Chuyện thứ năm (V-C1-C2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biển Sâu Rơi Xuống

01 Không Hải

Barry đóng thật mạnh tủ đông lại, buồn bực mà chửi một câu thô tục.

"Đáng chết, sao lại thế này, đã qua ba ngày còn chưa đưa đồ ăn mới tới đây, chỉ dư lại một chút đồ như vậy thì làm sao đủ, chẳng lẽ muốn chúng ta đói chết ở chỗ này sao!"

Hắn mặc một bộ quần áo lao động màu xanh biển, đi đến nhà ăn nhỏ, thấy một cô gái ngồi ở phía trước đài TV, đang ngửa đầu nghiêm túc xem các tin tức nhàm chán đang chiếu.

Barry nhận ra, đây là nhân viên mới ba ngày trước vừa tới, là người Châu Á tóc đen mắt đen.

Hiện giờ nhân chủng hỗn cư, đại bộ phận đều là con lai, từ gương mặt cùng với hình thể người đó mà nói thì đó là nhân chủng thuần Châu Á tương đối hiếm thấy, rất có khả năng đến từ khu 6 có nhiều người Châu Á nhất.

Hắn nhớ cô ta hình như gọi là ——

"Tần Mẫn?" Barry hô một tiếng, thấy người nọ dừng trong chốc lát mới quay đầu nhìn về phía hắn, hình như chưa kịp phản ứng lại là hắn đang gọi mình.

"Anh gọi tôi?" Tần Minh Hoàng cười nói.

Thân thể này trên thẻ chứng minh viết tên là Tần Mẫn, sao lại bị lão ca này gọi lên giống như là "Thanh minh", nghe vào thật quá không may mắn.

Barry cảm thấy có chút kỳ quái, người này lúc trước nhìn qua là nhát gan sợ phiền phức, đi vào nơi này thì giống như con chuột nhỏ luôn muốn giấu mình đi, người khác nói chuyện cô ta cũng không hé răng.

Nhưng hiện giờ, cô ta thoải mái hào phóng nói chuyện với hắn, thậm chí còn cười với hắn --- thật là gặp quỷ.

Bỏ qua cổ quái ở đáy lòng, Barry nhớ tới tình huống không ổn hiện giờ, cũng không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu biến hóa của cô ta, biểu tình trở nên bực bội. Hắn ngồi xuống vị trí bên cạnh, gác chân lên bàn cơm phân phó, "cô, đi làm đồ ăn cho tôi."

Dựa theo tính cách và thói quen của người này, phỏng chừng ngày thường chỉ yên lặng cúi đầu đi vào phòng bếp bận rộn. Nhưng hôm nay, cô ấy thật sự giống như thay đổi, ngồi tại chỗ không động đậy, còn kỳ quái hỏi hắn: "Tôi là đầu bếp ở nơi này?"

Cô đương nhiên không phải đầu bếp nơi này, nhưng hắn cũng chỉ có thể sai sử cô.

Barry lông mày nháy mắt dựng lên, "cô đang trào phúng tôi?!"

Tần Minh Hoàng thề, cô thật sự không muốn trào phúng, cũng không chuẩn bị chọc lão ca này tức giận, cô mới vừa tỉnh lại không bao lâu, không có ký ức của thân thể này, còn chưa làm rõ ràng hiện tại là tình huống thế nào, đang nỗ lực quan sát hoàn cảnh, vừa rồi câu kia thuần túy là nghi vấn bình thường.

Nhưng Barry đã bởi vì thái độ của cô mà mắng, "Con khỉ lùn đáng chết từ khu 6 này, đồ heo lười biểng ......"

Tần Minh Hoàng: "Hừ, nghe xem." Coi như cứng đầu.

Lúc cô đang suy xét có nên để lão ca của tổ bảo vệ này kiến thức một chút công phu của Tần thị hay không, nhà ăn nhỏ lại tới hai người nữa. Một nam một nữ, nhão nhão dính dính, nhìn như là tình nhân, trong đó gã đàn ông làn da hơi đen, thân hình cao lớn, so với Barry còn cao hơn một cái đầu.

Nhìn thấy bọn họ, Barry mới trừng mắt nhìn Tần Minh Hoàng, dừng chửi rủa trong miệng.

Người phụ nữ làn da mật sắc, trước đột sau kiều, nhìn qua là vừa ngủ dậy. Ừ, chỗ này cái từ ngủ là động từ.

"Lệ Hi, cô làm đầu bếp mà thức dậy cũng quá muộn, tôi đã sắp chết đói." Barry oán giận nói, ngữ khí so với vừa rồi nói với Tần Minh Hoàng khá hơn nhiều.

"Sắp chết đói anh cũng không biết tự làm sao!" Lệ Hi tức giận nói.

Cô ta ở chỗ này kiêm nhiệm đầu bếp và hậu cần, nhưng gần đây loạn như vậy, cái căn cứ nhỏ này cũng không ai quản, toàn bộ căn cứ đi hết chỉ còn lại có bốn người bọn họ, cô ta đương nhiên là có thể lười biếng thì lười biếng. Chính Barry lúc đi làm đều là ngủ ngon, lười rửa sạch hồ nước, còn không biết xấu hổ nói cô ta.

Barry trong miệng lẩm bẩm một câu chửi, lại không dám nói ra miệng để bị Lệ Hi nghe thấy, nêu không, gã Lôi cao lớn đó khẳng định muốn đánh một trận với hắn, vì thế lòng hắn tràn đầy lửa giận chỉ có thể phát tiết ở chỗ Tần Minh Hoàng nhỏ yếu nhất, lại lần nữa lấy đôi mắt trừng cô.

Tần Minh Hoàng không lo để ý đến hắn, cô đang vội vàng xem TV.

Trong TV đang phát chính là nghiên cứu mới nhất về "Không Hải" —— thế giới này khiến cho Tần Minh Hoàng cảm thấy không thể tưởng tượng được là ở chỗ này.

Thế nhưng xuất hiện biển trôi nổi ở trên trời!

Không Hải ước chừng xuất hiện vào ba tháng trước, nó giống như mây đột nhiên xuất hiện trên không trung, nước biển màu lam rộng lớn thay thế tầng mây, phủ bóng phía trên mặt đất.

Ban đầu lúc Không Hải xuất hiện, từ mặt đất đã phái mấy trinh sát đến điều tra.

Nghe nói mảnh Không Hải này diện tích ước chừng hơn 500 vạn km vuông, bởi vì ở trên không trung, nó có rất nhiều chỗ dày mỏng không đồng nhất, chỗ sâu nhất hoặc là nói dày nhất khoảng 5000 m, chỗ mỏng nhất chính là bên rìa, thậm chí chỉ có mấy mét, ánh mặt trời có thể xuyên qua bên rìa chiếu xuống. Từ mặt đất nhìn lên bầu trời, bên rìa Không Hải giống như một vòng ánh sáng màu lục lam.

Trên mặt đất nơi có người cư trú được phân chia thành 120 khu vực, những nơi còn lại chính là khu không người. Ban đầu lúc Không Hải xuất hiện là ở phía trên khu không người, nhưng nó lại di động, trong ba tháng này vẫn luôn chậm rãi di động, hiện giờ đã sắp tiếp cận gần bên khu 120, 119 và 118.

Tần Minh Hoàng mới vừa tỉnh lại liền xem xét một ít tin tức và bút ký linh tinh mà thân thể này để lại trong phòng, rõ ràng hiện giờ cô ở nơi này là "Căn cứ nghiên cứu sinh vật biển xx" ở khu 118.

Cô vừa ra cửa phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy nơi xa chân trời là hình dáng Không Hải, bị hoảng sợ, tìm được nhà ăn nhỏ, mở TV ra nghe một lát xong mới làm rõ ràng tình huống.

Thế giới này cũng quá thần kỳ, Không Hải này là cái gì đột nhiên xuất hiện, quả thực như là đề tài phim tận thế.

Không chỉ cô là "Du khách" từ thế giới ngoại lai nghĩ như vậy, Không Hải vừa xuất hiện liền mang đến cho mọi người thế giới này khủng hoảng thật lớn, xuất hiện một loạt luận điệu xôn xao về "Tận thế".

Sau đó mọi người khủng hoảng rồi khủng hoảng, ba tháng qua đi, cái gì cũng chưa phát sinh, vì thế nên làm cái gì thì lại làm cái ấy, tận thế trong tưởng tượng vẫn luôn không tới, mọi người cũng vẫn phải làm việc, kiếm tiền, ăn cơm.

Nhưng mà Không Hải này không ngừng di động, từ từ tới gần khu vực nhân loại sinh hoạt, thực sự mang cho ba khu áp lực cực lớn.

Ai cũng không biết thế nào, trên mặt đất nháy mắt sắp phải biến thành đại dương mênh mông.

Dù nó không rơi xuống, vẫn luôn treo trên đỉnh đầu không chịu đi, mặt trời không chiếu được xuống dưới, khu vực bị bao phủ đều sắp chết sạch cây cối.

Đối với mảnh Không Hải này, hoạt động thăm dò vẫn luôn tiến triển chậm chạp, tất cả mọi người không biết nó sẽ mang đến nguy hiểm nào, mọi người đoán tới đoán đi mới dễ gây ra khủng hoảng nhất.

Nguyên vẹn hiểu biết xong giả thiết thế giới cùng với vị trí hoàn cảnh trước mắt, Tần Minh Hoàng cuối cùng hiểu ra lão ca Barry tổ bảo vệ kia đến tột cùng vì sao táo bạo bất an.

Bởi vì Không Hải tới gần, trong căn cứ nghiên cứu sinh vật biển không quá chính quy, loại quy mô nhỏ này của bọn họ, số lượng nhân viên giảm dần gần hết, cuối cùng chỉ còn lại vài người.

Barry bọn họ đương nhiên cũng muốn chạy, nhưng người phụ trách không muốn, tiến hành nói chuyện cùng bọn họ xong, trả thêm một số tiền lương lớn, lúc này mới giữ được người lại.

Tần Minh Hoàng từ bút ký nguyên thân lưu lại mới biết được, ba ngày trước cô tới đây, người phụ trách căn cứ cho cô tiền lương phong phú, cho nên cô mới tới. Tần Minh Hoàng lấy giác quan thứ sáu của mình ra thề, nguyên thân tuyệt đối là bị lừa đến.

Cũng bắt đầu từ ba ngày trước khi nguyên thân đến, cái căn cứ nho nhỏ này bị phong tỏa hoàn toàn. Theo người phụ trách nói là vì bảo đảm an toàn cho bọn họ, nhưng Tần Minh Hoàng cảm thấy, có thể là ông ta sợ mấy nhân viên còn lại này chạy trốn.

Hiện giờ bốn người họ bị nhốt ở nơi này, bên ngoài tin tức gì cũng không có, người phụ trách không liên hệ được, ba ngày trước đưa đồ ăn hàng ngày cũng không ai đưa..... Đối mặt với tình huống như vậy, mấy người đang ngồi tâm tình ai cũng đều không tốt nổi.

Trừ Tần Minh Hoàng, hiện tại cô tràn ngập tò mò với thế giới này và Không Hải.

Cô rất rõ ràng, mình lấy một thân phận khác thức tỉnh ở một thế giới xa lạ, khẳng định là bởi vì đã chết ở thế giới cũ. Phi cơ rủi ro có thể không chết sao, tự nhiên nhặt một cái mệnh sống thêm một lần, đương nhiên đáng giá cao hứng.

Lúc ấy trên máy bay còn có vài người Tần gia, cô biết trừ Tần Minh Hồi cùng với cô đều là thị nữ, còn có Tần Phi Thường vân vân...... nói không chừng cô còn có thể ở thế giới này tìm được những người khác.

Khẩu vị rất tốt mà ăn xong đồ ăn Lệ Hi ứng phó làm ra, nghe họ oán giận trong tủ đông, đồ ăn dư lại không nhiều lắm, lại oán giận người phụ trách không liên lạc được, Tần Minh Hoàng lo tự mình thu thập mâm của mình, rời nhà ăn nhỏ đi bộ khắp nơi.

Thăm dò thế giới mới, bắt đầu từ xung quanh mình.

Cô dạo qua một vòng, đầu tiên phát hiện một vấn đề. Vây quanh căn cứ là tường cao, thật sự là cao quá mức, bên trên còn quấn hàng rào điện và thiết bị, dường như chuyên để phòng bị người khác trèo tường. Cửa cũng vậy, cửa sắt lớn đóng chặt, một cái cửa nhỏ như bị rỉ sét đẩy thế nào cũng không mở.

Khoa trương như vậy, không biết còn tưởng rằng đây là căn cứ quân sự.

So sánh với phòng vệ nghiêm mật, bên trong căn cứ nhưng lại đơn sơ. Tổng cộng chỉ có hai tòa nhà, một tòa lớn bên trong đặt chút thiết bị lung tung rối loạn và thiết bị cũ nhìn không hiểu, một tòa khác chính là ký túc xá, phân nửa trống rỗng.

Trừ cái này ra, là hồ nước trong nhà diện tích lớn nhất cùng với mấy cái hồ nước bên ngoài, còn có một cái hầm chứa đá lớn bên cạnh cái hồ trong nhà. Tần Minh Hoàng mở hầm chứa đá ra nhìn, bên trong có rất nhiều cá, hẳn là thức ăn cho sinh vật trong hồ.

Cắt xén nghiêm trọng a, chỗ cá này trên cơ bản là không động đến, phỏng chừng Barry bọn họ đã vài ngày không cho ăn..... Trong nước nuôi cái gì, không phải là đã bị chết đói đi?

Hồ nước diện tích rất lớn, nhưng căn cứ nhỏ này nơi chốn đều lộ ra cũ nát, đơn sơ keo kiệt. Cho nên rốt cuộc là căn cứ nghiên cứu sinh vật biển bất chính quy gì?

Còn có, sinh vật biển trong căn cứ đâu? Cô đi một vòng cũng không nhìn thấy cái gì tồn tại trong nước?

Đương nhiên cũng có khả năng là do nước trong ao quá đục, dù sao Tần Minh Hoàng dạo qua một vòng, một con cá sống cũng chưa thấy.

Hồ nước trong nhà và hồ nước bên ngoài có thể liên thông, ngày thường vẫn ngăn lại, Tần Minh Hoàng thấy cái khóa nhỏ giữa hồ.

Bên ngoài còn tốt, ít nhất có thể thông khí tán vị, nước ao xanh là giống như sinh trưởng rất nhiều tảo, nhưng trong nhà, vừa đi vào, mùi vị kia quả thực có thể hun cho người ta nửa đời sau đều không muốn ăn hải sản.

Đi đến bên cạnh cái ao trong nhà, Tần Minh Hoàng ngồi xổm xuống nhìn làn nước vẫn đục tán ra mùi thối này, tự hỏi Barry và người tên Lôi kia rốt cuộc đã bao nhiêu lâu không tử tế rửa sạch hồ nước, không thay nước, mới làm nơi này nát thành như thế.

Phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, có người lặng lẽ đi tới đây. Tần Minh Hoàng lông mày nhướn lên coi như không phát hiện, chờ đến phía sau người nọ giơ chân đá tới, cô xoay người một cái tránh đi.

"A!" Đá vào chỗ trống, thân hình Barry không ổn, Tần Minh Hoàng thấy thế vội vàng hỗ trợ hắn, vươn mũi chân đá vào mông, giúp hắn rơi vào nước hồ vẩn đục tanh tưởi.

"Rầm --"

Barry từ trong nước toát ra, tức muốn hộc máu mà bám vào thành hồ bên cạnh. Tần Minh Hoàng đã lui về phía sau tránh nước ao vẩy ra, làm bộ làm tịch che miệng a một tiếng, "A, anh không sao chứ, vừa rồi thật là làm tôi sợ muốn chết, sao đột nhiên anh lại rớt vào trong nước!"

"Mày tiện nhân này, là mày cố ý đẩy tao xuống!" Barry nói, họ khan hai tiếng nhổ nước trong miệng ra, bị mùi lạ đó kích thích đến buồn nôn, không ngừng trợn trắng mắt.

Tần Minh Hoàng trên mặt tươi cười cũng lười che giấu, nghe hắn vừa nôn vừa chửi bởi không sạch sẽ,

trực tiếp lại nhấc chân đá hắn về trong ao.

"Ha ha ha ha lão huynh anh cũng quá khôi hài, mẹ kiếp, thật thối ha ha ha ha!"

Cô cười cười, đột nhiên chỉ vào nước phía sau Barry, kinh hãi, "A, trong nước có quái vật!"

Barry sắc mặt đại biến, ngã lộn nhào từ trong ao bò dậy, một đường chạy như điên ra cửa chính, nửa đường một cái trơn ngã vừa quỳ vừa đi hơn 3 mét, bò dậy rồi cũng không quay đầu lại tiếp tục chạy.

Tần Minh Hoàng: ".... không phải đâu lão huynh, tôi thuận miệng lừa gạt, đến mức dọa thành như vậy sao."

Cô nhìn vệt nước trên mặt đất tản ra mùi lạ, tấm tắc hai tiếng, cũng đi theo ra ngoài.

Cửa bị đóng lại, trong hồ vẩn đục thật lớn, hiện lên một bóng dáng màu đen giống cụm hoa tản ra ở trong nước.

02 Hồ Nước

Barry mang theo một thân mùi hôi chạy vào ký túc xá, Tần Minh Hoàng chậm rì rì đi ở phía sau.

Cô đi đến bên phòng ký túc xá nào đó, gõ gõ cửa, nói với đôi tình nhân ve vãn đánh yêu bên trong:

"Quấy rầy hai vị một chút, căn cứ này nghiên cứu sinh vật biển gì a?"

Lệ Hi ngồi ở trên đùi Lôi, quay đầu nhìn cô, thuận miệng đáp trảm một câu: "Tôi làm sao biết, nhân viên nghiên cứu thật sự đều đi rồi, tôi cũng không phụ trách những cái đó.

Lôi còn đang trên dưới đánh giá Tần Minh Hoàng, tỏ vẻ tiếc nuối với bộ ngực cùng cái mông không no đủ của cô, sau đó liền thu hồi ánh mắt không có hứng thú.

Tần Minh Hoàng: "Được rồi, vậy hai người biết cái hồ trong căn cứ còn nuôi gì không?"

Tuy không cảm thấy hứng thú với cô, nhưng dù sao cũng là khác phái, Lôi vẫn trả lời: "Lúc trước phần lớn đều đã bị vớt ra, dời đi rồi, có lẽ chỉ còn lại hai con cá mập trong hồ nước trong nhà?" hắn ngữ khí tùy ý, tựa hồ cũng không quá xác định.

Tần Minh Hoàng: "....." Tuyệt, hai con cá mập, nếu trong ao thực sự có hai con cá mập, hiện giờ sớm đã chết chìm dưới đáy nước, khó trách nước ao thối như vậy.

"Tôi thấy hồ thật lâu chưa thay nước, cũng không cho ăn, có cá mập cũng đã chết rồi?"

Lôi há mồm muốn trả lời, Lệ Hi vội khó chịu mà che lại miệng hắn, không cho hắn để ý người phụ nữ khác, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Chết thì chết, người phụ trách cũng đã nhốt chúng ta ở nơi này mặc kệ, chúng ta còn quản cá mập cái gì, tự quản tốt mình đi! Nếu cô thích, tự cô đi quản, đừng phiền chúng tôi."

Đối diện với một cánh cửa thiếu chút nữa đập lên mặt mình, Tần Minh Hoàng sờ sờ mũi, "Được, tự tôi quản thì tự tôi quản."

Biết được trong hồ khả năng có hai con cá mập, cô thật đúng là muốn đi xem chúng nó có còn sống không.

Cô quay đầu trở về hồ nước trong nhà, sờ soạng trong chốc lát, mở ra toàn bộ cửa sổ và tường đối diện hồ nước, ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu sáng hồ nước trống vắng trong nhà.

Kế tiếp chính là xả nước, việc này yêu cầu một khoảng thời gian, cô tìm ra ghế dựa, ngồi ở chỗ bệ cao giao giới giữa trong nhà và bên ngoài, chờ nước trong hồ chảy ra hết.

Đầu tiên theo bản năng cô ngồi đến ưu nhã đoan chính, sau đó nhớ ra mình đã từ thị nữ nghỉ việc biến thành lưu dân dị thế giới, còn quản hình tượng hay không hình tượng cái gì, nơi này cũng không có ai biết cô.

Vì thế trong một giây đồng hồ cô thả lỏng chính mình, bày ra dáng ngồi thoải mái nhất, thật dài mà than thở một tiếng.

thật sướng a —–

Cô nhìn chân trời Không Hải kỳ lạ dần dần tới gần, lỗi thời mà lộ ra tươi cười vi diệu.

Lúc còn rất nhỏ cô đã trở thành thị nữ đợi tuyển, sau đó là được chọn trở thành một thị nữ thế hệ mới, thời khắc đều phải chú ý hình tượng, chú ý cái này chú ý cái kia, đối với cô mà nói thật ra quá mệt mỏi.

Không giống Minh Hồi xuất thân đại tiểu thư Tần thị, cô chỉ xuất thân từ dòng bên nào đó của Tần thị, trong nhà mười phần bần cùng, bởi vì cha mẹ song vong, vào cô nhi viện gia tộc Tần thị.

Cô lấy loại xuất thân này, cuối cùng có thể trở thành thị nữ, đương nhiên không phải bởi vì vận khí, cũng không phải bởi vì cô có thể ăn, mà là bởi vì cô trải qua khảo hạch nghiêm khắc cùng huấn luyện vất vả, ở trong rất nhiều cô gái nhỏ cùng tuổi trổ hết tài năng.

Vị trí thị nữ quá trọng yếu, cho nên trước khi cô trở thành thị nữ phải trải qua các loại khảo hạch vô cùng đa dạng. Thân pháp võ kỹ, sử dụng vũ khí này nọ còn chưa tính, để cho cô chịu không nổi chính là học những lễ nghi rườm rà, dáng vẻ cách nói năng, giám định và thưởng thức linh tinh ---những giáo viên Tần thị đó căn bản chính là trước tiên huấn luyện các cô thành một đám dã nhân biết đánh nhau, sau đó lại cứng rắn ấn các cô thành mỹ nhân ưu nhã.

Tần Minh Hoàng thổn thức mà nghĩ, cực cực khổ khổ học nhiều năm như vậy, có phu nhân liền thất nghiệp, cô đang lo lắng nếu không phải đi địa phương khác của Tần thị phát huy một chút ánh sáng và nhiệt độ, kết quả vừa mới lên đường liền tới dị thế giới rồi.

Nhân sinh thật là quá vô thường.

Cô vừa cảm thán nhân sinh vô thường vừa vui sướng mà quyết định từ đây tự mình thả bay, không bao giờ phải làm một thị nữ đến lời thô tục cũng không thể kể cho người khác, đi đường còn phải chú ý biên độ dáng vẻ, thời khắc quản lý biểu tình.

"Lão tổ tông Thị Thần, không biết sau khi tôi chết còn có thể xuyên qua như vậy thì có liên quan đến lão nhân gia ngài hay không, nhưng tôi biết trong vận mệnh chủ định ngài khẳng định vẫn bảo hộ chúng tôi. Nếu ngài có thể nghe thấy, tôi thật không có ý tứ bất kính lão nhân gia ngài, vạn nhất tôi ở đây làm chuyện gì cho ngài mất mặt, xin ngài nhiều đảm đương, tôi đây đều là vì sinh hoạt bức bách."

Tần Minh Hoàng thuần thục chắp tay trước ngực làm một lần cầu nguyện, sau đó vui sướng mà vứt bỏ toàn bộ áp lực tâm lý và gánh nặng.

Tần Minh Hoàng: "Hắc hắc hắc hắc hắc ha ha ha, bây giờ không ai có thể quản ta!"

Cô bành trướng mà nhìn chằm chằm Không Hải trên bầu trời rồi phát ra một trận cười, ở sau lưng cô trong hồ nước bị xả ra hơn một nửa cũng có một hắc ảnh thật lớn đang bành trướng.

Đồ vật đó chiếm cứ ở trong ao, hơn hai mươi cái vòi giống xúc tua bạch tuộc ở trong nước duỗi dài quấn quanh thân, chỗ vòi hội tụ lại không phải là cái đầu bạch tuộc, mà càng như là một đóa hải quỳ thật lớn, nở rộ như đĩa tuyến, "cánh hoa" trọng điệp đóng mở mấp máy, có cảm giác quỷ dị lại mỹ lệ.

Như là phát giác mực nước không ngừng giảm xuống, hắn từ trong nước hiện lên, đến gần bên cạnh ao. Vòi màu đen phía dưới mang theo ba hàng giác hút tròn tròn, nhẹ nhàng mềm mại mà đáp ở bên thành ao.

Trong nháy mắt, vòi màu đen biến thành màu trắng giống gạch bên thành ao, mà thân thể hắn ở trong nước lại biến thành màu sắc giống như nước, "Phần đầu" lộ ra trong không khí --- đóa hải quỳ đó trở thành trong suốt.

Hắn hoàn mỹ mà ẩn giấu chính mình.

Nghe phía sau có tiếng nước rất nhỏ, Tần Minh Hoàng xoay đầu, nheo lại đôi mắt nhìn hồ nước bình tĩnh.

Vừa rồi trong nháy mắt, hình như cô nghe thấy có cái gì đang di động.

Chẳng lẽ là cá mập trong nước? Không thể nào, nếu còn chưa chết thì thật đúng là lực sinh mệnh ngoan cường.

Cô đi đến bên bờ hồ tìm kiếm ở dưới, lại nghi hoặc phát hiện, mực nước hồ giảm xuống đến mức này còn chưa xuất hiện bóng dáng cá mập.

Chưa từ bỏ ý định mà chuẩn bị đi một vòng quanh hồ nước nhìn kỹ, một khắc lúc cô nhấc chân, một cái vòi mềm mại vừa lúc đáp ở vị trí cô đứng ban đầu, phát ra một tiếng cạch.

Tần Minh Hoàng tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh nhỏ này, toàn tâm toàn ý tìm kiếm cá mập trong nước. Nhưng cô vòng một vòng, không thể không thừa nhận, trong nước căn bản là không có cá mập, khả năng cô bị đôi tình lữ đó lừa, nếu không nước đã xuống đến đây, sao đến xương cá mập cũng không có.

"Chẳng lẽ đã chuyển dời ra hồ bên ngoài kia rồi?" Cô lầm bầm lầu bầu, lại đi ra hồ bên ngoài, thuận tay cũng xả nước trong hồ.

Hồ nước trong nhà bố trí mấy cái đài nhỏ liên tiếp nhau, mấy cái vòi trong suốt vừa mới chuẩn bị thăm tiến vào hồ bên ngoài, vòi nhòn nhọn mới biến thành màu xanh lục sẫm giống nước, nước hồ liền loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng bị xả ra, mực nước nhanh chóng giảm xuống.

Vòi rũ ở bên cạnh hồ không thể gặp được mặt nước, màu xanh lục sẫm ở trong không trung chợt lóe lên rồi biến mất, lại biến trở về trong suốt, rụt về.

"Mẹ, bên ngoài cũng không có cá mập a, mệt cho ta còn mong đợi mãi." Tần Minh Hoàng chờ đến hồ bên ngoài xã hết nước, thất vọng mà bỏ lại cái hồ mọc lông xanh này, về lại trong nhà.

Hồ nước trong nhà đã xả nước, có một tầng ô trọc bám vào đáy và vách hồ, dù đeo bao tay sờ một chút, cái loại nhão dính dính trơn trượt này cũng làm da đầu tê dại.

Tần Minh Hoàng thử lau hai lần liền từ bỏ.

Cũng khó trách Barry bọn họ không tới dọn, hồ nước lớn như vậy muốn dựa vào một hai người rửa sạch, vậy thật đúng là quá mệt mỏi.

Cô cởi bao tay, ở phòng dụng cụ bên bờ hồ xoay chuyển một lúc, nơi đó để một ít khí giới, hình như

là cũng liên quan đến rửa sạch hồ nước, nhưng cô chưa từng tiếp xúc nên không nhận ra, cũng không biết nên dùng thế nào.

Lúc này cho cô một khẩu súng, khả năng cô còn có thể càng quen thuộc nhanh hơn chút.

Súng thì không có, nhưng cô tìm được súng bắn nước.

Súng bắn nước cao áp để rửa, cái này cô cũng chưa từng dùng, cân nhắc cách dùng một phen.

Cô ôm đầu súng bắn nước, hướng về phía hồ nước, nhìn nước phun ra làm rớt dơ bẩn trên vách hồ lộ ra màu trắng nguyên bản phía dưới.

Trong tiếng nước xôn xao, quái vật từ trong hồ rời đi lại mấp máy cái vòi thô tráng, một lần nữa về lại hồ nước này.

Súng bắn nước phát ra tiếng nước vang vọng trong nhà, quái vật không để ý tiếng nước động bé nhỏ không đáng kể này. Nhưng súng bắn nước ở trong tay Tần Minh Hoàng, cô cũng không tử tế làm từng bước một cọ rửa, lại giống như chơi đùa không hề quy luật phun loạn.

Quái vật nằm ở đáy ao, rất nhiều lần thiếu chút nữa bị súng bắn nước phun tới, vì thế hắn chỉ có thể không ngừng dời vị trí, bị cột nước không có phương hướng đuổi chạy khắp nơi.

Tần Minh Hoàng vẫn luôn thần sắc như thường mà rửa sạch hồ nước "Trống rỗng", chi không biết vì sao, ngẫu nhiên lại đột nhiên nhịn không được cười ra tiếng, không biết đến tột cùng là đang cười cái gì.

Cô mất một ngày rửa sạch sẽ hồ nước, thay nước trong, bẩn thỉu và mùi thối lúc trước đã được dọn sạch sẽ, nhìn qua đến căn nhà cũ này cũng tươi sáng hơn không ít.

Trong hồ nước trong trẻo sâu thẳm, Tần Minh Hoàng nhìn hồ nước trong suốt trống không, lại cười một chút, rung rung quần áo mình ướt hơn nửa rồi đi ra ngoài.

Miệng cô nhỏ giọng nói thầm: "Trong nước nên thả muối hay không a, dùng nước ngọt sẽ không chết đi."

Rời hồ nước trong nhà, Tần Minh Hoàng cố ý vô tình mà nhìn cameras phía dưới.

Cô lúc trước đi lại khắp nơi đã phát hiện, căn cứ này có rất nhiều cameras, nhiều đền có chút quá mức, giống như cái bức tưởng cao quá mức kia.

Nói xem có kỳ quái hay không.

Hơn nữa những cameras đó đều đang hoạt động, vài đồng sự khác đều nói không liên hệ được với người phụ trách, không ai quản nơi này, vậy những cameras đó ai đang xem?

Theo lý thuyết, trong căn cứ hẳn là có căn phòng điều khiển, có thể nhìn được hình ảnh từ cameras quay ra, nhưng cô căn bản không phát hiện phòng điều khiển.

Cô đã sớm cảm thấy nơi này không giống như là căn cứ nghiên cứu sinh vật biển, càng như là nơi làm thực nghiệm thần bí gì đó, giống như trước kia cô từng xem những bộ phim kinh di, luôn có quái nhân khoa học nấp ở nơi bí mật nào đó để quan sát hết thảy.

Trải qua rửa sạch hồ nước vừa rồi, hiện tại cô càng thêm xác định điểm này, quái nhân khoa học không phải thích nghiên cứu một ít thứ kỳ kỳ quái quái sao.

Nhìn máy theo dõi một cái, Tần Minh Hoàng xắn tay áo vào nhà ăn, làm lao động chân tay lâu như vậy, lại không ăn một chút gì thì cô sẽ phải chết đói.

Hồ nước trong nhà thanh triệt, trong nước trong suốt bỗng nhiên xuất hiện một đợt hoa văn lưu động kỳ quái. Những hoa văn đó ở trong nước biến hóa ra đủ loại màu sắc, phác họa ra hình dạng những cái vòi tản ra, lại thực nhanh biến trở về nửa trong suốt, cuối cùng hoàn toàn ẩn hình trong nước, dùng mắt thưởng rốt cuộc không tìm được.

Camera theo dõi bên cạnh lẳng lặng quay chụp hết thảy, người đàn ông ngồi ở sau màn hình cũng thấy được một màn vừa rồi kia. Từ Tần Minh Hoàng đi đến bên cạnh hồ, rửa sạch hồ nước. Đến khi cô rời đi, người đàn ông sau màn ảnh vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm, trong ánh mắt có cuồng nhiệt, chờ mong.

Trong căn phòng tối tăm đầy kín màn hình theo dõi, hắn nắm tay mình run rẩy, bởi vì quá độ hưng phần, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo.

"thật tốt quá, nó không bài xích cô ấy!"

Hắn lại click mở mày theo dõi vừa rồi, sử dụng một công cụ ghi lại khác, ở trên máy tính ghi ra sinh vật Không Hải biết ẩn hình kia. Quỹ đạo nó hoạt động ở đây trở nên dị thường rõ ràng.

Người đàn ông lặp lại xem xét vài lần cách nó tới gần người phụ nữ kia, cách nó đáp vòi ở bên chân cô ấy, trên mặt là vui mừng không thể khống chế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro