VI-C5-C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05 Dâu Tây Dại

Mặt đất cháy đen dưới chân vẫn còn bốc lên hơi nóng, một lớp tro đen bao trùm ở mặt trên.

Tần Minh Hồi có chút kinh hồn chưa định, nhìn về phía sườn núi bên phía 01. Họng pháo từ trong mắt hắn lộ ra, đang lóe lên ánh sáng dưới ánh mặt trời, lại nhanh chóng co rút trở về chỗ sâu khép lại.

Tần Minh Hồi ngồi xổm xuống, chà xát hai chân đang run rẩy.

Làm cô ấy sợ chết khiếp!

Những người bị nhiễm trùng hút máu trong mấy căn phòng này, tất cả đều được 01 giải quyết, bây giờ lại nhìn những ngôi nhà bùn đá sừng sững dưới sườn núi xanh biếc, Tần Minh Hồi nhìn không ra hương vị nông thôn tươi mát, chỉ cảm thấy những căn phòng nửa đóng kín cửa kia, còn cất giấu thứ gì đó.

01 từ sườn đồi đi đến, ngồi xổm bên cạnh những ngôi nhà đó, nhìn xuống những ngôi nhà nhỏ như những món đồ chơi này.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Tần Minh Hồi mới miễn cưỡng dám vào những phòng này nhìn một chút.

Một căn phòng khiêm tốn có mùi lạ, rất ít thứ, không có gì để ăn, trông tồi tàn và ảm đạm. Tất cả các cửa sổ của ngôi nhà đã bị gỗ cùng vải vây kín, và lối ra duy nhất của ngôi nhà chỉ có một cánh cửa.

Theo bộ phim điện ảnh, mọi người trên thế giới đang bị đe dọa bởi bệnh trùng hút máu, mọi người nghĩ rằng bệnh trùng hút máu có thể lây lan qua không khí và nước, thậm chí là ánh sáng, vì vậy những người không thể sống trong khu vực an toàn sẽ cố gắng ở trong một căn phòng u ám khép kín.

Trong bộ phim kia, phần lớn thời gian của cảnh quay đi theo quan điểm của nhân vật chính, bị mắc kẹt bên cạnh Hoắc Lan và Hoắc Ân. Tần Minh Hồi nhìn thấy nhiều nhất chính là khu an toàn nơi Hoắc Lan ở, một phần lộ ra mặt đất bị một tòa nhà khổng lồ giống như nắp nồi giữ chặt, mọi người sống dưới lòng đất, quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Sinh vật vũ trụ mang trùng hút máu đến, là một loại sinh vật chân đốt biết bay, toàn thân đỏ tươi, bộ dáng vô cùng quái dị, hình thể khổng lồ, một con có thể so sánh với một tòa nhà.

Chúng sẽ xuất hiện hàng loạt vào mùa xuân, chắp cánh lưu động trên không trung, nơi đi qua, nếu mọi người không làm bất kỳ cách thức phòng hộ nào, nhất định sẽ bị nhiễm bệnh trùng hút máu, cho dù làm phòng hộ, cũng có xác suất nhất định bị nhiễm bệnh.

Mọi người sợ căn bệnh này, phần lớn đều tụ tập ở khu an toàn, ẩn náu dưới lòng đất, rất hiếm khi đi ra ngoài.

Nhưng luôn luôn có số người sống ở nơi xa xôi, không thể rời khỏi quê hương của họ, hoặc là quá nghèo ... Vì nhiều lý do, vẫn còn sống trên mặt đất bên ngoài khu vực an toàn.

Loại bệnh trùng hút máu này bị huyết trùng mang đến tinh cầu, chẳng qua là đã qua trăm năm, người ta đã quen với cuộc sống ăn lông ở lỗ dưới lòng đất.

Tần Minh Hồi đã xem qua bộ phim kia, nhưng một bộ phim không thể hiện ra toàn bộ thế giới, giống như những nhân loại ở lại trên mặt đất, sống một cuộc sống như thế nào, trong phim cũng không có đề cập tới.

Cách một màn hình, Tần Minh Hồi trước sau không có tự mình trải nhiệm, nhưng những con trùng hút máu vừa rồi, còn có căn phòng yên tĩnh trống rỗng hiện giờ, làm cho cô thấy được một góc bi kịch đã phát sinh nhưng chưa biểu hiện ra ngoài của bộ phim điện ảnh.

[ 01, nếu như bệnh trùng hút máu có biện pháp chữa trị thì thật tốt.]

Tần Minh Hồi nhặt một cái chén bị lăn dưới đất lên, tùy tay đặt lại lên bàn.

[ Tiểu tiểu thư, người nhất định sẽ khỏe lại.]

Tần Minh Hồi sửng sốt, mới nhớ tới thân thể này của mình cũng đã sớm bị cảm nhiễm bệnh trùng hút máu.

Nếu như cô không giống Tần Nhạc Đan trước khi mất đi lí trí liền lựa chọn tử vong cùng phá hủy thi thể, thì cô sớm hay muộn cũng sẽ giống như những người đó, sau khi chết vẫn bị trùng hút máu điều khiển, biến thành bộ dáng đáng sợ như thế này.

[ Tôi không phải lo lắng cho bản thân.]

Cô đã sớm biết kết cục.

[ Tôi chính là cảm thấy, cả đời ở dưới đất, hoặc là ẩn nấp ở nơi tối tăm này sinh hoạt quá khó chịu. Nếu như cả đời này anh vẫn luôn ở một nơi đen nhánh, anh sẽ vui vẻ sao. ]

Nếu để cho cô ấy chọn, cô ấy thà bị nhiễm bệnh, ở bên ngoài thổi gió phơi nắng, nhìn hoa tươi cỏ xanh qua vài năm, cũng không muốn trốn dưới lòng đất qua một trăm năm.

Nhưng sự lựa chọn của cô, chú định sẽ không phải là sự lựa chọn của hầu hết mọi người. Nếu tất cả đều giống như cô, nhân loại sẽ diệt vong.

[Tiểu tiểu thư, tôi sẽ không vui, cũng sẽ không phải không vui. ]

[Được rồi, vậy anh có thích phong cảnh bên ngoài, hay là anh thích bóng tối? ]

[Tiểu tiểu thư có yêu thích, 01 không có. ]

[ Được rồi, vậy anh nói thử xem, màu sắc rực rỡ tươi đẹp, hay là một mảnh đen nhánh đẹp? ]

[Tiểu tiểu thư, căn cứ theo phân tích của tôi, hẳn là màu sắc tươi sáng đẹp mắt. ]

[Đúng vậy, chính là như vậy. Mọi người đều thích những thứ đẹp, anh cảm thấy màu sắc tươi sáng đẹp, là thích phong cảnh bên ngoài, nếu như anh đã thích phong cảnh bên ngoài, từ đó càng tình nguyện ở bên ngoài. ]

Tần Minh Hồi dùng logic của mình đánh bại người máy ngốc nghếch 01.

[Tiểu thư, cô nói đúng, 01 lại hiểu rồi. ]

Cùng nói chuyện với hắn, Tần Minh Hồi cảm giác những thứ nặng trịch trong lòng chậm rãi biến mất, trở nên nhẹ nhàng hơn chút.

Đi ra khỏi căn phòng trống rỗng tối đen, giơ tay lên trước trán nhìn màu xanh biếc rực rỡ dưới ánh mặt trời xa xa.

[01, nếu không có cách nào chữa khỏi bệnh trùng hút máu này, vậy thì giết sạch những con huyết trùng làm lây lan bệnh trùng hút máu thì sao? ]

Tiểu muội mềm yếu vừa mới bị mấy con trùng hút máu dọa đến chân mềm nhũn, đưa ra đề nghị.

[Được rồi, tiểu tiểu thư. 01 hỗ trợ vô điều kiện.]

Ở trong phim điện ảnh , 01 dưới sự chỉ thị của Hoắc Lan, Hoắc Ân đã giết chết chỗ huyết trùng bay đến phụ cận khu an toàn. Thứ kia cũng chỉ có máy móc giết chóc như 01 mới có thể đối phó với nó.

Nhưng con huyết trùng đó số lượng quá nhiều, 01 lại chỉ có một, huyết trùng bị chọc giận kết bè kết cánh tấn công vào khu an toàn, công phá vòng bảo hộ vững chắc của khu an toàn, khiến cho rất nhiều người bị lây nhiễm bệnh trùng hút máu.

[ Bỏ đi, 01 chỉ có một, giết không hết nhiều huyết trùng như vậy.]

Một khi không có biện pháp đem chúng nó tiêu diệt toàn bộ, liền sẽ biến thành bi kịch. Tần Minh Hồi không nhịn được nói:" Nếu có thêm nhiều 01 thì tốt rồi."

[ Tiểu tiểu thư, 01 có thể thăng cấp]

Tần Minh Hồi dừng bước một chút, kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn.

[Đúng rồi! 01 anh có thể trở nên lợi hại hơn, chờ tôi giúp anh mở khóa những chương trình cấm dùng, nói không chừng anh còn có thể tự mình học tập trở nên vô cùng lợi hại, đến lúc đó chúng ta có thể thử đi làm như vậy.]

Tần Minh Hồi nói thật lòng với hắn, "01 anh thật lợi hại, tôi lại tìm được chuyện mới để làm. "

Cô cảm thấy cô đã đến thế giới này, không biết lý do tại sao, nhưng vẫn nên làm chút gì đó.

Tìm kiếm thức ăn, để bản thân sống sót, đó là nhiệm vụ sinh tồn trước mặt cô. Nghĩ cách tìm hiểu rõ ràng giao diện của 01, hiểu được nội dung của quyển sổ ghi chép, cởi bỏ khuôn mẫu bị cấm của 01, đây là những thứ hứng thú yêu thích của cá nhân cô.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy mình có lẽ có thể nghĩ biện pháp vì cái thế giới chỉ ở dưới lòng đấy này làm cái gì đó, ví dụ như thăng cấp 01, biến hắn thành người máy lợi hại nhất, sau đó giải quyết những con huyết trùng kia, làm cho nhân loại có thể trở lại cuộc sống trên mặt đất.

Đây là nhiệm vụ mà cô chủ động muốn làm.

"...... Có phải tôi nghĩ có chút kỳ quái hay không? "Sau khi kích động đi qua, Tần Minh Hồi lại nhỏ giọng hỏi.

[Không, tiểu tiểu thư, 01 sẽ trợ giúp ngài ]

Tần Minh Hồi cảm động ôm ngực, "01, anh thật tốt, nếu anh là con người, tôi nhất định sẽ yêu anh. "

01 cạch cạch cạch, phản ứng trong một thời gian, đưa ra một câu trả lời.

[Tiểu tiểu thư, cảm ơn vì tình yêu và lời khen ngợi của ngài ,01 sẽ cố gắng trở thành con người. ]

Tần Minh Hồi bị hắn chọc cho cười không ngừng.

"Rất tốt, 01, anh tiếp tục cố gắng đi." Tần Minh Hồi trèo lên tay hắn, "Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước. "

Chẳng bao lâu, người máy khổng lồ để lại những ngôi nhà trống rỗng phía sau.

Tần Minh Hồi không trở lại căn phòng trong ngực hắn, mà là ngồi trên tay hắn, hít gió.

Cuộc sống của con người trên thế giới là khủng khiếp, nhưng thế giới này vẫn cứ đẹp. Bầu trời xanh thẳm không chút sương mù, dòng sông trong vắt có thể nhìn thấy đáy, không hề nhìn thấy một chút ô nhiễm nào.

Thực vật phát triển mạnh, nơi nơi đều là màu xanh lá cây của sự sống, cây cối, động vật tùy ý là có thể thấy được.

Động tĩnh đi lại của 01 quá lớn, động vật hơi chút cảnh giác khi hắn tới gần sẽ vội vàng chạy trốn, làm cho động vật mà Tần Minh Hồi có thể nhìn rõ chỉ còn lại thỏ hoang dã số lượng đông đảo trên bãi cỏ —— chúng dễ bị dọa choáng váng dừng tại chỗ.

Ngoại trừ thịt thỏ cố định, thức ăn Tần Minh Hồi có thể tìm thấy chỉ có các loại trái cây hoang dã.

[Tiểu tiểu thư, 01 rà quét thấy phía trước có trái cây màu đỏ. ]

[Thật tốt quá, chúng ta đi qua xem. ]

01 được sử dụng chức năng rà quét kẻ thù để tìm đồ ăn cũng rất tiện lợi.

Tần Minh Hồi đi tới mảnh sườn núi kia, phát hiện dâu tây hoang dã đầy sườn núi, trái cây màu đỏ giấu dưới lá cây, nhìn từ trên xuống còn không rõ ràng, nhưng chạy đến dưới sườn núi nhìn lên trên, vô số trái cây nhỏ màu đỏ lập tức không có chỗ che giấu!

Tần Minh Hồi vui vẻ kêu to một tiếng, chạy tới hái được rất nhiều.

01 cứ theo lẽ thường ngồi xổm sang một bên nhìn cô như bình thường. Đối với loại động tác tinh tế như vậy, hắn không giúp được gì. Nhưng mà, hắn nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của tiểu tiểu thư, rút ra một kết luận – hắn rất thích dâu tây dại đỏ đỏ hồng hồng.

Bởi vì dựa theo logic của tiểu thư, cô vì những dâu tây hoang dã này mà vui vẻ —> cô rất thích những dâu tây hoang dã này —> dâu tây hoang dã được thích sẽ xinh đẹp —> hắn cũng nên thích những thứ xinh đẹp --> hắn thích dâu tây dại.

"01, anh thấy đấy, rất nhiều dâu tây dại!" Tần Minh Hồi đặt dâu tây dại không thể chứa hết trong tay vào trong chỗ trũng trong bàn tay 01.

[Vâng, tiểu tiểu thư, 01 thích dâu tây dại ]

Tần Minh Hồi chớp chớp mắt, "Anh thích dâu tây dại? "

[ Đúng vậy, tiểu tiểu thư. ]

Tần Minh Hồi nhìn vào sườn dốc mọc đầy dâu tây dại này, nhanh chóng đề nghị: "Nếu vậy, chúng ta trồng một ít dâu tây dại trên người anh được không? "

Cô nghĩ, các cô còn phải đi về phía trước, không có khả năng cứ dừng lại ở chỗ này, cho nên dứt khoát đào một ít dâu tây dại trồng trên người 01. Vóc người hắn lớn như vậy, trên người có rất nhiều chỗ hoàn toàn có thể lợi dụng trồng đồ, ví dụ như đỉnh đầu, đỉnh đầu hắn có một vết lõm, giống như ban công nhỏ.

Trồng một số dâu tây dại trên đó, như vậy, cô lúc nào cũng có thể ăn rồi!

Tần Minh Hồi biết cắm hoa, làm vườn cũng có chút hứng thú, cô tự tin có thể trồng tốt những cây dâu tây này.

01 đương nhiên là đáp ứng rồi , rất nhiều lần, hắn chỉ biết nói "Được rồi, tiểu tiểu thư."

Sau khi đạt được sự đồng thuận vui vẻ, đầu người máy 01 đã được Tần Minh Hồi trưng dụng, cô dùng một cái thùng lấy từ trong phòng tưới nước cho dâu tây dại.

[01, tôi tưới nước thế này không sao chứ, anh không thấm nước đúng không? ]

Tần Minh Hồi không yên tâm lắm, lo lắng một lát nữa dầu 01 sẽ bốc lên khói trắng.

[Không sao đâu, tiểu tiểu thư, 01 không thấm nước. ]

Có dâu tây hoang dã làm khởi đầu, tiếp theo không ngừng có cây mới được trồng trên đầu 01 , cũng là hợp lý thành chương. Tần Minh Hồi mỗi ngày đều phải tưới nước cho "cây trồng trên ban công" của mình, hơn nữa còn hỏi đương sự 01 xem hắn có khó chịu gì không.

Lúc trước cô vẫn luôn cảm thấy, mình giống như một chiến binh, nhưng từ khi bắt đầu trồng thực vật trên đầu 01, cô lại không còn loại cảm giác này.

Tuy rằng muốn cái gì cũng không có, đây có thể nói là những ngày tháng chật vật nhất của Tần Minh Hồi từ khi sinh ra đến nay phải trải qua, nhưng cô vẫn cảm thấy vẫn rất vui vẻ, ít nhất người máy của cô đối với cô rất tốt, nói chuyện lại thú vị, làm cho cô không cảm thấy tịch mịch cô đơn, hơn nữa ban công của cô cũng rất đẹp, kết rất nhiều trái cây.

06 Ôn Nhu

Tần Minh Hồi lấy ra bản lĩnh chăm sóc hoa cỏ, trồng những quả dại này, lại tốn chút thời gian làm cho mình một ít đồ dùng sinh hoạt.

Trên đường gặp phải một cây to hai người ôm mới hết, 01 dưới sự chỉ huy của cô cắt một cành cây. Cành cây kia ít nhất cũng to đến hai mươi centimet, sau khi bị cô đào rỗng mài giũa, làm một bộ bát gỗ, còn có chậu rửa mặt, chén nước các loại.

Khi làm những điều này, 01 đã cho cô sự trợ giúp rất lớn, phương pháp tấn công ban đầu tương đối đơn giản và thô bạo của 01, được cô khai phá ra rất nhiều công năng nhỏ cho cuộc sống sinh hoạt mới trong thời gian ngắn.

Lần đầu tiên dùng gỗ làm bát, Tần Minh Hồi hỏi hắn có dao hay không, 01 từ trong lòng bàn tay trái bật ra một thanh đao hỏa diễm dài hơn mười mét, rộng hai mét —cái loại mà có thể trực tiếp cắt đôi một căn nhà.

Tần Minh Hồi lúc ấy sợ tới mức ôm chân ngồi xổm xuống, trong lòng còn sợ hãi vuốt ve tóc mình. Gần như vậy, chẳng may tóc bị cháy thì làm sao bây giờ.

Cô dạy 01 rất lâu, hắn mới học được cách dùng một bàn tay to như vậy để làm một cái bát so với đầu ngón tay của hắn còn nhỏ hơn.

01 hiện giờ đã có thể từ ngón tay vươn ra một mũi khoan hoặc một con dao nho nhỏ, nhẹ nhàng ở trên tấm gỗ khắc lên một hình tròn hoặc là các hình dạng khác, lợi dụng tốc độ xoay tròn cực nhanh để mài dũa.

Tần Minh Hồi phụ trách chỉ đạo đem cái vũ khí cực đại như vậy dạy mọi thứ áp dụng cho cuộc sống hàng ngày, trong lòng cũng cảm thấy rất hài lòng. Cô cảm thấy rằng 01 thực sự giống như một người trống rỗng , cần có sự dạy dỗ của người khác.

Thật kỳ lạ, hắn là một người máy, lại cần người khác dạy dỗ mới có thể học được một ít việc, không phải thông qua các chương trình đưa vào sẵn.

Quá trình chung sống như vậy, thỉnh thoảng sẽ làm cho Tần Minh Hồi cảm thấy mình đang ở chung với "nhân loại". Bất quá mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy hình thể cao lớn của 01, loại cảm giác này lại chậm rãi tiêu tán.

01 chung quy là quá lớn, một chút chuyện tinh tế hắn đều không thể làm. Sau khi hắn gia công thô, Tần Minh Hồi lại tiến hành gia công tỉ mỉ, hai tay chưa từng làm việc rất nhanh mọc ra rất nhiều mụn nước.

"01, anh quá lớn, nếu như anh có thể nhỏ hơn một chút thì tốt rồi." Tần Minh Hồi thuận miệng nói.

Một lát sau, cô phát hiện 01 đột nhiên rắc rắc một trận, gấp toàn bộ cơ thể mình lại, ngồi xổm trên mặt đất như một tảng đá khổng lồ.

"01......? Anh đang làm gì vậy? "

[Tiểu tiểu thư, 01 nhỏ hơn một chút]

Tần Minh Hồi bị khối sắt này làm đáng yêu quá mức, ôm ngực không tự giác lộ ra biểu tình nhìn thấy tiểu động vật đáng yêu, "01, thực xin lỗi, tôi không nên nói như vậy. Người máy lớn và người máy nhỏ đều rất tốt, mỗi người có thế mạnh riêng của họ, anh giống lúc trước cũng rất tốt. "

Cô bước lên, sờ đầu 01 đặt ở dưới mặt đất. Cho dù biến hình, hắn còn nhớ rõ đầu không thể chuyển hướng lung tung, miễn cho đem dâu tây dại cùng cây ăn quả dại trên đầu đổ xuống.

"01 lớn như vậy, làm cho tôi rất có cảm giác an toàn, thật sự."

Biết rõ hắn không phải nhân loại, nhưng lúc Tần Minh Hồi ở chung với hắn, vẫn nhịn không được theo bản năng dùng thái độ đối đãi với đồng loại mà đối đãi với hắn, thậm chí càng thêm ôn nhu kiên nhẫn một chút. Dù sao hắn ngây thơ, bộ dáng không ngừng học hỏi từ cô, rất giống một đứa trẻ ngốc nghếch.

01 đem thân thể của mình giãn ra biến trở về nguyên dạng, chở tiểu tiểu thư của hắn đi khắp nơi. Đi ngang qua một cái cây, hắn quay đầu, chủ động dừng lại hỏi:

[Tiểu tiểu thư, cây.]

Tần Minh Hồi lập tức nghe hiểu, hắn đang hỏi cô có muốn cắt cành cây làm đồ hay không.

Lần trước cô dùng cành cây làm rất nhiều đồ dùng, Tần Minh Hồi vốn chuẩn bị cự tuyệt, bỗng nhiên cảm thấy đả kích tính tích cực của 01 là không tốt, loại hành vi chủ động mở miệng này của hắn rất đáng để bảo vệ, tựa như không thể đả kích tính tích cực của tiểu hài tử vậy.

Vì vậy, cô sửa miệng nói: "Tôi cũng muốn làm một chiếc ghế nhỏ và một cái bàn nhỏ, 01, vui lòng cắt một nhánh cây này xuống giúp tôi."

[Được, tiểu tiểu thư. Tiểu tiểu thư muốn cành cây nào? ]

Hắn giơ Tần Minh Hồi lên để cho cô đến gần cây đại thụ kia chọn lựa. Tần Minh Hồi chỉ vào một cành cây đường kính khoảng 30 cm, "cành này. "

Trong tay 01 vươn ra một con dao lớn mang theo răng cưa, vừa chống lại cành cây chuẩn bị cắt, Tần Minh Hồi nhìn thấy trên cành cây này bay lên hai con chim nhỏ.

"Chờ một chút, 01." Tần Minh Hồi cẩn thận nhìn một chút, phát hiện trên ngọn của nhánh cây này hình như có một cái tổ chim.

"Trên cành cây này có một tổ chim, 01, chúng ta vẫn nên cắt cành cây bên cạnh này đi."

01 im lặng cắt cành cây, dưới sự hướng dẫn của Tần Minh Hồi, hợp lực làm ghế dựa xấu xí và bàn nhỏ.

Tần Minh Hồi ngồi trên chiếc ghế nhỏ, phi thường có cảm giác thành tựu, cô đem bàn ghế di chuyển lên đỉnh đầu 01, đặt ở bên ban công dâu tây dại, lại dùng lá lớn ven đường cùng cành cây buộc lại, làm ô che nắng, uống một bữa trà chiều có hương vị điền viên.

Trà là lá bạc hà nấu lên, phối với trà là mấy quả dâu tây hoang dã vừa hái xuống, hết thảy đều rất đơn sơ, thậm chí giày trên chân Tần Minh Hồi đều do chính cô làm lung tung, nhưng cô ôm chén gỗ ngồi trên ghế nhỏ, nhìn thế giới xanh tươi dưới ánh mặt trời rực rỡ, cảm thấy thật bình yên lại thích ý.

Buổi tối hàng ngày, các cô có thời gian giao lưu cố định. Tần Minh Hồi mỗi ngày đều hỏi 01, hôm nay học được cái gì, hiểu cái gì.

Tối hôm đó, Tần Minh Hồi lại hỏi hắn câu hỏi này, 01 nói cho cô biết:

[Tiểu tiểu thư, 01 hiểu, trên cành cây có tổ chim, không thể chặt. ]

Tần Minh Hồi rất kinh ngạc, bởi vì cô cũng không nói qua với 01 như vậy, chuyện này cô chỉ tùy ý nói một câu, không nghĩ tới ấn tượng của 01 tựa hồ tương đối khắc sâu, hắn không chỉ ghi nhớ, còn tự mình đưa ra kết luận này. Phản ứng đầu tiên của Tần Minh Hồi là là vui mừng, nhưng lập tức lại có một chút khổ não.

Cuối cùng, cô do dự nói: "01, đó là một vấn đề phức tạp."

"Nếu tôi cần một cành cây, có hai nhánh ở phía trước, một cành có tổ chim, một cành thì không có, tôi sẽ chọn cành không có tổ chim kia."

"Nếu như tôi rất cần một cành cây, trước mặt chỉ có một cành, vậy thì cho dù có tổ chim, tôi cũng sẽ chặt nó xuống."

"Cho nên, cành cây có tổ chim, không phải 'có thể chặt hay không', mà là 'có cần thiết' phải chặt hay không."

Đôi khi chúng ta không thể tránh được thương tổn, nhưng chúng ta có thể tránh được những tổn thương không cần thiết. Tần Minh Hồi vẫn cảm thấy như vậy, cô cũng hy vọng người máy 01 làm bạn bên cạnh mình, có thể hiểu được điểm này.

--- Nghe có vẻ không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng ngay cả chương trình học tập và mẫu tình cảm hắn vẫn chưa mở khóa, cô lại hy vọng hắn có thể hiểu được vấn đề phức tạp như vậy.

Bất tri bất giác, cô đã có rất nhiều chờ mong đối với hắn như đối với nhân loại.

01 phản ứng thật lâu, mới lên tiếng đáp lại đoạn lời nói kia của cô.

[Tiểu tiểu thư, 01, đã lưu. ]

'Mặc dù không thể hiểu được, nhưng sẽ nhớ kỹ', là ý này sao? Tần Minh Hồi cười rộ lên. Hôm nay 01, cũng đáp ứng tốt mong đợi của cô.

Các cô lại đi ngang qua một thôn xóm, thôn xóm này nhìn qua hoang phế thật lâu, mái nhà bùn đất đều bị rách, cỏ dại mọc lên cao hơn nửa người, mọc chui lên từ trong nhà. Cây cối một lần nữa "thu phục mặt đất", chiếm lĩnh đồng ruộng chung quanh thôn xóm đã từng được khai khẩn.

Tần Minh Hồi đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn mà những người nông dân từng sống ở đây để lại, chúng mọc ra từ đất hoang, trở thành thức ăn cho chuột đồng, nấm, sóc, chồn thỏ... cho những con vật nhỏ này.

Tần Minh Hồi không có kinh nghiệm nhận biết cây trồng, giống như săn kho báu tìm kiếm ở chung quanh những thực vật mà mình biết.

"01! Nhìn này, đây là ớt cay!" Tần Minh Hồi vui vẻ cho 01 thấy.

[Vâng, tiểu tiểu thư, ớt đỏ, đẹp. ]

Bây giờ hắn ta sẽ thêm một chút tính từ.

Tần Minh Hồi chuẩn bị đem ớt di chuyển lên đầu 01, cô có thể trồng ra một vườn rau nhỏ .

Tìm kiếm thức ăn để lấp đầy dạ dày, chế tạo công cụ để nâng chất lượng cuộc sống của mình lên cao, những điều này, tất cả đều là công việc hàng ngày của Tần Minh Hồi, nhưng phần lớn thời gian trong ngày của cô, vẫn là nhào vào nghiên cứu quyển sổ ghi chép và giao diện của 01.

Cho dù là làm ruộng tưới nước, hay là giao tiếp với 01, đều như khoảng nghỉ ngơi sau thời gian dài đầu óc cô như trong gió lốc này.

Cô sẽ dừng lại ở một nơi nào đó có dòng nước cùng những tảng đá lớn, sử dụng cành cây cháy đen dùng như một cây bút than, viết và vẽ trên những tảng đá lớn, suy nghĩ phiên dịch các loại văn tự không rõ. Đợi đến khi rời đi, lại dùng nước rửa sạch dấu vết màu đen trên tảng đá.

Tần Minh Hồi thường xuyên tay đầy bụi đen, ôm đầu gối ngồi xổm trước mặt tảng đá lẩm bẩm. Thỉnh thoảng cô bị mê mẩn sẽ quên rằng 01 vẫn còn bên cạnh, hắn ta quá an tĩnh, chưa bao giờ nói chuyện vào những thời điểm như vậy.

Bất quá, hắn sẽ ngồi xổm bên cạnh dùng thân thể thật lớn che chắn ánh mặt trời buổi trưa quá mức mãnh liệt.

Mặt trời chuyển động, hắn liền chuyển động theo, thủy chung để cho tiểu tiểu thư được ở nơi râm mát.

Tần Minh Hồi lần đầu tiên chú ý tới hành vi của hắn, cảm động không chịu nổi, dùng bàn tay đặt lên trên ngón tay to của hắn, ngửa mặt khen hắn năm phút, 01 cũng yên lặng nghe cô khen năm phút, cuối cùng hắn nói:

[Cảm ơn tiểu thư, rất nhiều rất nhiều lời khích lệ. ]

Giúp cô che nắng, đây có phải là hành động tự chủ của hắn hay không? Hay cũng là trình tự bảo hộ của hắn? Tần Minh Hồi nguyện ý nghĩ theo hướng lãng mạn hơn, cô nghĩ, 01 hắn là một người máy rất dịu dàng.

"Dịu dàng" không chỉ thuộc về con người, thuộc về vạn vật trên thế gian.

Mây trên trời trùng trùng điệp điệp, chồng chất lên nhau, dần dần trải đầy bầu trời, những đám mây trở nên tối hơn, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp buông xuống. Tần Minh Hồi đứng trong phòng ngực 01, trên bàn tay có rất nhiều rất nhiều vết thương nhỏ, không còn trắng nõn như trước kia nhanh chóng nhập vào giao diện kia những loại văn tự phức tạp.

Cô đã dịch ra non nửa phần nội dung trong quyển ghi chép công việc kia, bởi vì lo lắng mình không hiểu được toàn bộ, không cẩn thận sẽ làm hỏng 01, trước đó cô cũng không thử sửa đổi giao diện thiết lập của 01. Nhưng trận mưa này, giống như một trận giông bão, trong tầng mây thỉnh thoảng truyền đến sấm sét khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Các cô đang ở trên bình nguyên, Tần Minh Hồi có chút lo lắng cái đầu to lớn của 01 sẽ hấp dẫn lôi điện, cho nên đến bây giờ mới là lần đầu tiên chỉnh sửa giao diện cho 01.

Cô muốn mở ra một vòng bảo hộ cho hắn.

Tốt nhất là có thể chống sét, nếu có thể ngăn mưa thì càng tốt, mặc dù hắn có lẽ không sợ mưa.

Hệ thống của 01 có chức năng lá chắn bảo vệ, nhưng tính năng này dường như đã từng bị xóa trước đây.

Tần Minh Hồi nhớ rõ, trong bộ phim điện ảnh, với tư cách là cỗ máy giết chóc nhấc lên chiến tranh, 01 thường xuyên bị rất nhiều người thù hận hắn công kích, cho dù hắn có kiên cố vô cùng, về sau bên ngoài thân thể cũng bị đập đến bầm dập, hệ thống vũ khí hỏng đi vài cái.

Khi đó, hắn từ đầu đến cuối không có bất kỳ công năng phòng hộ bản thân nào.

Mưa to ầm ầm rơi xuống, đập xuống bề mặt thân thể 01, phát ra tiếng vang rõ ràng.

Nghe tiếng mưa bên ngoài, động tác trên tay Tần Minh Hồi càng nhanh hơn, cô kiểm tra lại hai lần mệnh lệnh chương trình phức tạp mình nhập, lợi dụng quyền hạn của mình tiến hành lưu trữ.

"Được rồi, 01, anh thử xem có thể dùng vòng bảo hộ hay không?" Tần Minh Hồi chui đầu ra khỏi căn phòng kia, đối diện với cơn mưa trên đỉnh đầu

[Được rồi, tiểu tiểu thư. ]

[Lá chắn đã được bật. ]

Giọng nói vừa dứt, mưa rơi vào mặt cô liền biến mất. Tần Minh Hồi lau nước trên mặt, nhìn thấy quanh thân 01 trong phạm vi vài mét đã được vòng bảo hộ vô hình bao vây, nước mưa không cách nào đập vào người hắn nữa.

01 đem bàn tay vẫn nâng lên buông xuống.

Tần Minh Chuẩn nhìn động tác của hắn kinh ngạc, "01, vừa rồi anh giơ tay lên, là che mưa cho vườn cây ăn quả cùng vườn rau của tôi sao? "

[Đúng vậy, tiểu tiểu thư. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro