VI-C13-C14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 Khu An Toàn

Heo màu đen, lông thô cứng, cái mặt dài, còn có hai cái răng nanh mọc dài ra bên ngoài, chân trước phình phình, mông khép chặt - trông giống như một con heo mạnh mẽ có thể đá chết một người đàn ông cường tráng.

Thế nhưng nó không may gặp phải mấy tráng hán, lại là mấy người vây công một mình nó, cuối cùng bị trói lại khiêng đến trước mặt Tần Minh Hồi.

Bởi vì bọn Đinh Dương nghĩ đến Tần Minh Hồi rất có thể là một kẻ biến thái, thích tra tấn người khác, vì thế mang về một con heo sống. Vạn nhất mang heo chết về, lão đại này cảm thấy giết heo chết không có cảm giác, không hài lòng thì làm sao bây giờ!

Tần Minh Hồi cũng không biết những tiểu đệ tự thuần hóa này, thế nhưng lại suy nghĩ nhiều như vậy, cô sai người rửa sạch con heo kia, rửa sạch bùn trên người nó, sau đó liền an bài 01 ra tay.

01 rà quét toàn bộ cơ thể của con heo, từ trong bàn tay bật ra các trang bị cố định, và sau đó –

Cạch cạch cạch ————

Mấy người Đinh Dương nhìn thấy miệng cũng không khép lại được. Họ cũng không phải là chưa từng thấy giết heo, nhưng, thực sự chưa bao giờ nhìn thấy quá trình giết heo tinh tế và tỉ mỉ như vậy. Như Tần Minh Hồi đã nói, lột da và cắt xương, nó giống như dựa theo sự phát triển cơ bắp của con heo, đem toàn bộ nó mở ra.

Ba phút sau, đầu heo, da heo, máu heo, nội tạng heo và thịt heo được chia thành nhiều phần, được phân loại sạch sẽ.

"Xong rồi sao?"

Mấy người Đinh Dương nghe được thanh âm này, mới phát hiện Tần Minh Hồi cầm một cái mũ rơm tự chế che mắt lại.

"Lão đại, ngài đây là...?"

Tần Minh Hồi lộ ra một đôi mắt, hơi xấu hổ cười cười, "Tôi không dám nhìn giết heo, quá đẫm máu."

Mấy người Đinh Dương đều nghẹn họng. Cô không dám nhìn sao?! Loại kinh dị này không phải là cô làm ra sao! Hơn nữa giết heo thì cô không dám nhìn, lúc trước giết người cũng không thấy cô nương tay... Không đúng, cô ta có thể là thật sự không thích máu tanh, cho nên mới trực tiếp đốt người thành tro bụi.

Nghĩ như vậy, mấy đại hán lại cảm thấy càng thêm sợ hãi.

Con người đem hung ác tàn nhẫn biểu hiện lên trên mặt, nào có loại người nhìn như vô hại, lại tùy thời tùy chỗ có thể móc pháo ra đem người đốt thành tro thành tro bụi đáng sợ như thế này.

Mấy người nhìn lão đại trong miệng nói sợ hãi, quay đầu liền lật thịt heo, biểu tình kính sợ.

Cô lật qua những miếng thịt kia, quan sát hình dạng của chúng một chút, bỗng nhiên nói: "Giải phẫu tốt dứt khoát lưu loát, bác sĩ chuyên nghiệp nhất cũng chỉ có thể làm được loại trình độ này đi, giải phẫu người hẳn là cũng sẽ rất thích hợp. "

Tần Minh Hồi thật sự chỉ thuận miệng nói, nghĩ đến chỉ là thêm thuận lợi về phương diện chữa bệnh, cô cảm thấy sau này nói không chừng có thể phát triển phẫu thuật gì đó một chút.

Nhưng dừng lại trong tai mấy người Đinh Dương liền tương đối đáng sợ. Bọn họ nghĩ, cô quả nhiên phải dùng chức năng này để mổ người.

Tần Minh Hồi quay đầu lại nhìn, thấy sắc mặt mấy người bọn họ lại có chút trắng bệch, cô đoán đại khái bọn họ lại bổ não thêm cái gì, thuận miệng giải thích: "Yên tâm, ta sẽ không mổ các ngươi. "

Mấy người Đinh Dương thả lỏng, thậm chí cảm thấy sung sướng vui mừng. Ý của lão đại là sẽ không mổ bọn họ, cô sẽ đi tìm người khác mổ. Nếu như người đáng sợ là một đám với bọn họ, vậy thật là làm cho người ta an tâm.

Đối với bảy đại hán càng ngày càng trung thành, Tần Minh Hồi không để ý lắm. Thịt heo chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ để cải thiện cuộc sống hàng ngày, khi ngày càng gần khu vực an toàn phía nam, cô phải xem xét nhiều vấn đề hơn, vì vậy những ngày này rất bận rộn.

Cô tăng cường cho 01 để viết thêm các chương trình nhỏ, phát triển các tính năng mới và cải thiện chế độ tấn công của hắn.

Tuy rằng đã xem qua phim, nhưng bộ phim kia cũng không toàn diện, Hoắc Ân cùng Hoắc Lan sau khi có được thiếu nữ cùng người máy, trên cơ bản là không tốn chút khí lực gì, liền đem toàn bộ khu an toàn phía nam thu vào trong túi.

Bởi vì đại chiến mấy trăm năm trước, văn minh thụt lùi, cây khoa học kỹ thuật từng thắp sáng trước kia đều khô héo, hơn nữa huyết trùng xâm lấn trăm năm trước, nhân loại còn lại bị ép lui xuống đất, vì sinh tồn mà giãy dụa. Dưới tình huống không có dư lực phát triển, đột nhiên xuất hiện người máy 01 cơ hồ là vô địch.

Không có con người có thể chống lại hắn, khu vực an toàn phía nam bị nghiền nát, hành động thô bạo của Hoắc Lan Hoắc Ân đã gây ra rất nhiều thương vong.

Tần Minh Hồi đương nhiên sẽ không đơn giản thô bạo như vậy, ngay cả người đi theo Hoắc Lan Hoắc Ân cũng không muốn giết, càng sẽ không muốn giết một ít người xa lạ trong căn cứ không liên quan đến mình. Chỉ là cô hiểu được, mình yêu hòa bình, người khác cũng không nhất định.

Nếu như muốn tiến vào khu an toàn phía nam, đầu tiên sẽ có những thế lực lớn nhỏ gây khó xử, nhất định sẽ có rất nhiều người cảnh giác bài xích người ngoài như cô, cho dù cô chỉ muốn xem tư liệu, nói vậy cũng sẽ có phiền toái nhiều không kể.

Đối với quan hệ lợi ích phức tạp của ban quản lý khu an ninh phía Nam, Tần Minh Hồi không chuẩn bị đi làm rõ ràng, cô chỉ cần không ngừng tăng cường chức năng phòng ngự và công kích của 01 là được rồi.

"Đây là chức năng quang võng [ tấm lưới ánh sáng] mới của 01, các người xem." Tần Minh Hồi để cho 01 thể hiện chức năng này một chút.

Chỉ thấy 01 mở hai tay ra, giữa hai tay hiện lên một mảnh lưới màu lam nhạt, hắn mở tấm lưới này quét qua người Tần Minh Hồi một lần.

Bảy đại hán xếp hàng ngồi đối diện nghe được tiếng tách tách rất nhỏ.

Ở trong tự nhiên, mỗi khi chạng vạng đều có đàn muỗi kết bè kết cánh xuất hiện, những con tiểu trùng này nhìn không đáng chú ý, kỳ thật cực kỳ lợi hại, mang theo độc, cắn lên người người, có thể khiến người sưng đỏ lên như cái nắm tay, ngay cả những đám đại quê mùa da dày thịt béo như bọn họ cũng cảm thấy phiền không sao tả siết.

Hiện tại bị 01 dùng quang võng để thực nghiệm, chính là thực nghiệm lên những con muỗi làm phiền người kia.

Tần Minh Hồi đứng ở trong những hàng rào điện nguy hiểm bên trong, còn đang giới thiệu, "Không cần nhìn những quang võng này không chớp mắt, thời điểm uy lực mạnh nhất, một cây ánh sáng nửa milimet như vậy có thể cắt ra sắt thép, các ngươi xem, cắt cành cây cũng rất dễ dàng. "

Nói xong cô đem cành cây trong tay chọc vào lưới ánh sáng, giống như chọc không khí không hề trở ngại, cành cây đụng phải lưới ánh sáng trong nháy mắt liền biến mất.

Đinh Dương: "..."

Vậy cái lưới rậm rạp này, nếu đụng phải người... Mấy đại hán run chân, bày ra biểu tình khoa trương nhất, bốp bốp bốp vỗ tay.

"Các người cảm thấy, hiệu quả này thế nào?" Tần Minh Hồi cho bọn họ thấy, đương nhiên chính là vì tìm kiếm ý kiến của người khác, một mình cô buồn bực làm việc, ít nhiều tư duy sẽ có cực hạn, cho nên cô cũng hy vọng bọn họ có thể cho cô một chút cảm hứng mới.

Nhưng đám đại hán này chỉ biết khen ngợi cô, hơn nữa còn vắt óc khen ngợi.

Tần Minh Hồi: "Các người cảm thấy, có chỗ nào cần cải thiện không? "Ban đầu cô làm chức năng này, là để dọn dẹp đám muỗi ù ù bên cạnh, sau đó cảm thấy rất dễ sử dụng, liền phóng to nó, nhưng nhất thời lại không biết lưới ánh sáng lớn như vậy có ích lợi gì.

Đinh Dương thấy bộ dáng lão đại không quá hài lòng, cẩn thận nói: "Lão đại, mấy ngày nay ngài bày ra chức năng đều đã đặc biệt lợi hại, chúng ta thật lòng cảm thấy không có chỗ cần cải thiện. "

Có thể không lợi hại sao, hắn cũng không nghĩ tới trên thế giới còn có nhiều cách chết như vậy.

"Ta muốn hỏi một chút, ngài làm ra nhiều chức năng sát thương như vậy, sẽ không, không phải là muốn.... Giết chết toàn bộ khu vực an toàn của chúng ta, phải không? "Thanh âm Đinh Dương càng ngày càng nhỏ, nhưng lại không thể không hỏi, mấy người bọn họ đều có lo lắng như vậy.

"Làm sao có thể?" Tần Minh Hồi cực kỳ kinh ngạc, "Tôi chỉ là có chút sợ hãi, cho nên muốn phát triển thêm một chút chức năng. "

Đinh Dương thiếu chút nữa quỳ xuống dưới chân cô, lão đại ngài còn sợ cái gì, nên sợ hãi không phải là người khác sao!

Mấy người đi qua một bên làm việc, có người yên lặng hỏi: "Vừa rồi lão đại nói làm những thứ này là bởi vì sợ hãi, không phải là thật chứ? "

Đinh Dương cười ha hả, cười trên sự ngây thơ của đồng bọn mình, "Lão đại chỉ thích nói những lời này chọc người chơi, ngươi thật sự tin."

Người nọ ngẫm lại cũng đúng, thở dài, "Ta chính là cảm thấy cô bé đó cùng con gái của ta không sai biệt lắm, nhìn chính là một tiểu cô nương. "

Đinh Dương: "Nhưng ngươi nghĩ lại xem, người khác không rõ ràng lắm, mấy người chúng ta còn không rõ ràng sao? Đừng để bề ngoài của lão đại lừa gạt, cô ấy có thể là tiểu cô nương bình thường sao! "

Mấy người nhìn tính năng mới phát triển dọc đường, mang theo lo lắng về quê hương, trở về khu an toàn phía nam.

Nhìn từ xa, khu an toàn phía nam chính là một chậu sắt hình tròn đảo ngược trên mặt đất, diện tích so với bề mặt rộng lớn này cũng không phải rất lớn, nhưng dưới đất kéo dài cùng đao sâu xuống bốn phía, kiến tạo một tổ người giống như tổ ong khổng lồ.

Kiến trúc xung quanh có vô số ống dẫn, tất cả đều là đường ống sinh hoạt, có chức năng vận chuyển mọi thứ, lọc không khí vân vân.

Xung quanh khu an toàn, còn có rất nhiều pháo đài nhỏ rải rác, những cánh đồng lớn bao quanh kiến trúc chủ thể mặt đất của khu an toàn, ngang dọc đan xen.

Bệnh trùng hút máu đe dọa mọi người, nhưng đồng thời, sống dưới mặt đất, tài nguyên sinh tồn khan hiếm, nhiều người phải mạo hiểm mạng sống của họ để rời khỏi căn cứ an toàn, khai khẩn ruộng đồng ở gần đó.

Thấy Tần Minh Hồi nhìn những cánh đồng kia, Đinh Dương giải thích: "Trong căn cứ của thế lực ở từng khu vực đều có một cánh đồng lớn ở bên ngoài, hai cha con Hoắc Lan bọn họ cũng có, còn chiếm một khối rất lớn. Mỗi năm thuê người ra ngoài canh tác, đủ để nuôi sống họ và những thuộc hạ của chúng ta."

Khu an toàn kiên cố, tổng cộng mở mười ba cánh cửa, mỗi một cánh cửa đều thuộc về một thế lực lớn trong khu an toàn quản lý, cha con Hoắc gia cũng có một cánh cửa, mấy người Đinh Dương liền dẫn cô đi về phía cánh cửa kia.

Đừng nhìn mấy đại hán này ở trước mặt Tần Minh Hồi giống như một củ khoai tây, nhưng ở chỗ này, bọn họ rất có lực lượng, người phụ trách trông cửa nhìn thấy bọn họ, trực tiếp liền mở cửa, rõ ràng bị thân hình cao lớn của 01 dọa sợ, cũng không dám nhìn nhiều, càng không dám hỏi vì sao không nhìn thấy Hoắc Ân.

Chuyện cấp trên, giữ cửa như bọn họ cũng không quản được.

Dễ dàng tiến vào khu an toàn, Tần Minh Hồi cảm giác bốn phía lập tức trở nên chật chội bức bách, thế giới bị lồng sắt bao phủ là xám xịt, mái vòm phía trên điểm xuyết rất nhiều đèn, nhưng những ngọn đèn kia cũng không thể mang đến ánh sáng như mặt trời, có vẻ lạnh mà u ám.

Trên mặt đất xây dựng những ngôi nhà cao chót vót, những ngôi nhà dài này chất đống hơn trăm tầng cao, nối liền thông đạo với nhau, từng hàng chen chúc cùng một chỗ, giống như khối xây dựng, làm cho người ta lo lắng chúng nó sẽ bởi vì một chút ngoại lực mà ngã xuống.

Người máy cao lớn 01 đi trên đường phố, Tần Minh Hồi ngồi trong tay hắn, có thể nhìn thấy thế giới trong cửa sổ hẹp hai bên —— giống như một món đồ chơi của tiểu hài tử.

Người máy khổng lồ đột nhiên xuất hiện khiến cho một ít người khủng hoảng, nhưng bọn Đinh Dương ở trong địa bàn thuộc về Hoắc gia này có chút uy vọng, rất nhanh đã làm cho đám người thét chói tai kinh hoàng yên tĩnh lại. Chỉ là, bọn họ vẫn rất sợ hãi, đường phố nhanh chóng trống rỗng, tất cả mọi người đều ẩn nấp vào mấy mét vuông trong lồng bồ câu.

Ở đây, bởi vì càng gần mặt đất, càng dễ bị nhiễm huyết trùng, cho nên chỉ có người nghèo mới ở tầng trên, người càng có quyền ẩn nấp càng sâu dưới nền đất.

Trong phim nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng đã cảm thấy khó chịu, tận mắt nhìn thấy càng thêm không thể chấp nhận. Từ lúc tiến vào khu an toàn, Tần Minh Hồi liền gắt gao cau mày, yên lặng nhìn hết thảy trước mặt.

[Tiểu tiểu thư, người rất không vui. ]

[Ừ. ]

"Hắc, Đinh Dương, hai người đã trở lại, sao lại không thấy Hoắc Ân? Sẽ không chết bên ngoài đấy chứ?" Một giọng nữ cao giọng nói.

Cuối đường xuất hiện một chiếc xe, một người phụ nữ đứng trên nóc xe, hai tay cầm một khẩu súng, phía sau mấy hàng người cầm súng chặn đầu đường.

"Hoàng Hoa, đây là có ý gì?" Đinh Dương phát hiện tình huống trong khu an toàn dường như không đúng, cảnh giác hỏi.

Hoàng Hoa một đầu tóc vàng cười ha ha, bưng súng trong tay chỉ vào bọn họ, "Nhìn không ra sao, tôi cùng em trai tôi đã chiếm địa bàn thuộc về Hoắc Lan Hoắc Ân, từ nay về sau, hai chị em chúng ta chính là lão đại nơi này! "

Đầu tiên là Hoắc Lan thật lâu không về, tiếp theo là Hoắc Ân vừa ổn định địa bàn liền vội vàng rời đi, không biết bao nhiêu người có tâm muốn nhân cơ hội đó cướp lấy mảnh đất này, chị em hai người Hoàng Hoa cùng Hoàng Thụ, chính là người thắng cuối cùng trong trận chiến tranh đoạt này.

"Hoắc Ân đâu? Có phải hắn nghe được tin tức chúng ta tập kích hắn, vì vậy hắn không dám quay lại không? Hắn ta nghĩ rằng có thể khiến bọn ta sợ hãi khi trở về với một người máy to lớn cồng kềnh như vậy! "Hoàng Hoa vừa nói, ánh mắt cảnh giác tìm kiếm tung tích Hoắc Ân, đối mặt với nam nhân giảo hoạt kia, cô cũng không dám xem nhẹ.

Đinh Dương trầm mặc một lát, ho khan một tiếng, "Hoắc Ân đã bị lão đại mới của chúng ta giết chết, hiện tại cô ấy mang theo người máy mạnh nhất đi tới chỗ chúng ta, chuẩn bị tiếp nhận địa bàn của cha con Hoắc gia, cô còn không mau buông vũ khí xuống đầu hàng! "Bọn họ lui đến bên cạnh 01, chỉ vào Tần Minh Hồi phía trên.

Chưa từng chứng kiến sự lợi hại của 01 Hoàng Hoa ánh mắt ngưng lại, "Hoắc Ân thật sự chết rồi? Ta ngược lại muốn xem nhân vật nào có thể giết chết Hoắc Ân..."

Vừa vặn Tần Minh Hồi từ trong tay 01 thò đầu ra, Hoàng Hoa tập trung nhìn, nhịn không được vỗ đùi cười ha ha, "Ha ha ha! Không thể nào, không thể nào, ông chủ mới mà các người nói chính là con chim nhỏ xinh đẹp này sao! "

Cười cười của cô ta vừa thu lại, lạnh lùng nói: "Các ngươi chơi lão tử sao! Giết chúng đi! "

Hơn trăm thuộc hạ chờ lệnh phía sau cô đồng thời bắn súng, tiếng súng liên miên không dứt quanh quẩn ở trên đường phố.

14 Hoàng Hoa

Bắn nhau kịch liệt trên đường phố, lửa đạn bắn phá dày đặc, mùi khói thuốc súng tràn ngập trên đường.

Tần Minh Hồi ngồi trong lòng bàn tay 01, nghe tiếng đạn bắn vào lớp vỏ bảo hộ bên ngoài, bịt tai lại, "Thật đáng sợ. "

Thật trùng hợp, sau khi pháo dừng lại, Hoàng Hoa đối diện đứng đầu lãnh đạo đám người kia, cũng nghĩ như như vậy - quá đáng sợ!

Nhiều pháo như vậy toàn bộ trút xuống, người máy đối diện kia lại không chút nào tổn thương!

Hoàng Hoa cũng không nghĩ tới, "Làm sao có thể... Sao có thể có một thứ lợi hại đến như vậy."

Nhưng cô ta cái người này có một ưu điểm lớn nhất đấy chính là nhìn rõ tình thế, thấy tình hình không đúng, ngay lập tức quyết định "Lão cẩu dẫn người tiếp tục bắn, những người còn lại rút lui với ta! "

Sau đợt tấn công thứ hai, người máy 01 không còn yên tĩnh nữa, hắn vẫn giữ nguyên cái vòng phòng hộ kia đi đến phía trước. Một đám người ở lại thấy hắn tới gần đều dao động, một người máy lớn như vậy, đạn pháo của bọn họ đối với hắn giống như thả rắm, chờ hắn thật sự tới đây, một chân cũng có thể làm cho đám người bọn họ đều thành thịt vụn.

Lăn lộn bên ngoài kiến cơm, nhưng cái mạng cũng quan trọng mà. Vì vậy, nhìn thấy 01 đến, họ ngay lập tức thu tay trốn chạy.

Hoàng Hoa còn chưa chạy được bao xa, thấy đám người lão Cẩu đuổi theo, vươn ngón giữa mắng to.

Trong tiếng nói tục tĩu này, Tần Minh Hồi ngồi trên tay 01, bám lấy ngón tay hắn kêu lên: "Các người không cần chạy đâu! "

Đoàn người Hoàng Hoa nghe xong, tức khắc chạy càng nhanh hơn.

Tần Minh Hồi: "Nếu lại chạy sẽ chết người!" Dễ xảy ra sự cố giẫm đạp, đường phố ở đây lại chật hẹp như vậy, 01 đi đường cũng không dễ phát huy.

Đám người Hoàng Hoa: Cô ta uy hiếp chúng ta!

Thấy bọn họ không nghe, Tần Minh Hồi gõ ngón tay gõ 01, phát ra mệnh lệnh:

[01, bắn. ]

01 nâng một bàn tay lên, bàn tay kia đột nhiên biến thành vòi hoa sen hình tròn, bất quá từ bên trong bắn ra không phải là nước, mà là vô số đạn pháo không đếm được.

Phía trước một đám người đoạt mạng chạy như điên phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ngừng phát ra tiếng kêu, liên tiếp ngã xuống đất.

Tất cả mọi người ngã xuống, lúc này 01 mới ngừng lại. Bảy người Đinh Dương đuổi theo, nhìn thấy một đám người phía trước tan tác tơi tả ngã xuống, đều nhịn không được hít một hơi khí lạnh.

"Đều... Đều đã chết?" Đinh Dương hỏi.

"Chị! Mày giết chị của tao!" Thanh âm bi thống của một nam hài tuổi trẻ ở trong một căn phòng nhỏ cạnh chuồng bồ câu ở phụ cận.

Ngay sau đó một tiếng súng đột ngột vang lên, 01 khép lại bàn tay bao lấy Tần Minh Hồi, viên đạn kia bắn vào tay 01.

"Hoàng Thụ! Mẹ nó ngươi dừng tay cho lão tử! "Chạy trốn xa nhất, Hoàng Hoa ngã dưới một bức tường cao đột nhiên bò dậy, hét lớn về phía bên kia.

Vừa hô xong, đám người Đinh Dương nhìn thấy một người nằm trên mặt đất gần nhất buông tay ôm đầu ra, từ trên mặt đất đứng lên, những người còn lại ở phụ cận cũng chậm rãi ngẩng đầu, mờ mịt mà nhìn nhau.

Vừa rồi hỏa lực dày đặc như vậy, bọn họ đều cảm thấy mình khẳng định chết chắc rồi, trong lúc bối rối lảo đảo xô đẩy, theo bản năng liền ngã nhào xuống đất chuẩn bị nghênh đón tử vong, ai biết lúc này sờ soạng trên người, ngay cả một vết thương cũng không tìm thấy.

Lão Cẩu hai mắt đăm đăm nhìn bên người mình, một vòng xung quanh nơi hắn nằm, rậm rạp chi chít toàn những lỗ nhỏ. Nhìn lại những người còn lại cũng là như vậy, còn có hình chữ đại [大] nằm sấp trên mặt đất, đứng lên nhìn, lỗ nhỏ trên mặt đất vừa vặn vẽ ra một chữ đại [大].

"Ta... Chúng ta chưa chết? "

Tất cả mọi người lục tục hoàn hồn đứng lên, chạy cũng không được, không chạy cũng không được, tràng diện có loại trầm mặc kỳ quái.

Tần Minh Hồi yêu chuộng hòa bình vừa rồi để cho 01 sử dụng, là một loại "miêu biên thương pháp" mà cô mới phát triển, đúng như tên gọi của nó, mặc kệ mục tiêu phía có chuyển động như thế nào, pháo này trút xuống, đều là miêu biên, mục đích chủ yếu chính là đe dọa uy hiếp.

Hoàng Hoa vẻ mặt phức tạp sải bước trở về, giơ tay liền đem súng trên người dỡ xuống, giơ tay lên: "Ta nhận thua, mảnh địa bàn này là của cô, chỉ cần cô không giết chúng ta, cái gì cũng dễ nói. "

Lúc này một người trẻ tuổi cõng súng bắn tỉa chạy tới, "Chị, chị không sao chứ! Vừa rồi nhìn chị ngã xuống, em còn tưởng chị đã chết! "

Hoàng Hoa tát vào đầu người thanh niên, bóp hắn ngửa đầu nói với Tần Minh Hồi: "Đệ đệ ta đầu óc không thông minh lắm, vốn ta là an bài hắn trốn đi bắn tỉa Hoắc Ân, vừa rồi đều là hiểu lầm. Ta biết cô rất tức giận, nhưng giết chúng ta không bằng có thêm hai thuộc hạ, chúng ta vẫn rất hữu dụng. "

Tần Minh Hồi được 01 đặt xuống từ trong tay. Cô giẫm lên mặt đất, nhìn về hai chị em Hoàng Hoa cùng Hoàng Thụ. Hai người này cũng có tên trong phim, bọn họ là một đôi chị em mồ côi trong khu ổ chuột, bởi vì là thiên tài dùng súng nên được Hoắc Lan thu vào dưới trướng.

Trong phim đó, Hoàng Hoa được Hoắc Lan sắp xếp đi làm bạn với thiếu nữ, mà Hoàng Thụ thích thiếu nữ kia, sau đó Hoàng Thụ vì thiếu nữ mà chết, Hoàng Hoa bởi vậy đối với thiếu nữ ngây thơ nhu nhược cảm thấy thống hận lại đồng tình, cuối cùng cô ta thiết kế để thiếu nữ rời khỏi cái lồng xinh đẹp mà Hoắc Ân tạo ra cho cô, thúc đẩy cô thấy rõ chân tướng, sau đó Hoàng Hoa rời khỏi nơi này, không biết tung tích.

"Ta không tức giận." Tần Minh Hồi cười cười với hai chị em nhà này, tâm bình khí hòa.

Hoàng Hoa nghe thấy tiểu cô nương thấp hơn mình một cái đầu thanh âm mềm mại nói không tức giận. Nhất thời ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, không thể nào, thoạt nhìn là một cô gái ngọt ngào ngây thơ, bộ dáng rất dễ lừa gạt.

"Bởi vì chỉ cần ta nghĩ, là có thể tùy thời tùy chỗ đem bất kỳ một người nào trong các ngươi đốt thành tro bụi, nhưng các ngươi lại không có cách nào thương tổn ta." Tần Minh Hồi lại nói.

Hoàng Hoa: "..." Có phải cô đang đe dọa mình không?! Bộ dạng hồn nhiên như vậy, buông ra lời ác độc lại thuần thục như vậy?

"Ầm ầm ——" Đột nhiên, bức tường cao cách đó không xa sụp xuống, lộ ra con đường bị ngăn cách ở phía bên kia tường.

"A, bức tường chung với khu cách vách sụp đổ." Hoàng Thụ cõng súng bắn tỉa nói với chị gái.

Nơi này mỗi một khu đều sẽ dùng tường cao như vậy ngăn cách, mỗi một khu vực đều thuộc về đại lão khác nhau, bên tường bên này là địa bàn của cha con Hoắc gia, bên tường là địa bàn của một thế lực khác.

"Á à? Các ngươi làm cái gì, đem tường đánh đến sụp đổ, các ngươi có phải muốn khiêu khích khu Thanh Long chúng ta hay không! "Bức tường sụp đổ bên kia, vừa vặn có một tiểu thủ lĩnh mang theo tiểu đệ tuần tra đường phố, gặp phải việc này, hung thần ác sát liền mang theo người từ bên tường nhảy qua.

Gần đây cha con Hoắc gia bên này thật lâu không về, không chỉ có rất nhiều người trong khu động tâm, khu bên cạnh cũng có chút muốn chia một phần bánh ngọt này, chiếm mất địa bàn khu Hoắc gia. Nghe này, hôm nay họ đã tìm thấy một lý do tuyệt vời để bắt đầu chiến tranh!

Hoàng Hoa kéo em trai dứt khoát đứng sau lưng Tần Minh Hồi và người máy, những người cô ta mang theo thấy thế, tất cả đều trốn ở phía sau 01.

"Lão đại, địa bàn khu Thanh Long cách vách so với chúng ta còn lớn hơn, ngài xem, bức tường này dù sao cũng đã xuyên thủng, dứt khoát liền trực tiếp mang theo chúng ta giết tới, đem khu bên cạnh cũng đoạt lại đi!" Hoàng Hoa nói.

Tần Minh Hồi: "Cô đổi giọng gọi lão đại thật thuần thục a. "

Hoàng Hoa: "Ha ha ha đa tạ lão đại khen ngợi, người thức thời là trang tuấn kiệt mà! "

Thanh Long nhân: "Cái gì! Tìm một người máy có thể làm chúng ta sợ hãi? Cái đầu lớn hơn nữa, chỉ cho các ngươi một quả đạn pháo liền nổ tung! "

Ba phút sau, mấy chục người khu Thanh Long ôm mình nhu nhược khóc rống, "Không cần giết chúng ta, chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh làm việc, là cấp trên nói với chúng ta, có cơ hội liền gây chuyện, mượn cơ hội cùng các ngươi đánh nhau, chúng ta căn bản không muốn đánh a! "

Trong tiếng khóc của bọn họ, bức tường cao phá vỡ một cái lỗ, lại sụp đổ hơn phân nửa.

Hoàng Hoa vẻ mặt hưng phấn dẫn người đem tất cả người ở khu Thanh Long trói thành một đoàn, lại vung tay hô to, "Đi, hôm nay chúng ta dưới sự dẫn dắt của lão đại làm thịt cách vách! "

"Ồ —— !!!."

Một đám người đi đến bên tường bị phá, Hoàng Hoa quay đầu chào hỏi Tần Minh Hồi: "Lão đại, mau tới đây. "

Tần Minh Hồi đứng tại chỗ, "Nhưng mà, ta không phải tới khuếch trương địa bàn, ta chính là tới lấy chút tư liệu, lấy xong liền rời đi. "

Hoàng Hoa:"?!" Không phải, cô mang theo sát khí mạnh như vậy chạy tới, một trận nghiền áp, đánh cho chúng ta ném khôi giáp quỳ xuống đất gọi ba ba, tường phân khu cũng đã mở ra, cuối cùng cô nói cô chỉ tới lấy đồ?

"Lão đại!" Hoàng Hoa cho người từ trong phòng bên cạnh bưng ra một cái ghế dựa, lại đem Tần Minh Hồi ngồi ở trên ghế, nhéo nhéo vai cho cô, "Lời không phải nói như vậy, ngài nếu đã có năng lực này, vì sao không dứt khoát đánh chiếm xung quanh? Ta tin rằng không có khu vực nào ở đây là đối thủ của ngài. Khu an toàn này của chúng ta cũng coi như không tệ, không bằng ngài dứt khoát ở lại chỗ này đi, tất cả mọi người ở đây tuyệt đối trung thành tận tâm với ngài, cam đoan ngài ở chỗ này thoải mái..."

Tần Minh Hồi nghe Hoàng Hoa nói xong, cười cười, "Ta không quen sống ở chỗ này, ta thích thế giới bên ngoài hơn. "

Hoàng Hoa tận tình khuyên nhủ: "Bên ngoài nguy hiểm biết bao, nhiễm trùng hút máu cũng không vui sướng gì. "

Tần Minh Hồi: "Không sao đâu, ta đã bị nhiễm bệnh rồi. "

Hoàng Hoa: "... Hả? "

Tần Minh Hồi: "Cô đã từng đến bên ngoài chưa?" "

Hoàng Hoa vẫn chưa thể hoàn hồn từ câu nói bình thản trước của cô, ngơ ngác trả lời: "Đi qua, trước kia không có tiền nuôi em trai, được thuê ra ngoài làm ruộng. "

Tần Minh Hồi: "Vậy cô có thích cảnh sắc bên ngoài sao? "

Hoàng Hoa: "Mặc dù bên ngoài thực sự rất lớn, cũng tốt hơn bên trong, nhưng có bệnh trùng hút máu ah! "

Tần Minh Hồi: "Thế giới ở đây quá nhỏ, tranh giành địa bàn nơi này đối với ta mà nói không có ý nghĩa. Có thể sau này, tất cả mọi người có cơ hội sinh hoạt ở bên ngoài, đến lúc đó tất cả mọi người đi ra ngoài, nơi này cũng sẽ chậm rãi hoang phế. "

Hoàng Hoa: "Cô nói cái gì đâu, căn bản không có khả năng..."

Tần Minh Hồi cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay thô ráp mang theo mùi khói thuốc súng của cô, đứng dậy đi về phía mấy người Đinh Dương bên cạnh.

Mấy người Đinh Dương vừa rồi phẫn nộ nhìn Hoàng Hoa hiến ân cần cho cô, lại không dám học theo Hoàng Hoa như vậy, dù sao bọn họ cũng không phải nữ nhân, vạn nhất lão đại cảm thấy bọn họ đang chiếm tiện nghi, trực tiếp đem bọn họ mổ thì thật oan uổng.

Hiện tại nhìn Tần Minh Hồi tới, trong lòng mấy người thậm chí dâng lên cảm xúc cảm động. Một đường đi tới, lão đại chung quy vẫn càng tin tưởng bọn họ!

"Mấy người nói, tư liệu và phòng thí nghiệm của Hoắc Lan ở đâu?" Tần Minh Hồi hỏi.

Đinh Dương vội vàng trả lời: "Trước kia Hoắc Lan ở tầng mười tám dưới lòng đất, phòng thí nghiệm của hắn cũng ở nơi sâu nhất, phải thông qua thang máy đặc biệt đi xuống. "

Tầng 18? Tần Minh Hồi nghĩ thầm, cái này cũng quá không chú ý, một chút cũng không may mắn.

"Chờ một chút, cô là muốn lấy tư liệu của Hoắc Lan? Cái này ta so với mấy người này rõ ràng hơn!" Hoàng Hoa lại đi tới, chen chúc với mấy người Đinh Dương.

Đinh Dương mấy người: A, nữ nhân thối, lão đại chính là tin tưởng chúng ta hơn.

Tần Minh Hồi: "Như vậy a, vậy phiền toái cô dẫn ta đi."

Đinh Dương: "Lão đại? Còn chúng ta thì sao?! "

Tần Minh Hồi kỳ quái: "Hai người còn không về nhà sao? Trên đường cảm tạ các người chiếu cố, trở về đi. "

Hoàng Hoa cười đùa đưa Tần Minh Hồi đi, những người còn lại cũng vội vàng đuổi theo, hơn nữa còn có một người máy 01, một đám người chậm rãi đi về phía khu trung tâm khu vực này, nơi đó thuộc khu tư nhân của cha con Hoắc gia, có thang máy có thể đi thẳng đến Hoắc gia dưới lòng đất.

"Hoàng Hoa, ngươi biết không?" Tần Minh Hồi nhìn kiến trúc ven đường, "01 của ta rất lợi hại, nếu có người muốn bắt cóc ta, hắn có thể trong nháy mắt đốt cháy người dựa vào ta, mà ta thì lông tóc vô thương. "

Hoàng Hoa cứng đờ, ngượng ngùng mà lấy tay ra khỏi vai cô, "Ta lại không muốn làm cái gì, không cần hù dọa ta như vậy đi. "

Tần Minh Hồi: "01 hiện tại chức năng quét cũng rất cường đại, có thể xuyên thấu ba trăm thước dưới lòng đất tìm ra một người, pháo laser của hắn có thể bao trùm phạm vi quanh thân một ngàn thước, hắn có lớp bảo vệ mạnh nhất, hỏa lực gì cũng không thương tổn được hắn... Thiết lập ban đầu của hắn chính là liều lĩnh bảo vệ ta, nếu như ta ở chỗ này xảy ra chuyện gì, khu an toàn này có thể sẽ bị hủy diệt. "

"Cô rất giống một người bạn tốt của ta, ta rất thích cô, không muốn náo loạn với cô, cho nên trước tiên nói cho cô biết những thứ này." Tần Minh Hồi cười với Hoàng Hoa.

Hoàng Hoa trong nháy mắt cảm thấy thiếu nữ này đặc biệt là một quả bom dễ nổ, một khi nổ tất cả mọi người cùng nhau xong đời!

Cảm thấy sợ hãi trước trận đấu súng vừa rồi, cô ôm ngực quay đầu hét lên với hai tiểu đệ: "Đi tìm một công cụ thay đi bộ nâng lão đại lên! Một đoạn đường dài như vậy, chân đi mọc lên mụn nước thì làm thế nào bây giờ! "

Lại đánh một cái lên người em trai, "Coi chừng súng của mày, cẩn thận một chút đừng cướp cò! "

Cuối cùng phất tay với những người còn lại, "Đều cảnh giác một chút, chú ý chung quanh, bảo vệ tốt lão đại! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro