II-C21-C22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21 Hoang Tước

Quái vật đầm lầy dù muốn rời đi từ phương hướng nào, cũng chỉ có thể bị đám bóng dáng yêu tinh đêm trăng tản ra ánh sáng đó vây khốn, hắn phí công mà đang không ngừng bồi hồi trong cái vòng đang thu nhỏ lại, trên người rơi xuống bùn làm Mai Lật nhìn mà hãi hùng khiếp vía, hận không thể vớt lên dán lại trên người cho hắn.

Đi tới đi tới, Mai Lật phát giác hắn càng ngày càng thấp, cúi đầu nhìn lại, mới thấy chân hắn không biết đã hoàn toàn hòa tan khi nào, trên mặt đất trảu một tầng bùn đầm lầy thật đầy.

Cô rốt cuộc nhịn không nổi, nhảy xuống từ trên người quái vật đầm lầy, chịu đựng đau đớn trên chân, nhấc chân muốn đá văng ra những yêu tinh đêm trăng đang vây bọn họ.

Phu nhân Pegg biểu tình lãnh lệ, còn mang theo một tia ngạo mạn mà nhìn hai người, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói: "Vô dụng, mày làm thế nào cũng trốn không thoát"

Mai Lật phát giác mình không thể xua tan bóng dáng những yêu tinh đêm trăng đó, xoay người khẩn trương mà túm lấy quái vật đảm lầy, "Anh là quái vật đầm lầy, sẽ không dễ dàng chết như vậy có phải không? Bọn họ đều nói quái vật đầm lấy thực phiền toái, rất khó đối phó!"

Cô ngửa đầu, trên cổ còn vết máu, đôi mắt màu hổ phách ảnh ngược ánh sáng chung quanh, tỏa sáng rực rỡ.

Quái vật đầm lầy duỗi tay, nâng cô lên trên.

Nhà đã sụp một nữa, hắn nhìn chân mình hòa tan, liền thò tay chuẩn bị đưa cô lên tầng một.

Nhưng những yêu tinh đêm trăng đó tạo thành vòng theo động tác hắn cũng hướng lên trên, kéo dài, lần thứ hai vây họ lại, một bàn tay quái vật đầm lầy đánh vào trên vòng tròn chúng nó tạo ra, giống như là gặp phải ngọn lửa lớn.

"Táp, táp --"

Nhẫn cỏ khô lẫn với bùn rơi trên đất, quái vật đầm lầy nhìn một đoạn tay mình trụi lủi, đành phải tránh khỏi vòng yêu tinh, dùng một bàn tay còn sót lại thả Mai Lật xuống dưới.

Mai Lật túm tay hắn, bắt được một tay bùn mềm nát.

*

Căn nhà bên rừng rậm ngập ở trong đầm lầy, tùy thời sẽ sụp đổ.

Tiếng ngâm xướng thần bí, cùng với ánh sáng sáng ngời, từ chỗ sâu trong nhà phát ra.

Thứ ánh sáng người thường nhìn không thấy, trong tiếng ngâm xướng càng ngày càng sáng. Trong bóng đêm đen nhánh, rừng rậm hiện ra từng điểm sáng, rất nhiều yêu tinh đêm trăng bị ma pháp dao động hấp dẫn, hiện thân từ trong rừng rậm.

Chúng nó cưỡi gió ngồi ở trên ngọn cây, xa xa mà nhìn về phía căn nhà, đối với hơi thở đồng loại truyền đến từ nơi đó có chút mê hoặc.

"Đó là hơi thở của đồng bạn sao? Chính là.... có chút kỳ quái"

"Nơi đó vì sao tụ tập nhiều đồng bạn như vậy? Chúng nó ở nơi đó làm cái gì đâu?"

"Thật là kỳ quái ..."

Trong hoa viên dưới hoa kim tước cũng lập loè phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Nơi xa rừng rậm và mặt cỏ, gần chỗ hoa viên, vô số ánh sáng trôi nổi về phía trước, hợp thành một bức tranh mộng ảo mà người thường không thể thấy. 

Bruce chồng bác Maggie, cha mẹ Hersha, cơ hồ mang theo hơn nửa số người trên chợ chạy tới. Mọi người giơ cây đuốc trong tay, không khi nặng nề mà cổ quái.

Ivan bị cha túm, đi tuốt đàng trước dẫn đường.

"Là ở kia, lúc trước con nhìn thấy quái vật ở kia!" Ivan một tiếng làm tất cả mọi người dừng bước chân. 

Bọn họ đứng ở dưới triền núi, nhìn tòa nhà kia đang êm đẹp đã sập hơn nữa, trên gạch đá cứng rắn dính bùn, chung quanh càng là một mảnh bùn không thể tiếp cận.

"Nơi này, nơi này sao lại biến thành như vậy?" Có người nhỏ giọng hỏi.

Cũng có người bừng tỉnh đại ngô, "Chẳng lẽ là quái vật đầm lầy? Maggie ban đầu không phải là chết ở đầm lây sao?"

"Xác thật a, Maggie chính là bị nữ vu giết chết, bị quái vật đầm lấy cắn nuốt, nữ vu và quái vật đầm lầy đều là một đám đi?"

Mọi người đàm luận, lại không ai dám tiến lên, chỉ có bác Bruce quan tâm con trai, nhịn không được, giơ cây đuốc đi về phía trước, hô to tên con. "Julian"

Cha mẹ Hersha cũng đi theo tiến lên gọi: "Hersha"

"Con ở.... chỗ này...!" một bóng người đầy bùn chật vật chạy tới từ phía sau vườn rau còn chưa hoàn toàn biến thành vũng bùn.

Ivan và cha mẹ Hersha thấy cô ấy, kinh hỉ tiến lên một tay ôm lấy, "Hersha!"

Thừa dịp quái vật đầm lấy xuất hiện, tầng hầm ngầm có cửa ra, Phu nhân Pegg lại không rảnh lo đến mình, Hersha mới từ tầng hầm ngầm chạy ra.

Mượn từ ma pháp chú ngữ của phu nhân Pegg, cô ấy loáng thoáng thấy những thứ vượt quá mình tưởng tượng, cả người đều hoảng hốt, lúc này rốt cuộc chạy ra đường sống, thấy cha mẹ và nhiều người quen như vậy, mới đột nhiên khóc lớn ra tiếng.

Cha mẹ muốn ôm cô ấy dẫn đi, bác Bruce tiến lên ngăn lại, "Julian nhà bác đầu, cháu có nhìn thấy Julian Sao?"

Hersha nhớ tới thi thể Julian treo ở tầng hầm ngầm, cả người run lên, khóc lóc nói: "Anh ấy, anh ấy đã chết, bị phu nhân Pegg giết chết.... Đúng rồi, Mellle! Mellie còn ở dưới, phu nhân Pegg muốn giết cậu ấy!"

Hersha lại giữ chặt cha mẹ, "Người là do phu nhân Pegg giết, Mellie là người tốt, cậu ấy vì cứu con nên sắp bị phu nhân Pegg giết chết, chúng ta phải cứu cậu ấy!"

Mọi người một trận ồ lên, lộn xộn mà nói chuyện:

"Phu nhân Pegg không chết? Là quỷ hồn?!"

"Sao có thể không chết! Không nhầm thì chính là mấy ngày này năm trước, Phu nhân Pegg không phải nghe nói đã chết bệnh! Tôi thấy bà ta rõ ràng chính là nữ vu!"

"Julian đã chết? Julian đáng thương ..."

"Mellie cũng là nữ vu đi, bọn họ không phải mẹ con sao?"

"Charles mau mang Hersha nhà các người đi, con bé bị nữ vu lừa gạt."

*

Trong hỗn loạn, không biết là ai động thủ trước, ném cây đuốc trong tay về phía ngôi nhà đang sập. Trong phòng phủ rất nhiều ván gỗ, còn treo màn và đồ vật dễ cháy, vừa lúc cây đuốc châm lên bức màn, lập tức liền cháy lên.

Có người đi đầu, các nam nhân cường tráng sôi nổi vung cánh tay, ném cây đuốc vào nhà, hận không thể như vậy có thể thiếu cả hai nữ vu bên trong, đỡ cho các cô tiếp tục ra làm ác.

Alex mang theo một đội kỵ sĩ chạy tới, nhà đã bị bao trùm bởi ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Bọn họ cưỡi ngựa, đường đi chỉ là một đường mòn nhỏ, ngược lại tới muộn.

"Ui -- những người này cũng quá nóng vội, lửa này lại thiêu không chết một nữ vu chỉ còn lại linh hồn, chỉ có thiêu chết cô gái nhỏ đảng thương kia thôi --"

Cú mèo bay ở bên Alex thấp giọng lẩm bẩm, lại liên thanh thúc giục, "Alex, nhanh đi cứu người, nếu đứa bé kia không còn, phu nhân Fries nhất định sẽ tức giận."

"Được rồi được rồi" Alex dẫn đám kỵ sĩ thuộc hạ tách đám người ầm ĩ ra.

"Những kỵ sĩ này chạy tới làm gì?"

Alex cười với chỗ đám người truyền đến nghi vấn, "Ta tới nơi này tìm người."

Đám người bị kỵ sĩ mang theo đao kiếm tách ra, cũng không dám nháo nữa, mới vừa biết được tin con trai chết, bác Bruce xông lên, ngăn ngựa của Alex lại, "Vị kỵ sĩ đại nhân này, có phải ngài biết nơi này có nữ vu không, riêng dẫn người tới giết chết nữ vu? Cầu ngài báo thù cho vợ và con trai tôi!"

Alex cười dùng chân đá văng ông ấy ra, thuận miệng oán giận, "Các ngươi những người này, không chỉ không hỗ trợ lại còn cho ta thêm phiền toái."

Hắn nói, cũng mặc kệ người khác, làm kỵ sĩ ngăn cản mọi người, xuống ngựa đi tới căn nhà đang cháy, vươn cổ tay quấn vòng ngọc bích.

Cú mèo tiên sinh Boller bay đến trên cánh tay hắn đứng yên.

Đá quý trên vòng cổ nhẹ nhàng lay động, cú mèo phát ra một chuỗi thì thầm nghe không hiểu, không khí chung quanh giống gợn nước chấn động ra bên ngoài.

Ánh sáng màu bạc nhằm về phía sân, ùa vào tầng hầm ngầm.

*

Ở trong vòng yêu tinh Mai Lật ôm quái vật đầm lầy đã hòa tan đến chỉ còn lại có cái đầu, hung hăng nhìn phu nhân Pegg bên ngoài.

Đeo vòng cổ đá quý xanh lục, phu nhân Pegg vừa muốn lộ ra tươi cười thắng lợi, bỗng nhiên nhận thấy ngân quang dũng mãnh tràn vào, biểu tình bà ta nháy mắt cứng lại, phát ra một tiếng kêu hoảng sợ: " Không --!"

" Không! Fries!"

"Fries đáng giận!"

Phu nhân Pegg cảm nhận được ma pháp quen thuộc dao động, cuống quít nắm chặt vòng cổ đá quý muốn ngăn trở ngân quang, nhưng mà lực lượng của bà ta còn lại không nhiều lắm, làm sao chống cự được lực lượng này.

Lực lượng ngân quang dư thừa, đảo mắt đã bao trùm ánh sáng ma pháp kim sắc nhàn nhạt của bà ta, phá vỡ đồ vật bà ta muốn che giấu.

Những cục đá tròn mà các yêu tinh yêu thích, còn có những thi thể yêu tinh, tất cả đều bị ngân quang bao trùm.

Đắm chìm trong ngân quang này, bóng dáng đám yêu tinh vây khốn Mai Lật và quái vật đầm lầy lộ ra biểu tình hoảng hốt, cuối cùng tiêu tán.

Chúng nó là yêu tinh sớm đã bị nữ vụ giết chết, nhốt ở tầng hầm ngầm này.

Ngân quang mang theo không cam lòng và oán hận mà các yêu tinh lúc bị giết chết lưu lại, giống gió mát thổi qua tầng hầm ngầm, thổi về rừng rậm nơi xa, mang tin tức cho đồng bạn chúng nó.

Các yêu tinh rừng rậm ngửa đầu, ngửi được mùi căn nhà trong gió thổi tới, nghe được trong gió tiếng thì thầm của đồng bạn chết thảm.

Đôi mắt thuần tịnh mỹ lệ của chúng bỗng nhiên đỏ lên.

"Nữ vu kia --"

"Nữ vu kia giết chết đồng bạn chúng ta --"

" Thật nhiều đồng bạn, chúng nó chết thật là thảm ––"

"Nữ vu đáng chết, nữ vu phản bội chúng ta, bà ta phải bị trừng phạt --"

Rừng rậm trào ra các yêu tinh hội tụ bên nhau, nhào về căn nhà đang cháy.

Các điểm sáng đủ màu như một đạo ngân hà rơi xuống, chui vào tầng hầm ngầm bị kết giới ma pháp bao trùm.

Người thường không thể thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ chỉ nhìn thấy rừng rậm vô cớ nổi gió to, thần kỳ mà thổi quét tới, thế nhưng áp xuống ngọn lửa thiêu đốt, thổi cho mọi người không mở được mắt.

Lập tức có người sợ tới mức thét lên, chạy như điên về phía chợ.

Không quản những người phía sau chịu kinh hách, Alex nâng cú mèo trên cánh tay, chậm rãi đi về phế tích căn nhà còn đang tản ra khói trắng và nhiệt khí, "Chúng ta đi xem."

Tầng hầm ngầm, đã không nhìn thấy thân ảnh phu nhân Pegg, chỉ có thể thấy các yêu tinh mãnh liệt tụ bên nhau, rậm rạp tựa như tổ ong.

Chúng nó đang cắn xé linh hồn phu nhân Pegg.

"Lực lượng của nữ vu đến từ tự nhiên, đến từ chính những yêu tinh này, nhưng một khi bị phản phệ, thật là đáng sợ a."

Alex nói hai câu, mất đi hứng thú với phu nhân Pegg chú định sẽ chết, quay đầu nhìn về phía Mai Lật bên cạnh.

Cô ngồi ở trong vũng bùn, bởi vì bùn ướt át vây quanh cô, nhưng thật ra không bị lửa lớn vừa rồi đốt tới, chỉ là cô nhìn qua cũng không tốt lắm, lung tung cầm lấy bùn trên mặt đất, cũng không biết đang tìm kiếm thứ gì.

Alex nhéo cằm, "Cô là Mellie đi, cô đang tìm cái gì?"

Cú mèo: "Khả năng đang tìm quái vật đầm lầy, những bùn bên người cô đó chính là quái vật đầm lầy lưu lại. Ừm, hương vị đó, là hương vị phiền toái --"

"Ha ha ha, ta nhớ ra rồi, lần trước ngươi còn nói với Fries, cô gái này lớn mật trêu chọc một quái vật đầm lầy, chọc đến quái vật đầm lầy kia vẫn luôn đi theo cô ấy."

Alex sang sảng cười vài tiếng, "Quái vật đầm lầy có phải bị phu nhân Pegg giết chết hay không? Như vậy cũng tốt, đỡ cho chúng ta mang cô ta đi còn phải thuận tiện mang đi một phiền toái."

Cú mèo ở trên cánh tay hắn đập cánh xuống, mí mắt giật giật, như là trợn mắt, oán giận nói: "Quái vật đầm lầy chính là thứ phiền toái nhất, nó sẽ không chết."

"Alex, động tác nhanh một chút, thừa dịp nó còn chưa ngưng tụ lần thứ hai, nhanh mang cô gái nhỏ về, chỉ cần cách nơi này rất xa, làm quái vật đầm lầy không tìm thấy thì không việc gì."

"Đã biết, hết thảy đều vô cùng thuận lợi, như Fries đoán trước, còn có thể có vấn đề gì đâu."

Alex nhảy xuống tầng hầm ngầm, tránh những yêu tinh phát cuồng đó, đi tới chỗ Mai Lật phủ phục trên mặt đất.

22 Bản Đồ Mới

Mười mấy con ngựa giống như tia chớp chạy vội về phía trước, cuốn lên một mảnh bụi đất và cỏ.

Mai Lật tỉnh lại trong xóc nảy làm người ta vô cùng không thoải mái, thiếu chút nữa nôn ra, trên người cô bọc một cái thảm, bị người khác ôm chặt, trước mắt nhìn thấy chính là dãy núi màu xanh lục sẫm xa lạ mà mơ hồ, cùng với tầng mây màu xám buông xuống.

"A cô tỉnh rồi?" Alex cúi đầu nhìn, cười nói: "Mới một ngày đã tỉnh, xem ra ma pháp hôn mê của tiên sinh Boller không có hiệu quả quá lớn đối với cô."

Mai Lật cả người đều sắp phát điên, vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn gã, ngay sau đó ánh mắt lại chuyển qua đỉnh đầu gã -- nơi đó có một con cú mèo thực quen mắt.

Cú mèo đang nói: "Sắp mưa, Alex, mau một chút đến trấn nhỏ phía trước tá túc đi, ta cũng không mướn ướt cánh...Úc ( tiếng kêu của cú mèo), cô gái nhỏ của chúng ta, cô tỉnh rồi!"

Mai Lật: "Ông là.....con cú mèo biết nói mà mùa đông đã từng gặp kia, tự xưng là người mang tin tức rừng rậm, đúng không?

"Cú mèo: "Úc, đúng vậy, là ta, thật cao hứng cô còn nhớ rõ ta."

Mai Lật: "Cho nên thế nào, các người mang tôi đi, muốn làm cái gì?"

Cô muốn dùng ngữ khí nghiêm túc tiến hành cuộc đối thoại này, nhưng ở trên ngựa xóc nảy, lại đón gió, nói ra đều một từ một từ, nghe vào một chút cũng không nghiêm túc, ngược lại thực khôi hài.

Cú mèo cười một tiếng, thu cánh đậu ở trên vai Alex, "Cái này qua hai ngày nữa cô sẽ biết."

Mai Lật ngậm miệng, biểu tình thâm trầm mà hồi tưởng chuyện phát sinh lúc trước.

Phu nhân Pegg bị các yêu tinh điên cuồng cắn xé, còn có quái vật đầm lầy bị hòa tan.

Lúc ấy cô đã chịu kinh hách rất lớn, nhưng hiện tại thanh tỉnh lại hồi tưởng một chút, là có thể đoán được quái vật đầm lầy khẳng định sẽ không dễ chết như vậy.

Hắn không phải lần đầu tiên tan chảy tại chỗ, cho nên, hẳn là không có vấn đề lớn?

Nghĩ thông suốt điểm này, Mai Lật thả lỏng rất nhiều.

Còn có Hersha, lúc ấy cô nhìn thấy cô ấy chạy đi, cũng không có chuyện gì.

Chỉ là tình huống lúc ấy hỗn loạn, sau đó còn tới rất nhiều người ở bên ngoài kêu gào giết chết nữ vu, còn đốt căn nhà ... Cô chỉ sợ là không trở về được nữa.

Nghĩ vậy lại có chút im lặng.

Đến nỗi kỵ sĩ này đột nhiên toát ra cùng cú mèo từng gặp một lần, Mai Lật lớn mật phân tích, cảm thấy bọn họ mang cô đi có lẽ cũng không phải vì chuyện tốt lành gì, rốt cuộc thân thể này đến mẹ ruột là phu nhân Pegg còn làm ra chuyện không phải người, một đám này đến nhặt của hời chẳng lẽ còn định tới cứu người sao?

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết không có khả năng.

Bỗng nhiên, cái tay ôm cô kia theo eo cô sờ soạng lên.

Mai Lật: "..."

Cô nhìn Alex biểu tình thay đổi, không nghĩ tới lớn lên trông đứng đắng thế này mà lại là sắc phôi.

"Nếu anh muốn cùng tôi ngã xuống ngựa thì cứ tiếp tục sờ." Cô nói.

Alex ha ha cười rộ lên, "đừng khẩn trương, tôi chỉ là trước tiên quen thuộc với em mà thôi, rốt cuộc chúng ta rất nhanh cũng sẽ kết hôn."

Mai Lật: "Ai cùng ai kết hôn?"

Alex: "Em cùng tôi a."

Mai Lật: "Anh cùng tôi cái gì?"

Alex: "Kết hôn a."

Mai Lật: "anh cái gì hôn?"

Alex cuối đầu nhìn cô một cái, thấy mặt cô bài xích không chút nào che dấu, liền hạ lông mày, "cô cũng không cần bài xích như vậy, đến lúc đó kết hôn cùng tôi chỉ là thân thể của cô mà thôi, an tâm đi, khi đó linh hồn cô hẳn là đã thăng thiên."

Mai Lật: "....." Tới, lại là hướng về khối thân thể này của Mellie, cho nên thân thể này rốt cuộc có bí mật gì?

Thấy gã không thèm quan tâm mà xem kịch, hoặc là chắc chắn cô căn bản chạy không thoát, hoặc chính là chắc chắn cô chạy cũng có thể bắt trở về. Vậy có vẻ khó làm, mới ra khỏi hang hổ lại nhập miệng sói, chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết?

Alex giục ngựa chạy như điên, còn không quên ở trên eo cô sờ soạn một phen, "cho nên, tôi chỉ là đang quen thuộc trước khối thân thể tương lai của vợ tôi....."

Nói còn chưa dứt lời, Mai Lật bàn tay vươn lên, đẩy cầm hắn ---

Cũng vừa lúc, lần này phối hợp ngựa xóc nảy, thành công làm hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi mình.

Alex: "Ách..."

Nhìn hắn thần sắc dữ tợn, Mai Lật bình tĩnh chống đỡ.

Ha hả, không phải riêng tới đạt khối thân thể này sao? Vậy đánh cuộc bây giờ anh ta tức điên rồi cũng không thể giết người. Ai sợ ai đâu.

Rốt cuộc hoãn qua cơn đau đớn, Alex liệt ra một cái cười mang theo huyết tinh với cô, "được, được, cô thực không tệ!"

Lúc sau cái tay không chỗ đặt của hắn kia rốt cục an phận hơn.

Chờ đến đội người này ngừng ở trước một khách sạn trong trấn nhỏ, mọi người xuống ngựa, Mai Lật sửa lại thành thật ở trên ngựa, muốn tránh thoát Alex ôm ấp.

Alex lai không buông tay, miệng còn nói: "vừa rồi ở trên ngựa, chúng ta hẳn là từ từ tâm sự."

Hai chữ tâm sự bị hắn nói phá lệ ái muội.

Mai Lật dùng khuỷu tay đẩy hắn, không chút khách khí, "Phiền toái buông tay, chính anh bị hôi nách, hương vị hun người anh không biết sao, cách tôi xa một chút đi."

Đội kỵ sĩ có người nhịn không được cười ra tiếng.

Alex sắc mặt tối sầm, quay đầu trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, túm Mai Lật đi vào trong.

Đậu ở trên vai Alex, cú mèo cũng xem náo nhiệt mà quác quác cười rộ lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Mai Lật túm một cái đã bắt được chân lôi ngược lại, tức khắc phát ra một trận gào thét kinh hoàng.

Alex bắt lấy Mai Lật không bỏ, Mai Lật nắm cú mèo không buông, cú mèo đành phải liều mạng kêu Alex.... thật là một đoàn náo nhiệt.

Mưa to xôn xao rơi xuống, đoàn người náo nhiệt mà ngồi ở trong đại sảnh ăn cơm, Mai Lật bị nhốt ở trong phòng ăn một mình, cú mèo đậu ở trên giá bên cạnh phụ trách trông coi cô.

Mai Lật nhanh chóng ăn hết đồ ăn cũng không tính là mỹ vị, ngồi ở bên cửa sổ xem mưa to bên ngoài, có chút xuất thần.

Từ lúc biết quái vật đầm lầy, mỗi khi đến ngày mưa, cô sẽ nhớ tới hắn.

Rừng rậm có rất nhiều yêu tinh nói, từ trước quái vật đầm lầy sẽ chỉ xuất hiện vào ngày mưa, hắn thích vào ngày mưa hành tẩu ở trên cánh đồng bát ngát.

Chính là từ lúc biết cô, hắn không chỉ xuất hiện vào ngày mưa, đêm trăng sáng sủa, cô cũng từng ngủ không yên, lặng lẽ cầm theo đèn đi ra cửa tìm quái vật đầm lầy, làm hắn bồi mình bước chậm ở trong núi rừng!.

....không biết hiện tại hắn thế nào.

Cô nhìn mưa ngoài cửa sổ xuất thần, có lẽ đáy lòng cũng có chút chờ mong nói không rõ, chờ mong có thể vào đêm mưa nhìn thấy bóng người cao gầy kia bỗng nhiên xuất hiện.

"Cô đang nghĩ đến quái vật đầm lầy sao?" Cú mèo bay đến trên bàn nhỏ bên cạnh cô, một bộ dáng muốn cùng cô tâm sự.

Mai Lật cũng không thèm nhìn nó, lầm bầm lầu bầu nói: " Hắn ở trước mặt tôi hòa tan, không biết có chịu thương tổn hay không, khi nào mới có thể khôi phục bộ dáng ban đầu."

Cú mèo: "Bị ma pháp của phu nhân Pegg quấy nhiễu, muốn khôi phục nguyên dạng cần ba ngày, có lẽ bảy ngày, ta cũng không rõ lắm, bất quá nếu cô muốn hắn tìm tới, vậy không có khả năng."

Nó dùng cánh xoa xoa mỏ chim của mình, giống lão tiên sinh, "Quái vật đầm lầy thông thường chỉ biết ở một chỗ, phát sinh chuyện gì cũng sẽ không đi xa. Nơi chúng ta muốn đi rất xa, nó căn bản sẽ không tìm tới, lại còn có phu nhân Fries làm ma pháp che dầu khí tức của cô!....Chẳng qua ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy có người làm bạn cùng quái vật đầm lầy."

Cú mèo mắt to tròn xoe tản ra ánh sáng tò mò hưng phấn, "Cô không sợ quái vật đầm lầy sao?"

Mai Lật: " Hắn đáng thương lại đáng yêu như vậy, còn ngoan ngoãn nghe lời, chỗ nào đáng sợ."

Cú mèo: "Ách –– nghe ra cô có vẻ vô cùng thích nó."

Mai Lật nhìn ngoài cửa sổ, ngữ khí bình tĩnh, "Đúng vậy, tôi thích hắn."

Cô từ lúc tỉnh lại nói nhiều lời như vậy, duy độc một câu này không dùng ngữ khí bén nhọn cảnh giác, ngược lại có loại ôn nhu nói không nên lời.

Cú mèo trừng lớn mắt nhìn cô một lúc, rốt cuộc minh bạch cái gì, tự mình thấp giọng lải nhải thầm thì một trận, mới nói: "Ta cho rằng nhân loại chỉ biết thích nhân loại -- hắc, cô thật đúng là cô gái nhỏ kỳ quái, các cô gái nhỏ nhân loại không phải đều thích Alex, loại nam nhân lớn lên đẹp sao?"

Mai Lật xoay đầu, "Hả? Ánh mắt tôi cũng không kém như vậy, cái loại sắc phôi lần đầu tiên gặp mặt đã sờ eo cùng với chỗ khác của cô gái xa lạ..."

Alex vừa vặn đẩy cửa tiến vào, suýt nữa bị một câu tràn ngập chán ghét này bức cho đi ra.

"Hắc, hắc, nghe này, tôi chỉ là đùa cô thôi, làm một nam nhân diện mạo xuất sắc, tôi cho rằng cô sẽ thật cao hứng nếu như tôi đối với cô nhiệt tình như vậy."

Mai Lật che ngực trợn trắng mắt, a, thật là chán ngấy! Một gã thật là chán ngấy! Còn may đã ăn cơm xong, nếu không khẳng định ăn không vào đâu.

Như là không cam lòng mị lực của mình ở chỗ này bị nghi ngờ, Alex bày tư thể phong lưu dựa vào cạnh cửa, "Thể nào, chúng ta còn hai ngày ở chung trên đường, mở rộng lòng dạ với tôi, cô sẽ một lần nữa nhận thức được tôi tốt."

Đối mặt hắn õng ẹo tạo dáng, Mai Lật trả lời là: "he --tui--" [phỉ nhổ]

Không còn trả lời nào có lực sát thương lớn hơn nữa.

Alex còn không cam lòng, muốn lại lôi kéo tiếp, cú mèo nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Bị phu nhân Fries biết thì cậu có thể xong rồi."

Sờ sờ cái mũi, Alex cười gượng hai tiếng: "Tôi chính là chỉ đùa một chút mà thôi, Fries sao lại trách tôi."

Buổi chiều ngày thứ ba, bọn họ đi qua một ngọn núi, trước mắt rộng mở thông suốt.

Mai Lật ngồi trên lưng ngựa, thấy vịnh màu xanh biển cùng màu xanh nhạt đan chéo.

Sạch sẽ giống thủy tinh, ba quang lăng lăng, bên phải mặt biển kéo về phía trước, bên trái lại dựa vào núi liên miên, xa xa có thể nhìn thấy chân núi phía trước xây rất nhiều nhà, những căn nhà lớn lớn bé bé tụ ở bên nhau hợp thành một thành trấn không nhỏ.

Đội kỵ sĩ không dừng lại ở trong thành, trực tiếp từ trên đường lớn trong thành vượt qua, chạy về phía hẻm núi xa hơn.

Chỗ hẻm núi đó có một tòa trang viên bị rừng rậm vây quanh, ở trong rừng sam và tùng màu xanh lục lộ ra một chút nóc nhà nhon nhọn.

Hơi thở của gió biển và rừng rậm giao hội ở chỗ này, khí vị hoàn toàn bất đồng với nơi cô sinh sống một năm nay.

Bọn kỵ sĩ ngừng ở trước trang viên, trừ Alex và Mai Lật, người còn lại đều lần lượt rời đi.

Người hầu trong trang viên hành lễ với bọn họ, Alex mười phần quen thuộc nơi này, mang theo Mai Lật đi tới tòa trang viên cực lớn đó.

Bể phun nước to lớn có pho tượng hai nhân ngư ôm đuôi phun nước, trong hoa viên trồng các loại hoa cỏ cây cối, vừa đi vào liền ngửi được mùi hương hoa hồng nồng đậm, ao nhỏ trồng hoa súng, bên cạnh ao có một tòa tiểu đình mái vòm màu trắng. Một phu nhân đưa lưng về phía bọn họ, ngồi ở trong đình uống trà.

Alex đi nhanh tiến lên, từ sau lưng ôm chặt cô ấy, nhiệt tình mà hôn một chút.

"Fries thân ái, ta đã hoàn thành nhiệm vụ mà nàng giao, mang người về đây."

Vị phu nhân đang uống trà buông chén, tư thái ưu nhã mà xoay người về phía Mai Lật.

Bà ta có gương mặt gần như giống như đúc với phu nhân Pegg, cũng là tóc đỏ mắt xanh, nhưng so với phu nhân Pegg gầy còm ốm yếu, thì bà ta càng thêm khỏe mạnh đẫy đà, tuổi trẻ mỹ lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro