V-C13-C14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 Vấn Đề

Tần Minh Hoàng ngồi ở ban công, chậm rãi gập một quyển tạp chí người lớn trên tay, thất thần mà nhìn chuyện xưa hương diễm và tranh minh hoạ mỹ nữ trên đó, ánh mắt thường thường lập loè mà hướng về phía phòng bếp.

Tiến sĩ Kỷ Luân đang ở trong phòng bếp nấu ăn. Ngắn ngủn ba ngày, hắn đã từ một sát thủ phòng bếp chuyên nghiệp biến thành bà chủ gia đình tiêu chuẩn có thể làm ra bữa cơm nhà bình thường, năng lực học tập và tốc độ tiến bộ như vậy làm Tần Minh Hoàng vô cùng kính nể. Đây thật là một nam nhân thực đáng sợ —— các loại đáng sợ đúng nghĩa.

Vẫn luôn có một mùi hương ngọt từ phòng bếp truyền đến, Tần Minh Hoàng rốt cuộc nhìn không nổi sách cấm, cô ném tạp chí xuống đi thẳng đến phòng bếp, lúc sắp tới gần liền thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi đến cạnh cửa thăm dò nhìn xem.

Đứng ở trước lò nướng, nam nhân cực kì nhạy bén, lập tức xoay đầu cười với cô, "Thân ái, lập tức là anh làm xong."

Tần Minh Hoàng "A...... anh làm thành công?"

Kỷ Luân thẹn thùng gật gật đầu, lộ ra lò nướng phía trước mới vừa kết thúc công đoạn, trực tiếp duỗi tay bưng bàn nướng nóng bỏng tới. Cái người dị năng thần kỳ này, không chỉ có "Răng thép" còn có "Tay sắt", Tần Minh Hoàng hoài nghi hắn luyện thành từ sắt thép.

Su kem mới ra lò tản ra mùi thơm ngọt, Tần Minh Hoàng nhịn không được duỗi tay lấy, quả nhiên bị nóng một chút, Kỷ Luân nhanh chóng giúp cô cầm lấy, đưa đến bên miệng cô.

Tần Minh Hoàng có nhân sinh chuẩn tắc chính là người sẽ có các loại tội nghiệt, nhưng đồ ăn tuyệt đối là vô tội. Cho nên cho dù nam nhân làm ra đồ ăn ở chỗ cô đây thuộc tính không rõ, cô cũng có thể không hề gánh nặng mà hưởng dụng đồ ăn hắn làm ra.

Thừa dịp còn nóng cắn một ngụm, su kem vỏ giòn và bên trong có nhân bơ đậm đặc tràn đầy khoang miệng, Tần Minh Hoàng thiếu chút nữa chảy ra một hồi nhiệt lệ cảm động.

Cô đã thật lâu không được ăn điểm tâm ngọt mới mẻ, lại nói tiếp cũng thật thảm, cô biết nấu cơm làm đồ ăn, nhưng kỹ thuật bình thường, chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu cơ bản.

Thích nhất chính là ăn thịt, tiếp theo là điểm tâm ngọt có thể bổ sung nhiệt lượng, nhưng cô lại không biết làm điểm tâm ngọt, vô số lần thử đều lấy thất bại mà chấm dứt. Minh Hồi lặng lẽ theo cô luyện tập đã luyện thành đại sư điểm tâm ngọt, cô còn đang thất bại ở tầng dưới chót.

Ôm một mâm su kem mới ra lò, ở cửa phòng bếp một hơi ăn năm cái, thỏa mãn mà ngẩng đầu, cô phát hiện ánh mắt tiến sĩ Kỷ Luân si ngốc nhìn cô sắp có thể chảy ra nước, nhìn qua so với cô còn vui sướng thỏa mãn hơn.

Tần Minh Hoàng thừa nhận, lúc trước tiến sĩ Kỳ Luân dò hỏi cô muốn ăn cái gì, cô thuận miệng nói ra su kem, là cố ý khó xử hắn. Nhưng cô không nghĩ tới hắn thật sự làm ra được, không phải đi cửa hàng tìm kiếm xem có thể còn tồn tại su kem có sẵn, mà là tìm được sách hướng dẫn liên quan, lại ở trong thành thị nguy cơ từ phía tràn ngập quái vật tìm kiếm nguyên liệu, cuối cùng tự tay làm su kem mới mẻ mỹ vị cho cô.

Cô xác thật có một chút cảm động, nhưng mà..... hắn có cái bộ dáng si hán này vẫn làm cô nhịn không nổi a!

Ba ngày! đã ba ngày! Từ ngày hai người gặp nhau ở nhà hàng nào đó, tiến sĩ Kỷ Luân liền đi theo cô lắc lư trong thành phố Nhân Lai này, quẳng thế nào cũng quẳng không ra.

Cô đói bụng hắn liền đi tìm đồ ăn, mệt nhọc hắn liên dọn sạch chỗ cho cô nghỉ ngơi, gặp quái vật chặn đường thì xông lên trước giải quyết, kéo trở về cho cô làm đồ ăn. Thái độ của hắn đối với cô tựa như đối với tiểu bảo bối nâng trong lòng bàn tay, Tần Minh Hoàng đời này cũng chưa gặp loại tư thế đó, đầu óc đều vì hắn ngọt đến tê rần.

Hắn rốt cuộc có ý đồ gì nha? Muốn cô ăn được nhiều sao?

"Thân ái, em còn muốn ăn cái gì? anh đều có thể làm cho em." Kỳ Luân phát hiện khí vị vui sướng của giống cái lại bắt đầu pha cảm xúc nghi hoặc, vội dùng phương pháp mình mới vừa học được để an ủi cô.

Ba giây đồng hồ Tần Minh Hoàng bị hắn dời đi cảm xúc, lại ngoan cường mà vòng trở về. Cô cầm su kem, ngoắc ngoắc ngón tay hướng tới Kỷ Luân, lập tức đi tới sô pha ngồi xuống.

Căn nhà này ngày trước đại khái là của người có tiền, sô pha thực thoải mái. Cô lựa chọn ở đây là bởi vì toàn nhà này không biết tình huống thể nào mà còn chưa hoàn toàn cắt điện, trong phòng cũng thực sạch sẽ, chung quanh không có nhiều động vật kỳ quái du đãng.

Kỷ Luân đi theo cô vào trên sô pha ngồi xuống, không nhìn gì khác lại bắt đầu dựa lên người cô, tự nhiên đến giống như bọn họ là tình lữ.

Đối với hắn dạy mãi không sửa, Tần Minh Hoàng đã quen, đứng dậy ngồi đối diện hắn, dẫm chặt đầu gối hắn không cho hắn dời trận địa theo.

"Tiến sĩ, anh mỗi ngày đi theo tôi như vậy, làm đồ ăn cho tôi, lại không ngừng dán lên người tôi, là anh thích tôi đi?" Giọng nói của cô ra vẻ tuỳ tiện, dưới chân tăng thêm chút lực đạo.

Kỷ Luân nhìn cô, mềm mại nói "Đúng vậy, anh yêu em."

Tần Minh Hoàng ".... Tôi cũng không hỏi anh vì sao, bất quá hai chúng ta không thích hợp."

Kỷ Luân nghi hoặc "Chỗ nào không thích hợp? anh có thể trở nên thích hợp." Cô thích hắn thế nào cũng đều có thể, nhưng trước mắt hắn còn chưa phát hiện cô đặc biệt thích bộ dáng gì.

Tần Minh Hoàng trên dưới đánh giá hắn, mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, hình dáng rõ ràng, nhìn qua là hỗn huyết.

Cô chà xát ngón tay, bỗng nhiên bày ra một bộ dáng lang thang nói "Ở quê tôi ấy, theo truyền thống chủ gia đình đều là nằm làm đại gia, trừ công tác cái gì cũng không cần làm, còn đối tượng của người đó thì phải làm việc nhà, quét tước vệ sinh nấu cơm giặt giũ, trên phải hiểu thuận trưởng bối, dưới phải chiếu cố trẻ con, có người còn phải đi ra ngoài làm việc kiếm tiền trợ cấp nuôi gia đình, phải ôn nhu sẵn sóc thiện giải nhân ý, phải hiền huệ mỹ mạo, phải giữ mình trong sạch, phải chịu thương chịu khó ....."

Nói đến đây giọng của cô liền chuyển, nói "Tôi cũng là người truyền thống, cho nên tôi hy vọng một nửa của mình có thể kiếm tiền nuôi gia đình, ôn nhu săn sóc thiện giải nhân ý....."

Cô đem "Truyền thống mỹ đức" phía trước liệt kê ra nói hết một lượt, sau đó tỏ vẻ "Tôi cảm giác anh không phù hợp với tiêu chuẩn, cho nên tôi không thể tiếp thu anh."

Kỷ Luân tiêu hóa một chút lời cô nói, ngơ ngác hỏi cô "Vậy chỗ nào của anh không phù hợp tiêu chuẩn?"

Thuận miệng bịa chuyện, Tần Minh Hoàng muốn tìm ra khuyết điểm, nghĩ một hồi bỗng nhiên ngây ngẩn ra. Ê, đúng vậy, hắn chỗ nào không phù hợp? Chỉ xem mấy ngày nay, xác thật cô vắt chân chờ ăn, cái gì cũng không cần làm, mọi việc đều là tiến sĩ Kỷ Luân làm.

Nhưng thực nhanh cô tìm ra điểm đột phá mới, chơi xấu nói "anh không thể sinh con!"

"À, khụ, là cái dạng này, tôi rất thích trẻ con, nhưng sinh dục đối với thân thể phụ nữ là gánh nặng quá lớn, tôi chịu đau không nổi, cho nên một nửa của tôi tốt nhất có thể sinh con, nuôi con, không để cho con quấy tôi phiền tôi, chỉ vào lúc tôi muốn chơi thì đem đứa bé đến để tôi chơi một lát."

Là người bình thường nghe đến đó đều có thể rõ ràng cô có ý tứ gì, nam tính nhân loại còn chưa đột phá loại được vấn đề sinh đẻ này đâu, cô ngụ ý chính là phá hỏng toàn bộ khả năng của nam nhân, hai chữ cự tuyệt đều viết ở trên mặt.

Tần Minh Hoàng thầm nghĩ, ta nói hươu nói vượn càn quấy như vậy, xem anh còn có thể nói thế nào, có bản lĩnh thì trở mặt.

Cô tình nguyện tiến sĩ Kỷ Luân mạnh bạo với cô, hai người đánh một trận, cũng chịu không nổi hắn mềm, như vậy cô không thể thô bạo động thủ, thật sự khó xử.

Kỷ Luân "Nhưng mà..."

Tần Minh Hoàng lời lẽ chính đáng "không cần nhưng mà, anh không thể thay tôi sinh con, nói cái gì cũng không có tác dụng, chúng ta không thể nào!"

Kỷ Luân có một chút buồn rầu, ủy ủy khuất khuất mà thương lượng cùng cô, "Chờ chúng ta thành công kết hợp, hài tử lớn đến như vậy, anh lập tức thả nó vào trong thân thể của anh nuôi dưỡng, như vậy được không? Em sẽ không đau." Hắn khoa tay múa chân một chút thể hiện kích cỡ như ngón cái.

Bọn họ một chi này dựng dục hài tử không phải là chuyện đơn độc của giống đực hoặc giống cái, mà là hai bên cùng nhau, thông thường là ở trong cơ thể giống cái dưỡng hài tử đến kỳ phát dục, sau đó giống đực tiếp nhận hài tử đặt ở trong túi vỏ cơ thể, tiếp tục cung cấp dinh dưỡng cho toàn bộ kỳ phát dục.

Nhưng mà giống cái của hắn hình như không muốn, hắn còn có thể làm sao bây giờ đây, đương nhiên là nghe cô, trước khi hài tử vào kỳ phát dục, vẫn để chính hắn tới phụ trách.

Tần Minh Hoàng bị hắn nói đến sửng sốt, thiếu chút nữa không theo kịp ý nghĩ của hắn.

Tình huống thế nào, nam nhân này điên rồi sao? Ý tứ của hắn chẳng lẽ là chờ đến hai người bọn họ ngủ, thụ tinh ra trứng, lại nghĩ cách lấy ra bỏ vào trong thân thể hắn, để hắn dựng dục? không phải, hắn dùng cái gì dựng dục? Tử cung nhân tạo? Thế giới này khoa học kỹ thuật phát triển đến như vậy sao, vậy cũng được

Tần Minh Hoàng một trận hỗn độn, đến chân đạp lên đầu gối người ta cũng không tự giác thu trở về, "Người, anh, em.... Bình tĩnh một chút, có thể, nhưng mà không cần thiết, thật sự không cần thiết."

Kỷ Luân thấy cô cự tuyệt, cho rằng cô vẫn không đồng ý, khó xử mà nắm tay cô, "anh thử xem có biện pháp nào để chính anh sinh"

Tần Minh Hoàng "....."

Cô đối với tiến sĩ Kỷ Luân, ấn tượng đã trải qua mấy giai đoạn: hắn thật khờ —— hắn đang giả ngu —— hắn đang giả điên —— hắn thật điên rồi.

Hiện tại cô cảm thấy, người này khả năng thật sự điên rồi, đây là cái giá để có dị năng sao?

"Chúng ta có thể thử một lần, anh có thể có biện pháp." Tiến sĩ Kỷ Luân ông bố có thể sinh con cho cô, gắt gao ôm eo cô.

Mẹ, không phải anh đang nói giỡn, anh nghiêm túc sao! Tần Minh Hoàng dùng sức rút chính mình từ trong lòng ngực hắn ra.

Thật vất vả thoát thân, cô nhốt mình ở trong WC, xoa xoa đầu đầy mồ hôi.

Quá khủng bố, vừa rồi thiếu chút nữa liền nhịn không được đáp ứng rồi, bởi vì cô thật sự quá tò mò nam nhân rốt cuộc sinh con như thế nào, còn chưa từng gặp đâu. Cũng may thời điểm cuối cùng, lý trí ngăn trở cô tìm đường chết đi thử.

Không được, nơi này không thể lại ở tiếp. Hương mỹ nhân chính là má anh hùng, bị hắn nuôi nấng tiếp như vậy, còn không biết có cái kết cục đáng sợ gì đang chờ cô đâu.

Kỷ Luân lại một lần ra cửa tìm đồ cô muốn ăn, Tần Minh Hoàng sau lưng đi theo ra ngoài, nhanh chóng ở trong xe đỗ dưới lâu thu thập một cái bọc nhỏ, cầm vũ khí, bỏ trốn mất dạng.

Lần này cô không lái xe, quần áo nhẹ nhàng đơn giản, không dễ bị bắt.

Hôm nay không có mưa, là trời đầy mây, nhưng Không Hải trên đỉnh đầu, không khí vẫn cứ ướt át, Tần Minh Hoàng cảm giác mình ở trên đường đi một lúc, tóc đều ướt.

Mấy ngày nay, cô ngẫu nhiên nghe tiến sĩ Kỷ Luân nói cái gì thích khí vị của cô, nhưng cô chưa từng ngửi được khí vị gì ở trên người mình, để đảm bảo cô tìm một nơi thật kín đáo đóng chặt trốn một lần, có lẽ như vậy có thể ném rơi hắn.

Gần đó có trung tâm mua sắm, Tần Minh Hoàng thấy bên ngoài đề có rạp chiếu phim. Tiến lên lầu 3, từ trên quầy nước hoa lấy ra mầy bình, phun xì xoẹt trên dưới trái phải lên người mình.

Lúc này dù trên người cô có khí vị mạnh, phỏng chừng mũi chó của tiến sĩ Kỷ Luân cũng không ngửi thấy.

Bị mùi hương nùng liệt hun cho chết khiếp, Tần Minh Hoàng bịt mũi của mình, từ cầu thang bò lên rạp chiếu phim tầng sáu. Cô như nguyện tìm được một sảnh nhỏ đóng chặt, ẩn nấp vào.

Đại sảnh tối tắm nhìn không rõ cái gì, mặt đất trải thảm dày, không khí khô ráo.

Cô biết Kỷ Luân không thích hoàn cảnh này, nơi khô ráo quái vật cũng sẽ rất ít. Thả lỏng mà ngồi vào một cái ghế, đáp tay lên tay vịn.

Cảm giác không phải vải nhung khô ráo ấm áp, mà là mộtloại đồ vật ướt át mềm mại, Tần Minh Hoàng nháy mắt thu tay lại lui ra phíasau, nhưng đã chậm, bàn tay truyền đến kim đâm đau đớn.

Tần Minh Hoàng trong lòng biết không ổn, mở cửa đi đến nơi có ánh sáng, soi lên bàn tay. Mấy tiểu trùng như sợi tơ đen đang xoắn thân mình chui vào trong lòng bàn tay cô, có hai con đã chui vào làn da, có thể xuyên qua làn da nửa trong suốt nhìn thấy một sợi đen tinh tế phía dưới.

Túm lưỡi dao giấu ở bên hông rạch lên tay, Tần Minh Hoàng cau mày lôi những tiểu trùng lẫn trong máu ra.

Nhìn bàn tay máu tươi đầm đìa, cô thấy sốt ruột mà lắc lắc. Vậy cũng quá xui xẻo, sao tùy tiện tìm một chỗ, lại ẩn chứa loại đồ chơi này.

Che lại tay chảy máu, Tần Minh Hoàng đi ngang qua WC của rạp chiếu phim, bỗng nhiên có một đợt tiếng o o, từ mặt tường WC bò ra một con sâu thật lớn.

Thân thể bọc từng mảnh vỏ trứng, hai bên cơ thể mọc ra thứ đong đưa như là vây cá, não bộ, hoặc là cái đuôi vươn một cái chi mềm thật dài, treo cái "đèn lồng nhỏ" lắc lư.

Lại là một con quái vật chưa từng thấy!

Tần Minh Hoàng "Hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch......Mẹ kiếp, nơi này cũng không có hoàng lịch a!"

14 Quay Ngựa

Thứ nấp ở WC rạp chiếu phim cũng là một loại sinh vật Không Hải.

Ở Không Hải, chúng nó bình thường không lớn đến như vậy, nhưng may mắn theo nước mưa rơi xuống đây, nó thích ứng hoàn cảnh lục địa mà còn sống, dưới tình huống không có thiên địch, phát sinh dị biến càng ngày càng lớn, đã từ tiểu đáng thương tầng dưới chót biến thành kẻ săn mồi hung hãn.

Tần Minh Hoàng chạy chối chết trên hành lang, đồ vật kia bị mùi máu cô hấp dẫn, đuổi sát cô không bỏ. Cô vài lần muốn dùng côn sắt trong tay đánh nó, nhưng thứ này hoặc là bám vào trên tường lắc lư, hoặc là bò lên trên trần nhà làm cô không với tới.

Chạy một lúc, Tần Minh Hoàng thấy quầy kiểm tra về phía trước, nhảy lên dẫm lên mặt bàn, xoay người một cái, lợi dụng lực vừa giẫm nhào lên đại trùng trên trần nhà.

Côn sắt xẹt qua trần nhà, lại hung hăng nện lên người con trùng, đập nó rơi xuống mặt đất. Cô và sâu một trước một sau rơi xuống, vừa rơi xuống đất liền bổ thêm một côn, đập con trùng này cơ hồ đứt thành hai đoạn.

Nhìn đáng sợ, nhưng đánh chết cũng không tốn công, Tần Minh Hoàng xem ra đại gia hỏa loại này còn không khó chơi bằng vật nhỏ như sợi tóc nhìn không rõ ở đại sảnh.

Không quản con sâu hấp hối đang hơi hơi run rẩy thân thể, Tần Minh Hoàng buông côn sắt ra. Máu tươi dính trên gậy, trên người, tay có chút dính nhớp, vừa rồi thiếu chút nữa không cầm chắc, cô nắm tay vặn một vặn.

Nơi này phong thuỷ không tốt, đổi chỗ rồi lại nói.

....... Quanh đây không có nơi nào phong thuỷ tốt!

Liên tục tìm vài chỗ, mỗi lần đều có thể dẫn ra sinh vật kỳ quái nấp ở chung quanh, cô đều hoài nghi trên người mình có phải bôi chất dẫn dụ gì hay không.

Căn cứ lúc đi cùng tiến sĩ Kỷ Luân, cô cũng không phát hiện góc nào trong thành phố này ẩn nấp nhiều đồ vật chưa từng thấy như vậy.

Thở hồng hộc mà buông côn sắt, dựa vào cây gậy nghỉ ngơi, Tần Minh Hoàng đạp một chân lên sinh vật có chi nhỏ đã chết trên mặt đất, nắm thật chặt băng vải bị ngấm máu ướt sũng trên tay.

Cô có chừng mực, vết dao đâm không sâu, nhưng tay vẫn luôn phải dùng sức đè ép, cho nên không ngừng xuất huyết.

Hiện giờ cô ở dưới một cái cầu vượt, chung quanh chính là rất nhiều cửa hàng bị phá hư cửa, bên trái dưới chân là sinh vật có chi nhỏ vừa bị đánh chết. Cô đi về phía bên phải trống vắng, tâm nói nơi này mênh mông vô bờ nên sẽ không nhảy ra sinh vật kỳ quái gì nữa.

Ánh mắt chuyển sang vách tường, bỗng nhiên cô chú ý tới trên vách tường có một khối vỏ tường to sắp bóc ra, chung quanh thấm ra vệt nước bất quy tắc.

Khối " Vỏ tường" đó đột nhiên mấp máy lên, Tần Minh Hoàng lúc này mới phát hiện đó không phải vỏ tường gì, căn bản chính là một sinh vật nhuyễn thể dày nửa tấc dài mấy mét, trải ra giống một bức tường!

Cô không nói hai lời liền quay đầu chạy. Không phải cảm thấy mình đánh không lại, mà là cảm thấy hẳn là nên bảo tồn thể lực, dọc theo đường đi quả thực cô chính là đi Tây Thiên lấy kinh, sắp trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn.

Lúc này Kỷ Luân đang khắp nơi tìm kiếm tung tích giống cái của mình.

Hắn xem ra bọn họ lúc trước vẫn ở chung tốt đẹp, giống cái sở dĩ muốn đi là bởi vì không hài lòng hắn không thể một mình gánh vác trách nhiệm sinh hài tử. Hắn buồn rầu mà bỏ xuống nguyên liệu làm đồ ngọt để lấy lòng giống cái, biến thành nguyên hình du tẩu ở trong thành thị tìm kiếm tung tích giống cái.

Không Hải đến càng gần, hắn có thể bay càng cao ở trong không trung, nếu Không Hải rơi mưa xuống, thậm chí hắn có thể trực tiếp nhờ nước mưa trở lại Không Hải trên đỉnh đầu.

Tương tự như vậy, hắn cách Không Hải càng xa, trạng thái càng uể oải, chỉ có thể sinh hoạt ở trong nước, hoạt động ở quanh hồ nước. Cho nên trước lúc Không Hải chưa bao trùm khu 118, hắn mới có thể bị nhốt ở hồ nước trong căn cứ.

Hôm nay trời không mưa, trong không khí hơi nước không đủ, hắn bay cũng không cao, nhưng di chuyển thật sự rất nhanh.

Sở dĩ nóng vội như vậy, là bởi vì hắn ngửi được hơi thở nôn nóng của giống cái, cùng với hương vị thể dịch của cô.

Không khí ướt át, mang đến khí vị bất đồng cho thành phố Nhân Lai. Ở trong Không Hải, hắn có thể nhận thấy hơi thở sinh vật biển ở bên ngoài mấy km, tới mặt đất, mượn dùng hơi ẩm, hắn chỉ có thể ngửi được khí vị chung quanh.

Đúng là loại khí vị như ẩn như hiện, không rõ ràng này làm hắn vội đến sắp điên.

Giống cái của hắn bị thương, cô lâm vào nguy hiểm! Thiên tính thúc giục hắn nhanh chạy tới bảo hộ giống cái, cũng thôi phát hung tính của hắn.

—— nói chung, trừ lúc kiếm ăn, chủng tộc hắn đại bộ phận thời gian đều là vô hại, được coi là chủng tộc hữu hảo nhất ở Không Hải.

Bất quá hiện tại, các chi của hắn bình thường trong suốt mượt mà giờ đã biến thành màu tím lam mang theo kịch độc, làn da trên các chi nhô lên đá nhọn gai sắc lởm chởm, cái miệng khổng lồ vẫn luôn che giấu đều như ẩn như hiện lộ ra mấy tầng răng nhọn dạng bánh xe nghiền.

Rốt cuộc, hắn ngửi được hơi thở nồng đậm của giống cái, cũng thấy cô đang vật lộn với một con sinh vật nhuyễn thể dạng phiến mềm mại.

Hắn phát ra tiếng kêu phẫn nộ, múa may toàn bộ các chi của mình bơi tới.

Tần Minh Hoàng đang cảm thấy cố hết sức, loại mềm mại không có xương này, đến chân tay đầu đều không có, phân không rõ bộ phận nào trên thân thể là nhược điểm, thật sự quá khó chơi.

Đặc biệt nó lớn như vậy, tốc độ lại nhanh, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể thoát khỏi bị nó đuổi theo. Mang theo nước ướt lộc cộc, thân thể mềm mại trơn tuột, cô chỉ có thể dùng côn sắt thọc vào những chỗ nó bọc lấy.

Thình linh xảy ra tiếng kêu chói tai, đồng thời dọa kinh sợ cô cùng sinh vật nhuyễn thể đó. Cô còn không rõ lắm đã xảy ra cái gì, sinh vật nhuyễn thể đã do dự mà buông cô ra, tựa hồ muốn chạy trốn, mép rìa hơi mỏng chui vào khe hở trên mặt đất.

Tần Minh Hoàng nhân lúc này lui ra phía sau vài bước, thấy rõ sinh vật phát ra tiếng rít —— một quái vật thật lớn thật đáng sợ!

Cô không thể hiểu được bắt đầu vào thành phố này, cự ly xa gần từng nhìn thấy mấy chục loại quái vật khác nhau, chỉ gia hỏa màu tím lam trước mặt này có hình thể khổng lồ nhất.

Những chi của nó thô tráng như rắn biển, hung ác mà bổ nhào vào sinh vật nhuyễn thể vừa rồi cùng cô triền đấu, nắm nó lên, như là xé một cái chăn đơn mà xé nó thành từng khối nhỏ vụn.

Từ trong thân thể sinh vật nhuyễn thể tràn ra dịch nhầy chảy đầy đất, Tần Minh Hoàng như trong mộng mới tinh, trong lòng kêu khổ không thôi. Thứ này nhìn dáng vẻ cô thật đánh không lại! Chạy trốn thôi.

Nhìn thấy giống cái của mình bị thương khó chịu, bạch tuộc lớn cảm giác thân thể của mình sắp bị vò nát, đau lòng đến cực điểm, cho nên hắn lựa chọn vò nát địch nhân thương tổn cô.

Nhưng đột nhiên giống cái chạy trốn đã đánh thức thần trí của hắn, hắn ném xuống mảnh vụn đang bị các chi quấn lấy, bổ nhào vào trước giống cái, ý đồ trấn an cô bị sinh vật đó dọa đến.

Tần Minh Hoàng thật không bị cái chết thê thảm của "Chăn đơn" dọa đến, cô là bị hắn dọa rồi.

Các chi nhiều đáng sợ như vậy, đồng thời vọt tới cô, tựa hồ muốn cho cô một cái ôm ---- vừa rồi thứ bị các chi này ôm đến, hiện giờ thân thể còn rơi rớt tan tác trên mặt đất đây!

Cô mới vừa giơ lên ống thép trong tay chuẩn bị tự cứu, liền thấy những cái chi lao tới đây nhanh chóng phai màu trở nên nửa trong suốt, bên ngoài khôi phục bộ dáng nhu hòa trơn nhẵn, đồng thời dừng lại ở trước mặt cô, trong đó một cây mềm như bông đáp đáp lên cái tay cô bị thương đổ máu.

Tần Minh Hoàng nháy mắt cảm giác kì quái, động tác quen thuộc này làm cô nghĩ đến thứ trong hồ nước ở căn cứ, biết ẩn hình...... bạch tuộc

Không thể nào? Cô nhìn các chi bạch tuộc trước mặt, biểu tình thay đổi liên tục, cũng không động đây.

Thấy cô không bài xích, chi bạch tuộc nửa trong suốt chậm rãi, chậm rãi nhiễm một tầng màu vàng nhạt, bạch tuộc màu vàng chữa lành giống như thái dương, còn đang tán ra nhiệt độ ấm áp.

Tần Minh Hoàng thanh thanh giọng nói: "Ngươi..... Là con bạch tuộc trong căn cứ kia?"

Nguyên hình không dễ giao lưu, xác nhận cô an toàn, bạch tuộc lớn tìm lại lý trí lập tức biến trở về bộ dáng Kỷ Luân, chỉ có mấy cái chi một chốc một lát còn chưa thu hồi về.

Hắn cẩn thận mà giấu những cái chi bay múa đó vào trong thân thế, sợ giống cái bởi vì nguyên hình của hắn khó coi mà chán ghét hắn, nhanh chóng khoác lên lớp da nhân loại, đồng thời vẻ mặt dịu ngoan gật đầu, "Là anh."

Đột nhiên người sống đại biến, cảnh tượng có thể nói là ma huyễn.

Tần Minh Hoàng kinh sợ, ngơ ngác nhìn những chi đó biến mất ở trong thân thể Kỷ Luân.

Bạch tuộc biến thành người?

Vv! hắn vừa mới thừa nhận hắn là bạch tuộc?

Tần Minh Hoàng đời này thời khắc mê hoặc nhất, lần thứ hai đổi mới.

Cô nhớ tới mình xem video bạch tuộc biến thành sửa, nhớ tới lúc trước "Kỷ Luân" bị đánh choáng sau đó thay đổi bộ dáng, nhớ tới dọc đường làm thế nào cũng không ném rơi hắn, nhớ tới mấy ngày này cùng hắn ở chung..... Cô vẫn luôn cảm thấy Kỷ Luân kỳ quái nói không nên lời, cả người đều không thích hợp, bởi vậy trước sau bảo trì cảnh giác với hắn, muốn rời xa hắn.

Hiện tại cô mới hiểu được, loại cảm giác mâu thuẫn không thích hợp này đến từ nơi nào.

Hắn rõ ràng không phải người, lại học làm người, chỉ học được bề ngoài, cho nên mới có cảm giác quỷ dị.

Lúc trước cô đã đoán sai, hóa ra không phải dị năng, là dị hình! Trời ạ, đây là thứ tồn tại phi nhân loại gì!

Cô từ nhỏ gan lớn, lúc trước làm thị nữ đã rất tỏ mò với Thị Thần không phải người, bất quá đó là lão tổ tông cô tôn kính, cô không có cái gan chó đi quan sát cẩn thận, nhưng hiện tại có thứ này đưa tới cửa.

Kỷ Luân có thể nhận thấy được giống cái của mình không ngừng tản mát ra rất nhiều khí vị phức tạp, hắn muốn trấn an cô, để cô không sợ hãi, nhưng cẩn thận cảm giác, hắn phát hiện cô không sợ hãi, ngược lại cô tựa hồ thực hưng phấn.

Hắn không quá có thể lý giải, nhịn không được nắm cái tay bị thương của Tần Minh Hoàng, vẻ mặt đau lòng mà nhìn.

Tần Minh Hoàng không giống như trước kia rút tay rời xa hắn, mang theo ánh mắt cẩn thận lại nóng lòng muốn thử nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn mổ hắn ra toàn bộ, xem cho rõ ràng cặn kẽ.

Bị "nóng rực" mà nhìn chăm chú như vậy, Kỷ Luân trở nên vui sướng, các chi trong thân thể đều muốn vươn ra lắc lư, nhưng hắn nhịn xuống.

Hai người cứ như vậy vẫn duy trì một loại hài hòa quỷ dị, trở lại căn nhà đã ở hai ngày.

"Thân ái, em chảy thật nhiều máu, anh giúp em xử lý một chút."

Tần Minh Hoàng sắc mặt vi diệu, "anh xử lý như thế nào?"

Không làm cô thất vọng, Kỷ Luân quả nhiên không phải người bình thường, không đi lấy hòm thuốc rửa sạch băng bó cho cô, mà từ trong thân thể chui ra một chi dán ở trên bàn tay cô, chậm rì rì bao vây tay cô vào lớp thịt mềm mại lành lạnh.

Tần Minh Hoàng: "!"

Cô ngạc nhiên động động ngón tay, cảm giác được bàn tay ngứa bị bao vây lại, giống như có rất nhiều đồ vật tròn tròn ở bên trong dán vào tay cô, những lớp thịt mềm mại đó còn từ khe hở ngón tay chui vào, mỗi một tấc đều được chiếu cố tới.

Chờ đến cái chi biến thành màu đỏ nhàn nhạt mới lưu luyến mà lùi về, Tần Minh Hoàng giơ tay mình lên nhìn, trắng đến sáng lên, sạch sẽ, chung quanh miệng vết thương bị xé rách đổ máu bao trùm một tầng màng hơi mỏng.

Cô duỗi tay đè đè miệng vết thương, thế nhưng cũng không đau.

Lăn qua lộn lại nhìn tay mình, Kỷ Luân bỗng nhiên dựa vào gần cô nói: "không thể sinh hài tử là anh không đúng, em có thể đánh anh, nhưng mà đừng rời khỏi anh."

Tần Minh Hoàng: "....." Đây là cô vợ hèn mọn gì lên tiếng?

Cô mới nhớ ra mình và bạch tuộc này có chút cảm tình gút mắt nói không rõ, lúc trước còn tham thảo vấn đề liên quan đến sinh trẻ con.

Hiện giờ vấn đề là hắn còn không phải người, làm thế nào cùng cô sinh ra tình cảm, mà phần tình cảm này, toàn bộ quá trình cô cũng không hề có cảm giác tham dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro