VI-C11-C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 Đại Hán

Trong rừng có tổng cộng bảy người, sợ mình chạy rớt xuống cuối cùng sẽ bị người máy bất mãn giết chết, đều dồn hết sức, khí thế như lao ra từ thế vận hội Olympic.

Bảy người này đều là loại đại hán vạm vỡ nhìn qua liền có thể hù dọa người khác, bởi vì sợ hãi cùng chạy vội cực nhanh nên trở nên dữ tợn, nhìn còn có chút đáng sợ. So với những đại hán hung thần ác sát này, Tần Minh Hồi có thể nói là tương đối vô hại, giống như một con chim nhỏ với một bầy đà điểu.

Nhưng bây giờ những "đà điểu" chân dài này đều cực kỳ sợ hãi.

Bọn họ đều là tay đấm của Hoắc Ân, trong đó có mấy người trước kia vẫn đi theo Hoắc Lan, cha con nuôi nhà họ Hoắc đều theo đuổi triết lý "lợi ích tối cao", chỉ cần một lòng một mực đi theo bọn họ làm việc, vậy thì có tiền cũng dùng không hết, cho nên thuộc hạ dưới tay tụ tập một nhóm lớn.

Tuy nhiên, cái này cũng có một nhược điểm chết người, đó chính là một khi không còn lợi ích, nhóm người này lúc nào cũng có thể tan rã. Hiện giờ Hoắc Lan Hoắc Ân đều đã chết, bọn họ vừa chết, cho dù có vì bọn họ ra sức cũng không còn ý nghĩa, lại không ai thay cha con Hoắc gia đưa tiền.

Hai cha con kia đều là người nghi ngờ nặng nề, quyền lợi tiền bạc đều nắm gắt gao trong tay, không yên tâm giao cho người khác, trong lòng bọn họ đều rõ ràng, chờ tin tức truyền về khu an toàn, khu vực Hoắc gia quản sợ là muốn loạn lên, lúc này bọn họ xuất hành cuối cùng cũng không lấy được tiền —— hiện tại rất có khả năng còn phải chết ở đây!

Cho nên không giống như lo lắng của Tần Minh Hồi, những người bị Hoắc Ân mang đến thật đúng là không muốn đánh cược tính mạng báo thù cho Hoắc Ân. Bây giờ họ lo lắng nhất là tính mạng của chính mình, ông chủ dù sao cũng đã nguội lạnh [chết], bản thân bọn họ còn có vợ con phải trở về nuôi sống.

Đi đén gần, mấy đại hán nhìn thân hình cao lớn của người máy 01, thiếu chút nữa quỳ xuống.

Không có tận mắt nhìn thấy hắn nhẹ nhàng khéo léo đem một người sống sờ sờ chỉ trong một giây đốt thành tro cốt, bọn họ cũng không thể tin được trên đời này còn có vũ khí lợi hại như vậy.

"Các ngươi có biết mục đích của Hoắc Ân không?" Tần Minh Hồi hỏi bọn họ.

Mấy đại hán hai mặt nhìn nhau, kỳ thật bọn họ không biết nhiều lắm, Hoắc Ân có mệnh lệnh gì phân phó xuống, thì bọn họ chỉ cần làm theo là được, ai dám hỏi vì sao.

Tần Minh Hồi còn tưởng rằng bọn họ không muốn nói, cô cũng không muốn làm khó bọn họ, thuận miệng hỏi mà thôi, bằng không cô cũng không có khả năng giết hết bọn họ a.

"Không muốn nói thì thôi." Tần Minh Hồi nghĩ thầm, vẫn là để cho bọn họ rời đi.

---"Không muốn nói thì thôi" lời này nghe vào tai mấy tên đại hán, không khác gì "Vậy thì đưa các ngươi đi bồi Hoắc Ân".

Mấy tên đại hán thoáng chốc sắc mặt đại biến, "Không không không, cái gì chúng tôi cũng nói, cái gì cũng nói, đừng giết chúng tôi! "

Thấy trong mắt bọn họ ngậm đầy nước mắt, Tần Minh Hồi: "...."

Có phải cô dọa bọn họ sợ quá mức hay không? Nhưng ngoại trừ nói hai câu, cô cái gì cũng chưa có làm.

Bọn đại hán nhanh chóng lên tiếng, ngươi một lời ta một câu, nghĩ đến cái gì nói cái ấy, đem hai ông chủ cũ bán sạch sẽ.

"Hoắc Ân nghe tin người máy khổng lồ mới tìm tới, chúng ta ở bên ngoài tìm hơn một tháng."

"Tin tức này là bọn Đinh Dương nói cho Hoắc Ân." Một đại hán chỉ vào một trong bảy người, "Hắn chính là Đinh Dương, lúc trước còn đi theo Hoắc Lan ra ngoài tìm ngài! "

Đinh Dương bị điểm danh vội vàng hô to: "Tôi chỉ dẫn Hoắc Ân đến di chỉ pháo đài lúc trước nhìn, ngoại trừ cái động lớn do người máy của ngài lưu lại, cái gì cũng không có! Lúc trước Quách Hữu cũng đi, so với tôi hắn còn được Hoắc Ân trọng dụng hơn, hắn khẳng định biết càng nhiều hơn! "

Tần Minh Hồi nhìn về phía Quách Hữu bị chỉ ra trong đội ngũ, Quách Hữu lập tức nói: "Tôi đoán Hoắc Ân muốn lừa gạt người máy của ngài hoặc là đoạt lấy trong tay ngài, nhưng cụ thể hắn chuẩn bị làm như thế nào tôi thật sự không rõ ràng a! Hoắc Ân vừa cẩn thận vừa ích kỷ, sẽ không đem toàn bộ suy nghĩ nói ra cho chúng tôi biết. "

Những người còn lại cũng phụ họa, "Đúng vậy, Hoắc Ân không phải hạng xoàng, hắn còn nói muốn tìm Hoắc Lan cha hắn, nhưng căn bản không hề dẫn chúng ta đến chỗ Hoắc Lan biến mất để tìm."

Tần Minh Hồi lẳng lặng nghe bọn họ công khai lên án ông chủ cũ, lúc này liền trả lời: "Không cần tìm Hoắc Lan, ông ấy đã chết. "

Mấy đại hán im lặng, có một người nhỏ giọng hỏi cô: "Chẳng lẽ, ngài giết Hoắc Lan sao? "

Tần Minh Hồi: "Ừm, nhưng tôi thường không thích giết người. "

Cô giết người, cô cũng sợ hãi nha.

Mấy đại hán nghe xong suýt nữa lại khóc rống thành tiếng, cảm giác hy vọng sống sót của mình xa vời. Đây là một nữ nhân hung tàn cỡ nào, có thể giết chết loại nam nhân ngoan độc giảo hoạt như Hoắc Lan Hoắc Ân, chẳng lẽ cô ta lại thật sự ngây thơ hồn nhiên như bề ngoài sao? Không đời nào!

"Chúng tôi thật sự không biết..."

Tần Minh Hồi cũng có chút nhìn không nổi đám đại hán vạm vỡ này ở trước mặt mình khóc lóc thảm thiết.

"Không biết thì thôi." Cô nói.

Một câu "Vậy các ngươi đi thôi" còn chưa nói ra miệng, mấy đại hán lại kích động, nhao nhao vội vàng nói:

"Chúng tôi còn rất hữu dụng, chúng tôi có thể dẫn ngài trở về khu an toàn, cha con Hoắc gia có rất nhiều tiền giấu trong kho bí mật, được một tâm phúc của bọn họ bảo quản, chúng tôi dẫn ngài đi tìm hắn!"

"Còn nữa, Hoắc Lan một mực nghiên cứu người máy, hắn có một phòng thí nghiệm bí mật, trong phòng thí nghiệm kia nghe nói cất giấu bí mật của hắn, nếu ngài cảm thấy hứng thú, chúng ta dẫn đường cho ngài!"

"Đúng, là có chuyện này, nghe nói hắn đã sớm nghiên cứu người máy, bọn họ cất giấu rất nhiều thứ tốt..."

Lúc trước Tần Minh Hồi cũng không muốn đến khu an toàn phía nam, lúc trước Hoắc Ân còn ở đó, trong lòng cô bài xích không muốn chủ động đi qua, hơn nữa nhân vật chính trong phim ở đó bị người ta lừa gạt thảm như vậy, cuối cùng còn chết ở đó, cô cảm thấy không may mắn lắm.

Bất quá hiện tại, Hoắc Lan Hoắc Ân đều không còn, đều đã thành tro bụi, hình như cho dù cô có qua đó cũng không có gì?

Bọn họ nói phòng thí nghiệm bí mật của Hoắc Lan, trong phim cũng từng xuất hiện, tuy Hoắc Lan không lăn lộn ra thứ gì tốt, nhưng hình như quả thật thu thập được rất nhiều tư liệu, gần đây Tần Minh Hồi nghiên cứu loại văn tự dị hình này gặp phải bình cảnh [chỗ khó chưa thăng tiến được], cô cần bổ sung thêm kiến thức liên quan.

"Được rồi, tôi và các người đi khu an toàn phía nam xem một chút." Tần Minh Hồi trầm tư một lát rồi đưa ra quyết định.

Mấy đại hán cảm thấy mình vừa mới đi một vòng đến gần đáy vực sâu, suýt nữa vui mừng mà phát khóc, giống như một đám khoai tây lớn, thoát lực mà uể oải trên mặt đất.

Bọn họ lái xe tới, trên xe đặt rất nhiều vật tư được giấu ở nơi sơn cốc xa xa, bọn họ lái loại xe đơn cẩn thận ẩn thân ở phụ cận, chủ yếu là vì giám thị Tần Minh Hồi, cùng với càng thêm thuận tiện nghe theo lão bản [ông chủ] điều khiển.

Hiện tại, bọn họ tự giác coi Tần Minh Hồi là lão bản mới.

Mặc dù nghe theo cô, cô cũng không cho tiền, nhưng không lắng nghe cô, thì chỉ có chết a.

Bảy đại hán đưa Tần Minh Hồi và 01 đến sơn cốc, lấy ra xe của bọn họ, hơn nữa còn đem thức ăn trên xe chuyển ra ngoài, toàn bộ giao cho cô.

Thức ăn của bọn họ không tồi, nhìn thấy những lương thực đóng hộp, thức ăn nhanh đóng gói đơn sơ cùng với gia vị, Tần Minh Hồi rất cao hứng, đối với đám đại hán thức thời này gật gật đầu.

Bọn đại hán cũng cảm thấy yên tâm: Thật tốt quá, cô nhìn qua tạm thời sẽ không giết chúng ta!

Tần Minh Hồi lục lọi dụng cụ nấu ăn cùng lương thực bọn họ mang theo, chuẩn bị tỉ mỉ nấu cho mình một bữa cơm tối.

Mấy người thái độ tha thiết, tranh nhau làm việc thay cô, thấy cô vươn tay lau nồi, một người vội vàng dâng lên gương mặt cười, cầm nồi đi rửa cho cô. Thấy cô dọn ghế ra, muốn bày bàn ăn tối trên bãi cỏ bằng phẳng, mấy người tháo bàn trên xe bọn họ xuống, lau chùi đến sạch sẽ mang ra cho cô.

Tóm lại, chuyện có thể làm thay, bọn họ đều tranh nhau làm.

Nếu như không phải đồ ăn bọn họ làm hương vị quá kém, sợ biến khéo thành vụng, đến lúc đó ai kia mất hứng một cái đem bọn họ toàn bộ giết chết, thì ngay cả đồ ăn bọn họ cũng tranh nhau làm.

Muốn nói mấy người này có phải đều thành thật như bề ngoài hay không...Cái đó đương nhiên là không có khả năng.

Thế nhưng, có một người máy lớn như vậy đứng ở phụ cận, họng pháo ở một bên mắt vẫn chưa thu hồi trở về, mấy người bọn họ hoạt động dưới mí mắt hắn, nếu có điểm gì khác thường, khả năng chỉ một giây đồng hồ liền biến mất, giống như Hoắc Ân đột nhiên biến mất như vậy.

Vì vậy, bọn họ có tâm tư gì cũng phải tạm thời áp chế.

Tần Minh Hồi bị người khác làm xong hết việc, nhất thời không có việc gì làm, dứt khoát ôm bình hoa đi đến một mảnh sườn dốc xa xa hái một cây hoa dại. Trên bàn cơm đặt một lọ hoa tươi, nghi thức như vậy sẽ làm cô cảm thấy lúc ăn cơm càng thêm vui sướng.

Thấy cô càng đi càng xa, chỉ để lại người máy này tại chỗ không nhúc nhích, châm lửa, hai người đang cọ nồi không hẹn mà cùng chậm lại, ánh mắt lóe lên nhìn về phía thiếu nữ xa xa.

Bỗng nhiên, 01 từ trong mắt bắn ra một tia laser màu lam tinh tế, đem mấy tên hán tử giả vờ bận rộn giật nảy mình, hán tử nhóm lửa trong lòng có quỷ càng thêm sợ hãi, đặt mông ngồi trên mặt đất.

Tia laser màu lam kia bắn ra sau lưng Tần Minh Hồi xa xa nửa thước, Tần Minh Hồi cầm bình hoa dại, quay đầu lại nhìn trên mặt đất, cười phất phất tay với 01 bên này.

Chờ cô quay trở lại bố trí bàn ăn, hán tử rửa nồi nhịn không được mang theo vẻ mặt nịnh nọt tươi cười hỏi: "Chỗ ngài vừa rồi có gì vậy? "

Tần Minh Hồi đùa nghịch hoa dại trong bình, trả lời hắn, "Có một con rắn độc muốn công kích ta đi, 01 thấy được, liền xử lý một chút. "

Loại pháo lam quang này là phương thức công kích mới mà gần đây Tần Minh Hồi viết cho 01, uy lực không mạnh bằng pháo laser màu đỏ lúc trước, nhưng tốc độ bắn nhanh hơn, càng thêm lặng yên không một tiếng động, hơn nữa phạm vi tương đối dễ khống chế.

01 có một chương trình đặc biệt để bảo vệ cô, nếu cô bị tấn công, 01 sẽ tự phân tích rồi làm ra phản ứng, không cần cô phải tuyên bố mệnh lệnh.

Loại pháo laser màu lam có uy lực giảm xuống này, dùng để tiêu diệt loại sinh vật nhỏ nguy hiểm rất thích hợp, đối với con người mà nói, một pháo đi xuống có thể mất bộ vị nào đó trên thân thể, nhưng người không nhất định sẽ chết, không giống loại pháo hồng quang một pháo bắn ra ngay cả chung quanh cũng cháy đen một vòng, 01 hiện giờ sẽ ưu tiên sử dụng loại pháo lam quang này.

Về phần loại hình càng mạnh hơn, Tần Minh Hồi cũng đang tiến hành thử nghiệm, trước mắt đã có một ít thành tựu.

Tần Minh Hồi tâm tình sung sướng chuẩn bị bữa tối cho mình, mấy đại hán kia vây quanh một bên, tự mình nấu thức ăn của mình. Từ khi nhìn thấy 01 cách xa như vậy dùng pháo bắn chết một con rắn độc, mấy người đó lại càng thêm trầm mặc.

Tần Minh Hồi ngồi một mình, ăn cơm tối với hoàng hôn, mấy đại hán lại chủ động giúp cô tháo bàn, rửa sạch bát đĩa.

"Kỳ thật..." Tần Minh Hồi bỗng nhiên cười với mấy đại hán, "Nếu như vừa rồi tôi ăn mấy thứ này té xỉu, hoặc là có vấn đề gì khác, 01 sẽ lập tức đem các người đốt thành tro. Vẫn may không có phát sinh loại sự tình này. "

Bọn đại hán: "!!! "

Mấy người nuốt nước miếng, hai người trong đó ở trong lòng lại càng đổ mồ hôi, thật nguy hiểm, may mắn không xuống tay!

Mấy người rửa sạch đồ đạc xong, vây quanh một bên nghỉ ngơi, cũng không dám nói chuyện, dùng ánh mắt trao đổi một hồi.

Cuối cùng, một đại hán cắn răng đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Minh Hồi: "Bụng tôi đột nhiên có chút đau, muốn đi vệ sinh, ngài xem, có phải tôi nên đi xa một chút để giải quyết, miễn cho mùi hun đến ngài phải không? "

"Được a, loại chuyện nhỏ này không cần nói với ta." Tần Minh Hồi rất dễ nói chuyện.

Đại hán liếc mắt nhìn 01, cười làm lành: "Tôi vẫn nên giải thích với ngài một chút, vạn nhất ngài hiểu lầm tôi là muốn chạy trốn, cái mạng nhỏ này của tôi không phải sẽ không còn sao."

Tần Minh Hồi an ủi anh: "Yên tâm đi, anh đi xa một chút cũng không sao. "

Đại hán: "Được được." "

Tần Minh Hồi: "Dù sao, phạm vi quét cùng phạm vi xạ kích của 01 đều rất rộng, bên kia rừng cây cũng có thể bao trùm, cho nên không sao."

Đại hán: "..."

Hắn mang theo khuôn mặt tươi cười cứng ngắc đi đến bụi cỏ xa xa giải quyết vấn đề sinh lý, lại xám xịt trở lại giữa mấy đại hán. Có người lặng lẽ chọc chọt vào chân hắn, đại hán kia cũng không để ý tới.

Bọn họ muốn hắn lặng lẽ gửi tin về khu an toàn bên kia, nhưng vừa rồi hắn ngồi xổm ở đó trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy sợ. Càng nghĩ đến khuôn mặt tươi cười đắm chìm dưới ánh hoàng hôn của thiếu nữ kia lại càng cảm thấy đáng sợ.

Nói không chừng cô đã phát hiện ra tiểu tâm của bọn họ, nói không chừng chính là đang chờ bọn họ lộ ra một chút khác thường, vạn nhất hắn bị bắt, bị giết tại chỗ, không phải có thể dùng để chấn nhiếp những người khác sao?

Không được, hắn vẫn nên thành thật một chút.

12 Đe Dọa

"01, ta cảm thấy, ta ở trong mắt mấy người bọn họ, nói không chừng là loại cuồng ma giết người tính cách phi thường ác liệt." Mấy ngày nay Tần Minh Hồi ở chung với bảy đại hán kia, đối với tâm tính bọn họ có chút hiểu biết.

Hẳn là Hoắc Ân và Hoắc Lan đã cho mấy kẻ cấp dưới như bọn họ lực uy hiếp rất lớn, mà cô, vừa gặp đã đem Hoắc Ân đốt thành tro bụi, lại thừa nhận mình giết chết Hoắc Lan, hình tượng trong lòng bọn họ liền trở nên khó có thể hình dung.

Bọn họ bị cô bổ não cho rất nhiều đồ vật không có, mỗi từ cô nói, ngay cả khi không có ý nghĩa kia, họ sẽ bổ sung vào não theo một hướng khác.

[Tiểu tiểu thư, sau khi 01 rà quét , tuần suất khai phá cùng sử dụng của họ, so với 01 còn thấp hơn nhiều lần. ]

Tần Minh Hồi vừa nghe liền che miệng cười, "01, anh là đang nói bọn họ ngu ngốc đó, anh cũng biết nói xấu người."

[01 sẽ không nói xấu người khác, 01 chỉ là một người máy, bình thường mà báo cáo cho tiểu tiểu thư tình huống rà quét.] 01 tiếp tục trả lời từng cái một.

Tần Minh Hồi không hiểu sao nghe ra một chút hài hước nhàn nhạt. 01 của cô gần đây cũng liên tục tạo ra những thay đổi nhỏ, tất cả những thay đổi này, được tích lũy từng chút một trong nhật ký của họ.

Gần đây, cô đã viết rất nhiều chương trình nhỏ cho 01, thêm các tính năng nhỏ cho hắn.

Trong đó chức năng quét từ trạng thái nguyên thủy mở rộng xuống rất nhiều, hiện giờ 01 không chỉ có thể quét địa hình cùng các loại sinh vật, còn có thể phân tích thêm tình trạng bên trong thân thể sinh vật —— Tần Minh Hồi làm việc này, là để theo dõi tình hình trầm trọng của bệnh trùng hút máu trong cơ thể mình.

Khi cô bắt đầu xây dựng chương trình này, cô nghĩ rằng nó sẽ rất khó khăn, ai ngờ nó lại thuận lợi ngoài ý muốn. Cô phát hiện ra rằng cô chỉ cần mở đầu, làm một khung hình tương đối đơn giản, 01 sẽ tự động vận hành, cũng thâm nhập bỏ thêm các chi tiết vào đó.

Nếu so sánh cô với một kỹ sư, cô làm một bản vẽ đại khái, 01 là trợ lý tốt nhất để giúp cô hoàn thành bản vẽ chi tiết, là trợ thủ tốt nhất giúp cô dẹp rất nhiều phiền toái.

Chỉ nhìn trình độ trí tuệ hiện giờ của hắn, đã vượt xa kỹ thuật của Tần Minh Hồi ở thế giới kia, thậm chí ở thế giới này hắn cũng là độc nhất.

Tuy nhiên, 01 đến nay vẫn chưa mở được chương trình học tập và cảm xúc.

"Thật sự không mở sao? Ta nghĩ anh đã rất giỏi. 01, anh lại cẩn thận kiểm tra một chút tình huống của mình đi. "

01 nghe lời mà cẩn thận tự kiểm tra, cuối cùng vẫn cứ cho cô một câu tra lời giống trước như đúc.

[ Ting - tự kiểm tra kết thúc, không phát hiện đến chương trình học tập cùng tình cảm.]

Trong hậu trường giả thuyết Tần Minh Hồi không có quyền hạn, một thanh tiến độ đỏ tươi đã chạy được hơn phân nửa. Cái giao diện thật lớn bị che giấu không ngừng mở rộng chứa đầy tin tức dày đặc.

Những tin tức này, bao gồm những chương trình lớn nhỏ Tần Minh Hồi viết cho 01, bao gồm nhật kí tương tác của cô và 01, ghi lại các loại công tác, còn có tất cả những gì 01 nhìn thấy đối với thế giới này.

Cũng giống như nhân loại có được đôi mắt, lỗ tai, cái mũi, 01 đồng dạng có được, hắn dùng những công cụ này, ghi lại rất nhiều hình ảnh, âm thanh cùng khí tức.

Ngay từ đầu, hắn dựa theo trình tự đơn giản tiến hành ghi chép, ghi nhớ một ít quy luật cùng tin tức tiêu chuẩn, phát triển theo thời gian, những thứ hắn ghi chép xuất hiện biến hóa—phá vỡ quy luật trước kia, cũng càng thêm không có ý nghĩa.

Một đóa hoa dại bình thường, một con chuồn chuồn, bản thân chúng nó đối với 01 phong phú tư liệu mà nói đương nhiên là không có ý nghĩa, rốt cuộc hắn rà quét cơ sở dữ liệu không biết có bao nhiêu tư liệu tương tự.

Thế nhưng, con chuồn chuồn kia là do Tần Minh Hồi bắt được, còn mang đến căn phòng thuần trắng trung tâm ở qua một đêm. 01 ghi lại rõ ràng rành mạch quỹ đạo phi hành ở trong phòng của con chuồn chuồn kia.

Đóa hoa kia là Tần Minh Hồi hái xuống làm vật trang trí trên tóc, cô còn dò hỏi qua hắn xem có đẹp hay không, cô thích cánh hoa màu lam dần dần thay đổi kia.

Vì thế, những tư liệu đối với người máy không có ý nghĩa kia, liền trở thành nội dung có ý nghĩa đặc thù đối với 01.

Những thứ hắn ghi lại càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hỗn độn, ở cái giao diện che giấu này, sẽ tiến hành lựa chọn cùng sắp xếp, bộ phận dài dòng nhàm chán sẽ bị nén lại, càng nhiều hình ảnh vụn vặt thì bị xóa đi, hình thành một bức tường phảng phất mang theo hồi ức.

Nhưng mà biến hóa bí ẩn không ai biết phát sinh ở chỗ sâu bên trong thân thể 01, chính 01 cũng không rõ ràng lắm, Tần Minh Hồi cũng càng thêm không rõ ràng.

Cô chỉ là ngày qua ngày làm chuyện thường làm với đồng sự: Cùng 01 tiến hành các loại giao lưu, vì hắn tăng thêm trình tự sửa chữa.

" 01, anh xem, ta vẽ anh." Tần Minh Hồi cầm bút vở tìm được tên xe bọn đại hán, thời điểm nghỉ ngơi liền vẽ cho 01 một bức họa.

Hình ảnh có từng bụi cỏ hoa dại, cùng người máy 01 cao lớn. Kỹ thuật hội họa của cô thực không tồi, bức họa kia tuy rằng chỉ có đơn sắc, nhưng ánh sáng cùng bóng tối đều nắm bắt rất khá, bởi vậy vẽ ra cũng phá lệ sinh động.

Cô đem bức tranh này triển lãm cho 01, 01 tỉ mỉ "xem", đồng thời quét nó xuống, cùng với quá trình vẽ trước đó của Tần Minh Hồi, biểu tình hiện tại... Tất cả đều được thu thập xuống dưới bảo tồn .

[Vẽ rất tuyệt, tiểu tiểu thư thật lợi hại. ]

"Vậy anh có thích không?"

[01 Rất thích. ]

"Vậy được, tặng cho anh."

[Vâng, tiểu tiểu thư, 01 đã tiến hành rà quét bảo tồn. ]

"Ý ta là, bức tranh này coi như một món quà cho anh." Tần Minh Hồi nhét tờ giấy vào khe hở ngón tay của 01, muốn xem hắn sẽ phản ứng như thế nào.

[01 đem bức họa tiểu tiểu thư giao cho bảo tồn. Món quà quý giá, phải được đặt với tiểu tiểu thư quý giá. ]

Tần Minh Hồi dựa vào bàn tay thật lớn của hắn cười, đem bức tranh lấy về, "Vậy được rồi, ta thay anh bảo quản, nếu anh muốn, tùy thời có thể nói với ta. "

Đại hán đang làm việc ngồi thành một hàng phía xa xa, nhìn thiếu nữ bên kia cùng người máy khổng lồ trao đổi, không biết nói cái gì, vui vẻ nở nụ cười.

*

Mấy đại hán sống thật tốt vài ngày, không giống như lúc trước lo lắng cho mạng nhỏ của mình, trong đó một hai tâm tư lại có chút sống động.

"Này, các người nói, cô ta thật sự có thể cùng người máy kia trao đổi sao?" Đại hán tên là Đinh Dương nhỏ giọng hỏi đồng bạn.

"Ai biết, chúng ta cũng chưa từng thấy qua một người máy nào như vậy, nói không chừng có thể đâu, ngươi không thấy hắn lợi hại như vậy."

"Một người máy lớn như vậy, không có khả năng là một mình cô ta làm, cũng không có khả năng là mấy người làm, vậy thì phải rất nhiều người cùng nhau làm ra đi, cũng không biết rốt cuộc là làm như thế nào, lúc trước sao chưa từng nghe nói qua? Các ngươi nói, không phải là sản phẩm trước đại chiến để lại chứ, người máy như vậy có khả năng còn có rất nhiều hay không?" Đinh Dương cân nhắc.

"Đừng nghĩ đông nghĩ tây, bị nghe thấy sẽ chết!" Một người đàn ông lớn khác đá hắn ta.

Tuy rằng hiện giờ cái mạng nhỏ của mấy người bọn họ đều nằm trong tay người khác, nhưng Đinh Dương không quá vui khi bị những người khác quản giáo, trước kia hắn so với những người khác càng phong quang hơn.

"Nói một chút mà thôi, ngươi sợ cái gì, ta thấy hiện tại cô ta khẳng định sẽ không giết chúng ta."

Vừa nói xong, Đinh Dương thấy thiếu nữ bên kia vẫy tay về phía này, tựa hồ là để cho bọn họ đi qua.

Đinh Dương: "!!! "

Muốn chết, sẽ không thật sự bị cô nghe được chứ!

Đinh Dương chột dạ theo mấy người còn lại đồng loạt đi qua, nghe Tần Minh Hồi nói: "Tôi làm một chương trình giết lợn cho 01, muốn thí nghiệm một chút. "

Mấy đại hán: "Chương trình...giết lợn? "

Tần Minh Hồi thấy bọn họ hình như không hiểu ý tứ của cô, liền giải thích một chút, "Chính là loại công năng lột da chặt đứt chi cốt. "

Bọn đại hán: "! "

Chức năng hung tàn như vậy, cô nói chỉ dùng để giết heo?! Có khả năng sao? Không thể nào, cô tuyệt đối là dùng để giết người!

Tên gọi "chương trình giết heo", là bởi vì trong mắt người phụ nữ tàn bạo này, giết người đơn giản giống như giết heo!

Cô kêu bọn họ đến làm cái gì, chẳng lẽ là muốn dùng bọn họ thí nghiệm chương trình giết heo này?

Mấy đại hán mặt trắng bệch, sợ Tần Minh Hồi nói câu tiếp theo, "Xung quanh cũng không có heo có thể cho ta thí nghiệm, liền dùng các ngươi cho đủ quân số, dù sao người và heo cũng không sai biệt lắm. "

Tần Minh Hồi không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, cô cảm thấy mấy người này vẫn thực bớt lo, cố ý hướng bọn họ an ủi cười cười mới nói: "Hiện tại xung quanh cũng không thấy heo, cho nên muốn các anh giúp ta một việc. "

Đám đại hán bị nụ cười này của cô làm cho trái tim căng thẳng, nhao nhao dời ánh mắt, đặc biệt là Đinh Dương, tim nhảy đến tận cổ họng, không khống chế được mà nhìn trộm sắc mặt Tần Minh Hồi.

Tần Minh Hồi muốn mấy người này hỗ trợ đi bắt heo trở về, đang cân nhắc để xem người nào đi, thấy một đại hán nhìn qua, giống như mang theo hy vọng, vì thế cô chỉ một cái, "Vậy thì, anh..."

Đinh Dương bị chỉ bỗng nhiên phịch một cái quỳ xuống, khóc rống: "Tôi thật sự chỉ là tùy tiện nói, tôi không dám có tâm tư khác, không cần giết tôi, từ nay về sau tôi nhất định trung thành tận tâm, không bao giờ nghĩ nhiều thứ không nên suy nghĩ nữa, buông tha cho tôi lần này đi ô ——! "

Tần Minh Hồi: "..."

Cô chính là bàn với 01 về thực đơn nấu ăn gần đây, cảm thấy thức ăn cũng không còn bao nhiêu, vừa vặn đoạn thời gian trước nói chương trình giết heo được cô viết ra, cho nên muốn nhờ bọn họ bắt một con, một mặt thí nghiệm chương trình kia, mặt khác cô cũng thật sự hoài niệm mùi thịt lợn.

Cô thuần túy, muốn thêm một món ăn mà thôi.

Từ lời nói của anh nghe ra anh đại khái có chút tâm tư khác, nhưng Tần Minh Hồi không ngại, dù sao các cô cũng không thân, hắn cũng không có khả năng xúc phạm tới cô.

Thấy mọi người sợ hãi như vậy, cô đành phải mỉm cười, chờ đợi cho đến khi hắn khóc xong rồi nói, "Ok, ta không giết anh, anh dẫn bọn họ đi bắt một con heo trở về. "

Đinh Dương sợ tới mức chân mềm nhũn, nỗi khiếp sợ vẫn chưa tiêu tan, cùng bốn người khác rời đi. Đợi đến khi đi ra khỏi tầm mắt tần Minh Hồi, cũng còn nhìn thấy người máy khổng lồ kia, có một người nói: "Chúng ta có phải muốn nhân cơ hội này, chạy trốn hay không? "

Một người khác im lặng nói, "Còn hai người ở kia thì sao, mặc kệ? "

"Bản thân chúng ta khó bảo toàn, còn quản bọn họ."

Đinh Dương run rẩy một cái, chói tai nói: "Không được! "

"Chúng ta chỉ cần chạy nhất định sẽ chết! Ngươi còn nhìn không ra sao, con nhỏ đó là cố ý, vì sao đột nhiên nhắc tới chương trình giết heo gì, chính là để kiểm tra xem chúng ta có chạy trốn hay không, một khi chúng ta chạy, cô ta sẽ mang theo người máy đuổi theo giết chúng ta tìm niềm vui, nó quá đáng sợ... Ta sẽ không chạy! "

Trải qua lần vừa rồi, Đinh Dương hoàn toàn thay đổi tâm tính, "Ta chỉ cần trung thành với cô ta, cô ta khẳng định sẽ không giết ta, các người cũng vậy, các người cũng không thể chạy, không thể liên lụy ta! "

"Ta cũng không dám chạy, ta tình nguyện ngoan ngoãn đợi, cô ta so với Hoắc Ân Hoắc Lan còn đáng sợ hơn." Lại một đại hán nói, "Kỳ thật, nếu chúng ta thật sự đi theo cô ta, nói không chừng so với đi theo Hoắc Ân Hoắc Lan còn tốt hơn, dù sao chúng ta cũng không thể phản kháng. "

*

Nhìn năm người rời đi, Tần Minh Huỳnh hỏi 01: "01, anh đoán xem họ có trở về hay không? "

[01 đoán bọn họ sẽ trở lại. ]

Tần Minh Hồi không tin, "Ta cảm thấy sẽ không, mấy người bọn họ hình như đặc biệt sợ ta, hiện tại có cơ hội chạy trốn, khẳng định sẽ chạy trốn. "

[Tiểu tiểu thư, nếu họ chạy trốn, 01 sẽ bắt họ trở lại.]

Tần Minh Hồi: "Quên đi, bắt bọn họ trở về làm gì, ta lại không thích quá nhiều người vây quanh bên cạnh, muốn chạy thì để cho bọn họ chạy đi, đây không phải còn có hai người có thể dẫn đường sao. "

Tần Minh Hồi đã chuẩn bị tốt cho bọn họ một đi không trở về, ai ngờ bọn họ thật sự mang theo heo trở về.

Hơn nữa, bọn họ còn bắt đầu đổi giọng gọi cô là lão đại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro