IV-C21-C22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21 Mua Sắm

Xung quanh đại học Thanh Sam, bởi vì đúng vào cuối tuần, có không ít học sinh đi lên phố mua bán cho hết thời gian, vốn là một đường phố chen chúc, hôm nay cơ hồ chen chúc thành một đoàn, người phía trước luôn không ngừng dồn về trước, người phía sau không biết phía trước đã xảy ra cái gì, đều muốn chen lên trước xem đến tột cùng có cái gì.

Tới gần tìm đường, người lui tới đều sẽ không tự giác chuyển hướng về nơi nào đó, sau đó lộ ra ánh mắt kinh diễm.

Ecgberht đi trên đường phổ rộng lớn hoàn toàn xa lạ này, làm như không thấy đám người chen chúc bên cạnh, ánh mắt nhất nhất đảo qua cửa hàng và lâu cao hai bên.

Trên người hắn mặc lễ phục, tóc dài dùng dải lụa buộc ở sau đầu, mang bao tay, cầm gậy chống, một mỹ nhân cổ điển sống sờ sờ như từ tranh sơn dầu giữa thế kỷ đi ra.

Nhìn một nhà cửa hàng ven đường có cửa kính chiếm diện tích lớn, bên trong còn có đèn sáng lộng lẫy, Ecgberht đi sang đó. Người vốn đứng ở trước cửa kính đều không tự giác tránh đường cho hắn. Chỗ hắn đi qua, nháy mắt làm ra một khu vực trống.

Hắn đứng yên ở trước cửa kính, nhìn trong chốc lát quang cầu lộng lẫy chuyển động bên trong, bỗng nhiên cảm giác khóe mắt có ánh đèn chợt lóe.

Là một cô gái ăn mặc thời thượng, cô ấy đầy mặt hưng phấn giơ di động với hắn, thấy hắn nhìn sang, nháy mắt liền đỏ mặt. Đồng bạn gắt gao bắt lấy cánh tay cô ấy, mấy cô gái áp lực gào thét trong cổ họng, hai mắt sáng lên mà nhìn chằm chằm hắn, sinh động bày ra đặc tính nhan khống của người trẻ tuổi đương đại.

" Oa oa oa lớn lên thật xinh đẹp!"

"Đây là người thật sao, là người thật sao, trên thế giới thật sự có mỹ nhân lớn lên như vậy sao!".

"Trời ạ, tôi chết mất! Mau đi hỏi số liên lạc!"

"A a a anh ấy đi tới!"

Ecgberht đi đến trước mặt mấy người, duỗi tay lấy di động trong tay cô gái, dùng hai ngón tay cầm lăn qua lộn lại mà xem xét.

Cô gái bị mỹ mạo mê mắt, cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn hắn tự nhiên lấy di động của mình đi, trong nhất thời cũng chưa nghĩ đến lấy về, chỉ lo không ngừng nhìn chằm chằm lông mi thật dài cùng cái mũi cao thẳng của hắn.

Thẳng đến bên cạnh bỗng nhiên một bàn tay duỗi lại, lấy di động trong tay thiếu niên mỹ mạo đi thả về trong tay cô ấy, cô gái mới tỉnh ngộ lại, nâng di động phát ra một tiếng "A!"

Tần Phi Thường cầm theo một cái túi, cô mới từ cửa hàng bên cạnh mua xong đồ đi ra, liền thấy Ecgberht cầm di động của con gái nhà người ta lật xem.

Cô đã biết mà, kẻ điên này đi theo sau cô ra cửa, khẳng định sẽ gặp tình huống như vậy -- ánh mắt người qua đường chung quanh đều như có như không mà đang đánh giá các cô, càng có rất nhiều người nhìn quang minh chính đại, đều sắp tạo thành chen lấn, quả thực giống như là thấy minh tinh ra phố.

Vừa rời khỏi đảo, cô còn tưởng rằng về sau hắn chỉ có thể làm bộ xương khô, không nghĩ tới không chỉ có thể biến thành người, còn có thể giống người thường ra ngoài đi dạo, làm tắc nghẽn đường phố.

Không chỉ như thế, vị tiểu vương tử này còn rất chú ý, trước khi ra cửa có ý thay đổi bộ quần áo tương đối chính thức -- quần áo của hắn đều là tùy tâm sở dục biến hóa ra, nhưng thật ra thuận tiện, chỉ là không hợp với hoàn cảnh chung quanh, phong cách đi sau mấy trăm năm.

Trả di động cho cô gái, Tần Phi Thường lại mang theo "Thiên ngoại lai khách" như vậy tiếp tục đi dạo phố. Cô mới vừa thuê nhà ở gần đây, còn có vài đồ dùng sinh hoạt cần mua.

Hai người đi rồi, cô gái lưu luyến thu hồi ánh mắt nhìn về phía di động của mình, đột nhiên, phát ra một tiếng kêu to thống khổ: "A! Sao ảnh chụp lại thành như vậy, hoàn toàn không rõ mặt a!"

Bạn bè bên cạnh cũng thò sang xem, phát hiện ảnh trên di động chính là bóng dáng vặn vẹo mơ hồ, tức khắc cảm thấy đáng tiếc, "Kỹ thuật chụp ảnh thật sự quá tệ!"

Thương tâm một lát, cô gái vuốt di động lại cao hứng lên, "Vừa rồi mỹ thiếu niên kia từng lấy di động của tôi...... Tôi cảm giác di động của tôi còn có mùi hoa, là nước hoa sao?"

Bên này Ecgberht chưa đi ra xa, lại bị một nam sinh ven đường chụp ảnh. Lúc này hắn không nhìn thấy đèn flash, nhưng nghe thấy tiếng răng rắc, hắn đi ngang qua người chụp ảnh, lại thuận tay lấy di động trong tay cậu ấy -- hắn không rõ ràng lắm đây là thứ gì, nhưng tựa hồ thứ này mỗi người trên đường đều có.

Nhìn mỹ thiếu niên cầm di động của mình đi ra ngoài vài bước, nam sinh kia mới phản ứng lại hô to: "A, di động của tôi!"

Tần Phi Thường quay đầu, lại lần nữa trả điện thoại lại cho người ta. Sau đó cô thuận thế quẹo vào một cửa hàng di động ven đường, thực nhanh lại mang theo Ecgberhtc đi ra. Ecgberht cầm một cái di động mới dựa theo Tần Phi Thường nói, cởi bao tay, ấn vào chỗ chụp ảnh.

Trong lúc vô ý ẩn một chút, bóng dáng Tân Phi Thường phía trước liền sinh động xuất hiện ở trên di động.

Ecgberht dừng bước chân một chút, bắt đầu học những người khác, chụp các loại đồ vật.

Tần Phi Thường một đường nghe tiếng chụp ảnh tanh tách, cũng một đường tắm gội ánh mắt người xa la. Ecgberht thì "không coi ai ra gì, làm theo ý mình", cô là hoàn toàn không để bụng ánh mắt người khác, hai người cứ như vậy một đường đi vào trung tâm thương mại.

Trên đường tạm thời bị chức năng chụp ảnh hấp dẫn lực chú ý, Ecgberht tiến vào trung tâm thương mại lại bị các loại hàng hóa trên kệ để hàng trước mắt làm cho chấn động một chút. Nhưng hắn bất động thanh sắc, trước sau bưng dáng vẻ ưu nhã, chỉ có ánh mắt di động tốc độ nhanh hơn.

Thế giới bên ngoài tựa hồ trở nên có chút choáng ngợp, hắn không chỉ một lần từng nghĩ. Tuy rằng nhiều rất nhiều đồ vật hắn chưa từng thấy, nhưng chỉ cần quan sát những người khác, đại khái hắn liền có thể đoán được đại bộ phận đồ vật có tác dụng gì.

Chính là trung tâm thương mại thật sự có quá nhiều đồ vật --

Tần Phi Thường có ảo giác mang theo trẻ con dạo siêu thị, cô đẩy xe mua sắm đi một đoạn, lại phải quay đầu nhìn xem Ecgberht có đuổi kịp hay không. Cũng không phải sợ hắn đi lạc, là sợ hắn đột nhiên tức giận gây ra chuyện gì trước công chúng, bên đường giết người là phải lên tin tức trên mạng xã hội.

Thấy hắn đứng ở bên kệ để hàng, ẩn nấp quan sát động tác của những người khác, sau đó cầm một thùng mì gói, quơ quơ ở bên tai, lộ ra chút ánh mắt nghi hoặc, Tần Phi Thường mạc danh muốn cười.

Cô đẩy xe đẩy đi qua, đâm đâm chân Ecgberht.

Đối phương thực mau nhanh đã hiểu ý tứ, bỏ thùng mì gói trong tay vào trong xe mua sắm.

Kế tiếp, tình huống trở nên một phát không thể vãn hồi. Hắn chỉ cần nhìn thấy cái gì cảm thấy hứng thú đều phải nhét vào trong xe mua sắm của Tần Phi Thường.

Tần Phi Thường liếc hắn một cái, cũng không ngăn cản, lo tự mình mua đồ vật cho mình.

Ecgberht cầm lấy một gói băng vệ sinh nhéo nhéo, tùy tay bỏ vào xe mua sắm. Tần Phi Thường cầm lấy bao đồ vật đó thả lại, cầm một gói khác.

Bá Đặc nhíu mày: "Vì sao muốn thả lại?"

Tần Phi Thường: "Bởi vì là tôi phải dùng, không phải anh, nếu anh nhất định phải mua, thì tự mình dùng hết cho tôi."

Ecgberht lại một lần nữa ném gói đồ đó vào xe mua sắm, hơn nữa đúng lý hợp tình tỏ vẻ, "Ta muốn dùng."

Một đôi tiểu tình lữ đi ngang qua nhìn một màn này khe khẽ nói nhỏ.

"A, hóa ra là con gái a, em còn tưởng rằng là mỹ thiếu niên đâu."

"Là diễn kịch đi? Lớn lên thật xinh đẹp.... Này đừng véo anh, anh không có ý gì khác!"

Bá Đặc nhạy bén mà cảm giác được không thích hợp, "Đây rốt cuộc là thứ gì?"

Tần Phi Thường: "Ha."

Ecgberht nháy mắt biến sắc mặt, "Cô đang cười ta?"

Tần Phi Thường cũng nháy mắt biến sắc mặt "Không có."

Ecgberht canh cánh trong lòng, hơn nữa nghi thần nghi quỷ, kế tiếp mỗi khi lấy một thứ đều phải quan sát phản ứng của Tần Phi Thường, thấy cô không có lộ ra ánh mắt cười nhạo mới bỏ vào xe mua sắm.

Đứng ở khu đồ trang điểm, có mấy cô gái trẻ bắt lời với hắn, "Oa, làn da của cậu thật đẹp, ngày thường cậu dùng đồ trang điểm hãng nào a?"

"Màu son môi thật đẹp a, là nhãn hàng nào? Có thể đề cử cho chúng tôi một chút không?"

Ecgberht rụt rè mà từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "... Hử?"

Tần Phi Thường đi qua bên cạnh, "Đi thôi."

Đi ngang qua khu đồ dùng tẩy rửa, Ecgberht đứng ở bên một loạt nước giặt quần áo mùi hương khác nhau, tự hỏi đây có phải nước hoa hay không, thật sự quá thơm, hắn đứng có hơi lâu, một bà chủ gia đình trung niên bên cạnh nhịn không được nói: "Cậu là không biết mua loại nào mới tốt sao? Nghe tôi, mua cái này, mùi hương này tốt nhất."

Ecgberht không nói một lời cầm một bình khác chạy lấy người.

Tần Phi Thường thấy cái chai kia "Loại mùi hoa hồng đậm lưu hương kéo dài", tùy ý hắn nhét nước giặt quần áo đó vào xe mua sắm.

Thực nhanh tới một kệ để hàng khác, Ecgberht lại dừng chân cầm lấy một cái kính râm trên giá.

Hình như là..... mắt kính màu đen? Còn có chút ý tứ.

Thói quen mà nhìn thoáng qua phía sau, thấy công chúa mang một cái kính râm. Tần Phi Thường không thể kịp dừng xe lại, xe mua sắm tràn đầy loảng xoảng đạp vào kệ để hàng.

Tần Phi Thường: "....." Đây là cái phối hợp âm phủ gì.

Được rồi.

Đồ ăn vặt đồ uống cũng thôi, đồ dùng sinh hoạt cũng không thành vấn đề, nhưng hắn muốn mua phao bơi nhi đồng và giường em bé thì thật thái quá.

Đồ vật đều đưa trở về rồi, Tần Phi Thường ngồi ở trên sô pha nhất thời lâm vào trầm tư. Cô đang tự hỏi, vì sao anh chị trong nhà đều kết hôn sinh con, bọn họ mang theo trẻ con ra cửa sẽ không sinh ra hoài nghi với nhân sinh sao? Trẻ con ấu trĩ còn có thể ấu trĩ đến tình trạng gì?

Cầm áo tắm dài chuẩn bị đi phòng tắm ngâm tắm, kết quả đẩy cửa ra thấy bồn tắm nổi một cái phao bơi nhi đồng, bên trong nằm một bộ xương khô, bồn tắm tất cả đều là bong bóng, trên gạch men còn có một đống hỗn hợp sữa tắm và dầu gội đầu dạng nhũ tản ra mùi hương hoa hồng -- Tần Phi Thường đóng cửa lại, đứng ở cửa phòng tắm lần thứ hai lâm vào trầm tư.

Cô suy nghĩ, các anh chị vì sao đều kết hôn, muốn cùng một người khác luôn ở cùng một chỗ, chẳng lẽ sẽ không sinh ra tự hỏi với kiếp trước kiếp này sao? Kiếp trước đến tột cùng tạo cái nghiệt gì, kiếp này mới có thể gặp phải người này.

Vẫn là làm việc thôi.

Làm việc luôn vui sướng.

Cô đánh chữ trên máy tính, trên mặt lập loè ánh sáng minh diệt không chừng, bộ xương khô trơn bỏng tản ra mùi hương chiếm cứ giường cô, ở trong chăn quay cuồng một cái biến thành một mỹ thiếu niên.

3 giờ sáng, Tần Phi Thường tắt máy tính, gỡ mắt kính day mũi, đi tắm rửa, nằm lên giường. Mới vừa nhắm mắt lại, bên tai truyền đến một tiếng sâu kín, "Em cứ ngủ cùng ta như vậy?

Nửa mở một con mắt nhìn hắn, Tần Phi Thường bình tĩnh nói: "Không bằng anh đi ngủ cải giường em bé hôm nay mới mua?"

Ecgberht: "Nếu em sớm nói cho ta đó là giường em bé, sao ta còn nhất định phải mua."

Tần Phi Thường: "Trước mặt nhiều người như vậy, là ai kéo giường em bé không chịu buông tay, một hai phải mua."

Ecgberht thực không thoải mái mà ngồi dậy, tựa hồ muốn phát giận, nhưng thực mau hắn lại cười rộ lên, cố ý ghé sát vào Tần Phi Thường, tà ác mà thấp giọng nói: "Mua thì sẽ phải dùng, nếu không ta để em mang thai sinh một đứa con cho ta, cho nó dùng cũng được."

Tần Phi Thường: "Không tồi, chuyện khủng bố có dọa đến tôi."

Cô lật người, chớp mắt đã ngủ.

Tới gần giữa trưa, Tần Phi Thường tỉnh lại, còn chưa thanh tỉnh lắm ở trong chăn sờ lung tung, sờ đến một cây gậy thật dài, mất ba giây đồng hồ mới nhận ra, đây là một cái xương ống đồng, chính là xương trên đùi người.

Một bộ xương khô đưa lưng về phía cô ngồi ở mép giường, xuyên qua xương ngực chạm rỗng, Tần Phi Thường thấy trên tay hắn bưng một cái ly, tản mát ra mùi hương cà phê.

Trở thành xương cốt như vậy muốn uống cà phê như thế nào? Chỉ ngửi mùi vị sao? Tần Phi Thường lại tự hỏi ba giây đồng hồ, đưa cái xương trong tay qua, "Xương của anh."

Ecgberht tùy tay tiếp nhận, còn gắn lên trên đùi, ngay sau đó người sống đại biến, hóa thành mỹ thiếu niên mặc váy ngủ, hắn bưng cà phê đứng lên, ý bảo cô thử cà phê, không phải không có đắc ý mà nói: "Ta đã biết dùng máy pha cà phê."

Uống cà phê, lắc lư đi phòng khách.

Dư lại Tần Phi Thường mặt vô biểu tình ngồi ở trên giường, đè lại trán, cảm thấy hơi đau đầu.

Vậy không nên, trong suy nghĩ của cô, Ecgberht mượn dùng cô rời hòn đảo xong, sẽ đi khắp nơi gây sóng gió, từ đây trời cao mặc chim bay biển rộng tuỳ cá lội, tóm lại không quan hệ với cô, kết quả hiện giờ là hắn một bộ dáng muốn an tâm ở lại?

22 Ở Chung

Ecgberht xác thật là vô cùng thông minh, ngắn ngủn một tuần, hắn liền hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh bên ngoài, dù là các loại đồ điện hiện đại hay là internet càng phức tạp hơn, hắn đều có hiểu biết nhất định.

Tần Phi Thường bận việc công ty mình, trên cơ bản không quản hắn thế nào. Một công ty mới thành lập cũng không phải chuyện đơn giản, cô rất bận, đã hai ngày không về nhà, nếu không phải lo lắng Ecgberht hủy chỗ cô ở, cô còn có thể lại ở bên ngoài thêm một ngày.

Buổi tối khoảng 7 giờ, Tần Phi Thường cầm theo túi và tư liệu trở lại căn nhà thuê. Đi ngang qua lầu một, cô ngửi thấy hương vị thơm ngọt, bà lão chủ nhà đại khái là đang nướng bánh kem.

Cô đi đến tầng hai dùng chìa khóa mở cửa, đẩy cửa ra, nhìn thấy trên tường đối diện treo TV, ở trên đó phát hệ liệt phim hoạt hình công chúa Disney, công chúa tinh linh cánh dài, mở mỹ nhan mười tám cấp phóng đại ở trên màn hình TV.

Mà Ecgberht, hẳn nằm ở trên số pha chơi di động, âm thanh trò chơi vang không ngừng, trên bàn trà phía trước đều là đồ ăn vặt. Tần Phi Thường nhìn lon Coca trống xếp thành một loạt, rất khó tưởng tượng mấy ngày hôm trước Ecgberht còn đang ghét bỏ thứ này màu sắc như là độc dược.

Tiếng nhắc nhở trò chơi kết thúc cùng với Ecgberht tức giận mắng, "Đồ ngu ngốc đó có thể chơi game hay không! Ta xsbcjdbsk..."

Thực tốt, đến mắng chửi người lưu hành trên internet hắn đã học xong, còn đặc biệt thuần thục.

Cho nên, cô chỉ hai ngày không trở về, mà không phải hai năm không trở về, đúng không?

Tần Phi Thường buông túi, ngồi vào trên sô pha đè đè cái trán.

Cầm di động đi ngang qua bên cô, Ecgberht rút ánh mắt từ trên màn hình di động ra, cho cô hai giây, "A, Em còn biết trở về à." Tần Phi Thường: "......"

Thấy hắn quen cửa quen nẻo mà đi phòng bếp nấu nước chuẩn bị mì gói, Tần Phi Thường từ bỏ động tác cầm di động gọi cơm, cô không quá muốn động, nói với mỹ thiếu niên trong phòng bếp: "Phiền toái thuận tiện cũng ngâm cho tôi một gói, cảm ơn."

Ecgberht lại bắt đầu một vòng trò chơi mới, hắn thao tác một tay, không trả lời Tần Phi Thường, nhưng thuận tay lại từ trong ngăn tủ cầm một hộp mì.

Tuy rằng hắn cũng không cần ăn cái gì duy trì sinh mệnh, nhưng hiển nhiên hắn thực hưởng thụ những thực phẩm rác rưởi này. Mì gói mua lúc trước đã sớm ăn xong rồi, Tần Phi Thường nhìn trong ngăn tủ kia một đống lớn các màu mì gói liền biết, đại khái là chính hắn một mình đi mua sắm bổ sung trữ hàng.

Thật là thông minh.

Đã thật lâu không ăn loại đồ vật mì gói này, làm con cháu nổi danh của Tần thị, Tần Phi Thường ăn mặc ngủ nghỉ đều chú ý, lần cuối ăn mì gói còn phải ngược dòng về thời học sinh.

Anh chị trong nhà nói cô cần kết giao cùng bạn học bình thường, vì thế cô vào ở ký túc xá, nhưng thời học sinh tính tình cô không làm cho người ta thích. Bạn cùng phòng khác ở sau lưng nói cô là đại tiểu thư không hợp đàn, có hôm buổi tối tụ tập bên nhau ăn mì gói mắng mỏ cô, nói cô phỏng chừng đến mì gói cũng chưa từng ăn.

Vừa lúc nghe thể, Tần Phi Thường thịt mũi coi thường, xoay người liền đi mua mì gói các loại hương vị, mang về nấu cho cả nhà bữa tiệc lớn mì gói, làm ba mẹ hoài nghi có phải đầu óc cô xảy ra vấn đề hay không.

Ăn xong bữa tiệc lớn mì gói, cô nhằm vào các loại thành phần mì gói, nghiêm cẩn viết ý kiến về sản phẩm, gửi cho công ty mì gói -- là sản nghiệp của một người chú của cô. Về sau công ty đó tiến hành tối ưu hoá sản phẩm, khiến sản phẩm cải tiến càng được hoan nghênh.

Lúc ăn xong hai miếng mì gói, trong đầu Tần Phi Thường đã nhớ lại những lời người chú đó khen cô lúc ăn tết ở cựu trạch hàn huyên với cha mẹ. Lời nói suông không có thành ý, đến tiền thưởng cũng chưa phát cho cô. Người chú này có tiếng là keo kiệt, bị bối rối vì rụng tóc, sau 30 tuổi mỗi năm đi cựu trạch bái Thị Thần đều khẩn cầu Thị Thần trị liệu rụng tóc, Thị Thần không quá để ý đến ông ấy.

"Mẹ! hắn dám mắng ta! Ta *&% # #!" Ecgberht đối diện tức giận mắng cắt đứt hồi ức của Tần Phi Thường, cô ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy kẻ điên khủng bố ở trên đảo đã từng tra tấn chết rất nhiều người này âm trầm trầm mà nói với di động: "Ta muốn nguyền rủa hắn!"

Tần Phi Thường: "..... anh muốn chui qua mạng đi nguyền rủa hắn?" Vừa thấy chính là bởi vì trò chơi mà cãi vã, liền muốn vận dụng vũ khí nguyền rủa, không hổ là công chúa.

Ecgberht: "Hắn thăm hỏi mẫu thân của ta, ta khiến cho hắn thật sự đi gặp mẫu thân ta, hy vọng đến lúc đó hắn còn có thể kiêu ngạo như vậy."

Nhớ tới bản thể của hắn là u linh yểm mộng, Tần Phi Thường đoán được hẳn sẽ dùng phương pháp gì tra tấn người đối diện. Đơn giản chính là ác mộng, dù sao không chết người, Tần Phi Thường liền không quản hắn.

Cùng lúc đó, trong thành thị nào đó một người đàn ông trẻ mang tai nghe nằm ở trên giường, hùng hùng hổ hổ liên tiếp đánh ra lời thô tục, bỗng nhiên cảm giác buồn ngủ đánh úp lại, đầu nghiêng ra ngủ mất. Gã bắt đầu nằm mơ, trong mộng cảm xúc kịch liệt, trong lúc ngủ mơ thân thể còn run rẩy, mí mắt kinh hoàng, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Ecgberht cầm di động, đột nhiên phát ra tiếng cười vui sướng.

Tần Phi Thường ăn xong hộp mì gói, lau lau miệng, nhìn u linh đối diện nghiễm nhiên đã biến thành thiếu niên nghiện mạng, nghĩ thầm, game online quả nhiên là dược vật tinh thần của người trẻ tuổi đương đại, dễ nghiện. Nhìn xem BOSS khủng bố này luân hãm nhanh thế nào, cho nên cô lựa chọn trước hết làm trò chơi quả nhiên là đúng.

Game online phong ấn BOSS ăn không ngồi rồi, làm hắn không còn tâm tư đi gây chuyện, game online cứu vớt thế giới.

Tần Phi Thường cũng không biết sự kiện nguyền rủa internet này trong mấy ngày nay đã không phải lần đầu tiên xảy ra, diễn đàn trò chơi nào đó truyền lưu tin đồn thần bí "Khi chơi game mắng chửi người sẽ bị ác mộng siêu đáng sợ", hơn nữa càng truyền càng rộng. Có vài người bị hại đã bởi vì ác mộng này mà thành công từ bỏ trò chơi và chửi tục.

Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi xong, Tần Phi Thường chuẩn bị đi tắm một cái, sau đó hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút. Trên đường đi phòng tắm, bước chân cô chậm rãi trầm trọng lên, tổng cảm giác sẽ không nhìn thấy cảnh tượng gì vui sướng.

Quả nhiên, cô nhìn phòng tắm trầm mặc. Cô sớm nên nghĩ đến, tiểu công chúa này sao có thể biết quét tước vệ sinh.

Lấy di động gọi điện thoại, một lát sau cô đi ra nói với Ecgberht nằm ở sô pha: "Tôi liên hệ công ty giúp việc, ngày mai bắt đầu có người tới hỗ trợ thu thập nhà cửa, anh chú ý một chút, không được động thủ với người ta."

Mới vừa nói xong, cửa bị gõ vang lên, cô đi mở cửa, bà lão chủ nhà bưng một mâm bánh kem nhỏ đứng ở cửa, nhìn thấy cô, bà có chút kinh ngạc cười cười, "Hôm nay cô ở nhà sao, tôi xem ngày thường hình như cô rất bận."

Tuy rằng ở chỗ này thuê nhà, nhưng Tần Phi Thường cũng không quen thuộc với bà ấy, bởi vậy cũng chỉ lễ phép chào hỏi.

 "Tôi nướng một ít bánh kem, Ecg ở đây sao?" Bà chủ nhà hỏi.

Tần Phi Thường: "..... Ecg?"

Ecgberht đã chạy tới phía sau cô, lướt qua cô tự nhiên tiếp nhận mâm trong tay bà chủ nhà, cầm một cái bánh kem nhỏ nhét vào trong miệng.

Bà lão từ ái hỏi: "Thế nào, hương vị mới lần này cậu thích sao?"

Ecgberht một chút cũng không khách khí, "Ừm, không tồi, so với trước ngon hơn."

Hai người thái độ quen thuộc, ít nhất so với Tần Phi Thường thì quen thuộc hơn nhiều.

Chờ đến bà lão đi xuống lầu, Tần Phi Thường đóng cửa lại tự hỏi, tiểu công chúa này sao lại quen thuộc với chủ nhà? Cô còn tưởng rằng lấy tính cách hắn ngạo mạn không coi ai ra gì, sẽ không xem người thường ở trong mắt, cũng sẽ không nói chuyện với các bà đâu.

Tần Phi Thường đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải thực hiểu tiểu công chúa này.

Ngày hôm sau rời khỏi nhà, Tần Phi Thường mới biết được Ecgberht quen thuộc với bà chủ nhà như thế nào. Bà lão là giáo viên âm nhạc về hưu, trong nhà bày dương cầm và các loại nhạc cụ.

Xuyên qua khe chắn, Tần Phi Thường thấy bóng dáng Ecgberht ngồi ở trước dương cầm, ưu nhã quý khí, mà hắn đàn ra âm nhạc cũng tuyệt đẹp.

Vương tử được âm nhạc gia trứ danh lúc ấy dạy dỗ, âm nhạc tạo nghệ không thấp, bà lão đứng ở một bên mỉm cười nghe, trong mắt đều là thưởng thức và từ ái.

Hoảng hốt cảm thấy giống như từng xem một màn này, Tần Phi Thường cẩn thận hồi ức, nhở tới đó giống như là thấy Ecgberht ở quá khứ, hắn cũng từng ngồi cùng giáo sư âm nhạc dạy dỗ mình như vậy, trong tiếng nhạc tiêu ma thời gian. Chẳng qua, cô nhìn thấy một màn kia, Ecgberht vẫn là cậu bé mười hai tuổi, tóc được hầu gái và phu nhân cuộn lên, nhìn qua càng thêm giống tiểu cô nương xinh đẹp.

Cảnh giác mơ hồ trong lòng Tần Phi Thường với Ecgberht bỗng nhiên biến mất. Được rồi, kỳ thật cô vẫn luôn cảnh giác hắn làm chuyện gì không ổn.

Vừa lúc đàn xong một bản, bà lão bưng một mâm bánh quy nhỏ cho Ecgberht, Ecgberht cũng cầm ăn. Nhìn một màn này, Tần Phi Thường cảm thấy hình như mình lo lắng không cần thiết.

Cô quay đầu rời khỏi nơi này.

Ecgberht quay đầu lại nhìn bóng dáng cô rời đi, hừ cười một tiếng, tiếp theo đầu nhập vào âm nhạc trước mặt.

Bà lão bên cạnh không ngừng khen hắn, "Giỏi quá! Ecg giỏi quá!"

Tần Phi Thường vội vàng kế hoạch thương nghiệp, mặt khác mấy chục người trẻ tuổi thoát khỏi nguyền rủa vừa mới lấy lại tinh thần từ trong chúc mừng dài đến nửa tháng.

Bọn họ mấy lần mời mọc, Tần Phi Thường đều lấy lí do bận rộn để cự tuyệt, bất quá cô không cự tuyệt mấy vị thiếu gia tiểu thư đầu tư.

Mandison và Lyon là hai người đầu tư nhiều nhất, đáy lòng bọn họ đều cảm thấy Lorraine mở công ty này đại khái sẽ không có kết quả gì, dù cô rất lợi hại, không sợ tử vong và nguyền rủa, nhưng dù sao cô cũng là cô gái mới vừa vào đại học, cô biết mở công ty gì đâu.

Không tin cô có thể thành công, hai người hoàn toàn là mang tâm tư trợ giúp bằng hữu, bọn họ giống như là người bị bệnh được bác sĩ chữa khỏi, từ đây sinh ra tin cậy và yêu thích với bác sĩ.

Mandison còn tốt, dù sao cũng là cùng giới tính, cô ấy lại kiên định yêu đương khác phái, cho nên chỉ quyết định muốn làm bằng hữu tốt với Lorraine, nhưng Lyon thì có chút không ổn.

Trong thời gian ngắn ngủi, cậu ấy đã trải qua rất nhiều khúc chiết và dày vò, lúc thống khổ qua đi, cậu thường xuyên nhớ tới nhất cử nhất động của Lorraine, ấn tượng khắc sâu với cô thong dong bình tĩnh, ngoài không cam lòng bị so xuống cùng thưởng thức đầu óc cô, cậu cảm giác chính mình động tâm.

Cậu suy xét thời gian rất lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm. Cậu muốn theo đuổi Lorraine, muốn cô làm bạn gái mình.

Bọn họ cùng nhau trải qua vào sinh ra tử, cũng có đề tài chung -- cha cậu chính là đại phú hào, từ nhỏ cậu đã tiếp xúc nhiều, Lorraine muốn làm buôn bán, cậu có thể dạy cô. Từ điểm này tới xem, bọn họ là trời sinh xứng đôi.

Ở thế giới này, những người trẻ tuổi càng thêm nhiệt tình lớn mật, cho nên Lyon muốn thể hiện rõ ràng, xử lý tạo hình tinh xảo, mang theo một bó hoa tươi đi tìm Tần Phi Thường.

Vốn dĩ trường hợp tỏ tình hẳn là mang hoa hồng, đáng tiếc mỗi một người trẻ tuổi từng đi phế tích lâu đài cổ đều sinh ra bóng ma tâm lý đối với hoa hồng cùng với hết thảy đồ vật có chứa mùi hương hoa hồng, cho nên cậu mang chính là một bó to hoa hướng dương, ngụ ý là "Em giống như thái dương của tôi".

Đi đến nơi Tần Phi Thường ở, Lyon hơi nghiêng nghiêng người, lộ ra góc độ tuấn lãng nhất của mình, ấn vào chuông cửa.

Cửa bị mở ra, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.

Gương mặt còn khắc sâu ở trong lòng Lyon hơn so với Lorraine, từng vô số lần xuất hiện trong ác mộng của cậu.

Vốn trái tim lửa nóng của Lyon đang nhảy lên, nháy mắt liền bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro