II-C17-C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17 Hoài Nghi

Nữ vu tồn tại, giống các loại yêu tinh quái vật trong truyền thuyết, tồn tại trong tưởng tượng của mọi người, hầu như không có ai chính mắt gặp qua bọn họ.

Chỉ có ở trong những lời đồn đãi, bọn họ đều là cực đoan đáng sợ.

Mai Lật cầm theo rổ đi chợ mua đồ, phát giác dọc đường luôn có người lặng lẽ nhìn cô, chờ cô nhìn sang, những người đó lại lập tức giấu đầu lòi đuôi mà thu hồi ánh mắt, thái độ cổ cổ quái quái này thật là làm người ta hoài nghi.

Từ trước cô tới chợ, cũng rất ít có người chủ động nói chuyện cùng cô, thái độ đối với cô là kính nhi viễn chi [tôn trọng và giữ khoảng cách], nhưng lúc này đây, cái loại cảm giác bị bài xích này quá mức rõ rệt.

Dưới không khí không thoải mái như vậy, Mai Lật nhanh chóng mua đồ rồi chuẩn bị rời đi.

Nhưng còn chưa đi ra khỏi chợ, cô đã bị người khác ngăn cản, một thiếu niên cầm theo dao hai mắt đỏ bừng mà trừng cô.

Là Julian con trai bác Maggie.

"Mẹ tôi có phải do cô giết hay không!" anh ta xông lên chính là một câu như vậy. Mai Lật bị anh ta làm hoảng sợ, cảnh giác mà nhìn dao trong tay anh ta, có chút lo lắng người này trạng huống tâm lý không đúng sẽ trực tiếp động thů.

"Anh đang nói cái gì? Sao tôi lại giết bác Maggie?"

Trong lòng cô nhịn không được suy đoán, hay là anh ta thấy lúc trước cô vớt thi thể bác Maggie từ đầm lấy ra, cho nên mới hiểu lầm?

"Cô là nữ vu đáng ghét, mẹ cô cũng là nữ vu, nếu không phải cô làm, thì đó là ai làm!" 

Nghe trả lời như vậy, Mai Lật chỉ cảm thấy vớ vẩn. Chứng cứ gì cũng không có, chỉ dựa vào hoài nghi là có thể cầm dao đi cản người, nên nói thiếu niên tuổi này chính là xúc động ngốc nghếch, hay là thế giới này thiếu hụt pháp luật.

Chung quanh có rất nhiều người vây xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ không ai ra mặt nói chuyện, ánh mắt nhìn cô đều mang theo sợ hãi và hoài nghi.

Mai Lật vốn còn định tận lực bảo trì trấn định, nhưng nghĩ lại nghĩ, cô liền nhấp môi lộ ra biểu tình sợ hãi, đôi mắt đỏ lên, ngay tại chỗ khóc ầm lên, " anh dựa vào cái gì bôi nhọ tôi!"

Cô cũng là tiểu mỹ nhân thanh tú, lộ ra biểu tình sợ hãi còn khóc như vậy, đặc biệt có vẻ đáng thương, đối lập với Julian cầm dao, càng nhỏ yếu bất lực.

Mắt thấy Julian vừa động, Mai Lật liền hoảng loạn mà lui ra sau một bước, hô: "Anh muốn làm gì, tôi căn bản không phải nữ vu gì, anh mới là kẻ giết người đáng sợ!"

Cô vừa lui, người ở phía sau cô vây xem cũng lại theo về phía sau, có bác gái nhịn không được nói: "Julian, cậu buông dao trước đi"

"Đúng vậy đúng vậy, một cô gái nhỏ thôi, bị cậu dọa khóc rồi. Còn có một bác gái trực tiếp sắn tay áo đứng ra, lớn giọng nói: "Cậu đừng nghe người khác nói vài câu nhàn thoại thì coi là thật, xúc động chạy ra như vậy, cậu thật đúng là muốn giết người à!"

Julian vốn dĩ cũng vì mấy ngày nay nghe nhiều các loại nhàn thoại suy đoán, lại đắm chìm trong bi thống mẹ mình bị giết, nhất thời xúc động mới có thể chạy tới chất vấn, hiện giờ bị người chung quanh nói, lại dao động, biểu tình phẫn nộ lui hơn một nửa, đứng yên không biết làm sao mới được.

-- người luôn như vậy, dễ bị lung lạc trong lời đồn đại, như thuyền nhỏ theo gió lắc lư.

Mai Lật còn đang khóc, nâng mắt lên, sợ hãi mà nhìn anh ta, "Tôi...... Tôi và nhà anh lại không có thù, vô duyên vô cớ vì sao muốn giết bác Maggie, hơn nữa, tôi đến con thỏ cũng không dám giết, sao dám đi giết người, anh thuận miệng nói liền bôi đen thanh danh tôi, về sau tôi làm người thế nào, tôi, tôi cũng không sống nổi!"

Nói rồi, khóc lớn ra tiếng, một chỗ này cũng chỉ nghe thấy tiếng cô đang khóc.

Chung quanh một đám quần chúng vây xem hai mặt nhìn nhau, không ít người lộ ra thần sắc ngượng ngùng, cảm thấy xấu hổ.

Người ở chỗ này, ai không thuận miệng suy đoán vài câu như vậy về cái chết của bác Maggie. Muốn nói lời đồn đãi thứ này, mọi người tùy tiện truyền truyền, đều là bảo sao hay vậy, cùng lắm nói vài câu, cũng không cảm thấy là đại sự gì.

Hoài nghi muốn bằng chứng cái gì, hoài nghi chính là thành kiến từ nhân tâm mà thôi.

Nhưng hiện tại ở trước công chúng, bởi vì nhàn thoại bức cô gái nhỏ phát khóc, vậy liền khó coi.

Mai Lật cũng bất cứ giá nào, khóc kêu: "Chính là anh thấy cha mẹ tôi đều mất, tôi là một cô gái nhỏ dễ khi dễ thôi, tôi biết bác Maggie chết anh thương tâm, nhưng anh thương tâm thì có thể tùy tiện khi dễ người khác sao!"

Cô cũng không liên lụy những người khác, chỉ nhằm vào Julian. Trên đời này người nhìn qua tương đối thảm càng làm cho người khác đồng tình, tức khắc, tình huống liền thay đổi.

Không ít người trong lòng cũng cảm thấy nói xấu thì nói xấu, thật cầm dao khi dễ một cô gái nhỏ là không có đạo đức, liền đứng ra khiển trách Julian hai câu.

"Julian, cậu thật là quá đáng"

"Đúng vậy, cậu là một người đàn ông, tới khi dễ một cô gái thì ra làm sao."

"Nhanh trở về đi, đừng náo loạn nữa, lỗ mãng hấp tấp giống cái gì."

Julian mặt trướng thành màu gan heo, trừng mắt nhìn những người này, rõ ràng nơi này có rất nhiều người đều son sắt nói mẹ con Mellie là nữ vu, kết quả bọn họ bây giờ lại lật lọng không nhận, còn tới khiển trách anh ta!

Những người này...... Những người này!

Trong lòng anh ta ủy khuất phẫn nộ đến không được, gào lên một tiếng quay đầu chạy ra khỏi đám người.

Một đám người bị anh ta gào to hoảng sợ, một phụ nữ che ngực, không cao hứng mà nói: "Trước kia cũng không biết Julian là dạng người này, tính tình cũng quá táo bạo"

"Đúng vậy, đột nhiên kêu to, dọa đến tôi, cậu ta không bởi vì Maggie chết mà bị kích thích đi?"

"Có thể là thế, gần đây cậu ta cũng không thích ra ngoài chơi, cũng không thích nói chuyện, không thích cười, sợ là thật xảy ra vấn đề. 

"Người cũng càng ngày càng âm trầm, đừng nói, có vẻ dọa người đâu, còn tùy thân cầm dao."

"Cha cậu ta sao lại cũng mặc kệ không quản.

Trong nháy mắt, trong miệng những người này lại truyền lên lời đồn đại.

Những lời đồn đại tựa như gió, thổi qua mỗi người, vĩnh viễn sẽ không dừng lại.

Sau khi kết thúc hết thảy Hersha mới nghe được tin tức vội vàng chạy tới, nhìn thấy Mellie còn đang yên lặng rơi lệ, vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, mang cô ra khỏi đám người. Cô ấy thật cẩn thận mà an ủi vài câu, còn lấy khăn tay ra cho cô lau nước måt. Hai người ngồi ở trên đường bên ngoài chợ, Mai Lật nắm khăn tay, cảm xúc bình tĩnh, chỉ còn có đôi mắt hơi đỏ. Cô vốn dĩ chính là giả vờ, đương nhiên khôi phục nhanh.

"Cậu không có việc gì chứ, Mellie?"

"Không có việc gì."

"Julian sao có thể đối với cậu như vậy, anh ta thật là ngớ ngẩn!"

"Thôi...... Hersha, mọi người đều nói tôi là nữ vu, cậu cũng cảm thấy như vậy sao?" Mai Lật hiện giờ mới phản ứng lại, lần trước tiểu đồng bạn tới tìm mình chơi, vì sao bộ dáng muốn nói lại thôi, lo lắng sốt ruột, sợ là đã nghe được những lời đồn đãi đó. 

Hersha lại xua tay lại lắc đầu, " Không có! Tôi không cảm thấy như vậy, bọn họ đều nói bậy, tôi tin tưởng cậu!"

Mai Lật nhìn cô ấy biểu tình ôn hòa xuống, "Cảm ơn cậu, Hersha." 

Kỳ thật, cô cũng không để ý những lời đồn đãi đó. Đời trước cô trải qua quá quá nhiều loại chuyện này. 

Ban đầu, là bởi vì ba cô, ba cô bị giết rồi, những chuyện xấu ông ấy làm bị điều tra ra, công bố ở trên mạng, cô và mẹ bởi vậy bị người ta nhục mạ. Khi đó tuổi cô không lớn, còn chưa quá hiểu chuyện, chỉ nhớ rõ mẹ mình vốn dĩ đã mẫn cảm, bởi vậy chịu kích thích lớn, từ từ u buồn, tinh thần sa sút.

Sau chuyện này, đến lúc học tiểu học cô còn không ngừng bị nhắc đến, không ai nguyện ý phản ứng cô, con gái của tội phạm cưỡng gian. 

Một thời gian trước khi qua đời, tinh thần mẹ cô xuất hiện vấn đề, bà ấy thường xuyên ra vào trung tâm trị liệu bệnh tinh thần, người biết bọn họ sẽ dùng ngữ khí thương hại hoặc trào phúng cùng người khác nói mẹ của cô là bệnh nhân tâm thần.

Cô lên sơ trung, trên lớp cũng có bạn học tung tin cô di truyền bệnh tâm thần từ mẹ. Cô bởi vậy từng thống khổ, từng oán hận, hơn nữa học được yếu thế làm chính mình càng dễ chịu hơn một chút. Lúc cô lấy hình tượng kẻ yếu là người bị hại xuất hiện, đều sẽ có người đồng tình đứng ra nói chuyện cho cô. Chỉ có những tranh chấp ngoài miệng đó, thấy nhiều, mặc kệ thắng thua tựa hồ cũng không có ý nghĩa gì.

Chờ cô lớn lên, hơi thành thục hơn, được Tần phu nhân khuyên giải, chậm rãi cũng học được không để ý những việc này.

Nhưng nhiều ít còn để lại di chứng, cô trở nên không thể nào hòa hợp với tập thể, cũng không thích sinh hoạt ở trong đám người, tình nguyện ở một mình một người. 

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân cô thích quái vật đầm lầy -- trên người hắn không có tính chất đặc biệt của người, lúc cùng hắn ở bên nhau cảm giác bình tĩnh như vậy, dựa vào gần hắn cũng sẽ không chịu thương tổn. 

Khóc một hồi, tâm tình có chút trầm thấp, cô đi ở trên đường nhỏ, hai mắt xuất thần nhìn không trung màu lam nhạt nhẽo. 

Thân ảnh quái vật đầm lầy bỗng nhiên xuất hiện từ đầu đường nhỏ, thân ảnh ở trên tấm màn không trung màu lam nhạt càng ngày càng đậm. Tâm tình Mai Lật lại chậm rãi dâng lên hướng về phía trước, bước chân cô hơi trầm trọng trở nên nhẹ nhàng, đi một bước về phía quái vật đầm lầy đều giống như dẫm lên gió.

Cô chạy tới với hắn, tới gần thì chậm lại. Quái vật đầm lầy đưa bàn tay cho cô, Mai Lật thuận tay liền treo rổ lên. Sau đó cô chạy đến phía sau quái vật đầm lầy, lao tới nhảy lấy đà một cái, treo cả người ở sau lưng hắn.

"A -- em mệt mỏi, anh cõng em về --"

Mai Lật siết cổ hắn, treo ở trên người hắn quơ quơ chân. Trên người treo một cái rổ cùng một Mai Lật, quái vật đầm lầy xoay người đi vào rừng rậm. Mai Lật treo một lát liền mệt mỏi, tự mình nhảy xuống, bắt lấy một bàn tay quái vật đầm lầy, tiếp tục đi. 

Tuy rằng có chuyện không vui, nhưng cuộc sống vẫn tốt đẹp, Mai Lật nhìn bóng người cao lớn bên cạnh nghĩ thầm.

*

Chuyện phát sinh trên chợ cũng không vui vẻ, hơn nữa không tạo thành hậu quả gì quá lớn, Mai Lật không để ở trong lòng, cứ theo lẽ thường sống như vậy. 

Nhưng mà mẹ mình hư hư thực thực bị nữ vu giết hại, Julian lại không dễ dàng buông chuyện này như vậy. Ở chợ bị người ta phản bác trách cứ, từng màn lặp lại tra tấn anh ta. Những người đó càng nói anh ta làm không đúng, anh ta càng không phục, một hai phải chứng minh mình không sai.

Ánh trăng thảm đạm chiếu vào nhà, anh ta nằm ở trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được, đôi tay nắm thành quyền, đập thật mạnh lên trên giường một cái. Cách vách truyền đến tiếng cha mình ho khan, từ sau khi mẹ chết, cha anh ta lập tức cũng già đi rất nhiều. 

Các loại cảm xúc phức tạp nhảy loạn trong ngực, tìm không thấy chỗ ra, bỗng nhiên anh ta từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy dao để ở mép giường, lặng lẽ đi ra khỏi nhà.

Đối với tòa nhà bên rừng rậm kia, anh ta có tò mò, từ trước còn từng cùng đồng bạn đi đến gần thám hiểm. Thừa dịp bóng đêm, anh ta đi lên con đường nhỏ thông đến tòa nhà đó.

Trong rừng cây có tiếng động, anh ta cảm giác được một ánh mắt nhìn chăm chú, nhìn về phía rừng cây, chỉ thấy một đôi mắt lóe sáng.

"Thứ gì!" anh ta giơ dao lên.

"Xì xào --" một con cú mèo đầu ưng bay lên, xẹt qua trên đầu.

Bóng cây lay động, bị gió thổi một cái thật giống như sau cái cây có người đứng.

Julian khẩn trương vô cùng, một đường đi tới hoa viên ở bên cạnh tòa nhà đó, xúc động trong lòng đã biến mất, lần thứ hai bắt đầu do dự.

Anh ta ở bên ngoài bồi hồi trong chốc lát, cuối cùng khẽ cắn môi, nắm chặt dao nhảy vào trong.

[ Mai Lật chính là cô bé từng được La Ngọc An - Tần phu nhân chăm sóc một thời gian ở phần một ].

18 Hoàng Hôn Cuối Cùng

Mai Lật sớm đã đi vào giấc ngủ, cả tòa nhà đều lặng lẽ chìm trong bóng tối. 

Một chút ánh trăng tối tăm không rõ trốn vào tầng mây, Julian nhìn không rõ lắm cảnh vật trước mặt, một hỏi lâu mới sờ soạng đi vào trước cửa.

Anh ta thở rất mạnh, đao cũng cầm không quá chắc. Cửa nhà làm bằng gỗ, trong ngoài hai tầng, đều khóa chặt tử bên trong.

Julian thử dùng dao cạy, bởi vì không có kinh nghiệm lại nhìn không rõ lắm, cạy trong chốc lát cũng không thể cạy ra tầng thứ nhất. Lúc anh ta do dự có nên thổi hay không, bỗng nhiên, lạch cạch một tiếng, cửa bị người ta mở ra từ bên trong. Julian hoảng sợ, anh ta cho rằng mình bị phát hiện, hoảng loạn quay đầu liền muốn chạy.

Anh ta chạy quá nhanh, chớp mắt đã đến trong vườn, đang muốn trèo tường, không tự giác quay đầu nhìn thấy một phụ nữ mặc váy ngủ màu trắng đứng ở cạnh cửa, nửa người trên biến mất trong bóng tối không thấy rõ ràng, tựa hồ đang lẳng lặng nhìn, một đôi mắt tỏa sáng ở trong bóng tối, giống như là cú mèo lúc trước ở trong rừng cây nhìn trộm anh ta. Julian đột nhiên hoảng hốt, dừng động tác.

Anh ta giống như bị mê hoặc, thế nhưng quay đầu rồi trở về.

Người phụ nữ đứng ở cạnh cửa vươn tay, mở ra hai tay với anh ta. Thiếu niên biểu tình hơi dại ra chỉ cảm thấy mình gặp lại mẹ, mẹ chưa qua dời, đứng ở cửa đang gọi anh ta về nhà.

Anh ta chưa bao giờ là đứa con nghe lời, thích đi chơi khắp nơi, không kiên nhẫn ở nhà nghe mẹ lải nhải, còn thường xuyên ghét bỏ bà ấy. Nhưng lúc này, nhìn "Mẹ" đứng ở cửa, Julian chỉ cảm thấy lòng tràn đầy nhu mộ, mặc kệ "Mẹ" muốn làm gì, anh ta cũng đều nguyện ý.

Anh ta đi bước một về phía cửa, biểu tình càng thêm đờ đẫn, động tác cũng càng thêm dại ra, dừng lại một chút mà hướng về đôi cánh tay gầy ốm trắng nõn, đi vào trong bóng tối.

Cạch --

Dao trong tay vô lực trơn tuột, rơi ở trên mặt đất, phát ra một tiếng nặng nề ẩm ĩ. Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, che dấu bóng dáng anh ta.

Cạch --

Mai Lật bị một âm thanh như tiếng sấm ầm ĩ làm bừng tỉnh. Cô có chút mê mang nghe một chút, lại không xác định thanh âm vang lên vừa rồi kia rốt cuộc là thật hay là mơ.

Cô trở mình, muốn tiếp tục ngủ, nhưng ngực giống như nghẹn thứ gì rất khó chịu.

Cô đứng dậy đi đến trước bàn uống nước, tùy ý từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Ánh trăng treo ở bên tầng mây, so với trước khi đi ngủ càng rõ ràng hơn, chiếu lên hoa viên phía dưới, có một bụi hoa kim tước giống như bị người ta dẫm, đổ gãy sang một bên.

Mai Lật: "???" Hoa kim tước của ta đang yên ổn sao lại bị dẫm gãy, có động vật trong rừng rậm chạy vào trong vườn?

Nghĩ đến một tiếng động vừa rồi nghe được lúc nửa mộng nửa tỉnh, Mai Lật cảnh giác lên, hắn là sẽ không có trộm đâu?

Cô ở chỗ này gần một năm, ban đầu vẫn cảnh giác, nhưng sau đó lại phát hiện trong nhà có quỷ hồn, bên ngoài rừng rậm nơi nơi là yêu tinh, thường thường còn có quái vật đầm lấy ở ngoài bồi hồi, dần dần cô cũng không quá chú ý phòng bị người. Bởi vì căn bản cũng không ai tới đây.

Thầm mắng mình lơi lỏng, cô lấy cải xéng đặt ở trong phòng, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa phòng Phu nhân Pegg mở ra, bà ấy cũng không ở bên trong.

Phát hiện điểm này, so với khả năng trong nhà có trộm, càng làm Mai Lật cảm thấy khẩn trương.

Phu nhân Pegg đi ra ngoài? Vì sao? Đi đâu?

Cô cầm cái xẻng xuống lầu, lầu một đen như mực, không có bất kì thanh âm gì, cô đã xoay chuyển trong nhà và phòng bếp, cũng không phát hiện trong bóng tối cất giấu người nào. 

Đi đến góc đại sảnh, Mai Lật phát hiện cái tủ bát nhỏ đã bị dời đi, lộ ra cánh cửa thông xuống tầng hầm.

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có chút không biết nên làm gì bây giờ.

Phu nhân Pegg không phải là vào tầng hầm ngầm đi?

Về tầng hầm ngầm có gì, Mai Lật đã làm mấy lần ác mộng, cho nên cô đối với tầng hầm ngầm kính nhì viễn chi, không dám nhìn trộm đến cùng, lòng hiếu kỳ quá nhiều sẽ hại chết người.

Cô cầm theo cái xẻng yên lặng chuẩn bị về trên lầu đi ngủ, đúng lúc này, cô nghe thấy mấy tiếng rên rỉ thống khổ, thanh âm có vẻ đáng sợ.

Mai Lật ngừng bước chân lại, do dự mà quay đầu nhìn cánh cửa kia, cô cởi giày im lặng đến gần, thấy khe hở loảng thoảng lộ ra một chút ánh sáng, cúi người lắng nghe, lại có thanh âm vụn vặt truyền ra.

"... Cầu xin bà..... Buông tha tôi...."

Mơ hồ nghe hàm hồ một tiếng, Mai Lật chỉ cảm thấy giữa mày nhảy dựng.

Mẹ kiếp, không phải đâu, bên trong đang làm hoạt động phạm pháp gì sao?

Tuy rằng không muốn quản bí mật của Phu nhân Pegg, nhưng bên trong giống như đang giết người a?!

Bởi vì bác Maggle mà hoài nghi phu nhân Pegg, Mal Lật lập tức liên tưởng đến mấy hình ảnh không tốt.

Cô không do dự nửa, một phen kéo ra cửa tầng hầm ngầm --

Hoàn toàn bất đồng với tầng hầm ngầm đen nhánh âm u trong tưởng tượng, phía dưới này càng như là một không gian khác. Trên trăm cây cột kim sắc liên miên nối ra ngoài, ánh sáng kim sắc lập loè nhu hòa, như là một mảnh rừng rậm mọc lên ở tầng hầm ngầm.

Trên mặt đất trải rất nhiều đá cuội màu trắng, một cái hồ nước thanh triệt trong suốt ở giữa những cây cột, mà Phu nhân Pegg trần truồng ngồi ở bên cạnh ao, váy ngủ treo một bên. Mái tóc dài màu đỏ ướt át, giống như đang tắm rửa, một tay còn cầm một quả táo màu đỏ cắn một ngụm.

Một đám yêu tinh ánh nắng, yếu tinh đêm trăng cùng với các yêu tinh khác không biết, vây quanh ở bên người bà ấy nhanh nhẹn bay múa, tư thái hữu hảo, cảnh tượng tốt đẹp giống như hình ảnh đồng thoại.

Mai Lật nhất thời xúc động đứng ở đó, thấy các yêu tinh và Phu nhân Pegg cùng quay đầu nhìn mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ lại nghi hoặc với hiện trạng này.

Đây..... Đây là chuyện gì? Vừa rồi thanh âm nghe thấy kia đâu? Cô lại lặng lẽ nhìn bốn phía, vẫn không thấy chỗ nào không đúng, một đám tiểu yêu tinh vây quanh Phu nhân Pegg, đối với cô đột nhiên xâm nhập khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trò. Phu nhân Pegg không có mặc quần áo hờ hững mà nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia hình như là đang nhìn một người biến thái vào nhằm nhà tắm.

Mai Lật: ".. Xin lỗi, nghe thấy một chút thanh âm kỳ quái, ngài cứ tiếp tục tắm."

Phu nhân Pegg đây là có tật xấu gì, nửa đêm không ngủ được ở tầng hầm ngầm tắm rửa, không phải ban ngày thứ gì cũng không ăn sao, buổi tối tự mình trộm ăn quả táo, còn có tầng hầm ngầm nhiều tiểu yêu tinh như vậy, sao cô không biết?

Bà ấy rốt cuộc có phải nữ vu hay không?

Thế giới này thứ cô không biết xem ra còn quá nhiều.

Mai Lật yên lặng quay đầu trở về, đóng lại cánh cửa thông tầng hầm ngầm.

Sau khi cô đóng lại cửa tầng hầm ngầm, cảnh tượng tốt đẹp như đồng thoại chậm rãi phai màu biến hóa.

--"Quả táo" mà phu nhân Pegg cầm ở trong tay biến thành một trái tim đỏ tươi; hồ nước thanh triệt biến thành ao nước đỏ tươi tản ra mùi tanh; treo ở một bên váy ngủ là thi thể Julian đã bị mổ ngực; mà những yêu tinh tươi tỉnh đó, lúc này một đám đều trở thành tiêu bản khô quắt tử trạng thê thảm, bị sợi tơ treo ở không trung, dùng từng đôi mắt bạo đột không cam lòng oán hận trừng phu nhân Pegg.

Thi thể Julian treo ở một bên đang tích táp chảy máu, máu loãng tích ở trong ao, theo máu tươi xói mòn, dung mạo tuổi trẻ của Julian cũng chậm rãi lão hoá.

Phu nhân Pegg tùy tay vén lên nước ao đỏ tươi, dùng nước này rửa mặt chải đầu, dần dần tóc khô xơ liền chậm rãi khôi phục sáng rọi lúc trước.

Bà ta ăn xong "Quả táo" trong tay, môi bị nhuộm thành màu đỏ, thân thể gầy yếu mỏng mảnh đến sắp biến thành tờ giấy cũng thoáng đẫy đà hơn.

*

Đang hoàng hôn, hoàng hôn nhuộm không trung thành màu vàng kim, một bóng người vội vàng chạy đến từ đường nhỏ.

Mai Lật đứng ở cửa nhà nhìn triền núi xa xa phía trước, nhìn ra trong chốc lát, thấy bóng người kia cũng vẫy tay với cô, mới xác nhận đó là Hersha.

Sắp vào đêm, thời gian này vốn dĩ cô ấy không nên tới nơi này.

"Làm sao vậy, Hersha, sao giờ này cậu lại chạy tới?" Mai Lật nghi hoặc hỏi, có dự cảm không tốt lắm.

"Julian mất tích, Mellie cô biết không?" Hersha ngữ khí vội vàng.

"Cái gì?" Mai Lật buông tạp dề xuống, suy đoán nói: "Julian mất tích, mọi người đang đi tìm sao? Tôi theo cậu đi nhìn xem."

Xem ra tình huống thực nguy cấp, nếu không phải như vậy, Hersha cũng sẽ không chạy tới vào thời gian này.

Hersha vội ngăn cô lại, biểu tình nôn nóng, "Mellie! ..... tốt nhất cậu vẫn là không nên đi."

Mai Lật trong lòng trầm xuống, lập tức hiểu ra.

Cô và Julian mới có tranh chấp, Julian luôn miệng nói cô là nữ vu hiện giờ đã mất tích, tình huống này thực bất lợi với cô.

Đây cũng không phải là thế giới chú ý chứng cứ và pháp luật.

"Anh ta thật sự mất tích sao? Có phải trốn đi nơi nào hay không?" Mai Lật phản ứng đầu tiên chính là Julian cố ý trốn đi muốn giá họa cho cô, nhưng sau đó cô liền nhớ tới tiếng khóc cầu phảng phất như ảo giác tối hôm qua.

Cô lúc ấy cho rằng là ảo giác, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái, lại nói không nên lời là nguyên cớ gì.

Hiện tại, trong đầu cô giật nảy, bỗng nhiên phát giác thanh âm kia dường như có vẻ là Julian.

Cô và Julian không quen thuộc, cũng không dám khẳng định, chỉ càng khó có thể an tâm.

Thấy cô thần sắc khó coi, Hersha bắt lấy tay cô, ngữ điệu thực nhanh nói: "Bác Bruce hôm nay tìm Julian một ngày cũng không thể tìm được anh ấy, lại nghĩ tới chuyện bác Maggie, chú ấy đã nói với rất nhiều người ở chợ, nếu đêm nay còn không tìm được Julian, ngày mai sẽ mang theo người tới đây điều tra!"

"Bọn họ quá kích động, nói không chừng sẽ làm ra chuyện quá khích."

Mai Lật nheo mắt, nếu thật như cô nghĩ, tầng hầm ngầm có vấn đề thì kết cục cơ hồ cô có thể đoán được -- nói không chừng sẽ bị thiêu chết, cũng có thể trực tiếp loạn côn đánh chết.

"Tôi tới nhắc nhở cậu chuẩn bị sẵn sàng, cậu ngàn vạn phải cẩn thận." Hersha còn đang thiệt tình thực lòng lo lắng cho cô.

Mai Lật nhìn căn nhà phía sau một cái, hoàng hôn sắp xuống, mạt ánh chiều tà cuối cùng chiếu vào mặt tường, kim sắc rút đi, lưu lại một tia sáng như máu còn sót lại, có chút ý vị bất tường.

Cô giữ chặt Hersha, đưa cô ấy cách xa cái nhà này, đè lại bả vai cô ấy, "Hersha, nghe đây, giờ cậu chạy nhanh trở về, buổi tối không được ra cửa, cũng tuyệt đối không được đến tìm tôi!"

Hersha thấy cô nghiêm nghị, có vẻ bị cô dọa đến, đành phải gật gật đầu.

Mai Lật sờ sờ đầu cô ấy, " Cô gái ngoan, mau trở về đi thôi, trên đường cẩn thận, nhớ rõ lời tôi nói, nhất định không được đến tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ không có việc gì!"

Hersha cầm váy chạy đi, Mai Lật đứng ở trên sườn núi, nhìn thấy thân ảnh của cô ấy đuổi theo một mạt ánh nắng chiều trời cuối cùng, trong lòng trầm trọng nói không nên lời.

Cô không trở lại hoa viên, mà là đi về đầm lầy rừng rậm. Cô muốn đi xem tầng hầm ngầm một cái, nhưng mà trước đó, cô muốn đi tìm quái vật đầm lầy, có hắn ở đó, ít nhất cô sẽ cảm thấy an tâm hơn một chút! ! !.

*

Hersha bước nhanh về phía trước, mắt thấy sắp đi qua kia một đoạn tường thấp bằng đá trắng, bỗng nhiên phía sau có người gọi.

Là Mellie lại đuổi theo.

"Mellie? Làm sao vậy?" Hersha thấy cô vẫy tay với mình, muốn mình đi đến, dừng một chút, vẫn quay đầu chạy trở về.

"Hersha, tôi cảm thấy sợ hãi, hôm nay cậu có thể cùng tôi cả đêm không?" Mellie khẩn cầu mà nhìn cô ấy, "Chúng ta là bạn tốt, cậu sẽ ở cùng tôi có phải không?"

*

Cuối cùng hoàng hôn hoàn toàn biến mất.

Hersha đi ở bên "Mellie", được cô dắt, đi vào tòa nhà có hoa viên đó, biến mất ở trong cổng tò vò đen nhánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro