IV-C25-C26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25 Vương Tử Cưỡi Ngựa

Giống như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm di động nằm cách đó không xa, trên mặt Mandison tràn đầy hoảng sợ.

Cô lại gặp ác mộng? Nếu không vì sao lại nghe được giọng nói của Ecgberht, nguyền rủa và ác mộng không phải đều đã kết thúc sao?!

Bỗng nhiên, tiếng chuông vang lên, thân thể Mandison run lên, theo bản năng bắt lấy một cái gối ôm bên cạnh.

Cô cắn môi không dám chạm vào di động, nhưng di động thực nhanh bị tự động kết nối, tiếng Ecgberht ôn nhu ngọt ngào từ đầu bên kia điện thoại rõ ràng truyền đến.

"Ta đây đi tìm cô, chờ ta."

"A--!"

Nghe trong điện thoại Mandison hét lên một tiếng, Tần Phi Thường từ trên giường ngồi dậy, thực bình tĩnh tiếp nhận di động bị Ecgberht ngắt. Cô lấy quần áo đi thay, eo bị người từ phía sau ôm lấy.

"Cô ta không phải bạn tốt của em sao, đã bị dọa thành như vậy, sao em còn mặc kệ?"

Tần Phi Thường trong nháy mắt cho rằng mình là tra nam có vợ còn ái muội cùng người phụ nữ khác thì bị vợ mình phát hiện. Cô giữ nút thắt nói: "Anh là bóng ma tâm lý của bọn họ, hiện giờ tiếp xúc nhiều coi như trị liệu thoát mẫn."

Chuyện này đối với bọn họ mà nói, có lẽ vẫn là chuyện tốt.

Cô căn cứ đoạn ngắn ký ức lúc trước nhìn thấy ở chỗ Ecgberht, trong khoảng thời gian này yên lặng tra tìm rất nhiều tư liệu, đã điều tra xong lại lịch các gia tộc bị nguyền rủa, không sai biệt lắm đoán được ngọn nguồn của nguyền rủa.

Trang viên Hoa hồng trên đảo Tomani năm đó bị một đại quý tộc tranh quyền khác hủy diệt, quân đội và các tiểu quý tộc thuộc hạ của ông ta tới đảo Tomani đốt giết đánh cướp, giết chết mọi người ở trên đảo lúc ấy, đoạt đi đại lượng vàng bạc châu báu, nhưng những người này không thể toàn thân mà lui.

Trong số bọn họ có rất nhiều người đột nhiên lâm vào điên cuồng, tàn sát lẫn nhau, lúc đầu trên đảo không sai biệt lắm có một ngàn người, cuối cùng may mắn lên thuyền chạy đi chỉ còn lại không đến một nửa.

Về sau những người may mắn còn sống đó phần lớn đều giấu tên, giữ kín như bưng về hòn đảo Tomani này, không bao giờ nhắc tới nữa, cũng bởi vậy đảo Tomani yên lặng trong lịch sử.

Đời sau của bọn họ dựa vào bảo bối từ trên đảo mang đi lập nghiệp, sau trăm năm tứ tán đi các nơi, từng người phát triển.

Hơn 300 năm qua đi, những gia tộc từng đi lên đảo Tomani tham dự tàn sát, chỉ còn lại hơn 50.

Không biết Ecgberht là cố ý hay là năng lực có hạn, mỗi một lần khiến người ta tiến vào thế giới phế tích lâu đài cổ, hắn đều rút ra một người có huyết mạch của các gia tộc đó, mới có thể làm những gia tộc đó kéo dài đến nay.

Tần Phi Thường từ sớm liền đoán được, dù rời đảo Tomani, Bá Đặc cũng sẽ không bỏ qua những người này. Nhưng hắn giống như chán ghét trò chơi giết người đơn giản thô bạo, mới làm cho bọn họ có cơ hội thở dốc.

Cho nên cô nói, bị Ecgberht tìm tới cửa cũng không phải chuyện không ổn, ít nhất hiện tại hắn đã không tàn nhẫn như trên đảo nói giết người liên phải giết người.

Rời khỏi ảnh hưởng của oán khí, của tử khí và u linh trên đảo sinh thành qua năm tháng, cô cho rằng hiện tại Ecgberht chỉ cần không chịu kích thích lớn, trên cơ bản sẽ không đại khai sát giới, những người trẻ tuổi này cũng sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh.

Bị hắn tra tấn một thời gian coi như rèn luyện trong xã hội, không có gì xấu.

Mọi người đều là bằng hữu, cùng gánh vác tra tấn từ nguyền rủa cũng không có bất kì vấn đề gì.

Mặt khác, trong khoảng thời gian này Tần Phi Thường thường xuyên thu được tin tức của những người trẻ tuổi đó, thái độ của bọn họ có chút nhiệt tình quá mức. Cô cũng không hy vọng những người trẻ tuổi này coi mình trở thành nơi ký thác tâm linh, là tín ngưỡng để ỷ lại, vậy cũng không phải trạng thái tâm lí khỏe mạnh bình thường.

Để cho Ecgberht giúp bọn họ tiến hành trị liệu đi.

Tóm lại một câu: Làm cho bọn họ đi tra tấn nhau, đừng ảnh hưởng cô làm việc.

Ít nhiều một cuộc điện thoại của Mandison dẫn Ecgberht đi, Tần Phi Thường lại có thêm vài ngày lao vào công việc. Hiệu suất làm việc của cô vô cùng cao, lại có kinh nghiệm phong phú, bởi vậy thực nhanh ở trên một tòa cao ốc thương nghiệp mở công ty game đầu tiên của mình.

Bởi vì công việc bận rộn, gần đây cơ hồ cô đều ngủ ở công ty, trong nhất thời quên mất còn có Ecgberht tồn tại.

Ngày nọ, công việc rốt cuộc làm xong, vào buổi trà chiều cô mời nhân viên công ty cùng tham gia, đang ngồi ở bên cửa sổ hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có được, bỗng nhiên có nhân viên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, kêu một tiếng.

"A, thật soái!"

"Cái gì thật soái...... Oa a? thật soái!"

Đều là mấy người trẻ tuổi, nghe vậy toàn bộ chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, những người này đều bị chen chúc đến dán lên kính.

Tần Phi Thường đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không ổn, cô cầm ly cà phê cũng nhìn xuống dưới lầu. Chỉ thấy trên đường phố rộng lớn, có một con ngựa trắng chạy như bay đến, trên đó ngồi một thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa.

Ecgberht, mặc một thân kỵ trang tiêu chuẩn của tiểu vương tử, cưỡi con ngựa trắng rêu rao mà tới đây như vậy. Tư thái đương nhiên phảng phất như đang rong ruổi ở trại nuôi ngựa nào đó, mà không phải trên đường người đến người đi.

Mấy ngày không gặp, lại lần nữa phong cách đại biến, lần lên sân khấu này so với trào lưu hip-hop lần trước càng làm cho Tần Phi Thường ngoài ý muốn. Cô thiếu chút nữa phun cà phê trong miệng ra, nhưng kiên cường nhịn xuống, chỉ có cà phê không nín được từ khóe miệng một đường chảy xuống. Cũng may người còn lại đều vội vàng ngắm mỹ thiếu niên, không ai chú ý tới điểm thất thố này.

Yên lặng xoa khóe miệng, Tần Phi Thường nghe được nhân viên trẻ tuổi bên cạnh không ngừng kích động kêu thật soái, buông ly cà phê rất bình tĩnh mà chỉ ra: " Anh ta cưỡi ngựa trên phố, hắn là trái với quy định an toàn giao thông."

Một cô gái trẻ vội vàng cầm di động quay chụp video, đang buồn rầu vì hình ảnh không hiểu sao bị vặn vẹo, nghe cô nói lời này, theo bản năng tìm lý do cho mỹ thiếu niên cưỡi ngựa phía dưới, "Lớn lên đẹp như vậy, hẳn là minh tinh đi, đang chụp ảnh trên phố?"

Cô ấy thuận miệng nói, lại vội vàng lăn lộn di động, ra sức lẩm bẩm sao lại chụp không ra.

"Hơn nữa chúng ta nơi này trên đường lại không có ai, cưỡi ngựa cũng không có việc gì." một nhân viên khác nói.

Đường phổ phía dưới cũng không phải phố chính náo nhiệt, bên này nhiều nhất chính là cao ốc văn phòng, ven đường người đi lại phần lớn là làm việc quanh đây, hiện tại họ cũng đều đứng lại nhìn mỹ thiếu niên cưỡi ngựa đi qua, phát ra tán thưởng một chút cũng không rụt rè.

Thế giới này mọi người truy phủng mỹ lệ so với thế giới trước của cô còn cuồng nhiệt hơn nhiều, về tình cảm cũng không thích hàm súc.

Nghe các nhân viên ca ngợi cùng hướng tới, Tần Phi Thường đè lại cái trán, giây tiếp theo bỗng nhiên phản ứng lại.

Ecgberht đến nơi này, khẳng định là tới tìm cô. Cô nhanh chóng nhìn về phía văn phòng bên cạnh, nghiêm túc nói: "Nhanh chóng thu hồi đồ vật dễ vỡ, vật phẩm sang quý để vào trong ngăn kéo, văn kiện đều bảo tồn sao lưu đi!"

Vội vàng ngắm bạch mã vương tử, các nhân viên sẽ không được đầu óc: "A?"

Được Tần Phi Thường yêu cầu, văn phòng một trận binh hoang mã loạn. Vừa mới chuẩn bị sẵn sàng, cửa kính đã bị đẩy ra, Ecgberht dẫm lên giày đi vào.

Còn may, hắn tốt xấu không dắt ngựa cùng đi lên, Tần Phi Thường nghĩ.

Thấy tận mặt Ecgberht, hơn mười nhân viên bị công tác cường độ cao tra tấn đến hai mắt vô thần đều đột nhiên ánh mắt lóe sáng, trời ạ, bị nhan sắc giá trị bậc này bạo kích, chịu không nổi!

Cảm giác thiếu niên tinh tế trong suốt ở trên người hắn cùng một loại khí chất khác càng thêm độc đáo dung hợp bên nhau, khí chất mãn phân thêm mặt mãn phân.

Có mỹ nhân như hoa tươi sống sinh động, còn Ecgberht lại như là hoa cỏ tinh mỹ đọng trong khung ảnh lồng kính ở một tư thái xinh đẹp nhất, cảnh đẹp ý vui, thực có thể mê hoặc người.

Mặc kệ mọi người trong văn phòng khe khẽ nói nhỏ và kích động, Ecgberht lướt qua những người còn lại tới trước mặt Tần Phi Thường, trực tiếp cho cô một cái hôn.

Mọi người vây xem trừng lớn đôi mắt, túm chặt người bên cạnh: " Waooo!!!"

Là bạn trai! Là bạn trai của lão bản! không hổ là lão bản lợi hại nhất, có thể có bạn trai xinh đẹp như vậy! thật hâm mộ waoo!

Tần Phi Thường nghe được tiếng di động chụp ảnh răng rắc không ngừng, nghĩ thầm bọn họ rõ ràng đã thử chụp nhưng không ra ảnh, sao vẫn còn chụp.

Một cái hôn xong buông cô ra, Ecgberht dựa vào bàn làm việc, bàn tay thích hợp với đàn dương cầm đáp ở trên máy tính của cô: "Ta đã trở về."

"Ừ." Tần Phi Thường lấy gương nhìn mình bị hôn hết một chút son môi, lại nhìn Bá Đặc, môi hắn trời sinh đã đỏ, chút son dính ở trên môi hắn thậm chí đều không so nối màu môi hắn vốn quá diễm sắc.

Ecgberht chú ý tới ánh mắt cô, liếm liếm môi, biểu tình hồn nhiên lại thuần khiết, nếu không biết khả năng sẽ cho rằng hắn là tiểu vương tử ngốc bạch ngọt. "Sao không hỏi xem mấy ngày nay ta thế nào?"

Tần Phi Thường nhìn kỵ trang của hắn, "Anh nhìn qua cũng không tồi."

Cô sớm nghe Mandison khoe trại nuôi ngựa trong nhà, vẫn luôn muốn mời cô tới chơi, hiện giờ nhìn dáng vẻ Ecgberht, hẳn là ở đó chơi cũng không tệ, đến ngựa của người ta cũng dắt về.

Nghe bọn họ đối thoại, các nhân viên sắc mặt vặn vẹo. Lão bản đối với bạn trai quá lãnh đạm đi! Quả thực không phải người, một bạn trai cực phẩm như vậy, dỗ hắn, hôn hắn a! Phản ứng này là cái gì, đoạn tình tuyệt ái, thế này? Không được để cho tôi tới!

"Ngựa đưa trở về đi, trong nhà không có trại nuôi ngựa cho anh chứa."

Nghe lão bản nói như vậy, mọi người lại là một trận biểu tình mất khống chế.

Mua! Mua trại nuôi ngựa! Cái gì cũng mua!

Ước chừng là nghe được tiếng lòng của bọn họ, lão bản nhìn sang. Tuy rằng lão bản tuổi không lớn, nhưng vào công ty không bao lâu các nhân viên đã bắt đầu bị thuyết phục bởi đầu óc và thủ đoạn của lão bản, giờ phút này bị ánh mắt cô lãnh đạm nhìn sang, nháy mắt đều bình tĩnh, chột dạ mà ngồi trở lại vị trí, dựng lên lỗ tai làm bộ bận rộn công tác.

"Cùng đi cưỡi ngựa sao?" Ecgberht hỏi.

"Không, tôi không có thời gian, anh có thể tự đi, hoặc là tôi cho người chơi cùng anh." Tần Phi Thường bắt đầu suy xét 50 người trong phòng nói chuyện kia, tiếp theo chọn ai bồi chơi.

Ecgberht tươi cười biến mất, hắn nhìn chằm chằm Tần Phi Thường trong chốc lát, không rên một tiếng quay đầu chạy lấy người.

Các nhân viên: "....."A a a đây là tức giận?!

Thấy mỹ thiếu niên đi rồi, lão bản còn vững vàng ngồi ở chỗ ngồi, dường như không có việc gì tiếp tục làm việc, có nhân viên nhịn không được hỏi: "Lão bản, bạn trai chị có phải tức giận rồi không, chị không dỗ anh ấy?"

Tần Phi Thường nhìn màn hình máy tính, trong mắt có ý cười không dễ phát hiện, "Không cần."

Tâm địa cứng quá! Các nhân viên trong lòng cảm thán, vạn phần trìu mến tiểu mỹ nhân vừa rồi.

Bọn họ cũng không biết, giao diện máy tính của lão bản lãnh khốc hiện tại cũng không phải công việc, mà là website mua sắm. Cô đang tìm tòi, là vòng đá quý buộc tóc và dây cột tóc.

Người chính là kỳ quái như vậy, vẫn luôn ôn nhu đối đãi ngược lại không có cảm giác gì, còn luôn lạnh nhạt nếu ngẫu nhiên biểu hiện ra một chút ôn nhu cùng để ý, lại rất hấp dẫn người.

Sớm từ lúc trước ở phế tích lâu đài cổ, phát hiện mình thử tùy tay đưa dây cột tóc ra vẫn được Ecgberht dùng, cô liền hiểu hơn là nên đối đãi hắn như thế nào.

Nhìn như thờ ơ, không để ý, nhưng kỳ thật cô từng cẩn thận nghiên cứu quan sát Ecgberht, ngày đêm suy tư hành vi của hắn, phân tích tâm lý của hắn, cũng bắt chước hình thức cùng hắn ở chung. Một nhân vật phiền toái như vậy, muốn hàng phục hắn cô cũng phải hao hết tâm tư, hiện giờ mới có hiệu quả.

Một mặt dung túng và một mặt cường ngạnh đều không được, như gần như xa mới thích hợp nhất với hắn.

Chẳng qua, Tần Phi Thường có chút ghét bỏ mà nhìn cái diện mạo mua sắm này. Website mua sắm kém xa so với thế giới kia của cô, sử dụng vô cùng bất tiện, chờ tiền đầu tư thu hồi được về, công ty bắt đầu có lợi nhuận, cô phải chuẩn bị tiến quân vào hạng mục mua sắm online

Cô rất thích làm việc, so với Ecgberht, công việc còn đơn giản hơn rất nhiều.

26 Tiến Độ Kế Hoạch

Mandison ngồi ở trong phòng giữ quần áo xa hoa của mình, dựa lưng vào ngăn tủ. So với mấy ngày trước trang dung tinh xảo sắc mặt hồng nhuận, hiện tại dù có tô son đánh má hồng cô ấy cũng không che dấu được vẻ tái nhợt bất lực vì kinh sợ mà sinh ra.

Ngày đó, tận mắt nhìn thấy Ecgberht xuất hiện ở trước mặt. Mandison thiếu chút nữa thì khóc ra tại chỗ. Ác mộng ngóc đầu trở lại, mà một mình cô thì đến phản kháng cũng không dám.

Mấy ngày này, Ecgberht cũng không làm gì cô, nhưng chỉ cần gương mặt hắn xuất hiện ở trước mắt, Mandison đều cảm thấy dày vò.

Thật vất vả hôm nay Ecgberht rời đi, Mandison không chút suy nghĩ liền trốn vào chỗ sâu nhất trong phòng thay quần áo, run rẩy tay chân gọi điện thoại cho Lyon. Ecgberht không cho phép cô liên hệ với những người khác, nhưng cô thật sự đã bị hù chết, không dám gọi cho Lorraine, chỉ có thể gọi Lyon.

Điện thoại vừa chuyển được, Mandison lập tức nói cho Lyon về chuyện Ecgberht, điện thoại bên kia thanh âm Lyon nặng nề, "Tôi đã biết, Ecgberht lúc trước ở chỗ tôi mấy ngày.

Hai bên đều một trận trầm mặc, Mandison che miệng, áp lực mà khóc trong chốc lát. "Làm sao bây giờ, chúng ta làm sao bây giờ, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này a?!"

Lyon: "Tôi hoài nghi, hắn đi theo Lorraine cùng trở về từ hòn đảo kia, ban đầu tôi gặp phải hắn, chính là ở trong nhà Lorraine..."

Mandison kích động lên, "anh nói hắn còn khống chế Lorraine! Lorraine cũng bị hắn tra tấn uy hiếp!"

Lyon: "không, từ lúc ban đầu Lorraine đã không sợ hắn, hiện tại rất có thể cô ấy bị Ecgberht mê hoặc, cùng phe với hắn. Nếu không chính là vì để thoát khỏi Ecgberht dây dưa, cô ấy cố ý khiến hắn tới tra tấn những người khác như chúng ta."

Nói đến này, ngữ khí Lyon trở nên đau đớn, kịch liệt phẫn nộ.

"Anh đánh rắm!" Mandison so với cậu càng phẫn nộ, nước mắt nháy mắt thu hồi, há mồm liền mắng, "anh hoài nghi Lorraine làm gì, cô ấy giống chúng ta, chẳng lẽ có thể phản kháng được Ecgberht sao, khẳng định là cô ấy cũng bị Ecgberht quấn lên. Đoạn thời gian trước chúng ta đều cho rằng không có việc gì, tất cả đều đang chúc mừng, chỉ có Lorraine cái gì cũng chưa nói, cũng không liên hệ với chúng ta, tôi còn tưởng rằng cô ấy không muốn kết bạn với chúng ta nữa. Giờ ngẫm lại, khẳng định khi đó Ecgberht đã ở chỗ cô ấy, vì bảo hộ chúng ta nên cô ấy mới không cho chúng ta tới tìm!"

cô càng nói càng hăng hái, bất tri bất giác liên quên sợ hãi, "Lorraine vốn dĩ so với chúng ta còn lợi hại hơn, đầu óc lại thông minh, nếu cô ấy muốn hại chúng ta, chúng ta đã sớm chết rồi. Nếu không có cô ấy, giờ tôi đã vào bệnh viện tâm thần, anh hoài nghi cô ấy, anh có đầu óc sao!"

Bị mắng to một hồi như vậy, Lyon nghẹn lại, trên khuôn mặt vài ngày nay đều là nặng nề u uất không che lấp được lại hơi có chút xấu hổ mà ho khan vài tiếng, "Này..... Tôi chỉ là hoài nghi mà thôi, cũng không quan trọng, chúng ta bây giờ phải suy xét chính là giải quyết Ecgberht như thế nào."

Vừa nói đến đây Mandison lại lúng túng, "Chúng ta sao có thể giải quyết hắn, vạn nhất bị hắn phát hiện, chúng ta liền thật sự xong rồi."

Lyon cười lạnh, "Vì sao không thể, nơi này đã không phải sân nhà của hắn!"

Khác với Mandison đơn thuần sợ hãi, trong lòng Lyon còn có phẫn nộ nói không rõ, cậu luôn nhịn không được nhớ tới ngày đó thấy Ecgberht xuất hiện từ trong nhà Lorraine, dáng vẻ hai bọn họ đứng chung một chỗ, còn có Ecgberht cảnh cáo cậu như thế. Cậu cảm giác mình bị phản bội.

"Cô nghe tôi nói, mấy ngày hôm trước tôi đã đi tìm vu sư Rhodes, ông ấy nói cho tôi lúc trước xác thật cảm giác được Lorraine mang theo đồ vật có hơi thở thực tà ác từ trên đảo trở về. Khi đó ông ấy đã suy nghĩ biện pháp giải quyết, hiện tại chúng ta đã tìm được hai linh môi và pháp sư rất lợi hại khác, đang trên đường trở về, chờ đến lúc đó ....."

Mandison nghe nghe, hai mắt chậm rãi sáng lên, có lẽ thật sự có thể thì sao? Ecgberht ở phế tích lâu đài cổ có lợi hại thì thế nào, hiện tại hắn đã không ở trên hòn đảo đó nữa!

Cô cầm điện thoại vội vàng đi ra khỏi phòng thay quần áo, "Tôi liền đi gặp anh, còn có, tin tức này chúng ta có nên lặng lẽ thông báo cho Lorraine, để cô ấy phối hợp với chúng ta hay không?"

"Không được!" Điện thoại bên kia Lyon lập tức phản đối, nhớ tới lúc trước Mandison giữ gìn Lorraine, cậu không nói ra mình lo lắng Lorraine sẽ nói kế hoạch cho Ecgberht, mà lại thay đổi cách nói, "Nếu Lorraine cũng bị Ecgberht uy hiếp, chúng ta bảo cô ấy phối hợp thì chính là làm cô ấy lâm vào nguy hiểm. Lần này chúng ta không nói, để chúng ta tự giải quyết chuyện này."

"...... Được rồi." Mandison do dự mà trả lời, cô đi xuống lầu, mới vừa ngẩng đầu liền thấy Ecgberht đứng ở cửa, nhất thời tay run lên, di động tuột xuống.

Trước khi di động rơi trên mặt đất, một bàn tay xinh đẹp đã đón được. Ecgberht đứng ở cửa, nháy mắt liền tới trước mặt Mandison, hắn cầm di động đã bị ngắt, cười thấp giọng hỏi: "Biểu tình của cô sao lại chột dạ như vậy?"

Có phải hẳn nghe thấy hay không?! Mandison sau lưng chột dạ, lòng bàn tay ướt mồ hôi, nhưng ngoài dự đoán, Ecgberht chỉ ý vị thâm trường mà nhướng mày với di động của cô, tùy tay ném về trả cho cô.

"A, đúng rồi, ngựa của cô, ta cho ngươi đưa về rồi, ta liền đi trước."

Ngựa hay không Mandison không thèm để ý, nghe hắn nói muốn đi, Mandison mới thật sự cảm thấy thả lỏng, nhưng thực nhanh cô lại buồn rầu lên, Ecgberht đi rồi, muốn đi đâu? không phải là trở về tra tấn Lorraine đi?

Cô rồi rắm đến xoay quanh, lại không biết mình nên làm cái gì, đang ở trên sô pha đứng ngồi không yên, hầu gái cầm một hộp quà tiến vào.

"Cho tôi? Ai gửi tới?" Mandison mở hộp quà ra, nhìn thấy bên trong là một cái vòng cổ Forest, đá quý màu xanh lục được khám ở trên vòng bạc, tươi mát đáng yêu.

Kiểu vòng cổ này tên gọi là Dũng khí.

Cô nhớ rõ lúc trước chỉ nói chuyện phiếm với Lorraine thì thuận miệng nói đến, cho nên đây là Lorraine tặng cho cô! Dũng khí, cô ấy là đang ám chỉ mình phải lấy hết can đảm đối mặt với hết thảy sao?

Mandison nháy mắt cảm giác mình được ủng hộ.

*

Tân Phi Thường đưa lễ vật nhỏ cho Mandison, xác thật là vì an ủi cô ấy, bị Ecgberht dọa một hồi, đưa chút lễ vật biểu đạt tâm ý là cần thiết. Dù sao cũng là đồng bạn hợp tác, thuộc về quan hệ nhân tế cần xử lý thật tốt, cô ở phương diện này cũng rất là chú ý.

-- người mặt ngoài nhìn qua lãnh đạm chỉ yêu công tác, nhưng chỉ biết công tác mà thật sự không có EQ thì rất khó làm ra sự nghiệp chân chính. Tần Phi Thường quen bỏ qua xã giao vô dụng, càng thêm tinh chuẩn mà hiệu suất xử lý hết thảy vấn đề, dù là công tác hay là tình cảm.

Năm đó học tâm lý học, nàng cũng học không kém.

Cầm lấy lễ vật mua cho Ecgberht, tính toán thời gian, Tần Phi Thường khó được hoàn thành công tác trước thời gian, tan tầm sớm.

Cô về đến nhà, không ngoài sở liệu, Ecgberht đang ở đó chơi trò chơi. Lúc cô vào cửa, Ecgberht nhìn cũng chưa liếc nhìn cô một cái.

Tức giận là bình thưởng, liên hệ hoàn cảnh sinh trưởng từ nhỏ đến lớn cùng với thân phận vương tử của hắn, cô vẫn luôn cự tuyệt hẳn, vắng vẻ hắn, chịu được mới không bình thường.

Tần Phi Thưởng cũng không để ý tới hắn, cô khó được có hứng thú tự mình xuống bếp, làm một bữa cơm. Đồ ăn thế giới này so với thế giới kia của cô thiên hướng khẩu vị cũng không giống nhau, ít nhất Ecgberht chưa từng thấy cô làm những món như này.

Người phụ nữ này ngày thường thường luôn lạnh nhạt, chỉ có khi làm chuyện này mới có thể hiển lộ ra vài phần khác thường, mặc quần áo thoải mái đứng ở trong phòng bếp, cầm dao quấy muôi, đột nhiên liền có hơi thở cuộc sống. Hơn nữa ở phòng làm việc cô luôn ngăn nắp đâu vào đấy, làm đồ ăn nhưng thật ra có chút mới lạ.

Bất tri bất giác, ánh mắt Ecgberht liền chuyển tới sau lưng Tần Phi Thường, nhân vật trò chơi trên di động đã sớm bởi vì không có thao tác mà chết.

Hắn dứt khoát ném di động xuống, cứ như vậy chống cắm nhìn thân ảnh Tần Phi Thưởng ở trong phòng bếp đi tới đi lui.

"Lại đây ăn cơm." Bưng đồ ăn lên bàn, Tần Phi Thường cẩn thận rửa sạch tay, cũng không quay đầu lại mà nói.

Trong phòng chỉ có hai người, lời này đương nhiên là nói với Ecgberht. Cô không nghe thấy động tĩnh, nhưng quay đầu thấy Ecgberht lúc trước ngồi ở trên sô pha đã lặng yên không một tiếng động ngồi trước bàn, đang tò mò mà chọc đồ ăn,

"Em còn biết nấu ăn?"

"Tôi còn biết rất nhiều thứ."

"Ví dụ như?"

"Như đàn dương cầm."

Ecgberht chống đầu, "A? Vậy chờ lát nữa em đàn cho ta nghe.

Tần Phi Thường một ngụm đáp ứng xuống, "Được."

Cô đáp ứng đến dứt khoát như vậy, thật ra làm Ecgberht ngoài ý muốn, trong quá trình ăn cơm, vài lần tìm tòi nghiên cứu mà nhìn chằm chằm cô, cũng chưa thể nhìn ra cái gì.

Thấy đối diện Ecgberht như vậy, Tần Phi Thường liền cảm thấy hình như là mình thấy được một con mèo cảnh giác nghi hoặc, trời sinh nhạy bén làm hắn cảm thấy có vấn đề, nhưng lòng hiếu kỳ lại làm hắn một chân dẫm vào bẫy rập.

Cô vững vàng bưng chén, ăn xong rồi, quả nhiên chủ động đi phòng đàn dưới lầu của bà lão chủ nhà đánh đàn cho Ecgberht.

Ecgberht dựa vào cửa sổ cạnh đó, nhìn Tần Phi Thường động tác thành thạo chơi đàn, hơi có chút ngoài ý muốn. Lúc trước cô chưa bao giờ biểu hiện có am hiểu ở phương diện âm nhạc, nhưng nhìn cô đàn tấu, kỹ thuật của cô thực không tồi.

Hôm nay cô mặc một cái váy có một cái đai đeo ngực, từ sau lưng nhìn lại, sống lưng và cổ có độ cong động lòng người. Cô biểu diễn nhập tâm, tựa hồ quên mất hắn còn đứng ở phía sau.

Ecgberht nghe trong chốc lát, bỗng nhiên đi lên trước khom lưng ôm lấy eo Tần Phi Thường, hắn chôn mặt ở trên vai cô hút một hơi thật sâu, hai tay từ bên hông cô với vào trong quần áo, chậm rãi hướng lên trên siết chặt.

Tần Phi Thường ở tư thế này đàn xong một khúc, sau đó cô đứng lên, đè lại hai cái tay siết ở trên eo, "đi về."

*

Đây là một ban đêm kiều diễm tươi đẹp, trong phòng ngủ tràn ngập hương hoa hồng ngọt ngào. Tần Phi Thường dán ở bên cổ Ecgberht, mũi chạm chạm hầu kết hắn, nơi đó cô đã từng hung hăng cắn vào, cơ hồ cắn thủng. Cô nhớ rõ lúc máu hắn phun ở trên mặt cô, còn nghe thấy tiếng hắn cười.

Điên cuồng lại gợi cảm.

Từ điên cuồng, trở nên ôn thuần, cần mấy giai đoạn?

Ở trong lòng Tần Phi Thưởng, có một sơ đồ kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, còn có một biểu đồ tiến độ. Lúc thái độ của Ecgberht đối với cô đạt tới kế hoạch, tiến độ đạt tiêu chuẩn, là đại biểu cho có thể bắt đầu giai đoạn tiếp theo.

Hiện tại chính là thời điểm nên tiến thêm một bước nữa.

*

Ngày hôm sau Tần Phi Thường vẫn cứ thức dậy rất sớm, cô thay một bộ quần áo càng phù hợp với tuổi của thân thể này, mà không phải trang phục xưa này thiên về chính thức để đi làm.

"Hôm nay tôi muốn đi trường học. Tần Phi Thường ngồi ở trước gương, xuyên qua gương nhìn Ecgberht, tùy ý hỏi, "anh muốn đi không."

Lúc trước quá nhiều việc, cơ hồ cô quên mất thân thể này còn đang học đại học, sau đó giáo viên của cô tự gọi điện thoại đến, Tần Phi Thường nhớ tới việc này, đi trường học nói chuyện vài lần với giáo viên, tranh thủ được đãi ngộ hiện tại thế này — chỉ cần thỏa mãn yêu cầu thấp nhất một tuần một lần đến trường học đi học là có thể, nhưng thi mỗi tháng và thi giữa kì, cuối kỳ đều cần phải vào top ba.

Tần Phi Thường không có hứng thú quá lớn với học đại học hiện tại, nghiên cứu xong thời khoá biểu, kết hợp với kế hoạch công tác, lựa chọn thời gian học tập thích hợp nhất, coi như một tuần nghỉ ngơi một lần.

"em muốn tôi đi?" Ecgberht từ trên giường đi xuống.

Tần Phi Thường mở một cái hộp, lấy ra một cái dây cột tóc màu hoa hồng, buộc tóc ra sau đầu.

Ecgberht đi đến phía sau cô nhìn xem, giơ tay rút dây cột tóc của cô ra, vòng ở trên tay thưởng thức, cũng ngồi ở bên cô. Tần Phi Thường không thèm để ý, lại mở một cái hộp khác, lấy ra một cái đai buộc tóc đá quý, tùy tay buộc lên tóc Ecgberht.

Tóc hắn dài nhu thuận, xúc cảm rất tuyệt. Tần Phi Thường thu tay, lấy vòng buộc tóc màu đen ngày thường vẫn dùng, đứng dậy rời đi.

Ecgberht thần sắc vi diệu mà vuốt ve đai buộc tóc đá quý trên đầu, lại nhìn dây cột tóc trên tay, bỗng nhiên trong lòng vừa động.

Ngày thường căn bản cô không thèm để ý này đó, chưa từng mua dây cột tóc linh tinh, vừa rồi là cố ý ngay trước mặt hắn cho hắn xem. Đây là cô cố ý mua cho hắn.

"Em mua cho ta?" Ecgberht đoán được, trực tiếp hỏi ra.

Hắn thấy Tần Phi Thường dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn qua, bỗng nhiên lộ ra một cái cười. Cười một chút cũng không lạnh nhạt, thậm chí được coi là tươi đẹp, đáng tiếc hơi lướt qua.

Ecgberht lấy lại tinh thần, siết chặt một chút cái tay cầm vòng buộc tóc đá quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro