V-C17-C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17 Chợ Hải Sản

Bởi vì thời tiết, bên trong Không Hải đã xảy ra một chút rung chuyển khá lớn, một lượng lớn nước biển trút xuống tạo thành một trận mưa to giàn giụa.

Cũng vì Không Hải cuồn cuộn mới cuốn con cá lớn đã chết lên mặt biển, lại rơi xuống mặt đất.

Mưa to như vậy cũng thuận tiện cho Kỷ Luân, hắn biến về nguyên hình, có thể du đãng trong không trung, trôi nổi qua bên đó, đi trên không trung so với trên mặt đất tốc độ nhanh hơn nhiều.

Tần Minh Hoàng bởi vậy thể nghiệm một phen cảm giác bay trong không trung. Hình thể của cô so với Kỳ Luân giống như là con nít với voi. Cái trọng lượng này, Kỷ Luân muốn mang cô cơ bản không có gánh nặng.

Chuyện này hoàn toàn bất đồng với ngồi máy bay vân vân, hình thức giống như là cưỡi nhiệt khí cầu, nhưng càng thú vị hơn nhiều.

Vì không để cô bị mưa to tàn phá ở trên không trung, Kỷ Luân lại làm cái sào huyệt lâm thời —— hắn phun ra cái bong bóng bọc giống cái của mình lại, sau đó dùng mấy cái xúc tua chặt chẽ quần lấy, kéo cái bong bóng trong suốt này bay lên trời.

Tần Minh Hoàng cuối cùng đã biết lúc trước mình tỉnh lại trên tháp truyền hình cao cao, cái quả cầu nhốt cô đó là thứ gì.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là thật sự quá kích thích! Cô hưng phấn mà ghé vào bong bóng, không ngừng nhìn ra tứ phía.

Mưa to có chút trở ngại tầm mắt. Mưa to như vậy, tòa thành thị mới bị mọi người vứt bỏ chưa bao lâu nhìn qua càng thêm tối tăm mông lung như trong hư ảo. Mà Không Hải trên trời cơ hồ sắp nối liền với mặt đất, mưa bụi và bọt nước mê mang tràn ngập toàn bộ trong trời đất.

Biến về nguyên hình, Kỷ Luân giãn ra thân thể ở trong mưa to, đối với sinh vật khác mà nói mưa to là tai nạn, với hắn mà nói lại là trời giáng cam lộ. Hắn không ngừng hấp thu nước mưa dừng ở trên thân thể, lại phân chúng nó ra từ trong thân thể, giống như là hô hấp.

Vượt qua hưng phấn lúc ban đầu, Tần Minh Hoàng ngồi xếp bằng trong bóng bóng, chống cằm chờ đợi xe bạch tuộc bay tới đích.

Nơi cá lớn rơi xuống nhìn thì không xa, nhưng thật sự đi tới lại thật lâu. Cô móc đồng hồ ra nhìn, phát hiện từ lúc bọn họ xuất phát đã qua một giờ, vị trí cá lớn vẫn còn một khoảng không xa không gần.

Thật vất vả tới gần, mưa to cũng chậm rãi nhỏ đi, chỉ còn lại chút mưa bụi. Kỷ Luân bọc cô, càng bay càng thấp, sắp chạm đất.

Ở khoảng cách này, Tần Minh Hoàng rõ ràng thấy được thể tích của con cá lớn, tuy trong đầu cô biết rõ đây là một con cá rất rất lớn, thật đến trước mặt, thể tích của nó vẫn lại một lần nữa chấn động cô.

Ở trong thế giới của cô, động vật lớn nhất hải dương là cá voi xanh, Tần Minh Hoàng cũng từng gặp, nhưng con cá trước mặt này, so với cá voi xanh còn lớn hơn vài lần.

Khoảng cách càng gần, cô nhìn càng rõ ràng, trên da cá bóng loáng có màu lam, màu lam nhạt và màu trắng thay đổi dần, vây cá cực dài, đáp trên mặt đất thành hình quạt tản ra, bên trên có những điểm sáng lấp lánh, mười phần mỹ lệ.

Cự vật đã chết đè lên cả một mảnh rừng cây trên mặt đất. Đây nguyên bản hẳn là một rừng cây diện tích không nhỏ, nhưng hiện giờ chỉ còn lại mấy cái cây bên rìa may mắn thoát nạn, còn lại tất cả đều ngã đổ hoặc bị cá lớn đè dưới thân.

Mặt đất xung quanh cá khổng lồ rơi rụng một tầng sinh vật Không Hải màu sắc khác nhau, hình thái khác nhau, theo thân thể cá khổng lồ cùng bị dòng nước quấn lấy, mơ màng hồ đồ rơi xuống.

Bình thường khi con cá khổng lồ như vậy sắp tử vong, trong quá trình chìm xuống biển sâu, phía sau sẽ đuổi theo một "Dải lụa rực rỡ" từ sinh vật khác trong Không Hải tạo thành, chúng chính là đội ngũ đầu tiên chia sẻ thi thể cá lớn.

Bây giờ bọn chúng cùng bị cuốn đến mặt đất, có con có thể thích ứng hoàn cảnh mới này, như một ít sinh vật nhuyễn thể và sinh vật chi nhỏ, có con không thể hoàn toàn rời khỏi nước biển, chỉ có thể vô lực cựa quậy trên mặt đất, cuối cùng chết đi, như một ít loại cá bình thường.

Xung quanh cá khổng lồ bao phủ một tầng cá lớn cá nhỏ lung tung rối loạn và quái vật lớn nhỏ mà Tần Minh Hoàng chưa từng thấy, cô cũng không có chỗ đặt chân.

Tuy rằng nôn nóng muốn đuổi kịp sóng liên hoan đầu tiên, nhưng Kỷ Luân còn nhớ rõ phải cẩn thận an trí giống cái của mình, hắn bay xuống một cái cây đại thụ gần đầu cá lớn. Đỗ lại trên cái cây duy nhất may mắn còn sống ở quanh đây, đặt bong bóng bọc Tần Minh Hoàng lên trên chạc cây, hơn nữa cố định cẩn thận.

Sau đó hắn lay bong bóng một chút, không tiếng động ý bảo, thân thể co duỗi một cái, bơi ra ngoài rất xa trong không trung, giống một đóa hoa đâm vào não bộ của con cá khổng lồ.

Loại cá khổng lồ này, trong thân thể bộ phận dinh dưỡng nhất chính là não, được da cá thật dày và xương cốt bao vây lấy, là một khối dầu cao nửa đông đặc.

Trước đây khối dầu cao này đều sẽ bị rất nhiều các loài cá cùng phân chia, nhưng hiện tại đối thủ cạnh tranh cũng không có, Kỷ Luân vừa lúc đến vào ở thời điểm thích hợp nhất, so với toàn bộ kẻ cạnh tranh càng nhanh hơn một bước.

Bạch tuộc lớn chiếm cứ ở đó, phía dưới thân thể vô hại mỹ lệ hình hoa hải quỳ, là răng cưa sắc bén không dễ hiển lộ, hắn cắn rách da cá, mở ra một cái hố to ở trên đầu cá, vói cái chi vào tận tình hút khối dầu cao dinh dưỡng.

Lúc này những sinh vật có chi nhỏ bước đầu thích ứng hoàn cảnh mặt đất còn đang lộc cộc định bò lên trên thân thể cá khổng lồ, con có tốc độ nhanh nhất và hình thể lớn nhất đi tới gần Kỷ Luân, muốn cùng hắn cướp đoạt phần mỹ vị nhất.

Mặc dù ở nơi nào, đồ ăn đều là trân quý, Kỷ Luân có thể không chút do dự cùng giống cái của mình chia sẻ đồ ăn, thậm chí đem toàn bộ đồ ăn cho cô, nhưng đối với sinh vật khác muốn cướp đoạt đồ ăn, hắn chỉ có lộ ra một mặt hung hãn chân thật nhất.

Hắn có rất nhiều chi, có thể vừa nắm chặt thời gian hút, vừa dùng mấy cái chi xua đuổi các sinh vật khác.

Xung quanh hắn thực nhanh trở thành chiến trường, Tần Minh Hoàng thấy hắn thành thạo lấy một địch trăm, liền không chú ý nhiều, mà quen cửa quen nẻo lấy lưỡi dao ra, thả mình ra từ trong bong bóng.

Cô muốn cùng đi theo cũng không phải chỉ chuẩn bị ngoan ngoãn làm cái tay nải ở trên cây xem náo nhiệt.

Vì giảm bớt phụ trọng cho Kỷ Luân, cô chỉ mang theo rất ít đồ vật, vũ khí cơ bản —— côn sắt và đao ắt không thể thiếu. Còn mang theo dây thừng, móc, các vật nhỏ khác.

Xem chuẩn khoảng đất trống thưa thớt sinh vật Không Hải, Tần Minh Hoàng bọc chặt tay, bắt lấy dây thừng từ trên cây nhảy xuống.

—— đến với đồ ăn nào, đến núi đồ ăn đi!

"Loạch xoạch." một con sinh vật nhuyễn thể nhỏ bị cô dẫm trúng, ở dưới để giày cô vươn xúc chi tinh tế vặn vẹo, ý đồ chui vào giày.

Tần Minh Hoàng soạt một cái rút ra đao cột trên đùi chọc nó chết dí trên mặt đất, chờ nó bất động mới nâng lên quan sát trong chốc lát, lại hất văng nó khỏi mũi đao.

Cô đi ra ngoài khoảng đất trống, thường thường dừng lại quan sát trong chốc lát các loại sinh vật Không Hải trên mặt đất, yên lặng ghi nhớ chúng nó. Nếu gặp được thứ cảm thấy hứng thú, liền dùng gậy hất riêng chúng nó sang một bên.

Các vị khách này vừa tới thế giới mới, phần lớn còn đang choáng váng, lực sát thương không cao, so ra còn kém những gia hỏa biến dị trong thành phố Nhân Lai, Tần Minh Hoàng đều có thể nhẹ nhàng ứng phó được.

Cô không chỉ thấy được quái vật quen mắt, còn thấy rất nhiều cá chưa từng thấy.

Nhìn có vẻ khá là ngon, cô ngồi xóm bên một con cá lớn thân hình thon dài hồng nhạt, kéo nó lên, chuẩn bị chờ lát nữa bảo Kỷ Luân làm chín cho cô nếm thử.

Con này tựa hồ cũng không tồi, chất thịt thực chắc, cô lại túm lên một con cá màu bạc.

Á, con này thịt màu đen, không tệ, nhất định phải thử xem.

Tần Minh Hoàng đông chọn tây nhặt, giống như đang dạo chợ hải sản. Cô là xem cái này muốn ăn, nhìn cái kia cũng thèm, không đến một lát đã chọn được một đống cá

Chừng này vẫn là chín trâu mất một sợi lông, trên mặt đất còn nhiều như vậy.

Cá Không Hải không quá nặng mùi cá, hương vị lại tươi ngon, tuyệt vời.

Cùng với gia hỏa giống như con cua kia, nhưng so với cua thì lớn hơn nhiều, vỏ xác tuy cứng, thịt cũng chỉ có một chút như vậy, nhưng ăn thật sự rất ngon. Tần Minh Hoàng dư vị một chút con cua lớn lúc trước đã ăn, túm ống thép lên hưng phấn chạy tới.

Kỷ Luân quét sạch phần dinh dưỡng nhất của con cá lớn, lúc này mới đi ra, vội vàng tìm kiếm giống cái của mình.

Vừa rồi hắn đã phát hiện cô rời khỏi sào huyệt lâm thời, đi dạo trên mặt đất, nếu không phải cô không rời xa nơi này, hắn đã nhịn không được mà từ bỏ phần còn lại, đuổi tới đây tìm cô.

Tần Minh Hoàng đang sung sướng mà kéo một con cua lớn về chỗ mình để nguyên liệu nấu ăn, thấy hắn bay tới thuận miệng nói: "Nhanh như vậy anh đã ăn xong rồi?"

Kỷ Luân chịu không nổi cảnh cô làm "Việc nặng", vội giúp cô tiếp nhận con cua lớn trên tay, biến ra bộ dáng có một bộ phận nhân loại, dịu ngoan dị thường mà trả lời: "Ừ, ăn xong rồi, còn mang theo một chút cho em."

Rốt cuộc đồ tốt như vậy, đương nhiên hắn phải mang về, chia sẻ với giống cái quý giá của mình.

"anh đút em ăn, thực tươi mới." hắn nghĩ nghĩ, bưng cằm Tần Minh Hoàng, dán miệng lên.

Đút ăn loại hành vi này sẽ xuất hiện ở đôi vợ chồng hòa thuận trong chủng tộc bọn họ.

Tần Minh Hoàng nhìn mặt hắn càng ngày càng gần, duỗi tay đè lại miệng hắn, biểu tình nghiêm túc tỏ vẻ cự tuyệt: "không thể!"

Giống cái cự tuyệt hắn thân cận. Đã càng ngày càng hiểu rõ hành vi ngôn ngữ của nhân loại, bạch tuộc lớn cảm thấy thất vọng, các chi nửa người dưới lập tức căn cứ tâm tình của hắn thành thật mà chuyển biến màu sắc.

Ngay sau đó Tần Minh Hoàng nói: "Em không ăn sống! Làm chín lại ăn!"

Nếu hắn đơn thuần muốn hôn, nói không chừng cô đã đáp ứng rồi, rốt cuộc chưa nếm thử nên cô cũng có chút tò mò. Nhưng loại đồ ăn không biết tên này, khẳng định phải làm chín rồi mới ăn, đây là vấn đề nguyên tắc.

Kỷ Luân ngoan ngoãn đi làm cho cô ăn.

Trời đã tối, hai người nghĩ ngơi ở một mảnh đất trống cách đó không xa, dụng cụ nhóm lửa và sô pha là Kỷ Luân kéo trở về từ một căn nhà nơi xa.

Tần Minh Hoàng vì trù nghệ của hắn ngày càng tinh vi cùng với phục vụ tri kỷ mà thuận thể sa đọa thành một đại gia cái gì cũng không làm, vắt chân chờ ăn, nhìn hắn bận lên bận xuống, một người ba việc: Nấu cơm, dọn sạch chung quanh, xây căn nhà nhỏ tạm thời.

Khó trách từ trước đàn ông đều thích cưới vợ hiền huệ mà, cô cũng thích.

Không chỉ có khả năng, lại có năng lực.

"Ngư ca, em lạnh." Nằm ở trên sô pha, đại gia giật giật miệng.

Thực nhanh, một cái chi duỗi lại, kéo một cái chăn dưới chân cô, động tác mềm nhẹ mà đắp cho cô, còn dịch dịch mấy cái góc.

Các chi vốn lành lạnh dán dán gương mặt cô, phát hiện xác thật có hơi lạnh, liền làm cho cái chi trở nên ấm áp, với vào thảm dán lên ngực cô vận chuyển nhiệt lượng.

Lười biếng mà ôm cái chi trong lòng ngực, Tần Minh Hoàng lại kêu: "Ngư ca, em đói bụng, đồ ăn còn chưa xong sao?"

Một lát, hai cái chi bưng cá nóng hầm hập tới, Kỷ Luân quay đầu, đầy mặt vui sướng mà nhìn cô ôm cái chi của mình, "Thân ái, em ăn trước một chút, còn lại thực nhanh sẽ xong ngay."

Hưởng dụng một bữa tiệc lớn mỹ vị, Tần Minh Hoàng dựa vào trên sô pha tiêu thực, chờ Kỷ Luân xử lý xong hết thảy tạp vật. Hắn lấy chiếu cố cô làm vui, hận không thể đến ăn cũng đút vào miệng cô, chân chính làm được đến cực hạn những thứ yêu cầu lúc trước cô thuận miệng bịa đặt ra. Cũng không biết là thiên tính như thế hay là vì yêu mà thay đổi.

Tần Minh Hoàng lúc trước chi nghĩ tùy tiện chơi chơi, hiện tại lại cảm thấy thật sự cũng không có gì không tốt, nam tính nhân loại bình thường nào có dễ xử như Ngư ca của cô.

Kéo các chi, Kỷ Luân ngồi vào bên người cô, lại bắt đầu dùng cái ánh mắt tên khoa học là si tình, biệt danh là si hán để nhìn cô.

Tần Minh Hoàng vừa định dạy hắn một chút tri thức sinh lý của nhân loại, đột nhiên, Kỷ Luân quay đầu nhìn ra phía ngoài.

Tần Minh Hoàng nhận thấy khác thường, "Làm sao thế?"

Kỳ Luân: "Có rất nhiều hương vị nhân loại, đi tới bên này."

Tần Minh Hoàng ngồi dậy, nhìn vào trong bóng đêm. Cái gì cũng chưa thấy, cô thu hồi ánh mắt, dẫm dẫm các chi của Kỷ Luân kéo trên mặt đất.

"Đem các cái chân này của anh đều thu hồi về, không được lộ ra."

Từ lúc phát hiện cô còn rất thích các chi này, hắn càng ngày càng thích thả các chi ra.

"anh cần phải cẩn thận đừng để bị phát hiện, nếu không, bọn họ sẽ bắt anh lại nghiên cứu, nhân loại có lòng hiếu kỳ dùng không hết, thích nhất làm nghiên cứu." Tần Minh Hoàng rút cây đao vẫn không rời thân ra xoa xoa, cười nói.

18 Người Quen

Từ hướng quốc lộ S-103 tới đây, đoàn xe từ khu 102 gồm lính đánh thuê mang theo một đám nghiên cứu viên cùng với học giả.

Gần đây, Không Hải bao trùm vào khu vực nhân loại sinh hoạt, từ bên ngoài cùng khu vực 120 đến khu vực 112 đều đã hoàn toàn bị nạp vào phạm vi Không Hải. Những địa phương đó không hề nghi ngờ đều gặp sinh vật Không Hải tập kích, đại lượng cư dân cư trú ở những khu vực đó đều đang di chuyển đến nơi an toàn hơn, ngay cả khu 102 đều đã kín người hết chỗ.

Rất nhiều khu khẩn cấp xây dựng vòm phòng hộ, dùng để ngăn cách uy hiếp đến từ Không Hải trên trời. Đồng thời, bọn họ cũng đang tích cực nghiên cứu Không Hải và sinh vật Không Hải.

Cá khổng lồ trong Không Hải rơi xuống, được nhân viên theo dõi Không Hải phát hiện, các khu đều ngo ngoe rục rịch, sôi nổi phái đội nghiên cứu chạy tới nơi này. Đội ngũ này từ khu 102 tới, chính là đến nhanh nhất.

Ngũ Phu, người phụ trách đội ngũ là đội trưởng lính đánh thuê, thời khắc ngậm một cây thuốc không châm lửa.

Bởi vì lên đường hơi vội, một đám nghiên cứu viên trên xe chịu nhiều đau khổ dọc đường, thậm chí đã có mấy người bị thương. Dù sao cũng là thâm nhập vào khu bị Không Hải xâm chiếm, nhóm học giả đó thể năng không tốt, tốc độ phản ứng chậm gặp phải những sinh vật Không Hải khó lòng phòng bị, thường thường đều bị thiệt thòi lớn, cần lính đánh thuê đi cứu.

Một đám lính đánh thuê âm thầm oán giận đám gà yếu đó nhiều việc, trên đường nhìn thấy sinh vật Không Hải gì kỳ quái đều muốn đi lên xem, làm cho bọn họ phải giống như bảo mẫu đi theo bảo hộ.

Nhóm nghiên cứu viên lại chen nhau kể khổ, đám lính đánh thuê không cho bọn họ nghiên cứu sinh vật Không Hải gặp được trên đường, bọn họ không nghiên cứu những thứ này thì đi ra làm gì? Du lịch sao?

Thật vất vả nhìn thấy thân ảnh cá khổng lồ, biết là đã tới mục tiêu, một đám người đều hoan hô.

"Từ từ, bên kia sao lại có ánh sáng?"

"Hình như là cái lều dựng tạm, chẳng lẽ đã có người chạy tới trước chúng ta?"

"Cùng đi xem." Ngũ Phu cầm súng chỉ chỉ mấy cấp dưới, ngậm thuốc lá mơ hồ không rõ mà nói.

Bọn họ cẩn thận tới gần cái lều gần cá khổng lồ, bỗng nhiên ngửi được mùi hương cá nướng.

Cửa lều chỉ là một cái mành, vừa kéo liền mở ra. Ngũ Phu kéo mành, thấy bên trong có một đôi tiểu tình lữ đang ngồi cùng nhau ăn cá, không khí ấm áp, như ở nhà.

Đi theo phía sau gã, mấy lính đánh thuê hai mặt nhìn nhau, không biết đây là tình huống thế nào.

Bọn họ dọc đường đi nhìn thấy cơ hồ đều là cư dân lo sợ không yên chạy khỏi phạm vi Không Hải, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người ở loại địa phương này..... ăn cơm dã ngoại? Bọn họ đây là đang ăn cơm dã ngoại, không sai đi?

Ăn thế nhưng còn là cá Không Hải, hiện giờ mấy thứ này các chuyên gia còn đang nghiên cứu, có thể ăn được hay không cũng chưa ra kết quả cụ thể, hai người kia lá gan cũng quá là lớn.

Hai bên đối diện, nhất thời cũng chưa nói gì.

Buông cá nướng trong tay, Tần Minh Hoàng âm thầm nói một tiếng thất sách. Cô cũng không nghĩ tới Ngư ca có năng lực cảm ứng mạnh như vậy, nói là có người tới, kết quả đợi hai giờ cũng chưa thấy bóng người. Vừa rồi cô lau đao nửa ngày, chờ đợi đến mức đói bụng liền nói lại ăn chút cá nướng đi, kết quả đúng lúc những người này tới.

"Các ngươi là ai?" Ngũ Phu đánh giá cái lều này, cảm thấy bọn họ rất là khả nghi.

"A, chúng tôi là hai thị dân bình thường." Tần Minh Hoàng nói.

Ngũ Phu cười nhạt, lại không thể bởi vì hoài nghi mà làm gì bọn họ, vì thế buông mành trở về xe, tiếp đón những người khác xuống xe dọn sạch chung quanh, vẽ ra khu vực dựng lều trại.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi một thời gian.

"Thế nào, bên kia có cái gì? Là nghiên cứu viên biệt khu sao?" Hỏi chuyện chính là một người phụ nữ mới hơn hai mươi tuổi trên xe. Kiều An nổi danh ở viện nghiên cứu sinh vật, cao đồ của viện trưởng giáo sư Dịch Tư, cũng là một trong hai người phụ trách đoàn nghiên cứu lần này.

"Hai thị dân bình thường." Ngũ Phu nhai thuốc lá trong miệng tùy ý nói, vừa rồi ngửi được mùi cá nướng, gã cũng cảm thấy đói bụng.

Kiều An mày nhăn lại, "Thị dân bình thường? Thị dân bình thường sao lại ở nơi nguy hiểm như vậy? Đội trưởng Ngũ Phu, anh cho người đuổi bọn họ đi, miễn cho vướng bận ở chỗ này."

Ngũ Phu mắt trợn trắng, "Chúng ta lại không phải thổ phỉ."

Tuy rằng gã cảm thấy hai người kia hơi kỳ quái, nhưng vạn nhất thật sự là hai người thường, đuổi bọn họ đi gặp phải nguy hiểm mà chết thì ai chịu trách nhiệm.

Thấy gã không nghe mình, Kiều An mày nhăn càng chặt. Cô ta trực tiếp mang mấy trợ thủ của mình đi đến đuổi người.

Cô ta mang theo nhiệm vụ từ giáo sư, chuẩn bị ở chỗ này dựng một viện nghiên cứu lâm thời, đó chính là hạng mục quan trọng cần bảo mật, có người không liên quan ở gần là có tai hoạ ngầm.

Bởi vì được giáo sư Dịch Tư coi trọng, Kiều An ở trong viện nghiên cứu đối với một đám anh em đồng môn đều là sắc thái không giả, càng đừng nói đối với những người khác, thái độ cực kỳ cứng rắn lạnh lùng, có danh hiệu mỹ nhân cao lãnh.

Cô ta nện bước tự tin, mang theo biểu tình cao lãnh, đi tới trước cái lều kia.

Trợ thủ giúp kéo mành ra, cô ta thấy trên sô pha hai bóng người dựa vào nhau, há mồm liền nói: "Nơi này đã được viện nghiên cứu khu 102 tiếp quản, chúng tôi lập tức muốn dựng khu cách ly, người thường mau rời khỏi nơi này."

Tần Minh Hoàng ăn xong cá đang đánh răng, Kỷ Luân ngồi ở một bên cầm ly súc miệng cho cô, hai người nghe vậy cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Kiều An thông báo xong vốn định đi, ai ngờ thấy rõ mặt Kỷ Luân rồi, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, cô ta mở to hai mắt, sắc mặt đỏ lên, kích động mà hô một tiếng: "Sư huynh!"

Sư huynh của cô ta, tiến sĩ Kỷ Luân, ở đại học chính là thiên tài xuất chúng, là đệ tử mà giáo sư của bọn họ yêu thích nhất. Nhưng Kỷ Luân thiên tài có rất nhiều tật xấu, hắn thường bỗng nhiên rời viện nghiên cứu đi làm việc của mình, giáo sư của bọn họ cũng đều dung túng hắn.

Lần này hắn liên tiếp biến mất mấy tháng, trừ giáo sư, cô ta là người lo lắng nhất cho hắn.

"Sư huynh sao anh lại ở chỗ này, mấy tháng nay anh một chút tin tức cũng không có, em và giáo sư đều thực lo lắng. Nghe nói bên này đã xảy ra tai nạn, em còn từng mời người tới tìm kiếm tung tích của anh. Em còn tưởng rằng sau này sẽ không còn được gặp lại anh. Không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy anh. Không, em sớm nên nghĩ đến, sư huynh khẳng định cảm thấy hứng thú với cái này ....." Kiều An đi về phía trước vài bước, trên mặt toát ra mộng ảo đầy vui sướng và kích động của thiếu nữ.

Biểu tình này, Tần Minh Hoàng rất quen thuộc, gần đây cô thường xuyên thấy —— ở trên mặt Ngư ca.

Kỷ Luân không có phản ứng gì, chỉ có một chút nghi hoặc.

Lúc hắn tiêu hóa Kỷ Luân, không thể tiêu hóa sạch sẽ toàn bộ ký ức của hắn ta, hắn chỉ tiêu hóa những bộ phận cảm thấy quan trọng, hiển nhiên quan hệ nhân tế của Kỷ Luân nguyên bản ở chỗ hắn là không quan trọng. Cho nên hắn không rõ lắm nhân loại trước mặt này là ai.

Hắn chỉ hơi nghi hoặc, thực nhanh liên chuyên chú với giống cái của mình. Hắn nâng cái ly lên, tiến đến bên miệng Tần Minh Hoàng để cô uống một ngụm.

Tần Minh Hoàng phun hết bọt trong miệng, yên lặng từ tay hắn uống nước súc miệng.

Bởi vì cái động tác này, ánh mắt Kiều An rốt cuộc thấy một người khác trong lều. Vừa nhìn như vậy, cô ta hưng phấn tức khắc bị lạnh, "cô này là ai?!"

Kỷ Luân không nói chuyện. Bạch tuộc yêu đương, trong đầu trong mắt đều chỉ có giống cái của mình, rất khó để ý đồ vật và người khác.

Vì không để cô gái này có vẻ quá mức xấu hổ, Tần Minh Hoàng tiếp nhận câu chuyện, "Sư muội, chào cô, tôi là bạn gái của anh ấy."

Kiều An khiếp sợ thương tâm: "không có khả năng! Sư huynh sao lại có bạn gái! Sao em không biết! Sư huynh anh nói chuyện a!"

Kỷ Luân so với cô ta còn thương tâm hơn mà nhìn Tần Minh Hoàng, "không phải bạn gái..."

Kiều An thần sắc vui vẻ, lại nghe thấy Kỷ Luân nói: "Là vợ."

Kiều An: "......"

Tần Minh Hoàng không nỡ nhìn thẳng, lắc đầu ở trong lòng. Quả nhiên thấy cô nàng này chịu đả kích lớn, lung lay sắp đổ, "Sao lại thế, rõ ràng là em tới trước, lúc còn ở đại học em đã thích học trưởng, rõ ràng là em trước....."

Loại vấn đề tình cảm này, Tần Minh Hoàng không quá am hiểu, hơn nữa nói đến cùng đây là vấn đề của cô nàng này và Kỷ Luân, có quan hệ gì với Ngư ca. Ngư ca của cô chính là hàng giả!

"Làm sao vậy, các người vì sao đều tụ tập ở chỗ này?" Ngoài lêu truyền tới một thanh âm nam nhân hòa hoãn đầy nghi hoặc.

Người đàn ông trung niên mang mắt kính, một thân khí chất học giả, chỉ là giữa mày có rãnh thật sâu cho thấy ông ấy thường xuyên nhíu mày, nhìn có vẻ tang thương ưu sầu.

Người này là Khang Tập, giáo sư đại học trứ danh, ở phương diện sinh vật biển rất có nghiên cứu, là một người phụ trách khác của đoàn nghiên cứu lần này. Ông đi vào lều, nhìn thấy ba người giằng co, bỗng nhiên sửng sốt, tiếp theo mở to hai mắt, sắc mặt đỏ lên, hốc mắt cũng đỏ —— trên cơ bản phục chế một loạt phản ứng vừa rồi của Kiều An.

Chẳng qua ông ấy không kích động đối với Kỷ Luân, mà là đối với Tần Minh Hoàng.

Ông kích động hô: "Mẫn Mẫn!"

Tần Minh Hoàng phát giác ánh mắt ông ấy dừng ở trên người mình, nhất thời còn chưa phản ứng lại, Mẫn Mẫn? Ai?

Sau đó cô thực nhanh nhớ ra, đúng vậy, thân thể này tên là Tần Mẫn, hiển nhiên ông chú này biết cô gái nguyên bản kia, xem tuổi này, mười phần có tám chín là cha.

Sao lại thế này, một người, hai người, thế giới lớn như vậy, sao đều tụ tập lại nhận thân?

"Mẫn Mẫn con có khỏe không? Ba ba vốn dĩ muốn tìm con, nhưng bởi vì chuyện Không Hải, ba bận quá, lúc trước khu lại phong tỏa một thời gian, cho nên không thể tự mình đi đón con. Ba còn tưởng rằng con đã gặp bất trắc!" Khang Tập trong mắt rưng rưng, mặt mang vẻ xấu hổ.

Ông và vợ trước sớm đã ly hôn, vợ trước mang theo con gái ở khu 120, ông cũng thật lâu chưa gặp lại. Vợ qua đời từ một năm trước, ông muốn đưa con gái về bên mình, lại bị con bé cự tuyệt. Sau đó nghe nói khu 120 luân hãm, ông lo lắng thật lâu, lần này chủ động xin tới bên này, cũng là vì tìm kiếm con. Không nghĩ tới lại gặp ở chỗ này, ông thiếu chút nữa vui quá mà khóc.

Tần Minh Hoàng bị ông ấy nhìn đến một trận chột dạ trong lòng. Thế này nên làm thế nào, cô lại không có ký ức của nguyên thân, cô và Ngư ca cũng đều là hàng giả a, sao lại một lúc có hai người biết hàng cùng tới.

Tần Minh Hoàng: "Ông là ba tôi?"

Khang Tập bị cô hỏi đến sửng sốt, tiếp theo vành mắt đỏ lên, "Mẫn Mẫn, con đang trách ba ba sao? Ba có thể lý giải, con không muốn nhận ba, là con chịu khổ!"

Tần Minh Hoàng: "Cũng không phải, chính là con gặp một chút ngoài ý muốn, không nhớ rõ chuyện trước kia.

Khang Tập vội lo lắng mà tới gần, "Có phải con quên mất hết hay không? Đừng sợ, ba ba mang con trở về, chúng ta từ từ trị liệu là có thể nhớ ra."

Ông ấy còn chưa đụng tới Tần Minh Hoàng, đã bị Kỷ Luân ngăn lại.

Khang Tập lúc này mới chú ý tới bên con gái mình còn có có một thằng ranh, cơ hồ là cậu ta đang ôm con ông ở trong ngực, tư thái bảo hộ thực rõ ràng.

Khang Tập lập tức liền đoán được thân phận của cậu ta, nhưng vẫn hỏi: "Mẫn Mẫn, đây là?"

Tần Minh Hoàng: "Bạn trai con?"

Kỷ Luân: "cô ấy là vợ của tôi."

Khang Tập khiếp sợ: "Sao có thể! Sao tôi không biết!"

Tần Minh Hoàng cảm giác hình ảnh này vô cùng quen mắt, giống như một lần vừa rồi mới phát sinh. Cô nhịn không được nhìn sư muội Kiều An bị đám người xem náo nhiệt chen vào góc. Sắc mặt cô ta phát xanh, khóe miệng run rẩy, một bộ dạng rất muốn nói lại không có sân khấu.

Khang Tập thống khổ mà che ngực, không cách nào tiếp thu, chỉ một thời gian không gặp đột nhiên con gái đã gả cho một gã xa lạ. Ông buột miệng thốt ra một câu "không được".

"Hai người.... khẳng định chưa lãnh giấy kết hôn, hôn sự này không tính!" Kiều An tìm được cơ hội xen mồm, vội vàng lên tiếng ủng hộ: "Đúng! không thể tính!"

Khang Tập chú ý tới cô ta, mới nhớ tới vừa rồi chính là nghe thấy Kiều An nháo ở đây, ông khó hiểu nói: "Tiểu Kiều, hôn sự của con gái tôi và cô không có liên quan đi?" cô ta ở đây kích động phản đối làm cái gì?

Kiều An nghẹn khuất, "Đây là sư huynh tôi, tiến sĩ Kỷ Luân, anh ấy kết hôn, giáo sư cũng không biết, vậy sao được!"

Khang Tập rốt cuộc tuổi tác lịch duyệt, lập tức nhìn ra cô ta và người đàn ông bên cạnh con gái mình có cái gì, đây là muốn phá hư tình yêu của con gái ông.

Vậy không được!

Khang Tập nhìn con gái mình trầm mặc, tâm nói cho tới nay tính cách con bé hướng nội, khẳng định không tranh được với Tiểu Kiều tính cách cường thể. Ông không muốn con gái khinh suất kết hôn với một người là một chuyện, có người cùng con ông đoạt bạn trai là một chuyện khác!

Ông nhanh chóng quyết định, nói với hai người Tần Minh Hoàng: "Các con trước nói yêu đương, chờ trở về khu 102, ba lại an bài các con đi lãnh chứng!"

Kiều An: "...." Vừa rồi không phải ông còn nói cự tuyệt sao?!

Một hồi tuồng rốt cuộc hạ màn, Tần Minh Hoàng ngồi trầm tư bên Kỷ Luân..... Sao lại thế này, vừa rồi một đoạn cốt truyện dài thế, sao mà một chút cảm giác tham dự mình đều không có?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro