IV-C17-C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17 Một Lần Cuối Cùng

Một du thuyền xanh trắng đan xen đậu ở bến tàu tư nhân, lục tục có xe dừng ở bãi đỗ xe cạnh đó, có vài chiếc siêu xe, cũng có xe tư gia bình thường, từ trên xe đi xuống phần lớn là người trẻ khoảng hai mươi tuổi, trên cơ bản đều là một mình một người.

Bọn họ mỗi người đều mang theo biểu tình ngưng trọng, thấy chết không sờn bước lên du thuyền, như là đã thương lượng xong, ngồi ở một đại sảnh giải trí lớn nhất, yên lặng chờ đợi.

Với những thuyền viên không rõ nguyên do, không khí thật sự là cổ quái cực kỳ. Không phải nói con trai đại lão bản của bọn họ muốn mang theo các bằng hữu ra biển du ngoạn một vòng sao, tại sao một đám đều tục mục trầm trọng hình như là đi tham gia lễ tang?

Lyon làm chủ nhân du thuyền, phải làm các loại chuẩn bị, cả đêm không ngủ, quầng thâm mắt không che được. Dù như vậy, cậu an bài xong mọi việc trên tàu rồi còn kiên trì chạy xuống dưới. 

Cha cậu phái bí thư đi theo bên cậu, anh ta thấy cậu nhón chân mong chờ thì buồn bực đến tột cùng là cậu đang chờ đợi nhân vật trọng yếu nào.

Tần Phi Thường mang theo hai bà cháu đi làm xong công chứng mới tới, tuy còn chưa tới thời gian xuất phát, nhưng so với người khác tới trước, họ đã là đoàn muộn nhất.

Lyon vừa thấy cô từ trên xe xuống, lập tức không tự giác mà lộ ra một cái tươi cười thả lỏng an tâm, đón đi lên: "Cuối cùng cô đã tới, chỉ còn lại cô!"

Tần Phi Thường vẫn là bộ dáng bình tĩnh đến giống như phải đi làm, "Những người khác đều tới rồi sao?"

"Chưa đủ, tổng cộng tới 40 người, những người còn lại cũng chưa có tin tức, cũng không liên hệ với tôi, phỏng chừng là sẽ không tới." Lyon vốn dĩ phải dẫn đường cho cô, thấy cô thuần thục lên thuyền, tự nhiên liền rơi lại phía sau, đi theo cô báo cáo một chút tình huống.

Bí thư ngay từ đầu nhìn thấy thiếu gia kích động nóng bỏng như vậy còn tưởng rằng người tới chính là bạn gái của cậu, hiện giờ vừa nhìn, cả người anh ta đều mê hoặc, bộ dáng này, sao lại giống ngày thường anh ta đi theo phía sau lão bản báo cáo công tác như vậy??

Mê hoặc thì mê hoặc, thiếu gia đi theo người ta, anh ta tốt xấu cũng không quên an bài hai vị khách cùng đi khác -- một Lonso nửa chết nửa sống và một bà già nhìn qua giống cương thi.

Bí thư tự giác mà chia hai người ra hai hướng, đưa tới nơi khác nhau.

Người trẻ tuổi khẳng định là bằng hữu của thiếu gia, mang đi đại sảnh giải trí là được, còn một người khác, diện mạo kỳ lạ như vậy, lại mang theo một thân trang sức kỳ quái, phỏng chừng là linh môi mời đến, an bài đi nghỉ ngơ cùng vài vị linh môi khác.

Lúc này ở trên thuyền, linh môi và vu sư khoảng mười vị, tất cả mọi người đang suy đoán đám người trẻ tuổi thần thần bí bí này, còn mời nhiều vu sư như vậy, đến tột cùng muốn đi làm gì.

Đại bộ phận đều cho rằng bọn họ là hội nghiên cứu sự kiện thần quái của đại học nào đó, nhàn rỗi không có chuyện gì chuyên môn đi thám hiểm.

Tần Phi Thường đi đến sảnh giải trí, bên trong mọi người nháy mắt nhìn sang. Trừ ở lâu đài cổ, vẫn là lần đầu tiên mọi người ở trong hiện thực gom lại cùng nhau. Tần Phi Thường cái gì cũng chưa làm, cô chỉ ngồi xuống đó, lấy máy tính ra bắt đầu lộc cộc đánh chữ, thật giống như rót vào sức sống cho cục diện đáng buồn, những người còn lại đều cảm thấy thả lỏng hơn.

Manson ngồi lại gần, chờ mong hỏi: "Lorraine, cô đang làm gì, tìm tư liệu về lâu đài cổ sao?"

Tần Phi Thường chuyên chú mà nhìn màn hình, tay không ngừng, "Không phải, tôi đang làm kế hoạch công ty, không phải tôi đã nói đang chuẩn bị mở công ty sao."

Mandison: "..... A, nhưng mà chúng ta rất nhanh liền lên đảo Sương Mù."

Tần Phi Thường: "Phải đi một ngày mới có thể đến, không vội. Buổi chiều khả năng chúng ta còn phải đi một chuyến đến phế tích lâu đài cổ."

Cô nói thực bình thường, nhưng những người còn lại dựng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện đều luống cuống.

"Còn phải đi nữa?!"

"Lorraine, cô làm sao mà biết được?" Mandison chỉ cần nhớ tới nơi đó, liền cảm giác cả người mình đều đau.

"Dựa theo khoảng cách thời gian vài lần thì tính ra được." Cô đẩy đẩy mắt kính, nhìn vẻ mặt những người khác, "Một lần cuối cùng, sợ cái gì."

Manson sắc mặt nhiều lần biến hóa, cuối cùng hung hăng nói: "Không sai! một lần cuối cùng, sợ cái gì!"

Tần Phi Thường ấn bàn phím máy tính, thuận miệng nói: "Nếu sợ các người có thể đánh bài, chơi trò chơi, miễn cho càng nghĩ càng sợ."

Đã có vài người trẻ tuổi yên lặng coi cô trở thành lãnh tụ tinh thần, nghe cô vừa nói như vậy, sôi nổi cảm thấy không hổ là đại lão, cô kiến nghị quả thực quá tuyệt vời!

Đến Lyon cũng không hề nghĩ ngợi gọi người cầm bài tới đây, những người trẻ tuổi một đám không quá quen thuộc đã vây vào một chỗ bắt đầu chơi bài, bên cạnh đặt nước trái cây đồ ăn vặt, thực nhanh có không khí tụ hội.

Tàu đi trên biển, buổi chiều gần ba giờ, một đám người ngồi ở sảnh giải trí đánh bài đang lửa nóng, bỗng nhiên cảm giác một trận buồn ngủ đánh úp lại.

Thanh niên mang mắt kính nắm chặt bài trong tay, trong miệng mơ mơ màng màng nói một câu: "Đúng a--" tiếp theo đầu ngã xuống trên sô pha bên cạnh.

*

Vẫn là đại sảnh thi thể đầy đất đó. Vẫn là đám người trẻ tuổi xui xẻo bị nguyền rủa. Bọn họ nhìn quanh bốn phía, đầu tiên theo bản năng là sợ, nhưng ngay sau đó liền thấy lá bài trong tay mình.

"Cái kia... bài đều mang đến, không bằng chúng ta tiếp tục đánh xong ván này?" Thanh niên mắt kính kiến nghị, hắn không phải không sợ, là bọn họ chơi nhiều ván như vậy, hắn vẫn luôn thua, mắt thấy ván này rốt cuộc sắp thắng!

"Nơi này nhiều thi thể của chúng ta như vậy, cậu còn chơi bài!" Manson bắt lấy bài trong tay nói: "Chúng ta tốt xấu đổi nơi đánh đi!"

Kỳ tích, có lẽ là bởi vì bọn họ đang ở trên đường chạy tới đảo Sương Mù, có lẽ là bởi vì lúc này đây chính là một lần cuối cùng, tất cả mọi người không sợ hãi như vậy.

Có người hưởng ứng, "Đúng vậy, tìm nơi sạch sẽ đánh tiếp đi, nếu không đi ra bên ngoài?"

"Đi lầu hai đi, lầu hai rộng."

"Không muốn không muốn, lầu hai là lần trước tôi chết đó!"

"Vậy nếu không đi gác chuông?"

"Như vậy đi, chúng ta đi mái gác chuông chơi bài, ai thua thì từ mái nhà nhảy xuống."

"Cmn, cậu chơi rất lớn a!"

"Nhưng tôi cảm thấy không tồi, thực kích thích, chơi không?"

"Chơi, đi!"

Tất cả mọi người cảm giác thực kích thích, chờ mong xưa nay chưa từng có, chỉ có Tần Phi Thường không quá vui sướng. Cô tới tay không, máy tính không mang lại đây.

Dựa vào cái gì những người khác cầm bài trên tay đều mang tới đây, máy tính trên tay cô thì lại không được? Lý trí nói cho cô có thể là nơi này có hạn chế, nhưng về tình cảm cô không thoải mái, đúng là lúc linh cảm bùng nổ, lúc này cắt đứt cô làm việc so với người ở trên giường làm đến một nửa đã phải đi thì có gì khác nhau?

"Lorraine, cô cũng đi gác chuông cùng chúng tôi chơi bài sao?" Có người mời cô.

Tần Phi Thường một khuôn mặt lãnh đạm, nhìn những người trẻ tuổi đó từ bóng bay dần dần biến thành bóng cao su, "Không được, các người đi đi, tôi đi tìm một chỗ nghỉ ngơi."

Tuy rằng biết cô đi vào nơi này chưa bao giờ sợ, nhưng nghe cô thong dong mà nói muốn đi tìm một chỗ nghỉ ngơi như vậy, mọi người vẫn cảm thấy một trận kính sợ.

Hứng ánh mắt sùng bái của bọn họ, Tần Phi Thường lập tức đi tới một tòa nhà phía sau. Cô lên lầu 3, đi vào phòng ngủ của Ecgberht.

Hiện tại là ban ngày, căn phòng phồn hoa tráng lệ vẫn là một mảnh phế tích, thảm trải trên gạch rách nát, phù điêu hoa văn trên vách tường bị đập rớt, đèn treo thủy tinh nát đầy đất, hết thảy đều bịt kín một tầng màu xám âm u, trong không khí có hơi thở bụi đất hủ bại.

Cô đi vào, thấy màn che tản ra, trên giường lớn cẩm tú phủ bụi, mỹ thiếu niên tóc dài rồi tung mặc cái váy ngủ đã mặc vào lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, ngồi ở trên giường lớn.

Trên giường có một tầng màu đỏ nặng nề, chợt nhìn còn tưởng rằng máu tươi, ngay sau đó ngửi được trong không khí mùi hoa thơm ngào ngạt, mới phản ứng lại đó là cánh hoa hồng màu đỏ.

Ecgberht ngồi trên những cánh hoa đó nghiêng đầu nhìn sang, tay còn cầm một đóa hoa, bị hắn không chút thương tiếc mà vặt hết toàn bộ cánh hoa, tùy tay ném ở trên giường, rớt bên chân.

Hắn như là chút sắc thái tươi sáng trong tranh sơn dầu phai màu, đoạt tròng mắt người ta. Lại như là yêu tinh ăn người nào đó trong thần thoại, nhiếp tâm phách người.

Tần Phi Thường nhìn bất động thanh sắc, nhưng cô cần phải thừa nhận, cô bị cảnh sắc kiều diễm này đả động đến.

"Sao cô chạy đến nơi này?" Ecgberht cười như không cười mà nhìn cô, tùy tay vồ một cái, không biết thế nào từ hư không biến ra một đóa hoa hồng, dùng ngón tay xoa nắn.

"Đoán được anh ở đây." Tần Phi Thường thuận miệng nói, đi qua những tấm thảm tổn hại đó, đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay xoa xoa cổ mình. Nhìn lâu máy tính, cổ cứng.

Sau cổ truyền đến xúc cảm hơi lạnh mềm mại, Ecgberht dùng hoa hồng đập lên cổ cô. Tần Phi Thường không để ý tới động tác nhỏ của hắn, qua một lát nghe thấy hắn ở sau lưng nói: "Con người cô thật sự rất kỳ quái, ta chưa từng gặp người như cô."

Thanh âm là bình tĩnh chưa bao giờ có. Đã không có những thứ ra vẻ thiên chân nhu nhược cùng cố tình điên cuồng ác ý, chỉ có một chút hoang mang.

Tần Phi Thường nghe, nhớ tới anh họ mình từng nói một câu.

-- nếu cảm thấy một người kỳ quái, lại không cảm thấy hắn chán ghét, vậy không ổn, em nhất định sẽ yêu hắn.

Tuy rằng cô vẫn luôn cho rằng anh họ là "đại sư tình cảm" ngoài miệng, làm người thích bát quái, nói đều là lời rắm chó không thể coi là thật, nhưng sắc mặt cô vẫn cứ có chút vi diệu. Cô và hắn ở chung ngắn ngủi trong sự kỳ diệu đó, nếu cũng có thể sinh ra cảm tình với cô, vậy thiếu niên này thật đúng là kỳ ba.

Cô cảm giác áo lông mình bị người ta vén lên, một cái tay lạnh lạnh ẩn ở sau eo cô, giống như chơi đùa hướng lên trên, sờ soạng theo xương sống lưng cô.

Tần Phi Thường: "....." Cũng đúng, cô xác thật là tới ngủ, rốt cuộc lúc trước hai người vài lần giống như đạt thành ăn ý nào đó, phải rời khỏi nơi này, trước ngủ một giấc lại nói.

Coi như cô đang kéo quái đi, vây BOSS khó làm nhất này ở trên giường, miễn cho hắn lại đi lăn lộn đám người trẻ tuổi kia, khiến cho bọn họ bảo trì một lần tâm thái tốt đẹp đi nghênh đón lần tử vong này.

Giường phủ kín cánh hoa hồng so với giường lót đầy chắn còn càng mềm hơn, Tần Phi Thường ngã xuống, cảm giác một mùi hương nồng đậm sũng ướt toàn thân, chui vào trong cốt tủy cô.

Ecgberht tựa hồ cũng không vội vã làm gì, chỉ bắt lấy cô chơi đùa, giống như con mèo phát bệnh thần kinh.

Bộ váy ngủ của hắn thực nhanh bị nước hoa nhuộm thành màu đỏ, như là vết máu từ trong thân thể hắn tràn ra.

*

Đại sảnh giải trí an tĩnh trên tàu chậm rãi có người tỉnh lại, thanh niên mắt kính nằm ở trên sô pha đột nhiên giẫm chân, từ trên sô pha ngã xuống, hắn kinh hồn chưa định mà nhìn bốn phía, nửa ngày mới vuốt ngực phục hồi tinh thần, lẩm bẩm nói: "Nhảy lầu quá kích thích."

Những người khác cũng thực nhanh tỉnh lại, mọi người chưa bao giờ có thể nghiệm như vậy, tụ tập ở bên nhau thảo luận cảm giác mình nhảy lầu.

"Kỳ thật giống như nhảy bungi, lần sau đi thể nghiệm nhảy bungi một chút?"

"Tôi không dám, chờ chuyện lần này kết thúc, mỗi ngày tôi phải tử tế ăn ngủ đi học...... Tồn tại thật tốt."

Tần Phi Thường một mình ngồi ở một bên, cô tỉnh lại cuối cùng.

Manson bình phục xong tâm tình, bưng ly đồ uống lại cho cô, đi đến bên cô, bỗng nhiên ngửi được một chút mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.

Có thể là nước hoa hồng đi, Manson nghĩ.

Lyon ra ngoài hít không khí trong chốc lát lại trở về, "Chúng ta lập tức sẽ tới bán đảo Aida, đến đó dừng một chút, sau đó chúng ta sẽ đến đảo Sương Mù."

Chờ đến khu vực không có tín hiệu, bọn họ sẽ đổi thuyền nhỏ hơn, cùng nhóm linh môi, vu sư đến thăm đảo Sương Mù.

18 Yểm Mộng

Du thuyền dừng ở trên biển, hơn bốn mươi người trẻ tuổi cùng mười vị vu sư, linh môi lên một con thuyền nhỏ khác. Trên thuyền trừ bọn họ, còn có thuyền trưởng, thủy thủ cùng với bảo tiêu kinh nghiệm phong phú đã tốn số tiền lớn mời đến.

Trên biển tình huống phức tạp, thường xuyên xuất hiện sóng ngầm đáy biển, những thứ đặc thù có thể làm dụng cụ không nhạy cũng có không ít. Các du thuyền thường xuyên ở đây đều rõ ràng có chỗ hải vực nào không đi được, đảo Sương Mù trong truyền thuyết chính là một trong số đó. Vài lần có thuyền bị lạc phương hướng, trong lúc vô tình đến gần đảo Sương Mù, cuối cùng cũng chưa thể tìm trở về.

Trên đảo rốt cuộc không nghe nói có tài bảo động lòng người, còn hung hiểm như vậy, dần dần cũng không ai đi qua. Lần này đây, cũng là xem ở cố chủ đưa ra nhiều tiền, không chỉ mang theo các loại dụng cụ hướng dẫn tiên tiến, còn mang rất nhiều vu sư, mới có người chịu lên thuyền làm thuyền viên, chở bọn họ ra biển tìm kiếm đảo Sương Mù.

Một đám người đứng ở trên boong tàu nhìn ra phương xa, phía trước mặt biển bình tĩnh, nhìn không thấy tung tích đảo Sương Mù. Chậm rãi, thái dương rơi xuống mặt biển, chân trời xuất hiện ánh sáng màu da cam, hòa tan trong không trung xanh lam, tan vào nước biển thâm lam.

Một đợt tiếng máy móc vù vù đột ngột vang lên, tiếng động làm mọi người đang trầm mê hoàng hôn trên mặt biển đột nhiên nhìn về khoang thuyền trưởng phía trên.

"Dụng cụ đột nhiên không nhạy!"

Vẫn luôn trầm mặc, nhắm mắt dưỡng thần, vu sư Rhodes đứng lên. Ông đi đến đầu thuyền, vươn đôi tay đong đưa ở trong không khí, trong miệng lẩm bẩm, sau một lúc lâu nói: "Đáy nước có thi hài đắm tàu ...... u linh vây ở phía dưới, nhiễu loạn từ trường."

Ông ta là vu sư nổi danh, Lyon thật vất vả mới mời được, lúc này tiến lên cẩn thận hỏi: "Vu sư Rhodes, vậy thực khó giải quyết sao?"

Vu sư Rhodes lắc lắc đầu: "Đây chỉ là oán khí u linh bình thường nhất, dụng cụ trên thuyền bị ảnh hưởng, chỉ cần có kinh nghiệm vẫn có thể rời vùng hải vực này, nhưng tôi có thể cảm giác được, càng tới gần đảo Sương Mù, oán khí như vậy sẽ càng nặng, đến lúc đó, muốn rời đi mới là khó khăn nhất."

Tựa như lời ông ta nói, thuyền bọn họ chạy về phía trước, chờ đến lúc nhìn thấy vùng sương trắng mờ mờ ảo ảo, dụng cụ trên thuyền đều đã hoàn toàn không nhạy.

Trên mặt biển không có gió, thái dương lọt vào trong biển, ánh sáng huy hoàng màu vàng đã chuyển thành màu cam hồng. Dưới bối cảnh màu đỏ, hình dáng đảo Sương Mù như ẩn như hiện, đứng ở trên boong tàu mọi người thấy chung quanh đảo mắc cạn nhiều thuyền lớn.

Những hình dạng đen nhánh mơ hồ, cột buồm cao cao dâng lên đan xen ở bên nhau, phảng phất như là ngón tay khô từ dưới nền đất vươn lên.

Không chỉ Vu sư Rhodes, vài vị vu sư linh môi còn lại đều bắt đầu cảm thụ tình huống chung quanh. Bọn họ cơ hồ đều vẻ mặt kinh nghi trầm trọng, còn chưa lên đảo, bọn họ đã phát giác nơi này cất dấu hắc ám thật lớn.

Trong mấy người, chỉ có bà nội linh môi của Lonso là vô dụng nhất, cả người bà ta run rẩy, nhìn đảo càng ngày càng gần, trên mặt đều là kinh sợ hối hận.

Tới nơi này, bà ta mới phát hiện cảm giác về hơi thở nguyền rủa lúc trước ở trên cổ tay Lonso có bao nhiêu mỏng manh. Nếu sớm để bà ta biết nơi khởi nguyên nguyền rủa là dạng tình huống này, căn bản bà ta sẽ không dám chạm vào nguyền rủa đó!

Nhưng hiện tại, nói cái gì đều đã muộn.

Bà ta tuyệt vọng mà nghĩ, nơi như vậy chỉ sợ tới thì rốt cuộc đi không nổi!

"Địa phương lợi hại như vậy, sớm biết thế tôi đã không tới, lần này ăn mệt lớn." Linh môi tuổi trẻ nhất về mặt đau khổ quay đầu nói: "Phía trước quá nguy hiểm, hiện tại xoay người trở về, nói không chừng còn có thể sống."

Mandison mời hắn tới trầm khuôn mặt, "Anh cầm nhiền tiền của tôi như vậy, cái gì cũng không làm đã muốn đi, anh cho rằng tôi thực dễ lừa sao?"

Linh môi trẻ ngượng ngùng, còn không phải hắn cho rằng cô gái này nhiều nhất cùng bằng hữu đi quỷ trạch nào mạo hiểm, cũng chỉ đến mười mấy u linh quấy phá, thực dễ xử lí, lúc này mới đáp ứng. Hắn thổi phồng khuếch đại năng lực của mình, nhưng ai biết bọn họ sẽ chạy đến một hung địa như vậy. Đừng nói mười mấy u linh, nơi này hơi thở u linh nhiều đến mức không tưởng, hắn chỉ cảm thụ một chút liền sắp bị hù chết.

Khi nói chuyện, trên biển bỗng nhiên nổi lên sương mù, bao bọc lấy thuyền bọn họ, chung quanh trong nháy mắt thay đổi cả thế giới, bầu trời là mây âm u, mặt biển lúc trước bình tĩnh đã nổi sóng, chụp lên thân thuyền.

"Đều tiến vào khoang thuyền đi!" Thuyền trưởng hô to.

Vài linh môi vu sư cũng đi theo những người trẻ tuổi hoảng loạn kia cùng trốn vào trong khoang thuyền, không còn khí chất ra vẻ cao thâm lúc trước.

Vu sư Rhodes cùng mấy vu sư còn lại đứng ở trên boong tàu, ông ta móc ra thứ gì ném vào trong biển, lớn tiếng niệm chú. một vị vu sư nữ lớn tuổi lấy ra một ngọn đèn nho nhỏ, đèn không gió tự cháy, từ từ sáng lên, được bà ta giơ lên cao cao, chiếu sáng thế giới xám trầm này.

Bóng tối và sương mù dày đặc bị đuổi ra, con thuyền xóc nảy cũng bình phục không ít, lại có một vị vu sư lấy ra một cái trống tay, nhẹ nhàng đánh mặt trống.

Tiếng trống thùng thùng nặng nề, phối hợp với linh môi ngâm vịnh, sóng biển hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

Ngắn ngủn vài phút, sóng gió động trời đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, tất cả mọi người kinh sợ không thôi. Một đám người trẻ tuổi ào ào lấy lại tin tưởng, các vu sư này cũng không phải gạt người, bọn họ có năng lực, có lẽ lên đảo rồi thật sự có thể loại trừ nguyền rủa.

Ở trong bình tĩnh như vậy, thuyền đến gần bờ.

Tần Phi Thường bắt lấy lan can boong tàu, nhìn về phía con thuyền mắc cạn gần đó, con thuyền rất gần các cô, thân thuyền đen nhánh rách nát, cửa sổ đen nhánh, giống đôi mắt quái vật, nhìn chăm chú các cô đi qua bên cạnh.

Rời thuyền, lên đảo, hết thảy so với Tần Phi Thường tưởng tượng còn thuận lợi hơn rất nhiều, trừ lúc tới gần đảo Sương Mù đột nhiên có sóng biển và gió lốc, cơ hồ họ không gặp vấn đề khác.

Thuyền viên lưu lại trên thuyền, đám người trẻ tuổi cũng vu sư, linh môi, được bảo tiêu hộ tống đi lên đảo.

Sương mù mênh mông, ngẩng đầu nhìn lại là bầu trời âm u, làm người ta phân không rõ hiện tại đến tột cùng là ban ngày hay là ban đêm. Những sương mù bao vây lấy đảo, lúc chân chính lên đảo lại trở nên thưa thớt, bọn họ có thể thấy hình dáng kiến trúc trong sương mù.

Đó là kiến trúc lâu đài cổ giống như đúc phế tích bọn họ nhìn thấy ở thế giới hư ảo. Duy nhất bất đồng chỉ có cây cối trên đảo, những hoa hồng và dây leo tươi tốt ở trong hiện thực đều là cành lá khô cằn, tử khí trầm trầm mà gục xuống mặt đất.

"Chúng ta phải đi vườn hoa hồng." Tần Phi Thường bất tri bất giác đi tới vị trí dẫn đội, cô mang theo một đám người đến thẳng vườn hoa hồng đã từng đi qua một lần.

Cản trở trong tưởng tượng hoàn toàn không xuất hiện, bình bình ổn ổn tới trước vườn hoa hồng.

Những cành hoa hồng hợp thành mê cung không hoa không lá, chỉ có bụi gai ngăm đen thô tráng đan xen bên nhau, dệt thành hàng rào làm người ta không thể dễ dàng đi qua.

"Trung tâm nguyền rủa ở bên trong này sao?"

"Đúng vậy."

"Xác thật, ta cũng cảm nhận được lực lượng, lực lượng nguyền rủa tà ác huyết nguyên."

"Cả hòn đảo đều có nguyền rủa, nhưng nơi này nguyền rủa mạnh nhất."

"Kể tiếp nên làm gì bây giờ, dùng dao cắt mở những bụi gai này sao?"

Bảo tiêu tiến lên muốn đẩy những bụi gai ra, kết quả phát hiện bụi gai màu đen cứng rắn vô cùng, rất khó chém đứt.

"Dùng lửa đốt thử xem." Được Tần Phi Thường kiến nghị, bọn bảo tiêu lại thử đốt những bụi gai đó, lần này lửa bốc lên cao, những bụi gai đó thế nhưng đặc biệt dễ đốt, dễ như trở bàn tay cháy lên, một lát sau lửa lớn liên miên, bụi gai che ở trước mặt bọn họ bị thiêu hủy một mảng lớn.

Bảo tiêu và mấy chục người trẻ tuổi cầm vũ khí, dẫm lên tro đen đi về phía trước.

Chung quanh là đám người trẻ tuổi sợ hãi mà hưng phấn, phía trước là vu sư biểu tình nghiêm túc, còn có bảo tiêu không ngừng mở đường. Tần Phi Thường càng đi về phía trước càng cảm thấy hành động của bọn họ dị thường thuận lợi, thuận lợi đến mức cô cảm thấy không quá thích hợp.

Bọn họ từng bước thâm nhập vào vườn hoa hồng, hủy diệt mê cung này.

Lửa lớn đốt tới bên trong, gặp một vòng hồ nước, lửa lớn tắt, một đám người đi đến nơi này, kinh ngạc phát hiện khu vực trung tâm thể nhưng hoàn toàn bất đồng với bên ngoài.

Nơi này hoa hồng nhìn qua thực bình thường, lá cây xanh biếc ướt át nâng hoa đỏ tươi. Làm người ta ngạc nhiên nhất chính là, một con thú một sừng thuần trắng đang nằm ở trong bụi hoa hồng. Chân nó bị cành hoa hồng gắt gao cuốn lấy, tránh thoát không ra, vừa động đậy huyết châu liền lăn xuống.

Con thú một sừng nhìn bọn họ, trong mắt nhân tính hóa toát ra cầu xin, Tần Phi Thường cảm giác một trận hoảng hốt, nghe bên cạnh có người nói: "Này, đây là thú một sừng sao, quá đáng thương, chúng ta cứu nó ra đi."

Tần Phi Thường nháy mắt tỉnh táo lại, một phen giữ chặt Mandison muốn đi về phía trước, lại một chân đá ngã Lyon bị mê hoặc.

"Vu sư Rhodes, hắn chính là nguồn gốc nguyền rủa."

Loại ác thú vị này rõ ràng là biến thái, một hai phải giả dạng làm bộ dáng vô hại, không phải Ecgberht thì là ai.

Mấy người vu sư Rhodes không bị mê hoặc, bọn họ lấy ra pháp khí của mình đối phó con "Thú một sừng" trong bụi hoa hồng này. Mấy người liên thủ, thực nhanh, "Thú một sừng" hiện ra bộ dáng chân chính.

Là một con ngựa toàn thân đen nhánh, cơ bắp cuồn cuộn dáng người mạnh mẽ, cổ thon dài, mang theo bờm ngựa cuộn sóng thật dài rũ xuống một bên, đôi mắt đen bóng sâu thẳm cùng lông mi thật dài..... mười phần ưu nhã mỹ lệ.

Tần Phi Thường nhàn hạ cũng sẽ đi cưỡi ngựa, ở trại nuôi ngựa Tần thị có mấy thớt ngựa thuộc về cô, đều là ngựa tốt huyết thống thuần khiết, nhưng bất kì còn ngựa nào cô từng gặp so ra đều kém hắc mã trước mắt này.

So với thú một sừng vừa rồi kia, cô càng thích hắc mã này, chỉ tiếc, nếu cô đoán không sai, hắc mã này hẳn là có quan hệ với Ecgberht, hoặc dứt khoát đây là hắn.

Mới nghĩ vậy, thanh âm Ecgberht mang theo ý cười nói: "Các ngươi là tới giết ta? A, các ngươi nhiều người như vậy, ta đánh không lại đâu."

Tần Phi Thường vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, Ecgberht có thái độ này, căn bản là đang chọc các cô chơi.

Đứng ở phía trước nhất, vu sư Rhodes bỗng nhiên dừng công kích, bừng tỉnh nói: "Đây là...... Đây là u linh bóng đè!"

Ông ấy nhìn bốn phía và tay mình, lộ ra bộ dáng hoảng loạn.

Những người còn lại chưa phản ứng vì sao ông ấy lại đột nhiên hoảng loạn, Tần Phi Thường đã hiểu được ý tứ của ông ấy, chuẩn xác bắt giữ từ ngữ mấu chốt.

"Bóng đè?"

Bóng đè, bóng đè -- nơi này là cảnh trong mơ?

Cô đồng dạng nhìn bốn phía, muốn tìm ra dị thường, lại bắt đầu hồi tưởng phát sinh hết thảy từ lúc xuống thuyền. Nếu hiện tại là cảnh trong mơ, không phải hiện thực, vậy từ khi nào bọn họ bắt đầu tiến vào cảnh trong mơ?

"Ha, ha ha...... Ha ha ha ha!" Ecgberht từ cười khẽ biến thành cười to. Nhìn thấy tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, hắn vui sướng cực kỳ.

Hắc mã từ bụi gai đứng lên, nào còn làm bộ suy yếu như vừa rồi. Ở bên chân hắn, bụi gai màu đen sinh trưởng, nhanh chóng trở thành lồng giam, vây tất cả mọi người ở bên trong.

"Các ngươi tìm tới nơi này đã rất lợi hại, nhưng đáng tiếc, vẫn thất bại."

Hắc mã đi đến bên Tần Phi Thường, ánh mắt đen láy nhìn cô, "Lúc này đây, cô thật sự phải chết, có sợ không?"

Hắn giống như thực chờ mong cô sợ tới mức bò loạn khắp nơi.

Tần Phi Thường mặt vô biểu tình mà nắm lấy bờm ngựa thật dài, dùng sức kéo --

"Cô vì sao luôn muốn kéo tóc ta, rất đau." Ecgberht oán giận giống như làm nũng. Nhưng trong giọng nói thì không chút nào che dấu sung sướng vì cô thất thố.

Tần Phi Thường há mồm muốn nói chuyện, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Cô đột nhiên mở to mắt, phát giác giờ phút này mình không phải ở trong vườn hoa hồng, mà là bên cạnh đảo Sương Mù, phía sau cách đó không xa là thuyền bọn họ, phía trước là sương mù nồng đậm. Ở bên cạnh cô, những người khác đều quỳ rạp trên đất, bày ra tư thái sám hối, bọn họ nhắm mắt lại đang lâm vào bóng đè, trên người quấn đầy dây hoa hồng mang gai, dù gọi thể nào cũng không tỉnh.

Xem ra bọn họ lên đảo không bao lâu liền lâm vào bóng đè.

Vậy vì sao cô đột nhiên tỉnh lại?

Tần Phi Thường đang cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên cảm giác bả vai nặng nề, một con mèo đen từ trên vai cô nhảy xuống. Cô phản ứng đầu tiên là Ecgberht, nhưng ngay sau đó thấy dưới móng vuốt mèo đen cuốn một dây tơ hồng, đồng tử chợt co rụt lại.

Cô nhìn chằm chằm mèo đen trong chốc lát, dùng ngữ khí không quá xác định hỏi: "Là... lão tổ tông Thị Thần sao?"

Bụi gai quấn ở trên người cô bỗng nhiên bắt đầu sinh trưởng, bò lên cánh tay cô, cuối cùng ở trước mắt cô nở ra một đóa hoa hồng màu đỏ. Đóa hoa này lắc lắc với cô, Tần Phi Thường nghe được thanh âm Ecgberht.

"Ta chờ cô tới tìm ta."

Nói xong, những bụi gai đó buông cô rơi trên mặt đất. Tần Phi Thường một chân dẫm lên hoa hồng đỏ, thấy mèo đen đi về phía trước, tựa hồ có ý tứ muốn dẫn đường, cô rút súng và dao từ trên người một bảo tiêu bên cạnh ra, đuổi theo con mèo phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro