mellie lúc trước bày ra.

Cô ấy không có đồng bạn, có lẽ ngày trước sẽ một mình trộm ở chỗ này nghịch đá, tự tiêu khiển.

Loại việc này, Mai Lật trước kia cũng từng làm, hiện tại bỗng nhiên nhìn thấy cái này, còn có chút cảm giác thân thiết.

Nhìn cục đá bị mình không cẩn thận đá lệch, Mai Lật kéo váy ngồi xổm xuống, nhất nhất cầm lấy chúng, bày thành một hình đóa hoa thật lớn.

Vòng tròn hỗn độn biến thành một đóa hoa hoàn chỉnh, một cái nhụy hoa, sáu cánh hoa, ở trên sườn núi dọn sạch cỏ dại thấy rõ dị thường.

Mai Lật tùy tay bày xong đồ án, cầm theo máy cắt cỏ quay về trong nhà.

Sử dụng một ngày, máy cắt cỏ cầm tay đơn sơ này yêu cầu phải sửa chữa.

Màn đêm buông xuống, trên bầu trời xuất hiện một vòng trăng tròn tròn, ánh trăng sáng ngời chiếu vào rừng rậm và trên sườn núi, những cục đá màu trắng bình thường vào ban ngày không thấy gì nhưng trong ánh trăng tản ra ánh sáng trắng.

"Đinh linh --"

"Đinh linh --"

Rừng rậm truyền ra tiếng vui đùa ầm ĩ thật nhỏ, dường như là một đám người nho nhỏ đang nhỏ giọng nói chuyện.

Trong bụi cỏ ngả nghiêng, bỗng nhiên ấn xuống một dấu chân nho nhỏ màu trắng, tiếp theo, dấu chân càng ngày càng nhiều, những dấu chân kéo dài đến bên những cục đá xếp thành hình hoa, một cái đầu nho nhỏ bỗng xuất hiện ở trong phạm vi đồ án hình bông hoa đó.

Đó là một vật nhỏ bằng bàn tay, thân thể giống hoa linh lan, tứ chi gầy nhỏ, đôi mắt chiếm cứ nửa khuôn mặt.

Nó đứng ở trên một cục đá đang sáng lên, xoay người vẫy vẫy tay về phía sau. Chỉ một lát, liền có mấy vật nhỏ khác bộ dáng tương tự nó cũng xuất hiện ở giữa đồ án đá.

Chúng nó xoay vòng quanh đồ án hoa bằng đá.

"Hoa thật xinh đẹp ! "

"Đây là lễ vật cho chúng ta sao! "

"Ha ha ha "

"Là ai dùng cục đã yêu tinh làm cái này cho chúng ta?"

"Ta thích cái đồ án này, ta muốn mang cô về rừng rậm !"

Các yêu tinh đêm trăng nho nhỏ chuyển vòng quanh những cục đá phát ra quang mang, vui cười, một yêu tinh đêm trăng trong đó nói xong câu kia, chúng nó tụ tập bên nhau, phát ra tiếng cười thật nhỏ.

Mai Lật ở trong mộng vẫn luôn nghe thấy tiếng cười tinh tế, tiếng cười thực thanh thúy êm tai.

Cô có cảm giác rất vui sướng, giống như có rất nhiều đồng bạn, cùng các cô ấy ca hát khiêu vũ, mọi người đều thực vui vẻ.

Căn phòng yên tĩnh, thiếu nữ nằm ở trên giường ngủ say đột nhiên xốc chăn lên, ngồi dậy, cô nhằm mắt, trên mặt mang theo mỉm cười, rời khỏi phòng, đi xuống lầu, đi đến triền núi trong bóng đêm.

Từng bước một, mãi đến khi mũi chân đá vào một cục đá, cô mới đột nhiên chấn động, mở mắt ra.

Đỉnh đầu ánh trăng tròn lại sáng, gần chỗ rừng rậm hiện ra vầng sáng mông lung, gió đêm nhu hòa, chóp mũi ngửi được mùi hoa không biết tên.

Cô đứng ở trước triền núi ban ngày đã làm cỏ, trước mắt là bông hoa cô dùng đá xếp ra.

Mai Lật mê mang trong một chớp mắt, cô nhớ rõ mình êm đẹp đang ngủ, sao vừa tỉnh lại thì đứng ở chỗ này?

Cảm giác váy ngủ bị kéo, Mai Lật cúi đầu nhìn, thấy mấy vật nhỏ kỳ kỳ quái quái đang nắm góc váy ngủ của mình, ý đồ lôi kéo cô tới chỗ bông hoa xếp bằng đá.

Chúng nó nói thật nhỏ:

"Mau tới, trở thành đồng bọn của chúng ta "

"Mau tới, trở thành đồng bọn của chúng ta "

"Mau tới, tiến vào rừng rậm, trở thành một thành viên của chúng ta."

Đây lại là thứ gì?

Mai Lật hoảng sợ, giữ chặt váy ngủ của mình lui về phía sau thật nhanh.

Mặc kệ chúng nó là cái gì, nửa đêm cô xuất hiện ở chỗ này, khẳng định là chúng nó làm.

Nhưng hiện tại cô trải qua chuyện quái vật đầm lầy và phu nhân Pegg, đã không phải chỉ mấy cái vật nhỏ này có thể hù dọa đến.

" Không được, các ngươi tự mình chơi đi, ta phải đi về ngủ." Cô bình tĩnh nói, xoay người liền muốn đi về phía ngôi nhà ở bên kia.

"Không được, không thể cự tuyệt lời mời của yêu tinh đêm trăng!"

Thanh âm tinh tế tựa hồ có chút tức giận, Mai Lật chỉ cảm thấy cánh tay và chân mình như tự có ý thức, chúng nó bị những vật nhỏ đó lôi kéo, chậm rãi bước vào giữa đóa hoa xếp bằng đá.

Lúc này, cách đó không xa rừng rậm sàn sạt rung động, yêu tinh đêm trăng mới túm Mai Lật vui sướng mà khiêu vũ, đột nhiên toàn bộ dừng lại, phát ra vài tiếng kêu thét.

"A! Đồ vật bẩn thỉu tới!"

"Ta ghét nhất bùn!"

"Hôm nay là đêm trăng, trời lại không mưa, đồ vật bẩn thỉu sao lại từ đầm lầy ra được!"

"Chán ghét!"

Đám vật nhỏ phát ra thanh âm ồn ào mà hoảng loạn.

Mai Lật gian nan ngẩng đầu, nhìn thấy nơi xa bên cạnh rừng rậm u ám, xuất hiện một cái bóng người cao gầy chậm rãi di động. Theo hắn tới gần, hơi thở ướt át của hơi nước và cỏ xanh ập vào trước mặt, đất hoang cách đó không xa mọc đầy cỏ dại biến thành vũng bùn lầy lội.

Mấy vật nhỏ bên cạnh thấy thế, kêu đến lớn tiếng hơn nữa, chúng nó buông Mai Lật ra, như là mấy con đom đóm loang loáng, vội vội vàng vàng biến mất trong rừng rậm mông lung.

06 Quả Mọng

Mai Lật lập tức thoát lực, ngồi quý giữa đám đá.

Những vật nhỏ đó tự xưng là yêu tình đêm trăng, nhìn qua tốt đẹp vô hại như là hoa linh lan nở rộ, trên thực tế mức độ nguy hiểm rất cao. Hersha lúc trước cùng cô nói về những bọn quái vật trong truyện cổ tích có nhắc tới yêu tinh đêm trăng.

Theo Hersha miêu tả, yêu tình đêm trắng là một loại quái vật dẫn nhân loại vào rừng rậm, làm cho bọn họ bị lạc ở trong đó.

Chúng nó đặc biệt thích mê hoặc trẻ con, bởi vì bọn trẻ càng hồn nhiên. Cho nên mọi người đều dặn trẻ con trong nhà rời xa rừng rậm lớn có khả năng có yêu tinh đêm trắng, chính là sợ hãi bọn trẻ bị yêu tình đêm trăng mang đi. Một khi bị yêu tinh đêm trăng mang đi, chúng nó chơi chán rồi, trẻ con bị lạc ở trong rừng rậm sẽ táng thân trong bụng đã thủ

Mai Lật cũng không nghĩ tới mình thể nhưng cũng có loại đãi ngộ này.

Cô đã quá tuổi, qua tuổi làm thiếu nữ ma pháp rồi.

Cách đó không xa là vũng lầy, Mai Lật đứng lên, hồ một tiếng với quái vật đầm lầy bên kia: "Cảm ơn a."

Quái vật đầm lầy vẫn luôn còng thân mình đi về phía trước, nghe thấy thanh âm cô thì ngẩng đầu nhìn về phía cô bên này, rồi bỗng nhiên xoay hướng, đi tới chỗ cô.

"..... không cần tới đây, tôi chính là nói câu cảm ơn anh một chút thôi, anh bạn, thật sự không cần......"

Triền núi dưới chân trở nên ướt át, có cảm giác dẫm lên bùn mềm, Mai Lật khô cằn ngậm miệng, nhìn quái vật đầm lầy càng đến càng gần, đưa đầu đến trước mặt mình.

À, đây lại là có ý tứ gì?

Mai Lật nhìn mãi tóc màu xám ướt át trước mắt lâm vào trầm tư. Quái vật đầm lầy không biết là tự bể không muốn nói chuyện hay là không biết nói, bộ dáng này phải giao lưu thế nào đây?

Hắn vẫn không nhúc nhích, như là một đề toán không cho gợi ý, yêu cầu cô tự giải

Tư thế này, chẳng lẽ là muốn sờ đầu?

Mai Lật thử thăm dò đặt tay ở trước mặt sờ sờ trên đầu. Sờ được một tay bùn mang theo hơi thở cỏ xanh bùn đất, quái vật đầm lầy nghiêng nghiêng đầu, vẫn không nhúc nhích,

Đây lại là có ý tứ gì?

Mai Lật lại sờ soạng bên đầu hắn.

Quái vật đầm lầy ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong mắt màu xám đều là mờ mịt, cùng Mai Lật mờ mịt như soi gương. Hẳn khả năng rốt cuộc ý thức được Mai Lật không rõ ý tứ của mình, chậm rãi giơ tay sờ lên đầu minh, lay mở đầu tóc.

Theo động tác hắn thong thả, Mai Lật rốt cuộc phát hiện, bên đầu hắn mọc ra một cái nấm trắng nho nhỏ.

Mai Lật: ".

Cho nên đến tột cùng là lúc trước cả lọt lưới, hay là một cái nấm tùng trắng lưu lại hậu thế, vừa mới mọc ra?

"Chỉ một cái như vậy, thật sự không cần trả cho tôi.

Mai Lật cầm cái nấm trắng to bằng ngón cái, có chút lo lắng trên người quái vật đầm lầy sẽ tiếp tục mọc nấm, vậy không phải mỗi lần hắn đều phải tới đây trả nấm sao, làm cho cô hình như coi người ta là bịch trồng nấm vậy.

Lương tâm đã bị khiển trách.

Giống lúc trước, trả nấm cho cô xong, quái vật đầm lầy tiếp tục đi lên đường nhỏ, dọc theo bên cạnh rừng rậm đi về phía trước.

Giống như không phải chuyện của cô, nhưng Mai Lật do dự một chút, nhấc váy đuổi theo, đi cách xa quái vật đầm lầy một mét.

Nghe nói chỗ quái vật đầm lầy đi qua đều sẽ biến thành đầm lầy, bất quá Mai Lật cẩn thận quan sát rồi phát hiện chỗ hắn đi qua, thổ nhưỡng sẽ trở nên mềm xốp, không lập tức biển thành đầm lầy, cần phải dừng lại một thời gian mới có thể biến thành vũng bùn. Nếu muốn biến chung quanh đây thành đầm lầy, có lẽ cần dừng lại lâu mới được.

Cô bị những yêu tinh đêm trăng dẫn tới nơi này, không đi giày, chân bị đá cục cộm đến có chút đau, hiện giờ đi ở gần quái vật đầm lầy, dưới chân đều biến thành bùn đất mềm xốp, nhưng thật ra rất thoải mái.

Bùn đất ướt mềm lạnh lẽo, còn luôn có hơi ẩm nước mưa quanh quẩn bên người.

Cô đi theo trong chốc lát, quái vật đầm lầy hình như mới phát hiện cô đi theo phía sau, quay đầu nhìn cô, đại khái có ý tử là nghi hoặc.

Nhưng hắn cũng không đuổi người, chỉ nhìn liền không thèm để ý mà đi về phía trước.

Mai Lật đi theo là nhất thời xúc động. Trừ buổi tối ngày đó đuổi theo phu nhân Pegg, cô chưa từng nhàn nhã như vậy mà đi trong bóng đêm, bởi vì thế giới xa lạ ban đêm làm người ta sợ hãi, nhưng tối nay, cô chỉ cảm thấy thực yên tĩnh thanh thản.

Bên cạnh có quái vật đầm lầy mới dọa đi yêu tình đêm trăng, tối nay ảnh trăng xác thật cũng thực đẹp, thích hợp ra ngoài tản bộ.

Cô thưởng thức cái nấm trăng nho nhỏ trong tay, chấp tay sau lưng nhìn rừng rậm cùng vùng quê xa xa, hô hấp thật sâu, cảm giác cả người thả lỏng lại.

"Anh muốn đi đâu?" cô hỏi.

Quái vật đầm lầy không phản ứng, bước đi thong thả, đầy bùn đất ướt át mà đi về phía trước, đường cũng không nhìn, chỉ cúi đầu. Mai Lật hoài nghi căn bản là hắn lang thang không có mục tiêu mà đi loạn.

Tuy rằng không thể cùng cô giao lưu, nhưng lẳng lặng như vậy mà bước chậm trong đêm trăng cũng khá tốt.

"Thời gian không còn sớm, tối về đây"

"Lần đầu tiên gặp, vì quá sợ hãi, đánh anh một gậy, xin lỗi a. Cái đèn rơi ở ven đường, cũng ít nhiều nhờ anh giúp tôi tìm về, còn có vừa rồi, cảm ơn."

"Tôi đi đây, xin chào."

Cô phất phất tay, cũng mặc kệ quái vật đầm lầy có phản ứng hay không, đi về hướng ngôi nhà ở bên kia.

Đi quá nhanh, cô cũng không thấy quái vật đầm lầy dừng bước chân lại, nhìn một hồi lâu theo bóng dáng cô.

Trong bóng đêm váy ngủ thiếu nữ màu trắng theo cô chạy mà tung bay lên, ánh trăng mông lung khoác ở trên người cô.

*

"Mellie!" Hersha cầm theo rổ đứng ở bên ngoài hoa viên, lớn tiếng chào hỏi với cô.

Mai Lật đang kéo tay áo và váy đứng ở vườn rau tưới nước, nghe tiếng gọi buông váy đi mở cửa viện ra.

Hersha tới nơi này chơi vài lần, hiện đã rất quen thuộc, vào sân liền ríu rít nói: "Chúng ta đi hái quả mọng đi, năm trước thời gian này, trong rừng cây có rất nhiều quả mọng đều đã chín.

""Được a." Mai Lật vẫn cảm rất thú vị với hoạt động hàng ngày của các cô gái ở đây.

Nơi này sinh hoạt quá mức đơn điệu, nếu không tìm chút chuyện để làm, mỗi ngày ở nhà cũng thực nhàm chán.

Hai cô gái không phải lần đầu tiên hẹn nhau ra cửa, lúc này cũng tay kéo tay vừa nói chuyện phiếm vừa đi rừng cây nhỏ. Nội dung nói chuyện phiếm là Mai Lật dẫn dắt, có nhiều rất nhiều truyền thuyết chuyện xưa, làm cô tích lũy rất nhiều tri thức liên quan.

"......Chúng ta thường nói đến quái vật Roddendor, là một loại yêu tinh lớn lên thực xấu xí, chúng nó sẽ tráo đổi con của mình và trẻ con mới sinh ra, chính là vì để nhân loại nuôi nấng con cho chúng nó, cho nên có người lớn lên thực xấu, mọi người sẽ gọi bọn họ là Rodden, ý tứ chính là con của yêu tinh Roddendor."

Hersha nói rồi đưa ví dụ: "Ở chợ không phải có người thường xuyên nằm ở bên quảng trường cũng không làm gì sao, cái mũi to như heo, tai và mắt nhỏ, hàm răng chìa ra, mọi người đều nói hắn chính là Rodden."

Mai Lật: "Đó chỉ là người bình thường lớn lên xấu xí thôi?" Ít nhất cô không phát hiện trên người người nọ có cái gì không đúng.

Hersha: "Tôi cũng không biết, tôi lại không nhận ra, nhưng hắn không chỉ xấu còn thực lười biếng a, Rodden cũng thực lười biếng."

Thảo luận xong Rodden, cô ấy lại nói về quái vật khác: "yêu tinh Leith là con gái của hồ ly, cô ta sẽ mê hoặc phụ nữ trẻ, cho nên nếu như đi vào rừng rậm, nhìn thấy hồ ly màu đỏ, ngàn vạn không thể để ý tới, nếu không thể nhịn nổi dụ hoặc cùng cô ấy nói chuyện, sẽ phải cùng cô ấy trao đổi thân phận."

Hersha cũng là cô gái gan lớn, ở sâu trong nội tâm cất giấu thiên tính mạo hiểm, đối với các loại truyền thuyết thần dị và đồng thoại cổ quái đều thuộc như lòng bàn tay.

Cô kể chuyện xưa, Mai Lật đều ghi nhớ tất cả, rốt cuộc cô có thể nhìn thấy được, nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp được.

Mặc kệ thật giả, biết nhiều một chút khẳng định không sai.

Trừ những truyền thuyết về quái vật truyền lưu thực rộng, Hersha càng thêm quen thuộc với mấy rừng cây nhỏ, xung quanh rừng cây nhỏ nào có cái gì ngon cô ấy đều biết rõ ràng.

"Rừng cây nhỏ bên này có rất nhiều bụi cây, quả mọng cũng nhiều nhất, tôi biết quả mọng nơi nào ngọt nhất." Hersha vừa mới khoe ra, kết quả hai người vào khu rừng cây nhỏ đó, phát hiện bên trong cũng không có bao nhiêu quả mọng chín, tựa hồ đã bị hái mất rồi.

"A, tại sao lại như vậy, bị người ta hái hết rồi!" Hersha có chút không cao hứng mà ồn ào, nhưng thực nhanh, cô ấy lại an ủi Mai Lật, " Không có việc gì, tôi còn biết một nơi khác, bên đó cũng có rất nhiều quả mâm xôi, chúng ta qua bên đó đi.

"Hersha đưa cô tới một mảnh đất hoang chưa bao giờ đến, bên đó bụi gai rất nhiều, đường cũng khó đi.Ở trên đường Hersha nói với cô: "Rừng cây nhỏ bên kia thường xuyên có trẻ con đến chơi, hẳn là bọn nó hái hết, nhưng bên này gần phía nam rừng rậm, trẻ con không thường đến đâu, cho nên quả mọng chắc chắn còn rất nhiều."

Nghênh đón các cô chính là cành cây trống không, còn có những cái cuống đã bị hái hết quả.

Hersha ảo não: "Tôi cố ý mang cậu tới hái quả mọng, hiện giờ một quả cũng không hái được."

" Không được! Chúng ta lại đổi nơi khác!" cô ấy nắm chặt nắm tay, khí thể rào rạt mà đi lên một con đường khác.

"Hersha, còn đi nữa thì sẽ vào rừng rậm."

"Đúng vậy, chính là vào rừng rậm, trẻ con không thể vào rừng rậm, cho nên quả mọng trong rừng rậm khẳng định không bị hái hết!"

" Không phải cậu nói rừng rậm có rất nhiều yêu tinh sao?"Mặc kệ đi, đó đều là lừa trẻ con, tôi còn chưa từng thấy. Hơn nữa chúng ta chỉ ở bên ngoài, cũng không gặp phải dã thú to lớn gì, khẳng định không thành vấn đề!"

Hersha nhất định phải thất vọng rồi, các cô vào rừng rậm, tìm được vài cọng mâm xôi đều không có gì, mấy trái cây nhỏ màu vàng linh tinh đều rõ ràng còn chưa chín.

"Sao lại thế này a, năm nay quả mọng đều bị người ta hái hết sao?"

Hersha chui đầu vào trong bụi cây chưa từ bỏ ý định tìm kiếm, Mai Lật nghiêng mặt, nhìn trên nhánh cây bên cạnh có một quả mâm xôi màu đỏ thẳng tắp rơi xuống, bị một đôi tay nhỏ tròn tròn đón được.

Vật nhỏ đón quả mâm xôi lớn lên không quá giống yêu tinh đêm trăng, bụ bẫm tròn vo, dùng lá cây bao vây lấy thân thể.

Mấy vật nhỏ nấp ở sau lá cây, lay nhánh cây, chờ đến trái cây chín rụng xuống, liền tiến lên đỡ lấy. Một quả mâm xôi đã to bằng cả cái đầu của chúng nó.

Hersha và Mai Lật đến quấy rầy chúng nó, nhóm tiểu gia hỏa không vui mà khe khẽ nói nhỏ vài câu, mỗi đứa ôm một quả mâm xôi biến mất ở phía dưới lá cây.

Mai Lật ngồi xổm xuống, nhặt lên một quả mâm xôi màu đỏ chúng nó làm rơi lại, nghe thấy chúng nó nói cái gì "yêu tinh tụ hội" trước khi đi.

Hersha còn ở kia lẩm bẩm sao không có quả mọng chín, Mai Lật đứng dậy kéo kéo cô, nghiêm trang nói: "Quả mọng đều là các yêu tinh rừng rậm hái, chúng nó muốn làm tụ hội.

"Hersha sửng sốt, đỡ thân cây cười rộ haha lên.

"Mellie, cậu cũng biết nói đùa a."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro