V-C19-C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19 Tin Tức Về Đồng Tộc

Hai người phụ trách chủ yếu của đoàn nghiên cứu vừa náo loạn như vậy, đội trưởng Ngũ Phu thế mới biết hai thị dân bình thường hóa ra có sâu xa với bọn họ. Vì thế gã dứt khoát hạ lệnh, đem cái căn lều không hợp nhau đó cùng hòa vào khu vực doanh địa của bọn họ.

Bởi vì thời gian khẩn cấp, nhiệm vụ nặng nề, cho dù Kiều An muốn tán gẫu một chút về lý tưởng nhân sinh với sư huynh mấy tháng không gặp, hỏi thăm xem vợ anh ấy đến tột cùng là chuyện thế nào, cũng không thể không bắt đầu công việc trước, hoàn thành nhiệm vụ giáo sư đã giao.

Toàn bộ doanh địa bận bận rộn rộn, mỗi người đều có việc phải làm, chỉ có Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân là hai người rảnh rỗi, ăn không ngồi rồi mà nhìn mọi người bận rộn.

Có nhiều người như vậy ở đây, Kỷ Luân không thể lộ ra các chi của mình, chỉ có thể mỗi ngày vẫn duy trì hình người, làm một ít việc không khác người thường.

Cá khổng lồ bên kia bị vây kín lại, ngày ngày đêm đêm đều có người trông coi, hắn không thể thuận tiện đi ăn con cá khổng lồ nữa, cũng may bộ phận dinh dưỡng nhất đã bị hắn thổi quét sạch, tổn thất không lớn.

Khó chịu nhất là Tần Minh Hoàng, còn chưa tận tình hưởng thụ cái chợ hải sản tự do miễn phí này bao lâu, chợ đã bị bắt phải đóng cửa.

Bởi vì Khang Tập tỏ vẻ phản đối hành vi tìm chết tùy tiện ăn sinh vật không rõ, nên tước đoạt quyền lợi ăn mỹ thực của cô.

Kỷ Luân dùng hình người trộm tìm kiếm các loại cá Không Hải chung quanh mang về nấu cho cô, bị người ta phát hiện báo cáo cho hai người phụ trách, Khang Tập và Kiều An ở trong trăm vội còn bớt thời giờ tới chỗ hai người bọn họ tiến hành một lần giáo dục.

Ba ba Khang Tập sử dụng chính là giáo dục dụ dỗ, tận tình khuyên bảo, ân cần thiện dụ.

"Mẫn Mẫn a, những sinh vật Không Hải đều chưa trải qua kiểm nghiệm chất lượng thực phẩm nghiêm khắc, chúng ta biết rất ít về chúng nó, còn không rõ nếu ăn chúng nó sẽ phát sinh tình huống đáng sợ gì. Vậy trước đừng ăn, chờ về sau chứng minh những đồ ăn này dùng trường kỳ không ảnh hưởng xấu với thân thể con người, đến lúc đó mặc kệ con muốn ăn bao nhiêu đều có thể. Nếu con thật sự ăn hỏng thân thể, ba ba phải làm sao bây giờ a!"

Kiều An càng thêm vô cùng đau đớn, cô ta dùng một loại biểu tình "Sư huynh vì sao anh đi lên lối rẽ", mang theo bất mãn và chỉ trích nói:

"Sư huynh sao anh thay đổi nhiều như vậy, trước kia anh không phải như thế, trước kia trong đầu anh đều chỉ nghĩ đến nghiên cứu, bây giờ thế nhưng tự tay nấu cơm, còn mỗi bữa đều làm?"

Khang Tập: "..... Tiểu Kiều a, vấn đề của hai người bọn họ không phải là nấu cơm, là vấn đề an toàn thực phẩm thực nghiêm túc a."

Kiều An có tai như điếc, chỉ nhìn chằm chằm Tần Minh Hoàng, tiếp tục nói, "Sư huynh trước kia anh để ý nhất là đối tượng nghiên cứu. Bây giờ thế nhưng lấy chúng nó ra ăn, đây là sa đọa chức nghiệp, đây là hành vi bại hoại chức nghiệp thường ngày của anh!"

Tần Minh Hoàng: "..." cô lên án mạnh mẽ sư huynh cô, nhưng thật ra đừng nhìn tôi nói những lời này nha.

Nói nữa, làm nghiên cứu thì làm nghiên cứu, nhiều vật thí nghiệm như vậy, đều nằm đầy đất dùng không hết, nhìn chúng nó hỏng hết không bằng ăn luôn, cũng coi như tiết kiệm đồ ăn.

Bị hai người dặn dò mấy trăm lần, canh phòng nghiêm ngặt, Tần Minh Hoàng đứt khẩu phần.

Bọn họ mang đến những đồ ăn bình thường thật ra cũng không phải khó ăn, nếu đổi là trước kia Tần Minh Hoàng cũng sẽ ăn thật cao hứng. Nhưng con người cô chính là có tật xấu, càng không cho cô ăn cái gì, cô càng muốn ăn cái đó, biến đổi biện pháp còn phải trộm ăn.

Trước kia ở cựu trạch làm thị nữ, mỗi lần phu nhân gọi cơm hộp đều là cô xúi giục.

Cho nên hiện giờ mỗi ngày để cô nhìn đủ loại nguyên liệu hải sản phong phú lại không thể ăn, đây thật sự là một tra tấn rất lớn.

"Ngư ca, chúng ta đi thôi, nơi này ở không nổi nữa." Tần Minh Hoàng ra quyết định rời đi.

Cô đương nhiên không chỉ tức giận vì đồ ăn mà ra đi, chủ yếu vẫn là bởi vì hai người Khang Tập và Kiều An. Cô là một hàng giả thừa nhận tình thương của cha thuộc về người khác, luôn cảm thấy không thích hợp.

Vấn đề của Kỷ Luân còn lớn hơn nữa, hắn thường thường làm vài cử chỉ kinh người, vạn nhất ngày nào đó không cẩn thận các chi bạch tuộc lộ ra bị phát hiện...... Kết quả không phải hắn bị bắt bị giết, thì chính là nhân loại thất bại thảm hại.

Tình huống nào cũng đều không được.

Đáng tiếc hành động trốn chạy vừa mới bắt đầu liền tuyên cáo thất bại, bị Khang Tập làm việc suốt đêm vừa vặn bắt được. Cứ như vậy cho cô hơn bốn giờ giáo dục tư tưởng.

Tần Minh Hoàng sợ nhất chính là loại hình giáo sư dong dài như Khang Tập. Ngày trước cô ở Tần thị tiếp nhận giáo dục, không biết là duyên phận gì, một đường đều gặp các giáo viên cực kì có thể nói lải nhải. Dường như bọn họ đều biết cô thơ ấu bất hạnh gia đình bi thảm, cho nên thái độ với cô đều như cha như mẹ.

Loại hình giáo viên Đường Tăng như thế tràn ngập toàn bộ thời kỳ thanh thiếu niên của Tần Minh Hoàng, dẫn tới hiện giờ cô nhìn loại hình người như vậy mở miệng nói chuyện liền cảm thấy đau đầu, theo bản năng muốn đầu hàng.

Đặc biệt ba ba Khang Tập, nói thế nhưng động tình rơi lệ. Nhìn cái mặt già của ông ấy chảy xuống hai hàng lệ nóng, Tần Minh Hoàng nháy mắt liền nổi một thân da gà, bị bắt buộc đáp ứng ông ấy sẽ không trộm bỏ đi nữa.

Khang Tập vừa đi, Tần Minh Hoàng nằm liệt ở trên sô pha thở một hơi. Kỷ Luân ở một bên toàn bộ quá trình dự thính cha con bọn họ giao lưu như có điều hiểu ra.

Lúc Tần Minh Hoàng tự hỏi làm thể nào tìm kiếm thời cơ thích hợp thoát thân, Kỷ Luân bỗng nhiên bắt lấy tay cô hỏi: "Chúng ta đã là vợ chồng đúng không?"

Tần Minh Hoàng: "Xác thật em đáp ứng làm đối tượng của anh, nhưng nhân loại muốn kết hôn là một việc thực phiền toái, cho nên em cảm thấy làm bạn trai bạn gái trước tương đối ....."

Nói còn chưa dứt lời, cô thấy đôi mắt Kỷ Luân đỏ lên, một giọt nước mắt từ hốc mắt chậm rãi chảy xuống.

Tần Minh Hoàng: "....?" anh còn học rất nhanh?

Kỷ Luân xác thật là vừa học xong, hắn ngạc nhiên phát hiện, giống cái cơ hồ chưa bao giờ biểu hiện ra loại cảm xúc sợ hãi, lúc nhìn thấy nam nhân loại kia rơi lệ, thế nhưng toát ra sợ hãi dao động, sau đó cô liền thỏa hiệp.

Tần Minh Hoàng cười ha hả, "anh sẽ không cho rằng em thấy một người rớt nước mắt thì liền thỏa hiệp đi?"

Ba phút sau, Tần Minh Hoàng xoa chân ngồi ở trên sô pha, che lại trán mình, nhìn Kỷ Luân rơi lệ đầy mặt, vô lực mà xua xua tay.

"Được rồi được rồi, vợ chồng thì vợ chồng, em sợ anh rồi được chưa, xin anh đừng khóc."

Kỷ Luân nháy mắt thu hồi nước mắt. Trong thân thể hắn đều là hơi nước, muốn tiết một ít nước mắt là chuyện không thể dễ dàng hơn. Những hạt nước mắt còn nổi trên má hắn, thần kỳ mà dung nhập vào mặt hắn.

Tần Minh Hoàng: "Lần sau lau nước mắt, không được trực tiếp hấp thu." Bởi vì cảnh tượng này quá kỳ ba.

Kỷ Luân ôn nhu chậm rãi: "Thân ái, chúng ta đã làm vợ chồng lâu như vậy .

Tần Minh Hoàng thầm nghĩ: Lâu chỗ nào? không phải vừa mới mới bắt đầu sao?

Kỷ Luân: "Chúng ta có phải có thể bắt đầu suy xét vấn đề sinh sản hay không? Em yên tâm, anh đã thu thập xong dinh dưỡng, khẳng định sẽ không làm em mệt nhọc."

Tần Minh Hoàng vốn định giảng đạo lý cùng hắn, nhưng cẩn thận nghĩ ngợi, tựa hồ giảng đạo lý cùng hắn cũng chưa từng có lúc giảng thông, hơn nữa người này vừa mới lĩnh ngộ một cái kỹ năng đáng sợ, cô cần phải tìm lối tắt thuyết phục hắn.

Vì thế cô nói: "Còn chưa tới kỳ động dục của nhân loại, bây giờ em không được, hiểu không?" Kỷ Luân dịu ngoan gật đầu: "anh hiểu, cho nên đến kỳ động dục tiếp theo có thể chứ?"

Tần Minh Hoàng hoài nghi, hắn đây là lấy lui làm tiến, hắn dường như lại trở nên thông minh hơn không ít? Cô thật sâu cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, bỏ lại Kỷ Luân được như ước nguyện, một mình đi bộ đến gần cá khổng lồ, chuẩn bị lẳng lặng tự hỏi nhân sinh một chút.

Một lát sau, Kỷ Luân vẫn chưa tìm tới. Tần Minh Hoàng tâm nói vậy không phù hợp nhân thiết si hán của hắn, đôi mắt nhíu lại, thử vớt trong không khí bên cạnh một phen, quả nhiên sờ được một cái chi mềm mại lành lạnh trong suốt.

Giỏi, gia hỏa này học được ninja ẩn hình theo dõi.

Kẽo kẹt kẽo kẹt vặn cái chi, Tần Minh Hoàng ở trong mắt người khác chính là một mình đứng ở đó, bên cạnh khó được không có Kỷ Luân đi theo.

Kiều An đã sớm muốn tiến hành một hồi quyết đấu đơn độc với người phụ nữ đột nhiên toát ra này, nhưng vẫn luôn bất hạnh không có cơ hội. Hiện giờ thấy cô đơn độc, lập tức giống như gió bước nhanh đến trước mặt cô, bày ra một tư thế thích hợp cãi nhau, đầu tiên đặt câu hỏi: "Sư huynh tôi đâu? Sao lại không đi theo bên cạnh cô?"

Tần Minh Hoàng liếc nhìn cô ta một cái, "A, anh ấy đang chuẩn bị có thai." Đây là nói thật.

Nhưng nói thật đều làm người ta không thể tiếp thu. Kiều An mắt thấy sắp phát nổ, Tần Minh Hoàng một phen đè lại vai cô ta, chân thành nói: "cô có cảm thấy không, vậy rất giống trường hợp cẩu huyết nữ chủ và nữ xứng xé bức?"

Tần Minh Hoàng cũng không am hiểu dùng ngôn ngữ xé bức với người ta, cô muốn xé chính là động thủ xé người, trường hợp đó có thể không hợp với mỹ nữ.

Kiều An phẫn nộ: "Sư huynh đối với cô chỉ là nhất thời mê luyến, rất nhanh anh ấy sẽ phát hiện ra cô và anh ấy căn bản không phải là người cùng một thế giới!"

Như thế, đâu chỉ không phải cùng một thế giới, còn không phải cùng một chủng loại. Tần Minh Hoàng yên lặng gật đầu, cảm thấy một cái chi trong suốt đang sờ mặt mình, làm bộ cào ngứa hất nó văng ra.

Kiều An tiếp tục nói: "Tôi và sư huynh đều tốt nghiệp đại học Lam Đông, đó chính là trường học đỉnh cấp ở khu 9, cô thì sao?"

Tần Minh Hoàng: "Đại học tư do gia tộc Tần thị sáng lập."

Kiều An: "Hừ, một đại học gà rừng chưa từng nghe nói đến, cô có thể tìm được công việc gì?"

Tần Minh Hoàng: "thật không dám giấu giếm, tôi cũng không muốn làm việc, tôi chỉ chuẩn bị để sư huynh cô phí công nuôi dưỡng tôi."

Cô bỗng nhiên tìm được một chút lạc thú cùng người khác nói chuyện phiếm, nhưng mà Kiều An tựa hồ không nói nổi nữa, căm giận chạy lấy người.

Nhéo cái chi quấn trên eo mình, Tần Minh Hoàng cười hì hì, "Dựa theo em suy đoán, khẳng định cô ấy muốn đi tìm anh."

Trộm trôi về lều trại, để Kỷ Luân biến trở về người ngồi trên sô pha, Tần Minh Hoàng trốn ra sau sô pha, một lát liền nghe thấy tiếng bước chân của Kiều An.

"Sư huynh, em vẫn luôn cho rằng anh sẽ thích loại hình phụ nữ có thể xứng với sự nghiệp của anh, kết quả hiện giờ anh lại thích một phụ nữ bình phàm, chỉ biết giặt quần áo nấu cơm!"

Kỷ Luân chỉ ra một sự thật: "Giặt quần áo nấu cơm là tôi làm."

Kiều An nghẹn lại, thật lâu không nói gì. Lúc Tần Minh Hoàng cảm thấy có phải cô ta muốn khóc lóc chạy đi hay không, ngữ khí Kiều An bỗng nhiên trở nên dị thường bình tĩnh, cô ta nói:

"Sư huynh, viện nghiên cứu của chúng ta có một mẫu nghiên cứu vô cùng trân quý, trừ giáo sư và em, trước mắt còn chưa có ai biết, nhất định anh sẽ cảm thấy hứng thú. Đó là một con sinh vật Không Hải có được năng lực ngụy trang vô cùng xuất sắc, nó có thể biến hình thành sứa, có các chi cùng loại bạch tuộc, còn có thể ẩn hình.... anh biết thế này có ý nghĩa gì không? Cùng em trở về đi, giúp giáo sư cùng tiến hành nghiên cứu, đừng trầm mê tư tình nhi nữ nữa."

"Thu thập xong mẫu vật cá khổng lồ, chúng em sẽ trở về, hy vọng đến lúc đó sư huynh đã nghĩ kỹ, có thể cùng em trở về, tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp nghiên cứu anh yêu thích nhất."

Nói xong không đợi Kỷ Luân trả lời, cô ta vén rèm lên đi ra ngoài.

Tần Minh Hoàng chậm rãi từ sau lưng sô pha đứng lên, ngồi ở chỗ tựa lưng trên sô pha. Đây thật đúng là.... lộ ra một cái bí mật. Viện nghiên cứu gì đó của bọn họ bắt được một thứ rất có khả năng là sinh vật Không Hải cùng tộc của Kỷ Luân.

Cô nhớ rõ trước kia từng hỏi Kỷ Luân quan hệ cùng tộc giữa bọn họ thế nào? Kỷ Luân nói cho cô, ở Không Hải nếu có cùng tộc nào gặp khó khăn thì sẽ phát ra tín hiệu cầu cứu, cùng tộc khác đều sẽ chạy tới nghĩ cách cứu viện. Có thể thấy được đây là một tộc đàn đoàn kết, cho nên không có cách nào, xem ra vẫn nên đi một chuyển đến khu 102.

Đối diện với ánh mắt Kỷ Luân, Tần Minh Hoàng tùy ý nói: "Muốn đi thì đi, nhìn em như vậy làm gì."

Dù sao cô không có nhà, đi nơi nào mà không được đâu.

Kỷ Luân ôn nhu triền miên mà dò ra cái chi, gắt gao bọc lấy hơn nửa thân thể cô, thân mật thỏa mãn mà ngửi hương vị ở trên người cô.

Nếu làm ra quyết định này, Tần Minh Hoàng cũng không định chuồn êm, mỗi ngày dọn một cái ghế dựa ngồi ở gần cá khổng lồ, xem nhân viên nghiên cứu tháo dỡ thân thể nó, lấy mẫu bảo tồn.

Bởi vì Không Hải, sắc trời vẫn luôn âm trầm, từ sớm đến tối gần đó đều lắp mấy cái đèn lớn sáng ngời mãnh liệt, chiếu chung quanh sáng như ban ngày.

Bọn họ lắp cái giá ở trên thi thể cá khổng lồ, người nhỏ bé như là con kiến, Tần Minh Hoàng nhìn về nơi xa, thấy dưới da cá là thịt cá tuyết trắng, xương cá giống như xương cốt cự long tiền sử lưu lại, bên trong mạch lạc và vân da hình thành một bức tranh vẽ, khiến tất cả mọi người đứng ở phía dưới lớn tiếng tán thưởng.

Tần Minh Hoàng thở dài sâu kín. Thế giới bất đồng, phong tục sai biệt thật sự quá lớn, ở thế giới của cô, đầu tiên mọi người đều nghiên cứu chính là có thể ăn được hay không.

20 Người Nhà

Không đến hai ngày, lại có mấy đội ngũ nghiên cứu từ các khu khác cũng lục tục tới nơi này.

Nhiều khu như vậy trên cơ bản đều làm theo ý mình, mọi người bề ngoài hữu hảo, nhưng ngấm ngầm khó tránh khỏi có cạnh tranh, hơn nữa có khu quan hệ tốt, có khu quan hệ căng thẳng, thật sự phức tạp.

Về những tình huống giao thiệp cụ thể đó, Tần Minh Hoàng là quần chúng ăn dưa cũng không rõ ràng, cô chỉ biết lại có thêm rất nhiều nhân viên nghiên cứu quay quanh thi thể cá khổng lồ. Hơn trăm người vây quanh thân thể thật lớn bò lên bò xuống, như là một đám kiến bốc dỡ đồ ăn.

Tần Minh Hoàng nhàn rỗi không có việc gì, luôn lười nhác ngồi ở đó nhìn bọn họ làm việc, tựa như khi còn nhỏ xem kiến chuyển nhà. Người một khi nhàn rỗi không có việc gì liền thích nghĩ đông nghĩ tây, Kỷ Luân ở bên cô, ngẫu nhiên sẽ lộ ra một chút hoang mang lo lắng.

"Thân ái, em là bởi vì không thể ăn được cá khổng lồ mà khổ sở sao?" hắn hỏi.

Hắn phát hiện Tân Minh Hoàng nhìn con cá khổng lồ kia tựa hồ có chút khổ sở, căn cứ thói quen quá khứ để phỏng đoán, giống cái của mình để ý đồ ăn, cho nên hắn nghĩ, có thể là cô muốn ăn con cá khổng lồ này.

Tần Minh Hoàng vắt chân ha ha cười hai tiếng, thuận miệng nói: "Đúng đúng, bởi vì không thể ăn con cá này, em quá khổ sở."

Kỷ Luân ghé sát vào cô, ngửi ngửi trên người cô, lại có chút không xác định, "Thân ái, em hình như không phải bởi vì cái này mà khổ sở."

Hắn có thể thông qua khí vị để phân biệt cảm xúc, nhưng cảm xúc của nhân loại quá phức tạp, trong nháy mắt có thể sinh ra vô số loại cảm xúc, cũng phân bố ra hơi thở bất đồng.

Kỷ Luân thật giống như đang phân tích các loại thành phần phức tạp của hương liệu, cái khí vị này thuộc về vui sướng, cái khí vị kia thuộc về thương tâm, cái khí vị này đại biểu là thích ý, cái khí vị kia tỏ vẻ đau đớn......

Giống như vậy, trong nháy mắt khi Tần Minh Hoàng tản mát ra rất nhiều loại khí vị phức tạp, hắn chỉ biết hiện tại cô có cảm xúc như vậy, lại không cách nào đoán được đủ loại cảm xúc phức tạp đó vì sao mà ra đời.

Tần Minh Hoàng thấy hắn đầy mặt suy tư, phụt cười vui vẻ. Làm gì? Anh thật là ngửi hương biết người sao?

Kỷ Luân lặng lẽ vươn một cái chi dán ở trên da thịt Tần Minh Hoàng, quấn vòng quanh cổ tay của cô một vòng, hắn bắt chước khứu giác nhân loại vẫn không so được với hệ thống cảm giác bản thể, chi của hắn có năng lực bắt giữ tin tức nhạy bén nhất, diện tích tiếp xúc càng lớn càng có thể kỹ càng tỉ mỉ thâm nhập mà giải đọc hết thảy bí mật của cô.

Tần Minh Hoàng tùy ý hắn quấn lấy tay mình nghiên cứu, kéo kéo vòng mềm trên cổ tay nghĩ thầm, được rồi, đây lại tới một trung y bắt mạch.

Một chút nhớ nhà u sầu và buồn bã khó được của cô, toàn bộ bị một loạt hành vi này của Kỷ Luân quấy rầy.

Ngẫm lại cũng thật thần kỳ, nhân loại coi hắn như đối tượng hiếm lạ để nghiên cứu, kết quả hắn lại ở đây nghiên cứu cô, mỗi ngày phân tích khí vị, hành vi, yêu thích...... của cô. Làm không biết mệt.

"Sư huynh, giáo sư gọi điện thoại tới, anh nghe một chút." Đầy mặt lạnh nhạt, Kiều An cầm một chiếc điện thoại đi tới, tỏ vẻ thờ ơ với hai người đang nắm tay nghiêng ngả.

So với hai ngày trước khó có thể chịu nổi, hiện tại Kiều An dường như bởi vì Kỳ Luân biến hóa quá lớn mà thoảng hết hy vọng, thu liễm lại diễn xuất khoa trương lúc trước, chỉ tận sức khuyến khích Kỷ Luân trở về tiếp tục nghiên cứu, đến liếc mắt cũng không muốn nhìn Tần Minh Hoàng một cái.

Tần Minh Hoàng cũng không chủ động trêu chọc cô ta, đôi mắt nhìn chằm chằm cái điện thoại kia. Kỳ Luân duỗi tay tiếp điện thoại, đưa cho Tần Minh Hoàng nhìn xem.

Cái di động này màn hình rất nhỏ, còn đều là phím ấn, tựa hồ không có công năng giải trí.

Lúc trước ở Nhân Lai, Tần Minh Hoàng đã phát hiện, thế giới này trình độ phát triển khoa học kỹ thuật không giống thế giới của cô.

Ví dụ như di động này, lúc trước cô còn muốn tìm di động cảm ứng chơi trò chơi, kết quả tìm được đều là cái loại di động ấn phím cồng kềnh, còn to hơn cả cái đầu, so với di động càng thích hợp coi như vũ khí đập người, đập hạch đào cũng được.

Máy tính rất ít thấy, phần lớn nhìn qua như laptop nhưng vừa dày lại nặng, vẻ ngoài một lời khó nói hết. Trong nhà người bình thường nhiều nhất vẫn chỉ là TV, nhìn qua internet cũng không phát triển.

Phát hiện không thể chơi trò chơi, Tần Minh Hoàng cảm thấy lạc thú sinh hoạt lại mất đi một mảng lớn.

Hiện giờ Kiều An đưa tới cái di động này, đã là cái di động nhỏ nhắn tinh xảo nhất cô từng nhìn thấy ở thế giới này, trên màn hình hiện ra một ông già, thế nhưng còn là cuộc gọi video.

Ông già này chính là giáo sư Dịch Tư trong truyền thuyết, theo Kiều An nói ông ấy rất thương yêu học sinh Kỷ Luân, nhưng xem vẻ mặt ông ấy không thoải mái, thật đúng là cảm giác không ra bao nhiêu yêu thương.

Màn ảnh chiếu đến mặt Kỷ Luân, Dịch Tư giáo thụ liền lấy một loại thái độ cường ngạnh không cho cự tuyệt nói: "Kỷ Luân, bên này thầy có việc cho anh làm, anh lập tức trở về."

Tần Minh Hoàng lo lắng đầu óc này của Luân không thể ứng phó, nghĩ muốn thay hắn trả lời một chút hay không, miễn cho nhanh như vậy đã bại lộ, nhưng còn chưa nói ra miệng, cô liền thấy Kỷ Luân bình tĩnh mà nói với ông già bên kia: "Giáo sư, bây giờ còn chưa được, chờ đến bên này công tác thu thập mẫu nghiên cứu kết thúc, con sẽ cùng những người khác trở về."

Tần Minh Hoàng sửng sốt, hiện tại hắn có dạng này, hoàn toàn không giống "Bạch tuộc lớn ôn nhu hiền huệ" cô quen thuộc, khả năng càng như là nhân loại Kỷ Luân kia.

Cô ý vị không rõ mà nhìn hắn một cái.

Cuộc gọi ngắn gọn thực nhanh dừng lại, lấy một câu rất là bất mãn của giáo sư Dịch Tư là "Tùy anh, tôi đây là người làm thầy hiện giờ cũng không quản được anh" mà kết thúc.

Lúc trước dù giáo sư Khang Tập hay Kiều An đều chuẩn bị ở chỗ này trường kỳ thủ vững, hiện giờ tình huống có biến, không chỉ bởi vì Tần Minh Hoàng cùng Kỷ Luân, còn bởi vì đoàn nghiên cứu của khu khác lục tục tới quá nhiều, vượt quá lúc trước bọn họ tưởng tượng.

Có vài khu mang danh lưu manh, quan hệ không tốt cùng bọn họ, đi vào nơi này xong, cùng nghiên cứu nhân viên bạo phát rất nhiều lần khắc khẩu. Việc này còn là bởi vì cái lỗ kỳ quái trên đầu cá lớn kia, những đội ngũ đó cảm thấy bọn họ là nhóm đến đầu tiên đã tư tàng mẫu nghiên cứu quan trọng nhất, yêu cầu bọn họ lấy ra chia sẻ.

Đừng nói giáo sư Khang Tập bọn họ căn bản không biết cái lỗ đó tạo thành như thế nào, dù bọn họ thật sự tư tàng cũng không có khả năng lấy ra chia sẻ. Mắt thấy thế cục khẩn trương, ba người phụ trách nghiên cứu một lúc, quyết định tức khắc xuất phát trở về, dù sao chuyến này của bọn họ trên cơ bản đã đạt được mục đích.

Lại ở tiếp, nói không chừng có tổn hại.

Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân đương nhiên là theo đội ngũ bọn họ cùng quay về khu 102.

Vẫn luôn ở khu bỏ hoang, chưa thấy được mấy người sống, đây vẫn lần đầu tiên Tần Minh Hoàng nhìn thấy nhiều người như vậy, thật đúng là rất có cảm giác tận thế, ven đường tất cả đều là xe, mọi người mang theo hành lý đào vong, trên đường chen nhau chật như nêm cối, đất hoang hoặc là đồng ruộng bên cạnh đều đã bị xe lui tới áp thành một mảnh đường bằng phẳng.

Ở khu vực Không Hải bao phủ, đám người còn có chút nghiêm túc khẩn trương, nhưng càng rời xa Không Hải, tới gần khu 106 còn chưa bị bao phủ, cảm xúc của mọi người liền trở nên vững vàng hơn.

Ban đêm đoàn xe của bọn họ dừng ở một chỗ đất trống hạ trại nghỉ ngơi, Tần Minh Hoàng còn thấy mấy chiếc xe chung quanh đỗ cùng nhau, trên xe người xa lạ chạy nạn dựa vào bên cửa sổ, lớn tiếng nói chuyện phiếm, nói nói cười cười, oán giận một chút nhà mình bị những quái vật kỳ quái chiếm cứ, chửi bới một chút tình hình giao thông gần đây không tốt, lại tâm sự mình muốn đi đâu, hoàn toàn lửa nóng.

Chờ đến qua khu 106, hoàn toàn thoát ly phạm vi Không Hải, rốt cuộc không nhìn thấy đám người quy mô lớn dời đi.

Thấy không trung trở lại an toàn, mọi người trong đội ngũ tâm tình đều thực không tồi, Tần Minh Hoàng thì không. Cô ngồi ở bên cạnh giáo sư Khang Tập, bên kia Kỷ Luân ngồi cùng cô như hình với bóng.

Kỷ Luân nhìn qua cũng không có gì khác thường, nhưng Tần Minh Hoàng biết, càng rời xa phạm vi Không Hải, hắn sẽ trở nên càng suy yếu. Chung quanh hơi nước thưa thớt, dù muốn duy trì dáng vẻ hiện tại này, cũng cần không ngừng bổ sung hơi nước, cho nên Tần Minh Hoàng cách một thời gian đều sẽ đưa nước cho hắn.

Toàn bộ hai rương nước chuẩn bị trên xe, cơ hồ đều bị Kỷ Luân một mình uống sạch. Làm cho giáo sư Khang Tập vô cùng hoài nghi mà nhìn chằm chằm Kỷ Luân, cho dù không nói chuyện, ánh mắt kia cũng viết rõ hoài nghi "Thằng nhãi này có phải thân thể có tật xấu nào hay không". Không thể không ngừng uống nước, Kỷ Luân liền đành phải mỗi cách một thời gian lặng lẽ đi vào trong WC, mở vòi nước ra để thân thể mình ngâm nước một chút, miễn cho quá mức khô ráo mất nước.

Hắn từ trong WC một lúc mới ra, đối diện giáo sư Khang Tập cố ý lắc lư tới đây quan sát tình huống, Khang Tập thật sâu mà liếc hắn một cái, cường điệu nhìn chằm chằm thân dưới hắn.

"Nếu có bệnh, nhất định phải sớm trị liệu."

Tần Minh Hoàng vừa vặn thấy một màn này, thiếu chút nữa không cười chết hai người bọn họ.

Ở trước cửa vào khu 102, bọn họ trải qua một đợt kiểm tra nghiêm mật. Bởi vì hiện tại có quá nhiều người chạy đến các khu khác, khu 102 từ sớm đã cho dân cư khu ngoài tiến vào, Tần Minh Hoàng nguyên thân là cư dân khu 120, hiện giờ làm người nhà của giáo sư Khang Tập, làm bổ sung thẻ thân phận mới có thể tiến vào khu 102.

Còn Kỷ Luân, hắn vốn chính là cư dân khu 102, hệ thống có tư liệu của hắn, tùy tiện thẩm tra đối chiếu một chút, làm lại cho hắn thẻ thân phận đã bị mất liền cho đi.

Kiểm tra nghiêm mật nhất chính là những mẫu sinh vật Không Hải bọn họ mang đến.

Kiểm tra viên vừa kiểm tra vừa nói giỡn: "Nếu không cẩn thận bỏ vào sinh vật Không Hải gì nguy hiểm, vậy không ổn.

Kỷ Luân cầm thẻ thân phận mới làm đi qua bên cạnh, ngồi lên xe.

Ở cửa khu 102 trì hoãn không sai biệt lắm khoảng nửa ngày, tiến vào bên trong, Tần Minh Hoàng mới cảm giác như là về tới xã hội hiện đại. Nhưng nơi này kiến trúc phổ biến cũng không cao, mật độ dân cư hình như cũng không đông. Ngẩng đầu nhìn lên trên, cơ hồ các nơi đều đang khẩn cấp xây vòm trời, nhìn qua giống như là cái lồng trong suốt, từng mảng trải trên đỉnh đầu, về sau đại khái sẽ nối liền thành một khối.

Đoàn người tới giao lộ nào đó, sắp sửa đường ai nấy đi.

"Mẫn Mẫn, ba ba phải đi trường học một chuyến trước, nếu không ba ba cho con địa chi, con về nhà trước được không?" Giáo sư Khang Tập nói.

"Sư huynh, thầy đang đợi anh, chúng ta nên đi viện nghiên cứu, anh lên xe của em đi." Kiều An ở ngoài xe gõ gõ cửa sổ.

Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân liếc nhau, Kỷ Luân duỗi tay nắm lấy tay Tần Minh Hoàng, "Tôi dẫn cô ấy về nhà trước."

Tiếp theo hắn kéo Tần Minh Hoàng xuống xe, thực nhanh cản một chiếc xe taxi ở ven đường.

Giáo sư Khang Thụ và Kiều An cũng chưa kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn bọn họ nghênh ngang mà đi, ở phía sau hô to cái gì.

Tần Minh Hoàng ngồi ở trên xe taxi, hỏi người bên cạnh, "anh biết nhà Kỷ Luân ở đâu? Đây là muốn mang em đi nhà anh ta?"

Kỷ Luân nhìn cô, ánh mắt thản nhiên: "Đương nhiên không phải, chúng ta đã nói rồi, đầu tiên đến nơi đây là phải đăng ký kết hôn trước mà? Cho nên chúng ta đi đến chỗ đăng ký kết hôn." Tần Minh Hoàng im lặng, trên mặt tươi cười chậm rãi biến mất, cô nhìn cửa sổ đóng chặt và cửa xe bị khóa, trong nháy mắt muốn nhảy xe.

Sao lại thế? Chẳng lẽ không phải anh đến nghĩ cách cứu viện cùng tộc sao? Sao lại nhớ thương chuyện này? anh lại không phải nhân loại, vì sao chấp nhất với hình thức hôn nhân của nhân loại như vậy! Tần Minh Hoàng nội tâm đau kịch liệt mà nghĩ, gia hỏa này càng ngày càng như một nhân loại đủ tư cách, lúc hắn trầm mặc không biết đã âm thầm tiêu hóa bao nhiêu tri thức về nhân loại.

Phải biết rằng vào một tháng trước, hắn đến nói chuyện bình thường còn không quá thông thuận, mỗi ngày chính là tới tới lui lui vài câu tỏ tình cầu yêu lặp đi lặp lại, như là loa phát bị hỏng.

Hiện tại thế nào? hắn đã thuần thục giao lưu cùng tài xế về điểm đến, hơn nữa mang theo cô đến thẳng chỗ đăng ký kết hôn, lại thuần thục hẹn trước xếp hàng, bởi vì ít người, thực nhanh liền đến phiên bọn họ.

Tần Minh Hoàng âm thầm nghĩ, tốt nhất lưu trình phức tạp một chút, khiến hắn không hiểu rõ manh mối, hoãn lại mấy ngày rồi nói, kết quả chỉ phát ngốc trong chốc lát, ký cái tên, vừa hồi thần, trên tay đã bắt được một tờ đăng kí kết hôn.

Các người nơi này kết hôn tùy tiện như vậy, thuận tiện như vậy, nhanh chóng như vậy sao?

Kỷ Luân ngóng nhìn khuôn mặt cô trầm trọng, bỗng nhiên nói ở bên tai cô: "Để chúc mừng, chúng ta đi ăn bữa tiệc lớn, em muốn ăn cái gì?"

Tần Minh Hoàng lập tức vứt bỏ một chút tâm tình trầm trọng vừa thình lình xảy ra, tinh thần rung lên. Còn không phải là kết hôn sao? không có gì ghê gớm, nếu cô thừa nhận, không có tờ giấy này thì hai người cũng là quan hệ này, nếu cô không muốn thừa nhận thì đăng kí kết hôn cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.

Tần Minh Hoàng: "đi thôi, đi ăn cái gì!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro