IV-C9-C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09 Lần Thứ Hai

Tần Phi Thường trước tiên phát hiện không thấy ba lô trên lưng, lại sờ túi, bên trong các công cụ nhỏ đã chuẩn bị cũng không còn, trừ một thân quần áo tương đối thuận tiện cho hoạt động, cái gì cô cũng không thể mang đến từ thế giới hiện thực.

Thất vọng, nhưng không ngoài ý muốn.

Hầu như tất cả mọi người đều đột nhiên chưa kịp phòng ngừa đã bị tới đây, có người còn đang ở bệnh viện làm kiểm tra thân thể, có người đang tiếp nhận bác sĩ tâm lý trị liệu, có người đang ở trong nhà đại sảo đại nháo...... Nhưng hiện giờ, tâm tình bọn họ cơ hồ đều giống nhau.

-- Sao lại đến nơi này rồi?!

Những người này thực nhanh phát hiện điểm khác biệt so với lần trước, đại sảnh phể tích vẫn là đại sảnh đó, nhưng bên trong có thêm vài thứ. Những hình người hoảng sợ bị khảm ở trên vách tường, thi thể ở góc tường bị xé thành từng mảnh cùng với trong một góc đại sảnh có rất nhiều thi thể bụng vỡ tan, tử trạng thê thảm, tất cả đều không biến mất, đập vào ánh mắt mọi người, như là từng khối thịt heo đông lạnh giữ nguyên trạng thái tươi mới.

Trong đám người, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy thi thể của mình thì càng thêm hỏng mất, nhìn cũng không dám nhìn nhiều.

Bọn họ đều đã chết một lần, đối với nơi này không nói đến quen thuộc thì cơ bản cũng hiểu rõ nơi này nguy hiểm và quỷ dị. Duy nhất một người ở trạng thái khác chính là Lonso lần đầu tiên đi vào nơi này.

Hắn là một thanh niên cao tráng, đáng tiếc Tần Phi Thường tự mình thể hội, vóc dáng hắn thế này cơ bản tương đương với uổng phí, thật sự vô dụng.

Nhìn đống thi thể ở góc tường, hắn đã sắp không được, đứng sát ở bên Andy, thân mình thẳng tắp mềm xuống.

Ánh mắt Tần Phi Thường lược qua cảnh vật chung quanh, dừng ở trên góc một cái số pha cũ nát.

Đó là chỗ lần trước cô ngồi, hiện tại, Ecberht ngồi ở trên đó.

Trải qua lần đầu tiên đó, lần này hắn đã không xen lẫn trong trong đám người tiếp tục hứng thú giả vờ vô tội, còn thay đổi ăn mặc -- vẫn là tóc dài màu đen hơi quăn rũ xuống, nhưng mặc một cái sơ mi ren trắng phức tạp, quần dài màu đen cùng một đôi giày, trong tay cầm gậy chống màu bạc được khảm ngọc bích, mặt vô biểu tình ngồi ở trong bóng tối.

Tần Phi Thường cùng hắn liếc nhìn nhau, thấy ánh mắt hắn khủng bố làm người ta khó chịu.

Dời ánh mắt đi, Tần Phi Thường bỗng nhiên nói: "Bây giờ tốt nhất là mọi người trao đổi một chút phương thức liên lạc, sau khi trở về thuận tiện liên hệ nhau. Nếu không muốn trao đổi liên lạc, ghi nhớ tài khoản nhóm chat "Tiết lộ lâu đài cổ" tôi mới mở ở trên mạng, về sau có tin tức gì có thể liên hệ ở đó."

Cô ngữ khí bình tĩnh, giống như là cấp trên ở trên diễn đàn công ty thông báo nội dung nghiệp vụ, lập tức kéo lại lực chú ý của những người trẻ tuổi kia, nghe thấy cái gì mạng với tài khoản vân vân, đột nhiên sợ hãi đều giảm hai phần.

"Trở...... Trở về?" một thiếu nữ ngơ ngác hỏi.

Tần Phi Thường: "Đúng vậy, lại tử vong lần nữa thì hẳn là sẽ trở về, mọi người nhớ rõ chú ý, còn bây giờ...... các người chạy trốn đi."

Rốt cuộc cô nói hai câu như vậy xong, Ecberht nhìn qua liền sắp tức điên rồi.

"Chào các người a, lại gặp mặt." Ecberht ngữ khí mang cười, biểu tình trên mặt cũng tuyệt đối không thể xưng là hữu hảo. Hắn nắm cây gậy chống từ chỗ hẻo lánh đi ra, thành công hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Trừ Lonso chưa thấy bộ mặt chân thật của hắn, đại bộ phận mọi người nhìn thấy mỹ thiếu niên này, từ ánh mắt đầu tiên đều phát ra tiếng hét hoặc là sắc mặt trắng bệch mà lui ra phía sau. Đặc biệt là những người bị hắn sống sờ sờ xé rách, tận mắt thấy hắn giết người, không chút nghĩ ngợi liền muốn cách xa hắn.

"Loảng xoảng --" Ecberht dùng gậy chống gõ gõ sàn nhà, cửa chính nháy mắt đóng lại, nhốt người muốn chạy trốn ở trong không gian này.

Hành vi này làm mọi người bất an, thiếu nữ sợ hãi đã nhịn không được khóc ra tiếng, không ngừng nhỏ giọng xin tha. Bọn họ đều cho rằng, sát nhân cuồng ma đáng sợ này lập tức lại muốn lộ ra bộ mặt chân thật, nhất nhất giết hại bọn họ.

Nhưng mà, mọi người trơ mắt nhìn hắn bước từng bước dài, đi qua một người lại một người đang hoảng sợ. Hắn hoàn toàn không để ý đến những người khác, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm phía trước.

"Cạch, cạch, cạch --" gậy chống đều đều gõ mặt đất.

Theo những người còn lại sợ hãi lui ra phía sau, lúcEcberht dừng ở trước mặt Tần Phi Thường, bên cạnh bọn họ đã không còn một người nào, đến Lonso không rõ nguyên do cũng bị Andy kéo sang một bên.

Tần Phi Thường trong lòng đã biết, sợ là mình lại kéo toàn bộ giá trị cừu hận của thằng nhãi này, cho nên hiện tại ai hắn cũng không nhìn, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Đây thật ra là việc sớm đã đoán trước.

"Có cái gì muốn nói sao?" Ecberht nâng gậy chống bằng bạc lên, chỉ vào yết hầu cô.

Tần Phi Thường tránh một chút, dùng ngón tay ngăn cản cây gậy chống này, nói: "Việc nào ra việc đó, lần trước là tôi xúc động, thực xin lỗi."

Nhưng Ecberht hiển nhiên không phải muốn nghe cái này, vẻ mặt của hắn bằng mắt thường có thể thấy được trở nên vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi mà cười, "Phải không, ta cho rằng hiện giờ cô nên xin tha."

Cả người hắn quả thực đều tràn ngập ý tứ muốn cô sám hối khóc rồng xin tha.

Tần Phi Thường: "Không cần, xin tha anh cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi không làm chuyện không cần thiết."

Nói xong chính cô lại trầm mặc. Lần trước giống như bởi vì tức giận đến u mê mới làm chuyện không cần thiết.

Cô nhiều ít có thể lý giải phản ứng hiện tại này của Ecberht, bởi vì hiển nhiên hắn chỉ coi những người bọn họ đây như đồ chơi, nhưng từ kết quả lần trước mà nói, hắn lại bị cô chơi.

Bọn họ hai người lúc ấy tình huống có chút phức tạp, đầu óc cô không phải đặc biệt thanh tỉnh, dưới sự giận dữ chủ động...... Cơ hồ là nửa cưỡng bách mà làm hắn, hắn đại khái trước nay chưa từng gặp chuyện như vậy, lúc ấy giống như cũng chưa kịp phản ứng lại, chờ phản ứng lại thì đều đã kết thúc, phỏng chừng về sau một mình hắn ở đây càng nghĩ càng giận dữ.

Vốn dĩ chính là biến thái, hiện còn không biết muốn làm ra cái gì lăn lộn cô cho hết giận.

Tần Phi Thường lại muốn thở dài, một lần nữa ở trong lòng hối hận mình đã xúc động. Quần chúng run bần bật vây xem: không biết vì sao nghe họ đối thoại, cứ cảm giác không khí có chút vi diệu."Hắn là ai? Vì sao Lorraine phải xin lỗi hắn, sao các người nhìn thế nào đều có vẻ sợ hắn, hắn cũng là người bị nguyền rủa giống chúng ta sao?" Lonso thành công dùng vấn đề ngớ ngẩn của mình hấp dẫn chú ý của Ecberht.

Hắn thoáng dời ánh mắt khỏi Tần Phi Thường, cho Lonso một chút chú ý, bỗng nhiên phát hiện cái gì, môi đỏ bừng cong lên, "A, thứ này là anh trai cô? Cô nguyện ý nhận nguyền rủa cho gã, cảm tình thực tốt đi."

Tần Phi Thường suy tư một lát, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời: "Cha mẹ tôi đã sớm qua đời, đây là anh trai duy nhất của tôi, anh đừng thương tổn anh ấy." Lonso xác thật là thiếu giáo huấn, ở chỗ này cho biến thái dạy gã một chút nên làm người như thế nào cũng tốt.

Trong phẫn nộ Ecberht không thể nhìn thấu tâm tư cô dưới dáng vẻ nghiêm túc, hiện giờ hắn chỉ muốn chậm rãi tra tấn nữ nhân đã nhục nhã hắn này, cho nên hắn cười nói: "Vậy là tốt rồi."

Lonso còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra cái gì, liền cảm giác mình bị thứ gì nhìn không thấy túm lấy mắt cá chân, tiếp theo hắn ngã nhào trên đất, bị không khí kéo về phía trước.

"Cái gì? đã xảy ra cái gì? Đây là thứ gì, cứu mạng! Cứu tao! Lorraine! Đáng chết, mau cứu tao!"

Hắn ta bò loạn trên sàn nhà, gọi to Lorraine chọc cười Ecberht, bất quá hắn càng muốn nhìn thấy Tần Phi Thường lộ ra biểu tình sợ hãi hối hận.

Vậy có chút khó xử Tần Phi Thường, cô đem Lonso tự đại lại ích kỷ đến cực điểm này trở thành anh em Tần gia của mình, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra một chút phản ứng phù hợp với anh em tình thâm. Cô nhíu nhíu mi, đi về phía trước một bước, tựa hồ muốn ngăn cản Lonso bị u linh nhìn không thấy kéo đi.

Nhưng đôi tay Ecberht chặt chẽ đè lại vai cô, hắn dựa vào bên tai cô, hơi hưng phấn mà nói: "Suyt -- cô nhìn kỹ anh của cô, xem hắn chết như thế nào --"

Lonso ở trên sàn nhà đây tro bụi kéo đi một đường, lại một đường bị treo lên tường. Gã úp lên trên tường, hai chân và đôi tay bị kéo ra, u linh nhìn không thấy dùng định cũ rỉ sắt đóng lên tứ chi hắn, cổ định hằn lên chỗ cao trên tường.

Máu tươi chảy thẳng xuống, ở trên tường lưu lại từng dấu vết màu đỏ.

Tần Phi Thường thờ ơ nhìn, nghĩ thầm, chờ đến lúc đi ra ngoài, Lonso hẳn là sẽ bị dọa vỡ lá gan, cứ như vậy muốn thuyết phục hắn bán tòa nhà đi thì càng dễ dàng hơn. Khoản tiền bán nhà này cô nhất định phải lấy được vào tay, bằng không vấn đề đầu tư không thể giải quyết được.

Ecberht nghe Lonso thống khổ khóc kêu mà cười ra tiếng, "Anh của cô sao lại không giống cô, lúc cô đau một tiếng cũng không kêu......" hắn nói đến một nửa, thấy rõ ràng ánh mắt Tần Phi Thường hiện tại, lời không khỏi dừng lại.

Ánh mắt của cô lạnh nhạt như là đang tính toán gì đó, đã không có sợ hãi rõ ràng như những người khác, cũng không có nửa điểm không đành lòng và nôn nóng vì thân nhân chịu khổ.

Ecberht lập tức ý thức được mình bị lừa.

Hắn lại một lần nữa thu liễm tươi cười, "Cô gạt ta, cô và gã tình cảm căn bản là không tốt?"

Tần Phi Thường nhàn nhạt hỏi lại: "Khi nào thì tôi nói có cảm tình tốt với gã?"

Mỗi một câu của cô đều chọc đến lôi điểm của Ecberhtc, Ecberht giận cực mà cười, khuôn mặt xinh đẹp như là hoa hồng giận dữ.

Hắn khắc chế không được mà bóp chặt cổ Tần Phi Thường, bởi vì cực độ tức giận, lực độ hắn cũng chưa thu liễm, cứ như vậy nhẹ nhàng bóp chết Tần Phi Thường.

Nhưng mà, nhìn thấy cô trước khi chết trong ánh mắt lộ ra ý cười, Bá Đặc lại nháy mắt tỉnh táo lại, phát giác mình lại một lần nữa bị cô chơi.

Cô cố ý! Cô chính là cố ý!

Tần Phi Thường lúc này tiến vào thế giới đó, làm chuyện duy nhất chính là chọc giận Ecberht, không ngừng mà chọc giận hắn.

Ở trạng thái phẫn nộ sẽ mất đi lý trí, đây là thật sự, cô đã từng thể nghiệm.

Nếu Ecberht bình tĩnh lại, chỉ sợ cô sẽ bị hắn không ngừng tra tấn đến chết, như bây giờ liền nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ở trước máy tính mở to mắt, Tần Phi Thường ngồi thẳng thân thể, tính toán thời gian, lần này mình đi đến thế giới kia, bên này không sai biệt lắm mới qua một phút.

Cô vặn cổ, đứng dậy đến bên cửa sổ hoạt động một chút, thuận tiện buông bỏ mấy thứ trên người -- nếu không mang được đến thế giới kia, vậy đặt ở trên người cũng vô dụng.

Hẳn là nghĩ biện pháp khác

Trong đại sảnh phế tích, đến Lonso treo ở trên tường còn chưa tắt thở, Tần Phi Thường đã bị Ecberht tự tay bóp chết, trở thành người chết đầu tiên.

Chính là Ecberht cũng không có bởi vì cô chết mà cảm thấy sung sướng, giờ phút này cả người hắn đều đang run rẩy, nhìn phá lệ dọa người.

"Thình thịch." Thi thể ngã xuống đất, Ecberht nâng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt điên cuồng phẫn nộ. Hắn rút gậy chống màu bạc ra, bên trong là một thanh kiếm dài sắc bén.

"Đều -- chết cho ta!"

Không biết là ai khóc lóc hô lên: "BOSS bạo tẩu!"

Trong đại sảnh mọi người chạy trốn tự tán, chạy vắt giò lên cổ tránh né sát nhân mỹ diễm đã lâm vào điên cuồng. Số ít người muốn phản kháng, kết quả vũ khí giơ lên dừng ở giữa không trung không thể nện xuống, nắm tay cũng không chạm được đến người Ecberht, chỉ liếc mắt một cái, Ecberht có thể làm cho bọn họ quỳ rạp trên mặt đất vô pháp đứng dậy.

Người không phản kháng đều mất mạng ngay, người phản kháng phải chịu nhiều tra tấn, bởi vậy những người khác mắt thấy chạy trốn vô vọng, đều lựa chọn nhận lấy cái chết -- giống một đám học sinh tiểu học ngoan ngoãn xếp hàng đợi tiêm.

Trong đại sảnh nơi nơi đều là thi thể, Ecberht cũng cả người là máu, hắn đạp lên đống thi thể chồng chất, ngửa đầu phun ra một hơi thật dài, rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Từ trước tới nay, một lần toàn thể tử vong nhanh nhất.

Tốc độ tử vong toàn thể càng nhanh, bóng đè tiếp theo bắt đầu càng nhanh, cho nên, bọn họ thực nhanh sẽ gặp lại.

10 Dây Lưng

Tần Phi Thường mới đứng ở bên cửa sổ trong chốc lát, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng thét như giết heo của Lonso.

Tuy rằng, thế giới này và thế giới kia có tốc độ trôi không giống nhau, nhưng lần này cũng quá nhanh. Nhìn qua, Ecgberht xác thật rất tức giận, nói không chừng dưới sự giận dữ liền trực tiếp giết tất cả làm cho mọi người trở lại. Tần Phi Thường hợp lý hoài nghi nếu lại tiếp tục hung hăng chọc tức hắn vài lần, nói không chừng có thể chọc hắn sống lại.

Cô không biết thế nào nhớ tới lần này nhìn thấy Ecgberht quần áo chỉnh tề, bỗng nhiên nhịn không được cười một chút.

Cô từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, trừ phi thật sự quá buồn cười.

Lonso còn ở trên lầu kêu to, tiếng kêu mang theo khóc nức nở, Tần Phi Thường đứng ở dưới lầu, che khuất nửa dưới khuôn mặt, nuốt ý cười vừa dâng lên trở về, lại khôi phục khuôn mặt của nhân sĩ sự nghiệp thành thục.

Trong phòng Lonso, bà nội thần sắc uể oải và hầu gái vẻ mặt khổ sở đều ở bên mép giường, định trấn an gia hỏa đột nhiên nổi điên này. Nhưng hắn là một trang nam, lại là tiểu bảo bối được sủng ái trong nhà này, bà già và hầu gái sao có thể chế trụ hắn, chỉ có thể nhìn hắn la hét.

Tần Phi Thường đi lên, đứng ở cửa mắt lạnh nhìn, phát hiện hắn không ngừng che lại tay và chân vẫn hoàn hảo của mình, liền biết ở thế giới kia hắn bị thương quá nặng, đầu óc còn chưa phản ứng lại, cho nên dù hiện tại thân thể không chịu thương tổn, cũng vẫn đắm chìm trong đau đớn.

Cô có thể lý giải những người đó bởi vậy mà điên cuồng, rốt cuộc thống khổ là chân thật, không trải qua thì không thể đồng cảm như bản thân mình cũng chịu loại tuyệt vọng này, người thường chết một lần đã sợ, huống chi là không ngừng chết.

Hơn nữa bên cạnh không ai có thể lý giải thống khổ của bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ bị điên, bị bệnh, bọn họ cũng không thể nói ra, ở dưới hai tầng áp lực về thân thể và tâm lý như vậy, người bình thường cuối cùng bị rơi vào điên cuồng thật cũng không chút nào ngoài ý muốn.

Lonso nhìn dáng vẻ là loại người tương đối yếu ớt. Tần Phi Thường đi vào trong phòng, nhặt dây lưng Lonso ném ở trên ghế, giơ tay hung hăng quất lên người hắn.

"Bang --" Lonso đột nhiên bị đau đớn chân thật làm cho hồn phách trở về, rốt cuộc phản ứng lại mình đã về thế giới hiện thực.

Hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, tê liệt ngã xuống giường, hai mắt đăm đăm, dưới thân ướt sũng mồ hôi.

Tần Phi Thường vứt dây lưng, "Thu thập một chút, xuống dưới tìm tôi."

Lãng Tác còn chưa phản ứng, bà nội từng làm linh môi đã ra tiếng gọi cô lại: "Lorraine!"

Tần Phi Thường quay đầu lại nhìn bà ấy, thấy bà ấy đầy mặt nản lòng tử khí, tuy suy yếu như vậy, vẫn vẻ mặt khắc nghiệt hung hăng: "Mày không phải Lorraine, mày là lệ quỷ chiếm cứ thân thể nó, có phải không!"

Tần Phi Thường kinh ngạc, nhưng thật ra vẫn duy trì lễ phép nói: "Tôi cho rằng ngài đã sớm nhìn ra, rốt cuộc tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngụy trang. Làm linh môi, lúc lựa chọn vứt bỏ đứa nhỏ này, nên chuẩn bị tốt sẽ mất đi cô bé. Hiện giờ, vì sao lại lộ ra biểu tình cừu hận tôi thế này? Đứa nhỏ này không phải tôi giết chết, là chính bà giết chết, không phải sao."

Làm người Tần gia tôn già yêu trẻ, thấy lão nhân gia trừng mắt, trong đó tràn đầy phẫn hận, cô đành phải lại an ủi một câu: "Không cần thương tâm như thế, nếu ngài thật sự nhớ cháu gái Lorraine, có lẽ không bao lâu là có thể đoàn tụ cùng cô ấy tôi còn có việc, cáo từ trước "

Động vào nguyền rủa này, dựa theo Ecgberht nói, khẳng định sẽ không sống được bao lâu.

"Ta nguyền rủa ngươi!"

Nghe bà già rống giận phía sau, Tần Phi Thường lễ phép gật đầu đáp trả. Ở chỗ cô có câu tục ngữ "Nợ nhiều không lo", đã có một nguyền rủa khủng bố như vậy, còn sợ gì nguyền rủa khác.

Phòng chat cô mới mở đã vào thêm được vài người, chỗ này liên kết cùng với tài khoản "Tiết lộ lâu đài cổ" trên mạng, chỉ cần thông qua hỏi đáp, xác nhận là người bị nguyền rủa thì có thể vào nói chuyện. Andy hỗ trợ cô đang cuồng phát tin tức ở phòng chat, như là cái gì "Tôi đã chết, tôi đã chết, đau quá, đau quá" linh tinh, hắn cũng là vừa trở về không lâu.

Bọn họ bị hạn chế, rất nhiều điều không thể nói, thứ có thể nói đều phải trải qua châm chước, Tần Phi Thường cũng chỉ có thể tìm chút chỗ trống để chui vào.

Cô đem những tin tức lúc trước đã sưu tập được phát ra, phát động mọi người khai quật tìm kiếm thêm tin tức cùng loại.

[Lorraine: Chúng ta phải tìm được càng nhiều tin tức kỹ càng tỉ mỉ hơn, biết rõ ràng nơi phát ra nguyền rủa này, mới có thể nghĩ biện pháp hoàn toàn cởi bỏ nó. ]

[Libby: Như vậy thật sự hữu dụng sao! Dù tìm được nơi phát ra, chúng ta cũng không thể cởi bỏ nguyền rủa! Chỉ bằng chúng ta sao có thể làm được! Tôi sắp chết rồi, tôi không muốn trải qua chuyện đáng sợ này nữa! ]

[ Libbly: Nếu chết ở trong hiện thực, có phải cũng không cần trải qua như vậy nữa hay không! ]

Nhìn thấy câu nói ủ rũ này, Tần Phi Thường đến lông mày cũng chưa động một chút, cô lộc cộc gõ bàn phím.

[ Lorraine: Có lẽ cô chết đi, linh hồn cô vẫn còn ở nơi đáng sợ đó không ngừng luân hồi tử vong, nhưng mà không ai biết được. ]

Một câu này, càng nghĩ càng thấy ớn, khiến cô nàng Libby nháy mắt không nhắn tin nữa, Tần Phi Thường cũng có thể tưởng tượng được cô ấy ở một chỗ khác đang hỏng mất mà khóc lớn.

Phòng nói chuyện thực nhanh lại có người trả lời nội dung mới.

[ Leslie: Tôi không tin cô có biện pháp, tôi sẽ bảo cha tôi đi tìm rất nhiều vu sư, pháp sư và linh môi, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp giải trừ nguyền rủa. ]

[ Lyon: Cha tôi mang tôi đi tìm vu sư Rhodes, ông ấy nói đây là nguyền rủa đến từ huyết thống, ông ấy cũng không có cách nào.]

Mức độ nổi danh của vu sư Rhodes, cho dù người không tin những chuyện này còn từng nghe thấy. Lúc này, Leslie lúc trước cũng không hé răng nữa, kế tiếp những người khác lung tung rối loạn trả lời đều có vẻ ủ rũ.

Tần Phi Thường tra xong tin tức cơ bản về vu sư Rhodes, quay đầu lại tới tiếp tục phát tin tức.

[ Lorraine: hiện giờ đã biết, chết sẽ thoát khỏi nơi đó, không thể thừa nhận thì lập tức tự chủ lựa chọn cái chết.]

[ Không!!! Quá đau, tôi không làm được! ]

[ Tôi cũng không dám, tôi sợ hãi! ]

[ Nói nhẹ nhàng như vậy, chẳng lẽ cô tự sát sao?! ]

*

[ Lorraine: Sau khi trở về tìm bác sĩ tâm lý điều tiết tình trạng tâm lý, dùng thuốc trấn định. Đều là người trưởng thành rồi, không nên giống trẻ con chỉ biết khóc nháo. Trước tìm ra vấn đề mới có thể giải quyết vấn đề. ]

[ Lyon: cô nói đúng, tôi sẽ hỗ trợ tìm kiếm mấy tin tức, về sau tìm được tin tức tôi lại chia sẻ ở chỗ này, Lorraine, cô còn có kiến nghị gì sao?]

Tần Phi Thường kỳ thật cũng không muốn làm người dẫn đầu đám người trẻ tuổi này, cô thành lập nên phòng nói chuyện tập hợp họ lại, thuần túy là không nhìn nổi bọn họ tiếp tục giống ruồi bọ không đầu lãng phí thời gian, mặt khác cũng hy vọng bọn họ mau chóng giúp đỡ tìm thêm tin tức hữu dụng. Cô hy vọng có người có thể chủ động đứng ra được, Lyon thoạt nhìn cũng không tồi.

Còn cô --

[ Lorraine: Gần đây tôi đang suy xét đầu tư hạng mục internet, ai có hứng thú có thể liên hệ hợp tác góp vốn. ]

Cô đã phát liên tiếp. Những người này là thiếu gia tiểu thư không thiếu tiền, nói không chừng thật có thể kéo được đầu tư.

Không nhìn những người trẻ tuổi đó phát dấu chấm hỏi mờ mịt, Tần Phi Thường bưng cà phê nhìn về phía cửa, Lonso đang đứng ở đó, ngoan ngoãn xưa nay chưa từng có.

Tần Phi Thường: "Vào đi."

Cô lấy ra thái độ lúc trước nói công việc với cấp dưới, "Để tìm ra bí mật nguyền rủa trên người chúng ta, mau chóng giải quyết nguyền rủa này, tôi cần tiền, cho nên tôi muốn bán tòa nhà này đi, anh phụ trách thuyết phục bà nội, không thành vấn đề chứ?"

Lonso lại sợ hãi mà nhìn cô, run run rẩy rẩy hỏi: "Cô, cô không phải Lorraine, là ác ma sao? Cô tìm tôi, là muốn tôi bán linh hồn của mình sao?"

Tần Phi Thường: "....." Ừm, có mùi vị đó.

Không để họ chuẩn bị nhiều, hôm nay buổi tối lần thứ ba không hề dự triệu bọn họ lại tiến vào thế giới lâu đài cổ.

Vẫn cứ nhìn về trên người mình trước, Tần Phi Thường lần này lại làm thí nghiệm nho nhỏ, vật nhỏ như bật lửa và kẹo ở trong túi được mang tới, trên cổ đeo vòng có treo dao nhỏ cũng vẫn còn, dao gọt hoa quả lớn một chút không mang được.

Lại liếc mắt một cái, cô thấy thi thể khắp đại sảnh, trên mặt đất, trên mặt tường tất cả đều là máu, còn có Ecgberht cả người đầy máu cũng không thay quần áo chờ ở đó.

Từ cảnh tượng thảm thiết này xem ra, lúc trước xác thật hắn tức giận đến không nhẹ.

Đã có hai lần trước lót nền, những người trẻ tuổi kia lại một lần bị thi thể đầy đất quen thuộc đánh sâu vào. Thi thể của mình ở ngay bên chân, xui xẻo một chút còn có thể thấy ngực mình bị vỡ một vết to, nội tạng non mềm bên trong mười phần mới mẻ.

Lại quay đầu nhìn thấy một thi thể khác, nhịn xuống ghê tởm dời ánh mắt đi, nhìn chủ nhân thi thể đồng dạng sắc mặt khó coi mà đứng ở bên cạnh.

Lần này đều không cần ai nhắc nhở, bọn họ phản ứng lại trước tiên liền muốn chạy ra khỏi đại sảnh, rời xa sát nhân cuồng Ecgberht.

Nhưng mà, cửa chính lại một lần bị đóng lại trước mắt.

Ecgberht ở dưới cái nhìn chăm chú tuyệt vọng của bọn họ, thu hồi kiếm của mình, một lần nữa cắm vào trên tay cầm của cây gậy.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tần Phi Thường, miệng nói: "Như vậy đi, không bằng chúng ta chơi một trò chơi."

"cô ta --" hắn chỉ vào Tần Phi Thường, "Các ngươi, mọi người chơi đuổi giết một mình cô ta. Chỉ cần các ngươi giết được, ta sẽ không giết các ngươi."

Tần Phi Thường: "Đừng bị hắn lừa, dù hắn không giết các người, các người cũng phải chết, bằng không chỗ này sống cả đời sao."

Ecgberht hừ cười một tiếng, "Các người giết cô ta, ít nhất ta sẽ để các ngươi chết dứt khoát một chút, nếu không......"

Tần Phi Thường mí mắt cũng chưa nâng: "Muốn chết tới tìm tôi, tôi cũng có thể giúp cho được chết một cách thống khoái. Đừng quên, chúng ta mới là một đám, hắn chính là nhân vật vai ác, mọi người hẳn là không ít lần xem phim kinh dị, hợp tác với hắn sẽ có hậu quả gì, không cần tôi phải nói."

Một đám người này tuy rằng năng lực tâm lý thừa nhận yếu ớt, nhưng ít ra phim kinh dị cũng xem không ít, kịch bản đều hiểu.

Thấy mình nói dối bị Tần Phi Thường vạch trần, không thể đạt mục đích khiến cho bọn họ tàn sát lẫn nhau, Ecgberht cũng không thèm để ý, lúc này hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, trong đầu chuyển động vô số trò chơi tử vong. Hắn lộ ra một cái tươi cười, "Nếu thế, vậy quên đi. Các ngươi không chịu chơi trò chơi, để ta tới chơi trò chơi cùng các ngươi đi."

"Hiện giờ, có thể chạy." Cửa chính cùm cụp một tiếng mở ra, Ecgberht gõ gõ gậy chồng, bứt lên gương mặt tươi cười, môi màu đỏ tươi giống hoa ăn thịt người, "Bị ta bắt được, sẽ bị chết vô cùng thống khổ."

Người như một tổ ong chạy ra ngoài.

Cho dù biết chạy trốn không có ý nghĩa, nhưng cửa ra ở trước mặt, phía sau là sát nhân cuồng đáng sợ, phản ứng đầu tiên vẫn cứ muốn trốn tránh tử vong.

Thực nhanh, đại sảnh trở nên trống rỗng, Ecgberht nhìn về phía một người cuối cùng chưa chạy, "Cô biết chạy không thoát, cho nên không chạy?"

Tần Phi Thường đứng tại chỗ, thong dong mà nhìn lại hắn, "Tôi xem anh hình như còn chưa nghĩ ra phải tra tấn tôi như thế nào."

Xác thật Ecgberht cũng không tính toán dễ dàng làm cô chết như vậy, tốt nhất là khiến cô càng thống khổ càng tốt, hắn đang chờ cô chạy trốn, đến lúc đó, hắn dùng toàn bộ thứ khủng bố của lâu đài này ra chiêu đãi cô.

Có thể làm hắn không màng những người khác, chỉ nhìn chằm chằm một mình cô, thú vị như vậy nhiều năm qua cũng chỉ có cô.

Tần Phi Thường dường như không có việc gì mà đi đến trước mặt Ecgberht, từ trong túi lấy ra một dải lụa, nói: "Cho anh lễ vật, tôi thấy tóc anh vẫn luôn xõa ra, dùng cái này cột tóc đi."

Trong đại sảnh không ai nói chuyện, Ecgberht lại trở nên mặt vô biểu tình, nhìn dải lụa trên tay cô không làm ra bất kì phản ứng gì.

Đáp dải lụa lên tay hắn, Tân Phi Thường rời đại sảnh.

Mới vừa đi ra ngoài, bên cạnh nhảy ra một người, là Andy tóc vàng, hắn vẫn là bộ dáng hoảng sợ bất an, vừa kích động liền nói năng lộn xộn, "Lorraine, vừa rồi cô nói, cô có thể làm tôi chết một cách thông khoái hay không, tôi không dám tự sát, tôi cũng không muốn ở chỗ này, cô giúp tôi!"

Tần Phi Thường: "Được rồi, anh trở về tiếp tục thu thập tin tức, đừng quên uống thuốc ổn định cảm xúc."

Cô nói rồi rút ra dây lưng của mình, ở trong ánh mắt nghi hoặc của Andy, từ phía sau thắt chặt cổ hắn.

Andy: "Ách --"

"Cạch!" Tần Phi Thường buông dây lưng ra, kéo thi thể hắn dọn sang một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro