III-C27-C28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27 Săn Thú

Vùng địa cực ngày mùa hè nở hoa khắp bình nguyên rêu, là cảnh đẹp tuyệt hảo, đáng tiếc, đối với hai kỵ sĩ đang cuống quít chạy trốn lúc này mà nói, cảnh sắc mỹ lệ cũng không có tâm tư xem xét.

Bọn họ cưỡi con ngựa trắng, mặc áo giáp sáng màu bạc. Mới vừa tiến vào vùng địa cực, chỉ có thân kiếm bên hông dính máu, bất quá hiện tại, bọn họ toàn thân trên dưới, bao gồm ngựa dưới thân, đều đầm đìa huyết sắc.

Có máu ma thú, cũng có của đồng đội bọn họ.

Bọn họ một đội kỵ sĩ này mười người, sau khi tách ra cùng đội ngũ khác, liền hướng về vùng địa cực. Trừ một kỵ sĩ mang đội từng có kinh nghiệm tiến vào vùng địa cực săn thú, cả đời này những người còn lại đều lần đầu tiên tiến vào vùng địa cực.

Các kỵ sĩ này tuổi trẻ kiêu ngạo, trải qua một mùa đông rèn luyện săn giết ma thú, đã hoàn toàn không thèm nhìn ở trong mắt nơi này vốn nghe nói là sào huyệt của ma thú vùng địa cực.

Toàn bộ các kỵ sĩ tuổi trẻ đều cảm thấy, ở vùng địa cực săn giết ma thú giống như giết ma thú vào đông -- hiện tại, bọn họ đã vì cái ý tưởng tự đại này mà trả giá bằng sinh mệnh.

Bọn họ tiến vào vùng địa cực ngày đầu tiên, liền gặp một con ma thú lớp da cứng rắn như là đá tảng, có thể đứng thẳng lên giống vượn người khổng lồ.

"Hắc, đây là ma thú gì? Ta còn chưa từng gặp đâu, để ta đi giết nó cẩn thận nhìn một cái!"

"Đừng đoạt với ta, con mồi thứ nhất để ta tới trước!"

Khi gặp được con ma thú đó, hai kỵ sĩ còn hi hi ha ha tranh nhau xông tới. Bọn họ đều cho rằng trường kiếm bọn họ được khai quang, đủ để đâm vào lớp da ma thú này, bọn họ rèn luyện tốc độ nhiều năm, cũng không có khả năng làm con ma thú này chạy trốn.

Kết quả lại là, hai người này cả người lẫn ngựa, bị ma thú kéo đứt cổ.

Hai cái đầu cùng với dòng suối màu đỏ phun ra trong nháy mắt, các kỹ sĩ còn lại phía sau bọn họ còn chưa thể phục hồi lại tinh thần, thẳng đến khi con ma thú bắt đầu ăn, một ngụm cắn đứt một cánh tay kỵ sĩ, bọn họ mới ý thức được trong chớp mắt ngắn ngủn đã xảy ra cái gì.

Ma thú này lực lượng quá cường đại, so với những ma thú bọn họ giết chết lúc vào đông, căn bản không giống như là cùng cấp bậc.

Lúc con ma thú này nhìn chăm chú bọn họ, là ánh mắt bắt bẻ mang theo đánh giá của kẻ đi săn.

Toàn bộ kỵ sĩ đều cảm thấy một trận sởn tóc gáy, cũng không dám coi khinh nó nữa. Người dẫn đầu kinh nghiệm cũng không phải đặc biệt phong phú, không thể kịp thời cứu người, lúc này mới căn cứ lực lượng của nó mà phỏng đoán bọn họ gặp ma thủ trung cấp.

Hắn vội vàng yêu cầu kỵ sĩ còn lại chú ý phối hợp, phải vây khốn ma thú này, lại hợp lực đánh hạ nó.

Nhưng ma thú trung cấp so với ma thú cấp thấp đã không phải chỉ cao hơn một cấp bậc đơn giản như vậy mà thôi, lực lượng của chúng nó đạt thành một lần biến chất. Một tiểu đội đã luống cuống tay chân không giết được nó.

Cuối cùng, mười người trốn được hai người. Hai kỵ sĩ tuổi nhỏ nhất, hoảng loạn nhất, may mắn mà đứng ở bên ngoài cùng.

Bọn họ bị con ma thú không giống bình thường này dọa vỡ lá gan, hình ảnh một đám các đồng đội bị ma thú ngay tại chỗ cào vỡ bụng ăn hết nội tạng không ngừng xuất hiện ở trong đầu, bọn họ sợ tới mức chỉ dám chạy trốn về phía trước.

Nhưng mà ma thú gặp được con mồi làm sao lại vứt bỏ, nó ăn luôn chỗ mỹ vị nhất của con mồi, liền đuổi theo hai kỵ sĩ chạy trốn này.

Bất quá một lát, trên bình nguyên rêu nở khắp hoa tươi liền mất đi thanh âm vó ngựa chạy vội, thay thế chính là thanh âm mãnh thú cắn xé huyết nhục nuốt ăn.

Trên mặt đất thịt nát còn lại sau khi ma thú rời đi, bị ma thú nhỏ trốn tránh đem ra chia sẻ, cuối cùng lũ dã thú cũng tới cướp đoạt một lần, thực nhanh cũng chỉ dư lại một ít vết máu rơi rụng trong bụi hoa.

Trường hợp săn mồi như vậy bất quá là bình thường nhất ở vùng địa cực, mỗi ngày đều phát sinh vô số lần.

Gặp tao ngộ tương đồng cùng tiểu đội kỵ sĩ bị toàn diệt này, còn có tiểu đội kỵ sĩ khác.

Đám người trẻ tuổi thiên chân này đã trải qua giáo huấn bằng máu rồi, sôi nổi hiểu ra săn thú vùng địa cực và bọn họ săn ma thú vào đông hoàn toàn không giống nhau, cho dù đối mặt đều là ma thú, nhưng ma thú và ma thú khác biệt thật lớn.

Bọn họ vào đông gặp được nhiều là ma thú cấp thấp cuồng bạo mất đi thần trí, người đông thể mạnh vây quanh xông lên giết thật tự nhiên đơn giản.

Hiện bọn họ phải đối mặt không chỉ có ma thú cấp thấp, còn có ma thú cấp trung rất khó đối phó.

Mỗi một kỵ sĩ may mắn sống sót, chỉ cần không bị dọa điên, đều bởi vì thấy đồng bạn tử vong mà nhanh chóng trưởng thành, qua gần ba ngày, những đội ngũ ngăn nắp lượng lệ này trở nên chật vật vạn phần, tổn thất thảm trọng.

Trong bóng đêm, một đội ngũ chỉ còn năm kỵ sĩ vây quanh bên đống lửa, trầm mặc mà cảnh giác dùng từng miếng to nuốt đồ ăn.

Đồ ăn đến từ chính ma thú bọn họ săn giết hôm nay, con ma thú này ăn mất ba đồng đội của bọn họ, cuối cùng lại bị bọn họ giết chết ăn thịt.

Ăn uống xong nghỉ ngơi thời gian ngắn ngủi, kỵ sĩ dẫn đầu đội ngũ này gắt gao nhăn mày, thương lượng cùng đồng đội bên cạnh: "Năm nay ma thú trung cấp xuất hiện ở bên ngoài đông hơn quá nhiều so với năm vừa rồi, ta nhớ rõ nhiều năm trước cũng từng có loại tình huống này, là bởi vì ngày mùa hè quá dài, băng tuyết tan ở trung bộ vùng địa cực, những nơi làm tổ bị ngập nên ma thú trung cấp đều di chuyển ra bên ngoài. Tình huống này có vẻ khó giải quyết, có cần thông báo tới đội ngũ kỵ sĩ khác không, một lần nữa phân phối nhân số, lại để những kỵ sĩ không có kinh nghiệm trở về?"

Người bên cạnh hắn là chỉ huy phó ôm cánh tay dựa vào tảng đá nghỉ ngơi, sắc mặt lạnh nhạt, "Đây là khảo nghiệm của chúng ta. Chúng ta là kỵ sĩ thánh đường, tru sát ma thú chính là nhiệm vụ, không thể bởi vì ma thú cường đại liền sợ hãi. Những kỵ sĩ đã chết đi cũng không đáng tiếc, bọn họ đã chết tức là bọn họ không có đủ tư cách làm kỵ sĩ. Chỉ có kỵ sĩ trải qua chém giết tắm máu cùng tuyệt cảnh sinh tử, mới là kỵ sĩ thánh đường chân chính."

Người dẫn đầu cười khổ thở dài, "Nhưng năm nay, kỵ sĩ trẻ thật sự quá nhiều, bọn họ không có kinh nghiệm đối phó với ma thủ trung cấp, không biết phải chết bao nhiêu người......"

Lời còn chưa dứt, chỉ huy phó ôm cánh tay đột nhiên nhảy dựng lên, trường kiếm xẹt qua mặt đất, chặt đứt một đoạn đầu lưỡi dài. Hét lớn một tiếng làm báo động: "Ma thú đánh lén!"

Người còn lại cũng nhanh chóng đứng lên, cầm lấy vũ khí trong tầm tay chú ý bốn phía.

Chỉ thấy một cái bóng dáng đen tuyền ghé vào trên mặt đất cách mấy mét, nó có được tứ chi giống như người, một cái đuôi thật dài di động trên mặt đất. Ở ngoài ánh lửa, ma thú này có đôi mắt màu xanh lục phát ra ánh sáng sâu kín.

"Là một con ma thú trung cấp! Chú ý đầu lưỡi nó!" Người dẫn đầu hô to.

Loại ma thú này đầu lưỡi đặc biệt lợi hại, thon dài mềm dẻo, có thể bắn ra khoảng cách 5 mét, bên trên có dịch nhầy và độc tính, tiếp xúc phải thì thân thể sẽ tê dại, từ trước hắn đến vùng địa cực săn thú, cũng từng gặp gỡ ma thú như vậy, mỗi một lần đều sẽ tổn thất đồng đội.

Hiện tại hắn đã là một kỹ sĩ kinh nghiệm phong phú, nhưng đối mặt với ma thú thân hình không lớn này, vẫn không có mười phần nắm chắc có thể bảo vệ tốt đồng đội phía sau.

Ma thú đuôi dài giảo hoạt đó vây quanh bọn họ như hổ rình mồi, một lát sau trốn vào hắc ám, không chính diện đối đầu cùng bọn họ.

Nó cực có kiên nhẫn chờ đợi, đợi một đêm, ở đây vào một khắc kia lúc mấy kỵ sĩ mệt mỏi nhất, bỗng nhiên phun ra đầu lưỡi thật dài, cuốn đi một kỵ sĩ tuổi trẻ đang thất thần.

Người dẫn đầu cùng đội phó đồng thời đuổi theo, ai ngờ lúc này phía sau lại bỗng nhiên phun ra một cái lưỡi dài, cuốn đi một kỵ sĩ khác.

Nơi này thế nhưng có hai ma thú trung cấp đuôi dài đang ẩn núp!

Bọn họ trong nhất thời không thể phân thân, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ một người trong đó, chuyên tâm nghĩ cách cứu viện một người khác. Người dẫn đầu đâm ma thú đuôi dài một kiếm thật mạnh, người đội phó hung hăng cắt lấy đầu lưỡi cuốn kỵ sĩ kia.

Người tuy rằng cứu được, ma thú đuôi dài bị thương lại chạy mất.

Năm người, biến thành bốn người. Kỵ sĩ được cứu trên tay sưng đỏ, đến kiếm cũng không cầm được, bỗng nhiên khóc ra tiếng, bị đội phó tàn nhẫn đá một cước.

"Khóc cái gì! Nơi này còn có rất nhiều ma thú đang nhìn chằm chằm chúng ta! Ngươi lại khóc tiếp cũng chỉ có thể cho ma thú ăn! Cầm vũ khí của ngươi bò dậy cho ta!"

*

"Nếu có dây thừng thì tốt rồi." Mellie buồn rầu mà nhìn mười mấy con gà đất trên mặt đất. Cô ở rừng rậm luyện tập cung tiễn, phát hiện ra một cái động, vận khí tốt tận diệt mười mấy con gà đất trong đó. Cô chuẩn bị coi chúng nó như đồ ăn bữa tiếp theo để mang đi, nhưng lại không dễ cầm.

Nếu có cái dây thừng bó tất cả chúng nó lại thì dễ dàng hơn nhiều.

Mellie ở bên này tìm kiếm bọc nhỏ mình mang đến xem có gì thích hợp làm dây thừng hay không, Muri tự hỏi một chút, bỗng nhiên túm eo nhấc cô ra, "Ta biết nơi nào có dây thừng."

Nói xong lời này, hắn chạy đến gần đó chuyển động, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Mellie, tìm được đồ vật mình muốn tìm -- một con ma thú đuôi dài nấp ở trong rễ cây.

Con ma thú nhìn thấy Muri xông tới, lập tức quỳ rạp trên mặt đất muốn trốn, Muri bắt lấy cái đuôi kéo nó trở về. Ma thú đuôi dài kêu tư tư một tiếng, quay đầu há mồm muốn phun đầu lưỡi ra công kích, Muri lại một chân vừa vặn dẫm lên miệng nó vừa mở ra.

Thực nhanh, hắn làm chết con ma thú này, duỗi tay đào đào trong miệng nó, móc ra một cái "Dây thừng" màu đỏ, tới vũng nước gần đó tẩy rửa sạch sẽ, đưa cho Mellie, cũng lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào của gấu lớn, "Cái dây thừng này còn tính là chắc chắn."

Mellie: "..... Phải không." Đây không phải dây thừng đi? Đây là đầu lưỡi sao?

Nhưng mà, xác thật dùng khá tốt.

Cô yên lặng dùng "dây đỏ" buộc mười mấy con gà đất lại, đi theo Muri tay kéo ma thú đuôi dài rời khỏi vùng bồn địa này.

Bọn họ tự mang đồ ăn, đi chỗ tiếp theo là một ít bồn địa địa thể càng bằng phẳng.

Nơi này không có rừng cây lá kim, chỉ có mấy cây lá kim thưa thớt, mọc cũng không tốt. Bên cạnh có hồ nước vô cùng rộng lớn, chỗ gần bờ bày ra màu xanh biếc thanh thấu sạch sẽ, đứng ở trên bờ còn có thể nhìn thấy từng bụi cỏ nước dưới đáy gần đó, còn có tôm cá nhỏ đang bơi lội trong đám cỏ nước.

Muri mang theo cô dạo qua một vòng bên hồ, giống như tuần tra lãnh địa xác nhận quanh đó không có ma thú gì nguy hiểm, mới buông cô ra, để cô ngồi xổm bên hồ xem cỏ nước phía dưới.

"Những cỏ nước này có thể ăn được không?" Mellie đi vào vùng địa cực sinh sống rồi, đã biến thành kẻ ăn thịt rõ đầu rõ đuôi, dẫn tới hiện tại cô nhìn thấy thực vật màu xanh lục có ý niệm thứ nhất đều là có thể ăn được hay không.

Muri một chút cũng không thích ăn chay, hắn chỉ thích ăn thịt, nhưng đối diện ánh mắt tin cậy của Mellie, hắn vẫn là đạo nghĩa không thể chối từ đi vào trong nước, kéo một bó cỏ nước đầy đặn, chọn một cây nhét vào trong miệng mình nhai nhai, cho ra đáp án, "Có thể ăn."

Mellie liền cười rộ lên, "Thật tốt quá, chúng ta ở chỗ này thêm mấy ngày."

Cô thật sự muốn ăn chút thức ăn chay a.

Trước khi cô muốn đi vào hồ nước, động tác Muri nhấm nuốt cỏ nước dừng một chút, một tay hắn ấn trước ngực Mellie, ngăn trở cô tiếp tục đi xuống, quay đầu nhìn chằm chằm mặt hồ bình tĩnh. Hắn phát hiện trong nước ẩn giấu một con ma thú muốn săn mồi.

"Muri?"

Muri nhìn chằm chằm mặt hồ, bắt đầu cởi quần áo.

Hắn cởi quần áo trên người ra cho Mellie cầm, nháy mắt biến thành nguyên hình, dẫm lên nước trôi vào trung tâm hồ.

Bị hắn phát hiện, ma thú trong hồ không hề che giấu, vươn một cái đầu màu đen, lộ ra miệng rộng mọc đầy răng nhọn rít gào về phía hắn. Mellie đứng ở bên hồ nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy trong hồ là ma thú có vỏ cứng.

Gấu lớn uy phong lẫm lẫm và ma thú kia ở trong nước chiến đấu kịch liệt một phen, cuối cùng nhấc chân đạp lên xác ma thú tuyên cáo thắng lợi, móc đầu ma thủ giấu ở trong vỏ, kéo nó về bờ.

Mellie nhìn thấy cái vỏ cứng rắn của ma thú thật lớn này, phản ứng đầu tiên chính là: Cái vỏ này, nếu đào rỗng, chính là căn nhà nhỏ thiên nhiên, có thể vào bên trong ngủ.

Nếu cô có yêu cầu, Muri đương nhiên là thỏa mãn cô.

Một con gấu lớn ngồi ở bên ma thú có vỏ, vươn móng vuốt dùng sức đào, móc ra một đống đồ vật không có cách nào hình dung. Ngoại trừ đồ ăn còn chưa tiêu hóa hoàn toàn, thậm chí còn có mảnh nhỏ áo giáp màu bạc, đao nhỏ, đeo đao, vỏ màu bạc linh tinh. Có chút đồ vật tương đối mới, nhìn qua có vẻ đã cổ xưa, bị ăn mòn hỏng một phần.

Muri đào xong xác, ở trong hồ rửa rửa tay và mặt, Mellie thì ở bên cạnh hắn rửa sạch những thứ vụn vặt thuộc về nhân loại tìm được đó.

28 Tiểu Đội Ba Người

Nữ kỵ sĩ Abby làn da ngăm đen đôi tay cầm kiếm, rút tay từ dưới da thịt ma thú ra, máu màu đỏ sậm tức khắc rót đầy người cô, cô thở một hơi, tùy tay lau máu bắn lên mặt, nhảy xuống thân thể ma thú.

"Muốn mệnh, sao lại gặp phải ma thú trung cấp khó giết như vậy." cô nhíu mày oán giận nói: "Chúng ta đây còn chưa đi vào trung bộ vùng địa cực."

Hai đồng đội cũng vừa lúc đối phó xong ma thú khác, cầm vũ khí thở hồng hộc ngồi vào gần đó.

Bởi vì ba người họ đều là kỵ sĩ cao cấp, so với kỵ sĩ bình thường lợi hại hơn rất nhiều, lại ở thánh đường có tiếng là độc lai độc vãng không dễ ở chung, bởi vậy tiểu đội phổ biến mười người, ba người bọn họ lại tự hợp thành một tiểu đội.

Trong tiểu đội này một nữ kỵ sĩ tóc ngắn khác tên là Flora lau lau đao kiếm trong tay, lại nhặt cung lên đặt sang một bên, "Đến chúng ta đối phó còn cố hết sức, những nhãi ranh cái mũi hếch lên trời đó phỏng chừng phải chết một đống."

"Aiz, ra kiếm tiền, khó tránh khỏi mà." Trong đội nam kỵ sĩ duy nhất Allen ngồi ở bên cạnh thi thể ma thú, động cũng lười động, cắt một miếng thịt gần đấy nhóm lửa nướng ăn.

Một ngày không ăn cái gì, chỉ giết ma thú, hắn đã sắp chết đói.

Ba người vây quanh cùng nhau nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy nơi xa có tiếng chạy như điên, nữ kỵ sĩ Abby còn tưởng rằng lại có ma thú nào tới nữa, khó chịu mà mắng to một tiếng, "Không dứt! Ăn miếng thịt cũng không có thời gian!"

Hai ba bước dẫm lên thi thể ma thú đi đến phía trên nhìn ra xa.

Ai ngờ, họ nhìn thấy chính là một đội người còn lại năm sau kỵ sĩ. Tức khắc hứng thú rã rời mà trượt xuống sống lưng ma thú, tiếp tục ăn miếng thịt nướng tiêu của mình.

Mấy ky sĩ kia đang trong kinh sợ, hốt hoảng chạy trốn thấy rõ thân ảnh Abby, thấy áo choàng màu đỏ trên người cô đại biểu cho kỵ sĩ cao cấp, mỗi người đều như là thấy cứu tinh, hai mắt sáng lên mà chạy thẳng đến chỗ họ.

Tới gần lại nhìn thấy ba con ma thú trung cấp bị giết chết, mấy người kia càng thêm kích động.

Đáng tiếc trong đội ngũ hai nữ kỵ sĩ đều lười ứng phó bọn họ, chỉ để nam kỵ sĩ Allen đi nói chuyện đám người mềm chân tôm sắp khóc ra đó. Allen cười tủm tỉm bảo những người này ngồi xuống cùng ăn một bữa, đồng thời từ trong miệng họ biết được họ bị cái gì dọa thành dạng này.

Đội kỵ sĩ này vận khí còn tính là không tồi, một đường tới đây đều gặp được ma thú cấp thấp, cũng không giảm quân số, thế này làm cho bọn họ vốn không biết tiểu đội kỵ sĩ khác tạo ngộ cái gì nên lá gan lớn hơn rất nhiều, vì thế không ngừng đi sâu vào trong, trong lúc vô tình đi tới bồn địa gần khu vực trung bộ.

Bởi vì nơi đó địa hình phức tạp hẻo lánh, mỗi năm kỵ sĩ thánh đường đều rất ít tới. Người nhóm này cũng không biết là may mắn hay là xui xẻo, thế nhưng sờ đến nơi đó, cũng thuận lợi giết chút ma thú cấp thấp, hứng thú bừng bừng ở bên hồ nước ăn thêm một bữa.

"Buổi tối, chúng ta...... ở trong hồ gặp, gặp con ma thú đó..." Nhớ tới sự việc phát sinh tối hôm qua, kỵ sĩ đang nói chuyện vẫn cứ đầy mặt kinh sợ hoảng hốt.

Nữ kỵ sĩ Abby ôm kiểm nghe bọn hắn nói mấy đồng đội chết đi là bởi vì đi vào trong nước tắm rửa chơi đùa bị ma thú đột nhiên xuất hiện ăn mất, nhịn không được phát ra một tiếng cười nhạo, "Buổi tối chạy vào trong hồ bơi lội, cái phương pháp tìm chết này còn rất độc đáo."

Bên hồ trước nay đều là nơi nguy hiểm nhất, đặc biệt ban đêm nhìn không rõ lắm, dù các cô ấy là kỵ sĩ cao cấp tài cao gan cũng lớn còn không đi làm loại việc tìm chết này, mấy kỵ sĩ tuổi trẻ kia không bằng nói là bị chết ngu.

Kỵ sĩ tuổi trẻ tức giận xấu hổ lại không dám phản bác, chỉ có thể đem ma thú đáng sợ mình gặp được kia miêu tả khoa trương gấp bội.

".... Như là một tòa nhà lớn, vỏ ngoài cứng rắn hắc trầm, kiếm của chúng ta chém lên đến một dấu vết cũng không để lại, ngay cả cái cổ cũng căn bản chém bất động, nó không có mắt, chỉ có một cái miệng rộng ở phía trước nhất, vừa há ra, bên trong tất cả đều là răng nhọn rậm rạp, sâu đến nhìn không thấy đáy......"

Ở một bên không nói chuyện, nữ kỵ sĩ Flora bỗng nhiên ngồi dậy hỏi: "Ma thú sinh sống ở trong nước, có vỏ? Có phải các ngươi nhìn thấy ở một hồ nước bồn địa hay không?!"

Abby ấn lên vai bạn, để cô ấy đừng kích động, Allen cũng thu hồi lười nhác tùy tiện vừa rồi, cẩn thận hỏi hỏi địa hình xung quanh.

Bọn họ và Flora ở chung đã nhiều năm, là bằng hữu tín nhiệm nhau, đương nhiên biết cho tới nay cô ấy khúc mắc cái gì –– anh trai mà Flora kính yêu nhất, cũng là một kỵ sĩ cao cấp, mấy năm trước trong một lần săn thú mùa hè chết ở vùng địa cực, kỵ sĩ may mắn trốn trở về nói cho cô ấy, anh cô ấy bị một con ma thú sinh sống ở hồ nước bồn địa ăn mất, ma thú kia có một thân giáp xác cứng rắn.

Từ khi đó, Flora vẫn luôn muốn tìm ma thú kia báo thù cho anh trai. Đáng tiếc kỵ sĩ duy nhất biết chỗ đó lại bị thương thực nặng, sau khi trở về còn không thể chờ đến săn thú mùa hè năm thứ hai thì đã chết. Cứ như vậy, rốt cuộc không ai biết cụ thể ở nơi nào.

Vùng địa cực phạm vi lớn như vậy, Flora hàng năm đều tham dự săn thú mùa hè, tìm kiếm khắp nơi, cũng không thể tìm được cái gọi là hồ nước bồn địa đó.

Abby và Allen cùng cô ấy tìm mấy năm, không nghĩ tới hôm nay bỗng nhiên có tin tức.

Bọn họ chính là túm lấy mấy kỵ sĩ thật vất vả mới chạy ra đường sống, mang theo người quay trở lại đường cũ tìm vùng bồn địa kia.

Đi đường ban ngày, suýt nữa bị mệt chết, mấy kỵ sĩ chỉ chỉ tuyết sơn phía trước, "Chính là, chính là bên kia."

Bọn họ không dám đi tới hồ nước đó nữa, chỉ đường xong liền vội vàng rời đi. Ba kỵ sĩ cao cấp nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, bĩu môi nhún vai. "Bọn họ không phải cảm thấy chúng ta muốn đi chịu chết chứ?"

"Chúng ta đây còn không phải là chịu chết sao. Nghe bọn họ miêu tả, nếu thật là con ma thú ăn anh trai của Flora kia, khẳng định không phải ma thú trung cấp, nhất định vẫn là ma thú cao cấp chúng ta chưa từng thấy."

"Nơi này, nhiều nhất chính là ma thú trung cấp, lão mục sư thánh đường không phải vẫn nói ma thú cao cấp đều ở chỗ sâu trong vùng địa cực, muốn gặp cũng không được, cậu cũng đừng hù dọa chúng ta.".

Ba người tính cả Flora khẩn trương báo thù nhất, đều không có hành động thiếu suy nghĩ, trong miệng nói nhàn thoại, động tác lại cẩn thận. Bọn họ không tùy tiện tiếp cận, lựa chọn một chỗ địa thể cao xa xa mà quan sát động tĩnh trong hồ nước.

Vừa nhìn, ba người đều thấy bên hồ có một ma thú vỏ đen xì.

"Súc sinh này chạy lên bờ?" Thấy cái vỏ đen đó vẫn không nhúc nhích ở bên bờ nước, Abby nhưởng mày hỏi.

Flora sờ sờ đao của mình, cưỡng chế kích động thở ra nói: "Nói không chừng nó ở trên bờ không lợi hại như ở trong nước, đây là cơ hội cho chúng ta."

Allen quan sát cẩn thận nhất, ngăn cản hai chị em, "Từ từ, có vẻ kỳ quái."

Đúng lúc này, ba người đều thấy từ cái xác đó bò ra một người.

Ba kỵ sĩ: "......???

Người nọ cũng không mặc quần áo kỵ sĩ, nhìn thân hình mảnh khảnh cũng biết là nữ nhân. Sau khi cô từ trong xác đi ra, lại có một người nam nhân cao lớn cũng ra theo.

Tình cảnh này thật sự dễ dàng khiến người ta nhớ tới một ít sự tình có quan hệ với mùa xuân.

Nam kỵ sĩ Allen phong lưu, theo bản năng liền tưởng tượng mà huýt ra một điệu sáo phong tao, bị Flora biết rõ bản tính hắn, một quyền nhét vào miệng lấp kín tiếng huýt sáo này.

Abby còn đang vuốt cằm, bỗng nhiên a một tiếng, "Ta nhớ ra rồi, là cô ấy, người tóc đỏ kia!"

Cô còn nhớ rõ nữ nhân tóc đỏ này cùng chủng tộc với mẫu thân mình, rốt cuộc hậu duệ Lotit tóc đỏ thật sự quá thưa thớt, cho dù không thấy rõ khuôn mặt, cơ hồ cũng có thể xác định chính là cô ấy.

Sao cô ấy lại chạy đến vùng địa cực?

Nghĩ vậy, cô nhảy dựng lên, trực tiếp chạy về phía bồn địa.

Allen và Flora không ngăn lại, mắt thấy cô ấy đã bại lộ, liếc nhau rồi theo gót.

*

Mellie rửa sạch sẽ bên trong cái xác đen to đùng đó, lại ở quanh đấy cắt chút cỏ khô, dùng để hun bên trong, loại trừ mùi máu tươi.

Muri nguyên hình không vào được căn nhà nhỏ này, liền biến thành hình người, thuận tiện đi theo cô ra ra vào vào, thường thường giúp một chút.

Ba người Abby còn chưa tới gần, Muri mới ra khỏi cái nhà liền cảnh giác mà nhìn bọn họ đi tới.

Hắn đối với người mặc quần áo loại này có thể nói là ấn tượng khắc sâu. Bọn họ phần lớn đều không lợi hại như ma thú hắn ăn, nhưng mà đều không thể giết, như vậy liền rất phiền toái.

Mellie cũng còn nhớ rõ chuyện Muri bị những kỵ sĩ thánh đường đuổi giết, trong lòng đồng dạng cảnh giác. Bất quá, làm cô ngoài ý muốn chính là, trong ba kỵ sĩ tới gần, dẫn đầu chính là nữ kỵ sĩ mà cô biết.

"Là cô."

Nữ kỵ sĩ Abby vừa nghe, thấy cô còn nhớ rõ mình, ha ha cười, "Là ta, nhìn thấy tóc đỏ ta liền đoán là cô, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cô ở đây, lần trước sao cô không nói một tiếng đã chạy."

Thái thái độ cô ấy hữu hảo, Mellie cũng không có cách nào mặt lạnh không để ý tới, giải thích một câu, "Lúc ấy có người tới đón tôi."

Abby nói chuyện cùng cô, hai người còn lại đã cùng Muri đánh giá lẫn nhau một vòng. Muri không có phản ứng gì, hai kỵ sĩ giao tiếp cùng ma thú nhiều năm đã nhịn không được sống lưng chợt lạnh, thiếu chút nữa bị hắn nhìn chăm chú mà lui về phía sau.

"Vị huynh đệ này ánh mắt cũng quá hung, ta vừa không chú ý còn tưởng rằng gặp phải ma thú lợi hại đó." Allen thuận miệng ha ha hai câu, muốn sinh động không khí.

Một tiểu đội ba người, có hai người tự quen thuộc, dưới tình huống như thế, hai bên từng gặp mặt một lần lại từ trên người ma thú có vỏ bắt đầu nói chuyện.

"Chúng ta riêng tới tìm con ma thú này, Flora chỗ chúng ta muốn tìm nó báo thù, không nghĩ tới bị các ngươi giết ha ha ha!"

Năm người chia hai bên, ranh giới rõ ràng mà ngồi ở bên đống lửa. Allen thật ra muốn ngồi gần mỹ nhân một chút, nhưng nam nhân đối diện đầy người dã tính, như hổ rình mồi nhìn bọn họ, ba người bị nhìn đến da đầu tê dại, đều sáng suốt mà ngồi xa chút.

Muri ngồi ở phía sau Mellie, đầu để ở đỉnh đầu cô, dùng ánh mắt và động tác phòng bị ba nhân loại đối diện.

Mellie cũng cam chịu tư thái bảo hộ của hắn, rốt cuộc cô cũng không rõ lắm ba người này có thể đột nhiên động thủ hay không.

Bất quá, hai người có tư thái này ở trong mắt ba người Abby cũng chỉ có một ý tư: Khoe ân ái với chúng ta như vậy, không cần thiết, thật sự không cần thiết.

Allen đều nhịn không được vô ngữ mà nói giỡn với Muri ánh mắt sáng ngời: "Huynh đệ, thật không cần phòng bị chặt như vậy, ta chỉ thưởng thức một chút, thật không chuẩn bị đoạt người."

Muri gần đây ở trước mặt Mellie đã biến thành một gấu lớn triệt triệt để để ngọt ngào, bất quá sau khi xuất hiện người xa lạ, hắn lại lần nữa biểu hiện ra tư thái năm đó ở trong đội lính đánh thuê, không thích để ý người khác. Nhìn rất cao ngạo, làm người ta nhìn không thuận mắt.

Nhưng lúc biết con ma thú có vỏ này là hắn một mình một người giết chết, ba người đều nghiêm túc kính nể, sôi nổi cảm thấy gia hỏa lợi hại như vậy có tư thái đó cũng thực bình thường.

Flora lại càng một lần nữa nói lời cảm tạ bọn họ.

Mellie nghe nói anh trai cô ấy bị con ma thú này ăn, sửng sốt, nhớ tới cái gì, đứng lên muốn đi lấy đồ. Muri đương nhiên là một tấc cũng không rời mà đuổi theo cô.

Bị để lại tại chỗ, ba người liếc nhau, "Chúng ta nhìn qua rất giống người xấu sao? Nam nhân đó sao lại lợi hại như vậy, không cần phòng bị chúng ta như vậy đi." "Ta và Abby là nữ nhân, cũng sẽ không đoạt nữ nhân với hắn, nam nhân như ngươi nhìn tựa như lưu manh mới làm người ta cảnh giác, chúng ta đều là bị ngươi liên lụy!"

Mellie thực nhanh trở về mang theo một túi đồ vật linh tinh vụn vặt, cho Flora xem, "Đây đều là đồ vật tìm ra từ trong bụng của ma thú, cô nhìn xem có đồ vật của anh cô không?"

Flora không nghĩ tới thế nhưng cô còn sẽ nghĩ một chút này, cúi đầu nhìn về phía đống đồ vụn vặt, liếc mắt một cái liền thấy trong đó có một cái mặt dây vàng.

Trên mặt dây là một đóa hoa, đó là đồ vật của cô ấy, lần đó trước khi xuất phát, cô ấy tự tay đeo lên cho anh trai.

Mặt dây vàng đã ảm đạm, dây xích đứt gãy, có chỗ còn ăn mòn, cô ấy cầm mặt dây lên, nước mắt chợt không khống chế được chảy xuống.

Bằng hữu hai bên vỗ vỗ vai cô ấy, không tiếng động an ủi.

Qua thật lâu, cô ấy mới bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Mellie, thanh âm khàn khàn mà lại lần nữa nói: "Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn."

Cô ấy rất rõ ràng, ba người mình không phải là đối thủ của con ma thú đó. Dù nó đã chết, bọn họ ngồi ở bên cạnh vỏ xác cũng có thể cảm nhận được thứ hơi thở đáng sợ. Đối diện hai người giết con ma thú này báo thù cho mình, cô ấy hẳn là cảm kích.

"Phần ân tình này, ta sẽ hồi báo các người, nếu có chuyện gì, có thể đi tìm ta." Flora nắm chặt mặt dây, "Cái mặt dây này, ta có thể mang đi sao?"

"Đương nhiên có thể." Mellie cũng an ủi mà cười cười với cô ấy.

Trải qua chuyện này, hai bên không khí lại tốt hơn không ít. Muri cuối cùng không còn thời thời khắc khắc ôm Mellie ở trong ngực.

Hai nữ kỵ sĩ nói chuyện cùng Mellie, Flora am hiểu cung tiễn, khó được mở miệng nhiều lời vài câu, chỉ điểm chút kỹ thuật cho Mellie. Ở đây chỉ có hai nam nhân, Allen thấy thế tự giác tới gần Muri cùng hắn nói chuyện phiếm.

"Hắc, ta nói huynh đệ, lúc vừa mới tới liền thấy các ngươi từ cái vỏ xác này bò ra." Allen nhẹ giọng nói, lộ ra tươi cười vi diệu cổ quái, "Cậu cũng thật là kẻ tài cao gan cũng lớn, mang theo người tới loại địa phương này bồi dưỡng tình cảm, hiệu quả thực tốt a, còn màn trời chiếu đất ở chỗ này...... Hắc hắc, cậu thực biết chơi mà!"

Muri cao lãnh mà nhìn chằm chằm nam nhân nhân loại làm mặt quỷ này, không hé răng, nghĩ thầm, nam nhân nhân loại đều một dạng, giống các dong binh ở chung lúc trước, chỉ thích nói chút lời kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro