IV-C31-C32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31 Giảo Hoạt

Tần Phi Thường lúc làm việc nhận được điện thoại của Mandison, đã lâu không liên hệ, Mandison ở trong điện thoại khóc lớn, Tần Phi Thường nghe cô ấy khóc ít nhất ba phút, mới bắt đầu nức nở biểu đạt sợ hãi.

"Cái trò chơi, Trang Viên Hoa Hồng đó tôi đã từng chơi, cho nên, cho nên cốt truyện trò chơi đó là thật chăng, tổ tông chúng ta đã từng lên đảo Sương Mù ... Những người đó, cho nên Ecgberht muốn nguyền rủa chúng ta." Mandison vừa khóc vừa nói, "Nếu thật như vậy, khẳng định hắn sẽ không buông tha chúng ta, làm sao bây giờ a."

Trầm mặc một lát, Tần Phi Thường nhớ tới đêm qua, Ecgberht ôm eo cô, hôn tai cô, đúng là từng nói bên tai cô "Ta sẽ không buông tha em" như vậy.

Bất quá, cái không buông tha này, hình như không quá giống ý tứ của Mandison.

Cô đẩy mắt kính của mình, "Chờ lát nữa tôi có thời gian, cô tới công ty tôi bên này, chúng ta tán gẫu một chút."

Cô thật không nghĩ tới, đã lâu Ecgberht cũng không đi lăn lộn Mandison nữa mà cô ấy còn có thể sợ hãi thành như vậy. Cô cũng xem thường bóng ma Ecgberht lưu lại cho bọn họ.

Mandison tới thực nhanh, lúc ngồi xuống phảng phất như đang làm trò mờ ám, sợ bị người ta phát ta hiện, đứng ngồi không yên mà quan sát bốn phía.

Tần Phi Thường liếc mắt một cái liền nhìn ra cô ấy đang lo cái gì, "Ecgberht không ở nơi này."

Nhưng hắn có thể đột nhiên xuất hiện hay không, cô cũng không biết.

Mandison không rõ lắm, nghe thế thì thả lỏng rất nhiều, túm lấy túi của mình, nói một lần những việc phát sinh gần đây.

"...Tôi vốn chuẩn bị cùng Lyon tìm kiếm vu sư đáng tin cậy tới đối phó Ecgberht, nhưng mà tôi bên này không có cách nào tìm được vu sư lợi hại. Còn Lyon, lúc trước cậu ấy thất bại, cũng thật lâu không có tin tức truyền đến, tôi lại nhìn thấy trò chơi kia, quá sợ hãi, cho nên mới nhịn không được tới tìm cậu..... Làm sao bây giờ đây Lorraine?!"

Đẩy một chén trà nóng qua, Tần Phi Thường nói: "Mandison, cứ sinh hoạt giống như từ trước là được, không cần tuyệt vọng như vậy."

Mandison đang lải nhải kể lể liền sửng sốt, "Lorraine, ý của cậu là, Ecgberht sẽ không làm gì chúng ta nữa sao?" cô ấy không khỏi tràn ngập mong đợi hỏi.

Tần Phi Thường: "Không đi chọc hắn, thì sẽ không có việc gì."

Mandison: "Chính là, tổ tông chúng ta giết hắn, đoạt đi bảo vật của hắn, hắn sẽ báo thù, sẽ giết chúng ta!"

Tần Phi Thường bất đắc dĩ, một lòng nhớ ân oán cừu hận quá khứ không có bất kì tác dụng gì, cô khác biệt với những người khác chính là trước sau nghĩ làm thế nào đi xử lý việc bày ở trước mặt, làm thế nào trấn an Ecgberht. Quan trọng nhất không phải quá khứ mà là hiện tại.

Cô đã thành công hấp dẫn lực chú ý của Ecgberht đến trên người mình, người còn lại chỉ cần không chủ động đứng ra, Ecgberht phỏng chừng sẽ không lo lắng đi đối phó bọn họ. Rốt cuộc với hắn mà nói đây là thế giới mới mẻ, có nhiều người và việc thú vị hơn so với bọn họ.

Cô ở đảo Sương Mù thấy rõ tình thế, quyết đoán thay đổi thái độ, lựa chọn cách làm có lợi nhất cho mình, nhưng hiển nhiên những người còn lại còn chưa thấy rõ.

Cô ở đảo Sương Mù thấy rõ tình thể, quyết đoán thay đổi thái độ, lựa chọn cách làm có lợi nhất cho mình, nhưng hiên nhiên những người còn lại còn chưa thấy rõ.

Mandison còn đang mắt trông mong nhìn cô, muốn từ chỗ cô có được một câu trả lời làm người ta an tâm.

Tần Phi Thường uống một ngụm nước, ngữ khí bình đạm, "Thời gian của nhân loại thực ngắn ngủi, Ecgberht đã tồn tại thật lâu. Cô cùng tôi, mọi người còn lại, chúng ta nhiều nhất đều chỉ có thể sống vài thập niên. Vài thập niên này là cả đời chúng ta, nhưng khả năng đối với Ecgberht mà nói không tính cái gì, cô hiểu chưa?"

Thật giống như người có thể sống trăm năm, đối lập với con ve chỉ có thể sống một mùa hè, giống như con ve có thể sống một mùa hè, đối lập phù du chỉ có thể sống một ngày.

"Từ đầu tới đuôi, ở trong mắt Ecgberht, chúng ta chính là một việc vui, lúc hắn nhàm chán có thể đem đùa bỡn chúng ta ở trong lòng bàn tay, cùng lý này, lúc không nhàm chán cũng có thể nhẹ nhàng buông chúng ta." Tần Phi Thường nói tới đây, buông xuống cái ly trong tay, "hiện giờ, hắn đã nhẹ nhàng buông tha các người."

Mandison nghe thanh âm cô lãnh đạm, ngây người một chút, lẩm bẩm nói: "Phải không.........."

Tần Phi Thường: "Có lẽ ngày nào đó, hắn tâm huyết dâng trào, còn sẽ tiếp tục cái nguyền rủa này, nhưng căn cứ cái nhìn của tôi, khả năng đó rất nhỏ, lớn nhất có thể là chờ sau khi chúng ta chết, hắn sẽ lại rút ra đời sau của chúng ta tiến hành một lần trò chơi đặc thù, nhưng khi đó đã không quan hệ với chúng ta."

Mandison rùng mình một cái, "Vậy thật sự không có biện pháp có thể hoàn toàn giải quyết sao?"

Tần Phi Thường: "Tôi kiến nghị là, tiếp tục tồn tại, không nên đi khiêu khích hắn."

Mandison tâm tình phức tạp, cô không biết chính mình hẳn là cảm thấy thả lỏng, hay là cảm thấy áp lực. Ecgberht tồn tại, giống như là thanh kiếm của Damocles, treo ở trên đỉnh đầu họ, không biết khi nào sẽ rơi xuống. ["Thanh gươm của Damocles" là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề. – nguồn trithucvn.org.]

Vào lúc tâm tình cô ấy vô cùng áp lực, Tần Phi Thường mở cái túi cô mang đến, rút ra mấy cái hợp đồng, ngữ khí bình đạm như vừa rồi, "Tiền lời công ty không tồi, lúc trước cô đầu tư có kết quả, kế tiếp tôi chuẩn bị lại mở một công ty, không biết cô còn có hứng thú tiếp tục tham gia cổ phần hay không."

Mandison: "???"

Tần Phi Thường: "Nhà cô cũng có thị trường và quan hệ không nhỏ, về sau khả năng chúng ta còn muốn hợp tác......"

Mandison vô cùng mờ mịt, vừa rồi không phải còn đang nói về Ecgberht sao? Vì sao đột nhiên lại bắt đầu nói công việc?

Cho nên ở chỗ Tần Phi Thường một chuyện này, thật không phải là nói chuyện phiếm, mà xác thật là nói công việc. Tuy rằng cô gái Mandison này năng lực không quá được, nhưng thắng ở tâm tính cũng không tệ lắm, công ty nhà cô ấy cũng phù hợp yêu cầu hợp tác bước tiếp theo của cô, có thể đáp cái quan hệ này đương nhiên tốt nhất.

Cuối cùng Mandison mê mang mà cầm hợp đồng và thư kế hoạch của cô đi về, cũng bảo đảm sẽ hỗ trợ thuyết phục cha cô ấy hợp tác.

Tần Phi Thường tiễn Mandison đi, một mình ngồi ở trên ghế uống nước, lại vừa ngước mắt, đối diện đã thấy Ecgberht đang ngồi.

Hắn chống cằm thưởng thức ly sứ màu trắng, cười khanh khách nói: "Ta không quá thích những thứ vừa rồi em nói về ta."

"Em nói sai rồi." Hắn đáp ngón tay ở trên mu bàn tay Tần Phi Thường, "Em biết em nói sai chỗ nào không?"

Cô đương nhiên biết. Tần Phi Thường mặt không đổi sắc, "Anh sẽ nhẹ nhàng buông tha bọn họ, nhưng sẽ không bỏ qua em."

Ecgberht: "Ha ha ha ha "

Hắn cười to, bộ dáng rất là vui vẻ, bắt lấy tay Tần Phi Thường, trong mắt lại không có ý cười, Tần Phi Thường biết, hắn bất mãn với những lời cô vừa rồi nói đó.

"Những tên ngu xuẩn đó, khả năng nếu chết đi thì sẽ thoát khỏi ta, nhưng em không có khả năng, dù em chết, chỉ cần ta muốn, em vẫn sẽ biến thành u linh ở bên ta, đã hiểu chưa? Trêu chọc ta, không có kết cục tốt."

Tần Phi Thường không để kẻ điên biến sắc mặt này dọa đến, cô thực bình tĩnh mà trả lời hắn: "Mỗi tháng em đều làm kiểm tra, thân thể thực khỏe mạnh, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là có thể làm nhân loại sống đến 80 tuổi, em quen mỗi mười năm làm một kế hoạch, hiện tại còn chưa kế hoạch đến sau khi chết, chờ tới lúc nên làm, em sẽ suy xét đến."

Một loạt câu nói thực phù hợp phong cách của cô.

Ecgberht giận quá mà cười, "Được, em thật là!"

Tiểu công chúa vừa tức giận, quay đầu đã không thấy tăm hơi. Tần Phi Thường nhìn chỗ ngồi trống trơn, bưng nước lên lại uống một ngụm, trong mắt cất giấu ý cười.

Lại không phải chỉ có một mình hắn lấy chọc cô tức giận làm vui.

Ecgberht không thoải mái, liền phải tìm người phát tiết, vì thế hắn nhớ tới khoảng thời gian trước Lyon tìm phiền toái cho hắn cùng với ba vị vu sư linh môi không thể khơi mào sóng gió đã bị hắn phế đi.

Thực nhanh, những người chơi Trang Viên Hoa Hồng sau đó nằm mơ đều phát hiện ở cảnh trong mơ vô cùng chân thật có thêm ba vị vu sư, linh môi. Ba vị "npc" hoàn toàn mới này sẽ xuất hiện ở trên đường đào vong lúc bọn họ bị u linh đuổi giết, làm đồng bọn của bọn họ cũng thừa nhận đủ loại nguy nan.

 [Non-player character viết tắt: NPC [1] hay nhân vật không phải người chơi) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. [2] Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo. – nguồn wiki]

Những người chơi trò chơi đó cảm thấy mới mẻ thú vị, rốt cuộc bọn họ chỉ chơi trò chơi xong ngẫu nhiên làm một ác mộng, nhưng đối với ba vị vu sư linh môi bị bắt đi vào giấc mộng mà nói, tình huống lại rất không ổn.

Bọn họ không thể không thường xuyên cùng những người khác nhau thể nghiệm "Trò chơi ác mộng thực tế ảo", ở trong trò chơi rèn luyện kỹ năng đối phó u linh và quái vật, thực nhanh liền trở nên giống như thanh thiếu niên nghiện mạng thức đêm chơi trò chơi, treo hai cái quầng thâm mắt và túi mắt to tướng, mỗi ngày ngáp liên tục.

Còn Lyon, nhóm cứu binh của cậu, ốc còn không mang nổi mình ốc, cậu càng chỉ có thể bị Ecgberht đùa bỡn, cha cậu cho cậu công ty, thiếu chút nữa bị chơi đến phá sản.

Cậu mắc phải chứng sợ hãi tiếng chuông, mỗi một lần nghe thấy chuông điện thoại vang lên, liền không tự giác da đầu tê dại, nhưng lại không dám không tiếp.

Đầu kia điện thoại kia truyền đến thanh âm ma quỷ: "Ta, Ecgberht, thu tiền."

Lyon thật sự hối hận.

Trước khi cậu bị đùa chết, Tần Phi Thường kịp thời tới cứu, cô đón Ecgberht từ trong nhà Lyon về.

Trước khi cô đi đón người, cô cầm hợp đồng cha Lyon gửi đến, lộ ra tươi cười vừa lòng.

Công tác thuận lợi, nhưng Ecgberht tức giận thì không dễ dỗ như vậy.

Tần Phi Thường trơ mắt nhìn mỹ thiếu niên ngồi vào ghế sau trong xe của mình, nháy mắt biến thành một bộ xương khô, tức khắc minh bạch, hắn đây là còn đang tức giận mà.

Cô trực tiếp hủy bỏ bữa tối ánh nến vừa chuẩn bị và hành trình đã an bài tốt, nếu không cô sợ mang theo một bộ xương khô đi nhà hàng ăn cơm sẽ dọa đến mọi người, hơn nữa cô cũng không muốn lên tin tức vì yêu thích đặc thù đó.

Cứ như vậy chở một bộ xương khô về đến nhà, bộ xương khô một câu cũng không nói cùng cô, đẩy cửa xe đi xuống, quang minh chính đại mà đi lên lầu.

Bà lão chủ nhà nghe thấy thanh âm, ra chào hỏi bọn họ, Ecgberht cũng không có ý tứ tránh đi, tuy rằng hắn chỉ còn là bộ xương khô, nhưng Tần Phi Thường khẳng định hiện tại hắn tuyệt đối là một biểu tình xem kịch vui, gia hỏa này chính là cố ý tìm phiền toái.

Mắt thấy bà lão chủ nhà vừa quay đầu liền phải nhìn thấy bộ xương Ecgberht, Tần Phi Thường nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy bà lão, cứng rắn đỡ bà đến phòng khách ngồi xuống sô pha.

Bà lão chủ nhà: "?"

Tần Phi Thường nghiêm trang hỏi: "Ngài không có việc gì đi, vừa rồi thấy ngài lung lay một chút giống như muốn té xỉu, là tuột huyết áp sao?"

Cô nói thành khẩn lại đứng đắn, bà lão chủ nhà cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, "A? Tôi vừa rồi? Hình như không có gì không thoải mái?"

Ứng phó xong bà lão, Tần Phi Thường thấy bộ xương khô Ecgberht đang dựa vào cầu thang mà run rẩy.

Một người và một bộ xương khô một trước một sau vào cửa, bộ xương khô nhốt mình vào trong phòng tắm.

Bồn tắm có một tầng bọt che khuất mặt nước, bộ xương khô tròng lên phao bơi nhi đồng, chỉ lộ ra cái đầu ở trên mặt nước, hai tay đáp ở bên cạnh bồn tắm.

Tần Phi Thường mở cửa phòng tắm ra liền cảm giác bên trong tràn ngập hương hoa hồng nồng đậm -- đến từ sữa tắm, dầu gội, các đồ dùng và sản phẩm tắm rửa.

Vị điện hạ này không biết có cái tật xấu gì, tắm một lần là muốn bỏ nhiều thứ hoa hòe lòe loẹt như vậy, như bóng tắm rửa này sẽ liên tục không ngừng ở trong nước phun ra bọt cầu vồng.

Bọc khăn tắm tiến vào, Tần Phi Thường khả nghi mà chần chờ một chút, không biết muốn bỏ chính mình vào cái bồn tắm cầu vồng này hay không.

Cuối cùng cô vẫn mặt không đổi sắc mà chen vào. Dùng chân đẩy bộ xương khô trong bồn tắm sang bên kia, chính mình chiếm cứ một bên.

"Làm gì?" bộ xương khô Ecgbert ở trong bồn tắm bày tư thế ôm ngực. Hắn biết rõ hồ ly giảo hoạt này khẳng định là muốn tới xin lỗi.

Kết quả hắn nghe thấy Tần Phi Thường mở miệng nói -- "anh thực phiền toái, chậm trễ rất nhiều công việc của em."

.... Cái gì? Ecgberht phát hiện mình không nghe lầm, bộ xương cào bồn tắm một chút, phát ra một tiếng kẽo kẹt chói tai.

Tần Phi Thường không để ý tới uy hiếp hung tàn này, tiếp tục nói: "Em chưa từng tốn quá nhiều thời gian và tâm tư như vậy ở trên bất kì một người nào, anh là người đầu tiên, cũng là phiền toái lớn nhất trong nhân sinh của em."

Thanh âm xương cốt bén nhọn cào bồn tắm đột nhiên im bặt.

Tuy rằng đây không phải lời hay gì, nhưng...... Ecgberht quỷ dị mà cảm thấy sung sướng.

Tần Phi Thường cuối cùng nói: "Về sau trong nhân sinh của em sẽ không xuất hiện một người khác có thể làm em lãng phí nhiều tâm tư và thời gian như vậy nữa."

Đây đại khái là lời tỏ tình rõ ràng nhất mà cô có khả năng nói ra.

Bộ xương khô trầm mặc một lát, ở trong bồn tắm biển thành bộ dáng mỹ thiếu niên, oán hận mà búng bọt trên tay lên trên đầu cô, "Cô gái giảo hoạt!"

32 Một Ngày Nào Đó

Một ngày nào đó trò chơi "Trang Viên Hoa Hồng" còn chưa chế tác tốt.

Tần Phi Thường một mình đi đại học Thanh Sam học tập (nghỉ ngơi).

Bởi vì tình huống cô đặc thù, cũng bởi vì hoàn cảnh đại học, Tần Phi Thường không tính là quen thuộc bất kì bạn học nào. Cô duy trì nhân thiết độc lại độc vãng, đối với mọi người có thái độ lễ phép, cũng tuyệt đối không thể xưng là nhiệt tình.

Thời gian lâu dần, cô đúng ý nguyện ở chỗ này tìm được một nơi thanh tịnh có thể nghỉ ngơi.

Cô nhớ tới mấy năm trước một chị dâu khóc lóc tới tìm cô, nói anh họ nào đó của cô hình như có tiểu tam, thường xuyên lấy danh nghĩa tăng ca thuê phòng ở bên ngoài một thời gian. Chị dâu muốn cô cùng đi bắt gian, kết quả hai người thực sự tìm được một khách sạn nào đó, thấy anh họ một mình thả lỏng nằm ở trên giường, cái gọi là tiểu tam căn bản không có bóng dáng.

Sau đó anh họ nói với cô, kết hôn xong đối với tính tình của vợ mình có áp lực quá lớn, đôi khi muốn một mình lẳng lặng, cho nên mới sẽ một mình đi thuê phòng.

Lúc ấy Tần Phi Thường cảm thấy đầu óc người anh họ này có vấn đề, hiện giờ cô mới ngộ ra.

Nếu kết hôn xong, một nửa kia tính tình rất lớn, xác thật cần một không gian thanh tĩnh chỉ thuộc về chính mình. Đây là nguyên nhân đầu tiên mà mỗi tuần cô đúng hạn tới đây đi học.

Thứ nhất cảm xúc của Ecgberht không quá ổn định, không biết là vấn đề sinh lý hay là tâm lý, dù sao cũng là u linh bóng đè, cô lại không thể đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra một chút.

"...... thật sự quá phiền mà, hắn đặc biệt thích quấy rối, thường xuyên ở nhà phá hư bốn phía, để hấp dẫn lực chú ý của tôi."

Đang ngồi ở trên vị trí trống nghỉ ngơi Tần Phi Thường bỗng nhiên nghe thấy một nữ sinh phía trước nói như vậy.

Theo bản năng cô nhớ tới thường xuyên bị Ecgberht làm cho nhà ở thành một mảng hỗn độn, nhịn không được cẩn thận nghe xem.

"Hắn còn ăn vụng đồ ăn vặt của tôi, tôi ăn cái gì hắn đều phải thò qua xem, không đói bụng cũng muốn đoạt để nếm thử."

Tần Phi Thường: "..." Cô nhớ tới mỗi lần ở nhà mình ăn cái gì, đều sẽ bị Ecgberht đoạt đi, không khỏi gật gật đầu.

Nữ sinh lại nói: "Có đôi khi tôi đang vội vàng làm việc, không có thời gian để ý đến hắn, hắn sẽ đột nhiên phát giận, không phải tới quấy rối làm rớt bút chính là sập máy tính của tôi, còn sẽ từ sau lưng chọc tôi một chút! thật quá đáng!"

Tần Phi Thường: "....." Cô nhớ tới mình ở nhà làm việc, Ecgberht nhàn rỗi nhàm chán thiếu chút nữa hủy bàn làm việc của cô, rất nhiều lần nếu không phải cô trực tiếp dùng phương pháp nào đó dời đi lực chú ý của hắn thì cũng không có cách nào làm xong công việc. Gần đây hắn cũng sẽ đột nhiên từ sau lưng xông ra dọa cô một chút.

Nữ sinh còn đang oán giận, "Quá dính người, thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm tôi, tôi ra cửa hắn cũng muốn đi theo."

Tần Phi Thường: "..." Cô nhớ tới lúc cùng đồng nghiệp ăn cơm, Ecgberht xuất quỷ nhập thần hiện ra.

Hóa ra con người đều có phiền não giống nhau.

Một nữ sinh khác nói: "Đang ở trong phúc mà không biết phúc, tôi cũng muốn một con mèo con dính người làm bạn a! Chờ lát nữa tan học tôi muốn đi nhà cậu hút mèo!"

Tần Phi Thường sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại nữ sinh kia đang oán giận mèo trong nhà mình, mà không phải bạn trai.

Sắc mặt cô có chút vi diệu mà trầm tư trong chốc lát, vỗ vỗ vai nữ sinh phía trước, "Chào các cô, quấy rầy, vừa rồi nghe các cô nói đến mèo, có chút việc muốn thỉnh giáo các cô một chút, nhà tôi cũng có một con mèo."

Hai nữ sinh vốn tương đối xa lạ với cô, nghe cô nói đến mèo, lập tức nhiệt tình hơn, "Cô cũng nuôi mèo a, là mèo gì?"

Tần Phi Thường: "..... Nhặt được, màu đen, lông quăn, huyết thống...... tương đối cao quý, tính tình có chút lớn. Gần đây hắn thường xuyên cắn vai và tay tôi, các cô có biết vì sao không?"

Hai nữ sinh người tới ta đi mà thảo luận một chút, loại trừ khả năng ngứa răng linh tinh, cuối cùng nói: "Rất nhiều mèo đều thực kiêu ngạo, với chúng nó xem ra, chúng ta không phải người hầu dưỡng nó mà là thú hai chân được nó che chở. Có một thời gian tôi đi nhà bạn chơi, phó thác mèo trong nhà cho những người khác chiếu cố, sau khi trở về nó liền ôm tay tôi cắn, đây là bất mãn tôi bỏ qua nó, đang tuyến cáo địa vị của nó ở trong nhà, nó hy vọng tôi vẫn luôn cùng nó, nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của nó."

Tần Phi Thường mở rộng tầm mắt. Cô chỉ bởi vì nghe rồi cảm thấy tương đối giống, đột nhiên ma xui quỷ khiển hỏi vấn đề này, không nghĩ tới còn có thể từ phương diện này để giải thích. Xấu hổ nhất chính là, đại nhập suy nghĩ một chút thế nhưng thật sự có đạo lý.

Nữ sinh khẳng định mà nói: "Mèo cắn cô xong hẳn là lại liếm cô đi?"

Tần Phi Thường: "Xác thật." Chẳng qua liếm này không phải là liếm kia.

Nữ sinh cười rộ lên: "Vậy không sai, nếu mèo vẫn luôn dùng miệng cọ cô, chính là đang đem một loại hương vị trên người nó cọ đến trên người cô, đây là một loại dục vọng độc chiếm, tuyên cáo chủ quyền, nó coi cô là vật sở hữu của nó."

Tần Phi Thường: "..." Mùi hương hoa hồng trên ngườiEcgberht quá nồng, làm cho cô mỗi ngày không cần nước hoa, những người khác đều cho rằng cô dùng nước hoa mùi hoa hồng.

"Thì ra là thế, thụ giáo." Tần Phi Thường nghe nữ sinh nhiệt tâm đó nói về nuôi mèo cả một buổi học, tan học rồi còn bỏ thêm số liên lạc của nữ sinh đó.

Chờ cô đi rồi, hai nữ sinh bắt đầu đàm luận về bạn học Lorraine thần bí này, "Lúc trước còn tưởng rằng cô ấy khinh thường để ý người ta, hiện giờ xem ra đồn đãi sai, khá dễ nói chuyện."

Leng keng một tiếng chuông nhắc nhở, nữ sinh cầm lấy di động nhìn, sửng sốt.

Bạn cô ấy hỏi: "Làm sao vậy?"

Nữ sinh mê mang giơ di động lên, "Lorraine phát cho tôi một hồng bao lớn."

Bên này Tần Phi Thường trải qua nhắc nhở liền có ý nghĩ mới, nghiên cứu tỉ mỉ kỹ xảo nuôi mèo, đẳng cấp cao hơn một tầng.

Lão tổ tông nói, vạn sự vạn vật kỳ thật đều tương thông, lời này quả thực không sai.

Một ngày nào đó sau khi trò chơi Trang Viên Hoa Hồng bán ra mười năm.

Tần thị này từ một tay Tần Phi Thường chế tạo nhãn hiệu, dưới trướng đã có mười mấy công ty bất đồng, trò chơi, điện ảnh, mua sắm, internet thậm chí điền sản và khoa học kỹ thuật, chế tạo vân vân các phương diện.

Lúc mới sơ sơ bộc lộ tài năng, rất nhiều truyền thông đã rất tò mò, vì sao cô phải đặt cho nhãn hiệu cái tên "Tần thị" kỳ quái như vậy, tiếp theo liền nghe nói cô sửa lại tên cho mình, gọi là "Tần Phi Thường".

Đối với ý nghĩa và ngọn nguồn về tên và nhãn hiệu của cô, truyền thông suy đoán rất nhiều năm, Tần Phi Thường trước sau không có bất kì đáp lại nào.

Cô rời xa cố thổ, lẻ loi một mình ở dị thế, luôn muốn ghi khắc chút gì, như vậy mới sẽ không quên mình là ai, từ đâu ra, muốn đi đâu.

Lúc cô thay đổi tên, Ecgberht hỏi cô: "Tên của em và bí mật của em có quan hệ đi, chừng nào thì em sẽ nói cho ta bí mật của em?"

Tần Phi Thường đối diện hắn nói: "Anh có thể tự tìm kiếm đáp án."

Tốt nhất hắn vĩnh viễn bảo trì lòng hiếu kỳ này.

Tòa nhà Tần thị hiện giờ là mấy năm trước mới dọn đến, cao hơn một trăm tầng, do Tần Phi Thường tự mình tuyển chọn xây dựng, dưới lầu đào một cái hồ nhân tạo rất lớn, hình dạng đều giống như đúc cái hồ trong trí nhở của cô, chỗ giống nhau là ở bên hồ cô cho người trồng rất nhiều cây cối, tạo rừng cây có diện tích lớn.

Đó vốn dĩ hẳn là nơi tuyệt hảo để giải sầu thưởng cảnh, nhưng bởi vì bên hồ trồng hoa hồng đỏ, đại bộ phận nhân viên công ty Tần thị cũng không dám đi qua, đặc biệt là buổi tối.

Nguyên nhân trong đó còn phải nói từ thời Tần thị chế tác trò chơi "Trang Viên Hoa Hồng" rất phổ biến kia, trong trò chơi hoa hồng đỏ mọc ra đôi mắt, là bóng ma tâm lý của một thế hệ, sau đó công ty game Tần thị lại ra một loạt game kinh dị, đều có nguyên tố mắt hoa hồng.

Công ty game đó biểu tượng chính là một đóa hoa hồng ở giữa có một con mắt. Mọi người từ đây nhìn đến biểu tượng hoa hồng sẽ bởi vậy mà nghĩ đến game kinh dị, nghĩ đến một loạt cảnh tượng bóng ma, khiến cho không phải một hai người gặp phải chứng sợ hãi hoa hồng.

Theo thống kê, trò chơi này ngang trời xuất thế, doanh số bán hoa hồng đã giảm xuống rất nhiều.

Đến Tần Phi Thường là đại lão bản cũng nghe nói đến, nhân viên nào đó trong công ty game của cô tặng hoa hồng cho bạn gái, ở trong hoa ẩn giấu mặt giả, muốn cho bạn gái một kinh hỉ, kết quả đương trường dọa khóc bạn gái, mất luôn người yêu.

Loại hoa hồng này tuy rằng biến thành bóng ma của rất nhiều người, nhưng toàn bộ nhân viên công ty Tần thị đều biết, Tần tổng bọn họ thích nhất chính là hoa hồng. Nếu không thích, không có khả năng dùng hoa hồng làm nhãn hiệu, mười năm như một ngày chỉ dùng nước hoa mùi hoa hồng, còn ở bên hồ trồng nhiều hoa hồng như vậy.

Đối với việc này Tần Phi Thường tỏ vẻ: "Ha."

Nói ngắn lại, hồ nhân tạo và rừng cây bên cạnh tòa nhà Tần thị ban đêm sẽ không có người khác. Chỉ có Tần tổng ngẫu nhiên sẽ cùng đối tượng của cô xuất hiện ở bên hồ.

Ở Tần thị, Ecgberht là một cái đề tài vi diệu.

Bề ngoài hắn là Boss trong trò chơi "Trang Viên Hoa Hồng", bóng ma tâm lý của một bộ phận người chơi, cũng là bạch nguyệt quang trong cảm nhận của một đám người chơi liếm nhan khác.

Bởi vì thật sự quá đẹp, trong trò chơi bị hắn giết cũng rất khó chán ghét hắn, không ít người chơi trò chơi chính là vì ngắm Boss đẹp nhất trong truyền thuyết này.

Người không quen biết hắn thì không rõ ràng lắm, người biết đều phát hiện nhiều năm như vậy qua đi, hắn vẫn là bộ dáng trong trò chơi kia, dường như vĩnh viễn sẽ không già đi. Đối với dị thường của hắn, không ai dám nhắc tới, cũng không ai có thể nhắc tới. Trừ liên quan đến trò chơi, hắn cũng không xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, biết hắn tồn tại cũng chỉ có rất ít người, phần lớn đều là nhân viên Tần thi.

"Mấy ngày nay sao không nhìn thấy điện hạ?" Tòa nhà Tần thị, một nhân viên lễ tân thấp giọng nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.

Đồng nghiệp cô ấy sắc mặt tái nhợt, không có tinh thần mà trả lời, "Ừ."

"cô làm sao vậy, sao không có tinh thần, ngày thường không phải cô nghe thấy đề tài về điện hạ liền kích động sao?"

"Tôi cũng không biết, hai ngày này cả người rét run, có thể là hai ngày nghỉ trước cùng bạn trai đi ra ngoài chơi, không nghỉ ngơi tốt mới sinh bệnh."

Hai người đang nói, thấy từ cửa có một người đi vào.

A, là điện hạ! Hai người đều ánh mắt sáng lên, nhân viên lễ tân thân thể không thoải mái cũng lên tinh thần bày ra một gương mặt tươi cười.

Mỹ thiếu niên trước nay không nhìn các cô bỗng nhiên đi tới, tùy tay bắt một cái, sau đó thật giống như kéo thứ gì đi vào thang máy.

"Điện hạ vừa rồi đang làm gì?"

Cô gái lễ tân có cảm giác không thoải mái kia ngạc nhiên, vuốt cánh tay và trán mình, "Hai ngày này tôi vẫn luôn cảm thấy thân thể thực lạnh, hiện giờ đột nhiên hết lạnh?"

Cô hồi ức động tác vừa rồi của điện hạ -- tay nhẫn mang đá quý thoảng qua ở trước mắt mình, "Tôi, tôi hình như hoa mắt? Vừa rồi, tôi nhìn thấy điện hạ bắt đi thứ gì từ trên người tôi?"

Cô ấy nói xong, hai cô gái nhìn nhau.

Ecgberht kéo một con u linh đi văn phòng Tần Phi Thường, ngoài văn phòng những bí thư nhìn thấy hắn đều là vẻ mặt bình thường, sôi nổi cùng hắn chào hỏi.

Tần Phi Thường chỉ nhìn hắn một cái liền chú ý tới tư thế trên tay hắn.

"Anh bắt thứ gì?"

Ecgberht ngồi vào vị trí chuyên chúc của hắn, niết đi niết lại cục u linh trên tay kia, tạo thành một quả cầu, "Ở trong công ty phát hiện một con u linh."

Hắn đặt quả cầu ở trước mắt mình, ngón tay chọc vào sọ não u linh, cười nói: "Nơi này là địa bàn của ta, thật lâu không có u linh khác dám đến gần rồi."

Tần Phi Thường coi như không nghe thấy, chờ hắn chơi xong thứ kia, cô mới ngẩng đầu hoạt động cổ tay một chút, thuận tiện từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện.

"Xem gần đây anh nhàm chán, mua thứ này cho anh."

Ecgberht cong chân đứng dậy đi qua, tùy ý cầm lấy văn kiện, "Thứ gì?"

"Một hòn đảo." Tần Phi Thường bình đạm nói.

Ecgberht: "......"

Tần Phi Thường nhìn máy tính, nói: "Đảo Tomani, em đã mua. Em sẽ an bài xây lại, chính anh quyết định xây thành cái gì......"

Nói còn chưa dứt lời, cô bị người từ phía sau ôm lấy, bên cổ đau xót. Ecgberht không biết vì sao đột nhiên thực hung ác cắn cổ cô.

Bí thư gõ cửa vào nhìn một cái tạo hình của bọn họ, bình tĩnh mà nói câu xin lỗi rồi lui ra ngoài đóng cửa lại.

Tần Phi Thường: "..... Buông miệng."

Cô phát hiện Ecgberht tựa hồ thực cảm động.

Nhưng mà --

Nói thật, cô mua đảo này, chủ yếu là hy vọng hắn có thể nuôi u linh nhặt ven đường ở trên đảo, không nuôi dưỡng ở nhà, mỗi ngày cô trở về nhìn thấy trong nhà tán loạn u linh, thật giống như nhìn thấy sủng vật quấy rối.

*

Hôm nay buổi tối, Tần Phi Thường ngủ rồi, phát hiện mình xuất hiện ở trong một đại sảnh. Đúng, chính là cái đại sảnh quen thuộc ở phế tích lâu đài cổ.

Bên cạnh còn có hơn bốn mươi người, bao gồm Lyon và Mandison, Tần Phi Thường nhìn một vòng liền phát hiện đây là những người năm đó bị nguyền rủa. Có tráng niên sớm trọc, có tráng niên béo phì, chỉ mơ hồ còn có bộ dáng năm đó.

Qua mười năm an ổn, mọi người đột nhiên xuất hiện ở cái đại sảnh quen mắt này, sau khi lấy lại tinh thần đều sợ hãi.

Trước lúc bọn họ bắt đầu khóc thành tiếng, phế tích lâu đài cổ đột nhiên rực rỡ hẳn lên, trở nên như là một hiện trường hoa lệ long trọng của...... hôn lễ.

Cánh hoa hồng màu trắng và màu đỏ từ trên đỉnh rót xuống, hai bên trên bàn bày đầy đồ ăn cùng rượu ngon. Gác chuông bên ngoài đang vang lên từng hồi, dương cầm đặt ở lầu hai cũng tự động tấu vang âm nhạc.

Tần Phi Thường nhìn trên người mình, không phải cô mặc áo ngủ trước lúc đi vào giấc ngủ, là một cái váy màu trắng, nếu không nhận sai, là bộ mấy ngày trước Ecgberht xem trong quyển sách mẫu sản phẩm mới nhất mùa này.

Cầm gậy chống màu bạc, mặc tây trang màu trắng, Ecgberht từ lầu hai đi xuống, hắn nói với mọi người đang run bần bật: "Hoan nghênh tới tham gia hôn lễ của ta."

Mọi người: "???"

Ecgberht: "Bất quá ta không có thời gian chiêu đãi các ngươi, các ngươi tự tiện đi, chơi vui."

Hắn giống như năm đó bỏ qua mọi người, lập tức đi đến trước mặt Tần Phi Thường, dưới cái nhìn chăm chú khiếp sợ của những người khác, dắt cô từ trong đám người ra tới cửa, nơi đó có một con hắc mã dịu ngoan.

Ecgberht đỡ cô lên lưng ngựa, "Ta mang em đi ngắm hòn đảo này."

Tần Phi Thường thấy "các Tân khách" trợn mắt há hốc mồm, tựa như mộng du, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên đi vào tòa phế tích lâu đài cổ này, mặc danh cảm thấy một trận buồn cười, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

"Được rồi" cô đưa tay cho Ecgberht.

-- đây là đảo của hắn.

-- đây là nơi ác mộng bắt đầu, cũng là nơi ác mộng kết thúc.

(Xong chuyện xưa thứ tư ❤️❤️ ❤️)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro