IV-C23-C24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23 Cuộc Sống Hôn Nhân

"Xin chào Lorraine, tôi trải qua mấy ngày tự hỏi, rốt cuộc nhận rõ nội tâm mình, tôi thích em, xin em đáp ứng làm bạn gái của tôi, tôi nghĩ chúng ta là một đôi thích hợp nhất."

Đây là trước khi cửa bị mở ra, Lyon chuẩn bị nói. Trong thiết tưởng của cậu, cậu hắn là ưu nhã ổn trọng, hiển lộ ra một mặt tốt nhất.

Nhưng của bị mở ra, hai mắt cậu đăm đăm mà nhìn người bên trong cánh cửa, nháy mắt quên hết lời khác, chỉ khô cằn mà bật ra một cái tên, "Ecg...... Ecgberht?!"

Hắn không phải chỉ biết xuất hiện ở phế tích lâu đài cổ, xuất hiện ở trong ác mộng sao? Hắn là kẻ điên giả dối, là u linh quỷ quái, sao hắn lại ở chỗ này?

Không đúng, hắn ở chỗ này, vậy đây đúng là thế giới hiện thực sao? Có phải kỳ thật cậu còn đắm chìm trong ác mộng, căn bản không thể chạy thoát không?! Cậu cho rằng hiện thực đều là giả?

Vừa không cẩn thận nghĩ quá nhiều, Lyon cả người tái nhợt thất sắc, một trận trời đất quay cuồng, cậu lảo đảo dựa vào tường, nhìn chằm chằm Ecgberht không nên xuất hiện ở chỗ này, nháy mắt mãnh nam rơi lệ, lẩm bẩm nói: "Tôi còn đang nằm mơ, tôi còn bị nguyền rủa... Ô."

Ecgberht đứng ở cửa, hắn đã vứt bỏ giày da của mình, đi một đôi dép lê bằng lông nhung mềm mại, trong tay cầm Coca.

Hắn một chữ cũng chưa nói, dựa vào một khuôn mặt dọa người ta đến suýt chút hỏng mất.

"A...... Là cậu, ta quên tên của cậu, cậu tên gì?" Ecgberht nhìn đủ rồi, đi một bước về phía trước đến trước mặt Lyon, duỗi tay tiếp nhận bỏ hoa hướng dương cậu ấy còn gắt gao nắm ở trong tay, tùy tay khảy một chút cánh hoa màu vàng kim, lộ ra một cái tươi cười xán lạn giống hoa hướng dương với cậu ấy.

Lyon cơ hồ không nghe rõ Ecgberht đang nói cái gì, sau đó trước mắt cậu xuất hiện Tần Phi Thường bưng một chén trà.

Lorraine! Lorraine cũng ở chỗ này!

Nếu nói Ecgberht đại biểu cho ác mộng, vậy Lorraine đại biểu cho hy vọng. Nhìn thấy cô, Lyon cuối cùng bình tĩnh một ít, có thể thanh tỉnh mà đối diện tình trạng thần kỳ trước mắt này.

"Lo..... Loraine, cậu, hắn, các người...... sao hắn lại xuất hiện ở, nơi này?"

Tần Phi Thường vừa thấy liền biết người trẻ tuổi này nghĩ quá nhiều, tự mình dọa chính mình rồi. Cô nói thẳng: "Lyon, đây là thế giới hiện thực, hắn từ hòn đảo đó theo chúng ta rời đi, trước mắt ở chỗ tôi."

Lyon lộ ra biểu tình trời sập, biểu tình sợ hãi giống như thấy ma quỷ thoát khỏi tráp.

Tần Phi Thường: "Không có việc gì, hắn ở đây một thời gian, cũng không hại người, anh không cần sợ hãi."

Lời này, dù là từ trong miệng Tần Phi Thường nói ra, Lyon cũng không dám tin tưởng.

Một phi nhân loại tàn nhẫn giết người mắt cũng không chớp cái nào lúc trước, xuất hiện ở thế giới hiện thực hoà bình, cái gì cũng không làm, lời này ai có thể tin? Mặc kệ để ai tới xem, đều sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng.

Ecgberht nghe bọn họ nói chuyện với nhau, không chút để ý nhổ xuống một mảnh cánh hoa hướng dương, "Cậu là Lyon đúng không, vừa vặn, ta ở đây chán rồi."

Hắn trên dưới đánh giá Lyon một chút, cười nói: "Ta liền đi nhà cậu ở vài ngày."

Lyon: "!!!"

Cậu không muốn đáp ứng, nhưng không dám cự tuyệt, ai có thể cự tuyệt một kẻ điên như vậy, vạn nhất cậu mới vừa cự tuyệt, hắn liền một kiếm thọc chết cậu, vậy cậu còn có thể sống lại sao?

Tại đây nháy mắt, Lyon bắt đầu hối hận tới tìm Lorraine, nếu cậu không tới, làm sao lại trêu chọc sát tinh này trở về? Cậu ở trong tuyệt vọng, theo bản năng đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng sang một người khác đứng ở cạnh cửa.

Cậu nghĩ, nếu lúc trước Ecgberht không tới tìm bọn họ, mà là ở chỗ Lorraine, có thể thấy được hắn đổi với Loraine cũng thực đặc thù, nói không chừng Lorraine có thể làm hắn thay đổi chủ ý.

Nhưng cậu thất vọng rồi, Tần Phi Thường nghe thấy Ecgberht nói muốn đi nhà cậu ở vài ngày, cũng không có phản ứng gì, chỉ nói: "Được, anh đi đi."

Không chút do dự liền đẩy hắn cho cậu.

Ecgberht cái gì cũng không mang, cầm bó hoa hướng dương, cùng Lyon xuống lầu.

Lyon cứng đờ mà theo hắn đi xuống dưới lầu, Ecgberht vẫn luôn mỉm cười bỗng nhiên quay đầu, khuôn mặt không có bất kì khuyết điểm gì bị hoa hướng dương xán lạn che một nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt lành lạnh.

"Cầm hoa, ta đoán cậu định tỏ tình với cô ấy?"

Bị dọa đến hoàn toàn quên mất việc này, Lyon: "....."

Ecgberht: "Thứ thuộc về ta, ta không thích người khác mơ ước."

Hoa hướng dương vàng kim theo giọng hắn nói rơi xuống, trong chớp mắt suy tàn hư thối, chỉ lưu lại ở trong tay hắn bó hoa tro đen khô khốc, lại bị hắn tùy tay ném vào thùng rác ven đường.

Lyon sắc mặt trắng bệch, cậu cũng không nhớ rõ mình làm thế nào, dưới cặp mắt nhìn chăm chú kia lên xe, lại đưa u linh đáng sợ này về nhà.

*

Cửa bị đóng lại, Tần Phi Thường bừng chén trà đi đến trước ngăn tủ. Cô vốn chuẩn bị ngâm trà uống, nhưng hiện tại, cô một mình ngồi ở bên bàn, mở một lọ rượu.

Nhấp một ngụm rượu, cô dựa vào trên ghế, thả lỏng mà thở phào một hơi.

Cô rốt cuộc hiểu ra, từ trước một người chị sinh con, vì sao vào lúc nhà trẻ khai giảng, đưa con gái đi học rồi, sẽ hưng phấn vui vẻ mà mời một đám bằng hữu đi đến nhà uống rượu chúc mừng.

Cô lúc ấy nhận được tin tức khi đang làm việc, vạn phần khó hiểu với hành vi của chị ấy, còn không phải là nhà trẻ khai giảng sao, có cái gì mà chúc mừng?

Không nghĩ tới, cách xa đã nhiều năm, cô ở thế giới xa lạ này, cảm nhận được tâm tình năm đó của chị mình.

Thật tốt quá, tiểu công chúa rốt cuộc đi rồi!

Tần Phi Thường dựa vào ghế, hồi ức một chút mấy chuyện phát sinh ở nhà mình mấy ngày này.

Ecgberht chơi trò chơi thường thường bởi vì bên đối diện nói năng thô tục mà phát ra nguyền rủa âm trầm, còn có một lần quá tức giận, thế nhưng ở phòng khách ngay tại chỗ biểu diễn một lần triệu hoán u linh.

Trong phòng sương mù bay mù mịt, u linh nửa trong suốt bồng bềnh xuyên qua sương mù, cơ hồ chen đầy phòng khách của cô, Ecgberht còn một hai bức chúng nó chui vào di động đi tìm người phiền toái. Tần Phi Thường không cảm thấy có thể thành công, nhưng những u linh đó khảm ở trên màn hình máy tính của cô vặn vẹo, nhảy múa ở trên bàn phím và trên bàn sách của cô, vậy thực không ổn.

Ngẫu nhiên hắn không muốn chơi game, liền từ dưới lầu cầm các loại nhạc cụ bà lão chủ nhà cất chứa, trong phòng lăn lộn các loại.

Phải, hắn đứng đắn diễn tấu thì dễ nghe, nhưng đại bộ phận thời gian hắn đều vì phát tiết tức giận ở trong trò chơi, cưa đàn cello giống như là đang cưa đầu người.

Lúc cao lúc thấp, bỗng nhiên kéo dài cất cao âm điệu, nghe vào cảm giác giống như là da đầu bị người ta lôi kéo.

Nếu dùng tai nghe và nút bịt tai để chặn, vậy hắn có hứng thú chuẩn bị vẽ tranh, thì quá không ổn. Hắn không vẽ ở trên trang giấy và vải vẽ, muốn cuồng đồ ở trên mặt tường.

Hắn ở nhà làm hành vi nghệ thuật, lấy thẩm mỹ huyết tinh của hắn, toàn bộ mặt tường đều là dấu bàn tay huyết hồng, bóng người huyết sắc vặn vẹo giãy giụa, Tần Phi Thường đi vào phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, nhìn trên tường đối diện giường có đồ án giống như nháo quỷ, cảm giác tốc độ máu lưu động của mình đều nhanh hơn.

Hơn nửa đêm, cô nhìn thứ trên tường phảng phất còn biết động đậy kia, u linh bên cạnh thể nhưng còn hứng thú bừng bừng mà muốn cùng cô thưởng tranh.

Ecgberht: "Phong cách như vậy em không thích?"

Tần Phi Thường: "Ngày mai tôi mua giấy dán tường mới, tự anh dán lên."

Sau đó?

Sau đó...... Ai từng xem qua 3 giờ sáng có dấu bàn tay màu đỏ xuất hiện ở trên trần nhà sao? Tần Phi Thường thấy.

Tần Phi Thường tự cho mình là người rất bình tĩnh, mặc kệ đối mặt tuyệt cảnh cùng khó khăn gì cô đều bảo trì tư thái thong dong, cô đã từng làm được thực thành công, bất quá hiện tại, cô có rất nhiều lần suy xét có muốn ấn bộ xương khô đó vào thuốc màu, lại đập hắn thành từng mảnh xương rời nhét vào tủ lạnh hay không.

Kẻ điên này hành động kinh dị kể không hết, Tần Phi Thường một lần hoài nghi hắn đang cố ý lăn lộn mình. Hắn ở phế tích lâu đài cổ không có biện pháp với cô, nhưng hiện tại hiển nhiên đã tìm được phương thức chính xác lăn lộn cô, thử thách mỗi lần cô bồi hồi ở bên lề bùng nổ, dẫm lên cực độ nhẫn nại của cô lại nhảy qua. Khả năng hắn thực am hiểu hoạt động cực hạn dẫm dây thép bước qua vực thẳm này.

*

Dưới tình huống như thế, Lyon tới, mang Ecgberht đi.

Tần Phi Thường cảm thấy rốt cuộc mình được giải phóng, nhưng mà giải phóng chỉ là tạm thời, bởi vì nguyền rủa song hướng trên tay trói định hai bọn họ, khóa bọn họ, Ecgberht sớm hay muộn sẽ trở về.

Hiện giờ cô lại cảm nhận được tâm tình của một người anh trước kia đã kết hôn không muốn về nhà, tình nguyện một tuần bảy ngày, một ngày 24 giờ làm việc ở công ty.

Tần Phi Thường không khỏi tự hỏi, chờ đến khi thu xếp xong nơi làm việc thì thường trú ở văn phòng, không cần trở về được không.

Thực mau, cô lại ra giả thiết, nếu cô không trở lại, Ecgberht rất có khả năng đến công ty chơi một chút. Nghĩ đến nếu hắn ở công ty sẽ phát sinh chuyện không ổn gì, ánh mắt Tần Phi Thường bỗng nhiên sắc bén lên.

Không được!

Cô chân thành hy vọng, chỗ Lyon bên kia thú vị, có thể giữ Ecgberht lâu một chút.

Tốt xấu còn có chút lương tâm, Tần Phi Thường suy xét một chút có nên gửi tin nhắn cho Ecgberht, bảo hắn bớt hù dọa Lyon hay không, nhưng thực nhanh cô liền từ bỏ.

Lấy hiểu biết của cô, nếu cô gửi ra tin này, Ecgberht chỉ sẽ càng thêm lăn lộn cậu trai trẻ đó.

Vậy quên đi.

Lại lần nữa dấn thân vào công tác, Tần Phi Thường không biết Lyon lâm thời tiếp quản Ecgberht có bao nhiêu nhỏ yếu bất lực.

Phòng nói chuyện được lập ra lúc bọn họ bị nguyền rủa cũng chưa giải tán, bởi vì những người trẻ tuổi kia phát hiện sau khi đồ án nguyền rủa trên cổ tay biến mất, bọn họ vẫn cứ không thể nói ra trong lúc bị nguyền rủa gặp phải cái gì, vì thể ngẫu nhiên cũng sẽ giao lưu ở trong đó.

Lyon muốn ở trong này thông báo cho mọi người về Ecgberht, bị Ecgberht bắt được quả tang, vì thể cậu chỉ có thể chảy mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn Ecgberht dùng tài khoản của cậu ở trong phòng chat nói chuyện phiếm với những người khác.

"Vì sao muốn nói cho bọn họ, nói thẳng thì không thú vị, nếu bọn họ tận mắt nhìn thấy ta thì mới thú vị nha." Ecgberht trả di động lại cho cậu, ấn cánh tay cậu cười nói: "Đúng không?"

Lyon chỉ có thể ngậm chặt miệng, không nói bí mật này cho những người còn lại.

Cậu nghĩ, cậu cần đi tìm vu sư Rhodes, hỏi ông ấy một chút xem có biện pháp gì tiêu diệt vong linh đáng sợ này không.

Thừa dịp Ecgberht không chú ý, cậu run rẩy chụp một tấm ảnh, muốn gửi cho Vu sư Rhodes. Chụp xong cầm lấy nhìn xem, chỉ có một đám mơ hồ.

Từ trường xung quanh u linh không ổn định, không thể dùng máy móc quay chụp ra, từ trường của u linh bóng đè càng thêm hỗn loạn, chụp ra chính là một đám mơ hồ.

"Tôi xong rồi...... hắn nhất định sẽ giết chúng ta!" Lyon che lại mặt mình.

Nghe thấy tiếng la của Ecgberht ở trên lầu, Lyon run tay lên, nhanh chóng tắt điện thoại đi. Cắn răng nhẫn nhục phụ trọng đi lên, Ecgberht đứng ở phòng thay quần áo của cậu, cầm quần áo bên trong đánh giá, quay đầu lại nói với cậu: "Những quần áo này rất thú vị, ta cũng muốn quần áo như vậy, đi gọi người tới làm giúp ta."

Lyon đỏ vành mắt: "..... Làm quần áo?" Cũng đã đến nhà tôi, ngươi còn không giết người?!

*

Ba ngày sau, Tần Phi Thường về nhà, ở dưới lầu nhìn thấy bà chủ nhà đang nói chuyện cùng một người tuổi trẻ, người tới ta đi rất vui vẻ. Người nọ mặc quần rộng thùng thình và giày chơi bóng, áo thun in bộ xương khô trước ngực, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, trên tay đeo một đống vòng tay, lắc tay.

Nếu không phải một mái tóc dài màu đen hơi quăn của hắn, Tần Phi Thường thật sự không nhận ra cái người phong cách đại biển này là Ecgberht.

Hai người hình như mới ba ngày không gặp, mà không phải ba năm không gặp?

24 Sô Pha

"Tuy rằng trước kia cháu mặc những lễ phục đó cũng đẹp, nhưng thanh niên tuổi trẻ mà, vẫn phải mặc nhiều quần áo trào lưu thời thượng, cháu nhìn xem, như vậy thật đẹp."

Bà lão chủ nhà đang khích lệ, nhìn thấy Tần Phi Thường tới, lập tức vỗ vỗ vai Ecgberht, lại nhỏ giọng nói một câu: "Bạn gái cháu đã trở lại, tiểu tình lữ cáu kỉnh là bình thường, cháu cũng không nên giận dỗi cùng cô ấy, có chuyện gì cũng phải nói ra."

Bà chủ nhà thật sự có chút lo lắng với hai tiểu tình lữ thuê nhà bà. Cô gái tuổi không lớn, nhưng bận rộn, rất có tâm sự nghiệp, cậu trai thì không có tâm tiến tới, luôn ở nhà ăn không ngồi rồi mà chơi trò chơi, hai người cứ như vậy, về sau làm sao bây giờ? Không bình đẳng luôn không thể lâu dài, khó trách sẽ cãi nhau.

-- nếu bà biết trong đó có một người đã sớm chết từ mấy trăm năm, có lẽ sẽ không cảm thấy như vậy.

Tần Phi Thường tiêu hóa một chút thứ hoa hồng thời thượng này, làm bộ mình không nhìn thấy vòng xương khô trên cổ hắn, chủ động hỏi: "Mấy ngày nay ở nhà Lyon thế nào."

Ecgberht kéo kính râm xuống, nhìn chằm chằm biểu tình của cô một lát, bỗng nhiên cười, "Ta biết em muốn ta ở lại bên kia một thời gian, ghét bỏ ta ở nhà quấy rầy em, đúng không."

Hắn lộ ra một biểu tình "Tùy tiện em nói thế nào, xem em có thể làm thế nào lừa dối ta được".

Tần Phi Thường xác thật là chuẩn bị dùng lời nói tiễn hắn đi một đợt, nhưng đã bị người ta xem thấu, cũng chỉ có thể thôi. Cô tiếc nuối mà thở dài dưới đáy lòng, âm thầm cảm thán kỳ nghỉ này quá mức ngắn ngủi.

Về đến nhà, Tần Phi Thường tiếp tục công việc của mình, Ecgberht ngồi ở trên bàn sách của cô, chống cằm nhìn cô, giống như đồ trang trí.

Thật lâu sau, thấy bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cô cũng không dao động, tay Ecgberht vừa chuyển, không biết từ đâu làm ra một quả bóng rổ, phanh phanh phanh đập ở trên mặt bàn.

Tần Phi Thường ánh mắt sắc bén nhìn sang, Ecgberht cười hỏi: "Sao em không hỏi ta mấy ngày nay ở trong nhà nam nhân kia, có giết người hay không?" 

Tần Phi Thưởng: "Ấu trĩ." hắn là quỷ thông minh, vấn đề này không cần hỏi.

Cô ôm máy tính đi đến sô pha bên cửa sổ sát đất, Ecgberht một phen ném quả bóng trong tay xuống, lại đi theo cô ngồi xuống chỗ tựa lưng của sô pha, nâng một chân lên đạp lên tay vịn sô pha, xích bạc trên mắt cá chân lung lay trước mắt cô.

Cô đổi đến bàn ăn, Ecgberht từ từ cùng đi theo, chân dài vắt lên ngồi ở trước kệ máy tính, hai cái đùi đưa về phía trước rũ ở bên cạnh bàn ăn, đối diện Tần Phi Thường.

Tay Tần Phi Thường ấn ở trên máy tính, cô nhớ đến một người anh họ của cô, có một bạn gái thực dính người, bạn gái nhỏ thích làm nũng, anh họ đi đâu cô ấy đều phải đi theo, trong chốc lát anh họ không để ý đến cô ấy liền cố ý đi quấy rồi, đến lúc này anh họ liền buông công việc trong tay đi dỗ dành bạn gái.

Cô bất hạnh cùng làm việc với người anh họ này một thời gian, chính mắt chứng kiến hai người này ở chung, qua một tuần, cô quyết đoán để anh họ đi sang bộ phận khác, cách xa cô một chút.

Cô không nghĩ tới, chính mình có một ngày cũng phải chịu đựng loại khảo nghiệm này. Anh họ Tần Phi Mạc làm tình cảm đại sư đã từng nói, mỗi một phụ nữ đều sẽ gặp một người đàn ông có thể khiến cô ấy trưởng thành. Tần Phi Thưởng cảm thấy mình đã gặp, gần đây cô thật sự trưởng thành rất nhiều, hiểu rõ nhân sinh thời thời khắc khắc đều xuất hiện ở trong đầu, cô trở nên càng có thể lý giải người khác.

Tần Phi Thường hít sâu một hơi, một tay khép máy tính lại.

Cô đứng lên đi vào trong phòng ngủ, cởi áo khoác, tựa hồ chuẩn bị đi tắm rửa, Ecgberht quả nhiên cũng đi theo. Gia hỏa này coi nơi này thành địa bàn của hắn rồi, không làm cô lộ ra biểu tình hỏng mất thì không thoải mái.

"Sao lại không tiếp tục làm việc, mấy ngày không gặp, lực nhẫn nại của em không còn tốt như trước." Ecgberht một tay cắm túi quần, đầy mặt vô tội.

Tần Phi Thường yên lặng tháo dây lưng, đột nhiên xoay người dùng dây lưng thít chặt cổ Ecgberht, một phen kéo hắn lên giường.

Cô một bụng lửa giận, gỡ mắt kính và dây cột tóc xuống, ngồi lên người hắn, túm chặt tóc Ecgberht liền hôn lên.

Ecgberht có một chút kinh ngạc với hành vi của cô, sau ngắn ngủi tạm dừng, cũng không chút khách khí mà xoay người áp đảo cô.

Nói thực ra, hắn thuần túy là cố ý trêu chọc Tần Phi Thường tức giận, nhưng không nghĩ tới làm cái này với cô. Bất quá nhìn vẻ mặt cô tự giữ bình tĩnh, động tác lại táo bạo nói không nên lời, bộ dáng đó, hắn nháy mắt cảm giác liền tới rồi.

Tần Phi Thường không giống như là thích làm loại chuyện này, cô nhìn qua hẳn là loại người phụ nữ am hiểu áp lực dục vọng của mình, nhưng mỗi lần cô làm ra chuyện đều hoàn toàn tương phản với bề ngoài, lớn mật phóng đãng, dưới cực hạn bình tĩnh cũng là cực hạn táo bạo.

"Sao ta lại cảm thấy, mỗi lần em tức giận liền muốn đè ta?" Ecgberht đè lại cánh tay Tần Phi Thường, liếm liếm vết nứt trên môi mình.

Tần Phi Thường cũng liếm huyết châu trên môi mình, "Anh không cảm thấy chính anh có đôi khi thực thiếu đánh."

Dứt lời câu lấy eo hắn thuận thế xoay người một cái.

Bà chủ nhà ở lầu một nghe được chút động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên rồi lắc lắc. Ai, người trẻ tuổi nha, vậy cũng quá kịch liệt. Bất quá cãi nhau rồi dùng loại biện pháp hòa hảo này, cũng là phương thức người trẻ tuổi thích nhất.

Đêm khuya, bức màn kéo lên một tầng mông lung bị một bàn tay túm chặt. Số pha màu xanh đậm bên cửa sổ sát đất trước đó không lâu Tần Phi Thường ngồi ở đây làm việc, nhưng hiện tại, ngồi ở bên trên có hai người.

Tần Phi Thường ngồi ở trong lòng ngực Ecgberht, tay hắn giao nhau xuyên qua trước ngực cô, đáp ở trên cổ cô, vây quanh cô.

Chân cô thon dài điểm trên sàn nhà, mũi chân căng thẳng, dẫm lên một đôi mu bàn chân xinh đẹp khác.

Trong nhà rõ ràng không có hoa tươi, lại có hương hoa hồng nồng đậm đến mức làm người ta hít thở không thông.

Đêm lạnh, ánh đèn xa gần đều tắt, Tần Phi Thường vuốt tóc mình, mặc vào một chiếc áo sơmi, một lần nữa đeo mắt kính lên, khôi phục bộ dáng bình tĩnh, bưng máy tính ngồi ở trước bàn ăn tiếp tục công việc lúc trước chưa xong.

Chân màu trắng có dấu vết hồng nhạt, ở dưới ánh đèn đặc biệt rõ ràng, bên má vẫn mang theo hơi thở ẩm ướt.

Cách đó không xa trong phòng khách nhỏ, Ecgberht vẫn cứ ngồi ở trên sô pha, bên cạnh có đèn nhỏ đặt dưới đất chiếu lên khuôn mặt mờ ảo của hắn sắc màu ấm áp, một cặp chân dài giao điệp bên nhau, hắn lộ ngực, mắt không chớp mắt mà nhìn chăm chú Tần Phi Thường bên kia.

Biểu tình của hắn lười biếng, như hoa hồng hé nở cong cánh hoa, có cảm giác lười biếng thoả mãn.

"Ta cảm giác em ghét bỏ ta phiền người, tùy tiện ứng phó ta." hắn kéo một sợi tóc quăn nói.

Tần Phi Thường cũng không quay đầu lại, "Ừ."

Ecgberht lại không tức giận, hắn nâng cổ tay lên chóp mũi ngửi ngửi, cảm giác mình mang hương khí hoa hồng sắp hư thối, hỗn tạp một ít hơi thở đặc thù nhàn nhạt, đó là hơi thở trên người Tần Phi Thường. Ngay từ đầu hắn không chú ý tới, nhưng một khi chú ý khí vị này rốt cuộc không thể bỏ qua, rõ ràng hơi thở nhạt nhẽo như vậy, lại có thể đột hiện ra trong hương hoa hồng nồng đậm.

"Trên người em đều là mùi hương hoa hồng, khí vị của ta." Ecgberht đánh giá đồ án nguyền rủa trên cổ tay mình.

Tần Phi Thường: "À."

Công việc làm xong, rốt cuộc không nghe thấy thanh âm Ecgberht nữa, Tần Phi Thường tùy ý mà quay đầu nhìn, lại thấy trên sô pha đã không còn tung tích của hắn, cửa sổ bên cạnh mở ra, bức màn sa mỏng màu trắng bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên, đáp trên sô pha.

Cô thu hồi ánh mắt, làm xong công việc trong tay, lúc này mới mệt mỏi đứng lên duỗi cái eo lười, đi đến số pha, ngoài ý muốn phát hiện trên sô pha nằm một cành hoa hồng màu đỏ.

Nhặt cành hoa hồng lên tùy tay cắm vào bình hoa trong phòng ngủ, Tần Phi Thường để chân trần ngồi mép giường, xoa giữa mày.

Tại sao mỗi lần đối với kẻ điên kia đều không dễ khống chế được cảm xúc.

*

Ecgberht ăn một bộ áo sơ mi quần dài đơn giản, đứng ở trên một tòa tháp cao gần đó nhìn ra thành thị phía dưới. Ánh đèn lấp lánh hội tụ thành ngân hà trên mặt đất, đây là một thế giới mới hắn chưa từng nghĩ tới, thế giới không thuộc về hắn.

Đi vào nơi này, hắn nghĩ tới hủy diệt những người nhỏ yếu bình phàm đó, với hắn mà nói đó là một chuyện rất đơn giản.

Nhưng mà, người thật sự quá nhiều, nhiều người như vậy, trong mắt mỗi người đều có tín nhiệm với cảnh vật chung quanh, bởi vì đây là thế giới của bọn họ, bình tĩnh mà an toàn.

Ecgberht nhìn bọn họ, cảm thấy như thấy được mọi người trước khi trang viên hoa hồng bị hủy diệt, bọn họ cũng từng tự tại như vậy, yên ổn ở trong gia viên của mình.

Hắn có thể dễ dàng đánh vỡ hết thảy bình tĩnh này, nhưng trong đầu nghĩ như vậy, hắn đứng ở trên đường phố, lại cũng chưa làm gì.

Hắn thường thường vô cớ cảm thấy phẫn nộ và thống khổ, mượn từ cực độ phẫn nộ và thống khổ hắn mới có thể biến thành u linh, bởi vậy những cảm xúc không ổn chính là nội hạch của hắn, hắn cũng thích nhìn thấy người khác phẫn nộ và thống khổ. Hắn là u linh ác liệt, trước nay chỉ có hắn làm chuyện ác liệt với người khác, hiện tại có một người như vậy, khi phẫn nộ ngược lại sẽ ôm hắn, thông qua chuyện như vậy để tiêu trừ phẫn nộ.

Cô thật là kỳ quái, bọn họ là địch nhân, đã làm chuyện thân mật nhất, lại như gần như xa mà ở chung.

Hắn cân nhắc không ra con người mâu thuẫn này, chỉ có thể vẫn luôn đặt ánh mắt ở trên người cô,

Chờ đến lúc phản ứng lại, đồ án cành hoa hồng nguyền rủa trên cổ tay đã nở hoa, không kiêng nể gì mà mà phát ra mùi hương hấp dẫn người.

Mùi hương này giương nanh múa vuốt bại lộ nội tâm bí ẩn của hắn.

Tóc bị gió thổi đến hỗn độn, Ecgberht nghe thấy tiếng báo nhắc nhở có tin nhắn, một hồi lâu hắn mới lấy di động ra nhìn, là Tần Phi Thường gửi tới, cô nói: "Tôi muốn đóng cửa sổ.".

Ecgberht nhìn liền hiểu ý tứ, cô đang bảo hắn trở về.

Nhướng mày, Ecgberht hừ cười một tiếng, chung quanh thân thể xuất hiện một đoàn sương mù, giây tiếp theo thân ảnh hắn xuất hiện ở dưới tháp, sương mù chung quanh nhanh chóng tiêu tán. Hắn hành tẩu ở khe hở giữa hiện thực và cảnh trong mơ, thực nhanh liền thấy cửa sổ nửa mở ở ban công lầu hai.

Từ cửa sổ đi vào, trong phòng một mảnh đen nhánh, chỉ để lại một ngọn đèn ở mép giường.

*

Ngày hôm sau, buổi sáng, Tần Phi Thường bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.

Cô nhắm mắt lại nhận điện thoại, thanh âm hơi khàn khàn, "A lô."

Đối diện truyền đến thanh âm Mandison, vị đại tiểu thư này muốn làm bạn với cô, đầu tư vào công ty cô, đang ở trong điện thoại làm nũng nói: "Lorraine, gần đây tôi có thời gian tới tìm cậu chơi, muốn đi chỗ cậu ở vài ngày được không? Tôi thật nhàm chán, cậu cùng tôi đi."

Tần Phi Thường còn chưa nói, di động của cô bị một bàn tay bên cạnh tiếp lấy, ngay sau đó vang lên bên tai thanh âm Ecgberht, thanh âm của hắn so với Mandison ở bên kia điện thoại còn càng ngọt hơn hai phần.

"Cô nói muốn tới đây ở?"

Mandison ở đầu bên kia sửng sốt, nhăn mi lại, không cao hứng, "anh là ai, sao lại tiếp điện thoại của Lorraine?"

Cô nói xong lại cảm thấy thanh âm này mạc danh có chút quen thuộc.

"A, cô không nhớ rõ ta?" Ecgberht cười một tiếng.

Tiếng cười truyền tới lỗ tai Mandison, cả người cô bị điện giật run rẩy một cái. Bỗng nhiên nghĩ tới! Thanh âm này! Thanh âm này là..... Ecgberht!

"Cô cảm thấy nhàm chán, ta đây chơi cùng cô vậy."

Nghe đầu kia đầu điện thoại truyền đến những lời này, Mandison đầy mặt hoảng sợ, theo bản năng cúp điện thoại, như điện giật ném điện thoại di động ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro