VI-C9-C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09 Người Xa Lạ

Chuyện mỗi ngày Tần Minh Hồi làm nhiều nhất chính là nghiên cứu 01.

01 là đối tượng thử nghiệm của cô, đồng thời cũng là đồng bọn của cô, cô đối với hắn tràn ngập tò mò cùng chờ mong - tò mò hắn có thể tạo ra biến hóa lớn như thế nào, hy vọng hắn thực sự có thể trở thành một con "người".

Bản thân cô đối với chuyện này cảm thấy hứng thú cho nên mỗi ngày làm đến không biết mệt, đồng thời cũng bởi vì thừa hưởng cơ thể này, cho nên có một phần ý thức trách nhiệm.

Tuy rằng cô cũng không phải là nữ nhi chân chính của Tần Nhạc Đan, nhưng đều là họ Tần, cô đối với Tần Bá Dị cùng Tần Nhạc Đan có thân cận tự nhiên, cô nguyện ý kéo dài ý chí của hai vị này, để cho 01 mà bọn họ rót hết tâm huyết cả đời thoát khỏi vận mệnh trở thành cỗ máy giết chóc.

Trong một thế giới khác, cô mới sống đến hai mươi tuổi đã phải nghênh đón cái chết, cuộc đời phá lệ ngắn ngủi, sinh mệnh này khả năng sẽ càng thêm ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cô vẫn muốn làm một cái gì đó có ý nghĩa.

*

Ngày thứ sáu mươi hai đi vào thế giới này, Tần Minh Hồi lại một lần nữa gặp được người sống, đó là một đội ngũ, khoảng hai mươi mấy người, lái chiếc xe dáng vẻ đơn sơ kỳ quái, phía sau còn có trâu ngựa chở theo đồ vật.

Họ bọc mình đến kín mít, giống như một đàn kiến đột nhiên xuất hiện từ dưới sườn đồi.

Tần Minh Hồi được 01 nhắc nhở trước cho nên không bị bọn họ dọa sợ, ngược lại bọn họ bị người máy cao lớn chưa từng thấy qua dọa sợ. Nhưng do dự một lát, bọn họ vẫn đến gần.

Đối phương có hai mươi mấy người, hơn nữa nhìn qua phần lớn là nam nhân, Tần Minh Hồi có chút sợ, cô sợ vạn nhất những người này có ý xấu, sẽ bị một quả pháo của 01 tiêu diệt toàn bộ.

Cô đã dạy 01 rất nhiều điều, nhưng không muốn dạy hắn giết người.

"Này! Chúng ta không có ác ý, cô bé, có muốn nói chuyện một chút không? "Bên kia một người đàn ông bám vào bên cạnh xe hô to với cô , vừa hét vừa vẫy tay.

Tần Minh Hồi đáp ứng, vỗ vỗ ngón tay 01, để cho hắn ngồi ở đây chờ, một mình đi đến sườn núi bên kia.

Thật vất vả mới gặp được vài người sống, cô vẫn muốn cùng bọn họ nói chuyện phiếm bình thường. Đi vào thế giới này lâu như vậy, số lượng người sống cô nhìn thấy so với số lượng lão hổ còn ít hơn, hiện tại gặp được bọn họ, đáy lòng cô cảm thấy một trận thân thiết.

Thái độ của đám người kia đối với cô cũng hữu hảo ngoài ý muốn , ước chừng cũng là bởi vì, ở loại địa phương này cơ hồ không có khả năng nhìn thấy những người khác, thật vất vả mới nhìn thấy một đồng loại, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

"Em từ đâu tới đây, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người máy lớn như vậy, lợi hại!" Một người trẻ tuổi trong đội ngũ mang theo sợ hãi cùng hâm mộ, nhìn 01 dừng lại cách đó không xa chờ đợi.

Tần Minh Hồi ngồi trong doanh trại bọn họ làm tạm thời, bên người vây quanh một vòng người kỳ lạ, bọn họ tháo mũ mắt xuống, lộ ra từng đôi mắt to tràn đầy tò mò.

Cô còn chưa trả lời một câu hỏi, lại có một người phụ nữ lớn tuổi lo lắng hỏi cô: "Sao cháu lại đi một mình bên ngoài, ngay cả mặt cũng không biết che đi, ngộ nhỡ nhiễm trùng hút máu thì làm sao bây giờ?"

Cái này, Tần Minh Hồi thật đúng là không sợ, dù sao cô cũng đã bị lây nhiễm, thứ này cũng sẽ không lây nhiễm đến lần thứ hai, cũng sẽ không lây truyền cho người khác.

Cô vẫn đang tự hỏi làm thế nào để trả lời người phụ nữ lo lắng cho cô đây, thì một người khác nói: "Chúng ta là một đội thám hiểm từ khu vực an ninh phía bắc, em hẳn không phải là người cùng nơi đó với chúng ta đi? Em sống ở vùng an toàn nào? Hay là di dân sống bên ngoài? Trời ơi, người máy của em rất lớn, ta có thể chạm vào nó không? "

"......"

Bốn khu an toàn đông nam tây bắc, Tần Minh Hồi có hiểu biết cơ bản từ bộ phim kia, mấy người Hoắc Lan bọn họ ở khu an toàn phía nam, sau đó ông ta chiếm được người máy 01, phát động chiến tranh, khu an toàn phía bắc quy mô tương đối nhỏ liền luân hãm.

Cô cân nhắc một chút, lựa chọn mà trả lời một ít vấn đề.

Đối với nội dung cô bịa đặt, những người này cũng không biết có tin hay không, nhưng bọn họ nhìn qua cũng chỉ thuận miệng hỏi, không có ý cẩn thận tìm hiểu.

Đội ngũ vốn đi cả một ngày, đến buổi tối mới có thể nghỉ ngơi, hôm nay hiếm khi gặp được một người sống, bọn họ liền dừng lại nghỉ ngơi trước, hơn nữa bắt đầu nấu cơm.

Tần Minh Hồi ngửi thấy mùi lương thực đã lâu không gặp, không tự chủ được nhìn về phía nồi của người ta.

Hai người trẻ tuổi không ngừng nói chuyện nhìn thấy bộ dáng của cô, nhún vai cười hì hì, bị người phụ nữ lớn tuổi kia đánh cho mỗi người một cái, "Cười quái dị cái gì! "

Hai người trẻ tuổi không cười nữa, bị người phụ nữ tên A Mã [ Ama] này đuổi tới giúp đỡ ông chú đang nấu cơm.

Rất nhiều người ngồi lung tung không ngồi ở bên cạnh, Tần Minh Hồi cách bọn họ không xa không gần, tò mò nghe bọn họ nói chuyện, ngẫu nhiên cũng sẽ chậm rãi nói những chuyện khó hiểu với bọn họ.

A Mã nhìn cô, cảm thấy tiểu cô nương trẻ tuổi ngây thơ này, thật giống như một con dê nhỏ đột nhiên xuất hiện trên sườn núi, làm cho người ta cảm thấy kỳ quái hiếm lạ.

Bà ấy nhìn thấy đôi giày trên chân Tần Minh Hồi, xoay người đi lên xe của mình, tìm ra một cái túi vải.

Trở lại bên cạnh Tần Minh Hồi ngồi xuống, A Mã từ trong túi vải lấy ra một thân xiêm y giống như áo mưa, nói với Tần Minh Hồi: "Quần áo này cháu mặc lấy, hiện tại không phải là mùa huyết trùng thường xuyên xuất hiện, nhưng cháu ở bên ngoài lắc lư như vậy cũng rất nguy hiểm, vẫn nên che đi nhiều một chút. "

Sau đó, bà ấy lấy ra một đôi giày từ túi vải của mình rồi đưa nó cho cô.

"Đôi giày này hơi nhỏ so với chân ta, cháu mang có lẽ sẽ khá vừa."

Tần Minh Hồi lúc mới tỉnh lại cũng chỉ có một thân quần áo, không có giày, giày của cô dọc theo đường đi đều là tự mình dùng những thứ lung tung như lá cây, gỗ, thân cỏ cùng da thỏ, cô đều từng thử dùng để làm giày, hiện tại trên đôi chân này chính là da thỏ bọc lại làm thành, nhìn đặc biệt kỳ cục, mỗi lần đi lại đều không tiện, mụn nước trên chân đều bị mài lên mấy tầng.

Cầm xiêm y cùng đôi giày dùng da may lại chặt chẽ, Tần Minh Hồi hơi có chút kinh ngạc nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt, "Cháu không có gì có thể đổi với dì. "

A Mã liền cười rộ lên, tuy rằng mặt nạ trên mặt còn chưa lấy ra, nhưng đôi mắt đầy nếp nhăn cong cong. Bà ấy dùng đôi tay thô ráp kia sờ sờ đầu Tần Minh Hồi, "Đổi cái gì, đưa cho cháu mặc. "

Bà nhìn Tần Minh Hồi, thở dài một hơi, ngữ khí trở nên có chút buồn bã, "Mấy năm nay, con người càng ngày càng ít. Lúc ta mười mấy tuổi hàng năm đều cùng cha mẹ ta ra ngoài, khi đó còn có thể gặp được một số người sinh hoạt ở bên ngoài, gặp được mọi người đều tụ lại trò chuyện với nhau, hiện tại ta cũng đã hơn bốn mươi tuổi, mấy năm nay ra ngoài, ngay cả một người sống cũng không thấy, ta còn nghĩ, bên ngoài này có phải đã không còn người hay không..."

Tần Minh Hồi nghe cũng cảm thấy trong lòng không dễ chịu.

"Này, ăn cơm đi!" Vị đầu bếp cánh tay to bằng cái eo của Tần Minh Hồi gõ nồi kêu lên.

Một số người trong đội ngũ sửa sang lại đồ đạc, nghỉ ngơi còn có những người cảm thấy hiếm lạ vây quanh bên cạnh Tần Minh Hồi nhao nhao đứng lên, lục lọi chén của mình đi qua ăn cơm.

A Mã cũng đã qua. Tần Minh Hồi ngồi một mình tại chỗ, thay đôi giày hơi cũ nhưng thoải mái kia, dậm chân trên mặt đất.

" Cộp!" Một cái chén lớn đưa đến trước mắt cô, vừa rồi một thanh niên bị A Mã đuổi tới hỗ trợ bưng chén, cười xán lạn với cô, "Ăn đi, anh đặc biệt bảo chú Hải đánh cho em nhiều hơn một chút! "

Bọn họ ăn là dùng ngũ cốc rau quả cùng thịt hầm thập cẩm với nhau, nhìn qua màu sắc thì không được tốt lắm, nhưng ngửi rất thơm. Tần Minh Hồi ngượng ngùng nói cảm ơn tiếp nhận, người thanh niên kia cũng không rời đi, bưng chén lớn của mình ngồi xổm trước người cô, và mấy miếng cơm liền hết hơn một nửa.

"Em ăn cũng quá chậm, nếu như ăn cùng với rất nhiều người khẳng định không cướp được thức ăn!"

A Mã cầm một cái chén tới, nghe người trẻ tuổi ở đây nói không ngừng, lại đá hắn, "Đi đi, sang một bên ăn đi, cứ bên cạnh tiểu cô nương người ta làm cái gì. "

Người thanh niên vẻ mặt ủy khuất, "Cháu là đưa thức ăn cho em ấy. "

A Mã lại mặc kệ hắn, đá hắn đi, những người trẻ tuổi trong đội các bà đều giống như ngựa hoang xông thẳng, nhìn bộ dáng văn tĩnh thanh tú của tiểu cô nương này, cũng đừng để bọn họ dọa sợ.

"Nhìn cháu gầy như vậy, ăn nhiều một chút, cái này còn có một chén nước đường hầm trứng, là Đại Hải đặc biệt làm cho cháu." A Mã đem cái chén kia cẩn thận đưa cho cô.

Đại Hải chính là vị đầu bếp tướng mạo khá hung dữ kia, tựa hồ cũng là lãnh đạo đội ngũ này.

Tần Minh Hồi đi theo bọn họ ăn trực một bữa, buổi tối cũng ngồi trong doanh trại của bọn họ cùng bọn họ nói chuyện phiếm, nghe bọn họ nói chuyện trong khu an toàn phía Bắc, nói đội thám hiểm của bọn họ đi ra tìm hạt giống cây trồng, hạt các loại rau dưa, còn có một ít động vật có thể nuôi.

Đi trên mặt đất không người, khó có khi nhìn thấy được một đồng loại, lại là một tiểu cô nương hình như cái gì cũng không hiểu, mặc kệ nói với cô cái gì, cô đều sẽ lộ ra biểu tình thán phục, một đám người cảm thấy cô phản ứng thú vị, chém gió cũng đặc biệt có tinh thần.

A Mã nghe những người trẻ tuổi kia nói chuyện rộng rãi, cố ý vô tình khoe khoang bộ dạng bừa bộn của mình, rất là ghét bỏ lắc đầu, ngồi ở bên cạnh Tần Minh Hồi, động tác nhanh chóng dùng da thỏ giúp cô khâu giày.

Tay nghề của bà ấy so với Tần Minh Hồi tốt hơn nhiều, sáng hôm sau, Tần Minh Hồi có thêm hai đôi giày da thỏ mới, một cái mũ da thỏ.

A Mã hỏi cô, có muốn cùng bọn họ trở về khu an toàn phía Bắc hay không, Tần Minh Hồi cự tuyệt. A Mã biểu tình rất đáng tiếc, nhưng cũng không nói thêm gì, lại đưa cho cô một túi lương thực nhỏ, "Đứa nhỏ, hy vọng lần sau còn có thể gặp lại cháu. "

Đoàn người bọn họ còn phải chạy đi, không thể ở lại chỗ này quá lâu, rất nhanh liền cùng cô cáo biệt.

Tần Minh Hồi đứng trên sườn núi, nhìn đội ngũ này đi theo một hướng khác.

Người thanh niên ngồi trên nóc xe vẫy tay chào cô: "Này, nếu như một mình sống không quá tốt, thì hãy mang theo người máy của em đến khu an toàn, bên ngoài không có ai, ở khu an toan còn rất nhiều đồng bọn nữa!"

"Không cần từ bỏ a! Chúng ta có duyên gặp lại!"

Có lẽ bọn họ năm này qua năm khác rời khỏi khu an toàn, đi ra thế giới bên ngoài, đã thấy quá nhiều đồng loại tuyệt vọng từ bỏ sinh mạng.

Vẫn luôn chờ đến khi bọn họ đi khuất không còn nhìn thấy, Tần Minh Hồi trở lại bên cạnh 01, ngồi ở trên ngón chân hắn.

" 01, bọn họ thực sự đi rồi?"

[Đúng vậy, tiểu tiểu thư. ]

"...... Kỳ thật, ngày hôm qua khi nhìn thấy bọn họ, ta vẫn còn nghĩ, bọn họ nói không chừng là người xấu. Có thể muốn cướp anh đi, có thể sẽ tìm hiểu bí mật của anh, có thể sẽ hạ dược trong thức ăn..."

"Kết quả ta đều đoán sai." Cô nhìn đôi giày trên chân, thả lỏng thở dài một tiếng, "Thật tuyệt vời. "

Ấn tượng lớn nhất của cô đối với thế giới này chính là Hoắc Lan tham lam hung ác, cùng Hoắc Ân âm hiểm xảo trá trong phim, còn có người bình thường bị hủy đi nhà cửa trong chiến tranh, trong bầu không khí áp lực như vậy, ai nấy đều thống khổ lại tuyệt vọng, tựa hồ tìm không được cảm xúc chính diện, ôn nhu cùng thiện ý đều bị che dấu dưới sự chết lặng đối với sinh mệnh.

Cho nên lúc trước cô có chút bài xích tới gần mấy khu an toàn kia, cũng cảnh giác với những người mình gặp phải.

Nhưng bây giờ, cô đã mở rộng thông suốt.

Thiện chí đáng quý như thế đến từ người xa lạ, làm cho trái tim cô tràn đầy sức mạnh ấm áp.

Mặc dù chỉ cùng bọn họ ở chung một thời gian ngắn ngủi, nhưng cô đã cảm thấy rằng chính bởi vậy mà liên hệ giữa mình cùng thế giới này càng thêm chặt chẽ.

Đây không phải là bộ phim hẹp hòi kia, mà là một thế giới càng thêm chân thật.

"01, chờ sau này có cơ hội, chúng ta đi khu an toàn phía Bắc xem một chút đi?" Chờ sau khi cô thăng cấp 01, có biện pháp giải quyết Huyết Trùng .

[Được, tiểu tiểu thư. ]

10 Tiễn Đi

Một khoảng thời gian dài từ sau khi gặp được đoàn người A Mã, Tần Minh Hồi cũng không nhìn thấy một nhân loại nào nữa, cô có chút hối hận, cảm thấy mình lúc trước quá cảnh giác, không có cùng bọn họ ở chung hảo hảo nói chuyện phiếm.

"Nếu lần sau gặp lại người khác, ta có thể thử nhiệt tình một chút." Tần Minh Hồi nói với 01.

Vừa nói lời này xong chưa đầy hai ngày sau, xa xa cô lại gặp được một người, tại sao lại xa? Bởi vì mấy người kia trốn trong rừng cây xa xa nhìn cô trong chốc lát, không đợi Tần Minh Hồi đến gần, bọn họ lại lặng lẽ rời đi.

Bọn họ đại khái là cho rằng cách đủ xa, Tần Minh Hồi ở bên này sẽ không phát hiện ra bọn họ, kỳ thật 01 đã sớm quét qua tình huống xung quanh, đem vị trí của bọn họ báo cáo cho tiểu tiểu thư của hắn.

"Chẳng lẽ là nhìn thấy anh nên sợ hãi sao?" Tần Minh Hồi nhìn 01, cảm thấy mấy người kia quả thật có chút nhát gan.

Bây giờ 01 đã có thể chủ động đưa ra kiến nghị, hắn nói:

[Tiểu tiểu thư, 01 có thể mang người đuổi theo. ]

"Không được, nếu người khác sợ hãi, chúng ta cũng không nên tiến lại gần."

Ai ngờ buổi chiều hôm đó, Tần Minh Hồi đang đau đầu vì viết chương trình cho 01, ra ngoài tản bộ nghỉ ngơi, hái hai đóa hoa dại cầm trong tay chơi đùa, 01 liền nhắc nhở cô, gần đó có một con người.

"Một người? Người sống? "

[Đúng vậy, tiểu tiểu thư. ]

Tần Minh Hồi nhìn khắp nơi xung quanh, căn cứ chỉ thị của 01 tìm tới, khoảng cách rất gần, cô đi về phía trước khoảng một trăm mét, ngay dưới sườn đồi nhìn thấy một nam nhân nằm trong đống cỏ dại cạnh khe suối.

Trên ngực nam nhân có một vết máu, còn có một chiếc xe bị lật cách đó không xa.

Có vẻ như hắn bị thương, ý thức không rõ, nghe được động tĩnh Tần Minh Hồi đến, nhìn thoáng qua cô, thanh âm khàn khàn hô một tiếng: "Cứu mạng..." Sau đó hai mắt trợn lên, ngất xỉu.

Tần Minh Hồi đứng tại chỗ không nhúc nhích, vẻ mặt đặc biệt phức tạp.

Nếu cô không biết người nam nhân này thì thôi, thấy có người bị thương nằm bên đường khẳng định sẽ đi cứu người, nhưng vấn đề là, cô biết người nam nhân này.

Đây không phải là con nuôi của Hoắc Lan trong phim, kẻ dã tâm lừa gạt tình cảm, làm khu an toàn phía bắc biến mất Hoắc Ân kia sao.

Cô không nghĩ tới đi đến khu an toàn phía nam, còn tưởng rằng không gặp được hắn, kết quả hắn lại tự đưa đến trước mặt?

Khu an toàn phía nam trong phim phân chia ra khu vực lớn nhỏ, phân biệt do các thế lực khác nhau chưởng quản, hai cha con nuôi Hoắc Lan Hoắc Ân, ở trong khu an toàn phía nam rất có danh tiếng, thủ hạ nắm giữ một khối địa bàn rất lớn.

Chỉ là bọn họ cũng không cam lòng chỉ khống chế một khối địa phương như vậy, muốn thêm càng nhiều quyền lợi. Hoắc Lan đi tìm vũ khí giết chóc mà Tần Nhạc Ân lưu lại, việc này Hoắc Ân hẳn là biết.

Tần Minh Hồi lại không giết chết những người đi cùng Hoắc Lan, nếu như những người đó thành công trở lại khu an toàn phía nam, vậy có lẽ Hoắc Ân cũng biết chuyện người máy khổng lồ cùng với cô, chỉ là có thể hắn không rõ Hoắc Lan chết như thế nào.

Xem bộ phim kia, Hoắc Ân đối với cha nuôi Hoắc Lan này cũng không có tình nghĩa thâm hậu gì, còn bày mưu tính kế giết chết ông ta, hiện tại Hoắc Lan chết sớm, dùng thủ đoạn của hắn có lẽ đã kế thừa địa bàn cùng nhân lực trong tay Hoắc Lan.

Trong hai ba giây ngắn ngủi, Tần Minh Hồi đã đi một vòng tiền căn hậu quả trong đầu, kết luận: có âm mưu.

[Tiểu tiểu thư, trong rừng cây phía trước quét được bảy người. ]

Tần Minh Hồi ở trong đầu nói chuyện với 01, [Là mấy người buổi sáng trốn trong rừng cây nhìn chúng ta?]

[Thông qua so sánh, đúng vậy.]

Hay lắm, không chạy, tám chín phần mười cùng Hoắc Ân là một đám. Cha con nuôi nhà Hoắc gia trong phim đều là diễn viên trời sinh, am hiểu diễn xuất nhất, Hoắc Ân lại càng xuất sắc hơn Hoắc Lan.

Tần Minh Hồi cảm thấy nếu như mình không đoán sai, người này chạy đến trước mặt cô, có thể là muốn dùng mỹ nam kế, trong phim hắn ta cứ như vậy mà làm.

Sự tình giống như Tần Minh Hồi suy đoán, trong khoảng thời gian này Hoắc Ân vừa mới ổn định thế lực trên địa bàn của mình, thu nạp tâm phúc của cha nuôi Hoắc Lan, lại tiếp quản kho tài sản tư nhân của Hoắc Lan, hiện giờ chạy ra bên ngoài hoàn toàn là bởi vì mấy người đi cùng Hoắc Lan, hình dung người máy khổng lồ to bằng thành lũy trong miệng bọn họ khiến Hoắc Ân rất động tâm.

Hắn so với người khác biết nhiều hơn một chút, bởi vậy cũng càng hy vọng nhận được một trợ lực to lớn như vậy. Nghe nói Hoắc Lan mất tích trong hỗn loạn, người máy kia thì mang theo một cô gái nhỏ bỏ chạy, Hoắc Ân lấy cớ tìm kiếm Hoắc Lan, tìm kiếm tung tích người máy khắp nơi.

Tìm hồi lâu thật vất vả mới tìm được, hắn quan sát cả buổi sáng, phát hiện cô gái nhỏ này quả thật có thể khống chế người máy, nhìn qua lại rất ngây thơ hồn nhiên, bắt thỏ hái hoa dại, vừa nhìn đã rất dễ lừa gạt.

Vì vậy, hắn đã suy nghĩ về một kế hoạch để tiếp cận cô bé. Hắn tự nhận kế hoạch của hắn thiên y vô phùng [không hề sai xót], vô cùng nắm chắc, chỉ là không nghĩ tới...... Cô bé ấy đã xem xong vở kịch này từ rất lâu.

Hơn nữa, Tần Minh Hồi đối với diện mạo này của hắn tương đối có bóng ma tâm lý.

Tần Minh Hồi từ nhỏ đến lớn, chính là một người nhan khống ngay thẳng, hơn nữa mười năm vẫn thích như một ngày, từ tiểu học đến hai mươi tuổi đều không thay đổi —— cô chỉ thích loại nam nhân tướng mạo nhã nhặn tuấn tú, nhìn qua lãnh lãnh đạm đạm lại cool ngầu.

Bạn cùng bàn ở trường tiểu học là loại như vậy, gia đình rất nghèo, vì vậy cậu ấy thường không quan tâm đến người khác, mỗi ngày không có tiền để ăn trưa. Lúc ấy còn là một cô bé, Tần Minh Hồi làm sao nhẫn tâm để cậu bé mà mình có hảo cảm sống thảm như vậy, vì thế cô len lén đem tất cả tiền tiêu vặt tiết kiệm cho cậu bé này mượn, hy vọng mỗi ngày cậu có thể ăn no một chút.

Mặc dù gia đình cô có tiền, nhưng quản lý rất chặt chẽ, không có nhiều tiền tiêu vặt, tất cả đều cho cậu bé mượn. Ai biết sau đó cô vô tình nhìn thấy cậu bé ấy cùng mấy tên lớp cao trong trường lăn lộn trong nhà vệ sinh hút thuốc, cậu bé ấy thay đổi lãnh ngạo trước mặt cô, nói những lời thập phần hạ lưu, mấu chốt là cậu ta còn cười nhạo cô ngu ngốc nhiều tiền, những lời khó nghe làm Tần Minh Hồi ngây ngốc tại chỗ rồi liền chạy về nhà khóc.

Sau đó ba cô sắp xếp cho cô chuyển trường, đi học ở Tần gia.

Thời thiếu nữ Tần Minh Hồi đối với giáo viên dạy âm nhạc của mình rất có hảo cảm, hắn cũng là loại người nhìn qua văn nhã lãnh ngạo, kết quả không bao lâu sau, người nọ cảm thấy cô dễ khi dễ không hiểu chuyện, lấy tiền từ chỗ cô, còn muốn dâm loạn cô. Trái tim thiếu nữ của Tần Minh Hồi vỡ tan nát, chị cô biết được chuyện này, trực tiếp đem tên cầm thú chưa kịp làm gì kia tống vào tù.

Về sau một vị học trưởng chủ động tiếp cận, lại cũng là kiểu người nhã nhặn lạnh lùng Tần Minh Hồi rối rắm cảm thấy, mình hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy chứ.

Kết quả vừa đáp ứng thử làm bạn trai bạn gái với người nọ xem, hắn đã bị vạch trần đồng thời kết giao cùng năm cô gái khác, là một bậc thầy quản lý thời gian cực kỳ chặt chẽ.

Anh trai cô nghe nói chuyện này, thu thập tên nam nhân cặn bã kia một trận.

Sau đó cả nhà vây quanh cô thở dài, chị gái cô vô cùng lo lắng hỏi cô: "Ánh mắt này của em đến tột cùng là như thế nào, sao vừa nhìn một cái đúng chuẩn ra một tên cặn bã?"

Tần Minh Hồi cũng không hiểu ánh mắt chuẩn xác này của mình đến tột cùng là như thế nào tới.

Anh trai cô đưa cho cô một kiến nghị: "Nói không chừng là vấn đề giới tính, chi bằng em thử tìm bạn gái đi. "

Cuối cùng ba cô giải quyết dứt khoát, "Con vẫn nên đến nhà cũ làm thị nữ đi, cũng không cần kết hôn, đỡ phải bị lừa gạt."

Tần Minh Hồi vẫn là thiếu nữ xúc động trong lòng, thành thật gật đầu. Sau đó, cô vượt qua kỳ thi thị nữ và các loại huấn luyện khác nhau, trở thành tân thị nữ.

Sau khi trở thành thị nữ, cô lại gặp được bạn học cũ Tần Trĩ, đều là người Tần gia, Tần Trĩ thân thế bi thảm, hắn lẻ loi một mình, lại cố gắng chăm chỉ, quan trọng nhất là bộ dạng nhã nhặn tuấn tú, lại là gu Tần Minh Hồi thích kia.

Khoảng thời gian Tần Minh Hồi cùng Tần Trĩ rất thân thiết, cũng không thật sự muốn cùng hắn ta có kết quả gì, cô chỉ là muốn biết rốt cuộc là ánh mắt mình có vấn đề, hay là vận khí có vấn đề, lấy dũng khí chuẩn bị thử lại một lần.

Sau đó có một ngày, Tần Trĩ đột nhiên mất tích ở nhà cũ, Tần Minh Hồi còn lo lắng nhờ người đi tìm, kết quả tiểu đồng bọn Minh Hoàng vụng trộm kéo cô sang một bên, nói với cô: "Minh Hồi, tôi nói cho cậu biết một chuyện, cậu đừng sợ. "

"Tần Trĩ hình như bị chôn vùi dưới gốc hoa sơn trà mới trồng trong sân thị thần. Hai đêm trước, không phải chúng ta đi ngang qua đền thờ, thấy chị An mang theo một cái túi lớn sao, mũi tôi khá thính, lúc đó đã ngửi thấy mùi máu tươi."

Tần Minh Hồi: "..."

Tần Minh Hồi sau khi phản ứng lại liền nghĩ, aiz , người mình nhìn trúng quả nhiên lại là một tên cặn bã.

An tỷ của cô là một người ôn nhu như vậy, thị thần lại tốt như vậy, bọn họ không có khả năng vô duyên vô cớ giết Tần Trĩ, cho nên khẳng định là Tần Trĩ có vấn đề. Tần Minh Hồi một chút cũng không hoài nghi, cô từ nhỏ đến lớn sống tựa như một cái máy dò tìm cặn bã.

Sau đó, cô không nhắc đến Tần Trĩ nữa, đồng thời đối với loại nam nhân văn nhã lạnh lùng này sinh ra PTSD nghiêm trọng (rối loạn tâm lý căng thẳng sau sang chấn).

Thật không may, Hoắc Ân lại là người như vậy.

Lúc xem phim, Tần Minh Hồi liền cảm thấy rất không thoải mái, hiện tại nhìn thấy người này ở ngay trước mắt, hồi tưởng lại đủ loại chuyện trước kia, sự không thoải mái của Tần Minh Hồi lập tức đạt tới đỉnh điểm.

Bên này Hoắc Ân còn nằm trên mặt đất giả vờ hôn mê, đợi nửa ngày không nghe thấy thanh âm, cũng không thấy có người tới.

Sao lại thế này, chẳng lẽ lá gan tiểu cô nương này quá nhỏ, nhìn thấy máu trên người hắn cho rằng hắn đã chết nên không dám tới gần?

Tần Minh Hồi vuốt ngực, nhịn xuống cảm giác buồn nôn kia, cô đột nhiên hướng Hoắc Ân nói: "Hoắc Ân?"

Nghe được tên mình bị Tần Minh Hồi một ngụm gọi ra, trong lòng Hoắc Ân nhảy dựng lên, thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh mở to con mắt. Nhưng Tần Minh Hồi cẩn thận quan sát phản ứng của hắn đã thấy lông mi hắn run rẩy.

Gã này quả nhiên là đang giả vờ hôn mê!

"Tuy rằng tôi không biết anh muốn làm gì, nhưng..." Tần Minh Hồi vỗ vỗ 01, "01, súng laser, bắn hắn. "

Nghe đến đây, Hoắc Ân đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức mở mắt ra, hắn há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng vừa mới mở mắt, nhìn thấy chính là người máy khổng lồ đang nhìn xuống hắn, lộ ra họng súng màu bạc, laser màu đỏ dừng ở trên người hắn ——

Ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra, cả người Hoắc Ân chỉ còn lại một chút bụi bặm bay bay. Mặc kệ hắn đi tới trước mặt cô, rốt cuộc mang theo kế hoạch cùng tâm tư gì cũng vô dụng, hắn chết sạch sẽ hơn Hoắc Lan nhiều lắm.

Tần Minh Hồi vẻ mặt phiền phức, vỗ vỗ ngón tay 01, "Thực xin lỗi, 01, ta lại dạy anh giết người. "

01 không hiểu tâm trạng của cô lúc này, nhưng vẫn ngoắc ngoắc ngón tay để đáp lại, cũng trả lời cô:

[Không sao, tiểu thư. 01 sẽ bảo vệ tiểu tiểu thư. ]

"Còn có mấy người trốn trong rừng cây." Tần Minh Hồi có chút lo lắng, "Bọn họ sẽ không xông tới báo thù cho Hoắc Ân chứ? "

Hoắc Ân biến mất dưới pháo laser chuyện này phát sinh quá nhanh, mấy người ẩn nấp trong rừng cây gần đó đều không thể nào phản ứng lại cái tình tiết đột ngột này, chờ ý thức được Hoắc Ân đã bị người dễ dàng giết chết, mấy người kia cả người mồ hôi lạnh đều rơi xuống.

Không còn lão bản, bọn họ làm sao bây giờ?

"Người trong rừng cây bên kia nghe đây, lão đại của các ngươi đã bị ta giải quyết, mong các ngươi không nên chống cự hoặc là không sợ hi sinh."

Tiếng nói lớn đột nhiên truyền đến làm cho bọn họ hoảng sợ, sắc mặt mấy người trắng bệch dùng kính viễn vọng nhìn, cô gái trên sườn núi bên kia đang nhìn về phía bọn họ, hiển nhiên là phát hiện bọn họ.

Tần Minh Hồi mở chức năng khuếch đại âm thanh cô viết cho 01, nói vài câu.

Cô cảm thấy thanh âm này nghe có vẻ không có nửa điểm uy hiếp, chỉ sợ không dọa được mấy người kia, vì thế chần chờ nói thêm một câu: "Nếu như các ngươi chống cự, lập tức sẽ biến thành tro."

Thanh âm thiếu nữ mềm nhũn, nghe vào trong tai mấy nam nhân, lại trở nên quỷ dị âm trầm. Hình ảnh Hoắc Ân biến thành tro bụi vừa rồi vẫn còn rõ ràng trước mắt, ở trong đầu bọn họ không thể vứt đi được.

Dưới tình huống như vậy, cô gái nhìn qua ngây thơ hồn nhiên kia quả thực giống như ác ma giết người khoác lên mình túi da vô hại trong chuyện xưa kinh dị.

Tần Minh Hồi nghĩ có nên nói gì đó hay không, mấy người trong rừng cây sợ tới mức hỏng mất, khóc lóc chạy ra ngoài.

"Chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi đầu hàng! Đừng giết chúng tôi! Cầu xin cô buông tha cho chúng tôi! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro