VI-C3-C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03 Quả Táo

Ôm đầu gối ngồi ở trong căn phòng tối tăm tản ra ánh sáng nhàn nhạt, Tần Minh Hồi rốt cuộc cũng có chút cảm giác chân thật khi xuyên việt, xuất thần mà nghĩ đến thân nhân cùng các bằng hữu của mình.

Cánh đồng bát ngát quá yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió vù vù, những thanh âm khác cái gì cũng không có.

Ngây người trong chốc lát, Tần Minh Hồi lại gọi 01.

[ 01, chúng ta tới nói chuyện đi.]

Hổ thẹn, làm một tiểu muội yếu mềm, hiện tại cô chỉ muốn tìm một người nào đó đến nói chuyện để tiếp thêm can đảm. Tuy rằng số 01 chỉ là một người máy, cũng không phải nhân loại, nhưng tốt xấu gì hắn cũng có thể phát ra âm thanh.

Loại chuyện đối thoại với di động lập trình cùng người máy gia dụng này, chưa ai làm qua đâu.

[Được, tiểu tiểu thư.]

Số 01 hữu cầu tất ứng, thờ ơ mà đáp ứng một câu, sau đó không lên tiếng nữa.

Tần Minh Hồi suy nghĩ, nảy lên một cái đề tài nói chuyện phiếm.

[ 01, anh biết chữ ' hồi' có bao nhiêu cách viết sao?]

Một loạt tiếng két két két, 01 vừa nâng đầu lên rồi lại cúi đầu xuống trước ngực, hai con mắt to to tròn tròn phát ra hồng quang không ngừng lập lòe, giống như một người hoảng hốt mà không ngưng chớp mắt. Tần Minh Hồi hoài nghi nếu hắn tiếp tục cúi xuống sẽ thiêu luôn cái đầu mình mất, vội vàng chuẩn bị đổi một cái đề tài.

[ Xin lỗi, tiểu tiểu thư, tôi không có đáp án, tôi chỉ mở ra chức năng bảo hộ cùng công kích.]

Số 01 nói trước một bước.

Tần Minh Hồi từ những lời này biết được một tin tức ngoài ý muốn, số 01 còn có những chức năng khác! Cô tức khắc nổi lên hứng thú.

[ 01, thì ra anh còn có các chức năng khác chưa mở ra sao? Là cái gì vậy?]

[ Đúng vậy, tiểu tiểu thư, tiên sinh cùng tiểu thư thiết kế ra tôi, còn có chức năng học tập cùng tình cảm, hai chức năng này ở trong trạng thái cấm dùng.]

Học tập cùng cảm tình? Tần Minh Hồi cực kỳ kinh ngạc, những thứ đó thực sự có thể làm được sao? Nếu nói học tập cô còn có thể lý giải, học tập truyền thống hay học bằng máy móc, đều có thể gọi là học tập. Chỉ là cảm tình, người máy được con người chế tạo thực sự có thể có được cảm tình giống như nhân loại sao?

Nghĩ đến năng lực hủy diệt cường đại của người máy số 01 ở trong bộ phim điện ảnh kia, Tần Minh Hồi cảm thấy hai vị thiên tài Tần Bá Dị cùng Tần Nhạc Đan, có lẽ có thể thực sự có thể làm được.

Nếu như thật sự, vậy thì Tần Minh Hồi cũng đại khái hiểu được vì sao hai chức năng này không được mở ra.

Người máy có thể tự chủ học tập, sẽ không chỉ học được một mặt tốt, còn sẽ học được những thói xấu, chính là loại chuyện tốt xấu này cần phải đặt ở trong tình cảnh cụ thể, ngay cả nhân loại cũng không nhất định có thể đưa ra lựa chọn chính xác hoàn toàn, người máy lại càng thêm khó khăn. Còn có cảm tình, nếu như hắn học xong cảm tình, có phải sẽ giống như nhân loại "xử lí theo cảm tình" hay không?

Rất nhiều vấn đề đều cần yêu cầu suy xét.

Hai cha con Tần Nhạc Đan khả năng cũng đã trải qua rất nhiều lần tự hỏi, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn làm ra hai cái chức năng này, vậy nhất định cũng nghĩ tới mở ra, sở dĩ hiện tại ở trong trạng thái cấm dùng, rất lớn có thể là bởi vì bọn họ không có thời gian đi làm cái thí nghiệm này.

Thời điểm Tần Nhạc Đan hoàn thành tác phẩm này, đã cảm nhiễm bệnh trùng hút máu, thân thể xuất hiện thối rữa, sắp xếp thật tốt cho con gái nhỏ xong liền qua đời.

Cho nên, số 01 có được hai chức năng này, đại khái còn chưa kịp vận hành.

Tưởng tượng như vậy, hắn ở trong cốt truyện ban đầu cứ như thế mà bị hủy diệt, cảm giác càng thêm tiếc nuối.

Tần Minh Hồi do dự không có bao lâu liền làm ra quyết định, cô phải mở ra hai cái chức năng này cho hắn!

Cô đối với người máy có thể học tập còn có thể sinh ra cảm tình này thực sự quá tò mò, còn có chính là, nếu như một tác phẩm hoàn mỹ như vậy nhưng không có cách nào triển lãm hoàn toàn thực sự quá đáng tiếc, hiện tại cô là 'người điều khiển' duy nhất của số 01, chính là người thích hợp nhất để làm chuyện đó.

Nếu như có thể có được cảm tính, có thể tự chủ được ý thức, có người có thể dạy hắn quý trọng sinh mệnh, ôn nhu mà đối đãi với người khác, vậy thì hắn sẽ không tiếp tục trở thành thứ không có sinh mệnh, bị người xấu lợi dụng nhấc lên chiến tranh trở thành cỗ máy giết người như trong điện ảnh.

[ 01, tôi muốn mở ra chức năng học tập cùng tình cảm cho anh]

[ Rất xin lỗi, tiểu tiểu thư, chức năng cấm dùng, ngài không có quyền hạn mở ra.]

Tần Minh Hồi:"..." Tưởng tượng một hồi tình cảm mãnh liệt như vậy, kết quả là suy nghĩ không công.

[...Không sao, chờ tôi hiểu được chương trình điều khiển của anh, nhất định có biện pháp mở ra, anh chờ tôi.]

Tần Minh Hồi cảm giác được bản thân vừa tìm được một chuyện để làm, tinh thần rung lên. Nếu như không có việc gì làm, cô sẽ luôn nhịn không được mà nuôi ý niệm gặp lại thân nhân bằng hữu, đắm chìm ở trong bi thương.

[Được, tôi chờ ngài.]

Người máy số 01 cũng không hiểu rõ tâm tình của cô, chỉ ngơ ngác trả lời.

Chẳng qua, trước lúc hoàn thành mục tiêu, đặt ở trước mặt Tần Minh Hồi, có một vấn đề càng thêm hiện thực.

Cô đói bụng.

Lúc trước ngủ say ở trong dịch dinh dưỡng, không có cái buồn rầu này, hiện tại đã tỉnh, thân thể có tiêu hao, đương nhiên sẽ thấy buồn ngủ sẽ cảm thấy đói.

[01, Tôi đói bụng. ]

Tần Minh Hồi theo bản năng nói cùng với đối tượng giao lưu duy nhất hiện tại của cô.

Đôi mắt tròn của 01 lại lóe lên một trận đèn đỏ lập lòe, hắn lại bị làm khó xử rồi.

Một lát sau, vách tường mở ra, lộ ra hai lon chất dinh dưỡng lớn, chính là loại dịch dinh dưỡng lúc trước cô ngâm mình.

Tần Minh Hồi lắc lắc hai cái bình lớn kia, ngửi ngửi mùi vị, rất là hoài nghi, "Cái này có thể uống được không? "

Cô cảm thấy không thể uống, có một mùi nước khử trùng kỳ lạ. Tần Minh Hồi có chút không dám uống, hơn nữa cô muốn ăn chút gì đó.

"Ngủ nhiều năm như vậy, chưa từng ăn gì, hệ tiêu hóa của thân thể còn tốt sao? Có thể ăn cơm sao?" Tần Minh Hồi lâm vào loại nghi vấn này.

Tần Minh Hồi ngày hôm qua không có mục đích gì, người máy 01 cũng căn cứ vào ngón tay tùy tiện của cô mà đi loạn lung tung, hôm nay, các cô đều có một mục tiêu ngắn hạn.

Tìm thức ăn để ăn trước rồi lại nói.

Phụ cận hoang vu không một bóng người, chỉ có thể tìm chút quả dại linh tinh trước cho đỡ đói. Thật vất vả mới nhìn thấy một cái cây có trái, Tần Minh Hồi từ xa nhìn thấy đám động vật nhỏ ăn trái cây trên cây, bị động tĩnh phát ra từ người máy lớn dọa chạy mất.

Đi qua xem, vậy mà là một cây táo. Chỉ là trái cây đều là màu xanh, nho nhỏ.

Cây táo này đặc biệt cao, trái cây không có nhiều, tất cả đều ở trên đỉnh. Người máy 01 đem cô đặt ở trong tay, đưa lên đỉnh ngọn cây.

Tần Minh Hồi trên ngọn cây hái xuống một quả táo, thử cắn một miếng.

Hai chân mềm nhũn, cô quỳ gối trên bàn tay người máy 01, một tay che miệng, một tay nắm lấy bàn tay máy móc xám xịt.

Quá khó ăn, vừa chua vừa đắng, đời này cô chưa từng nếm qua món gì khó ăn như vậy.

Người máy 01 mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cô. Tần Minh Hồi cầm quả táo cắn một miếng, vẻ mặt đau khổ thì thầm, "Còn chưa chín, vẫn là màu xanh, vì sao một quả táo đỏ cũng không có. "

Màu đỏ. 01 nắm được từ mấu chốt này, quét một lần toàn bộ cây táo, vươn ra một lòng bàn tay khác, cong lên hai ngón tay khổng lồ, bẻ gãy một cành cây.

Nhìn thấy một nhánh cây lớn đưa tới trước mặt mình, Tần Minh Hồi từ trong cành cây lấy ra một quả táo đỏ một nửa, kỳ thật cũng chỉ là màu đỏ nhạt, cùng vẫn chưa chín, nhưng cắn một miếng, ít nhất không chua xót như lúc trước, miễn cưỡng có thể cho vào miệng.

So với quả táo, Tần Minh Hồi càng để ý hành vi của 01.

[01, vừa rồi tôi không cầu xin anh, nhưng anh chủ động tìm quả táo đỏ cho tôi, tôi cảm thấy anh đã rất thông minh!]

[Được rồi, tiểu tiểu thư, táo đỏ. ]

Tần Minh Hồi: "..." Phản ứng này rất giống với một cái người máy quét rác ở nhà cô.

"Cảm ơn anh 01, quả táo này ăn ngon hơn so với những quả táo khác." Tần Minh Hồi giơ ngón tay cái lên lắc lắc với 01, coi như cảm tạ.

[Không cần cảm ơn, tiểu tiểu thư. ]

Tần Minh Hồi ôm bụng: "Nhưng tôi vẫn đói quá. "

Người máy 01 cứ như vậy nâng cô trong tay, chậm rãi đi về phía trước, tìm kiếm thứ khác có thể ăn được.

Tần Minh Hồi ngồi trong tay hắn, xuyên thấu qua kẽ ngón tay của hắn nhìn ra ngoài.

Đột nhiên, cô ngồi thẳng người, chỉ vào bãi cỏ bên dưới hơi chút kích động, "01 anh xem, anh nhìn xuống mặt cỏ bên dưới, ở đó có một con thỏ màu xám có phải hay không! Nhanh, đừng để nó chạy! "

Thỏ rất dễ thương, nhưng mà, khi đói, thịt thỏ đáng yêu ăn vào cũng sẽ rất thơm.

Ngay sau khi Tần Minh Hồi kích động nói xong câu kia, người máy 01 giơ lên một ngón tay, đầu ngón tay tách ra biến thành một nòng pháo laser.

"Tư——"

Sau một trận cường quang chói mắt, lấy con thỏ hoang làm trung tâm, mặt cỏ trong phạm vi bán kính một mét, trong nháy mắt dưới pháo laser biến thành bãi đất khô cằn.

Thỏ rừng hoàn toàn chín... Không, có lẽ nó hoàn toàn biến thành than cốc.

Tần Minh Hồi: "........."

Cô đi đến bên cạnh vòng tròn cháy khét còn đang tản ra khói trắng, đặt tay lên cảm thụ một chút, phát hiện nơi đó còn tản ra nhiệt khí nóng rực. Cô ở bên cạnh chờ một lát, không từ bỏ ý định bẻ một nhánh cây, ở trung tâm vòng tròn khẩy một chút, một tầng tro bụi. Đừng nói thỏ, đến cả đất cũng bị thiêu cháy lún xuống một tầng.

Quay đầu lại nhìn người máy cao lớn, hắn cúi đầu nhìn xuống mình, bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác chờ thời cơ.

Được rồi.

Tần Minh Hồi bỏ lại cành cây, "01, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, hẳn là có thể tìm được thứ khác để ăn. "

"01, lần sau gặp thỏ, không nên dùng loại pháo công kích địch nhân này đi công kích." Tần Minh Hồi ngữ khí thấm thía như là dạy dỗ một đứa nhỏ ngốc nghếch.

[Đã rõ, tiểu tiểu thư. ]

"Tốt nhất cũng không nên dùng pháo hỏa khác." Tần Minh Hồi nhớ tới uy lực một quả pháo của 01 trong phim điện ảnh liền phá hủy một tòa nhà, đưa tay làm một động tác, dạy hắn, "Anh có thể thử dùng tay bắt như vậy. "

[Được rồi, tiểu tiểu thư. ]

Khả năng sinh sản của thỏ rừng rất mạnh, nếu như mảnh rừng bên này đã có một con thỏ hoang, nhất định sẽ có rất nhiều thỏ rừng. Bị động tĩnh phát ra từ người máy 01 đi lại dọa đến choáng váng không chỉ có một con thỏ rừng, các cô rất nhanh nhìn thấy con thỏ rừng thứ hai.

Lần này Tần Minh Tân gõ ngón tay của 01 nói: "01, nắm lấy nó, dùng tay, tay nắm lấy! "

01 mạnh mẽ xúc xuống đất, cầm nắm đấm cầm lên đặt trước mặt Tần Minh Hồi. Tần Minh Hồi nhìn mặt đất một cái, nơi đó có thêm một cái hố thật lớn, vừa rồi bàn tay của hắn giống như lập tức biến thành một cái máy xúc?

01 theo chỉ thị của Tần Minh Hồi hơi hơi mở bàn tay ra, một con thỏ xấu xí lông xù chân dài liền từ kẽ ở ngón tay hắn thò cái đầu ra.

Sau đó nó nhảy một cái, từ trong lòng bàn tay rất lớn của 01 mà chạy trốn thoát. Tần Minh Hồi vội đuổi theo, nhưng con thỏ này quá linh hoạt rồi, Tần Minh Hồi không am hiểu đánh nhau bị ăn cái mệt thật lớn, chỉ có thể nhìn nó nhảy tới nhảy lui khiêu khích ở cái nơi không lớn này.

01 nâng hai tay, nhìn chằm chằm tiểu tiểu thư của mình chạy tới chạy lui bắt thỏ ở trên đó, cuối cùng, con thỏ kia bị đuổi đến hoảng chạy không chọn đường, nhảy một cái từ trên lòng bàn tay giơ lên cao của người máy quăng ngã xuống, trực tiếp ngã chết.

Tần Minh Hồi ghé vào lòng bàn tay nhìn xuống nghĩ thầm, sớm biết rằng như vậy, mình cần gì phải đi bắt thỏ, sao không trực tiếp ném nó từ trên tay 01 xuống kia?

Hiện tại mấy cái này đều không quan trọng, quan trọng là cô có ăn.

04 Đối Thoại

Thỏ đã có, còn phải lột da xử lý. Cái này, Tần Minh Hồi sẽ không, gia cảnh của cô rất tốt, tuy rằng khiêm tốn, nhưng quả thật là một đại tiểu thư mười ngón tay không phải động việc gì.

Bảo cô biểu diễn nhạc cụ, phiên dịch ngoại ngữ, ca hát và khiêu vũ, đánh giá thưởng thức di tích văn hóa... Những thứ này đều không làm khó được cô, lột da thỏ rừng thì lại không được.

Chờ cô luống cuống tay chân, gập ghềnh mà xử lí xong một con thỏ, đã qua thật lâu. Nhưng đại tiểu thư Tần Minh Hồi chú ý đến phong cách và chất lượng cuộc sống, cảm thấy như vậy quá đơn điệu, một chút gia vị cũng không có, lại tốn chút thời gian đem những quả táo chưa chín trên cành cây 01 bẻ xuống trước đó hái xuống, nghiền nát một đám, nhét vào trong bụng thỏ, trải trên người thỏ.

"Hy vọng mày có thể trở nên ngon hơn một chút." Thành kính bái lạy với con thỏ đã an tường trên nền tảng đá, Tần Minh Hồi xoa xoa tay, gấp không chờ nổi mà kéo bàn tay 01 ngồi xổm bên cạnh qua.

"01, kế tiếp phụ thuộc vào anh. Đừng sử dụng pháo laser, không sử dụng loại đặc biệt mạnh mẽ, phun một chút lửa, nhiệt độ từ 200 độ đến 280 độ là tốt, nào, chúng ta thực hành trước một chút. "

Người máy 01, chưa bao giờ nghe nói về yêu cầu như vậy. Nhưng tiểu tiểu thư đã nói vậy, hắn nhất định sẽ làm được.

Có lẽ các khía cạnh khác, hắn không phải là rất linh hoạt, nhưng ở phương diện công kích vũ khí, hắn là ưu tú nhất. Vì vậy, rất nhanh, hắn liền đạt tới yêu cầu của Tần Minh Hồi.

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, 01 anh giỏi quá." Tần Minh Hồi cầm một ngón tay của 01, thật cẩn thận nhắm vào con thỏ đặt trên tảng đá.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu đi."

Đầu ngón tay 01 tách ra biến thành một họng pháo, lại rất nhanh thu nhỏ lại, biến thành một kết cấu giống như họng súng phun, từ bên trong phun ra một ngọn lửa.

Tần Minh Hồi thông qua phương thức đẩy kéo ngón tay kia, tỉ mỉ đều đặn nướng thịt cũng không dễ dàng.

Nướng nướng, Tần Minh Hồi liền có chút thất thần, cô nhớ tới tiểu đồng bọn Minh Hoàng của mình. Nếu như cô ấy cũng ở chỗ này, loại chuyện này đối với Minh Hoàng mà nói chỉ là một món ăn vặt, khẳng định sẽ không giống như cô lăn lộn như vậy. Hơn nữa Minh Hoàng thích ăn, lại biết ăn, có thể làm tốt hơn cô gấp trăm lần.

Mùi thức ăn câu lại tinh thần của cô, Tần Minh Hồi lau lau mắt, chỉ coi như nước miếng của mình không cẩn thận từ trong mắt chảy xuống.

Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, thức ăn làm ra hương vị cũng không tốt, huống chi còn chưa có muối, nhưng cuối cùng cô cũng ăn được thứ gì đó.

Sau bữa ăn, cô ngồi bên tảng đá trên mặt cỏ, cầm quyển notebook trong rương suy nghĩ. Cô dùng gậy vẽ trên mặt đất, ngồi xổm ở đó viết trong hai giờ, đem mặt đất vẽ thành một mảnh lung tung rối loạn.

Trong notebook là một loại văn tự đặc thù, cùng với những ký hiệu kỳ quái trên màn hình điều khiển 01 có rất nhiều nét bút tương đồng, căn cứ vào các biểu tượng trên bảng điều khiển, Tần Minh Hồi phỏng đoán ra một ít ý nghĩa của kí tự, lại căn cứ vào ý tứ bất đồng, cân nhắc nội dung trong bút kí.

Đây hẳn là một quyển sổ ghi chép công việc.

Văn tự bên này gặp phải vấn đề, Tần Minh Hồi tạm thời buông xuống, thuận tay cầm lấy khối rubik, cẩn thận mài bỏ sơn màu phía trên.

Khối rubik bỏ đi lớp sơn bên ngoài là một chỉnh thể màu xám bạc, mỗi mặt có bảy bảy bốn mươi chín ô vuông, cũng chính là rubik cấp bảy [rubik 7x7]. Người bình thường có thể cảm thấy có khó khăn, nhưng Tần Minh Hồi đã chơi qua rubik cấp mười năm [15x15], rubik cấp bảy đối với cô mà nói không tính là gì.

Khó khăn của khối rubik này là không chỉ là chơi một khối rubik, mà còn là chơi trò chơi ghép hình. Các đường nét nhỏ khác nhau trên mỗi mặt đều bị xáo trộn, muốn biết rốt cuộc có thể lắp ráp thành cái gì, cần phải thử vô số lần.

Tần Minh Hồi làm chuyện gì cũng rất dễ dàng đắm chìm trong đó, cô không ngừng vặn vẹo ô vuông rubik, lúc trước xử lý thỏ hai tay chậm chạp tựa như bàn tay đi mượn bằng nhựa, lúc này thì nhanh đến nỗi chỉ nhìn thấy bóng.

Lại một lần nữa trước khi trời tối, Tần Minh Hồi dừng động tác. Trong tay cô, một khối rubik với một mô hình sáu mặt hoàn hảo lấp lánh ánh sáng dưới ánh hoàng hôn.

Đem bàn tay run rẩy đỏ bừng bởi vì quá mức dùng sức đặt ở bên miệng thổi khí, ánh mắt Tần Minh Hồi nhìn chằm chằm đồ án trên khối rubik kia.

Núi, sông... Đó là một số bản đồ được kết nối với nhau.

Bản đồ kho báu sao?

Sắc trời tối đen, gió trên vùng hoang dã lại một lần nữa vù vù gào thét, Tần Minh Hồi lại sợ, vội vàng trở lại thân thể người máy số 01, không dám dừng lại ở bên ngoài nữa.

[01, khi tôi giải mã được những từ này, hiểu hoàn toàn giao diện của anh, tôi sẽ mở nhiều chức năng hơn cho anh. Nếu không khi tôi làm việc, anh chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, quá nhàm chán. ]

[Được, tiểu tiểu thư. Nhưng nhàm chán là gì. ]

Tần Minh Hồi sửng sốt, gãi gãi mặt.

[Chính là.... Anh không hiểu, nhưng có gì đó tồn tại? ]

[Tiểu tiểu thư, 01 không hiểu. ]

Tần Minh Hồi có đôi khi cảm thấy 01 cũng không thông minh, có đôi khi lại cảm thấy phản ứng của hắn rất thông minh, giống như một đứa trẻ mới bắt đầu học tập.

[Nếu con người nhìn thấy một người khác làm công việc của riêng mình, làm cả một buổi chiều, thông thường sẽ cảm thấy nhàm chán.]

[Nhưng mà, tiểu thư, tôi không phải là nhân loại. ]

[Ah, tôi biết. Nhưng người như tôi rất hay suy nghĩ thử suy nghĩ của người khác, vừa rồi tôi cảm thấy, nếu tôi là anh, nhất định sẽ nhàm chán, cho nên mới nói như vậy. ]

[Tiểu tiểu thư, tôi không có "tôi cảm thấy" ]

[Không sao, chờ tôi mở chương trình tình cảm cho anh, anh sẽ hiểu. ]

[Tiểu thư, vì sao phải giải thích những gì hiện tại tôi không hiểu chứ. ]

[Bởi vì nói chuyện không nhất định phải có mục đích, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi, nơi này không có ai khác có thể nói chuyện với tôi. ]

[Tôi hiểu rồi, tiểu tiểu thư. ]

Tần Minh Hồi cảm thấy thú vị, tò mò hỏi:

[Anh có hiểu không? Anh có hiểu lời giải thích của tôi sao? Vậy nên anh sẽ lưu trữ câu trả lời của tôi, sau đó phân tích những gì tôi nói và tạo ra một hình thức đối thoại mới sao? ]

[Đúng vậy, tiểu tiểu thư, tôi vừa làm như vậy. ]

Tần Minh Hồi cười rộ lên, bởi vì câu trả lời ngớ ngẩn của anh ta mà cảm thấy thả lỏng.

[01, chúng ta trao đổi một chút, anh tới giải thích cho tôi, anh hiểu cái gì? ]

[Tiểu tiểu thư, 01 hiểu được, lúc tiểu thư làm việc, 01 ở chế độ chờ hẳn là cảm thấy nhàm chán. ]

Tần Minh Hồi nháy mắt mấy cái, che mặt cười, miễn cho cười quá càn rỡ, quản lý biểu tình chẳng may có xuất hiện vấn đề.

[Ha ha... Ha... Khụ, anh nói rất đúng, còn nữa không? Anh còn hiểu gì nữa? ]

[Tiểu tiểu thư, 01 còn hiểu được, tiểu tiểu thư không thích ánh đèn màu đỏ trong mắt 01. ]

[Không có nha , tôi không có không thích, chỉ là nó không thích hợp để chiếu sáng.] Tần Minh thì thầm.

[Vâng, tiểu tiểu thư, vấn đề này tôi đã cập nhật. Tiếp tục trả lời câu hỏi trước đó, 01 cũng hiểu, bắt thỏ phải bằng tay, không thể sử dụng pháo. ]

Tần Minh Hồi thật sự không nhịn được, đỡ vách tường trắng tinh khiết cười đến không dừng lại được.

[01, anh thực sự chưa mở ra chương trình học tập sao? Tôi cảm thấy thành quả học tập hôm nay của anh quả thực tốt. ]

[Đinh – rà quét lại, rà quét kết quả, chương trình học tập bị vô hiệu hóa.]

[Được rồi. Còn không, 01 anh còn hiểu cái gì nữa?] Tần Minh Hồi truy vấn.

01 bị mắc kẹt một lúc nữa, vận hành đặc biệt chậm mà trả lời:

[Tiểu tiểu thư, 01 còn hiểu, thỏ nướng, dùng lửa 200 độ. ]

Tần Minh Hồi lại che miệng cười buồn cười ba phút đồng hồ.

[01, tại sao mỗi lần anh nói chuyện, đều phải gọi một tiếng " tiểu tiểu thư"? ]

[Đúng vậy, tiểu tiểu thư, đó là lễ phép. ]

[Bởi vì chương trình của anh được viết như vậy? Nghe có vẻ như "cha mẹ" cũng chính là người chế tạo ra anh đã gây ảnh hưởng cho anh. Giống như con người, cha mẹ từ nhỏ đã nói cho con cái phải có lễ phép, anh cũng được dạy dỗ rất tốt. ]

Tần Minh Hồi thích loại tương tự này, cô từ nhỏ đã là một đứa trẻ lãng mạn, bản tính thích tất cả những thứ lãng mạn, cũng không bủn xỉn dùng vẻ đẹp để tưởng tượng tất cả mọi thứ. Đây có lẽ là những tính chất đặc biệt mà một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu có được.

Nói chuyện phiếm không có mục đích như vậy đã diễn ra thật lâu, ngoài ý muốn, Tần Minh Hồi vẫn không cảm thấy nhàm chán, cô cảm thấy mình thường xuyên có thể nghe được câu trả lời ngoài ý muốn từ 01, loại cảm giác này rất mới lạ. Cô hiểu rằng cô không nói chuyện với một con người khác, nhưng dường như cô đang đối thoại với một sinh mệnh bất đồng.

Tần Minh Hồi nằm ở ngực 01, nơi này không bị gió lạnh thổi. 01 đi bộ trong bóng đêm dày đặc ở cánh đồng bát ngát, không ngừng thăm dò về phía trước.

"Cám ơn anh, 01, nếu như không có anh, tôi một mình tới nơi này, nhất định sẽ rất sợ hãi." Trước khi ngủ, Tần Minh Hồi nói.

[Không cần cảm ơn, tiểu tiểu thư. ]

Người máy 01 đi lên sườn núi, bước chân vững vàng, không để Tần Minh Hồi đang ngủ cảm nhận được bất kỳ xóc nảy nào.

Hắn sẽ không "cảm thấy lạnh", sẽ không "sợ" bóng tối, hắn chỉ nhớ lời chỉ thị của Tần Minh Hồi trước khi đi ngủ.

Cô muốn tìm một ngôi làng hoặc thành phố nơi con người sống.

Đi bộ qua đêm, nhìn thấy một số ngôi nhà ở phía xa, người máy số 01 dừng lại, lặng lẽ chờ đợi.

Tần Minh Hồi mở mắt ra, nhìn thấy bên ngoài sương trắng dày đặc.

[01, chúng ta đang ở đâu? ]

[Tiểu thư, chúng ta ở gần một ngôi làng. ]

Tần Minh Hồi dụi mắt đứng lên, đỡ vách tường nhìn ra ngoài. Quả nhiên, sau khi sương trắng bên ngoài phiêu tán, có thể nhìn thấy mấy căn phòng trong sơn cốc xa xa. Ngôi nhà được xây dựng bằng đá bùn trông rất đơn giản, nhưng tốt xấu gì cũng có người, có người là có thức ăn.

Ánh nắng mặt trời buổi sáng chiếu vào những ngôi nhà đó, tất cả mọi thứ trông tươi mới và sạch sẽ, đầy hương vị nông thôn.

01 tay đã giơ tay xuống dưới chân cô, Tần Minh Hồi giẫm lên bàn tay hắn, đi xuống mặt đất.

[01, tôi muốn đi qua đó để xem. ]

[Được rồi, tiểu tiểu thư. ]

[Nhưng mà, nếu như dẫn anh đi cùng, bọn họ sẽ sợ hãi, nói không chừng sẽ bị dọa chạy đi, như vậy sẽ không có cách nào giao lưu. Vì vậy, anh có thể tránh ở chỗ này không? ]

[Được rồi, tiểu tiểu thư, tôi sẽ ở chỗ này bảo vệ tiểu tiểu thư. ]

Tầm bắn của pháo laser và các loại pháo khác nhau trong cơ thể của hắn có thể bao phủ hoàn toàn đến thung lũng bên kia.

01 nói như vậy, Tần Minh Hồi cảm thấy mình rất an toàn, nội tâm càng thêm an ổn.

Cô kéo quần áo hơi ngắn trên người, "Vậy tôi sẽ đi, tôi sẽ nhanh chóng trở lại, anh ở đây chờ tôi một chút. "

Tuy rằng 01 là một người máy, nhưng Tần Minh Hồi luôn cảm thấy mình để hắn một mình ở chỗ này rất ngại.

[Được rồi, tiểu tiểu thư, 01 chờ người. ]

01 vẫn là giọng nói và câu trả lời đó, nghe có vẻ không giải thích được làm cho người ta cảm thấy ngoan ngoãn.

Tần Minh Hồi đi về phía những ngôi nhà dưới sườn đồi. Nửa đường, cô quay đầu lại nhìn, 01 nghe lời cô ngồi xổm sau sườn núi, thân thể to lớn như vậy chỉ lộ ra một cái đầu, giống như đang trốn tránh.

Tần Minh Hồi hướng bên kia lộ ra một nụ cười.

Cô đi đến sân gần nhất. Trong phòng yên tĩnh, cửa đóng lại, đại khái là không có người. Lại nhìn về phía ngôi nhà thứ hai, sân nhà thứ hai không có cửa viện, cửa phòng cũng mở ra một nửa.

Tần Minh Hồi đi qua, đứng ở trong sân hỏi: "Có ai không? "

Cánh cửa di chuyển, và một bàn tay vươn ra từ một nửa cánh cửa mở. Tần Minh Hồi nhìn thấy da thịt trên tay mưng mủ, lộ ra gân guốc màu đỏ, giòi trắng bò ở trên.

Chỉ trong chớp mắt như vậy, một cơ thể mưng mủ đẫm máu, dùng một loại tư thế vặn vẹo từ trong cửa bò ra.

Là trùng hút máu! Người bị nhiễm trùng hút máu sẽ công kích nhân loại, trạng thái này rõ ràng là đã chết, hoàn toàn biến thành trùng hút máu.

Tần Minh Hồi thiếu chút nữa thét chói tai thành tiếng, che miệng xoay người lui về phía sau.

Nhưng mà, có một trùng hút máu, đại biểu cho tất cả những người xung quanh đều bị nhiễm bệnh, cô mới chạy ra khỏi viện này, liền phát hiện từ mấy tòa nhà khác lục tục bò ra mấy người bị biến thành trùng hút máu.

Những thân thể thối rữa này đã hầu như không còn bộ dáng nhân loại, vặn vẹo trên mặt đất bò về phía cô.

"Tư——"

Một trận cường quang, Tần Minh Hồi theo bản năng nhắm mắt lại dừng tại chỗ.

Hai con trùng hút máu ngăn trước người cô tính cả mảnh cỏ trên mặt đất cùng nhau hóa thành tro tàn trong ánh sáng.

Lại một đạo cường quang từ xa bắn tới, mấy con trùng hút máu đuổi theo phía sau cô đồng dạng bị thiêu thành tro bụi.

Tần Minh Hồi cảm giác được xung quanh nóng rực, hơi nóng bốc lên hất tung cả vạt áo cô.

Khi cô mở to mắt lần nữa, bốn phía bị thiêu đốt, trùng hút máu một con cũng không dư thừa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro