V-C11-C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 Bong Bóng

Trước khi Không Hải tới gần, Nhân Lai là một thành thị có không ít người, tuy rằng khu 118 không thể phồn hoa bằng khu trung tâm, nhưng bởi vì nơi này quản lý hỗn loạn rời rạc, không ít kẻ phạm tội nhập cư trái phép đến đây, mang đến sinh cơ và sức sống mới cho thành phố từ trước vẫn hoang vu cằn cỗi này.

Cư dân sinh sống ở chỗ này phần lớn hung hãn, ngay cả trên đường tùy ý còn có thể thấy được, người phụ nữ trung niên nhìn có vẻ bình thường cũng không dễ chọc, không ai biết bà ấy có thể đột nhiên từ dưới váy lấy ra một khẩu súng bắn rớt đầu chó của một kẻ khiêu khích hay không.

Chính là nơi này, sau thời gian ngắn ngủn Không Hải bao trùm trên không, mọi người chết chết, trốn trốn, một cái thành phố to như vậy đã hoàn toàn thay đổi.

Đám người lúc trước đi lại trên đường phố trong các tòa nhà giống như là máu chảy trong thân thể, hiện giờ máu chảy khô, thành phố này hiện ra dáng vẻ tử vong.

Một chiếc xe tiến vào đường phố chính trung tâm trong thành phố, trên đường ngày xưa chen chúc bây giờ trừ vật chết bị vứt bỏ, không xuất hiện bất kì một vật còn sống nào, bao gồm cả lũ chuột từ trước vẫn hung hăng ngang ngược ở đây trong thành thị dơ loạn.

Có lẽ trong các căn nhà hai bên còn ẩn nấp nhân loại, nhưng không ai dám đi ra vào lúc này, bởi vì trời mưa.

Không Hải trên đỉnh đầu, trời mưa nghĩa là tai nạn. Nước mưa kết nối Không Hải trên trời và mặt đất, rất rất nhiều sinh vật kỳ quái chưa từng thấy nhờ nước mưa rớt xuống, lấy một loại tốc độ trưởng thành biến hóa nhanh đến không thể tưởng tượng, chiếm cứ nơi vốn thuộc về nhân loại để làm tổ.

Ban đầu chỉ là một ít sinh vật nhỏ bé không đáng kể, những vật nhỏ nhìn qua vô hại đó, nhưng chúng nó giống ôn dịch, thổi quét toàn thành phố.

Ký sinh, săn mồi, khuếch tán..... trên mặt đất vật còn sống số lượng phần đa không hề phòng bị, đối với sinh vật xâm lấn mà nói là đồ ăn hiếm có tuyệt hảo. Tất cả chúng nó đều tụ tập ở chỗ này cuồng hoan.

Chủng tộc Kỷ Luân này so với những tộc đàn chỉ biết kiếm ăn bằng bản năng thì càng bắt bé hơn, bọn họ có nhu cầu với "Tình cảm", tiếp theo chính là theo đuổi "chất lượng sinh hoạt".

Một đường tìm kiếm sào huyệt thoải mái an toàn, Kỷ Luân lái xe chở giống cái của mình dừng ở dưới một tòa tháp truyền hình trong thành phố. Tháp truyền hình cao 550m là kiến trúc cao nhất trong thành phố, kết cầu rỗng bằng sắt thép kiên cố này thực phù hợp với thẩm mỹ của Kỷ Luân.

Tuy rằng đang tiêu hóa đầu óc của tiến sĩ Kỷ Luân nguyên bản kia, nhưng hắn vẫn càng có khuynh hướng yêu thích của tộc đàn, nơi càng gần không trung, ướt át, thông gió, hơn nữa rời xa những sinh vật hoạt động trên mặt đất, đối với giống cái vô hại mà nói thì càng thêm an toàn.

Bởi vậy, cho dù từ trong đầu nhân loại biết được nhân loại bình thường sẽ không sống ở trên khung tháp truyền hình, Kỷ Luân vẫn cứ đưa giống cái ngủ say lên trên khung thép cao 200 mét.

Hắn quyết định trước tiên ở nơi này xây tổ, giống cái nghỉ ngơi cần một sào huyệt, như vậy hắn mới có thể yên tâm rời đi tìm đồ ăn. Xét thấy thời gian không đủ, hắn tạm thời chỉ có thể làm cái sào huyệt giản dị trước.

Biến trở về hình dạng nguyên bản, bạch tuộc lớn dùng số lượng rất nhiều các chi bao quanh Tần Minh Hoàng, lại phân bố ra một loại vật chất nửa trong suốt, dùng nó thổi phồng lên —— cảnh tượng này nhìn qua giống như là một con bạch tuộc đang phun bong bóng.

Sào huyệt hình bong bóng có thể lọc không khí, ngăn cản nước mưa. Tần Minh Hoàng nằm bên trong, Kỷ Luân lay cái "bong bóng" này, dùng chất nhầy cố định nó dưới mấy cái khung thép.

Cái sào huyệt giản dị này tràn ngập khí vị của hắn, có thể đuổi địch nhân, trấn an giống cái.

Nhìn Tần Minh Hoàng nghỉ ngơi, bạch tuộc lớn chiếm cứ ở trên bong bóng, rất không nỡ mà dùng mấy cái chi biến thành hồng nhạt cọ cọ bên ngoài, sau đó hắn giống như khí cầu phồng lên, trực tiếp từ độ cao 200 mét bay xuống dưới, trong quá trình này dần dần cũng trở nên trong suốt.

Tự thân ẩn nấp, như vậy càng thuận tiện đi sẵn.

Một thứ màu lửa đỏ tươi đẹp.

Sinh vật hình que dài uốn lượn bò sát trên mặt đất, đây là một loại rắn biển ở Không Hải. Tộc đàn chúng nó ở Không Hải ít có thiên địch, tới mặt đất vẫn có thể ngạo thị sinh vật khác, nơi nó đến, vật còn sống né xa ba thước.

Bởi vì da nó có kịch độc, phần đầu còn có một cái túi độc rất lớn, lưỡi rắn giống như ống hút, có thể phun ra nọc độc. Đi vào mặt đất, nó lại không gặp thiên địch, sinh hoạt vui sướng, nuôi dưỡng mình đến béo béo tốt tốt, ở trên đường đi lại cũng không che giấu chính mình.

Kỷ Luân lập tức phát hiện tung tích, đáp xuống phía trên nó, nhẹ nhàng dùng chi đè lại thân thể tròn vo của nó.

Chợt rơi vào tập kích, rắn biển vặn vẹo phun ra nọc độc, chất lỏng này thậm chí mang theo hiệu quả ăn mòn, nhưng Kỷ Luân không dao động.

Bọn họ có một chi tộc đàn họ hàng gần, là sinh vật kịch độc nhất Không Hải, chi này của hắn không có kịch độc, lại có thể miễn dịch kịch độc, bởi vậy tộc đàn hắn chính là thiên địch thứ nhất của loại rắn biển kịch độc này.

Rắn biển kịch độc không lan tràn ở Không Hải, đều là bởi vì tộc đàn của hắn thích ăn chúng.

Tuy rằng chính là đồ ăn mình thích, tuy rằng hắn cũng đói bụng một thời gian, nhưng nghĩ đến mình đã có giống cái, Kỷ Luân sắp chảy nước miếng vẫn quyết định mang đồ ăn mỹ vị này về.

Bất quá đầu rắn có độc, giống cái bình thường không ăn cái này, cho nên --- vặn gãy đầu rắn trộm ăn luôn.

Hắn hơi nếm một ngụm thôi.

Da cũng có độc, da cũng ăn luôn.

Các chi nắm con rắn lột da, tạm thời cất vào trong túi trứng đựng đồ ẩn hình.

Hắn còn phải bắt càng nhiều đồ ăn mang về, triển lãm năng lực của mình cho giống cái, cô mới có thể càng dễ tiếp nhận hắn.

Rời khỏi giống cái âu yếm, bạch tuộc lớn Không Hải lập tức khôi phục hung tàn của kẻ đi săn.

Cẩn trọng kiếm ăn, bạch tuộc lớn càng đi càng xa, gió trên tháp truyền hình gào thét, xa xa bay tới một con bồ câu trắng đậu ở trên khung thép. Bồ câu trắng rung rung cánh, phát hiện bên cạnh có một quả cầu lớn kỳ quái.

Bồ câu trắng thầm thì hai tiếng, nhảy đến bên quả cầu vặn vặn đầu, đốc đốc đốc mổ lên vài cái, vừa vặn đúng vào đầu Tần Minh Hoàng.

Trong sào huyệt bong bóng giản dị, Tần Minh Hoàng bị chút động tĩnh này đánh thức, ngái ngủ mà mở mắt.

Xuyên qua vách bong bóng nửa trong suốt, cô thấy mình ở trên trời cao, dưới thân trống không, chỉ có một tầng đồ vật tựa hồ không quá chắc chắn nâng thân thể của cô.

Tần Minh Hoàng: "....." Buồn ngủ không cánh mà bay, tim đập nháy mắt tăng hai trăm tám.

Che trái tim loạn nhảy, cô thấy rõ ràng đến tột cùng mình ở chỗ nào, trên mặt không khỏi lộ ra mê man và hoang mang.

Đây lại là tình huống thế nào? Ta ở đâu? Sao ta lại từ trên xe chạy lên trên tháp truyền hình? Cái quả cầu này lại là thứ gì?

Không lâu trước đây, cô cho rằng mình gặp thời khắc mê mang nhất cuộc đời này, hiện tại mới phát hiện, lúc trước mê mang hơi sớm.

Hãi hùng khiếp vía mà dịch đến chỗ có giá cứng chống đỡ, Tần Minh Hoàng thử phá vỡ quả cầu lớn bao vây mình, ai ngờ còn rất vững chắc, bên trong bóng loáng dẻo dị thường, không biết là chất liệu gì.

Cô từ để giày rút dao ra, cắt vách cầu, lúc này mới giải thoát mình từ quả cầu lớn cổ quái ra. Quả cầu vỡ một lỗ hồng nháy mắt bẹp xuống, đổ thành một cục.

Mới vừa chui ra khỏi quả cầu, suýt nữa bị gió mạnh nghênh diện thổi tới hất xuống, nhiệt độ thân thể rơi xuống.

Bồ câu trắng tò mò bị người sống đột nhiên xuất hiện dọa bay xuống rừng cây nhỏ dưới tháp truyền hình. Tần Minh Hoàng bám giá đỡ lạnh lẽo, tầm mắt đi theo bồ câu trắng, nhìn xuống thành thị phía dưới.

Nếu đổi thành người có bệnh sợ độ cao, đã chết ngay tại chỗ rồi.

Cô rụt đầu hắt xì, hút mũi cởi áo khoác, vòng qua giá cứng bên cạnh, đôi tay quấn chặt, thử bò xuống.

Tuy không rõ ràng lắm về trạng huống, nhưng giá sắt trên không cũng không phải nơi ở lâu, cô cần phải đi xuống.

So với khung tháp truyền hình thật lớn, cô nhỏ bé giống một con kiến, một trận gió thổi tới có thể làm cô lung lay treo ở giữa không trung. Bất quá Tần Minh Hoàng thân thủ lưu loát, kỹ năng leo trèo thuần thục, cuối cùng hữu kinh vô hiểm mà bò tới tầng dưới cùng.

Buông tay nhảy xuống tầng cuối cùng, chỉ mặc áo ngực, Tần Minh Hoàng nhìn một cái áo khoác của mình đã vo thành một cục, tiếc nuối mà ném nó xuống.

Chung quanh không có ai, cô xoa xoa cánh tay nhìn xem trái phải, ở cách đó không xa thấy được chiếc xe quen thuộc.

Ánh mắt sáng lên, Tần Minh Hoàng chạy tới mở cửa xe chui vào, rút thảm ra bọc cho mình, nhìn chung quanh một vòng không thấy tiến sĩ ngốc quỷ dị kia, không chút do dự lái xe rời đi.

Lúc này không đi, còn đợi khi nào!

Mưa nhỏ rơi xuống mênh mông, chung quanh hơi nước nồng đậm, một tầng hơi nước hơi mỏng bao phủ trên kiến trúc thấp bé, ở trên tháp truyền hình nhìn không rõ lắm, Tần Minh Hoàng lái xe ở trên đường, mới thấy nơi này đến tột cùng là tình huống thế nào.

Cô thả chậm tốc độ ở một giao lộ, nhìn về phía cao ốc đối diện bao trùm màu vàng sẫm.

Cao ốc vốn hẳn là màu xanh xám, bên ngoài là kính phản quang, nhưng hiện tại mặt ngoài có dấu vết màu cam, nếu cô không nhìn lầm, những đồ vật màu cam đó hình như còn đang lan tràn sinh trưởng.

Không chỉ là cao ốc nơi xa, bên ngoài các toà nhà gần đó và trên mặt đất cũng có vết màu cam như vậy, Tần Minh Hoàng đi qua bên cạnh, cảm thấy mấy thứ này rất giống niêm khuẩn sinh trưởng.

Nhưng niêm khuẩn không lớn đến như vậy, bao trùm phạm vi rộng như vậy. Thứ kỳ quái này quá nhiều, cơ hồ lan tràn đến mọi nơi, làm người ta cảm thấy khó chịu.

Những "Niêm khuẩn" đó đồng dạng cũng là một loại sinh vật Không Hải. Chúng thường thường trôi nổi ở trong nước biển, là đồ ăn của rất nhiều loại sinh vật nhỏ trong Không Hải, loại thức ăn thấp kém nhất.

Nhưng mà loại đồ vật thấp kém nhất ở Không Hải, đi xuống mặt đất lập tức trở nên có cảm giác tồn tại mười phần, chúng có thể bám vào bất kì vật chết nào, cũng nhanh chóng lan rộng.

Chỉ cần không ngừng có nước mưa rơi xuống, là có thể bao trùm mỗi một tấc đất. Chúng nó cũng không nguy hại, chờ đến khi trời trong, không khí khô ráo, mất đi hơi nước chúng nó lại sẽ nhanh chóng tử vong, héo rút thành một khối nhỏ.

Tần Minh Hoàng không rõ lắm chuyện này, cô theo bản năng tránh những sinh vật không biết, không dám tới gần, chỉ muốn tìm một chỗ tu chỉnh một chút.

Trước kia cô còn nghĩ sinh hoạt quá bình tĩnh, quá mức nhàm chán. Không biết thần thánh phương nào nghe được bực tức ở đáy lòng cô, cho cô một cái thế giới kích thích như vậy.

Cô ý thức được đầy đủ từ trước mình có bao nhiêu vô tri, thế giới nhàm chán bình phàm không thơm sao! Trở thành như bây giờ, kích thích thì kích thích, nhưng chút đồ ăn ngon đều không có, còn phải chịu đói bụng.

Hiện giờ cô vô cùng hoài niệm đồ ăn mỹ vị từng ăn trước đây, đặc biệt là những thứ không thể thường xuyên ăn được như que nướng, lẩu tôm hùm đất, cua vân vân.

Ô tô động tĩnh hấp dẫn một con cua tám chân kiếm ăn ở gần đó. Thân cua màu lam không tính là quá lớn, nhưng đó là so với chân cua lớn hai mét mà nói.

Đại gia hóa này đứng thẳng lên so với ô tô còn cao hơn nửa thước từ gara nào đó chạy ra, rút chân chạy như điên bắt đầu đuổi theo xe, Tần Minh Hoàng quay đầu thấy rõ ràng diện mạo đáng tôn vinh của đồ chơi này, hít hà một hơi, nhấn mạnh ga.

Mẹ! Cô ở trong lòng nói muốn ăn con cua lớn, nhưng chưa nói là muốn cua sống, lại còn lớn như vậy a!

Ở trên đường phủ kín niêm khuẩn màu vàng, cùng một con con cua lớn triển khai cuộc chiến truy đuổi, đây vốn nên là một cảnh tượng thực mạo hiểm, nhưng Tần Minh Hoàng chỉ cảm thấy mình đang trình diễn phim hành động đua xe, đặc biệt ma huyễn, không có cảm giác chân thật.

Cô nghĩ thầm, ta đây mẹ nó thật sự không phải đang nằm mơ sao? Vốn dĩ đột nhiên xuất hiện ở trên tháp truyền hình đã rất thái quá.

Bạch tuộc lớn vừa vặn du đãng đến gần, nhận thấy khí vị của Tần Minh Hoàng, từ thật xa đã phát hiện một con cua tám chân đang đuổi theo cô, không khỏi phẫn nộ mà hoàn toàn triển khai thân thể, lập tức cất con cua tám chân vào túi trứng của mình.

Con cua tám chân hư không tiêu thất, giây tiếp theo Tần Minh Hoàng lại lần nữa quay đầu nhìn ra sau.

"...?" không phải, cua lớn đâu? một chút động tĩnh cũng không có, chớp mắt liền không còn?

"Chẳng lẽ ta thật là quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác?" Tần Minh Hoàng không quá tín nhiệm mà ấn trán mình, sinh ra hoài nghi thật sâu đối với chính mình.

12 Ăn

Ven đường có một nhà hàng loại nhỏ, Tần Minh Hoàng dùng xe chặn kín cửa, chính mình từ kẹt cửa chui vào. Cô tuần tra khắp nơi trong phòng loại trừ nguy hiểm, khóa lại hai cửa ra vào.

Làm xong hết thảy, cô nằm liệt một phen ở trên ghế, gác chân lên cái bàn bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà thở ra một hơi.

"Răng rắc." Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ, Tần Minh Hoàng nháy mắt ngồi dậy, rút súng bên hông cảnh giác nhìn quanh.

Từ trong bóng tối, lộ ra một khuôn mặt trắng lạnh đến giống như người chết, nam nhân đi ra từ trong bóng tối cười với cô, tươi cười quá mức tiêu chuẩn mà cứng nhắc, hắn nói: "Tôi đã trở về, để em đợi lâu."

Hắn tới! Gã nam nhân ném không rớt này lại tới nữa!

Tần Minh Hoàng tay cầm súng căng thẳng, chưa nói đến cô rõ ràng đã khóa cửa cũng xem xét một lần tình huống bên trong cũng không phát hiện nơi này còn có một người khác, nghe một chút lời hắn nói này —— nói rất giống như hai người họ có quan hệ thân mật gì, đã hẹn ở chỗ này gặp nhau vậy.

Tần Minh Hoàng sớm phát hiện tiến sĩ Kỷ Luân quỷ dị, rốt cuộc người bình thường sao có thể năm lần bảy lượt bị cô ném xuống lại nhanh chóng bám lên nóc xe, đánh không ngất, thuốc không choáng.

Đối với tiến sĩ ngốc một hai phải đi theo mình này, trên đường cô đã não bổ ra vô số cốt truyện âm mưu.

Nhưng cô hoàn toàn không có suy đoán từ điểm "Tiến sĩ ngốc này là bạch tuộc biến thành sứa từ trước đã gặp" —— trừ người mở góc nhìn của thượng đế, người bình thường ai cũng không có khả năng đoán lung tung từ phương diện này a!

Lại không phải ở quốc gia cô quen thuộc, bởi vì đủ loại truyền thuyết cổ xưa, động bất động liền có động vật tu luyện thành yêu quái, hóa thành hình người.

Tần Minh Hoàng suy đoán càng thêm phù hợp quy tắc cơ bản, cô đoán tiến sĩ này có thể là đặc công, ẩn giấu thân phận và bí mật thật lớn, bởi vậy thân thủ hơn người mới có thể vô thanh vô tức theo kịp, hoặc là hắn có siêu năng lực vân vân, cho nên mới có thể làm được chuyện rất nhiều người bình thường làm không được.

Nói không chừng thế giới này thật sự có giả thiết siêu năng lực đấy. Chỉ cần dựa theo tiến sĩ ngốc kỳ thật có siêu năng lực mà não bổ, hết thảy nghi hoặc đều có thể giải quyết dễ dàng!

Cũng không biết tiến sĩ siêu năng lực này đi theo cô rốt cuộc là xuất phát từ cái mục đích gì.

Ý nghĩ bay lên, Tần Minh Hoàng tự hỏi mình so với người siêu năng lực hẳn là không bằng, cho nên trước khi chưa rõ rốt cuộc tiến sĩ Kỷ Luân muốn làm cái gì, cô cảm thấy tốt nhất không nên cùng hắn xé rách mặt.

Gió lốc phức tạp trong não chỉ phát sinh trong nháy mắt, Tần Minh Hoàng treo lên tươi cười trên mặt, "Tiến sĩ Kỷ Luân, anh tới tìm tôi có việc gì a?"

Kỷ Luân thầy cô không giơ côn sắt lên đánh hắn, không ngồi xe rời khỏi hẳn, càng không đẩy hắn ra xa, không khỏi cảm thấy vui sướng lên, ôn ôn nhu nhu mà nói: "Tôi tới đút no em."

Tần Minh Hoàng: ".....?!" Đây là cái từ hổ lang gì? Trong đầu không chịu khống chế, xe lửa nhỏ nhảy mắt liền lên đường.

Ở dưới ánh mắt phức tạp một lời khó nói hết của cô, Kỷ Luân dùng hành động giải thích ý tứ của "đút no". Hắn nhổ ra những con mồi mình bắt được từ túi trứng ẩn hình.

Trống rỗng xuất hiện rắn lớn máu chảy đầm đìa, loại cá đen nhánh bộ dáng kỳ quái, đồ vật giống như rong biển ..... Những thứ này bùm bùm rơi ở bên chân Kỷ Luân, phối hợp với biểu tình của hắn hơi mang ngượng ngùng ôn nhu lấy lòng, hiệu quả đặc biệt phát nổ.

Tần Minh Hoàng đồng tử co rụt, đây là cái dạng siêu năng lực gì!

Không, so với siêu năng lực, đầy càng như là dị năng! không sai, đây quả thực chính là dị năng không gian a! Dị năng quả nhiên càng xứng cùng bối cảnh tận thế.

Thị nữ nghiện mạng đã từng ngâm mình trong các loại tiểu thuyết, đối với suy đoán của mình tin tưởng không nghi ngờ. Đồng thời bóp cổ tay thở dài, nếu giả thiết thế giới có dị năng, sao cô không có a!

"anh có thể triển lãm với người thường năng lực của anh? không có tổ chức nào tới hạn chế anh sao?" Tần Minh Hoàng thử nói.

Đáng thương bạch tuộc lớn còn chưa hoàn toàn tiêu hóa đầu óc con người toàn vẹn lại phức tạp, trong nhất thời càng không thể nào thích ứng cách thử quanh co lòng vòng này, cho nên không biết trả lời cô thế nào. Kỷ Luân quyết định làm chính sự trước, đút no cô lại nói. Hắn có thể cảm giác được, cô vẫn luôn ở trạng thái đói khát.

Thấy hắn không đáp, đến biểu tình cũng không có bất kì biến hóa gì, Tần Minh Hoàng cảm nhận người này giọt nước không lộ, hơn nữa hắn im miệng không nói, tuyệt đối đại biểu cho sau lưng có tình huống phức tạp.

A, gia hỏa này lúc trước quả nhiên là giả ngu, ta thật muốn nhìn đến tột cùng anh muốn làm gì.

Kỷ Luân muốn làm đồ ăn, hắn muốn chuẩn bị cho giống cái của mình ăn chín, tuy rằng tộc đàn hắn đã quen trực tiếp ăn sống, nhưng tốt xấu hắn cũng tiêu hóa thường thức của những nhân loại, trọng điểm hiểu biết chính là vấn đề về phương diện sinh hoạt, đặc biệt là ăn.

Nhân loại cái chủng tộc này, về ăn so với chủng tộc bọn hắn chú ý nhiều hơn. Kỷ Luân cũng lần đầu tiên phát hiện, giữa bắt được con mồi và ăn con mồi còn cần có nhiều trình tự như vậy.

Nhưng không sao, trên vấn đề đối đãi với giống cái của mình, hắn không tiếc thời gian, kiên nhẫn và tự thân. Tựa như hắn có thể vì kéo gần khoảng cách cùng giống cái mà biến thành bộ dáng của một chủng tộc khác, hiện tại hắn đồng dạng có thể càng bám sát phương thức ăn cơm của chủng tộc này.

Vì thế, Tần Minh Hoàng liền nhìn thấy tiến sĩ Kỷ Luân cầm theo rắn biển, cá lớn, rong biển còn có con cua to—— con cua thật quen mắt, giống như con vừa rồi đuổi theo xe cô kia.

Hắn cầm theo một đồng lớn vụn vặt này, tìm được phòng bếp, tiếp theo bên đó liền truyền đến từng đợt thanh âm kỳ quái như tách rời thi thế, hắn giống như thật là tự mang nguyên liệu nấu ăn lại đây nấu cơm, cho dù nguyên liệu nấu ăn kỳ quái chút.

Tần Minh Hoàng lại không hiểu hướng đi này, bất quá gần đây cô cũng không thấy hiểu bất kì hướng đi nào, bởi vậy thích ứng tốt đẹp. Xác thật cô cũng đói bụng, đã vài bữa không ăn cái gì tử tế.

Mang theo tò mò cùng một chút chờ mong, cô đi vào phòng bếp, thấy Tiến sĩ Kỷ Luân đang chưng con cua lớn.

Hắn biểu tình nghiêm cẩn, thủ pháp mới lạ, tựa hồ đang buồn rầu với nồi quá nhỏ mà chân của quá dài, liền tay không bé chân cua thành từng đoạn, ném vào trong nồi, vỏ cua cứng nện vào sắt thép phát ra tiếng va chạm thanh thủy.

Bên kia, đồ vật lớn lên như là một mảng rong biển lớn, đã đội nắp nồi đang sôi từ trong nồi chạy trốn ra, đang dán tường bò lên trên, Kỷ Luân xé nó xuống, thô bạo mà nhét trở lại nồi, vì không cho nó tiếp tục chạy trốn, tay hắn cũng đặt ở trong nồi vẫn luôn ấn nó.

Lửa lớn đáy nồi khiến cho nước trong nồi thực nhanh sôi trào, không chịu nổi nước nóng, "Rong biển" như nổi điên vặn vẹo ở trong nồi, quầy cho nước nóng vẩy ra.

Kỷ Luân làm lơ nó giãy giụa trước khi chết, thờ ơ mà cùng nó vật lộn ở trong nước sôi, hoàn toàn không để bụng tay mình khả năng sẽ được nấu chín cùng gia hỏa này.

Tần Minh Hoàng nhìn một màn trước mặt này, trong đầu là một khoảnh trống to đùng, trắng giống như nền tuyết mùa đông.

Sau đó cô lay động thân mình một chút, từ chấn động hoàn hồn, bắt đầu chậm rãi nghĩ, nếu cái nồi canh này chín, rốt cuộc là canh rong biển hay là canh thịt người?

Nào có nhân loại có thể làm ra loại sự tình này ở trong phòng bếp! Tần Minh Hoàng cảm giác mình sắp thở không nổi, cô cơ hồ muốn thét lên, hoặc là lại cho đầu Kỷ Luân một gậy.

Không được vũ nhục nguyên liệu nấu ăn! không được vũ nhục phòng bếp! không được vũ nhục trù nghệ của nhân loại!

"Tránh ra!" Cô rốt cuộc không thể nhẫn nại, sắc mặt dữ tợn mà đẩy Kỷ Luân ra, kéo tay áo lên vừa tắt lửa vừa rút ra dao để trong phòng bếp, vớt ra rong biển còn hơi hơi giãy giụa, đốc đốc đốc băm nó vài nhát, tiếp theo chỉ thấy ảnh đao lóe lên, rong biển thành một đống sợi, lúc này cuối cùng đã không thể động đậy.

Sợi rong biển lại thả vào nước nóng một lần, rải lên gia vị quấy một quấy.

Phá vỡ chân cua móc ra thịt cua bên trong, vứt bỏ cái vỏ. Thân cua quá mức khổng lồ, lồng hấp chưng không nổi, Tần Minh Hoàng nghiến rằng nghiến lợi xốc toàn bộ cái nắp lên, dùng nước chấm mình đã pha tưới xối lên thịt bên trong, cuối cùng mang kính bảo vệ mắt, túm súng phun lửa làm một bữa nướng BBQ cuồng dã ——

......

Tần Minh Hoàng biểu tình trong chết lặng mang theo ba phần mờ mịt, ngồi ở bên bàn ăn nhìn một đống đồ ăn trên bàn, cô làm.

Sự tình vì sao lại biến thành cái dạng này, cô cũng không phải rất rõ ràng.

Tóm lại hiện tại tiến sĩ Kỷ Luân đang đứng ở bên cô, không tiếng động mà thúc giục cô nhanh ăn đi.

Ha ha, buồn cười, ai sẽ ăn đồ ăn làm từ nguyên liệu nấu ăn kỳ quái lai lịch không rõ.

Cô túm đũa lên gắp một ít "Sợi rong biển" nhét vào trong miệng.

Cô cũng không muốn ăn, nhưng thật sự quá thơm.

Cô thật đáng chết, lòng hiếu kỳ không chỗ sắp đặt, còn không thể áp lực yêu thích mỹ thực.

Thịt cua hồng nhạt béo ngậy, tươi ngon đến cực điểm, sợi rong biển lại giòn giòn ngon miệng, thịt của loài cá không biết tên cũng trơn mềm thơm ngọt.....

Mấy ngày qua, lần đầu ăn uống no đủ, tiến vào thời gian hiền giả, Tần Minh Hoàng lười biếng dựa vào trên ghế không muốn động.

Kỷ Luân ngồi xuống gần cô, một tay thật cẩn thận mà dán dán lên bụng cô hơi phồng, động tác giống người chồng tiêu chuẩn cùng vợ đi kiểm tra thai sản, ánh mắt giống bà ngoại quan tâm cháu có ăn no hay không.

"Em thích sao?" hắn lại lộ ra gương mặt tươi cười cứng nhắc tiêu chuẩn hỏi.

Tần Minh Hoàng tâm tình cũng không tệ lắm, đẩy tay hắn ra, ngữ khí còn tính là ôn hòa, "Hương vị không tồi."

Đâu chỉ không tồi, thực sự rất ngon, là hải sản mỹ vị nhất đời này cô từng ăn! Dù tiến sĩ đáng chết này đang thực nghiệm mấy thứ có độc hay không, có thể ăn hay không, cô đều nhận.

Nhận thấy hơi thở cô hòa hoãn, tản mát ra khí vị no đủ sung sướng, Kỷ Luân ngọt ngào nũng nịu mà dựa thân thể vào trên vai cô, "Tôi bắt rất nhiều, em còn muốn ăn sao?"

Tần Minh Hoàng dùng một ngón tay đẩy đầu hắn ra, "không cần, tôi no, tự anh ăn đi."

Vừa rồi cô thật đúng là một chút cũng không phần cho hắn, một mình ăn hết toàn bộ đồ ăn.

Cô chỉ thuận miệng khách khí một câu, đồng thời cũng muốn thử xem hắn có thể ăn những thứ cổ quái này hay không, nhưng Kỷ Luân hình như được cho phép, cao hứng mà nói: "Vậy tôi ăn."

Hắn chính là trên đường trộm ăn chút đồ thừa, còn chưa chính thức ăn đâu, hắn so với Tần Minh Hoàng đói bụng càng lâu hơn, nhưng thiên tính chịu không nổi để giống cái của mình đói bụng, chính hắn lại chịu được đói, cho nên mới nhịn đến bây giờ.

Tần Minh Hoàng nhìn hắn trống rỗng lấy ra một thứ màu đen trắng, quái ngư hình ngũ giác ... Đại khái là cá đi, một ngụm cắn lên. Chất lỏng đỏ tươi giống như máu vẩy ra, bắn lên lông mi thật dài của hắn, còn chảy xuống từ khóe miệng hắn không ít.

Kỷ Luân quen trực tiếp dùng các chi cuốn lấy con mồi, nhét vào cái miệng khổng lồ, hắn có thể tiêu hóa đại bộ phận sinh vật Không Hải, bao gồm sò hến có vỏ cứng rắn nhất.

Bất quá, Tần Minh Hoàng đang nhìn hắn, vì để cô tiếp nhận mình, Kỷ Luân không ở trước mặt cô hiển lộ nguyên hình để ăn, mà dựa theo hình thái nhân loại.

Dùng hình dạng nhân loại từng ngụm nhỏ cắn xé con mồi ăn, cảm giác này hết sức mới mẻ, hơn nữa hết sức cố gắng. Đối với Kỷ Luân mà nói, giống như là muốn một con cá mập có miệng khổng lồ chỉ dùng khóe miệng cắn từng chút.

Đây có thể nói là cách ăn hàm súc với hắn, ở trong mắt Tần Minh Hoàng lại hoàn toàn là một tình huống khác.

Cảnh phim trường kinh dị gì đây, cô cũng có chút chịu không được! Tần Minh Hoàng yết hầu giật giật, biểu tình vi diệu mà xoay đầu đi, không nhìn hiện trường ăn uống hung tàn đó.

Thật vất vả chờ hắn ăn xong một con quái ngư, Tần Minh Hoàng lại dùng khóe mắt dư quang thấy hắn lấy ra một con cua, so với con cô ăn nhỏ hơn rất nhiều, đồng dạng có vỏ cứng rắn, cô không quên lúc vừa rồi xử lý vỏ cua, gãy ba con dao phòng bếp.

Chỉ thấy tiến sĩ Kỷ Luân giống như ăn bánh quy, cả vỏ bỏ vào trong miệng cắn từng miếng, nháy mắt vỡ nát cả vỏ, bị hắn nhai nhai nuốt xuống.

Đây là răng thép cứng kiểu gì nha!

Tần Minh Hoàng nghĩ thầm, hiện giờ nhìn qua hắn không giống có dị năng, càng giống quái vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro