VI-C7-C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07 Đốt

"Hoàn thành!" Tần Minh Hồi nâng mũ che nắng làm bằng thân cây cỏ dài nhỏ trong tay lên, đối diện với ánh mặt trời, những điểm sáng nhỏ vẫn có thể xuyên qua khe hở chiếu lên mặt cô.

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi đầu óc, cô sẽ suy nghĩ về việc làm một số công việc thủ công, chủ yếu là để làm cho cuộc sống của mình phong phú hơn một chút.

Cho dù là dưới tình huống này, Tần Minh Hồi vẫn nguyện ý đi làm một ít thứ mặc dù vô dụng, nhưng sẽ làm cho mình vui vẻ hơn.

Nhân sinh sao, không phải chỉ như vậy, nếu như làm chuyện gì cũng phải nghĩ xem có nên hay không, như vậy sẽ rất khó có thể vui vẻ.

Làm ra cái mũ không đẹp lắm, Tần Minh Hồi xoay một vòng nhìn cảm thấy nó quá đơn điệu, lại điểm xuyết mấy chiếc lá cây màu đỏ màu vàng ở trên đó, cộng thêm một bông hoa nhỏ, lúc này nhìn qua đã tốt hơn nhiều.

Đem cái mũ mang theo hương cỏ đặt trên đầu, Tần Minh Hồi hướng về phía 01 ngồi xổm bên cạnh, "01, anh xem."

[Tiểu tiểu thư, đẹp. ]

Tần Minh Hồi che mặt hì hì cười rộ lên, "01, anh càng ngày càng biết nói chuyện ~"

Cô vẫn luôn đội mũ này cho đến khi buổi tối, mặt trời biến mất mới lấy xuống để 01 cầm cho cô. 01 dựng một ngón tay lên, đội mũ nhỏ trên đầu ngón tay của hắn, và một ngón tay khác được sử dụng để hỗ trợ tiểu tiểu thư nấu bữa tối.

Bữa cơm hôm nay của Tần gia là một con gà rừng xui xẻo bị dộng tĩnh đi đường của 01 làm sợ tới mức chạy điên cuồng đâm đầu vào trên người 01, ớt cay thu hoạch ở ban công, một ít thực vật làm gia vị ở ven đường mà Tần Minh Hồi nhìn thấy rồi tiện tay hái xuống làm gia vị.

Vừa dùng gia vị nguyên sinh thưa thớt thái ra để ướp cho con gà đã chết. Tần Minh Hồi vừa nhắm mắt lại, tư thái kia phảng phất như làm cầu nguyện cho Thị Thần khi ở Cựu Trạch Tần thị, vô cùng nghiêm túc. Cô tin rằng thành kính đối đãi với đồ ăn, sẽ làm thăng lên hương vị của đồ ăn trong tâm lí.

"Thịt heo, tôm hùm, thịt bò, khoai tây, cà chua..." Cô thì thầm, cảm thấy nước miếng tràn lan, muốn ăn ngay lập tức.

Trước kia, Tần Minh Hồi rất ít khi xuống bếp, cô chỉ am hiểu làm món tráng miệng kiểu phương Tây, lại còn là dưới tình huống nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, công cụ hiện đại trợ giúp, hiện tại, cô đã bước đầu nắm giữ được phần cốt lõi của việc chế biến thịt, làm ra hương vị thức ăn có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

01 kiểm soát lửa cũng ngày càng tốt hơn.

Sau khi hoàn thành bữa trưa hôm nay, 01 giống như một đầu bếp trong một nhà hàng cao cấp, đến để hỏi cảm thụ của cô.

" Tiểu tiểu thư, hôm nay 01 kiểm soát ngọn lửa như vậy đã ổn chưa? ]

Tần Minh Hồi khen ngợi anh: "Không sai, rất tốt, khen ngợi năm sao. "

Hình thức đối thoại này vẫn là Tần Minh Hồi làm ra, có một ngày cô cảm thấy thức ăn thật sự quá đơn điệu, đành phải tự giải trí, khi mình đang ăn cơm ở nhà hàng nào đó, dùng một cái đĩa lớn, bày ra ít thịt còn lại, lại đặt thêm hai cái lá cùng với hai quả dâu tây dại cuối cùng, ăn một bữa.

01 quan sát cô, cũng không biết hắn hiểu như thế nào, sau đó thường xuyên xảy ra đối thoại như vậy.

Cưa cành cây cho cô ấy, phải nói với cô:

[Tiểu tiểu thư, đối với dịch vụ lần này của 01, xin hãy để lại đánh giá. ]

Mang nước cho cô ấy để tưới vườn rau, lại hỏi cô:

[Tiểu thư, nước hôm nay, ngài có hài lòng sao? ]

Tần Minh Hồi: "..." Luôn có cảm giác hình như 01 đã học được thứ gì kỳ kỳ quái quái.

Nhưng mà, lần nào cô cũng phối hợp mà tiếp tục cuộc đối thoại với hắn.

Hơn nữa, một khi Tần Minh Hồi nói không hài lòng, 01 sẽ chú ý đến trải nghiệm và phản hồi của " khách hàng", thực sự không ngừng cải tiến.

Tần Minh Hồi nhiều lần nhịn không được hỏi anh: "Chương trình học tập của anh thật sự chưa mở sao? "

Kết quả, đương nhiên là chưa có mở.

Rõ ràng là hắn đang học.

Từ ngày sấm chớp mưa giông bão vũ hôm đó, sau khi bật chức năng phòng hộ cho 01, Tần Minh Hồi lại bắt đầu nghiên cứu mở cho hắn một chức năng phi hành... Hoặc không thể gọi là chức năng phi hành, nếu có thể thành công, 01 sẽ bắn đi giống như một tên lửa, nên được gọi là chức năng phóng. Ngẫm lại liền cảm thấy rất soái.

Nhưng cái này so với chức năng lồng phòng hộ đơn lẻ còn khó hơn rất nhiều, Tần Minh Hồi vẫn đang cố gắng khắc phục vấn đề nan giải này.

Về phần chương trình tình cảm học tập của 01 bị cấm mà cô muốn cởi bỏ nhất, thì một cái gật đầu cũng không có.

Là người sử dụng 01 duy nhất ở hiện tại, cô không có quyền hạn bỏ lệnh cấm, ngay cả giao diện liên quan cũng không thể điều ra, quả thực không thể xuống tay, cho nên cô chỉ có thể cân nhắc mở các chức năng khác cho 01 trước.

"Có lẽ, tôi nên mở cho anh một chức năng tự động làm sạch." Sau khi phát hiện phân chim còn sót lại trên người 01, Tần Minh Hồi nói.

Điều này thật sự là không thể tránh khỏi, 01 lớn như vậy, chỉ cần đi ngang qua rừng rậm phụ cận, sẽ kinh động rất nhiều chim, những đàn chim kia bay qua bên người 01, có chút gia hỏa không có lễ phép sẽ ở trên người 01 lưu lại dấu vết "từng đến đây một chuyến".

Hơn nữa, từ khi cô trồng dâu tây dại và một số loại cây khác có trái cây trên đỉnh đầu 01, 01 càng thu hút chim, lúc đi lại còn tốt, một khi dừng ở đâu đó hơi lâu một chút, sẽ có một đàn chim vây quanh đầu hắn.

Những con chim này đến thì đến, lại còn mang theo đặc sản phân.

01 ở trên ngọn núi chờ đợi quá lâu, bề mặt cơ thể của hắn có rất nhiều dấu vết phong hóa, cũng có những nơi bẩn thỉu.

Mỗi ngày đi tưới nước cho vườn rau trên đỉnh đầu 01, Tần Minh Hồi nhìn thấy dấu vết trắng liền tiện tay rửa đi sạch sẽ, cô cũng muốn để 01 làm sạch toàn thân, nhưng khối lượng công trình thật sự quá lớn.

Tần Minh Hồi là người thích sạch sẽ, điều kiện có gian khổ đến đâu thì ngày nào cô cũng phải cọ cọ rửa rửa, đem bản thân làm cho thanh thanh sảng sảng [ sạch sẽ thoải mái]. Thấy bộ dạng này của 01, bản thân 01 không khó chịu, cô ngược lại khó chịu ngứa ngáy tim gan.

Sớm biết vậy, lần trước mưa to, liền không mở vòng bảo hộ —— chính là quá lo lắng sấm sét.

Cuối cùng vẫn là 01 tự mình giải quyết vấn đề này.

Bọn họ lại tiếp tục đi, muốn vượt qua một con sông lớn, con sông lớn kia đặc biệt sâu, 01 chảy xuống sông, chỉ còn lại một cái đầu lộ ra trên mặt nước.

Tần Minh Hồi mang ra chiếc ô che nắng đơn sơ do mình làm, bố trí sân bãi ở đỉnh đầu 01, lại uống một bữa trà chiều ở giữa sông.

Trước khi xuống nước, cô buộc rêu thật dày vào lòng bàn tay của 01, để hắn có thể tự mình dọn dẹp cơ thể trên sông. Đây chính là một công trình lớn, hai tay 01 kia bao lớn a, cô làm việc lại tỉ mỉ, lấy nhiều rêu xanh cỏ dại như vậy buộc vào tay hắn, mệt đến mức đang uống trà chiều thiếu chút nữa ngủ thiếp đi.

Một ngày nào đó sau khi vượt qua dòng sông lớn này, Tần Minh Hồi nhìn thấy được nhân loại còn sống mà đã lâu rồi không gặp.

Trước đó, rất lâu rồi cô không nhìn thấy người sống, lúc nghe thấy một trận la hét còn chưa kịp phản ứng. Thò đầu ra từ ngực 01 xem, 01 nói với cô:

[Tiểu tiểu thư, phía trước có một nhân loại. ]

"A a a...Là quái vật! Thật lớn... A quái vật! "

Thanh âm kinh hô khô khốc khàn khàn, giống như là thanh âm của một lão nhân, Tần Minh Hồi cúi đầu nhìn lại, trước người 01 người cách đó không xa, một thân ảnh gầy gò ốm yếu đang chậm rãi chạy trốn, bởi vì quá gấp gáp, không cẩn thận còn ngã xuống đất, củi khô ôm trong ngực rơi vãi khắp nơi.

Tần Minh Hồi đi xuống mặt đất, đỡ lão nhân đang run rẩy trên đất lên, thật vất vả mới làm cho ông ấy trấn định lại.

Lão nhân này tai nghễnh ngãng, hai người giao tiếp đặc biệt khó khăn, Tần Minh Hồi không thể không gân cổ lên nói chuyện với lão.

"Hắn, là máy móc, máy móc, ông biết không? Hắn không ăn thịt người! "

"Hả? Ăn thịt người? À, không ăn thịt người... Không ăn người là tốt, không ăn người là tốt. "

Tuy rằng giải thích một phen, nhưng thời điểm 01 đi theo sau các cô cùng nhau đi về phía trước, lão nhân vẫn ở trong nâng đỡ của cô mà không ngừng run rẩy, gắt gao ôm củi trong ngực, Tần Minh Hồi muốn giúp ông ấy cầm, cũng đoạt không được.

Ông già sống trong một ngôi nhà bằng bùn nhỏ hẹp và tối tăm gần đó, bên cạnh là mấy mảnh ruộng được khai phá, trên đó là cây trồng tươi tốt. Có thể thấy, ông già đã sống ở đây rất lâu.

"Ta cùng bạn già của ta, cùng nhau sống ở đây, mấy chục năm, chỉ có hai người chúng ta." Lão nhân gia nhìn cục sắt ngồi xổm ở một bên bất động, cũng không còn sợ hãi, còn chủ động nói với Tần Minh Hồi về tình huống của mình.

Tần Minh Hồi thấy ông ấy đem đống củi đang ôm trong ngực đặt chất đống ở bãi đất trống ngoài phòng, có chút kỳ quái hỏi: "Đại gia, ngài bày củi thành đống như vậy ở chỗ này làm gì? "

"Bạn già của ta, đêm qua đã đi rồi." Ông già run rẩy bày củi, "Ta phải thiêu bà ấy. "

Khi còn sống bị nhiễm bệnh trùng hút máu, sau khi chết sẽ biến thành quái vật hút máu, nếu khi còn sống không bị nhiễm bệnh, sau khi chết biến thành thi thể cũng có thể bị nhiễm bệnh, cũng sẽ biến thành loại trùng hút máu, cho nên mọi người đều có thói quen xử lý thi thể, phổ biến nhất chính là đốt thành tro.

Tần Minh Hồi nhìn lão nhân chui vào trong phòng, ôm ra một người so với ông ấy còn nhỏ hơn. Lão thái thái khô cằn nhắm chặt hai mắt, lộ ra làn da đầy nếp nhăn, giống như một gốc cây cổ thụ chết khô teo tóp.

Lão nhân đem lão bà trong lòng ngực đặt vào đống củi, dùng bàn tay che kín vết chai vuốt vuốt mái tóc bà, kéo quần áo của bà.

Ông châm lửa, rồi thở hổn hển ngồi ở một bên, nhìn khói dày đặc bốc lên, ngọn lửa bắt đầu cháy từ góc áo lão bà.

Bỗng nhiên, trong ánh mắt đục ngầu vô thần của ông ấy có một chút ánh nước tràn ra, lại bị chen vào nếp nhăn trên gương mặt

"Hai người chúng ta may mắn, ở đây nhiều năm, không bị nhiễm bệnh." Lão nhân tựa hồ muốn mượn lời nói chuyện để giải thích cái gì, nhìn ngọn lửa lẩm bẩm, cũng mặc kệ Tần Minh Hồi có nghe rõ hay không.

"Bà ấy đi rồi, ta còn có thể giúp bà ấy hỏa thiêu, dọn dẹp một chút. Bây giờ, chỉ còn lại một mình ta, nếu ta chết, cái thi thể này cũng chẳng ai quản. "

"Hôm trước còn cười ta, đi đường không ổn định bằng bà ấy."

Thi thể rất khó đốt sạch, đốt rất lâu, đốt đến khi trời tối, ông lão lại thêm củi nhiều lần.

Tần Minh Hồi cũng không biết vì sao mình không đi, cứ như vậy ngồi ở bên cạnh nhìn theo ngọn lửa thật lâu, trong lòng cô tràn ngập một loại cảm xúc không thể nói nên lời.

01 cũng ngồi xổm bên cạnh cô, không nhúc nhích, mà ngọn lửa màu cam chiếu lên người hắn, không ngừng nhảy nhót.

Sau nửa đêm, ông già mệt mỏi, từ từ không nói chuyện nữa, cả người ở đó dường như đang ngủ.

[Tiểu tiểu thư. ]

[Hả? ]

[Dấu hiệu sinh mệnh của con người này đã biến mất.] ]

Tần Minh Hồi bị 01 nhắc nhở, phản ứng một lát mới ý thức được, 01 nói lão nhân này đã chết.

Cô quay đầu kinh ngạc nhìn qua, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Ngọn lửa còn chưa dập tắt, thi thể lão thái thái còn chưa triệt để thiêu rụi, Tần Minh Hồi đem thi thể lão nhân này bỏ vào đống lửa.

[01, hỏa thiêu hai người họ cùng nhau. ]

[Được, tiểu tiểu thư. ]

01 ngay lập tức đem thi thể cùng củi còn thừa đốt thành tro. Hắn không hiểu rõ ý nghĩa của cái chết, dựa theo thói quen hỏi:

[Tiểu tiểu thư, lần này nhiệt độ ngọn lửa của 01 có ổn không ? ]

Ai ngờ hắn nói xong, thấy tiểu thư 'òa' một tiếng che đôi mắt khóc lên.

Đối với chuyện tiểu thư vì sao đột nhiên khóc lên, 01 không hiểu rõ lắm, hắn chỉ biết tiểu thư không trả lời, cô vẫn khóc, hơn nữa càng khóc càng lớn, điều này có chút dọa đến 01.

Cạch cạch ————

01 cúi đầu xuống, đem cái đầu to lớn của mình tiến đến trước mặt Tần Minh Hồi, lúc cô buông tay ra bị đôi mắt to tròn rất gần kia dọa đến nấc một cái, liền khóc không nổi.

[Tiểu tiểu thư, vì sao lại khóc. ]

"Ta cũng không biết, chính là cảm thấy rất buồn." Tần Minh Hồi ôm hai má, "Hai người ở cùng một chỗ, một người trong đó đi trước, người lưu lại làm sao bây giờ, ngẫm lại liền thương tâm. "

01 phản ứng một lúc, nói với cô:

[ Tiểu tiểu thư, nếu cô qua đời, 01 sẽ bảo quản thi thể của cô.]

08 Nhật Ký

Có thể giống như cặp vợ chồng già ấy, sống bên ngoài trong một thời gian dài, không bị nhiễm bệnh trùng hút máu, rốt cuộc thì Tần Minh Hồi vẫn chưa từng thấy qua.

Những ngôi nhà rải rác trên mặt đất mà cô lần lượt nhìn thấy, hoặc là bỏ trống không có người, hoặc chính là đóng cửa để những người đã chết biến thành trùng hút máu ở bên trong.

01 đem những con trùng hút máu này đốt thành tro bụi, từ lúc hắn thiêu thi thể nhân loại đầu tiên, thật bình thường hỏi ra câu đó, nhưng tiểu tiểu thư lại khóc ngay lập tức, 01 liền không hỏi câu hỏi này nữa.

Hắn giống như một đứa trẻ bị dọa cho sợ hãi, mặc dù không biết sai ở đâu, nhưng sau khi nhận được phản hồi xấu, không dám làm những điều tương tự như trước đây.

Tần Minh Hồi chú ý tới vấn đề này, cùng hắn giải thích trao đổi rất lâu, 01 mới khôi phục thói quen dò hỏi cô cảm thụ và chấm điểm, chỉ là mỗi lần thiêu hủy nhân loại bị biến thành trùng hút máu, hắn cũng sẽ không hỏi vấn đề này.

Về việc hắn rốt cuộc từ chuyện này hiểu được cái gì, Tần Minh Hồi cũng không rõ ràng lắm.

Một tảng lớn thổ địa tuy rằng rộng lớn không người, nhưng cũng không tịch mịch, bởi vì ở trên này vẫn còn các loại động vật sinh sống.

Tần Minh Hồi nhìn thấy đàn voi, mười mấy đầu voi, mang theo voi con đi qua bên người các cô.

Những con vật hình thể khổng lồ này, không sợ người máy 01 so với chúng nó lớn hơn rất nhiều, chỉ đem hắn trở thành những cục đá bên đường.

Đi ngang qua các cô, voi mẹ trưởng thành nhìn thêm hai cái liền bỏ qua, voi con thì tò mò hoạt bát hơn rất nhiều, vòng quanh chân 01 một vòng, dùng mũi câu lấy chân hắn, bị voi mẹ gọi mới chạy theo kịp. Cọ đến bên chân voi mẹ, voi con còn muốn quay đầu nâng mũi voi lên, giống như là cùng đại gia hỏa cáo biệt.

Ngoài đàn voi, Tần Minh Hồi còn nhìn thấy đàn sư tử, báo và đàn sừng bò rừng mãnh liệt.

Tần Minh Hồi nghĩ tới việc săn lùng động vật khác, đổi khẩu vị, cuối cùng đều từ bỏ.

Tiếng kêu của cừu hoang trên bãi cỏ rất xinh đẹp và đáng yêu, nhảy lên giống như một đứa trẻ hạnh phúc; con nai con trốn trong bụi cây có đôi mắt to, đặc biệt đẹp, tò mò và ngây thơ chủ động đến ngửi ngửi cô.

Loại thời điểm này, bảo cô nhào tới một nhát đâm chết chúng nó ăn thịt... Tần Minh Hồi xuống tay không được. Trong xã hội hiện đại, tất cả mọi người đã quen với việc phân chia thịt đã được đóng gói , thực sự bảo mình đi giết trâu giết cừu, thì có mấy người dám động thủ.

Cô ngẫm lại cảm thấy mình vẫn nên ăn nhiều hoa quả rau dại đi, cũng đừng nghĩ đến việc đổi khẩu vị, chỉ thịt thì gà rừng thỏ rừng không cũng rất tốt.

Có ăn là tốt rồi.

Nhưng buổi tối nằm trong ngực 01, Tần Minh Hồi và 01 nói chuyện phiếm, đột nhiên nói: "Muốn ăn thịt cừu." "

[Được rồi, tiểu tiểu thư, 01 đi bắt cừu cho ngài. ]

"Vẫn là quên đi."

Trong một khoảnh khắc, Tần Minh Hồi nói thêm: "Muốn ăn thịt bò." "

[Được rồi, tiểu tiểu thư, 01 đi bắt bò cho ngài.]

"Vẫn là quên đi." Tần Minh Hồi tiếp tục: "Muốn ăn thịt heo. "

Bị từ chối hai lần 01 không nói đi bắt heo, Tần Minh Hồi ngược lại hỏi: "Không bắt heo cho tôi sao? "

[ Tiểu tiểu thư, vẫn là quên đi. ]

01 học theo câu trả lời của cô.

Tần Minh Hồi bị hắn làm cười chết, cười xong thì thầm, "Nếu như anh nói đi bắt heo, tôi có thể suy nghĩ một chút liền đáp ứng. "

[Tiểu tiểu thư, vì sao bắt heo liền đáp ứng?]

Vấn đề này, Tần Minh Hồi cũng không rõ lắm. Tại sao không nhẫn tâm đi giết con nai con cừu con gặp được ở ven đường, đối với thỏ gà rừng lại có thể xuống tay, vì sao muốn ăn hổ sẽ bất an, nghĩ đến ăn thịt lợn lại có thể thoải mái.

"Bởi vì thịt heo tương đối ngon hơn?" Tần Minh Hồi nhớ tới mấy món chiêu bài do đại sư phụ ở Cựu Trạch làm.

[Tiểu tiểu thư, bò và cừu không ngon sao? ]

"...... Cũng ngon. "

01 không thông hiểu được logic của tiểu tiểu thư. Tần Minh Hồi đành phải hơn nửa đêm cùng 01 thảo luận một loạt vấn đề về hương vị của các loại động vật cùng với có thể ăn hay không, dưới tình huống nào có thể ăn, cô nói đến đói bụng liền ngủ một giấc.

Không quá hai ngày, Tần Minh Hồi gặp phải một đàn lợn rừng, lợn rừng mẹ lông đen mang theo mấy đứa con nghênh ngang mà đi qua đống cỏ dại gần đó, 01 thấy, nhắc nhở Tần Minh Hồi.

[Tiểu tiểu thư, có thịt lợn ngon. ]

Tần Minh nuốt nước miếng, lập tức nhìn sang bên kia.

[Tiểu tiểu thư, 01 đi bắt heo cho ngài. ]

"...... Vẫn là quên đi." Tần Minh Hồi lùi trở về, tiếp tục cầm bút than viết viết vẽ vẽ trên tảng đá.

Ăn thịt heo thì cô không có áp lực tâm lí, nhưng giết heo thì cô có ah.

Không biết có thể làm một cái chương trình giết heo cho 01 hay không, cô nghĩ đến liền hỏi.

[01, tôi có thể viết cho anh một chương trình giết heo hay không? ]

[Được, tiểu tiểu thư. ]

Vì vậy, cũng chỉ còn lại một vấn đề, chương trình giết heo phải viết như thế nào?

Gần đây Tần Minh Hồi đối với việc cải tiến 01 có chút hiệu quả.

01 bây giờ có đèn, loại đèn huỳnh quang có thể chiếu sáng bình thường! Hơn nữa cô còn thêm chức năng điều khiển nhiệt độ cho căn phòng điều khiển trắng tinh khiết, chức năng này làm cho Tần Minh Hồi cực kỳ cao hứng, không còn sợ lạnh nữa.

Thông qua đầu mình, thành công cải thiện sự thoải mái của thân thể mình.

Ngoài ra, Tần Minh Hồi còn mở ra một không gian mới trong cơ thể 01, dùng để ghi lại một loạt phỏng đoán và thành quả học tập của cô, ngoài ra còn có nhật ký của cô.

[01, tôi đem nhật kí viết trong thân thể anh, nhưng anh không thể đọc nha]. Tần Minh Hồi cùng 01 nói giỡn.

01 lại bị tiểu thư làm khó dễ. Viết ở chỗ hắn, lúc viết xong cũng chẳng khác nào đã để hắn "xem" được, nếu hắn không đọc, những nhật ký này cũng không cách nào lưu lại.

Về vấn đề này, trước mắt 01 hoàn toàn không thể tìm thấy một biện pháp nào giải quyết.

Tần Minh Hồi chờ hắn "suy nghĩ" một chút, lại hào phóng tỏ vẻ, "Nếu như anh đã nhìn thấy, vậy thôi, làm trao đổi, anh cũng nên viết nhật ký cho tôi xem. "

So với vấn đề nan giải trước kia, để cho hắn viết nhật ký, chuyện này dễ làm hơn nhiều, 01 khó xử rốt cục lại có thể nói ra lời thoại trước sau như một của hắn.

[Được rồi, tiểu tiểu thư. ]

Tần Minh Hồi tò mò 01 viết "nhật ký" sẽ như thế nào. Bởi vì cô đã nói trước "Không thể tham khảo nhật ký của tôi nha", nhật ký 01 giao cho cô quả nhiên tràn ngập mùi dầu máy khô cằn.

Nhật ký đầu tiên hắn "viết", được sinh ra dưới nhật ký của Tần Minh Hồi, Tần Minh Hồi lật ra nhìn say sưa, đối với nhật ký học sinh tiểu học của hắn đã được công nhận và khen ngợi rất nhiều.

Nhật ký của 01, có rất nhiều chỗ ngoài dự đoán của Tần Minh Hồi.

Nhật ký cô viết là chuyện mình đã trải qua ngày hôm nay, phong cảnh đã xem qua, còn có một chút cảm tưởng.

Mà 01 và cô như hình với bóng, nhìn thấy cùng một phong cảnh, trải qua cùng một chuyện, nhưng thứ viết ra lại là một cái gì đó hoàn toàn khác nhau.

Tần Minh Hồi viết đi qua một ngọn núi, hình dạng giống như rùa đen, núi tròn trịa, phần phía trước bằng phẳng giống như đầu rùa vươn ra khỏi mai, viết rất thú vị.

01 cũng viết về núi, nhưng hắn viết lộ trình của một ngày hôm nay, đã đi qua bao nhiêu ngọn núi. Tần Minh Hồi cũng không chú ý tới các cô hôm nay đã đi qua nhiều ngọn núi như vậy.

Trong nhật ký của Tần Minh Hồi có rất nhiều cảm xúc, nhưng nhật ký của 01 về cơ bản không có chút cảm giác nào.

Hình dung về núi, Tần Minh Hồi rất có trí tưởng tượng, 01 là ký lục trung thực. Hắn viết, "Tiểu tiểu thư nói, ngọn núi trông giống như một con rùa, muốn đặt tên cho nó là núi Rùa. 01 đã lưu trữ cái tên này, đặt núi Rùa vào bản đồ. "

Nhìn đến đây, Tần Minh Hồi hỏi hắn ta: "Anh đã làm bản đồ?"

[Vâng, tiểu tiểu thư, nhưng nơi đi qua tôi đều rà quét bản đồ.]

Tần Minh Hồi vẫn là lần đầu tiên phát hiện 01 vẽ bản đồ. Được rồi, cô ấy biết rằng đó có thể là thiết lập của hắn để ghi lại địa hình, nhưng cô vẫn khen ngợi, "01, anh làm bản đồ thực tốt, đặc biệt kỹ càng tỷ mỷ".

Trong bản đồ trụi lủi, nơi duy nhất được đánh dấu là núi Rùa.

01 dường như cũng ưa thích nơi duy nhất có tên này, cho nó màu sắc khác với những ngọn núi khác.

Đối với đặc thù nhỏ này, Tần Minh Hồi cảm thấy lãng mạn.

Người máy " Đặc thù", còn không phải là nhân loại " đặc biệt" sao?

Nhật ký như vậy, 01 đã viết vài ngày. Về các tình huống động vật khác nhau mà họ thảo luận ăn và không ăn, cũng được 01 ghi lại trong nhật ký của mình, nhật ký này có số lượng từ vượt quá tất cả trước đó.

Tần Minh Hồi lật ra xem, khó trách số chữ nhiều, hắn ghi chép tất cả những lời cô nói, từ trên xuống dưới, cơ hồ đại bộ phận đoạn văn bắt đầu đều viết "Tiểu tiểu thư nói".

"01, anh đây đâu phải viết nhật ký chứ, đây là anh trích lời của tôi ghi lại mà, không bằng đặt tên là 'Trích lời tiểu tiểu thư'." Tuy nói như vậy, Tần Minh Hồi vẫn cười rất vui vẻ.

[Tiểu thư, nhật ký không thể viết như vậy sao? ]

"Có thể a, bất quá có phải thiếu mất một chút cảm nghĩ của anh hay không? Anh đọc nhật ký của tôi, hầu hết trong số đó là tâm trạng và cảm xúc." Tần Minh Hồi có ý thức mà dẫn đường cho 01 theo hướng này.

[Tiểu tiểu thư nhìn thấy rất nhiều thứ, có rất nhiều cảm giác. 01 cũng thấy rất nhiều điều, 01 không có cảm giác. ]

"Anh có thể có a, điều này rất đơn giản. Anh xem, tôi thấy một thứ gì đó xinh đẹp, liền rất vui vẻ, 01 không phải là cũng sẽ phân biệt thứ gì có xinh đẹp hay không sao? "

Từ sau khi Tần Minh Hồi nói như vậy, trong nhật ký của 01 dần dần có rất nhiều miêu tả về "vui vẻ". Vì thế trên trời dưới đất đều thấy hắn vui vẻ, bởi vì trong phân tích của hắn, bầu trời là màu xanh xanh rất đẹp, hoa bên đường rất tươi sáng rất đẹp ... Lớn như mặt trời nhỏ như hoa cỏ dại, hắn đều có thể rà quét.

Nơi nơi đều là những thứ thật xinh đẹp, hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những thứ đó, vì vậy cho nên hẳn là mỗi ngày đều thực vui vẻ.

Tần Minh Hồi nhìn thấy nhật ký kia có chút trầm mặc.

Cô cũng không phải ngày nào cũng vui vẻ, kỳ thật cũng có rất nhiều lúc không vui, nhớ người thân bằng hữu, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy không có chuyện đáng để vui.

Nhưng nhìn thấy 01 viết như vậy, hóa ra trong thế giới của mình, có rất nhiều điều đẹp, cũng có rất nhiều thời điểm đáng để hạnh phúc.

01 rất đơn giản, vì vậy điều kiện để anh ta "hạnh phúc" cũng rất đơn giản.

Lần đầu tiên 'không vui' xuất hiện trong nhật ký của 01.

Hắn viết: "Chim bài tiết ở trên người tôi, tiểu tiểu thư không vui, tiểu tiểu thư không vui, cho nên hẳn là tôi cũng không vui "

Hắn thậm chí còn sử dụng những từ ngữ càng thêm nhân tính hóa.

"Hôm nay nhìn thấy hai con voi, nhớ bảy ngày trước từng gặp qua một đàn voi, một con voi con dùng cái mũi để chạm vào tôi."

Tần Minh Hồi nhìn thấy câu nói bình thường này, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy phi thường cảm động.

"01, anh nhớ rõ đàn voi mà chúng ta đã thấy lần trước, cũng nhớ con voi con đó?"

[Vâng, tiểu tiểu thư, 01 ghi lại tất cả mọi thứ đã gặp.]

" Anh vẫn luôn ghi chép, nhưng anh xem, trong nhật ký này của anh, đây là lần đầu tiên anh không viết toàn bộ chuyện hôm nay gặp phải, mà là liên hệ đến chuyện đã xảy ra trước kia."

Tần Minh Hồi là một người giàu tình cảm, nhật ký của cô luôn có rất nhiều cảm xúc, mỗi ngày, cô lưu trữ những cảm xúc này trong dữ liệu của 01.

Khi 01 tạo nhật ký của riêng mình, sẽ đối chiếu với nhật ký của tiểu tiểu thư rồi tiến hành so sánh.

Tần Minh Hồi viết hôm nay nhìn thấy một con chim lớn màu trắng xinh đẹp, con chim kia bay tới bay lui ở phụ cận, không nhìn thấy đồng bọn của nó, bộ dáng rất cô độc. Cô đã viết câu chuyện về một con chim trắng cô đơn trong nhật ký của mình.

Cầm nhật ký học tập càng ngày càng khó khăn như vậy, 01 càng tỉ mỉ đi quét những thứ gặp phải trên đường, tiểu tiểu thư viết chim trắng, hắn cũng viết chim trắng.

Tiểu thư viết chim trắng rất cô độc, hắn liền viết trên người con chim trắng có bao nhiêu lông vũ, ở trên trời bay bao nhiêu vòng, ở bên cạnh hồ bắt được bao nhiêu con cá ăn.

Kỳ thật, mỗi ngày hắn không chỉ viết ra nhật ký của một ngày, mà là rất nhiều rất nhiều ngày, không ngừng tối ưu hóa, sau đó đem nhật ký mà hắn phán định là tốt nhất đặt xuống phía dưới nhật ký của tiểu tiểu thư.

Tần Minh Hồi trong nhật ký của 01 nhìn thấy con chim trắng mà hắn viết, con chim hôm nay chạy năm lần đến bên hồ, bắt được năm con cá.

Xem xong, Tần Minh Hồi lại không cảm thấy con chim trắng kia cô độc, mà cô cảm thấy con chim kia hôm nay sợ là ăn thực sự no.

Cô che miệng cười, cười xong kéo nhật ký của mình ra, tiếp tục viết: "Nhìn thấy con chim trắng cô đơn chiếc bóng, nghĩ đến mình một mình ở thế giới này, có chút khổ sở, nhưng sau khi đọc xong nhật ký 01, liền không khổ sở..."

"Tôi thật sự thích 01, hy vọng hắn có thể luôn ở bên cạnh tôi."

Viết xong lưu trữ, từng dòng chữ lẳng lặng xuất hiện ở phía dưới, trả lời —— 01 vẫn luôn ở bên cạnh tiểu tiểu thư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro