IV-C19-C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19 Phản Phệ

Tần Phi Thường cũng không am hiểu đánh nhau, nhưng làm con cháu bổn gia Tần thị, trước kia cũng từng được trưởng bối thao luyện, nắm giữ một ít kỹ xảo cần thiết tự bảo vệ mình.

Cô mang vũ khí, đuổi theo mèo đen thần bí, một chân bước vào bên trong sương mù.

Cô suy đoán một đám người các cô vừa lên đảo đã lâm vào bóng đè của Ecgberht. Ở trong mộng, mảnh sương mù trước mắt này thưa thớt, có thể dễ dàng đi qua, nhưng hiện tại, sương mù thật dày, không nhìn rõ con đường phía trước, trong sương mù còn có rất nhiều bóng người.

Bọn họ thân hình mơ hồ, qua lại đong đưa ở trong sương mù, chỉ cần đụng vào bọn họ, thân thể phảng phất như tẩm trong nước đá, chết lặng cứng đờ.

Nếu không phải phía trước có mèo đen dẫn đường, lập ra một con đường miễn cưỡng có thể để cô đi qua, đại khái cô không qua được sương mù này.

Muốn cô mở công ty kiếm tiền, dạy dỗ cấp dưới, an bài công tác, những chuyện đó cô có thể làm được gọn gàng ngăn nắp, nhưng để cô mặt đối mặt với nhiều u linh như vậy cùng với đối chiến sinh vật không phải người, căn bản không phải sở trường của cô.

Hiện tại, cô giống như một học sinh am hiểu văn học vào phòng thí nghiệm khoa học tự nhiên, không có đường sống phát huy.

Đám u linh đối với cô như hổ rình mồi, cô chỉ đành theo sát mèo đen, thật vất vả qua vùng sương mù này. Hiện ra ở trước mắt cô chính là phế tích so với mấy lần cảnh trong mơ càng thêm hoang vắng rách nát.

Kiến trúc bị thiêu hủy loang lổ ở dưới ánh mặt trời đen tối, thê lãnh u ám, có dáng điệu của phim kinh dị kinh điển, tùy ý có thể thấy thi thể biến thành bộ xương khô, càng làm cho nơi này thêm vài phần tử khí.

Dù Tần Phi Thường không có nghiên cứu về phương diện này, nhìn cảnh tượng như vậy trong lòng cũng thập phần xác định, nơi này là một mảnh tử địa. So với cô nghĩ càng khó giải quyết hơn rất nhiều, dùng thời gian mấy ngày đi tìm vẫn là quá vội vàng.

Cô dẫm lên dấu chân mèo đen đi về phía trước, hồi tưởng lại vài lần phát sinh trong mộng, cẩn thận phân tích, đột nhiên phát giác vài lần hành vi về sau của Ecgberht là mê hoặc cô.

Từ ban đầu giữ lại ý thức nguy cơ, về sau có vẻ như cô không còn sợ hãi, đều là bởi vì Ecgberht cố ý vô tình phóng túng, vì thế cô bắt đầu cảm thấy nơi này bất quá cũng chỉ như thế.

Nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, Ecgberht thật là một tên "luyến ái" như vậy sao? Cùng cô ngủ vài lần, liền biến thành cục cưng nhỏ hoa hồng?

Cho nên cô vẫn bị bề ngoài và tính cách biểu hiện ra ngoài của hắn lừa gạt.

Như vậy rốt cuộc hắn muốn cái gì?

Nếu muốn giết các cô, hành vi của hắn quá kéo dài tùy ý, nói không muốn giết, bóng đè của hắn lại làm cho tất cả bọn họ đều ngã xuống từ bước đầu tiên vào đảo, nếu không có mèo đen này xuất hiện, ước chừng cô cũng phải sa vào trong mộng, cùng chết ở đây.

Cho nên, hắn vẫn là muốn trêu chọc bọn họ?

Đe dọa bọn họ làm cho bọn họ tuyệt vọng, dung túng bọn họ làm cho bọn họ tìm được hy vọng, lại đả kích bọn họ làm cho bọn họ thất vọng...... Đây thật đúng là tính cách ác liệt.

Cho nên, hắn vẫn là muốn trêu chọc bọn họ?

Tần Phi Thường suy nghĩ một đường, trong đầu không còn ý tưởng khác, đến công việc cô cũng không nghĩ, chỉ nghĩ đánh chết kẻ điên giảo hoạt đó.

Vẫn là vườn hoa hồng màu đen bụi gai mọc thành cụm, trong hiện thực bụi gai cũng không trở thành lồng giam che trời lấp đất, chỉ hơi có chút hỗn độn, từ khe hở lộ ra mê cung phía sau. Mèo đen dừng ở cửa vào mê cung, liếc nhìn cô một cái, thân hình dần dần biến mất, chỉ để lại một cây tơ hồng tại chỗ.

Tần Phi Thường đè đè mắt kính, nhặt sợi tơ hồng, yên lặng cột trên cổ tay.

Thị Thần là tín ngưỡng của toàn bộ tộc nhân Tần thị các cô, cho dù mèo đen này và lão tổ tông Thị Thần nhà các cô có quan hệ gì, hiện tại cô đều cảm giác trong mình tràn ngập lực lượng.

Một u linh bóng đè có thể biến thành hắc mã mà thôi.

Cô rút đao ra, chém đứt cành cây chặn đường, tiến vào mê cung. Mê cung này không giống trong mộng lần đầu tiên cô tới, phức tạp đến có thể nhốt chết người, dựa vào trí nhớ cường đại cùng năng lực tính toán, cô nhanh chóng sinh ra một cái bản đồ ở trong đầu.

Tiếng bước chân dần dần tới gần quấy nhiễu vườn hoa hồng đã yên lặng mấy trăm năm, chỗ sâu trong vườn hoa hồng có một bộ xương khô giật giật

".... Kỳ quái, sao cô lại tới nhanh như vậy?"

Tần Phi Thường đi vào chỗ sâu trong mê cung, liền nhìn thấy một bức tượng thánh mẫu khuôn mặt hòa ái hiền từ, tượng thánh mẫu cong hai tay lên, bên trên cuộn tròn một bộ xương khô được áo choàng màu đỏ tươi bao vây lấy. Dưới chân tượng là bụi gai mọc thành cụm quấn quanh, gắn bộ xương khô và tượng đá vào cùng nhau.

Khung xương bộ xương khô trắng sáng, bên ngoài có ánh sáng ôn nhuận.

Tần Phi Thường: Giống bị nướng khô.

Cô nhìn thấy bộ xương khô này bằng ánh mắt đầu tiên, đầu bộ xương khô cũng giật giật, quay đầu "nhìn" cô, lộ ra hai cái hốc mắt tối om. Tần Phi Thường nâng súng lên bằn, nhắm ngay hai cái hốc mắt đó.

Lộp cộp vài tiếng vang lên, cô trơ mắt nhìn tượng thánh mẫu đổ sập, đá rơi tứ tán.

Bộ xương khô đâu? đôi mắt Tần Phi Thường tìm kiếm bộ xương khô trong đá vụn trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng mình chợt lạnh, có thứ gì dựa vào trên vai cô.

Bộ xương khô Ecgberht treo ở trên cổ cô âm trầm trầm mà nói: "Vì sao vừa thấy mặt liền động thủ với ta, không tốt đâu?"

"Trước khi bị anh đùa chết, cũng phải xả ra ngụm ác khí." Tần Phi Thường thầm nghĩ thủ đoạn vật lý quả nhiên vô dụng, ném súng, ý đồ kéo ra bộ xương treo trên cổ.

"Cô so với ta nghĩ còn lợi hại hơn, ta cho rằng cô không đến được trước mặt ta đâu." Bộ xương khô bọc trong áo choàng màu đỏ, ngữ điệu lại từ âm trầm chuyển thành tán thưởng.

Sớm đã biết tuyệt kỹ biến sắc mặt của hắn, Tần Phi Thường không bị hắn ảnh hưởng, vẫn duy trì tiết tấu của mình, bình tĩnh nói: "Chẳng lẽ không phải anh cố ý dẫn tôi lại đây sao. Lâu đài ban đêm, những kiến trúc trang trí hoa lệ, anh dẫn tôi đi xem sảnh yến hội và phòng ngủ, anh triển lãm ra đều là manh mối, chỉ cần có tâm, đều có thể tìm tới nơi này."

Nói đến đây cô quay đầu, đối diện cùng bộ xương khô quỷ dị kia, chắc chắn mà nói: "Tôi đoán, anh bị nhốt ở chỗ này, muốn mượn người lên đảo trợ giúp rời đi."

Đúng vậy, cô đoán đúng rồi.

Thời gian lâu như vậy, từ khi hắn chết, biến thành u linh bóng đè, vẫn luôn ở chỗ này. Ban đầu, hắn tìm kiếm vui sướng ở trong nguyền rủa, nhưng những người đi vào nơi này đều giống nhau, yếu đuối, ngu xuẩn, không có bất kì kinh hỉ gì. Oán hận biến mất, tử vong của bọn họ cũng không còn thú vị nữa.

Ngày tháng ẩn núp nguyền rủa, hắn cũng bị nhốt ở trên hòn đảo tịnh mịch bị quên lãng này, nơi này an tĩnh như vậy, đến những u linh đó cũng không dám tới gần đây nữa.

Bởi vì nguyền rủa đó, hắn trói buộc đời sau của những người đó ở trong ác mộng, đồng thời chính hắn cũng bị nguyền rủa đó trói buộc. Chậm rãi, hắn bắt đầu cảm thấy phiền chán.

Sau đó lúc này đây, hắn vừa lúc gặp một người không giống bình thường.

Bộ xương khô rốt cuộc buông cô ra, hốc mắt đen tối kia phảng phất bốc cháy lên ánh sáng ngọn lửa đom đóm, hắn sâu kín nói: "Cô quá thông minh, không khiến ai thích."

Xác thật, người quá thông minh không dễ bị lừa, người thích lừa gạt đều không thích người thông minh.

"Nói thẳng đi, anh muốn làm thế nào, tôi có thể giúp anh, đổi lấy cởi bỏ nguyền rủa, bình an rời khỏi nơi này." Tần Phi Thường nói trực tiếp.

Ecgberht cũng không hề loanh quanh, "Tôi muốn mượn dùng thân thể của cô rời khỏi nơi này."

Tần Phi Thường nháy mắt hiểu ra vì sao ở cảnh trong mơ, hắn một lần lại một lần cùng cô lăn lộn với nhau, hóa ra là vì mượn thân thể của cô.

"Xem ra, từ lần thứ ba tôi tiến vào thế giới ác mộng của anh, anh đã chọn tôi." Cho nên từ lần đó bắt đầu hắn mới có thể trở nên chủ động, Tần Phi Thường hỏi: "Anh không nghĩ tới, nếu tôi không thể tìm tới nơi này, anh sẽ uổng công tính kế?"

"Ta ở trên thân thể của cô để lại rất nhiều ký hiệu, cô sẽ tìm được ta." Ecgberht cười rộ lên, "Hơn nữa, dù thất bại, ta còn có thể chờ lần sau."

Tần Phi Thường không tỏ ý kiến, "Anh muốn làm cái gì thì xin mời, không cần lãng phí thời gian, sớm một chút rời khỏi nơi này."

Bộ xương khô cầm cánh tay cô còn mang theo đồ án nguyền rủa đen nhánh, ngữ khí hoang mang lại cảm thán, "Tới bây giờ, cô vẫn không sợ...... Chẳng lẽ cô thật không sợ bây giờ ta làm gì với cô?"

Tần Phi Thường: "Mặc kệ anh muốn làm gì, chẳng lẽ tôi còn có thể cự tuyệt?"

Nếu như thế nào cũng không thể cự tuyệt, vậy còn sợ cái gì. Lúc trước cô mới từ trường học đi ra, trưởng bối an bài cô đi công ty Tần thị học tập, đã nói với cô, dù ở thế hạ phong, cũng không thể mất phong độ. Oán hận, phẫn nộ, không cam lòng, những cảm xúc mặt trái đó từ rất sớm cô đã bắt đầu học được khắc chế.

Ecgberht thích nhất nhìn sắc mặt người ta khi cùng đường, thất bại, nhưng ở trên người Tần Phi Thường, hắn không có một lần như nguyện. Vậy thật sự làm hắn không thể không để ý.

"Nếu như vậy, được rồi, ta sẽ cùng cô định ra một cái khế ước." hắn nghĩ đến cái gì, trong giọng nói lại tràn đầy chờ mong.

Tần Phi Thường chỉ cảm thấy trên tay lạnh băng trầm trọng, nguyền rủa màu đen ở trước mắt cô biến hóa, đường cong màu đen hỗn độn du tẩu ở trên làn da cô, sinh ra đồ án mới, đó là cành hoa hồng nở rộ theo cánh tay cô quấn quanh mà mọc lên.

Đồ án không ngừng lan tràn, không có ý tứ ngừng lại, thực nhanh chiếm hơn nửa cánh tay cô. Cảm giác kim đâm đau đớn tinh tế mang theo lạnh băng, rơi vào trong thân thể cô. Bộ xương khô nắm cổ tay cô, theo đồ án lan tràn, chậm rãi bao trùm lên một túi da hoạt sắc sinh hương.

Hắn như là một gốc cây hoa hồng cắm rễ ở huyết nhục cô, lộ ra tươi cười kiều diễm. Nâng cánh tay của cô lên khẽ hôn, Ecgberht nói: "Đây là khế ước, cũng là một loại nguyền rủa khác, từ nay về sau, thân thể và linh hồn của cô, đều hoàn toàn thuộc về ta, cô sẽ trở thành một nô......"

Thanh âm hắn dừng lại, bỗng nhiên biến sắc mặt, hơi hơi mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Sao lại thể này!"

Đồ án màu đen trên cánh tay Tần Phi Thường dần dần biến thành màu đỏ. Ecgberht có thể cảm giác được nguyền rủa của mình đang bị một lực lượng khác thay đổi phản phệ, chúng nó hỗn hợp bên nhau, từ đầu ngón tay hắn bò lên trên cánh tay, đồng dạng ở trên cánh tay hắn lưu lại một đồ án màu đỏ.

Nhìn sợi tơ hồng buộc trên tay biến mất, nhìn sắc mặt Ecgberht biến hóa, khóe miệng Tần Phi Thường nhếch lên.

Lão tổ tông Thị Thần của Tần thị vô cùng yêu thương bảo hộ bọn nhỏ của ngài. Sợi tơ hồng đó, cô đã đoán là không đơn giản, không nghĩ tới sẽ lợi hại như vậy. Khế ước hoặc là nguyền rủa ngừng biến hóa, cô cũng tự nhiên mà cảm ứng được, nguyền rủa này kết nối hai bọn họ.

Tần Phi Thường trở tay nắm lấy tay Ecgberht, cười như không cười, "Không chỉ có tôi thuộc về anh, anh cũng thuộc về tôi, đây mới là công bằng, đúng không."

Sắc mặt Ecgberht biến thành đen kịt, hắn rốt cuộc lột ra lớp ngụy trang thật dày, lộ ra chân thật phẫn nộ phía dưới, sự tình vượt qua hắn khống chế, căn bản hắn không thể chịu đựng được, "Cô --!"

Tần Phi Thường dù vội vẫn ung dung mà ôm cánh tay mình, cảm thấy Ecgberht trước mặt giống như đại tiểu thư không muốn kết hôn, kết quả không thể hiểu được bị ép gả.

Cô nhịn không được liền cố ý lạnh lùng nói: "Việc đã đến nước này, còn có thể làm sao bây giờ, chắp vá qua đi."

Ecgberht sắc mặt vặn vẹo một trận, cắn ngón tay mình, ánh mắt hắn lập loè mà nhìn đồ án nguyền rủa màu đỏ trên mu bàn tay mình, dùng một cái tay khác bao trùm lên.

Tần Phi Thường choáng váng một trận, phát giác cảnh vật trước mắt vặn vẹo, đoán được khẳng định là Bá Đặc muốn làm cái gì, nhanh chóng quyết định bắt lấy tay hắn.

Túm một cái như vậy, đồ án hoa hồng màu đỏ trên cánh tay cô trở nên nóng rực lên.

Cô tạm thời mất đi ý thức, thân thể trở nên nhẹ bẫng, nhưng thực nhanh cô ngửi được mùi hương hoa hồng.

Hoa hồng -- đây là một đình viện nở đầy hoa hồng. Một đứa bé trốn tránh trong bụi hoa hồng, nó lớn lên giống như thiên sứ, lông mi thật dài nửa che đôi mắt giống nho đen.

Rất nhiều người đang tìm kiếm nó, nó lại nấp ở bụi hoa không ra tiếng, đầy mặt giảo hoạt cùng vui sướng.

Nó bò ra từ bụi hoa hồng, trốn tránh hầu gái và các phu nhân chạy vào trong đại sảnh, dẫm lên những tấm thảm tràn đầy hoa văn, bò lên trên bậc thang cao cao, lại nấp trong tủ quần áo căn phòng trên lầu hai. Đó không biết là tủ quần áo của vị phu nhân nào, váy xinh đẹp bị hắn kéo lên đắp ở trên người, giấu chính mình đi.

Hắn đang chơi trò chơi trốn tìm, tòa hành cung hoa mỹ vô biên vô hạn này chính là nhạc viên của đứa nhỏ này.

Tần Phi Thường thấy đứa bé này lại trưởng thành thêm một chút, được linh mục dắt vào trong giáo đường, hắn mặc vào quần áo hoa lệ, ở phía dưới cửa sổ giáo đường màu sắc rực rỡ hát thánh ca. Giọng trẻ con trong suốt linh hoạt kỳ ảo, quanh quẩn ở giáo đường, phía dưới rất nhiều người từ ái nhìn nó.

Chỉ chớp mắt, nó lại ngồi ở phòng trưng bày, học hội họa đối diện với hoa tươi nở rộ bên ngoài. Giáo viên của nó xụ mặt, nghiêm khắc mà dạy dỗ, đứa bé này mới khoảng mười tuổi không phục mà dùng tay chấm thuốc màu, lại cọ loạn một hồi lên vải vẽ, quay đầu nhảy xuống ghế chạy đi, chọc giáo viên tức giận đến hô to ở phía sau.

Hình ảnh lại biến đổi, hắn học khiêu vũ ở trong phòng vũ đạo hình tròn. Thiếu niên mười hai tuổi đã lớn lên cao gầy, cổ thon dài, khi xoay tròn ưu nhã mỹ lệ, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như thiên nga.

Ánh mặt trời trải đầy người hắn, trong ánh mắt hắn tràn đầy ánh sáng kiêu ngạo.

20 Mang Đi

Tiệc tối sinh nhật Ecgberht mười ba tuổi, hắn dắt tay một vị phu nhân, đi vào giữa đám người. Đó là mẫu thân hắn, tình nhân đứng đầu trong đám đông tình nhân của Lost mười lăm, từng lấy mỹ mạo nổi tiếng một thời.

Vị phu nhân đó như hoa tươi nở rộ đến mức tận cùng, còn con của cô vẫn giống như nụ hoa hoa hồng.

Tòa trang viên hoa hồng này xây xong, tiểu vương tử mà Lost mười lăm thương yêu nhất sống ở nơi này đại bộ phận thời gian, cậu lớn lên ở đây, quen thuộc mỗi một chỗ nơi này.

Tiệc tối xa hoa với cậu mà nói là trò chơi nhàm chán, vì thế cậu và mẫu thân nhảy xong một điệu vũ, dẫm lên tiếng nhạc cuối cùng, cười vang hôn lên tay mẫu thân, xoay người chui vào đám người, lướt qua những phu nhân tiểu thư chờ mong khiêu vũ cùng cậu, chạy ra ngoài.

Trang viên Hoa hồng trên đảo Tomani có xây trại nuôi ngựa lớn, cậu thường xuyên cưỡi hắc mà mình yêu nhất rong ruổi dọc theo đảo nhỏ, cậu có thể phi lên sườn một ngọn núi cao nhất bên bờ biển, nhìn ra mặt biển xa, có thể tùy ý để ngựa chậm rãi đi về phía trước, chở cậu lang thang đi dạo không có mục tiêu.

Phụ thân cậu, Lost mười lăm ngẫu nhiên sẽ đến thăm cậu cùng mấy tình nhân ở nơi này, nhưng càng nhiều thời gian ông ta đều ở hành cung khác hưởng lạc.

Mười sáu tuổi năm ấy, Lost mười lăm chết đột ngột, sau một trận hỗn loạn, một huynh trưởng của cậu kế vị, mà khi đó, bên ngoài thời cuộc rung chuyển hỗn loạn, hơn nữa ảnh hưởng tới tòa trang viên hoa hồng này.

Thời kì cuối vương triều Lost, Lost mười sáu bị giết, chính quyền hỗn loạn, mấy thế lực cướp đoạt tài nguyên lẫn nhau, trang viên hoa hồng cũng giống những hành cung vương đình và vô số bảo vật trân quý bị người từ bên ngoài đến cướp bóc.

Những người đó ngồi thuyền lớn, xông lên đảo.

Giáo sư dạy hắn hội họa bởi vì luyến tiếc họa tác bị hủy, bị giết chết ở phòng trưng bày, đầu phun ra máu vẩy đầy vách tường; giáo sư dạy hẳn khiêu vũ treo cổ ở sảnh yến hội; linh mục cùng rất nhiều người hầu nấp ở giáo đường trên đảo cứ thể bị thiêu chết; mẫu thân cậu bị kéo ra từ tủ quần áo, tuyệt vọng mà từ trên lầu ngã xuống.

Cậu phẫn nộ, thống khổ, cầm kiếm muốn đi quyết đấu cùng những người đó, nhóm hầu gái chăm sóc cậu lớn lên ngăn cản cậu, giấu cậu trong bụi hoa hồng rậm rạp, họ dắt hắc mã tới, thỉnh cầu cậu nhanh chóng trốn tránh đi.

"Tựa như khi còn nhỏ chơi trốn tìm vậy, trốn đi, không để người ta tìm được." Hầu gái lớn tuổi thanh âm run rẩy nói, một lần cuối cùng từ ái mà vuốt ve tóc của cậu.

Cậu là tiểu vương tử được sủng ái lớn lên, là chủ nhân nơi này, tòa đảo nhỏ này là nhạc viên của cậu...... cậu nhìn mọi người bị giết, gia viên bị hủy, lại bất lực.

Chỉ còn lại có một mình cậu, bị nhốt ở trên đảo không chỗ để trốn.

Cuối cùng cậu mang theo súng trốn vào vườn hoa hồng giống mê cung, cuộn tròn ở dưới tượng thánh mẫu, nhìn khắp nơi bốc cháy lên lửa lớn, nói ra nguyền rủa thê lương:

-- "Sau khi ta chết, sẽ biến thành bóng đè, vây chết tất cả bọn họ ở chỗ này, vĩnh viễn, vĩnh viễn không thể rời khỏi ác mộng của ta!"

Chuông trên gác chuông rung lên, nặng nề tấu vang.

*

Tần Phi Thường từ trên mặt đất ngồi dậy. Trên cổ tay của cô có một vòng đồ án dây leo hoa hồng màu đỏ, phía trước tượng thánh mẫu vốn nên bị cô dùng súng đánh nát vẫn êm đẹp đứng ở kia, trong khuỷu tay có bộ xương khô bọc áo choàng.

Tần Phi Thường: "..." Lúc trước lại là bóng đè? Kẻ điên bóng đè này sao vẫn một lần lại một lần, không dứt.

Cô hít sâu một hơi, đi đến trước tượng thánh mẫu, kéo áo choàng ra, thấy trên xương cốt cánh tay của bộ xương khô có đồ án màu đỏ giống cô.

Thực tốt, cho dù phía trước đến tột cùng là chuyện thế nào, cái nguyền rủa này đã có hiệu lực. Hai người bọn họ tính mạng hiện giờ nối liền cùng nhau, Ecgberht không thể làm gì cô, cô cũng không thể làm gì Ecgberht.

Tuy rằng ôm tâm tư tiêu diệt nguyền rủa và kẻ điên mà tới, nhưng dựa theo hiệu quả, cô quả thực là tự đưa tới cửa cùng người ta kết hôn.

Tần Phi Thường rũ rũ tấm áo choàng màu đỏ, cuộn xương cốt bên trong thành một bọc, thắt cái nút, cầm lấy đi ra ngoài. Tình huống đã như vậy, không mang theo trở về thì rất khó xong việc.

Bộ xương của Ecgberht ở trong bao áo giản dị vẫn không nhúc nhích, không có phản ứng gì, Tần Phi Thường nghĩ thầm hắn bị nguyền rủa của chính hắn phản phệ, nên chịu kích thích lớn như vậy?

Đi ra vườn hoa hồng, Tần Phi Thường phát hiện sương mù trên đảo đang chậm rãi lưu động, những sương mù lúc trước bị bài xích ở bên ngoài đảo đã tiến vào bên trong trang viên, u linh nửa trong suốt bên trong sương mù cũng theo sương mù tràn ngập xuất hiện ở chung quanh.

Cô mang theo bộ xương của Ecgberht, những lũ u linh phiêu giật nấp ở trong sương mù cũng không tới gần.

U linh bình thường không có ký ức và thần trí, đại đa số người sau khi chết, linh hồn sẽ chậm rãi tiêu tán, không có tình huống đặc thù chỉ có thể tồn tại trong hình thái u linh một khoảng thời gian thực ngắn ngủi. Nơi này nhiều u linh như vậy, qua mấy trăm năm còn không tiêu tán, chỉ có thể là bởi vì Ecgberht.

Sau khi chết không biết vì sao hắn biến thành u linh bóng đè, bởi vì oán khí và nguyền rủa cường đại, ngăn cách đảo Tomani, cũng mạnh mẽ giữ lại những u linh sớm nên tiêu tán đó.

-- thật giống trẻ con, bắt lấy thời gian tốt đẹp không muốn buông tay, dù họ sớm đã biến thành một bộ dáng khác.

"Oán hận của anh kỳ thật đã sớm biến mất rồi." Tần Phi Thường đi ở trong sương mù ướt át. Bên cạnh là trại nuôi ngựa cô chưa từng tới, cô còn nhớ rõ đoạn ngắn vừa thấy, thiếu niên cưỡi hắc mã từ nơi này bay vọt đi, khí phách hăng hái.

Mới vừa nghĩ như vậy, bên người cô xẹt qua một trận gió, mơ mơ hồ hồ, tựa hồ là mấy con ngựa nửa trong suốt chạy qua.

Tần Phi Thường: "... anh thật giỏi, linh hồn ngựa còn phải giữ lại."

Vẫn luôn giả chết, bộ xương khô nói chuyện, hắn nói: "Ta giữ lại cái gì."

Rõ ràng là cái gì cũng không lưu lại.

Hắn từ rất sớm đã hối hận, lúc oán hận theo thời gian tiêu tán, hắn phát hiện nguyền rủa của mình vây khốn những kẻ thù, cũng vây khốn chính mình cùng người chết ở trên đảo.

Trước khi chết nguyện vọng của hắn mãnh liệt đến mức ảnh hưởng tới sinh linh trên đảo này, hắn không biết những người đã chết là tự nguyện hay bị cưỡng bách lưu lại nơi này cùng hắn.

Ban đầu oán hận biến mất, lại không ngừng có oán hận mới sinh ra, hắn xác thật muốn rời khỏi nơi này, chỉ có hắn rời khỏi nơi này, tòa đảo này mới có thể không bị hắn ảnh hưởng, u linh mới có thể tiêu tán.

Nhưng hắn không nghĩ tới, chính hắn có một ngày thật sự sẽ rời đi.

"Cô thật sự muốn dẫn ta đi?"

"Bằng không thể nào, lưu lại nơi này cùng anh hôn mê? Tôi cảm thấy anh ngủ đủ rồi."

"Cô không sợ ta đi thế giới bên ngoài, làm ra cái gì đáng sợ ..." Ngữ điệu hắn dần dần quỷ dị.

Tần Phi Thường cười lạnh một tiếng, "Thành thật chút, nếu không tôi sẽ phơi tro cốt của anh."

Ecgberht không dám tin tưởng, "Cô là đang uy hiếp ta?"

Tần Phi Thường nghiêm trang: "Công chúa ngài tỉnh chưa? Vương triều Lost đã vong mấy trăm năm rồi."

Ecgberht: "Ai là công chúa?!"

Tần Phi Thường tự nhiên mà sửa miệng: "Nói sai, là vương tử."

Hắn còn không phải là công chúa sao, một hồi thao tác xấu hổ tự nhốt chính mình ở lâu đài, làm công chúa chờ người cứu vớt.

Có bộ xương của Ecgberht ở trong tay, Tần Phi Thường đi ở trên đảo không gặp bất kì vấn đề gì, cô đi vào bên rìa đảo, vừa vặn thấy một đám người mờ mịt mà từ trên mặt đất bò dậy.

"Tôi...... Chúng ta đây là làm sao vậy?"

"Chúng ta sao lại ở chỗ này?"

Tần Phi Thường túm lấy bộ xương của Boss, thần sắc tự nhiên mà đi qua: "Đi thôi, lên thuyền, chúng ta trở về."

Những người trẻ tuổi kia càng thêm mờ mịt, bọn họ cảm thấy chưa từng đuổi kịp tiến độ của Lorraine. Sao lại phải trở về? không phải bọn họ mới vừa lên đảo sao, còn chưa đi vào đâu!

Ánh mắt vụ sư Rhodes càng thêm nghi hoặc hơn, ông ta mơ hồ nhớ rõ chính mình có một giấc mộng, nhưng cảnh trong mơ giống như mảnh nhỏ biến mất ở chỗ sâu trong óc.

"Nguyền rủa của chúng ta còn chưa giải quyết đâu, sao lại phải trở về?" Lyon hỏi.

"Nha!" Mandison nâng tay mình lên, lại không dám tin tưởng mà lấy đèn ra soi lên, tỉ mỉ nhìn một lần lại một lần, không còn, đồ án nguyền rủa đã không còn!"

Tất cả mọi người vội vàng xem xét cổ tay mình, thực nhanh, một đám người phát ra tiếng khóc và tiếng cười chạy ra đường sống, ôm chặt lấy nhau.

Thấy bọn họ vui quá mà khóc, sau lưng Tần Phi Thường truyền đến một tiếng cười lạnh không có ý tốt, bộ xương khô nọ ở bên tai cô nói: "Bọn họ cao hứng quá sớm, nguyền rủa cũng chưa giải trừ đâu, ha ha ha"

Tần Phi Thường giật giật miệng, "Câm miệng đi."

Phát hiện đồ án nguyền rủa trên cổ tay mạc danh biến mất, một đám người cũng không thèm tìm tòi nghiên cứu, chỉ muốn nhanh rời đi, lập tức quay lại thuyền trở về điểm xuất phát.

Tần Phi Thường mang theo cái tay nải bị mọi người vo zs thức xem nhẹ, chỉ có vu sư Rhodes cảm giác được cái gì, nhịn không được nhìn Tần Phi Thường.

Lyon đầy mặt tươi cười mà đi tới bên ông ta biểu đạt cảm tạ: "Vu sư Rhodes, lần này ít nhiều có ngài trợ giúp, trở về tôi và cha tôi sẽ cùng cảm tạ ngài."

"Không, tôi cũng không làm cái gì." Vu sư Rhodes nhăn chặt mày. Ông đáp ứng đi một chuyện này, nghĩ tới sẽ phát sinh bất kì chuyện gì đáng sợ, nhưng sự thật lại hoàn toàn không giống như ông ta nghĩ, ông ta căn bản là không thể làm cái gì, "Nếu thật sự có ai làm cái gì, đại khái là cô gái bên kia."

Biểu tình ông ta nghiêm túc chỉ vào Tần Phi Thường, bỗng nhiên cảm giác bên đó truyền đến một hơi thở làm người ta cực không thoải mái, không tự giác lui về phía sau một bước, thu hồi ngón tay.

"Ngài làm sao vậy?" Lyon nghi hoặc.

Vu sư Rhodes môi run run, hàm hồ nói: "Không có gì."

Một mình ông ta ngồi trong phòng, trên đường quay về rốt cuộc không nói một câu, hơn nữa vừa đến bến tàu liền vội vàng rời đi. Rời xa con thuyền rồi, ông ta mới lộ ra thần sắc nghĩ mà sợ.

Nếu ông ta đoán không sai, cô gái kia từ trên đảo mang theo đồ vật cực đáng sợ.

"Lorraine, cô thật sự không đi chơi cùng chúng tôi sao?" "Đúng vậy, chúng ta thể nhưng thật sự đơn giản như vậy đã giải trừ nguyền rủa, chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao!"

Tần Phi Thường cự tuyệt bọn họ mời, mang theo hành lý đi về.

*

Nguyền rủa hạ màn, cũng là thời điểm cô nên chuyên tâm làm việc. Cô trở lại nhà Lorraine, đơn giản thu thập vài thứ, chuẩn bị dọn đến một căn phòng lúc trước đã xem xét.

Từ trên lầu đi xuống dưới, vừa vặn cô nhìn thấy Lonso và bà nội. Bởi vì nguyền rủa giải trừ nhanh, bà nội còn chưa chết, nhưng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Tự giác đã thanh toán ân oán với bọn họ, Tần Phi Thường lễ phép mà gật gật đầu với họ rồi rời đi.

Cô có thể tưởng tượng được kế tiếp nơi này sẽ phát sinh cái gì. Tòa nhà này đã không thuộc về bọn họ, bọn họ sắp phải dọn đi, Lonso là người ích kỷ, gã sẽ lấy đi toàn bộ tiền của bà nội, bà ta sẽ chết ở trong tay cháu trai bảo bối bà ta thương yêu nhất, mà Lonso, người như vậy nếu không thay đổi, kết cục bi thảm gần như là chủ định.

Ký kết khế ước cùng Ecgberht xong, bỗng nhiên cô có thể thấy khí trên người những người khác, hai bà cháu kia trên người có khí màu đen, thực nồng đậm.

Cô tạm thời thuê nhà ở lầu hai trong một phố cũ phục cổ gần đại học Thanh Sam, đồ đạc các thứ đều có sẵn, mang theo hành lý là có thể vào ở, bà cụ chủ nhà là một giáo viên âm nhạc hòa ái, nhà cho khách thuê trọ cũng xử lý rất tốt, rất có phong cách, một ít chi tiết trang trí đều hiển lộ ra phẩm vị.

Toàn bộ lầu hai đều được Tần Phi Thường thuê lại, một người ở cũng đủ rộng rãi.

Đặt xong hành lý, Tần Phi Thường cởi quần áo đi vào phòng tắm. Trong chốc lát, rương hành lý của cô lạch cạch một tiếng bị đẩy ra, một bộ xương khô từ bên trong đứng lên, dẫm lên quần áo, ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Lúc trong phòng tắm tiếng nước vang lên, bộ xương khô chậm rãi biến thành một mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng, xõa tóc dài. Mặt vô biểu tình mà chống cằm, hắn đánh giá căn nhà với hắn mà nói quá mức nhỏ hẹp này.

Quá cũ, trần nhà không có phù điêu hoa văn màu sắc, không có đèn treo thủy tinh, sàn nhà có vết, thảm quá rẻ tiền...... Chẳng qua, có rất nhiều đồ vật kỳ quái hắn chưa từng thấy.

Ecgberht đứng lên, dùng gậy chống màu bạc trên tay gõ gõ TV, lại gõ gõ tủ lạnh bên kia.

Đây đều là cái gì?

Tần Phi Thường mang theo đầy người hơi nước từ trong phòng tắm đi ra, cô đi dép lê đi tới bên Bá Đặc, mở tủ lạnh, thấy bên trong cả nước và sữa mà chủ nhà đã để sẵn.

Cô cầm một lọ nước đá, thuận tay cho Bá Đặc một hộp sữa.

Đóng lại cửa tủ lạnh, cô uống ngụm nước đá, dùng khăn lông lau tóc ướt đi tìm quần áo.

Ecgberht nhìn vật hình hộp lạnh bằng trong tay, học động tác của Tần Phi Thường mở tủ lạnh ra.

Tần Phi Thường lật quần áo ở rương hành lý, nghe thấy tủ lạnh phía sau không ngừng bị mở ra đóng lại, cũng không quay đầu lại nói: "Công chúa, đừng nghịch tủ lạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro