IV-C15-C16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15 Phòng Ngủ

Phòng trưng bày góc tây bắc, có một bức tường vẽ chúng thần thiên giới ăn tiệc trong hoa viên thiên quốc, tuy rằng bị phá hư phần lớn nhưng còn lại một bộ phận, vẫn có thể nhìn được không ít các nữ thần hình thể đẫy đà, biểu tình động lòng người, các cô rũ lông mi, phảng phất ánh mắt đang nhìn hình ảnh ở bên ngoài.

Ánh mắt kia có loại ma lực kì là làm người ta mê mẩn. Tần Phi Thường đi qua phòng trưng bày, tỉ mỉ nhìn kiến trúc, kết cấu cùng với phần tàn dư của phòng trưng bày này.

Sau đó, cô đặt ánh mắt ở một bên khác, nơi đó có một cái bàn ăn không khác biệt lắm với trong tranh vẽ, nhìn dáng vẻ là dùng để tổ chức tiểu yến trong hoa viên. Thời tiết tốt ngồi ở chỗ này ăn ăn uống uống, một mặt nhìn bích hoạ, một mặt nhìn hoa viên, xác thật là hưởng thụ.

Nhưng hiện tại bên bàn ăn ngồi mười mấy thi thể cứng đờ. Bọn họ có người mặt mang mỉm cười bày ra tư thế đang ăn cái gì; có người đứng ở bên chỗ ngồi chỉ vào hoa bên ngoài; còn có mỉm cười dựa vào cây cột...... Tư thể giống như đúc người trên bích hoạ.

Nhóm người này không biết gặp cái gì, bị lõm thành tư thế như vậy. Bất quá so với thi thể tử trạng thế thảm trong đại sảnh, bọn họ còn tính là có thể diện.

Tần Phi Thường đi qua mặt tường đó, người vẽ trên tường sôi nổi động đậy, chúng nó sửa lại tư thái tự đắc tự vui vừa rồi, châu đầu ghé tai mà nhìn về phía Tần Phi Thường, lộ ra bộ dáng tham lam thèm ăn.

Chẳng qua thực nhanh Ecgberht cầm gậy chồng đi đến giữa phòng trưng bày, những người trong tranh đó lập tức thu liễm biểu tình, thành thành thật thật làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh.

Ecgberht cũng không làm gì với bích hoạ, hắn chỉ không xa không gần mà theo ở phía sau Tần Phi Thường như vậy, vừa không động thủ cũng không hiện thân.

Ở chỗ này thi thể tử vong cũng không thay đổi, chết mấy lần thì nơi này sẽ xuất hiện bấy nhiêu thi thể tương đồng, cho nên nơi có thi thể xuất hiện thì nhất định là chung quanh có nguy hiểm.

Tần Phi Thường cố ý lưu lại ở vài nơi có thi thể nhưng đều không gặp bất luận nguy hiểm gì.

Vậy quá không bình thường, cô vừa đoán liền hiểu được, mười phần có tám chín là Ecgberht đi theo gần, nếu không phải hắn đi theo, vốn nên là nơi chốn đều có nguy cơ sao lại trở nên an tĩnh như vậy.

Cô thật ra vẫn tiếp thu tốt đẹp, cứ như vậy một đường thông suốt mà đi sát ra bên rìa. Đáng tiếc cô thăm dò bên rìa phế tích lâu đài cổ cũng không thuận, lúc hoàng hôn cô đi vào rìa sương trắng, nhìn thấy sương trắng rồi thì không thể đi tới nửa bước -- dựa theo cách nói trong trò chơi, cô gặp tường không khí.

Khả năng bản đồ phía trước căn bản không mở thêm.

Cô ở đây chờ đến trời tối, toàn bộ không trung lấy một loại tốc độ cực nhanh thay đổi thành bầu trời đêm, nhưng mà sương trắng vẫn là sương trắng đó, chưa từng bởi vì đêm tối mà tản ra, chỉ bởi vì ánh sáng biến mất mà trở nên đen kịt, nhìn càng thêm không có hảo ý, có cảm giác đi vào thì tuyệt đối không có kết cục tốt.

Nếu không phát hiện được, Tần Phi Thường cũng đành thôi, nếu có thể đổi một phương pháp giải quyết vấn đề, không cần phải liều mạng.

Ban đêm phế tích lâu đài cổ là công viên trò chơi u linh. Tần Phi Thường không nhìn thấy chúng nó, chỉ có thể nghe được các loại tiếng động. Tiếng bước chân, vỗ tay, âm nhạc vân vân, nhưng thanh âm nói chuyện có vẻ mơ hồ nhỏ vụn, nghe không rõ.

Cô có rất nhiều lần cảm thấy mình đi ở trên đường, cách đó không xa có u linh đi ngang qua, mỗi lần cô cảm thấy u linh tới đây "Chơi đùa" cùng cô, chúng nó đều sẽ biến mất thực nhanh. Nghe tiếng bước chân liên tiếp lộc cộc hẳn là chạy đi.

Không hề nghi ngờ, chúng nó khẳng định không phải đang sợ cô, mà là sợ Ecgberht ở quanh đây không chịu hiện thân.

Kẻ điên này hai lần trước còn hận đến muốn giết cô, này đột nhiên thay đổi thái độ, Tần Phi Thường cũng không kỳ quái, nhân cơ hội này, cô đi nhìn kỹ những kiến trúc đặc sắc đó.

Từ đặc điểm kiến trúc và phong cách tác phẩm nghệ thuật để suy đoán niên đại, xem như nhiệm vụ thường quy của khóa nghệ thuật giám định và thưởng thức. Cô suy đoán xong ở bên ngoài thế giới rồi, tới nơi này nhiệm vụ chủ yếu chính là xác nhận.

Cô đi đến nơi nào, nơi đó u linh sẽ tránh đi, nơi xa còn nghe thấy tiếng động náo nhiệt, cô vừa tới gần liền biến mất, đến ngọn nến vốn chiếu sáng lên còn tắt đi.

Đó là thuyết minh thực tốt ý cảnh "Náo nhiệt là của bọn họ, ta cái gì cũng không có".

Ở đây trong không khí kỳ quái của người ngoài cuộc, Tần Phi Thường dạo xong ba tòa kiến trúc. Cô cảm thấy không sai biệt lắm, không cần nhìn nữa. Nơi này tuy ồn nhưng thực nhàm chán, tử khí trầm trầm, tiếp tục đi nữa cũng lãng phí thời gian, không bằng trở về tiếp tục tra tư liệu và làm việc.

Lúc này, cô phát hiện tử vong trở thành một vấn đề.

Đao chuẩn bị dùng để cắt yết hầu chớp mắt rỉ sắt cong queo, trong phòng tìm giá cắm nến bén nhọn còn chưa đụng tới cổ liền hư hỏng, dây thừng thắt cổ đứt gãy, chạy đến chỗ cao nhảy xuống, nửa đường bị dây leo sinh trưởng tốt túm chặt.

Người bị dây leo treo ở giữa không trung, Tần Phi Thường thở dài. Ecgberht không chịu để cô dễ dàng chết như vậy, liền có chút phiền toái.

"Dù tạm thời ngăn trở tôi, cuối cùng tôi vẫn sẽ chết, nơi này không có thức ăn nước uống, nhiều nhất ba ngày sau tôi sẽ đói chết, khát chết." Cô nhìn dây leo màu xanh lục quấn cổ tay mình mà nói.

Dây leo chậm rãi kéo cô đến lầu 3, Tần Phi Thường xuyên qua cửa sổ rộng mở, thấy Ecgberht ngồi ở bên cửa sổ. Cô dẫm lên bệ cửa sổ, túm lấy khung cửa chui vào, một khắc lúc cô thành công tiến vào phòng, dây leo thực tự giác mà buông lỏng ra, ẩn núp ở dưới cửa sổ.

"Tôi thấy hẳn là không phải bởi vì anh đã ngủ với tôi, cho nên luyến tiếc giết tôi." Cô kéo ghế dựa ra ngồi xuống, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất nói câu xấu hổ nhất.

Ecgberht ngồi đối diện cô, quần áo chỉnh tề, biểu tình cao ngạo lại lãnh đạm mà vuốt ve gậy chống bằng bạc trong tay, "Ai bảo cô không sợ chết, ta liền không muốn làm cô chết."

Tần Phi Thường xuyên qua mắt kính đánh giá hắn trong chốc lát, ánh mắt dừng lại một lát ở dây cột tóc sau đầu hắn, bỗng nhiên nghiêm trang nói: "Đây là phòng của anh đi."

Đây là một gian phòng ngủ, giống như lúc trước cô tra tìm được trong tư liệu, thuộc về thời kì cuối Lost mười lăm thống trị, phong cách quý tộc tôn trọng phức tạp hoa lệ.

Ba khối đèn treo lưu li cực lớn, ánh nến thông qua lưu lại chiết xạ, chiếu rọi căn phòng quang hoa lộng lẫy. Trên mặt đất phủ kín thảm thật dày, trên vách tường là hoa văn mạ vàng, thiết kế khối góc vòm, đồng dạng là hoa văn mạ vàng cành lá quấn quanh lan tràn lên trên.

Hai bên được khảm tấm gương lớn, hấp dẫn chú ý nhất lại là một chiếc giường lớn ở giữa, màn che tứ giác màu đỏ từ trên rũ xuống, làm giường lớn xoã tung mềm mại nửa che nửa lộ.

Ecgberht không trả lời cô, một bộ dáng không phối hợp, nâng má nhìn bóng đêm bên ngoài.

Tần Phi Thường ngồi dậy, mặt không đổi sắc bỏ đi áo khoác nhỏ trên người mình. Ecgberht vẫn nhìn ra bên ngoài, nhưng thoáng ngồi thẳng, ngữ khí không tốt lắm hỏi: "cô muốn làm gì?"

Tần Phi Thường: "Tôi mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút."

Cởi quần áo đương nhiên là vì ngủ, nếu không thế nào? Không thể trở về nghỉ ngơi, chỉ có thể nghỉ ngơi tại đây.

Mấy ngày nay cô ở bên ngoài cũng không ngủ được tử tế, không bằng thử xem ở chỗ này ngủ bù rồi trở về có thể khôi phục tinh thần hay không.

Thấy cô cứ như vậy đi tới giường lớn, Ecgberht trừng mắt phía sau lưng cô, lông mày nhảy dựng, nói chuyện lớn tiếng hơn: "Đây là giường của ta, cô dám ngủ ở đây?"

Tần Phi Thường gỡ mắt kính xuống, ngồi ở mép giường, "Đến anh tôi còn từng ngủ hai lần, ngủ giường anh thì có vấn đề gì."

Khi nói chuyện, cô đã thực tự nhiên mà kéo ra góc chăn thêu hoa chuẩn bị nằm xuống. Ecgberht nhìn động tác của cô, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên.

Động tác nằm xuống dừng lại, Tần Phi Thường nhìn bên trong giường lớn cất giấu một bộ xương khô, khung xương xoay đầu sang, dùng hai cái hốc mắt tối om nhìn cô.

"Bộ xương khô này là thi thể anh?" Tần Phi Thường quay đầu hỏi.

Ecgberht thay đổi tư thế ngồi, chống cằm nhìn xem cô làm thế nào, "Cô đoán."

Tần Phi Thường: "Tôi đoán không phải." nói rồi cô rung chăn lên, xốc bộ xương khô đó xuống giường.

Bộ xương ngã xuống đất, bùm bùm một trận vỡ ra.

Ecgberht sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: "Cô dám đối đãi thi thể ta như vậy!" Tần Phi Thường: "Khung xương này nhiều nhất mười hai tuổi, căn bản không phải anh, đừng diễn."

Thấy cô không mắc mưu, lửa giận trên mặt Ecgberht lại nháy mắt biến mất, nhãi ranh này biến sắc mặt cực nhanh, thất vọng lại nhàm chán mà gõ gõ gậy chổng, liền thấy bộ xương nằm trên mặt đất bò dậy, lạch cạch mở cửa đi ra ngoài.

Tần Phi Thường vứt đi một tầng chăn mà bộ xương từng nằm, dù sao phía dưới trải rất nhiều chăn giường, thiếu một tầng cũng có thể ngủ.

Chỉ là giường này quá mềm, cô chưa từng nằm cái giường mềm như vậy, vừa nằm xuống cả người liên hoàn toàn rơi vào trong chăn mềm mại, hơn nữa cô cảm giác ngửi thấy một mùi hương hoa hồng.

Thấy cô thật sự nằm ở trên giường bất động, Bá Đặc đứng dậy chậm rì rì mà đi đến mép giường, vừa muốn mở miệng, thấy một bàn tay từ trong chăn vươn ra, trong tay cầm một cái quần ném tới mép giường.

Ecgberht: "......"

Tần Phi Thường thật đúng là ngủ tạm một giấc, cô cũng chưa nghĩ đến thế nhưng có thể ở bên trong này nghỉ ngơi. Cô mới vừa thức giấc còn chưa thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên là lần sau không biết có thể mang công việc vào đây làm hay không, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian trong đời sống hiện thực.

Sau đó cô đã bị thân thể trầm trọng trên người hoàn toàn áp tỉnh.

Kéo chăn ra nhìn, một cái đầu gác ở trước ngực cô.

Người đè ở trên người cô ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp. Một màn này trong hương diễm mang theo quỷ dị, thật như là cảnh tượng phim kinh dị nào đó, còn là cấp bậc mà trẻ vị thành niên không được phép xem.

Kéo chăn về, Tần Phi Thường thở một hơi chuẩn bị đứng dậy, nhưng trên người nặng trĩu, cô đẩy không ra, vì thể đành phải nhìn màn che rũ xuống phía trên mở miệng nói: "Tôi có từng nói kỹ thuật của anh thật sự không được không, làm vài lần nữa, khả năng tôi sẽ trở thành lãnh cảm."

Trong chăn Ecgberht hừ một tiếng, "Vậy không phải càng tốt."

Hắn vốn dĩ cũng không muốn làm cái gì, nhưng cô vừa mở mắt, hắn liền cảm thấy bộ dáng cô bình tỉnh thong dong, làm bộ làm tịch nhìn đặc biệt phiền.

Hắn hé miệng, vùi đầu cắn.

Tần Phi Thường hít hà một hơi, bàn tay thò vào trong chăn túm chặt tóc Bá Đặc lôi hắn ra, thấp giọng nói: "Nhả ra, còn không ngừng lại thì sẽ biến thành như lúc trước."

Chăn phồng lên, hoàn toàn kéo cô vào bên trong, thanh âm Ecgberht hơi mang hưng phấn, "Như thế nào, cô sợ?"

Tần Phi Thường: "..... Tôi không muốn thì hình như anh càng hưng phấn hơn một chút?"

Nhận thua là không có khả năng nhận thua, đối mặt với khiêu khích, cô chỉ biết sẽ không lui.

Vừa không cẩn thận làm cho biến thành một loại chiến tranh khác, ai cũng không muốn thua, kết quả chính là, lại ở đây trên giường lớn ôm lấy, quay cuồng một khoảng thời gian rất dài.

*

Tần Phi Thường cuối cùng làm mình chết đuối ở trong một gian phòng tắm bên cạnh phòng ngủ, cô đứng dậy đi tắm rửa, thuận tiện giải quyết một chút vấn đề chết đi, thuận lợi đăng xuất.

Ecgberht không biết xuất phát từ nguyên nhân gì cũng không ngăn trở cô, trước khi Tần Phi Thường mất đi ý thức, xuyên qua mặt nước vặn vẹo thấy hắn đứng ở cạnh cửa.

*

Thân thể người phụ nữ mềm mại chìm ở trong nước, Ecgberht để chân trần đi tới, ngồi ở bên cạnh cái ao tắm, chán đến chết mà ở lại trong chốc lát.

Đêm tối sớm nên kết thúc vào lúc này khoan thai xuống sân khấu, gạch bóng loáng dưới chân hắn dẫm lên trở nên loang lổ cũ nát, ao nước nhanh chóng khô cạn, hết thảy sáng ngời hoa lệ nháy mắt biến thành phế tích. Chỉ có hắn, tại đây trong sắc thái ảm đạm vẫn cứ vẫn duy trì màu sắc tươi sáng.

16 Đảo

Gần đại học Thanh Sam có một khu nhà hội quán, mười mấy nam nữ trẻ tuổi ngồi ở trong một buồng lô, trên mặt mỗi người đều treo tái nhợt và suy yếu tương tự. Bọn họ mang theo cảm xúc nôn nóng bất an, thường thường nhìn về phía cửa.

Rốt cuộc, cửa bị mở ra, đi vào là một cô gái mang mắt kính. Cô một thân quần dài và áo lông đơn giản, trong tay cầm mấy quyển sách, như là sinh viên đại học.

"Lorraine!" Lyon đứng lên đầu tiên, đứng lên rồi lại phát hiện hành vi này của mình có vẻ quá vội vàng, cười cười che dấu, "Còn tưởng rằng cô sẽ không tới."

"Tôi đáp ứng rồi thì sẽ không đổi ý." Tần Phi Thường đi vào buồng lô, nhìn thấy một cô gái đồng dạng đứng lên nhìn về phía mình, trong ánh mắt là sùng bái tin cậy.

Ánh mắt này cô rất quen thuộc, ngày trước các thuộc hạ theo cô từ một năm trở lên, trên cơ bản đều sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

Hiển nhiên hiện giờ là tình huống đặc thù, một đám người trẻ tuổi sắp hỏng mất, trong thời gian mấy ngày đối với cô sinh ra cảm xúc tin cậy, chủ yếu là bởi vì đối lập quá thảm thiết, chỉ có cô từ đầu tới đuôi không biểu hiện ra sợ hãi, còn xây dựng phòng nói chuyện tập hợp bọn họ lại với nhau, tốt xấu không làm cho bọn họ tất cả đều từ bỏ tự cứu.

"Phát sinh cái gì?" Tần Phi Thường tìm vị trí ngồi xuống, nhìn bọn họ theo bản năng không ngừng xem di động, lộ ra không khắc chế được cảm xúc không ổn, cô vừa đoán liền biết khẳng định đã xảy ra cái gì.

Mandison một đầu tóc quăn ngồi vào bên cô, trang điểm thật dày cũng không che được sắc mặt khó coi, cô ấy nói: "Vừa rồi, phòng nói chuyện có một người tự sát!"

Tần Phi Thường cũng không ngoài ý muốn, năng lực thừa nhận của mỗi người khác nhau, có người là bóng kim loại, rất khó bị đè dẹp; có người như bóng cao su, đối với áp lực có co dãn rất lớn; còn có người như bóng bay, nhẹ nhàng đè ép liền nổ mạnh.

Hơn 50 người, hoặc muộn hoặc sớm, cuối cùng sẽ xuất hiện người như vậy.

Cô nhìn di động cô gái đó đưa tới, hình ảnh người tự sát kia cắt cổ tay mình được phát lên, một mảnh phòng tắm đỏ tươi, dù cách màn hình cũng có thể ngửi được mùi rỉ sắt.

Tần Phi Thường nhìn gương mặt hắn ta gầy yếu tù hãm cùng túi mắt thật dày, bỗng nhiên nhớ ra vị này là ai. Lần đầu tiên tiến vào phể tích lâu đài cổ, dũng sĩ này còn ý đồ cường bạo Ecgberht, bị cô đập vỡ đầu.

Bộ dáng hắn khi đó hoàn toàn bất đồng, thiếu chút nữa cô không nhận ra.

Hiện giờ nghĩ nghĩ, Tần Phi Thường phát giác mình và gã này tựa hồ còn xem như "Người trong đồng đạo", chuyện lúc trước hắn muốn làm còn chưa hoàn thành, thì đã được cô làm xong.

"Tình huống của hắn là nghiêm trọng nhất?"

Tần Phi Thường trong lòng nghĩ cái gì không ai biết, trên mặt vẫn là biểu tình nhàn nhạt kia.

Mandison quay mặt đi không nhìn ảnh chụp huyết tinh nữa, chỉ trắng mặt nói: "Anh ta ở chỗ đó hình như bị tra tấn tương đối thảm, lúc trước còn ở đây mắng chửi, tôi bảo anh ta đi gặp bác sĩ tâm lý, trái lại anh ta còn mắng tôi."

Tần Phi Thường đã hiểu, đồ trứng xui xẻo này khẳng định ở thế giới kia bị Ecgberht nhằm vào. Kẻ điên này thích tìm nhược điểm người khác mà đâm, người ta càng sợ hãi thì hắn càng vui sướng, hắn không có biện pháp với cô nên mới biến đổi thái độ, nhưng đối phó những người trẻ tuổi khác chưa từng trải qua huấn luyện, đó là dễ như trở bàn tay, hơi nhằm vào một chút là có thể chơi người ta đến hỏng mất.

Gã này tự mình hỏng mất, cố ý phát hình ảnh này ra cho những người khác xem, còn không quên lưu lại một câu, "Tôi không muốn chết nữa! Đây là lần tử vong cuối cùng của tôi, các người sớm hay muộn cũng sẽ giống như tôi, chúng ta đều phải chết vì nguyền rủa này!"

Mục đích của hắn chính là ảnh hưởng tâm thái những người khác, hắn thành công, phòng nói chuyện đã có vài người chịu không nổi tử vong thường xuyên này, có mở đầu, phỏng chừng thực nhanh có người muốn nói theo mà tự sát.

"Chúng ta hiện giờ nên làm gì?" Lyon cầm di động ngồi vào bên cạnh Tần Phi Thường.

Ngồi ở chỗ này, bọn họ đồng dạng cũng chịu ảnh hưởng vì người kia tử vong, bọn họ cần một chút hy vọng tránh thoát nguyền rủa, nếu không chỉ sợ cũng không kiên trì được bao lâu.

Tần Phi Thường nghĩ nghĩ nói: "Tôi tìm được phể tích lâu đài cổ đó ở đâu."

Những người trẻ tuổi kia còn đang đắm chìm ở trong bóng ma tử vong: "???"

Tần Phi Thường: "Ở đảo Tomani."

Lyon đầy mặt mờ mịt: "Cái gì? Đó là đảo gì? Phế tích lâu đài cổ đó tồn tại chân thật sao?"

Mandison càng thêm mê mang: "Tôi cho rằng, tôi cho rằng đó chỉ là tưởng tượng tồn tại trong đầu chúng ta?"

Thấy bọn họ một đám mờ mịt bất lực như vậy, Tần Phi Thường chỉ có thể đem phỏng đoán và kết luận của mình đơn giản thuật lại một lần.

".... Thông qua tranh sơn dầu, phong cách kiến trúc để xác định thời đại rồi, tôi phỏng đoán đó là một trong chín hành cung lớn mà Lost mười lăm kiến tạo, căn cứ hơn ba mươi địa điểm mà các học giả suy đoán, tôi khẳng định là đảo Tomani. Đảo này còn được gọi là đảo Sương Mù, nghe nói bị sương mù bao vây, mười năm trước có một tờ báo đưa tin tàu thuỷ mắc cạn ở gần đảo Sương Mù, phát ra tín hiệu cầu cứu, cứu hộ hơn mười ngày không thể thành công......"

"Tôi biết!" một thanh niên ngồi ở trong góc nói: "Tôi từng xem một cái thiệp ở một diễn đàn mạo hiểm kinh dị, cũng nói có đảo Sương Mù, chỉ cần tới gần thì máy hướng dẫn không nhạy, mấy năm trước cũng có một chiếc tàu biển mất tích ở gần đó...... Hình như là, tôi không nhớ rõ có phải đảo Tomani này hay không."

Tất cả mọi người có vô số nghi vấn, một cô gái lớn lên thanh tú đáng yêu nhịn không được hỏi: "Lorraine, vì sao cô đoán là nơi đó?"

Tần Phi Thường nhìn mấy người Lyon, "Các người ở trên gác chuông không thấy sao, chung quanh phế tích lâu đài cổ đều là sương mù."

Mấy người Lyon nghĩ đến nhảy lầu không có cảm giác trọng lực, đều sắc mặt trắng nhợt, gật đầu: "Phải, chúng tôi đều thấy được."

Tần Phi Thường: "Còn nữa chính là, phế tích lâu đài cổ có rất nhiều hoa hồng, nhiều nhất chính là hai loại tương tự hai chủng loại Juliet và Sherry trên thị trường, hai loại hoa hồng này thích hợp sinh trưởng trong hoàn cảnh ôn nhuận, không chịu nổi lạnh. Chỉ có khu vực đảo Tomani phù hợp điều kiện khí hậu này, mặt khác bán đảo Aida cùng khu vực với đảo Tomani có đặc sản là hoa hồng...... đã hiểu chưa?"

Những người trẻ tuổi kia ngơ ngác nghe, lại ngơ ngác gật đầu.

Lyon lấy lại tinh thần, bỗng nhiên cảm thấy mình quả thực là một đồ thiểu năng trí tuệ, cùng đi lâu đài cổ vài lần, cậu chỉ lo sợ hãi, mỗi ngày hoảng loạn, còn phải dựa vào Lorraine điều chỉnh cảm xúc, kết quả Lorraine đã quan sát được cẩn thận như vậy, còn phỏng đoán ra nơi đó ở đâu.

"Tôi cảm thấy mình là đồ ngốc." Mandison lẩm bẩm nói.

Lyon yên lặng gật đầu, đúng vậy, cậu cũng cảm thấy thế.

"Chúng ta đây kể tiếp phải làm gì?" Kích động qua đi, có người yếu ớt hỏi.

Mandison tinh thần toả sáng, "Đương nhiên là đi lên đảo xem a! Đúng không Lorraine!"

Lyon cũng nói: "Vu sư nói nguyền rủa này phát ra từ huyết mạch, cho nên hiện giờ có phải chúng ta nên tra thử các tổ tiên chúng ta đã làm gì hay không? Giống như những trò chơi giải mê, chúng ta phải tìm được nguyên nhân mới có thể hoàn toàn giải trừ nguyền rủa."

Hai người nói xong, đều chờ Tần Phi Thường khẳng định. Tần Phi Thường lại nói: "300 năm trước, tổ tiên phát sinh cái gì, không dễ biết rõ, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, tốt nhất mau chóng an bài thuyền đi đảo Sương Mù."

Lại kéo dài mấy ngày, cô sợ những người trẻ tuổi này tất cả đều muốn hỏng mất mà tự sát.

Lyon ngoài ý muốn, "Chúng ta cái gì cũng không biết, đi đảo Sương Mù thì phải giải trừ nguyền rủa thể nào?"

Tần Phi Thường bình tĩnh mà nhìn các thiếu gia tiểu thư điều kiện gia đình không tồi: "hiện tại, hẳn là đến lúc các người xuất lực.

"Trên thế giới này không phải có rất nhiều linh môi, vu sư sao, các người hẳn là có biện pháp mời được một ít, để cho bọn họ cùng chúng ta đi đảo Sương Mù, trực tiếp nghĩ cách diệt trừ trung tâm nguyền rủa này, đây là biện pháp đơn giản nhất."

"Trung tâm nguyền rủa?"

Tần Phi Thường cười một chút, "Đương nhiên là Ecgberht, hắn đặc thù như vậy, chỉ cần diệt trừ hắn, nguyền rủa của chúng ta khẳng định sẽ giải trừ."

Cô mười phần khẳng định điểm này.

Tuy rằng xác thật cô thích người lớn lên xinh đẹp, nhưng cái nguyền rủa này không giải trừ, cô cũng không thể tử tể bắt đầu cuộc sống mới, đến công tác đều không thể toàn lực triển khai, chỉ có thể trước hết nghĩ biện pháp diệt trừ chướng ngại này.

Đối với việc giết chết Ecgberht có thể giải trừ nguyền rủa hay không, tất cả mọi người một bên thấp thỏm một bên chờ mong. Nhưng rốt cuộc bọn họ có thể làm gì đó, loại cảm giác được tham gia này làm mọi người cực kì phấn chấn, đến cô gái lúc mới tới rơi vào tuyệt vọng nhất, lúc rời đi trong mắt cũng lóe lên kiên định.

Bọn họ từng người nỗ lực, thực nhanh, Lyon thuyết phục cha cậu, an bài thuyền trong nhà.

"Bên này tôi đã an bài thuyền, ngày mai buổi sáng, chúng ta có thể xuất phát đi đảo Sương Mù. Tôi và cha tôi còn thỉnh cầu vụ sư Rhodes, mời ông ấy đi cùng chúng ta."

Manson cũng thực nhanh nói: "Cha tôi nói phải cho chúng ta mang đi dụng cụ tinh vi tiên tiến nhất, nói không chừng lần này chúng ta có thể thành công tới đảo Sương Mù! Còn nữa, tôi còn dùng tiền riêng mời linh môi, tuy rằng thực trẻ, nhưng nghe nói cũng rất lợi hại!"

Tin tức này cũng đang thông trị trong phòng nói chuyện, Lyon là một hảo thủ tổ chức hoạt động, đại bộ phận người đều bị thái độ bọn họ ảnh hưởng, tích cực hưởng ứng.

Vẫn luôn nhìn không thấy hy vọng, những người trẻ tuổi chuẩn bị ngày mai ra biển, thậm chí khó được có người trong phòng nói chuyện còn nói giỡn, "Tôi cảm giác hiện tại chúng ta giống như là các vai chính trong phim, vì cứu vớt sinh mệnh mà chiến đấu! Các cậu nói về sau việc này giải quyết, chúng ta có thể quay một bộ phim không?"

"Đúng vậy, tôi cũng muốn nói, tôi muốn nói trải nghiệm đáng sợ lại khó quên này cho thân nhân bằng hữu bên cạnh, hiện giờ cái gì tôi cũng nói không nên lời, bọn họ đều cảm thấy tôi điên rồi...... Tôi mới không điên! Đến lúc đó bọn họ sẽ biết đến tột cùng tôi bị tra tấn gì!"

Trong một mảnh náo nhiệt, cũng có người vẫn cứ ủ rũ bị quan, "chẳng may chúng ta bị lạc ở đảo Sương Mù thì làm sao? Đến nơi đó, chẳng may không về được thì làm sao? Chẳng may thế giới hiện thực nơi đó càng thêm đáng sợ, chúng ta lần này đi nếu chết ở đó, chính là chết thật sự! Tôi không muốn đi, các người muốn đi thì đừng kéo theo tôi."

Mandison tính tình bạo nhất, lập tức không khách khí mà trả lời: "Không dám đi thì đừng đi, ở nhà ôm búp bê khóc rống đi, trốn ở trong lòng ngực mẹ mày đừng ra! Tao biết mày suy nghĩ chuyện tốt gì, mày không đi, nếu như nguyền rủa được chúng tao giải trừ, mày liền không cần làm cái gì, còn chẳng may chúng tao thất bại, mày cũng sẽ không bị liên lụy, có phải không?"

"Tao nói cho mày, nguyền rủa này mỗi người chúng ta đều có phần, ai cũng trốn không được. Nếu mày không đi, đến lúc đó chỉ có chúng tao giải trừ nguyền rủa, mày cũng đừng có khóc."

Phòng nói chuyện trầm mặc trong chốc lát, có một cô gái lúc trước hỏng mất nói muốn tự sát đã phát một tin tức, "Tôi đã không chịu nổi, mặc kệ lần này đi là kết quả gì, đều không thể tệ hơn hiện tại."

Lời này dẫn phát tới càng nhiều người tán đồng, "Đúng vậy, tôi sắp chịu không nổi, cảm giác tử vong quá thống khổ, nếu còn phải thừa nhận vô số lần, tôi tình nguyện bây giờ hoàn toàn kết thúc một lần."

"Tôi vẫn luôn chạy theo những người khác, cái gì cũng không biết, lá gan lại nhỏ, lần này tôi muốn đi theo mọi người, tôi cần dũng cảm lên!"

Phòng nói chuyện náo nhiệt, Tần Phi Thường cũng không chú ý, cô về nhà vừa lúc gặp một trò khôi hài, Lonso láo nháo muốn tự sát, bà nội linh môi đang ngăn cản hắn.

Tần Phi Thường nhìn một con dao Lonso đặt bên cổ, hơi hơi cười nhạt. Hắn mới không dám tự sát, lớn nhất có thể là cắt rách da một chút là ném dao xuống, đại kinh tiểu quái mà đi tìm bác sĩ.

"Trời ạ! Đau quá, máu, tôi chảy máu! Mau cứu tôi, tìm bác sĩ cứu tôi!"

-- tựa như vậy.

Băng bó trở về Lonson nằm liệt ở trên sô pha, cả người tràn ngập hơi thở tuyệt vọng nản lòng.

Đồng dạng ngồi ở đại sảnh, trong vòng một ngày bà nội lại tiều tụy rất nhiều, cơ hồ gầy gò thành khô kiệt, chợt nhìn còn tưởng rằng quỷ quái trong phim kinh dị.

Bà ấy vì giúp Lonson dời nguyền rủa, hiện giờ chính bản thân cũng gặp phản phệ, theo bọn họ tiến vào thế giới nguyền rủa đó số lần càng ngày càng nhiều, bà ấy cũng sẽ càng ngày càng tiều tụy. Xem bộ dáng này, phỏng chừng lại đến hai lần thì bà ấy sẽ chết.

"Tới nói chuyện đi." Tần Phi Thường bưng chén trà ngồi trước hai người.

Mười phút sau, bà nội đáp ứng bán căn nhà này, cũng chuyển đại bộ phận tiền cho cô.

"Đây là Lorraine nên được, tôi không đa tạ hai vị. Ngày mai buổi sáng đi công chứng, sau đó chúng ta đi bến tàu lên thuyền, tối nay nghỉ ngơi tử tế đi."

Tần Phi Thường thái độ bình thản mà bưng trà nóng trở về phòng.

Kỳ thật cô còn có rất nhiều biện pháp kiếm tiền khác, nhưng hiện tại cô dùng thân thể Lorraine, muốn cô buông tha đôi bà cháu ích kỷ đó, thật sự không phải phong cách của cô, không bắt được thứ nên được, cô khó chịu cho cô gái này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro