IV-C13-C14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 Phỏng Đoán

Tần Phi Thường tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy, lẳng lặng nhìn bóng đêm hắc ám bên ngoài một lát.

Bình phục đau đớn còn quanh quẩn ở dây thần kinh đại não xong, cô nhấc chân đạp lên mặt đất, bưng ly trà nóng đứng bên cửa sổ.

Từ trước cuộc sống của cô cơ hồ chỉ có công việc, ngẫu nhiên lúc làm việc cảm thấy mỏi mệt, cô sẽ bưng một chén trà nóng đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài tòa nhà Tần thị có một hồ nước, ban ngày sóng nước lấp lánh ánh sáng, nhưng cô quen nhất chính là đêm khuya yên tĩnh mặt nước đen nhánh ám trầm, ngẫu nhiên có ánh trăng đêm mới có một vòng sáng màu trắng in bóng trên mặt nước.

Cảnh tượng như vậy đại khái về sau rốt cuộc cũng nhìn không thấy nữa -- bất quá cô có thể suy xét về sau sẽ xây một tòa nhà làm văn phòng, phía dưới đào cái hồ cũng không tệ. Cảnh sắc muốn nhìn cuối cùng cũng vẫn có biện pháp để nhìn.

Uống xong một chén trà nóng, Tần Phi Thường đi vào phòng tắm tắm rửa.

Căn cứ tổng kết thời gian hai lần trước, lần tiếp theo phỏng chừng nhanh nhất cũng phải chờ đến buổi sáng ngày mai, đêm nay cô có thể hơi thả lỏng một chút.

Lúc cởi quần áo, dải lụa trong túi rớt ra, Tần Phi Thường nhìn nó, nhặt lên để lên giá bên cạnh.

Ở thế giới này mang đồ vật sang, cũng sẽ không biến mất, làm thí nghiệm rất nhiều lần Tần Phi Thường đã xác định, thế giới bên kia chỉ là cái "Thế giới trong đầu", nguyền rủa đó hoàn toàn chỉ tác dụng với tinh thần.

Tuy rằng thế giới kia hết thảy đều quá mức chân thật, nhưng Tần Phi Thường vẫn cứ định nghĩa nó là "Giả dối", chỉ còn không rõ đến tột cùng là cái cơ chế gì.

Bất quá chỉ cần là thứ giả dối thì cô sẽ không sợ hãi. Toàn bộ cảm giác, dù là thống khổ hay là vui thích đều do đại não làm chủ, không muốn điên cuồng trong giả dối, chờ đến lúc cô cũng không thể chịu nối thì sẽ thử thôi miên khống chế đại não mình.

Đứng ở trong dòng nước, cảm giác nước ấm chảy đầy toàn thân, tuy rằng trên người hoàn toàn không có vết thương, nhưng khi Cọ rửa qua cổ, cánh tay, đùi, vẫn cứ không tự giác mà cảm thấy run rẩy.

Kẻ điên không hổ là kẻ điên, để nhìn cô thất thổ, cái gì cũng dám chơi, đáng tiếc đại bộ phận tâm thần của cô đều đặt lên khống chế cảm giác đau, nếu nói phối hợp...... phỏng chừng hắn không hưởng thụ được.

Nhắm mắt lại duỗi tay an ủi thân thể, bình tĩnh trở lại rồi, chớp rớt bọt nước trên lông mi còn chưa rơi, tằm rửa sạch sẽ, mặc xong quần áo, mang mắt kính lên, lại là người phụ nữ hơi có vẻ lạnh nhạt -- dù thân thể này mới mười tám, mười chín tuổi, còn có thể được gọi là thiếu nữ, nhưng con người bên trong bất đồng, khí chất cũng hoàn toàn bất đồng, dù cho ai thấy cô, đều sẽ không cảm thấy cô thích hợp với xưng hô là thiếu nữ.

Ngồi vào trước máy tính, phòng nói chuyện lại một lần ầm ĩ lên, Tần Phi Thường tùy tiện nhìn nhìn, liền không quản bọn họ quỷ khóc sói gào nữa. Cô hồi ức lại hết thảy nhìn thấy ở đại sảnh nhỏ đó, ngón tay khẽ nhúc nhích, ở trên máy tính tìm kiếm bức tranh sơn dầu.

Lịch sử của thế giới này không phải là lịch sử cô biết, nhân chủng hỗn cư, sinh sống đa dạng. Cô đi vào thế giới này chưa bao lâu, cũng không hiểu rõ về lịch sử, nhưng lần này đi đến thế giới kia, ở đại sảnh nhỏ nhìn thấy mấy bức tranh sơn dầu, khiến cô phát hiện một cửa đột phá.

Cô tìm tòi trên một ít trang web giám định và thưởng thức tranh sơn dầu, rốt cuộc tìm được thứ mình muốn tìm. Thông qua so sánh cẩn thận, cô xác định một họa gia.

Lario Moran Victor, họa sư cung đình trứ danh hơn ba trăm năm trước, tác phẩm bảo tồn hậu thể tống cộng 79 bức.

Tác phẩm hội họa của ông ấy có đặc điểm lớn nhất chính là bút pháp tinh tế và quang ảnh, đặc biệt thích vẽ cảnh vật, trên mạng còn có thể tìm được tác phẩm, có 60 bức cảnh vật. Là một họa gia sau khi phong cách hội họa ổn định trên cơ bản sẽ không còn phát sinh thay đổi quá lớn, đặc điểm mười phần rõ ràng, làm người ta vừa xem liền nhận ra ngay.

Tần Phi Thường nhất nhất xem qua những bức cảnh vật, xác định những tác phẩm tranh sơn dầu nhìn thấy ở lâu đài cổ hoa lệ ban đêm đó, khẳng định là của ông ấy.

Nếu căn cứ thời kỳ họa gia Victor này hoạt động và thành danh để tính toán, trên cơ bản cô có thể xác định thời gian tòa lâu đài cổ tồn tại ít nhất vào 300 năm trước. Đương nhiên cũng không loại trừ những bức tranh đó là sau khi Victor chết mới có được.

Xem xong tranh cảnh vật, Tần Phi Thường lại đem số ít mấy bức tranh nhân vật sắp hàng ở trước mặt. Victor vẽ nhân vật nhiều là chân dung vương thất quý tộc thời đó.

Gia tộc Roman Lost thứ mười bốn, Lost thứ mười lăm cùng với vương hậu Sophia, có khi bọn họ còn nhỏ, thời kỳ thanh niên cùng với thời kỳ trung niên.

Ghi nhớ tên bọn họ, lại tìm tòi cuộc đời bọn họ. Trên mạng chỉ có thể tìm được tin tức hữu hạn, đại khái là vương triều Lost trải qua mười sáu đời, Lost mười sáu tại vị gần hai năm, đã bị quân phản loạn từ trong vương cung kéo ra, cuối cùng bị chém đầu ở cổng lớn vương cung.

Thời kỳ thống trị của gia tộc Roman kéo dài 400 năm kết thúc như vậy, kể tiếp chính là hơn một trăm năm hỗn chiến, cùng với Cách Mạng dân chủ cận đại.

Có thể nói, gia tộc Lost chính là mạt duệ của vương triều cuối cùng.

Đang tra tìm các loại tin tức, Andy phát tin nhắn tới.

[ Andy: Tôi cảm thấy cổ rất đau, có phải tôi bị để lại di chứng gì không? ] chỉ xem câu chữ cũng có thể cảm giác được hắn lắp bắp và sợ hãi tử vong.

Tần Phi Thường cảm thấy thời gian quý giá, vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng nghe trên lầu lần thứ hai vang lên tiếng khóc của Lonso, cô lại cảm thấy trẻ trâu Andy còn tính là không tồi, vì thể trả lời hắn.

[ Lorraine: không có di chứng, cổ đau là bởi vì ngồi trước máy tính quá lâu, cậu có thể nghỉ ngơi một chút. ]

[ Andy: Tôi không dám ngủ, tôi cảm giác vừa ngủ là sẽ đi đến cái thế giới đáng sợ kia! ]

[ Lorraine: Vậy làm việc, tiếp tục sàng lọc tin tức, muốn gỡ bỏ nguyền rủa thì càng cần nhiều tin tức. ]

Kể tiếp không thèm để ý tới hắn, cô ngược lại bắt đầu tìm tòi các loại phong cách kiến trúc lưu hành 300 năm trước.

Thời kì cuối vương triều Lost, chính trị hỗn loạn, lại là thời kỳ văn hóa cường thịnh, khi đó mặc dù quần áo trang sức hay là kiến trúc đều có khuynh hướng hoa lệ phức tạp, đặc biệt thích cửa kính trang trí hoa văn màu thật lớn.

Giáo đường, gác chuông còn có công trình và lâu đài trứ danh từ 300 năm trước di lưu đến nay ...... Toàn bộ hình ảnh có thể tìm được, Tần Phi Thường đều nhìn kỹ.

Cô dựa vào trên ghế, nhìn những hình ảnh phức tạp đó, trên mắt kính lập loè ánh sáng từ màn hình máy tính.

Tra tìm đến hình ảnh nào đó, Tần Phi Thường dùng động tác một chút, phóng đại lên xem.

Đó là một kiến trúc có đắp tượng trên đỉnh, Thần Mặt Trời và Thần Mặt Trăng, mười hai vị thần tự nhiên, xung quanh vờn quanh tuấn mã ôn thuần, như là hành tẩu ở trong mây.

Phong cách kiến trúc như vậy, Tần Phi Thường nhớ rõ lần đầu tiên mình tiến vào phể tích lâu đài cổ đã từng gặp cùng loại.

Lúc ấy cô liền cảm thấy có ý tứ, còn nhìn nhiều vài lần. Cái kiến trúc trên đỉnh đó không điêu khắc Thần Mặt Trời, nhưng đồng dạng có tuấn mã và thần minh, chỉ tiếc hư hao quá nhiều, cô cũng không có cơ hội vào ban đêm đến xem lúc chúng nó hoàn hảo.

Nhìn hơi thở thời đại cùng kiến trúc trang trí đặc sắc này, Tần Phi Thường cơ hồ có thể xác định, lâu đài cổ nguyền rủa đó sớm nhất tồn tại vào 300 năm trước, nơi đó rất có khả năng là dựa vào với một nơi tồn tại chân thật.

Cô muốn tìm ra nơi đó.

Nói cách khác, mỗi ngày đều phải trải qua một hồi lăn lộn như vậy, thật sự ảnh hưởng đến công tác. Đến bây giờ còn chưa thể hoàn toàn khai triển kế hoạch công tác của mình, đều là bởi vì cái nguyền rủa phiền toái này.

Tra tìm tư liệu quá nhiều quá hỗn loạn, Tần Phi Thường đến rạng sáng mới nghỉ ngơi một lát. Cô đã quen, uống cà phê thực nhanh khôi phục tinh thần. Lúc ăn bữa sáng, di động thu được một thông báo về chương trình học.

Cô mới nhớ ra Lorraine là sinh viên, mấy ngày hôm trước xin nghỉ ngắn hạn, hôm nay kỳ nghỉ kết thúc, cô nên đi học.

Sớm đã tốt nghiệp đại học từ nhiều năm, Tần Phi Thường cầm di động suy xét ba giây đồng hồ, tra xét đến đại học của Lorraine, quyết đoán đứng dậy đi trường học.

Cô cũng không phải đi học, cô muốn đi cái đại học được xưng là có nhiều tàng thư nhất tra tìm tư liệu.

Trên mạng có thể tìm được tư liệu rốt cuộc cũng không hoàn thiện, tối hôm qua cô liền phát hiện rất nhiều việc mình muốn biết đều không tra được. Bình thường đại học nổi danh thế này có rất nhiều tàng thư, lịch sử vân vân, khẳng định có thể tìm được càng nhiều tư liệu kỹ càng tỉ mỉ.

Dù bên cạnh đều là cảnh sắc và người xa lạ, Tần Phi Thường cũng không có bất kì sợ hãi nào. Cô mang tiền và di động, tra tìm bản đồ, chọn lộ tuyến đi đến trường học.

Ánh mặt trời xán lạn, đi ở vườn trường, bên cạnh toàn là sinh viên trẻ vô ưu vô lự cãi nhau ầm ĩ, bọn họ hoặc là buồn rầu vì học tập, hoặc là buồn rầu vì tình yêu, ngay cả sầu lo cũng có vẻ may mắn như vậy.

Tần Phi Thường theo thói quen mà quan sát hoàn cảnh và người xung quanh, cách nhìn chăm chú không mang theo cảm xúc này làm cô có vẻ lạnh nhạt cứ người ngàn dặm.

Đám nam sinh trẻ đi ngang qua chú ý tới cô, bị cô hấp dẫn ánh mắt, dứt khoát đi lên hỏi cô có hứng thú kết bạn hay không. Nhiệt tình như vậy Tần Phi Thường chưa từng cảm thụ, trong lúc cô đi học, căn bản không có bạn nam dám tiếp cận cô.

Đối mặt với người quá ưu tú, đại đa số đều sẽ tự biết xấu hổ, huống chi cô còn một bộ dáng không dễ thân cận. Người thích cô không biết có hay không, năm đó đồng học chán ghét cô nhưng thật ra có rất nhiều.

Ở chỗ này, những nam sinh tuổi trẻ xao động đó không có gì băn khoăn, một đợt tiếp một đợt mà tới gần.

Tần Phi Thường lúc mười mấy tuổi cũng chưa từng xao động, hiện tại càng sẽ không bị đám trẻ ranh hấp tấp bộp chộp này hấp dẫn, lại phải nói tiếp, nhan giá trị của bọn họ đến một nửa của Ecgberht cũng không đạt được, cho nên cô chỉ cảm thấy không kiên nhẫn.

"Lorraine? Cậu là Lorraine? Cậu...... mấy ngày không thấy, hình như trở nên thật kì lạ." thật vất vả đi đến trước thư viện, gặp một đồng học quen biết Lorraine.

Nếu nhan giá trị của Ecgberht là mười điểm toàn vẹn, trên đường gặp được các nam sinh tuổi trẻ phần lớn được ba đến năm điểm, nam sinh cùng cô chào hỏi này được bảy điểm.

Từ thái độ và động tác tứ chi của cậu ấy, hẳn là cũng không quen thuộc với Lorraine, không cần ứng phó. Tần Phi Thường gật gật đầu, không có ý tứ nói chuyện phiếm, lướt qua cậu ấy liền muốn tiến vào thư viện.

"Chờ đã, Lorraine, lập tức phải vào học, cậu không đi học sao?" Nam sinh không biết xuất phát từ tâm tư gì, lại nhắc nhở cô một câu.

Tần Phi Thường: "Tôi còn có việc, tạm biệt."

Thấy cô thật sự không dừng lại đã đi rồi, đến lời cũng chưa nhiều một câu, nam sinh kinh ngạc vô cùng. Cậu ta là nhân vật phong vân, bởi vì diện mạo xuất sắc, bên cạnh có rất nhiều người ái mộ, Lorraine cũng là một trong đó. Cậu ta biết rõ, nhưng ngày thường không chú ý nhiều cô gái hướng nội co rúm này.

Nhưng mà xin nghỉ xong trở về, cô gái thường xuyên dùng ánh mắt ái mộ nhìn cậu ta sao lại hoàn toàn thay đổi bộ dáng?

Tần Phi Thường dọc đường đi không bị bất kì kẻ nào gặp phải kéo đi lực chú ý, ở thư viện cô tìm được giá sách mình muốn tìm, vừa xem chính là nửa ngày.

Ở chỗ này, quả nhiên có càng nhiều tư liệu kỹ càng tỉ mỉ liên quan tới gia tộc Lost.

Trọng điểm của cô ở đoạn thời gian trước sau 300 năm kia, vừa lúc là Lost thứ mười lăm tại vị. Vị này trước sau cưới bảy người vợ, sinh hạ mười chín đứa con.

Tần Phi Thường chủ yếu nghiên cứu quan hệ, tuổi, cuộc đời của cả gia đình này.

Cô hoài nghi Ecgberht có quan hệ với gia tộc Lost, nếu mà hỏi vì sao...... cả người hắn cho cô cảm giác tựa như một tiểu vương tử nhốt trong lâu đài.

Hoặc là nói công chúa thì càng thêm chuẩn xác.

Nếu không phải là một vương thất tốt, thì sẽ không dưỡng ra một công chúa không tốt như vậy.

14 Rơi Xuống

Lost mười lăm không rõ tổng số vợ và tình nhân, tổng cộng sinh được mười chín đứa con, tuy nhiên đây chỉ là con số mơ hồ, công chúa và vương tử có tên tổng cộng mười người, chỉ năm người có ghi chép cụ thể về cuộc đời, còn chín người đến cái tên tỉ mỉ còn không rõ ràng.

Tần Phi Thường dựa theo tuổi từ lớn nhất xem xuống, sàng chọn năm người có thông tin kỹ càng tỉ mỉ.

Cô đã quen sàng chọn tin tức, sách vở chất đống bên người nhanh chóng gia tăng. Trong tay vốn là nghiên cứu về Lost thứ mười sáu, Lost mười sáu là con trai thứ chín của Lost mười lăm, khi chết mới 22 tuổi.

Nếu như vậy, đại khái có thể trực tiếp đi tìm từ mấy đứa con sau đó của Lost mười lăm. Chỉ tiếc giai đoạn đó chính quyền đặc biệt hỗn loạn, đến lịch sử ghi lại cũng chỉ lung tung ứng phó, đặc biệt không để tâm.

Với Tần Phi Thường xem ra, đây cũng không thể gọi là lịch sử đứng đắn ghi lại, mà là chút diễm tình sử và bi kịch sử hoàng thất lung tung rối loạn. Cô chỉ chải vuốt rõ ràng các loại quan hệ của cả gia đình lộn xộn này đã cảm thấy không đơn giản. Như cô là nhân tài có thể nhớ kỹ toàn bộ quan hệ trong Tần gia như vậy còn cảm thấy rắc rối phức tạp.

Nhưng cô vẫn từ những bằng chứng ghi lại không tỉ mỉ cùng một ít chi tiết vụn vặt bước đầu phỏng đoán ra thân phận vị "công chúa không ổn" kia.

Hắn rất có khả năng là đứa con nhỏ nhất của Lost mười lăm, tên tuổi, ngày sinh ngày mất cũng chưa ghi lại, nhưng một quyển thư tịch kỷ lục về Lost mười lăm từng viết lúc tuổi già ông ta thích nhất con trai nhỏ, bởi vì đứa bé này là do một tình nhân xinh đẹp nhất của ông ta sinh ra, lớn lên càng đặc biệt xinh đẹp.

Cô lấy ra từ ngữ mấu chốt là xinh đẹp này.

So với các hôn quân mà lịch sử từng ghi lại, Lost mười lăm tới lúc tuổi già liền bắt đầu các loại tạo tác, xây dựng, rầm rộ kiến tạo hành cùng vân vân, còn một hơi xây chín hành cung cực lớn, mang theo một đám tình nhân của ông ta vào ở.

Bởi vì những hành cùng đó kiến tạo không lâu, còn vào lúc vương triều diệt vong, bị quân phản loạn đốt hết thất thất bát bát, chỉ còn lại một bộ phận hành cùng mùa hạ được bảo tồn tới nay, sau đó lại trải qua chiến hỏa dài đến trăm năm, bởi vậy chúng ở nơi nào, cụ thể hình dáng ra sao đều không ghi lại.

Hiện giờ mọi người cũng chỉ có thể từ một ít thơ ca và ghi chép ngắn gọn lưu truyền tới nay, cùng với di tích hành cung mùa hè, suy đoán được những hành cung đó từ trước hoa mỹ thế nào.

Tần Phi Thường cảm thấy, việc này đã vô cùng rõ ràng, cái thế giới bọn họ bị kéo vào, tuyệt đối chính là hành cung nào đó mà Lost mười lăm kiến tạo.

Kể tiếp chính là phải sàng chọn chín tòa hành cung đã biến mất trong lịch sử, xem tòa nào là chỗ cô muốn tìm.

Nơi này không hổ là thư viện được coi là có nhiều tàng thư nhất, những nghiên cứu lịch sử và thư tịch hoàng thất cũng không thiếu, đến thư tịch nghiên cứu chín tòa hành cung cũng rất nhiều, bớt cho cô không ít việc.

Bất quá, mị lực của lịch sử giống như là mỹ nhân mang khăn che mặt, không ai chính mắt gặp được, bởi vậy không rõ lắm rốt cuộc mỹ nhân thể nào, phỏng đoán cũng càng không giống nhau, tính thêm vào ít nhất hơn 30 địa phương hư hư thực thực là di chỉ hành cung.

Trước mắt được chứng thực là di chỉ có sáu cái, còn ba cái không có kết luận.

Nhưng có một chương về Lost mười sáu ghi lại khiến cho Tần Phi Thường để ý.

Lost mười sáu kể vị sau đó không lâu, đi một chuyển đến hành cung nào đó, bởi vì phụ thân hắn thiên vị đứa con ở hành cùng đó làm cho hắn không hài lòng, cho nên hắn ở hành cùng đó đã xảy ra một ít cãi cọ không thoải mái cùng em trai mình.

Tuy rằng vẫn cứ là suy đoán, nhưng cô cảm thấy rất có khả năng đứa em ở nơi này chính là tiểu vương tử.

Ghi lại cũng không kỹ càng tỉ mỉ, chỉ có một câu tương đối có giá trị, Lost mười sáu ngồi thuyền lớn đi đến.

Nếu yêu cầu đi thuyền, vậy chẳng lẽ là ở trên đảo?

Cô vừa định kỹ càng tỉ mỉ tìm kiếm một chút tin tức phương diện này, bỗng nhiên cảm giác trước mắt mơ hồ. Cảm giác quen thuộc này, lại đến thời gian tiến vào phế tích lâu đài cổ.

Tần Phi Thường quyết đoán đem sách theo cùng, ngồi ở trước kệ sách bên cửa sổ, nhắm mắt lại.

Căn cứ tình huống phía trước, đi một chuyển nếu không bao lâu, trở về có thể xem tiếp.

*

Đại sảnh, thi thể chồng chất còn chưa bắt đầu hư thối, như là thi thể trong trò chơi chưa đổi mới, nhưng cho cảm giác mạnh vượt xa so với trò chơi.

Tham dự cái "Trò chơi" này, hơn 50 người trẻ tuổi, có người bắt đầu chết lặng, có người bắt đầu hỏng mất.

Chỉ có Tần Phi Thường, nhìn thoáng qua trên người mình, lại một lần nữa theo bản năng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Ecgberht.

Không tìm được.

Ecgberht không ở nơi này.

Thoáng ngẫm lại, Tần Phi Thường hiểu ra. Kẻ điên này so với cô nghĩ còn thông minh quyết đoán hơn, còn tưởng rằng hắn muốn tiếp tục dây dưa một hai lần với cô mới có thể suy nghĩ cẩn thận đó.

Không tới quấn lấy cô cũng tốt, vừa vặn lần này đi ra ngoài tìm được không ít tư liệu hữu dụng, cô có thể ở chỗ này nhất nhất nghiệm chứng suy đoán của mình.

"Từ từ, Lorraine!"

Nam thanh niên Lyon còn tính là anh tuấn mang theo vài người đi đến bên cô, nhìn chằm chằm cô nuốt nuốt nước miếng. Nhìn hầu kết hắn động đậy, Tần Phi Thường hiểu rõ, có thể là lần trước hắn bị u linh bám vào người, bị cô dùng dây lưng vặn gãy đầu, rơi lại chút ám ảnh.

"Chúng ta mấy người ở trong hiện thực đã gặp mặt, hy vọng cô cũng có thể gia nhập với chúng ta, tôi cảm thấy mặt đối mặt nói chuyện càng thuận tiện." Lyon cách cô ba bước nói.

Tần Phi Thường dứt khoát nói: "Được, trở về phát địa chỉ cho cậu."

Nhìn cô một mình rời đi, một cô gái trong đó thấp giọng nói: "Cảm giác cô ấy giống như người độc hành, đã lãnh lại khốc, thật là lợi hại a."

Mấy người còn lại nhìn cô ấy, cô gái chống nạnh nhìn lại: "Chẳng lẽ không phải sao, đặc biệt là lúc giết người, quả thực giống như sát thủ, nhưng bề ngoài cô ấy một chút cũng không giống sát thủ, tương phản như vậy quá soái!"

Một cậu trai khác nói thầm: "Có cái gì lợi hại, bảo tiêu nhà tôi cũng có thể làm được."

Cô gái trợn trắng mắt: "Bảo tiêu nhà cậu lợi hại, cậu lại không lợi hại, có bản lĩnh để bảo tiêu của cậu đến đây bảo hộ câu a."

Lyon ngắt lời bọn họ: "Lúc trước chúng ta ở bên ngoài đã nói phải động thủ với nhau, ai trước?"

Nhất thời trầm mặc. Bọn họ ở trong đời sống hiện thực cùng chạm mặt, gia thế đều không khác nhau lắm, cũng có kiêu ngạo của mình, lúc ấy một đám cũng không chịu thua, mười phần kiên cường tỏ vẻ vừa tiến vào thế giới kỳ quái này liền tự sát, không động được tay thì có thể để người khác hỗ trợ giết chết, nhưng đến lúc này đều có chút lúng túng.

Qua một lát, một cô gái vẫn luôn không ra tiếng nhỏ giọng nói: "Nếu không, chúng ta vẫn nên đi tìm Lorraine đi, lần trước cô ấy cũng không làm tôi đau lắm."

"Không được!" cô gái lúc trước khen Lorraine ngẩng đầu lên, "Cô ấy có thể làm được, chúng ta cũng có thể, đã nói phải dựa vào chính chúng ta!"

"Vậy cô trước đi."

Cầm dao bỏ túi ra, cô gái khoa tay múa chân một chút ở trên cổ mình, làm thế nào cũng không hạ thủ được, dưới ánh mắt những người còn lại, cô ấy miễn cưỡng tìm cho mình một chút mặt mũi: "Tôi cảm thấy, cái dao nhỏ này khả năng không giết chết được tôi, nếu không chúng ta đi tìm xem có dao lớn hơn một chút hay không?"

Lyon thở ra một hơi, "Thôi, tôi thấy chúng ta vẫn nên nhảy lầu tập thể đi, như vậy khả năng sẽ tốt hơn một chút."

Bọn họ đều là thiếu gia tiểu thư bình thường, chưa từng động thủ giết người, thế này so với bọn hắn tưởng tượng còn khó hơn quá nhiều.

Đoàn người đi vào nơi cao nhất trên gác chuông, thật vất vả cậu kéo tôi, tôi kéo cậu lên đến nơi, ngẩng đầu thấy một bóng người đứng ở trên gác chuông cao nhất, dẫm lên mặt nghiêng của tháp nhọn, một tay túm lấy tháp nhọn, nhìn ra phương xa.

"Lorraine? Sao cô lại ở đây, cô cũng tới...... nhảy lầu sao?"

Đứng ở bên cạnh trông về phía xa, Tần Phi Thường buông tay ra, từ mặt nghiêng của tháp nhọn nhìn xuống dưới, "Không có, tôi đi lên nhìn xem. Tôi xem xong rồi, mọi người đi lên đi."

Nhường cho bọn họ vị trí nhảy lầu.

Lên cũng đã lên đây, cho dù có người hối hận, lúc này cũng không thể lui về phía sau, vài người đứng ở bên cạnh, cứ như vậy nhìn thoáng xuống phía dưới, tức khắc có người khóc ra.

"Tôi..... Tôi sợ độ cao!"

Thấy bọn họ đứng nửa ngày cũng chưa động, giống một loạt bồ câu, Tần Phi Thường hỏi: "... Muốn tôi hỗ trợ sao?"

Thanh âm mang theo khóc nức nở nói: "Không, chúng tôi có thể!"

Được rồi, Tần Phi Thường bắt lấy thang lầu, trực tiếp đi xuống. Cô bò lên chỗ cao nhất này là vì muốn nhìn rõ nơi này có phải hòn đảo nhỏ hay không, nhưng đi lên cô mới phát hiện, cô chỉ có thể thấy quần thể kiến trúc lâu đài rộng lớn, nơi xa hơn bao phủ một tầng sương trắng, nhìn không rõ lắm.

Có lẽ, chỗ cao không nhìn rõ, chỉ có đi đến bên rìa mới có thể thấy rõ ràng.

Tần Phi Thường đi rồi, mấy người đứng ở bên nhau, vẫn cứng đờ lung lay sắp đổ, không dám nhảy xuống.

"Không dám nhảy...... Muốn tôi hỗ trợ sao?" lời nói giống Tần Phi Thường vừa rồi, nhưng thanh âm này, cơ hồ lập tức khiến cho mấy người phản xạ có điều kiện mà sợ hãi.

Là kẻ điên kia!

Nói đến cũng kỳ quái, Ecgberht từng giết bọn họ, Lorraine cũng từng giết bọn họ, nhưng bọn họ nhìn thấy Lorraine lại mạc danh có cảm giác an toàn, nhìn thấy Ecgberht liền biến thành sợ hãi nói không rõ.

Một nam sinh thấy Ecgberht đứng ở phía sau, thậm chí sợ tới mức không cần nghĩ ngợi chạy về phía trước, cậu ta đại khái đã quên mình đứng ở đâu, vừa chạy liên ngã xuống.

Phía dưới thoáng chốc tràn ra một đóa hoa máu.

Còn lại mấy người trên mặt phát xanh, bọn họ muốn lui ra sau, nhưng lại phát hiện không động đậy được. Ecgberht chậm rãi đi lên trước, tiếng bước chân cộp cộp giống như tử vong tới gần.

Lyon cảm giác được sau lưng có một trận gió, bên cạnh thêm một Ecgberht đứng ở bên, cũng không nhìn bọn họ, trong tay cầm cây gậy chống đã từng thọc chết bọn họ, mặc một thân áo sơmi quần dài mới, đứng ở bên cạnh lan can tinh tế, nửa thân mình đều ở không trung, phảng phất tùy thời sẽ ngã xuống.

Cho rằng hắn sẽ đẩy hết bọn họ xuống, Lyon đợi nửa ngày, chờ đến tim đã bị gió lạnh thổi qua cũng không thấy hắn có động tác. Bắt đầu nhìn chằm chằm sợi dây cột tóc của hắn phát ngốc.

Có lẽ là cậu ta nhìn lâu lắm, Ecgberht rốt cuộc quay đầu nhìn cậu ta một cái. Sau đó động tác tùy ý mà vươn cây gậy nhẹ nhàng đẩy sau lưng cậu ta --

Lyon cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, cả người rơi xuống, cách gương mặt đáng sợ kia càng ngày càng xa.

Đóa hoa đỏ thứ hai tràn ra ở phía dưới. Ecgberht nhìn một màn "Nở hoa" này, biểu tình càng thêm đần độn vô vị. Hắn dùng gậy chống nhất nhất đẩy mấy người đang đứng tại chỗ xuống.

Cuối cùng cũng chỉ dư lại một mình hắn.

Ánh mặt trời kim sắc từ tầng mây rơi xuống, chiếu lên người, vẫn là một cảm giác lạnh lùng.

Hắn nhìn sương trắng nơi xa, gần chỗ phế tích hoang vu, bỗng nhiên cũng từ chỗ cao nhảy xuống, rơi xuống một nửa, cả người biến mất vô tung.

*

Tần Phi Thường đi ở bên kiến trúc sập một nửa, cô cảm thấy lúc này đây phế tích lâu đài cổ so với vài lần trước càng an tĩnh hơn nhiều. Lúc trước mặc dù cô đi đến đâu cũng có thể nghe thấy chút tiếng động, như là có sâu bọ bò xung quanh, lại như là cây cối bị gió thổi động. Nhưng lần này, những thanh âm rất nhỏ đó đều biến mất, chỉ có tĩnh mịch vô biên.

An tĩnh như vậy không giống bình thường, Tần Phi Thường có ảo giác mình đang đi trong một bức họa. Quá an tĩnh.

Cô đi đến ven đường, nhìn chằm chằm những bụi hoa hồng không chỗ nào không có đó, bỗng nhiên duỗi tay hái một đóa.

Trong nháy mắt, hoa hồng nhìn như tầm thường đồng thời động đậy, chúng nhìn chằm chằm cô, lộ ra con mắt ở nhụy hoa. Đóa hóa cô cầm ở trong tay này cũng vậy, trong mắt ục ục chuyển động.

Tần Phi Thường tự hỏi một lát, đây chẳng lẽ là..... theo dõi?

"Ecgberht, nếu anh đang xem." Tần Phi Thường dừng một lát, "Phụ thân anh là Lost mười lăm, anh là con trai nhỏ nhất của ông ấy, nơi này là hành cung ông ấy kiến tạo, đúng không."

Vốn nên là câu nghi vấn, bởi vì cô chắc chắn, biến thành câu khẳng định.

Ecgberht không xuất hiện, con mắt trong đóa hoa hồng trên tay cô hóa thành một giọt máu loãng, từ từ rơi xuống.

Được rồi, nhìn dáng vẻ hắn không muốn xuất hiện, cũng không muốn nói chuyện với cô.

Tần Phi Thường ném hoa trong tay xuống, tiếp tục đi về hướng lúc trước mình muốn đi, không xuất hiện thì không xuất hiện đi, cô còn phải vội vàng thăm dò quanh mảnh phế tích này.

Hoa rơi trên mặt đất bị một chiếc giày dẫm lên, chớp mắt khô héo. Ecgberht cầm gậy chống, dẫm lên con đường Tần Phi Thường vừa đi, không xa không gần đi theo phía sau cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro