IV-C29-C30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29 Trang Viên Hoa Hồng

Cô không chuẩn bị tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Dù hai tháng trước lão bà Pháp Hải này tìm tới cửa muốn cô phối hợp đối phó Ecgberht, cô cũng sẽ khịt mũi coi thường, càng không cần nói đến hiện tại -- hiện tại Ecgberht chính là nhân viên quan trọng không thể thiếu trong công ty cô, đang khai phá trò chơi thứ hai "Trang Viên Hoa Hồng" . Nếu phải đối phó hắn, những công việc của hắn thì để lại cho ai?

Thấy Tần Phi Thường muốn đi, linh môi Ronika rốt cuộc minh bạch, đây là không thể đồng ý. Bà ta tức giận mà hét lớn một tiếng: "Nếu cô không phối hợp, thì chớ có trách ta!"

Nói rồi từ túi tùy thân lấy ra một cái chuông cầm tay màu xanh đồng, chuông rung lay động, tiếng chuông kỳ lạ mang theo ý vị mê hoặc nhân tâm vang lên.

Bước chân Tần Phi Thường theo tiếng chuông chậm lại, cả người cô lay động giãy giụa trong chốc lát, thần thái trong mắt chậm rãi biến mất, bị khống chế đi trở về trước mặt Ronika.

"Đây là trừng phạt vì cô tự cao tự đại." Hừ cười một tiếng, Ronika từ trong túi móc ra một cây cỏ khô đốt lên, phối hợp một bình tinh dầu nhỏ, làm mùi khói cùng mùi hương tinh dầu đặc thù chui vào trong mũi Tần Phi Thường.

Ngón tay khô khốc của bà ta phát động ở trước mũi Tần Phi Thường, thanh âm khàn khàn nói: "Lorraine, bởi vì bà nội chết mà cô oán hận u linh bóng đè đó, sau này cô sẽ phối hợp với ta giết chết u linh bóng đè ......"

Nhìn thấy Tần Phi Thường chậm rãi gật đầu, nhắm mắt lại, Ronika vừa lòng mà cười lên. Dù phản nghịch thì thế nào, một cô gái bình thường không có năng lực, bà ta muốn cô làm cái gì, cô sẽ làm cái ấy.

Cao hứng với kế hoạch thành công, linh môi Ronika hoàn toàn không phát hiện cách chỗ bà ta không xa. Tần Phi Thường thần sắc thanh minh mà đứng ở một bên, phía sau còn dựa vào Ecgberht đang tươi cười.

Vừa rồi một hồi vu thuật đốt cỏ khô tinh dầu mê hoặc kia, Ronika hoàn toàn là làm với không khí. Ở trong ý thức của bà ta, Tần Phi Thường đang đứng ở trước mặt, bị bà ta thành công mê hoặc, nhưng trên thực tế, Tần Phi Thường xem đồng hồ rồi chạy lấy người, Ronika đã lâm vào cảnh trong mơ, về sau phát sinh đều là "tình tiết mộng tưởng hão huyền" của bà ta.

Đại sư tạo mộng Ecgberht tới kịp thời, vừa lúc không dấu vết ở trong mộng tiếp tục âm mưu Ronika bố trí ra.

"Bà ta muốn mê hoặc em giết chết ta?" Ecgberht cười ra một cỗ huyết tinh khí.

"Đại khái." Tần Phi Thường chỉ nhìn thấy Ronika biểu diễn trước mặt, không có thị giác cảnh trong mơ của Ecgberht, chỉ có thể từ động tác suy đoán vừa rồi Ronika muốn làm gì.

Cô nhìn mỹ thiếu niên gác đầu ở trên vai mình, thấy môi đỏ hắn giơ lên, trong ánh mắt lại không hề ý có cười, liền đoán được khả năng hắn muốn giết linh môi này.

Nơi này là phía dưới tòa nhà công ty của cô, ở chỗ này xuất hiện vụ án giết người, dọa đến nhân viên thì làm sao, ảnh hưởng công việc thì làm sao? Tần Phi Thường không dễ phát hiện mà nhíu mi, sau đó cô nói: "hiện giờ bà ta lâm vào cảnh trong mơ, phân không rõ cảnh trong mơ và hiện thực, không bằng ở cảnh trong mơ anh chế tạo cho bà ta một ít thứ đáng sợ."

"Hử?" Ecgberht quay đầu nhìn cô, ý đồ từ trên mặt cô tìm ra cái gì.

Tần Phi Thường: "Xây dựng ra bộ dáng bà ta điên điên khùng khùng, được không? Bà ta nhìn qua là linh môi thực chú trọng mặt mũi, thực muốn người ta tôn kính, nếu ở nơi công cộng nổi điên, lên tin tức một chuyến, bị cảnh sát bắt đi..." Cô để lại âm cuối chưa đã thèm cho Ecgberht tự mình tưởng tượng.

Ecgberht nghĩ nghĩ, tựa hồ cảm thấy như vậy xác thật càng thú vị, chớp chớp mắt, "Được đấy." hắn nói, ác liệt mà cười cười với Ronika, dùng ngón tay vẽ cái vòng ở phía trước đôi mắt bà ta, "Đây là trừng phạt vì ngươi tự cao tự đại."

Ronika như nhìn thấy hình ảnh gì khó có thể tin nổi, mở to hai mắt nhìn không khí chung quanh.

Ở trong ý thức của bà ta, bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều u linh và sương mù dày đặc, cơ hồ nháy mắt bao trùm nhà cửa và cây cối chung quanh.

Là u linh bóng đè kia phát hiện ra bà ta! hắn chạy đến, tức giận! Ronika tránh né u linh gào thét trong không trung, không ngừng từ trong bọc nhỏ của mình móc ra tài liệu vu thuật, muốn xua tan u linh vậy quanh. Nhưng chúng nó quá lợi hại, vu thuật của baà ta không có tác dụng với chúng nó. Ronika chỉ có thể vừa lớn tiếng niệm chú ngữ, vừa trốn ra bên ngoài, định chạy ra khỏi sương mù dày đặc bao vây.

*

Trong ánh mắt người bình thường như Tần Phi Thường,Ronika đang nổi điên tại chỗ. Bà ta đối diện với không khí múa may, nhảy nhót, trong miệng là to, từ trong túi móc ra các thứ lung tung rối loạn như phù chú, xương cốt, người nhỏ linh tinh ném vào không trung.

Tần Phi Thường: "....." Tuy rằng không biết bà ta ở cảnh trong mơ mà Ecgberht chế tạo đã nhìn thấy cái gì, nhưng xem bộ dáng hoảng không chọn đường, vậy phỏng chừng thực đáng sợ.

Sự tình giải quyết xong, cô chuẩn bị lên lầu làm việc, Ecgberht đáng yêu muốn xem náo nhiệt, đẩy cô chạy theo Ronika. Ngoại trừ bọn họ, trên đường còn có những người khác cũng chú ý tới Ronika đang khoa trương, sôi nổi lao lên cầm di dộng chụp ảnh, quay video.

"Bà ấy làm sao vậy, nổi điên?"

"Có biết bà ta không?"

"Cmn, sức lực bà ấy thật lớn! đẩy ngã đèn đường!"

"Bà ta đang khiêu vũ sao...... Oa, bà ta đốt thứ gì! Mau dẫm lên, dập tắt lửa a!"

"Nhanh gọi điện thoại cho cảnh sát, đưa người bệnh này về bệnh viện tâm thần đi, để bà ta ở bên ngoài chạy loạn quá nguy hiểm!"

Trong một đám người vây xem, linh môi Ronika đầu tiên là nhảy vũ đạo kỳ lạ giống tinh tinh, lại trên mặt đất hắt một mảnh chất lỏng tanh hôi, cuối cùng còn muốn đốt lửa thiêu cây ven đường, bị quần chúng nhiệt tâm vây xem ngăn lại, giao cho cảnh sát.

"Phut ––Ecgberht từ đầu tới đuôi đều mang mũ lưỡi trai, chôn nửa khuôn mặt ở trên vai Tần Phi Thường, chỉ lộ ra một đôi mắt, cười không ngừng. Chờ đến khi Ronika bị cảnh sát mang đi, hắn còn chưa đã thèm mà nhìn xe cảnh sát đi xa.

Tần Phi Thường lại nhìn đồng hồ, thực hay, hai mươi phút đi qua, cô lại lãng phí thời gian hai mươi phút quý giá.

"Hiện giờ có thể lên lầu làm việc?"

"Đương nhiên có thể." Tiểu công chúa bị chọc cười phá lệ dễ nói chuyện, rốt cuộc buông eo cô ra, thoát ly từ phía sau lưng cô.

Bất quá chỉ hai tiếng, trên ứng dụng mạng xã hội, video lấy linh môi Ronika làm vai chính đã phát hỏa.

# click vào xem lão bà khủng bố đẩy ngã đèn đường, bản ba phút hoàn chỉnh #

# bà lão giả dạng kỳ quái bên đường vũ đạo thần bí, hư hư thực thực tôn giáo kiểu mới #

# bà lão goá bụa bên đường **, được người qua đường cứu #

#......#

Ecgberht đến vẽ cũng không vẽ, đối với di động thường thường phát ra tiếng cười vui sướng khi người gặp họa, nhân viên khác cũng xem náo nhiệt, thảo luận chuyện vừa phát sinh dưới lầu, ở trên mạng nói chuyện phiếm đến tình cảm mãnh liệt.

Tần Phi Thường nghĩ thầm thật thú vị như vậy? Mở ra trang web xã hội lớn nhất nhìn một lát, xoát mười phút, cô không có ý tưởng gì với linh môi Ronika lửa nóng trên trang đầu, trong đầu ý niệm duy nhất chính là -- trang web này thể nghiệm sử dụng thật sự quá kém, cần phải làm một bản mới. Xếp sau website mua sắm và phần mềm chi trả đi.

Vây xem bát quái một buổi sáng, cũng sờ cả một buổi sáng, Ecgberht tâm tình rất tốt, đối đãi với các nhân viên công ty cũng thân thiết hơn không ít.

Mấy ngày gần đây một đám đồng nghiệp bị hắn áp bức run bần bật, mỗi ngày đều bị hắn ghét bỏ, không hẹn mà cùng cảm thấy thả lỏng.

Chế tác một trò chơi rất phức tạp, tuy rằng Ecgberht vừa làm vừa học, gánh vác rất nhiều công việc, nhưng có một ít bộ phận yêu cầu những người khác hợp tác.

Bình thường dưới tình huống thẩm mỹ vẫn còn, có chút chủ nghĩa hoàn mỹ, khả năng còn có chứng cưỡng bách, tiểu vương tử yêu cầu cao với thứ mình chế tác, mà những người khác không đạt được trình độ làm hắn vừa lòng, đến lúc này, hắn sẽ biến thành một bộ dáng khác, bắt đầu xã súc cuồng táo--

"Tôi muốn chính là hiệu quả này, anh làm cái quái gì vậy?!"

"Cậu không phải nói cậu có thể hoàn thành yêu cầu của tôi sao! A!"

"Không được, làm lại, từ đầu!"

"Lần sau lại lấy mức độ hoàn thành đồ vật này cho tôi xem, cô biết sẽ xảy ra cái gì sao?"

"Ta bây giờ gọi u linh tới đây, dạy hắn ba ngày, hắn có thể còn làm tốt hơn cậu."

Mỗi khi Ecgberht dùng ánh mắt và ngữ khí nói chuyện lạnh căm căm như vậy, các nhân viên đều có cảm giác bị đồ vật khủng bố vô hình bao phủ, bởi vậy không chỉ hoàn toàn không tức giận nổi, còn dưới áp lực cực lớn mà tiến bộ nhanh chóng, miễn cưỡng bắt kịp yêu cầu của Ecgberht.

Ngoan đến giống một đám cừu con.

Tần tổng thấy vậy vui mừng, trừ phát hiện lương tâm cho mọi người thêm tiền lương, việc khác cái gì cũng không can thiệp.

Bất quá, Tần Phi Thường hoài nghi Ecgberht khả năng thật sự nghĩ đến triệu hoán u linh tới đây tự mình dạy dỗ bọn họ làm trò chơi, xây dựng một tổ chế tác trò chơi.

Nếu như vậy, cô cũng duy trì, bất quá vì an toàn về thể xác và tinh thần của những nhân viên nhân loại khác, cô có thể suy xét ở gần đây thuê văn phòng khác an bài nhân viên u linh vào ở.

Đáng tiếc, Ecgberht chỉ nói nói mà thôi, cũng không có hành động thật.

Tần tổng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, căn cứ nguyên tắc không buông tha sức lao động miễn phí, cô còn thử thăm dò hỏi một lần, "U linh không phải không có thần trí sao, dạy bọn họ chế tác trò chơi được không?"

Ecgberht cười như không cười mà nhìn cô, "Em còn muốn u linh khác?"

Tần Phi Thường: "Coi như tôi chưa nói."

Bị Ecgberht mạnh mẽ thúc giục, tiến độ khai phá trò chơi tiến triển cực nhanh, bọn họ bình bình ổn ổn làm xong trò chơi cũng an bài bán ra xong. Rốt cuộc Tần tổng từ trong địa ngục công việc không thấy ánh mặt trời dời đi lực chú ý, lúc này mới ý thức được gần đây tựa hồ thực bình tĩnh, không xuất hiện vu sự linh môi gì quấy rối.

Chẳng lẽ ý thức được Ecgberht lợi hại, từ bỏ?

Vu sư Rhodes không có từ bỏ, ông ta chỉ hữu tâm vô lực.

Vu sư Aule còn nằm ở trên giường cần người chiếu cố, linh môi Ronika lại bị bắt, cho dù có cha con Lyon hỗ trợ, rất nhanh đã đưa Ronika ra, nhưng trạng thái của bà ta so với vu sư Aule còn phiền toái hơn, hiện tại bà ta thường xuyên phân không rõ hiện thực và hư ảo, vì loại bỏ "U linh" bên người, thiếu chút nữa đốt cả biệt thự.

Vu sư Rhodes vì giải trừ hiệu quả mặt trái trên người bọn họ mà sứt đầu mẻ trán, nơi nào còn lo lắng chủ động tìm phiền toái.

Ngay cả Lyon ban đầu mời ông ta hỗ trợ, nhìn bọn họ liên tiếp thất bại, cũng bắt đầu hối hận.

Thứ nhất chuyện không ổn gì cũng chưa gặp, Ecgberht cũng không tới tìm cậu phiền toái, sớm biết vậy, lúc trước nhìn một chút cũng thôi, vì sao còn muốn đi trêu chọc hắn -- bởi vì băn khoăn như vậy, cậu không dám xé rách mặt, không dám ra tay với công ty của Tần Phi Thường.

Không dám chủ động tiếp xúc với Tần Phi Thường và Ecgberht, cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm công ty game của Tần Phi Thường, yên lặng chú ý động tác của bọn họ.

Bọn họ tuyên bố ra tranh tuyên truyền, bên trên là phế tích lâu đài cổ quen mắt, làm Lyon hãi hùng khiếp vía, đồng thời lại có mê mang nói không nên lời.

A...... Sao lại đem thứ này làm thành trò chơi, ai làm?

Trò chơi tên là "Trang Viên Hoa Hồng" ngay từ đầu bán ra, cậu lập tức mua. Trong quá trình thể nghiệm, cả người mồ hôi lạnh, quá chân thật, hết thảy đều là tự cậu trải qua, còn có những cách chết đó, mỗi một cách đều làm cậu cảm thấy đồng cảm như bản thân mình cũng bị, cái cảm giác bị nhốt ở chỗ nào đó, làm thế nào cũng trốn không thoát làm cậu hồi tưởng lúc trước đã trải qua, cơ hồ nổi điên.

Lyon sắc mặt khó coi mà nhìn chăm chú vào hình ảnh trò chơi. Cái cốt truyện này, chẳng lẽ, đây là nơi phát ra nguyền rủa với bọn họ sao?

Không trải qua tra tấn nguyền rủa, người bình thường chơi trò chơi cũng bị trò chơi chế tác hoàn mỹ này kinh diễm, cùng ngày bán ra, diễn đàn trò chơi đến chỗ nào cũng có thể thấy được người chơi khen ngợi, hấp dẫn càng nhiều người đến mua.

Trò chơi này chân chính lửa nóng nổ mạnh là vào ba ngày sau, một ít người chơi thông quan rồi phát thiếp ở diễn đàn trò chơi.

Những người này dùng ngữ khí mê huyễn, mang theo sợ hãi và hưng phấn, miêu tả mình chơi trò chơi này xong trải qua cảnh trong mơ chân thật.

"Tôi ở trong mộng thật sự đi tới lâu đài cổ kia, hết thảy đều như là thật, tôi có thể ngửi được mùi hương hoa hồng, thống khổ bị giết chết đều chân thật như vậy, lúc tôi tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường, toàn thân đều ướt mồ hôi, mất một lúc lâu mới hoãn lại."

"Tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi có giấc mộng đó, thật là đáng sợ, tôi đã hai ngày không dám chơi trò chơi, tôi sợ lại có giấc mộng đó."

"Tôi thật sự không thể tin được, tôi cảm thấy trò chơi này...... có lực lượng thần bí, quá chân thật, ai từng chơi đều biết tôi đang nói cái gì."

"Quá kích thích! Quả thực quá kích thích, đây là trò chơi tôi tha thiết ước mơ!"

"Trò chơi này có một ma lực, rõ ràng thực sợ hãi, nhưng tôi không tự chủ được lại mở trò chơi."

"Thống kê một chút nhân số nằm mơ ở diễn đàn ..... Cho nên trò chơi này đến tột cùng là tình huống thể nào?!"

"Tôi cảm giác các người đều đang lừa gạt, vì thế tôi quyết định cũng chơi một chút trò chơi thần kỳ này."

Trò chơi "Trang Viên Hoa Hồng" nhiệt độ nhảy lên đệ nhất, các loại suy đoán và thảo luận, dẫn phát lòng hiếu kỳ của vô số người.

Tìm kiếm kích thích là bản năng của mọi người, đây là nguyên nhân phim kinh dị vì sao được quần chúng tiếp nhận lớn như vậy, đó cũng là nguyên nhân trò chơi "Trang Viên Hoa Hồng" này đại bạo.

Những người chơi nằm mơ đó đều ở trong trò chơi giết NPC lung tung trong trang viên. Vẫn luôn chú ý trò chơi này, Ecgberht khó chịu với bọn họ, vì thể cho bọn họ một chút giáo huấn nho nhỏ, làm cho bọn họ cũng thể nghiệm cảm giác bị giết.

Hắn dẫn phát ra trận nhiệt độ này, trong lúc vô ý hung hăng tuyên truyền trò chơi một đợt.

Đối với việc này, Tần Phi Thường cười mà không nói.

Cô chỉ có thể nói, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay cô.

30 Ánh Trăng Thật Đẹp

"Trang Viên Hoa Hồng" hoàn toàn bạo, hot ở mức độ cao nhất, người dù không chơi trò chơi cũng đều nghe nói trò chơi này thần bí, từ đây bí ẩn lớn nhất chưa giải trong lịch sử các trò chơi chính là bí ẩn về trò chơi "Trang Viên Hoa Hồng" biến thành ác mộng chân thật.

Vậy đã không chỉ là một trò chơi, còn là một hoạt động tìm kiếm kích thích.

Công ty game của Tần Phi Thường bởi vì trò chơi này hỏa bạo, trong nhất thời cũng nổi bật vô song, những người từng chơi "Trang Viên Hoa Hồng" cảm giác chưa đã thèm, hoặc là không dám chơi lại ngo ngoe rục rịch, đều bắt đầu chú ý công ty các cô còn làm trò chơi gì -- vào ngay lúc này, công ty game online của Tần Phi Thường chế tác trò chơi di động đầu tiên.

Trò chơi này trước khi Ecgberht hoàn toàn vào công ty làm việc đã bắt đầu chế tác, bị cô áp đến bây giờ mới online, Tần Phi Thường chọn thời gian, vừa lúc có một đợt nhiệt độ, trở tay cũng đưa trò chơi di động này lên đứng đầu.

Trò chơi di động so với game một người chơi càng dễ phổ cập, mức phổ biến càng rộng. Tần Phi Thường trong quá trình chế tác trò chơi cũng không tham dự quá nhiều, chỉ tổng hợp một ít điểm quan trọng chính trong game mobile đứng đầu ở đời trước, cho các nhân viên một ít phương hướng đại khái, làm được thành phẩm tốt ngoài ý muốn. Bởi vì hậu kỳ được Ecgberht dạy dỗ, các nhân viên chế tác game mobile cùng với "Trang Viên Hoa Hồng" còn có một chút liên động. Tóm lại, công ty game của Tần Phi Thường bởi vì hai trò chơi này mà phát hỏa.

Các nhân viên từ khi trò chơi bán ra đã bắt đầu chúc mừng, chờ tới tay đẩy giá lại chúc mừng một đợt, trong công ty mỗi ngày đều hỉ khí dương dương.

Tần Phi Thường không có cảm giác gì, ở bên mảng trò chơi kỳ thật cô không đầu tư quá nhiều tâm huyết. Trong thời gian này cô bận rộn phần lớn là bởi vì đang làm phương hướng phát triển kế hoạch khác, như ứng dụng mạng xã hội, phần mềm mua sắm, phần mềm chi trả vân vân. Những cái đó mới là phương hướng phát triển trọng điểm cô chuẩn bị cho ba năm sau.

Ngoài phương hướng trò chơi giải trí và sinh hoạt, cô đương nhiên cũng có dã tâm, bất quá hiện tại nói những cái đó còn quá sớm.

Còn trò chơi, cô thuần túy là dùng để thu hoạch tài chính trước, thuận tiện cho Ecgberht phát tiết một chút, giải quyết di chứng nguyền rủa.

Hơn nữa cô muốn tiến quân vào sản nghiệp khác, cũng phải có trường hợp thành công nâng giá trị con người, hiện tại công ty trò chơi này chính là ván cầu thực tốt.

Dã tâm bừng bừng, Tần tổng không nhanh không chậm từng bước mà làm kế hoạch xây dựng đế quốc thương nghiệp của mình, ở trong một đám nhân viên vui đến điên rồi vẫn đồ sộ bất động.

Một vai chính khác là Ecgberht thành công nâng đỡ trò chơi, đồng dạng cũng bình tĩnh, từ đầu tới đuôi cũng chưa tham dự cuồng hoan với những người khác, ngồi ở trong một góc có phong cảnh tuyệt hảo lấy ánh sáng tốt nhất, hắn vẽ tranh sơn dầu của hắn.

Hắn và cả Tần Phi Thường, hai người phảng phất đều tự mang một loại khí chất ngăn cách với người khác.

Vì trò chơi tăng ca đã nhiều ngày, các nhân viên lấy được tiền thưởng, lại được kỳ nghỉ hai ngày, vừa đến thời gian tan tầm lập tức chạy lấy người, đi ra ngoài chơi, trở về nghỉ ngơi, bồi bạn trai bạn gái..... Trong công ty chỉ còn lại có Tần Phi Thường và Bá Đặc.

Tần Phi Thường tắt ngọn đèn lớn ở chỗ ngồi, chỉ còn lại một chiếc đèn bàn mờ nhạt.

Cô làm xong bước tiếp theo của kế hoạch, hơi mệt mỏi gỡ mắt kính xuống, đè đè giữa mày và huyệt Thái Dương.

Dù có lợi hại, mỗi ngày phải tự hỏi nhiều việc như vậy, lần trước cũng cùng những người khác ngâm mình ở trong công ty, đương nhiên sẽ cảm thấy mỏi mệt, hiện giờ sự tình hạ màn, cô cũng tạm thời thả lỏng.

Trong công ty không có những người khác, cô không cần bưng cái giá, tùy ý mỏi mệt xuất hiện ở hai mắt mình, dựa vào trên ghế phát ngốc.

Ánh mắt cô nhìn về phía bên kia, thuộc về vị trí của Ecgberht, hắn bên kia không tắt đèn, cả người cùng vải vẽ tranh trước mặt hắn đều sáng ngời.

Ngồi ở trên ghế cao, Ecgberht một chân co lên, một chân đáp trên mặt đất, một thân áo sơmi quần dài hiện đại làm hắn nhìn càng chân dài thẳng tắp.

Hắn đang nhìn chăm chú vào vải vẽ tranh trước mặt, không ngừng chồng lên các lớp màu, tay cầm bút vẽ ở dưới ánh đèn chiếu xuống ẩn ẩn lộ ra dáng vẻ thiếu niên.

Hẳn đã vẽ một ngày. Tần Phi Thường rất bận, không rõ lắm hắn đang vẽ cái gì, hiện tại hoàn thành công việc, nhưng nhất thời cảm thấy mỏi mệt, dựa vào trên ghế có chút không muốn đứng dậy đi vòng sang xem, vì thế chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú vào bên kia.

Ecgberht chú ý thấy cô nhìn chăm chú, động tác dưới tay dừng một chút, cách một khoảng cùng cô đối diện một lát. Thực nhanh, hắn lại thêm vài nét bút, hoàn thành bức họa này, thuận tay đều ném bút vẽ và các công cụ linh tinh sang một bên, từ trên ghế cao đứng dậy.

Tần Phi Thường cứ như vậy nhìn chăm chú hắn đi đến trước mặt, vẫn không nhúc nhích.

Đôi tay Ecgberht chống ở trên ghế của cô, dùng cái bóng cùng hương hoa hồng nhàn nhạt bao phủ cô, tóc dài hơi cuốn từ trên vai chảy xuống, đáp thành lon ở trước ngực cô.

"Vì sao dùng loại ánh mắt này nhìn ta?" Ecgberht hỏi.

"Loại ánh mắt nào?" Tần Phi Thường thật đúng là không biết vừa rồi mình có ánh mắt gì.

Ecgberht không nói nữa, đột nhiên duỗi tay ôm cô từ trên ghế lên. Tần Phi Thường ngồi lâu như vậy, cảm giác cả người mình đau nhức, lười nhúc nhích giãy giụa, thuận thể liền gác đầu ở trên vai hắn, mặc hắn ôm đi về bản vẽ bên kia.

Bàn vẽ thật lớn, bày biện giống một mặt tường. Ecgberht ôm cô ngồi trên ghế cao chân nho nhỏ kia, để cô mặt đối mặt ngồi vào trên đùi mình.

Tần Phi Thường dùng ngón tay nâng đầu mình, lúc này mới thấy rõ ràng bức tranh sơn dầu. Ánh mắt đầu tiên, màu tím lam nồng đậm bá chiếm tầm mắt cô. Đó là một cái hồ nước trong rừng rậm, hình ảnh trung tâm có ánh trăng mông lung chiếu vào mặt hồ...... Đây là một bức họa trầm tĩnh u buồn.

Có lẽ bởi vì Ecgberhtc đã biến thành u linh bóng đè, tranh hắn vẽ ra đều có thể cảm nhiễm nhân tâm, làm người ta lâm vào ý cảnh trong tranh, Tần Phi Thường tại đây một khắc bỗng nhiên nhớ tới thế giới của chính mình.

Nhớ tới hồ nước bên ngoài tòa nhà Tần thị kia, nhớ tới vô số ban đêm một mình đứng ở bên cửa sổ lăng lặng chăm chú nhìn mặt hồ.

"Đây là một cái hồ trong trang viên hoa hồng, rất ít người đi đến nơi đó, khi còn nhỏ ta thực thích lặng lẽ đi nơi đó chơi." Ecgberht cũng nhìn hình ảnh.

*

Ban đêm có ánh trăng, tiểu vương tử mười tuổi lặng lẽ từ trên cái giường lớn mềm mại hoa mỹ bò dậy, mặc váy ngủ chạy ra, hắn xuyên qua cung điện trống trải rộng lớn và hành lang, tránh đi đám người ầm ĩ trong dạ yến, hưng phấn lại chờ mong mà chạy đến rừng cây sau cung điện, ở bên hồ nước yên lặng chơi nước, bắt sâu, làm hết thảy mọi điều trẻ con vẫn thích làm.

Sau đó mang theo đầy người lá cỏ bụi đất trở về, đám nữ hầu chiếu cố hắn chà lau gương mặt không cẩn thận bị lá cỏ rạch ra vết máu, phu nhân quan tâm mà dò hỏi rốt cuộc hắn đi đâu chơi, nói cho hắn không thể ban đêm lại một mình trộm đi ra ngoài.

Nhưng hắn không để bụng, bởi vì không có trói buộc, một mình tự do tự tại vào ban đêm thật là mỹ diệu.

Sau đó... thế giới của hắn tất cả đều là ban đêm.

Tần Phi Thường ngồi dậy, đi đến một bên giơ tay tắt cái đèn lớn bên cạnh, thoáng chốc hết thảy đều ảm đạm xuống. Cô giơ tay cởi bỏ nút thắt trước ngực, giang hai tay với Ecgberht còn ngồi ở trên ghế cao, "Tới."

Cô bị ôm lấy, lui bước một ra sau, cuối cùng dựa vào tường kính.

Hô hấp Ecgberht thổi bên cổ cô, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Em là người giảo hoạt, em lừa gạt ta, lợi dụng ta."

Lời tuy như thế, tư thái ôm hôn cô lại dị thường ôn nhu triền miên. Tần Phi Thường nhớ tới lần đầu tiên tiến vào phế tích lâu đài cổ, so với khi đó, thái độ của hắn thay đổi quá nhiều.

Cô giơ tay phất đi lọn tóc Ecgberht rũ ở bên gương mặt, phất ra sau đầu, lộ ra gương mặt sạch sẽ cùng đôi mắt đen nhánh của hắn, không nói một lời mà dùng ngón tay khảy lông mi thật dài, dán lòng bàn tay ấm áp lên má hắn lạnh lạnh, hơi hơi cười với hắn.

Ecgberht cũng nhẹ nhàng cười, lông mi nửa rũ xẹt qua ngón tay cô, chóp mũi ngửi lòng bàn tay cô.

Hai người mỗi một lần, lúc đầu hoặc là kết thúc luôn kịch liệt, nhưng lúc này đây, từ đầu tới đuôi đều đưa tình không tiếng động, giống hồ nước dưới ánh trăng, mềm nhẹ nhộn nhạo.

Tần Phi Thường hít thật sâu, nâng tay bị người nắm ấn ở trên vải vẽ tranh. Tranh sơn dầu kia mang theo cảm giác vân da gập ghềnh co lên mu bàn tay cô. Đó làm một phần cứng rắn thô ráp, còn có chút ướt át lại có một tia lạnh.

Cô dựa vào phía trước vải vẽ tranh, ngẩng đầu chính là trắng sáng mông lung, nơi tay lại đè lên là mặt hồ.

"Em thích hồ nước đêm trăng này sao?"

"......Ừ."

*

Sau khi kết thúc, Tần Phi Thường ngồi ở trên ghế cao, cổ áo mở rộng ra, lại một lần tinh tế xem xét bức họa, Ecgberht dựa vào bên cô, cầm lấy tay cô thưởng thức.

"Bức tranh này đặt ở trong nhà đi." Vừa vặn che khuất những bóng người vặn vẹo huyết sắc trên tường đó.

Những hình vẽ bóng người vặn vẹo còn có thể xuyên qua giấy dán tường lộ ra bóng dáng, thật sự làm Tần Phi Thường có chút đau đầu.

Ecgberht ước chừng là nghe hiểu oán giận cô giấu giếm, lộ ra cái cười tươi sáng, bỗng nhiên kéo cô, hai người cùng ngã vào vải vẽ tranh.

Trọng lượng hai người không như Tần Phi Thường nghĩ sẽ làm đổ vải vẽ tranh, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nhắm mắt, cô bỗng nhiên nghe được côn trùng kêu vang bất đồng với thành thị ồn ào, còn có hương gỗ cùng mùi cỏ chỉ rừng cây mới có xông vào mũi -- cô đi tới cái hồ nước bên rừng rậm giống như đúc trong bức tranh.

Trên mặt nước yên tĩnh thâm trầm rải đầy ba quang lăng lăng, một vòng minh nguyệt đến từ bầu trời, chung quanh là bóng cây màu xanh biển.

Đây là cảnh trong mơ Ecgberht sáng tạo, giống phế tích lâu đài cổ, vô cùng chân thật.

"Không phải em thích sao? Vậy nhìn kỹ xem." Ecgberht nghiêng đầu với cô.

Tần Phi Thường hít sâu một hơi, giật giật ngón tay bị hắn nắm không buông, "Em mệt mỏi quá."

Cô dùng ngữ khí bình tĩnh nhất, nói ra giống như làm nũng.

Ecgberht giơ lên khóe miệng, lại thả xuống, "Được rồi --".

Hắn lập tức bế Tần Phi Thường lên, giống ôm búp bê Tây Dương, đi qua bụi cỏ, đi đến bên hồ. Tần Phi Thường mày nhảy dựng, ôm cổ hắn, tránh cho hắn tâm huyết dâng trào ném cô vào trong hồ.

Nhưng Ecgberht không làm như vậy, hắn chỉ ôm cô, chậm rì rì mà đi vòng quanh hồ.

Tần Phi Thường cảm giác mỏi mệt vì làm việc đều chậm rãi tan ở đây trong bầu không khí này, tay cô vô ý thức mà vòng quanh đầu Ecgberht, nhìn mặt hồ nói: "Hồ nước ban đêm hẳn là có gió."

"Sàn sạt --"

Cây cối bên hồ lay động, cô cảm giác được có gió từ mặt hồ thổi tới, phất quá mặt cô.

Ecgberht: "Hẳn là có gió, hẳn còn là có cái gì nữa?"

Tần Phi Thường: "Có gió là đủ rồi."

Cô nghe được thanh âm thực vật sinh trưởng, nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh mọc ra một bụi hoa hồng, trên cành nhanh chóng kết ra nụ hoa, lúc cô nhìn chăm chú nở ra một đóa hoa hồng đỏ tươi.

Ecgberht: "Ta cảm thấy, hẳn là còn có hoa."

Bởi vì vương tử và hoa hồng càng xứng sao?

Đóa hoa ở trong tầm tay cô, mềm mại vô hại mà mở cánh hoa ra. Tần Phi Thường chạm chạm nhụy hoa, nghĩ thầm còn may, bên trong không có đôi mắt. Thực hiển nhiên, đây là Ecgberht tặng cô, cô dưới cái nhìn chăm chú của Ecgberht hái hoa xuống, thấy hắn lộ ra tươi cười, một bên đầu cô không biết lúc nào kết một cái bím tóc.

Tần Phi Thường: "....."

Cô yên lặng vòng cái bím tóc ra sau đầu hắn. Ecgberht liền tiếp nhận hoa trong tay cô, cài vào bên tai cho cô.

Theo lý thuyết, đây hẳn được tính là lãng mạn, nhưng nhìn động tác của hắn trong nháy mắt kia, trong đầu Tần Phi Thường nghĩ đến chính là một màn lúc trước nhìn thấy ở phế tích lâu đài cổ.

Khi đó Ecgberht bẻ một đóa hoa hồng, cũng lộ ra tươi cười ngọt ngào như vậy, cắm hoa hồng vào trong mắt người ta.

Tần Phi Thường "....."

Ecgberht:"Hình như em không quá cảm động? Đây không phải rất lưu hành trong xã hội hiện đại hay sao?"

Tần Phi Thường muốn cười, nhưng cô nhịn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro