V-C15-C16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15 Đối Tượng

Kỷ Luân đi phòng bếp nấu cơm cho cô, Tần Minh Hoàng còn đang tự hỏi vấn đề này.

Cô và bạch tuộc lớn ở chung không lâu, chỉ có ban đầu từng giúp nó rửa sạch hồ nước, cho nó ăn một chút.

Chẳng lẽ hắn cảm thấy cô là người tốt, cho nên mới thích cô? Hiểu lầm này cũng thật lớn, cô rửa sạch hồ nước thuần túy chính là nhàn rỗi nhàm chán, mới vừa xuyên qua không tìm chút việc để làm thì không dễ dọn dẹp suy nghĩ.

Kỷ Luân ở trong phòng bếp biến về nguyên hình, vươn ẩn chi của mình ra băm xuống một đoạn.

Ẩn chi vốn dĩ chính là cho giống cái ăn, dùng để cô bổ sung dinh dưỡng, lúc trước cô từng ăn một nửa, hiện giờ bị thương, vừa vặn lại lấy ra một chút mới mẻ cho cô bồi bổ.

Hắn trong lòng tràn ngập thương tiếc cùng yêu thương đối với giống cái nhỏ yếu, dựa theo thực đơn miêu tả, đối chiều ký ức nhân loại trong não gần đây mới tiêu hóa, đem khối ẩn chi lớn này cắt thành miếng nhỏ, làm thành một đĩa bạch tuộc nướng tương.

Thực nhanh hắn đưa cơm tình yêu dinh dưỡng lên bàn ăn, Tần Minh Hoàng đang suy nghĩ vấn đề, thất thần mà ăn một miếng.

Kỷ Luân ôn ôn nhu nhu mà nhìn cô, "Cho em bổ sung dinh dưỡng, ăn vào vết thương thực nhanh có thể khỏi, ăn nhiều một chút."

Tần Minh Hoàng cảm giác lời này nghe không phải rất hợp vị, nhai nhai, động tác cô nhấm nuốt bỗng nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn bàn bạch tuộc nướng tương.

Bạch tuộc.

Bạch tuộc?!

Cô nghĩ tới mình còn từng ăn chân bạch tuộc của con bạch tuộc lớn trước mặt này. Bất quá vấn đề lớn nhất không phải ở đây, mà là một đĩa bạch tuộc này hương vị quá độc đáo, đặc biệt giống lúc trước cô đã ăn lần đó.

Cho nên, khả năng cũng là dùng chân hắn làm ra.

Tự cắt thịt làm cho cô ăn?! Thao tác này thực sự chấn động đến cô, thế nhưng yêu đến khắc cốt minh tâm như vậy sao?!

Đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng không thơm, lương tâm còn ẩn ẩn đau đớn.

"Tôi nói......"

"Ừ?" Kỷ Luân thấy cô ngẩng đầu, cầm lấy khăn giấy lau chùi nước chấm bên miệng cho cô, quả nhiên làm được "Ôn nhu hiền huệ" như lúc trước cô nói bừa.

Tần Minh Hoàng có vô số vấn đề muốn hỏi, cuối cùng chi nghẹn ra vấn đề quan trọng nhất: "anh cũng ăn người sao?"

Kỷ Luân có một chút khó xử, "Người không ngon lắm, em yêu cầu anh ăn người sao?"

Người không ngon lắm, tỏ vẻ hắn từng ăn. Nhìn khuôn mặt tiến sĩ Kỷ Luân này, Tần Minh Hoàng nuốt nuốt nước miếng, hiểu ra hắn đã ăn ai.

"không cần, tôi không có cái nhu cầu này." Cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, "Cho nên dù chúng ta cãi nhau, tôi không muốn cùng anh ở bên nhau, anh cũng sẽ không ăn tôi đúng không, rốt cuộc người khó ăn mà."

Kỷ Luân nhìn cô, lộ ra tươi cười hiền lành, "Em là giống cái của anh, không giống những nhân loại khác."

"Nếu em không muốn cùng anh ở bên nhau, anh sẽ u buồn mà chết..." Ngữ khí của hắn trở nên ưu thương mà hạ xuống.

Tần Minh Hoàng tấm tắc hai tiếng, "Thảm như vậy a."

Kỷ Luân tiếp theo nói: "Trước khi anh chết, anh sẽ ăn luôn em." Tần Minh Hoàng tươi cười dần dần biến mất, thảm vẫn là cô thảm.

Nghĩ lại nghĩ, cô tươi cười trở lại, kỳ thật cũng không phải không được a!

"Nếu anh yêu em như vậy, em có thể cùng anh thử xem, còn nhớ rõ lúc trước em nói ra yêu cầu không, chỉ cần anh có thể làm được một ngày, thì một ngày vẫn là đối tượng hợp pháp của em!"

Tần Minh Hoàng lý giải là từ đây cô có thể tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm, gần gũi quan sát bạch tuộc có thể biến thành hình người đến tột cùng có bao nhiêu thần kỳ, cứ thế mở rộng tầm mắt, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ cùng tâm lý tìm kiếm cái lạ của mình.

Nhưng cô không nghĩ tới Kỷ Luân có lý giải hoàn toàn bất đồng với chuyện này.

Học làm người còn chưa bao lâu, vì làm giống cái của mình vừa lòng, hắn đang không ngừng hút vào tri thức, trong quá trình khó tránh khỏi hút vào một ít tri thức kỳ quái.

Ví dụ như lý giải đối với dịu dàng hiền huệ, liền có một chút vấn đề.

Tần Minh Hoàng ở trong vườn hoa dưới lầu dạo qua một vòng, kéo trở về một con sinh vật có chi nhỏ, chuẩn bị nhờ Kỷ Luân hỗ trợ phân biệt xem có thể ăn được hay không. Cô hát nhỏ đi đến ngoài cửa phòng bếp, một khắc thấy Kỷ Luân kia, cả người bỗng nhiên chấn động, cứng đờ tại chỗ, sinh vật to bằng chậu rửa cầm trong tay mặt rơi trên mặt đất.

Cô khiếp sợ mà đem ánh mắt từ hai cánh mông dẫn người ta chú mục dịch lên trên, nhìn thấy phần lưng nam nhân có hình dạng rất là xinh đẹp.

Đây..... Đây là! Mặc mỗi tạp dề!

Thất thanh Tần Minh Hoàng chấn động mà thấy Kỷ Luân quay lại chính diện, hình thức tạp dề lại làm thân hình cô lay động một chút.

Cô biểu tình cổ quái, nghẹn đến mức như toàn bộ sụp đổ, "anh, đây là, học ở đâu?"

Kỷ Luân không biết vì sao cô phản ứng thế này, nghe vậy đưa cho cô một quyển tạp chí. Quyển tạp chí này Tần Minh Hoàng thấy quen mắt, hai ngày trước cô thường xuyên cầm ở trong tay lật xem, tạp chí người lớn giết thời gian đây mà.

Trong đó một tờ tranh minh hoạ chính là mỹ nữ tạo hình thế này, xứng với câu chuyện trong đó hình dung mỹ nữ này xác thật dùng "Dịu dàng hiền huệ" linh tinh để mô tả.

Trầm mặc một lát, Tần Minh Hoàng khép tạp chí lại, đối diện đôi mắt thuần khiết của Kỷ Luân, đau kịch liệt nói: "Sinh ra làm người, em thực xin lỗi. Nhân loại thật là quá dơ bẩn!"

Đến bạch tuộc còn có thể ô nhiễm!

Tần Minh Hoàng quyết định, không bao giờ xem loại tạp chí không ra gì này nữa, từ trong phòng chủ nhân nhà này, cô lấy ra một tá tạp chí mẫu nam, say sưa nhìn.

Kỷ Luân kéo dụng cụ vệ sinh quét tước trong nhà, lúc trước hắn muốn xây cho giống cái một cái sào huyệt như của chủng tộc bọn họ, nhưng trong trí nhớ nhân loại, sào huyệt chính là nhà ở như vậy, hắn đành phải vâng theo tập tục của một nửa kia.

Thiên tính cho phép, bọn họ xây dựng sào huyệt đều ở hải vực sạch sẽ ấm áp nhất, phần lớn giống cái đều thích ở trong sào huyệt không nhúc nhích, cho nên giống đực thông thường sẽ thực chăm chỉ vật vả mà xử lý sào huyệt, xây dựng ra hoàn cảnh thoải mái.

Nhập gia tùy tục, Kỷ Luân học xong sử dụng máy hút bụi, cây lau nhà, các loại công cụ.

Lúc hắn rửa sạch sào huyệt, không ngừng có thể nhận thấy xung quanh giống cái phân bố ra hơi thở sung sướng, cô tựa hồ thực thích quyển sách trên tay. Kỷ Luân đi qua bên cạnh, cẩn thận quan sát, phát hiện giống cái đang xem một ít hình ảnh nhân loại. Đã hiểu, cô thích những bộ dáng đó.

Trong mắt Kỷ Luân, nhân loại khác nhau kỳ thật rất nhỏ, lớn lên đều không sai biệt lắm, hắn tỉ mỉ quan sát ra khác biệt nhỏ bé trong đó, nhéo nhéo mặt mình.

Tần Minh Hoàng phát hiện Kỷ Luân đứng ở bên cạnh mình một lúc vẫn không nhúc nhích, tay lật hình ảnh mẫu nam không khỏi hơi hơi chần chờ. Không phải chứ, chẳng lẽ hắn biết ghen sao, cô xem hình ảnh nam nhân khác hắn sẽ không cao hứng? Vậy cũng quá nhân tính hóa đi.

Cô nhanh chóng liếc mắt một cái lại thu hồi.

Gì? Vừa rồi liếc mắt một cái, mặt hắn hình như rất không hợp? Không phải sắc mặt không đúng lắm, mà là mặt không đúng lắm.

Tần Minh Hoàng ngẩng đầu nhìn kỹ, thở dốc vì kinh ngạc. Cúi đầu nhìn tạp chí trong tay mình, lại ngẩng đầu nhìn mặt Kỷ Luân.

Hắn thay đổi khuôn mặt thật giống như là thân thể tiến sĩ Kỷ Luân đột nhiên thay đổi đầu nam người mẫu, màu sắc làn da cũng không giống nhau.

Hơn nữa cái đầu nam mẫu này nhìn qua kì quái, cứng nhắc lại đờ đẫn, biểu tình tà mị tươi cười đọng lại thành hình ảnh, từ góc độ nào đó nhìn qua, còn có vẻ tan vỡ.

Điểm này không thể trách Kỷ Luân, dù sao cũng là hình ảnh phẳng, chỉ có một góc độ, để hắn bằng vào hình ảnh này biến hóa ra hiệu quả lập thể giống nhau như đúc là không có khả năng, trừ phi ăn luôn giống như tiến sĩ Kỷ Luân, như vậy hắn mới có thể biến ra hiệu quả hoàn mỹ.

Tần Minh Hoàng: "anh...... có thuật biến hình không tồi, ha ha."

Cô cười gượng hai tiếng, lật một tờ, thấy chân dung một mỹ nữ, cô em tóc vàng nóng bỏng, lớn lên thật xinh đẹp.

Không đúng. Trong đầu hiện lên cái ý niệm này, đồng thời, cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Kỷ Luân, hắn đang ở niết mặt mình, cô trơ mắt nhìn hắn đem đầu tiến sĩ Kỷ Luân tạo thành bộ dáng cô em tóc vàng nóng bỏng.

Tần Minh Hoàng: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha?"

Cô thiếu chút nữa đã bị thuật đổi đầu của hắn làm cho cười phun.

Cô em tóc vàng nóng bỏng nhìn cô lộ ra biểu tình trìu mến.

"Xin anh đổi về đi thôi." Tần Minh Hoàng che lại đôi mắt mình bị cay đến mù.

Bởi vì cô có hành vi lật xem những tạp chí đó, Kỷ Luân nhận định cô thích mấy thứ kia, lúc Tần Minh Hoàng không chú ý, hắn thực nhanh xem xong cả đống rồi.

Vào ban đêm, Tần Minh Hoàng ở trong phòng tắm tắm rửa, cảm giác mu bàn chân bỗng nhiên chảy quá một đồ vật mềm như bông. Cô híp mắt nhìn, là từ dưới đường nước vươn ra một cái xúc tu.

Cô lấy dao đặt bên cạnh, chặt đứt xúc tu, nhét đoạn bị chém của nó về lại đường nước, sau đó tiếp tục tắm rửa.

Mang theo một thân nhiệt khí, cô xoa xoa tóc từ trong phòng tắm đi ra, giương giọng nói: "Ngư ca, cổng thoát nước WC có thứ gì sờ chân em..... phi!"

Từ trong phòng Kỷ Luân đi ra, cái gì cũng không mặc, cầm một lọ tinh dầu.

Tần Minh Hoàng: "Đây lại là tình huống thế nào?"

Kỷ Luân: "anh nhìn thấy, mát xa tinh dầu thực thoải mái."

Nói rồi giao tinh dầu cho cô, tự mình vào WC, Tần Minh Hoàng nhìn thân thể hắn vỡ ra một cái khe hở, từ bên trong vươn một cái chi chui vào ống dẫn, kéo ra một con trùng vỏ cứng màu đỏ to bằng cánh tay. Sâu lúc bị hắn kéo lên đã chết, hắn thuận tay quăng ra ngoài cửa sổ.

Hắn thong dong mà làm hết thảy, như là người bình thường giết chết một con gián bình thường.

Tần Minh Hoàng giơ vòi hoa sen súc rửa chi cho hắn, lật xem tinh dầu trên tay, tò mò hỏi: "anh muốn xoa bóp mát xa cho em cũng không cần cởi hết như vậy đi?"

Kỷ Luân: "Hình ảnh đều là cởi thành như vậy."

Không cần phải nói, hắn lại lật đến sách vở người lớn gì đó.

Tần Minh Hoàng ngay lập tức cự tuyệt hắn, lời lẽ chính đáng tỏ vẻ: "Em là người đứng đắn, không cần anh mát xa như vậy, nếu anh nhất định phải làm, mời biến thành nguyên hình đi."

Bạch tuộc mát xa sư lập tức khởi động.

Vì không để trường hợp trở nên quá mức không ổn, Kỷ Luân không hoàn toàn biến về nguyên hình, tốt xấu còn để lại dạng người, chỉ trong thân thể có vài cái chi duỗi ra.

Ghé vào trên đệm, Tần Minh Hoàng trong tay cầm một cái gương, dùng gương nhìn về kĩ thuật viên bạch tuộc phía sau lưng. Vị kỹ thuật viên này vừa mới nhậm chức, không có kinh nghiệm, kỹ thuật không tốt lắm, động tác quá cẩn thận, lực đạo quá nhẹ.

Tần Minh Hoàng cảm thấy hắn sợ hãi rụt rè như vậy là sợ ấn hỏng cô, chống cằm thuận miệng trêu chọc một câu: "Phục vụ này không được a, một chút cảm giác cũng không có, tôi muốn đòi lại tiền.

Dùng mấy cái chi ấn lưng ấn chân cho cô, Kỷ Luân nghe vậy ngẩn người, hồi tưởng một phen, lại dùng tri thức học được tìm được cách ứng đối trả lời, hắn nói: "Còn có phục vụ khác, càng đắt hơn một chút, lão bản muốn hay không?"

Tuy rằng không biết cụ thể là phục vụ gì, nhưng trả lời là dạng này khẳng định không tệ.

Tần Minh Hoàng: "..." Sao anh lại thuần thục như vậy? Thế nhưng theo được với tôi đây đã duyệt vô số phim xe tốc độ như này?

Ở chung như vậy làm Tần Minh Hoàng cảm thấy có chút kỳ diệu. Bất đồng giữa chủng tộc cũng có thể lý giải sinh hoạt của nhau sao? không hiểu, nhưng nếu có ý đồ lý giải, hình như sẽ trở nên đặc biệt buồn cười.

Cô nhìn hắn giống như là đang nhìn một con yêu quái có thể biến thành hình người, cảm thấy mới mẻ lại hiếm lạ.

Trong miệng nói làm đối tượng của hắn, trong lòng chính là cảm thấy chơi vui mà thôi, cũng không phải thật.

Coi chuyện này là thật, bạch tuộc lớn vào buổi tối chen đến bên người cô, muốn cùng ngủ với cô.

Chơi hắn một ngày, Tần Minh Hoàng không dễ cự tuyệt. Cô tâm nói, vậy không tốt đâu, muốn cô ăn bạch tuộc cũng thôi, ngủ bạch tuộc cô thật không hạ thủ được a.

Cô từng nghe nói chuyện xưa, dũng sĩ từng ngủ yêu quái vẫn chỉ có một Hứa Tiên mà thôi.

16 Ngủ

Tần Minh Hoàng từ trước đến nay đều cảm thấy mình gan lớn, lúc trước vừa tới thế giới này, phát hiện trong ao có một đại gia hỏa biết ẩn thân, cô đến lông mày cũng chưa nhăn một chút, còn dám dùng súng bắn nước bắn nó chơi.

Sau lại suốt dọc đường, cô cũng không bị bạch tuộc lớn ngụy trang thành tiến sĩ Kỷ Luân hù chết, đi vào thành phố gặp phải vô số quái vật lớn nhỏ chưa bao giờ gặp, sinh hoạt ở trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía, tùy thời sẽ bị công kích, còn chính mắt chứng kiến bạch tuộc biến thành người, cô cũng không điên.

Chính là, đến cô có cường độ trái tim như vậy, một giấc ngủ dậy phát hiện trên giường mình phủ kín đầy bạch tuộc, thân mình ở dưới đống chân bạch tuộc, bị mấy cái chi chặt chẽ quấn lấy, trái tim vẫn nhịn không được ở trong ngực đập thật mạnh vài cái.

Bạch tuộc quá lớn, cơ hồ nửa thân thể đều rơi trên mặt đất, chen ở trên giường chỉ là non nửa các chi, các chi này lúc trước nửa trong suốt biến thành một loại màu đỏ tươi đẹp thuần túy, tươi đẹp như máu. Tần Minh Hoàng chỉ cảm thấy mình nằm ở trong chăn giường đỏ thẫm, trên người cái thảm cũng đỏ, vừa mở mắt thiếu chút nữa bị hù chết.

Cô đã biết bạch tuộc Kỷ Luân có đôi khi sẽ theo tâm tình tốt xấu biến hóa màu sắc trên người, cô từng thấy hắn biến thành cái loại hồng nhàn nhạt, màu sắc tâm thiếu nữ như vậy hẳn là đại biểu cho vui vẻ.

Màu lam nhạt nhẽo là u buồn hoặc là thương tâm; màu vàng tản ra hơi thở ấm áp, theo hắn nói là ý tứ an ủi.

Màu đỏ rực tươi đẹp này lại là tình huống thế nào?

Bạch tuộc lớn màu đỏ đang ngủ. Chủng tộc bọn họ nghỉ ngơi, đi ngủ không quá giống nhân loại, bọn họ không cần ngủ mỗi ngày, dưới tình huống cảm thấy mỏi mệt có thể lựa chọn ngủ trong thời gian ngắn, vài phút cũng có thể đủ nghỉ ngơi, mặc dù là hình thái gì đều có thể nhanh chóng khôi phục tinh thần.

Còn hoàn toàn biến trở về nguyên hình, lâm vào "Giấc ngủ" thật sâu, chỉ có ở tình huống bọn họ cảm thấy thực thoải mái an tâm mới có thể xuất hiện.

Lâm vào giấc ngủ sâu, Kỷ Luân sở dĩ biến thành màu đỏ tươi đẹp, đại biểu cho hắn vô cùng, vô cùng, vô cùng cao hứng.

Giống như nhân loại sẽ tô trái tim thành màu đỏ, sẽ dùng hoa hồng màu đỏ tươi đẹp biểu đạt tình yêu, bạch tuộc biến thành màu đỏ rực cũng đang đắm chìm trong hạnh phúc —— hết thảy này đơn giản là vì giống cái cũng không cự tuyệt hắn thân cận, thậm chí cô còn có vẻ thích hắn.

Kỷ Luân cũng không ngốc, hắn biết rõ thái độ của giống cái đối với hắn. Hắn không hiểu nhân loại, nhưng thân thể người bởi vì các loại cảm xúc mà biến hóa, phân bố ra hơi thở là rất rõ ràng, sẽ không giả dối.

Có loại người cười nói thích, đáy lòng lại âm thầm chán ghét; có người mặt ngoài không thích, nội tâm lại ức chế không được yêu thích. Toàn bộ hư tình giả ý và làm bộ làm tịch, ở trong cảm giác của Kỷ Luân không có chỗ nào che giấu.

Giống cái của hắn lần đầu tiên đi tới bên cạnh cái ao chứa hắn liền tán ra khí vị tự do tự tại của gió. Không Hải chưa bao giờ có "gió", cho nên khí vị đặc thù này lập tức bắt được hắn.

Tộc bọn dựa theo khí vị để lựa chọn bạn lữ của mình, nhưng hắn du đãng ở Không Hải, ngửi được nhiều khí vị bất đồng như vậy, lại không tìm thấy thứ mình thực thích. Không Hải lớn như vậy, nhiều chủng tộc và sinh mệnh như vậy, không có khí vị gì có thể làm hắn sinh ra ý tưởng muốn luôn lưu lại bên cạnh đối phương.

Khi cô bài xích sợ hãi, hơi thở như là cuồng phong, từ chối hắn tới gần, nhưng hắn vẫn bám riết không tha mà đi theo, cho dù phải cuốn vào cuồng phong làm hắn thống khổ này.

Khi cô tò mò, là gió nhẹ như có như không, nhẹ nhàng đụng vào hắn, lại thực mau rời đi, tới tới lui lui, như là đang chơi đùa.

Mà lúc cô vui sướng, gió ngay cả lúc ngủ cũng mềm nhẹ lay động không dứt, giống như hải lưu Không Hải ấm áp, thổi cho hắn choáng váng.

Trong khoảng thời gian này hắn đuổi theo cô, cô chuyển biến yêu ghét hắn đều rõ ràng. Khí vị của cô từ lúc bắt đầu là cuồng phong chậm rãi ngừng nghỉ, trở nên hòa hoãn.

Mặc kệ thái độ của cô với hắn như thế nào, có biểu tình gì, Kỷ Luân đều có thể từ khí vị của cô cảm giác được, cô thật tình tiếp nhận hắn tồn tại, còn có một chút thích hắn.

—— vì thế toàn bộ bạch tuộc đều vui sướng mà biến thành thịt kho tàu.

Không rõ nguyên do, Tần Minh Hoàng nhéo lên một cái chi bạch tuộc màu đỏ mềm như bông đáp ở trên người mình, cẩn thận nhìn nhìn, lại lặng lẽ đặt bên mũi ngửi ngửi.

Không có hương vị gì, thế nhưng đến mùi bạch tuộc cũng không có, như vậy còn có thể tính là bạch tuộc sao!

Gần đây thời tiết trở lạnh, lại thường xuyên có mưa, trước khi ngủ rõ ràng cô đắp một cái chắn, ngủ dậy liền phát hiện chăn rớt dưới giường, bị hai cái chi cuốn thành một cục, trên người cô chỉ đắp có chân bạch tuộc.

Không chỉ không nặng, chỗ dán vào cô còn ấm áp dễ chịu, công năng tự phát nhiệt này thật tuyệt.

Bất quá, hiện tại đây là hắn đang ngủ sao?

Túm chân bạch tuộc nhìn thật lâu, kéo kéo giác hút nhỏ hình tròn phía dưới, bạch tuộc lớn cũng chưa có phản ứng, Tần Minh Hoàng từ dưới chân bạch tuộc chui ra, rón ra rón rén bò đến mép giường, duỗi tay lật xem phần đầu của bạch tuộc lớn. Hắn và bạch tuộc không giống nhau là ở nơi đó, đầu hắn giống đóa hải quỳ, hoặc là nấm tuyết.

Cho nên hiện tại hắn thật sự đang ngủ? Ngủ rồi? Không phải hắn sẽ có thể còn nằm mơ giống người thường đi?

Lần đầu tiên thấy hắn ngủ, Tần Minh Hoàng tò mò mà khảy những "cánh hoa hải quỳ" đó, thử nắm nắm. Cô cũng khó được có cơ hội cẩn thận quan sát bộ dáng nguyên hình của Kỷ Luân, trong đầu từng vấn đề liên tục toát ra.

Đóa hải quỷ này đến tột cùng có phải đầu hắn hay không, hắn có mắt mũi miệng hay không? Nếu có thì ở chỗ nào?

Ban đầu Tần Minh Hoàng còn biết tay chân nhẹ nhàng lật xem, về sau động tác càng lúc càng mạnh. Thật sự là thân thể này cấu tạo quả kỳ diệu, cô muốn nhìn rõ ràng, tìm hiểu minh bạch.

Cô như là tìm kiếm ký sinh trùng trên người sủng vật, cẩn thận lay cái đầu hoa hải quỳ, lại đem những chân bạch tuộc lung tung rối loạn gục trên mặt đất nhấc lên trên giường, muốn lật toàn bộ Kỷ Luân lên, nhìn xem cấu tạo phía dưới.

Kỷ Luân dù có ngủ đến chết, cũng bị cô lật tỉnh.

Bừng tỉnh, Kỷ Luân theo bản năng cuốn cuốn chân bạch tuộc, mỗi một cái chi đều duỗi đến thật dài, lại lùi về cuốn thành một cục, cuối cùng tản ra thành hình dạng tùy ý. Tần Minh Hoàng nhìn một loạt động tác của hắn, cảm thấy hình như là hắn duỗi người.

Còn quá đáng yêu.

"A, anh tỉnh rồi." Tần Minh Hoàng chắp tay sau lưng, nhìn căn phòng cơ hồ bị Kỷ Luân nguyên hình chen đầy, đi chân trần dẫm lên chi của hắn đi ra ngoài, một bộ dáng vừa rồi chuyện xấu gì cũng chưa từng làm.

Cô đi đến cạnh cửa, cẳng chân bị một cái chi nhìn nhọn dán dán.

"A?" Cô vẻ mặt chính khí mà quay đầu lại, thấy một cái chi cuốn dép lê tới đây, đặt ở dưới chân cô.

Nhân loại hẳn là đi giày dép, loại việc nhỏ này Kỷ Luân đã sớm nhớ kỹ rõ ràng.

Tần Minh Hoàng ở buồng vệ sinh rửa mặt, Kỷ Luân biến thành bề ngoài là người, ở bên ngoài chuẩn bị cơm sáng cho cô. Tuy rằng là hình dạng người, nhưng bản chất hắn cũng không phải người, dáng vẻ này chỉ là ngụy trang, cho nên hắn cũng sẽ không đánh răng rửa mặt giống cô.

Chỉ đánh răng rửa mặt đối với cái hình thể đó của hắn mà nói thì không có ý nghĩa gì.

Hắn rửa sạch càng phiền toái hơn, giống bọt biển phải ngâm ở trong nước mới được.

Lúc trước Kỷ Luân vội vàng truy đuổi, vội vàng tìm rất rất nhiều đồ ăn lưu trữ cho giống cái, vẫn luôn sinh hoạt tùy tiện bận rộn, đáng thương vô cùng đến nước cũng chưa dính nhiều.

Tần Minh Hoàng: Phải làm rất nhiều việc nhà, bà chủ gia đình không có thời gian cho mình là thật sự!

"Hay là anh tìm cái ao ngâm tắm?" Tần Minh Hoàng biết được vấn đề này, chân thành kiến nghị.

Kỷ Luân do dự mà nhìn cô một cái, "anh muốn....."

"anh muốn ...." Tần Minh Hoàng thấy hắn e thẹn mà vươn một cái chi đáp ở trên cổ tay cô, thiếu chút nữa cho rằng hắn muốn nói câu hổ lang gì. Kết quả cuối cùng, hắn nói muốn cô lấy súng bắn nước phun hắn, không phải, tắm rửa cho hắn.

Tần Minh Hoàng: "..." Thế này? Uổng công mong đợi. Rõ ràng xúc tua dài lại hài hòa như vậy, thật khiến cho người ta đau lòng.

"Tắm rửa cho đối tượng" cái hoạt động này nghe lên rất hương diễm. Mọi người có kinh nghiệm sinh hoạt, nháy mắt trong đầu sẽ xuất hiện một ít hình ảnh. Nhưng Tần Minh Hoàng đứng ở ban công lầu hai, cầm một cái súng bắn nước phun xuống dưới lầu, chỉ cảm thấy mình đang rửa xe.

Duy nhất khác nhau chính là, "Xe" này của cô tự mình động.

Cô phun nước xuống, ánh mắt tự do nhìn về phía Không Hải trên bầu trời.

Không Hải mỗi thời mỗi khắc đều đang không ngừng di động, cô đã không nhìn thấy bên rìa, phóng mắt nhìn lại, bầu trời đều là nước biển thâm lam. Lúc trời trong, nước biển màu lam này sẽ có vẻ càng thanh thấu hơn.

Người đứng trên mặt đất, cách nhau quá xa, rất khó thấy Không Hải có cái gì, Tần Minh Hoàng cũng không có việc gì liền thích ngẩng đầu xem biển, trước nay đều chỉ nhìn thấy mặt biển bình tĩnh, mênh mông vô bờ.

Hôm nay cực kỳ đặc thù, cô nhìn thấy bầu trời Không Hải xuất hiện một ít khác thường. Mặt biển đảo ngược vươn ra một đồ vật, như là con cá có vây thật lớn. Cô thấy bóng dáng mơ hồ, bóng cá khổng lồ xuất hiện ở tầng ngoài Không Hải.

Cảnh tượng đó cho người ta chấn động không cách nào dùng ngôn ngữ để thuyết minh, tự nhiên tráng lệ và thần kỳ một khắc này làm người ta kinh ngạc cảm thán.

Lay động súng bắn nước trong tay, Tần Minh Hoàng kích động mà ghé vào lan can, "Ngư ca! anh nhìn bầu trời!"

"Cá thật lớn!"

Phía dưới bạch tuộc lớn tắm rửa dùng chi quấn lấy phần nhô lên bên ngoài tòa nhà, bò đến lầu hai, một chi hơi hơi giơ lên, duỗi về không trung, tựa hồ cũng đang nhìn một màn thần kỳ này.

Cá lớn thực nhanh đã biến mất ở tầng ngoài, lén quay về chỗ sâu. Tần Minh Hoàng cảm khái, "Hóa ra Không Hải còn có cá lớn như vậy .... Cá lớn hẳn là sẽ không rơi xuống đi?"

Kỷ Luân chỉ có khôi phục hình người mới có thể cùng cô nói chuyện bình thường, hắn đạp lên lan can lầu hai nói: "Cả lớn như vậy ở Không Hải có rất nhiều."

Chúng nó phần lớn tính tình bình thản ôn nhu, thích sinh hoạt ở biển sâu, vừa rồi con cá đó toát ra mặt biển, còn phát ra thanh âm người thường không nghe thấy, là bởi vì nó sắp tử vong.

Tần Minh Hoàng tò mò mà chỉ chỉ trời, "Rốt cuộc anh từ Không Hải rơi xuống như thế nào?"

Kỳ thật Kỷ Luân cũng không rõ lắm, hắn sinh hoạt ở Không Hải, chưa bao giờ tiếp cận mặt biển, ngày nọ bỗng nhiên bị lốc xoáy trong biển cuốn lên mặt biển, sau đó choáng váng mà theo nước mưa rớt xuống dưới.

Thấy hắn nói không rõ, Tần Minh Hoàng cũng không tiếp tục truy vấn nữa, dù sao có nhiều thời gian, sớm hay muộn sẽ biết.

Chiều hôm nay, có mưa một hồi, Tần Minh Hoàng nghe thấy tiếng vang ầm ầm ầm, đi ra xem, nhìn thấy phương xa Không Hải trên bầu trời giống như vỡ ra một cái động, nước từ nơi đó trút xuống liên tục.

Sau đó, có một con cá thật lớn từ nơi đó rớt xuống. Nó và nước biển cùng đập xuống đất, phát ra tiếng động âm vang, Tần Minh Hoàng nhìn về phía cửa kính bên cạnh, cảm giác kính đang hơi hơi chấn động.

Nơi cá lớn rơi xuống cách nơi này không phải rất xa, nhưng không ở bên trong thành phố Nhân Lai, mà là ở vị trí xa hơn một chút.

Tần Minh Hoàng bám lan can nhìn sang bên đó, vừa quay đầu thiếu chút nữa đụng phải Kỷ Luân đứng phía sau lặng yên không một tiếng động. Lần đầu tiên hắn không đặt toàn bộ ánh mắt ở trên người cô, mà nghiêm túc nhìn vị trí cá lớn rơi xuống vài giây, mới lại lần nữa nhìn về phía cô nói: "anh muốn đi nơi đó."

Cá lớn trong Không Hải khi tử vong, phía sau sẽ đi theo vô số sinh vật. Sau khi nó chết chúng nó sẽ chia cắt thân thể nó, ăn huyết nhục của nó, cuối cùng chỉ để lại xương cốt, thực nhanh, sẽ có sinh vật mới từ xương cốt ra đời.

Kỷ Luân muốn đi ăn bộ phận dinh dưỡng nhất trong thân thể con cá lớn đó, hắn còn nhớ thương chuyện sinh sản, giống cái của hắn không muốn dưỡng dục hài tử, hắn phải gánh vác cái trách nhiệm này, vậy yêu cầu tích trữ rất nhiều dinh dưỡng, đây là một cơ hội khó được.

Cá lớn Không Hải thọ mệnh rất dài, chờ lúc chúng nó tử vong phải thật lâu thật lâu.

Tần Minh Hoàng không biết tính toán của hắn, nhưng cô ham thích xem náo nhiệt, lập tức đôi mắt sáng lên, "Được, em cũng đi!"

Kỷ Luân đáp chi ở trên người cô, "Đương nhiên."

Hắn sẽ không để giống cái của hắn rời khỏi mình, trừ phi hắn tử vong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro