Chuyện thứ sáu (VI-C1-C2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mê Vực Máy Móc

01 Lên Núi

Một mảnh màu trắng mênh mang, Tần Minh Hồi mờ mịt mà nhìn bốn phía.

Đây là địa phương nào?

Phương xa đột ngột xuất hiện một cái điểm đen, điểm đen kia càng ngày càng gần, Tần Minh Hồi nhận ra được, kia giống như là một con mèo đen.

Mèo đen bước chân ưu nhã nện bước đi đến trước mặt cô, bỗng nhiên biến lớn, thân thể đen nhanh dần dần trong suốt, màu đen giống như lụa mỏng, bên trong là tinh quang bảy màu lập lòe lưu chuyển.

Ngẩng đầu nhìn thấy ria mèo trên đầu mèo đen khổng lồ, Tần Minh Hồi cảm giác trước mắt tối sầm, đâm vào bên trong thân thể mèo đen, nơi đó cứ giống như là một cái vũ trụ, có vô số ngôi sao an tĩnh mà xoay tròn ở xung quanh.

Cô thẳng tắp lọt vào một ngôi sao, trái tim không trọng lực đột nhiên bị kéo xuống, khi cô lấy lại tinh thần, phát hiện trong đầu xuất hiện từng màn hình ảnh.

Tần Minh Hồi như một khán giả, xem một bộ phim điện ảnh vô cùng chân thật.

Ngay đầu phim, là ở một thành lũy cổ quái trên đỉnh một ngọn núi cao. Lô cốt xám xịt rách nát ở trên ngọn núi tuyết phương xa nằm trên mặt cỏ vô cùng yên tĩnh, nhưng mà, một đám người đã đến đánh vỡ sự yên tĩnh này.

Đội người này ở dưới sự dẫn dắt của một người đàn ông trung niên tiến vào thành lũy, nên trong thành lũy nhìn như rách nát, cất giấu một căn phòng thuần trắng bên trong, căn phòng này có một thiếu nữ đang ngủ say.

--- nếu bộ phim "điện ảnh" này có một vai chính, đại khái chính là thiếu nữ này.

Khi thiếu nữ được vài tuổi, mẹ cô Tần Nhạc Đan bởi vì bị bệnh mà qua đời, trước khi chết, Tần Nhạc Đan đem con gái cũng xuất hiện tình trạng bệnh cảm nhiễm tương tự an trí cho cô ngủ say ở trong căn phòng này, dựa vào dịch dinh dưỡng bao quanh thân thể mà lớn lên. Nếu không có gì ngoài ý muốn, thiếu nữ này vẫn sẽ luôn ngủ say như thế, cho đến khi chết đi.

Nhưng người đàn ông tên Hoắc Lan dẫn theo đội người tiến vào, đem cô từ trong căn phòng kia đánh thức dậy, tự xưng là cha cô.

Thiếu nữ tỉnh lại kia rất ỷ lại đối với cha, cô phát hiện mình có thể khống chế cái lô cốt này, vì thế ngây thơ mà đem chuyện này nói cho Hoắc Lan.

Lô cốt này chính là một cái người máy khổng lồ, một thứ vũ khí nguy hiểm lợi hại nhất thời điểm đó. Nó được chế tạo từ thời ông ngoại Tần Bá Dị của thiếu nữ, lại đến thời Tần Nhạc Đan mẹ của cô lại không ngừng hoàn tiện, cuối cùng, bởi vì nó có lực sát thương rất lớn, trước khi Tần Nhạc Đan chết tiếc nuối mà đem nó phong tỏa, ra lệnh cho nó ngủ say trên ngọn núi hoang vắng không người này, bảo hộ con gái của mình.

Hiện giờ thiếu nữ tỉnh lại, người máy bảo hộ cô cũng đã tỉnh, đi theo bên người nghe mệnh lệnh của cô.

Thiếu nữ giống như một đứa trẻ này không rõ ràng lắm, nhưng Tần Minh Hồi cái vị khán giả ngoài cuộc xem phim điện ảnh này lại xem đến rõ ràng.

Hoắc Lan nói rõ chính là biết nơi này có một người máy vô cùng lợi hại, mới riêng tới đây, chính là vì lấy được quyền khống chế người máy này, phát hiện không có cách nào, mới lấy lui làm tiến dùng tình cảm khống chế thiếu nữ, thông qua cô để chỉ huy người máy đi làm chuyện hắn muốn làm.

Đây là một thế giới hỗn loạn, bởi vì vài lần chiến tranh, dân cư thưa thớt không bằng 1% trước đây, bởi vì bị cảm nhiễm phóng xạ của một loại sinh vật quái dị đến từ vũ trụ, dẫn tới vô số nhân loại sinh ra bệnh, biến thành " Trùng hút máu" chuyên công kích nhân loại—sau đó thân thể dần dần thối rữa, mất đi lý trí, điên cuồng thị huyết.

Dưới tình huống như thế, Hoặc Lan dã tâm bừng hừng muốn cướp đoạt quyền lợi ở khu an toàn lớn nhất của nhân loại, muốn thống nhất bốn khu an toàn lớn nhất, cho nên lợi dụng thiếu nữ cùng người máy mà cô khống chế lại một lần nữa phát động chiến tranh.

Chuyện xưa tiếp tục đẩy mạnh, người máy lạnh băng không có cảm tình chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, hủy diệt vô số vùng đất, giết chết rất nhiều rất nhiều người, những người bởi vì nó mà mất đi gia đình nhà cửa, đều coi nó là ác mộng.

Thiếu nữ hoàn toàn không biết gì cả chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của cha, cô không nhìn thấy vô số người thường bị chiến hỏa thiêu chết, cô sống ở thế giới cổ tích mà Hoắc Lan xây dựng cho cô, sống đến vô lo vô nghĩ, còn yêu con nuôi của Hoắc Lan- Hoắc Ân.

Cũng giống như Hoắc Lan, Hoắc Ân này nhìn qua nhân mô cẩu dạng [chó đội lốt người], trên thực tế cũng là một gia hỏa dã tâm bừng bừng, hắn cũng đỏ mắt vì thứ vũ khí kia, vì thế sau khi dùng đủ loại biện pháp dỗ ngon dỗ ngọt thiếu nữ đến tay, lại thiết kế giết chết Hoắc Lan, từ đây thiếu nữ cùng người máy đều phục vụ hắn, tiếp tục giết chóc để thỏa mãn dã tâm của hắn.

Cho đến một ngày nọ, thiếu nữ trộm chạy ra ngoài, bị mấy đứa trẻ công kích, đối mặt với ánh mắt thù hận của bọn họ, lúc này thiếu nữ mới phát hiện thế giới bên ngoài sớm đã vỡ nát dưới chiến hỏa, mà người máy nghe theo mệnh lệnh của cô trợ giúp Hoắc Lan, Hoắc Ân, căn bản không phải là ngăn cản chiến tranh, mà là nhấc lên chiến tranh.

Cô bị lừa gạt.

Cuối cùng, "Trùng hút máu" ngủ say rất nhiều năm trong thân thể bộc phát cảm nhiễm, thiếu nữ ở trong thống khổ hạ mệnh lệnh cho người máy tự hủy diệt, cũng kết thúc sinh mệnh của chính mình.

Sau khi xem xong, Tần Minh Hồi chỉ thở dài. Trẻ nhỏ cầm vàng làm loạn phố thị, hoài bích có tội. [Giống câu thất phu vô tội, hoài bích có tội.]

Nói đến cùng, lực lượng cường đại không đáng sợ, đáng sợ chính là có lực lượng cường đại nhưng lại không rõ ràng cách khống chế nó như thế nào.

.....

Trước mắt Tần Minh Hồi tối sầm, lần thứ hai mở mắt ra, cô cảm thấy bản thân bị bao vây bởi một khối chất lỏng. Phun hai ngụm khí từ trong miệng ra, cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang rất lớn.

" Rầm—uỳnh uỳnh—"

" Hoắc tiên sinh, cửa đã mở!"

" Tất cả cẩn thận một chút, đi vào tìm phòng điều khiển."

Lông mi run lên, Tần Minh Hồi ý thức được không thích hợp. Lời nói này, cảm giác quen thuộc này, giống y như bộ phim điện ảnh vừa rồi mà!

Cô trừng lớn đôi mắt, trên lông mi lại hiện lên hai cái bọt nước.

Ngâm ở trong trung tâm dịch dinh dưỡng Tần Minh Hồi thẳng tắp đối diện với gương mặt một người đàn ông trung niên soái khí ở bên ngoài thiết bị dịch dinh dưỡng hỗ trợ sự sống.

--- Là Hoắc Lan.

Còn chưa kịp phản ứng gì, Tần Minh Hồi nghe thấy trong đầu truyền đến một thanh âm máy móc lạnh như băng.

[Tiểu tiểu thư, ngài khỏe, tôi là người máy số 01 của ngài.]

Tần Minh Hồi:" ..." Cô nhớ rõ cái thước "phim nhựa"(phim đen trắng) kia, khi thiếu nữ mới tỉnh lại cũng là nghe thấy cái thanh âm thuộc về người máy, sau đó cô ấy bị Hoắc Lan dỗ dành, liền đem cái này nói cho Hoắc Lan, Hoắc Lan hưng phấn mà nảy ra ý đồ để cô ấy bỏ quyền hạn chỉ huy đối với người máy, sau đó tiếc nuối phát hiện quyền hạn duy nhất của người máy lại khóa chết ở trên người thiếu nữ.

Nhưng Tần Minh Hoàng không phải là thiếu nữ cái gì cũng không hiểu kia, cô rất nhanh phản ứng lại nói ở trong đầu:

[Ngươi khỏe, số 01.]

[Ngài khỏe, tiểu tiểu thư, số 01 vì ngài cống hiến sức lực, xin hỏi ngài có gì phân phó]

Người máy này có thể xưng là người máy phát ra hỏa lực mạnh nhất, ngữ khí cùng trình tự nhìn qua đều thập phần cứng nhắc cứng đờ, nhưng nó gọi cô là " Tiểu tiểu thư", điểm này làm Tần Minh Hồi cảm thấy có chút thú vị.

Trong phim nhựa, người máy này xưng hô với người bắt đầu chế tác nó Tần Bá Dị là tiên sinh, xưng hô với con gái Tần Bá Dị là Tần Nhạc Đan là tiểu thư, cho nên xưng hô với con gái Tần Nhạc Đan là tiểu tiểu thư.

Thời điểm xem " điện ảnh" Tần Minh Hồi cứ có cảm giác, cái người máy này, hẳn là sẽ rất thông minh mới đúng, nó không phải giống một chiếc xe tăng, cũng không giống như một pháo đài hỏa tiễn— nó dù sao cũng là kiệt tác tối cao của hai đời thiên tài.

Ngâm mình ở dịch dinh dưỡng, Tần Minh Hoàng tiến hành giao lưu đơn giản cùng với người máy, ở trong mắt Hoắc Lan, chính là vẻ ngây thơ mờ mịt.

Ông ta cũng không nghĩ tới, dựa vào tin tức trong lúc Tần Nhạc Đan ngẫu nhiên nói chuyện năm đó đề cập đến tìm được căn cứ, không nhìn thấy máy móc giết chóc mạnh nhất trong truyền thuyết, ngược lại lại thấy một tiểu nữ hài.

Trong lòng Hoắc Lan rõ ràng, tiểu nữ hài rất có khả năng chính là con gái của mình. Năm đó ông ta lừa gạt Tần Nhạc Đan, muốn bà đem nghiên cứu máy móc giết chóc giao cho ông ta, không tiếc kết hôn với bà. Ông ta vốn tưởng rằng làm bà có thai sinh hạ hài tử xong, là có thể hoàn toàn khống chế bà, ai biết được nữ nhân kia sau khi biết được tính toán của ông ta, vậy mà trực tiếp mang theo con gái chạy trốn, vội vàng chỉ để lại một ít tư liệu nghiên cứu phát minh đơn giản.

Nhiều năm như vậy ông ta tìm người điều chế thử vô số lần vẫn không ra cái máy móc uy lực giết chóc cường đại, hiện tại thực vất vả mới tìm được đến nơi này, đừng nói là người máy, ngay cả phòng điều khiển máy móc cũng không thấy một cái.

Lúc này nhìn thấy thiếu nữ vẻ mặt ngây thơ, trong lòng Hoắc Lan vừa động. Nơi này chỉ còn lại đứa nhỏ này, làm con gái của Tần Nhạc Đan, đứa nhỏ này có lẽ sẽ biết cái gì đó, lấy hiểu biết của ông ta đối với Tần Nhạc Đan, bà ấy khẳng định sẽ để lại cho đứa nhỏ này đồ vật có thể bảo vệ nó.

Nghĩ vậy, trên mặt Hoắc Lan tức khắc hiện lên một nụ cười tươi hiền từ ôn nhu, ông ta đi đến một bên, trực tiếp tắt trang bị duy sinh, làm dịch dinh dưỡng nổi lơ lửng từ không trung rơi xuống, cũng đem thiếu nữ từ trong dịch dinh dưỡng ôm lên.

"Hài tử, rốt cuộc cũng tìm được con." Hoắc Lan ôn nhu mà nói,: Ta là ba ba của con."

Tần Minh Hồi;" ..." Cái này lại xấu hổ. Tôi chính là nhớ rất rõ ba thân sinh của tôi bộ dáng đầu hói bụng bự. Hiện tại lão nhân gia đại khái đã sửa lại bộ dáng nghiêm túc bức người ngày xưa, nguyên nhân chính là vì biết tin cô chết mà khóc rống với ca ca tỷ tỷ đi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Minh Hồi rất là khó chịu. Cô biết mình chết bởi vì phi cơ gặp sự cố, càng rõ ràng trạng thái hiện tại của bản thân đại khái gọi là xuyên qua.

Cô biến thành thiếu nữ xui xẻo trong phim điện ảnh kia, có một lão cha tra như vậy, còn không bằng làm cô nhi, cha ruột so với hắn ta quả thực chính là thánh phụ nhân gian.

Tần Minh Hồi không mở miệng, Hoắc Lan cũng không để bụng, thậm chí càng thêm dịu dàng hơn:" Con ngoan, con không nhớ rõ gì sao? Không vấn đề, không phải sợ, ba ba ở chỗ này, sau này ba ba sẽ bảo hộ con."

Bị đôi tay kia của ông ta vuốt đầu, Tần Minh Hoàng cảm thấy da đầu một trận tê dại, vốn dĩ vừa mới tỉnh dậy, thân thể này đang khó chịu, còn phải thừa nhận bạo kích như vậy. Cô làm bộ cúi đầu tránh đi tay của Hoắc Lan, thanh âm ngập ngừng:" Người là ba, ba ba con?"

"Đúng vậy, ta là ba ba của con, là thân nhân duy nhất trên đời này của con." Hoắc Lan nói, hốc mắt liền đỏ.

Ồ, là một diễn viên. Trong đầu Tần Minh Hồi chiếu lên hình ảnh Hoắc Lan ngầm mắng mẹ con Tần Nhạc Đan, khó xử mà nhíu mày.

Này, cô đối với kỹ thuật diễn của mình không có chút tin tưởng nào a, làm sao bây giờ, có thể bị phát hiện không đúng hay không? Người đàn ông này tàn nhẫn độc ác như vậy, chẳng may phát hiện ra cô có vấn đề, có thể nghĩ cách hành hạ cô đến chết hay không?

Tần Minh hồi suy nghĩ một chút, quyết định giải quyết vấn đề này.

Cô thấp giọng gọi một tiếng ba ba, tạm thời lá mặt lá trái với tặc tử này. Hai người nói một hồi phụ tử từ hiếu, đám người còn lại xem đến ngây người.

Những người đó đi theo Hoắc Lan tiến đến, đều không rõ lắm đây là tình huống như thế nào, nhưng con gái của ông chủ, bọn họ cũng chỉ có thể mỉm cười vỗ tay.

Bởi vì cái ngoài ý muốn là Tần Minh Hồi này, Hoắc Lan quyết định để đám người còn lại yên lặng tìm kiếm người máy trên mặt đất, còn mình thì mang cô đi ra bên ngoài, tìm một chỗ ánh mặt trời xán lạn, cỏ xanh tươi tốt xinh đẹp, tâm sự cùng cô, dụ cô nói ra bí mật.

"Con gái ngoan, con còn nhớ rõ chuyện trước đây sao?"

Tần Minh Hồi lắc đầu.

Trong mắt Hoắc Lan hiện lên hai chữ vừa lòng, nhưng trên mặt lại giả vờ thương tiếc: "Không sao, chuyện trước kia ba ba đều chậm rãi nói cho con...con còn nhớ rõ mụ mụ con sao?"

Tần Minh Hồi gật đầu.

Hoắc Lan:" Mụ mụ con tên Tần Nhạc Đan, là thê tử ta yêu thương nhất, con còn nhớ hay không, mẹ con trước kia thích nhất là làm người máy, còn thường thường ôm con đến phòng làm việc?"

...

Cứ vòng tới vòng lui như vậy, Hoắc Lan xác nhận bộ dáng đứa nhỏ này không quá thông minh, còn rất tự ti, cũng không kiên nhân đi loanh quanh với cô, trực tiếp hỏi: "Con có từng nhìn thấy mụ mụ con làm người máy?"

Trong phim nhựa thiếu nữ dăm ba câu đã bị Hoắc Lan thu phục, nói cho hắn sự tồn tại của người máy, nhưng Tần Minh Hồi ngậm miệng tới hiện tại, từ trong lời hắn nói cơ bản xác nhận đây là thế giới điện ảnh kia, mới ở trong ánh mắt mong chờ của Hoắc Lan, gật gật đầu.

Hoắc Lan mừng như điên, miễn cưỡng duy trì ôn hòa:" Vậy con mang ba ba đi xem được không?"

Tần Minh Hồi nhỏ giọng: "Hai người chúng ta đi."

Hoắc Lan: "Được, vậy đây là bí mật nhỏ của cha con chúng ta, không nói cho người khác."

Tần Minh Hồi chỉ một phương hướng, Hoắc Lan bế cô lên, đi nhanh về phía trước. Ông ta bò lên gần vách núi, mắt thấy sắp đến vách núi, Tần Minh Hồi còn chỉ phía trước, Hoắc Lan lại hỏi: "Tại đây?"

Tần Minh Hồi: "Ở dưới."

Hoắc Lan không chút nghi ngờ một hài tử như vậy sẽ gạt người, rốt cuộc xung quanh lô cốt đều cho thấy, đứa nhỏ này nằm ở dịch dinh dưỡng đã mười mấy năm, đầu óc đã choáng váng, thì còn biết cái gì.

Ông ta hoài nghi người máy thực sự bị Tần Nhạc Đan giấu ở trên vách đá, đi đến bên vách núi thăm dò. Bỗng nhiên, một đôi tay từ sau lưng đem ông ta đẩy đến phía trước--

Hoắc Lan hoàn toàn không phản ứng kịp, mang theo biểu tình không thể tin nổi rơi xuống vách núi cao vạn trượng. Đại khái đời này là không có toàn thây.

Tần Minh Hồi vuốt ve bàn tay của mình, trái tim kinh hoàng.

Cô giết người! Cô lần đầu tiên giết người!

Cả đời này, đến đánh nhau Tần Minh Hồi cũng chưa từng, làm Thị Nữ của Tần thị, một văn một võ, "võ " bị Tần Minh Hoàng chiếm mất, cô trước nay chỉ phụ trách "văn".

Văn tĩnh, văn minh, hào hoa phong nhã.

Đè lại bàn tay đang run rẩy của mình, Tần Minh Hồi vừa mới cảm nhận được một đợt tâm tình không tốt, bỗng nhiên thấy một đôi tay bám ở trên vách núi, truyền đến thanh âm Hoắc Lan nghiến răng nghiến lợi: "Mày cái đồ đáng chết..."

Sắc mặt Tần Minh Hồi biến đổi, không chút nghĩ ngợi, nhặt một cục đá bên cạnh hung hăng đập mạnh xuống đôi tay kia.

Tiếng kêu thảm thiết của Hoắc Lan càng ngày càng xa, quanh quẩn trong gió.

Tần Minh Hồi thò mắt ra thăm dò, ngay sau đó yên tâm mà thở phào một hơi. Vừa rồi thật là dọa chết người.

02 Trò Chơi Giải Đố

Gió trên đỉnh núi rất lớn, thổi đến Tần Minh Hồi một trận run run, cũng không rõ lắm là bởi vì giết người hay là bởi vì lạnh.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy cánh tay của mình, nói chuyện ở trong đầu với người máy số 01. Chỉ cần cô và hắn không cách nhau quá xa, là có thể tiến hành đối thoại.

[ 01, ngươi có thể đem những người khác đuổi ra ngoài.]

[ Vâng, tiểu tiểu thư.]

Lô cốt ở nơi xa đột nhiên run rẩy. Bên ngoài lô cốt màu xám nhìn qua xấu xí, phủ phục trên mặt đất, mặt đất xung quanh còn mọc rất nhiều cỏ, nhưng khi hắn vừa động, liền giống như một con dã thú tỉnh lại từ giấc ngủ say, cỏ dại xung quanh bị nhổ tận gốc, bùn đất ào ào rơi xuống, mặt đất một trận trấn động.

Bộ phận lộ ra trên mặt đất, là cánh tay cùng phần lưng nhô lên của người máy khổng lồ, hai chân hắn cuộn tròn cắm rễ dưới mặt đất, đầu dựa gần ngực.

Tiếng cót két cót két không ngừng vang lên, người máy khổng lồ đem thân thể của mình duỗi ra, từ trên mặt đất đứng thẳng lên.

Mấy người tới đây cùng Hoắc Lan, đã sớm bị biến động thật lớn này làm sợ đến mức chạy trốn, còn hai người chưa kịp chạy, một người bị người máy số 01 dẫm bẹp xuống dưới, một người thì bị hắn dùng cánh tay bằng máy thật lớn túm từ trên ngực xuống ném ở trên cỏ, chật vật lăn vài vòng.

Giải quyết xong con kiến nhỏ trên người, người máy số 01 chậm rãi đi đến chỗ Tần Minh Hồi đang đứng ở khu đất cao gần đó. Tuy rằng động tác thong thả, nhưng hắn quá mức cao lớn, chỉ đi vài bước đã đến trước mặt Tần Minh Hồi.

Tần Minh Hồi cũng chỉ cao hơn so với ngón chân hắn một chút, cô ôm cánh tay lạnh lẽo, thăm dò những người sợ hãi đến tè ra quần mà lăn xuống triền núi.

Những người đó đều là cấp dưới của Hoắc Lan, còn có người hắn thuê tới bảo hộ ông ta . Nếu cô nguyện ý, hiện tại liền có thể yêu cầu người máy số 01 đem toàn bộ bọn họ giết chết ở chỗ này.

Chỉ là, ở bộ phim điện ảnh trong đầu kia, Hoắc Lan thu nạp vô số thủ hạ, những người đó vì đủ loại nguyên nhân mà dựa vào ông ta, đến cuối cùng, toàn bộ khu an toàn đều nghe theo mệnh lệnh của ông ta mà tham dự chiến đấu...Nhưng ngoại trừ một số ít kẻ có dã tâm, thì đại bộ phận đều chỉ là người thường muốn sống sót mà thôi.

Cô có thể không có gánh nặng mà giết chết Hoắc Lan, nhưng lại không muốn giết những người này.

Khi còn làm Thị nữ Tần thị, từng có người nói với cô: Không nên bởi vì muốn có được lực lượng cùng địa vị, mà coi thường sinh mạng của người khác.

Những lời này cô nhớ rất rõ.

Cho nên, trừ phi người khác muốn tới để làm tổn thương cô, cô sẽ không chủ động đi đối phó người khác.

--Mấy người này không có ý nghĩ tìm kiếm lão đại Hoắc Lan, không có tới liều mạng với cô, mà là trực tiếp chạy trốn, cái này thực sự quá tốt. Cô yêu hòa bình, không thích giết người. Nếu bọn họ thực sự tìm đến cô gây phiền toái, nơi này lại phải chứa thêm mấy cái thi thể.

[ 01, chúng ta rời khỏi nơi này đi.]

Nơi này đã bị phát hiện, để tránh bị phiền toái, cô vẫn nên rời khỏi vị trí cũ, hơn nữa, nơi này cái gì cũng không có, không thích hợp để sinh tồn.

[ Nghe theo người phân phó, tiểu tiểu thư.]

Người máy thật lớn khom lưng đem bàn tay khép lại mở ra, đặt ở dưới chân cô, chờ sau khi cô bước lên, hơi hơi khép bàn tay lại, đem cô để lên trên ngực.

Nơi đó có một cái thông đạo, đi thông đến căn phòng màu trắng lúc trước cô ngủ say.

Hoắc Lan một lòng muốn tìm phòng điều khiển người máy, lại không biết, căn phòng màu trắng kia, ngoài một trang bị duy trì sự sống thì những cái khác đều không có, chính là phòng điều khiển người máy, cũng chính là trái tim hắn.

Sau khi Tần minh Hồi đi vào trong căn phòng thuần trắng, dạo qua một vòng, đem bàn tay ấn lên mặt tường, nháy mắt một đạo ánh sáng từ trên vách tường hiện lên, rà quét toàn thân cô, khi quét qua ngực, phát ra một tiếng tích nhẹ nhàng, nhanh chóng triển khai vài cái giao diện lơ lửng ở bên người.

Đây mới là " phòng điều khiển' của số 01.

Hơn nữa chỉ có cô mới có thể thấy được, còn lại bất luận kẻ nào đứng ở chỗ này, cũng chỉ nhìn thấy một mặt tường đơn giản bình thường nhất cùng không khí hư vô.

Bởi vì những người khác không có "chìa khóa", không thể thông qua rađa rà quét quyền hạn.

Tần Minh Hồi kéo áo ra cúi đầu nhìn xuống, trên khối thân thể nơi phần ngực bị quần áo che đậy, có một viên đá quý màu lục được khảm ở trên da thịt. Cô chính là thông qua cái này khống chế số 01 và giao lưu cung với hắn.

Trong phim điện ảnh, sau khi Hoắc Lan phát hiện thứ này, muốn đem nó chuyển dời đến thân thể ông ta, kết quả thiếu chút nữa khiến cho thiếu nữ chết trên bàn mổ, cô ấy vừa chết, người máy số 01 sẽ tự mình hủy diệt biến thành một đống sắt vụn, Hoắc Lan đành phải tiếc nuối mà từ bỏ giải phẫu.

Sờ sờ đá quý mày xanh lục trên ngực, Tần Minh Hồi tỉ mỉ mà xem những giao diện trôi nổi xung quanh, mỗi một giao diện đều vô cùng phức tạp, rất nhiều đánh dấu dùng kí hiệu xem không hiểu, không có một văn tự nào cô có thể xem hiểu.

Cô thiếu nữ ngây thơ mờ mịt trước kia chưa từng được dạy dỗ, lại bị Hoắc Lan, Hoắc Ân nuôi dưỡng thành cá trong chậu chim trong lồng cái gì cũng không hiểu lắm, bởi vậy chưa từng tìm hiểu qua mấy thứ này, chỉ lợi dụng công năng cơ bản nhất của số 01.

--dù sao hai tên đàn ông kia cũng chỉ yêu câu một cỗ máy giết chóc có lực sát thương cường đại.

Nhưng Tần Minh Hồi thì lại khác, thời điểm cô xem "điện ảnh" đã vô cùng hứng thú đối với người máy này.

Đây là nguyên nhân cô cảm thấy trí tuệ nhân tạo của người máy số 01 sẽ càng thêm thông minh, rốt cuộc có một phần cốt lõi phức tạp như vậy, hắn không nên chỉ có như thế mà thôi.

Suy nghĩ một chút bản điện ảnh ban đầu, hắn bị hủy diệt một cách đơn giản như vậy, thật là quá đáng tiếc, đáng tiết giống như đất đai bị phá hủy, khu an toàn bị hủy diệt.

Sờ soạng không bao lâu, Tần Minh Hồi thành công làm căn phòng thuần trắng này trở nên trong suốt, hơn nữa điều chỉnh tầm nhìn của mình, đồng bộ cùng người máy số 01.

Hắn đang đi ở trên vùng núi, phía trước là núi non nối tiếp nhau, tuyết đọng trên đỉnh núi, tầng mây vờn xung quanh, mặt đất là màu xanh mênh mông vô bờ, thỉnh thoảng có một cây đại thụ hoặc một tảng đá lớn, vài dòng suối nhỏ giống như mạch máu phân tán ở trên thảm cỏ, phản chiếu lên bầu trời xanh thẳm.

Tần Minh Hồi đứng trong căn phòng trong suốt, giống như đang phiêu du ở trong không trung.

Cô lại sờ soạng bàn điều khiển trong chốc lát, bên trong không gian bị phong bế, không khí đột nhiên trở nên lưu động, mùi vị thuộc về hoa tươi cỏ xanh bên ngoài bay tới, gió mang theo hơi lạnh thổi tung góc áo cô.

Tần Minh Hồi lẳng lặng cảm thụ một chút, nói:

[ 01, anh có thể chạy nhanh hơn một chút sao?"]

[Có thể.]

Người máy chạy nhanh hơn, cảnh vật chuyển động thong thả lập tức kéo dài trở nên mở hồ, cuồng phong mãnh liệt thổi qua thân thể của cô, Tần Minh Hồi vội vàng đem căn phòng này phong bế lại lần nữa, chỉ để lại tầm nhìn trong suốt.

Cô giống như đang ngồi trên tàu cao tốc, tất cả cảnh vật bên cạnh đều nhanh chóng trôi xa.

Người máy số 01 có hệ thống thay đổi năng lượng đặc thù, gió, ánh sáng, nhiệt...vân vân, tất cả nguồn năng lượng hắn đều có thể lợi dụng. Cho nên chạy nhanh một hồi lâu, hắn vẫn duy trì tốc độ di chuyển cao như vậy, Tần Minh Hồi chỉ phương hướng, chỉ cần không mở miệng bảo hắn đứng lại, hắn vẫn sẽ luôn chạy nhanh về phía trước, cho dù ở trước mặt hắn là một tòa núi cao người thường không có biện pháp trèo lên.

Mắt thấy hắn thật sự chuẩn bị bò lên trên núi, Tần Minh Hồi vội kêu dừng.

Người máy số 01 nháy mắt tạm dừng tại chỗ, còn duy trì tư thế chạy vội.

[ 01, anh ngồi xuống đi, trước tiên chúng ta nghỉ ngơi ở chỗ này một chút.]

Tần Minh Hồi nhìn lại đường đi, đã không thấy núi cao bên kia, các cô đi tới một mảnh thung lũng dày đặc các con suối, không trung màu lam nhiễm sắc hoàng hôn.

Người máy số 01 nghe lời ngồi xuống đất, hắn là một đại gia hỏa trầm mặc, trên đầu tuy rằng có "đôi mắt", "miệng", nhưng đều là vũ khí của hắn, có thể biến thành pháo khẩu. Thân thể của hắn có rất nhiều bộ phận, đều có thể biến thành vũ khí.

Tần Minh Hồi giống như một đứa trẻ tìm thấy một món đồ chơi, đối với giao diện trôi nổi bên người không ngừng mà làm ra các thao tác thử khác nhau. Gặp phải chỗ không rõ, phát hiện địa phương kì quái, cô đều theo bản năng muốn dùng giấy bút ghi lại, nhưng nơi này cái gì cũng không có.

[ 01, nơi này có giấy bút sao?]

Số 01 không trả lời, nhưng mà ở trên vách tường tuyết trắng đột nhiên xuất hiện một cái lỗ trống, Tần Minh Hồi thấy cửa động nhỏ hẹp kia có một cái rương nhỏ, đi qua đem nó ôm ra ngoài.

Rương nhỏ cũng không khóa, nhẹ nhàng vừa nhấc lên là mở. Bên trong xác thật có giấy bút, chẳng qua giấy là một quyển notebook bên trong viết rất nhiều ký hiệu lung tung rối loạn, bút là một cây bút máy có khắc chữ Nhạc Đan, đã sớm vô dụng.

Trừ cái này ra, trong rương còn có hai bức ảnh. Một tấm trên ảnh chụp cha con Tần Bá Dị cùng Tần Nhạc Đan, Tần Nhạc Đan nhìn qua mười mấy tuổi mang theo tươi cười thật lớn đứng ở bên cạnh phụ thân, trên tay còn ôm một viên đá quý màu xanh lục.

Nhìn đến viên đá quý này, Tần Minh Hồi không nhịn được kéo áo ra nhìn màu xanh biếc trên ngực mình. Nếu không đoán sai, trong ảnh chụp hẳn là viên đá hiện tại trên thân thể cô.

Một bức ảnh khác chính là Tần Nhạc Đan sau khi thành niên, đang ôm con gái nho nhỏ, vẻ mặt hạnh phúc mà nhìn màn ảnh. Đứa bé nho nhỏ được bà ôm trong tay cầm một khối rubik bảy màu đặt ở bên miệng, ngậm đến nước miếng chảy ròng.

Khối rubik bảy màu trên ảnh cũng đặt ở bên trong hộp , Tần Minh Hồi cầm lên nhìn. Ban đầu cô cho rằng đây chỉ là một khối rubik đồ chơi bình thường, nhưng sau khi cầm lên phát hiện bảy màu bên ngoài bị bong ra một chút, mơ hồi lộ ra màu sắc hoa râm bên dưới.

Nhìn kỹ, khối rubik này có hoa văn rất nhỏ, giống như đồ án gì đó.

Đem khối rubik này đặt ở một bên, Tần Minh Hồi cầm lấy thứ phía dưới cùng trong hộp. Đó là một phong thư, đem tờ giấy viết thư hơi mỏng rút ra, bên trong viết chính là một chuỗi ký hiệu bị cắt xén.

Mấy thứ này chưa từng xuất hiện bên trong bộ phim điện ảnh trong đầu, thiếu nữ cũng không phát hiện rương nhỏ bị giấu đi này.

Tần Minh Hồi cảm giác, thứ này giống như một trò chơi giải mã.

Nhưng trò chơi giải mã không làm khó được cô.

Cô có thể trở thành Thị Nữ Tần thị, đương nhiên không phải nhà cô là hậu duệ chi chủ Tần thị, mà là do cô thi đậu một cuộc thi khảo hạch. So sánh cùng với người khác, cô ưu thế hơn ở chỗ mặc kệ học bất cứ cái gì cũng có thể rất nhanh hấp thu tri thức trong đó – nói ngắn gọn, cô chính là một vương giả lý luận học, học cái gì cũng nhanh.

Ngoại trừ mấy loại trò chơi đáng khả khả ái ái, đổi trang, dưỡng thành [dễ thương, thời trang, nuôi dưỡng], cô thích nhất chính là trò chơi giải mã.

Bên ngoài sắc trời đã tối, ánh sáng trong căn phòng này cũng trở nên ảm đạm xuống, không nhìn rõ đồ án trên khối rubik cùng trên notebook. Trong phòng hiện lên giao diện phát ra ánh sáng yếu ớt, nhu hòa không chói mắt, nhưng cũng không thích hợp xem mấy thứ này.

Ngồi ở trong bóng tối dần dần trầm tịch, hoàn hồn lại từ trong giải mã Tần Minh Hồi nghe thấy tiếng gió bên ngoài từ cánh đồng hoang vu bát ngát, nghe thấy càng ngày càng mãnh liệt, như là tiếng người đang khóc ô ô, bắt đầu có chút luống cuống.

Tần Minh Hồi: Tiểu muội yếu mềm sợ hãi.

Địa phương như vậy, chỉ có một mình cô là người sống...

[ 01, tôi không tìm thấy đèn, anh có đèn sao?] Tần Minh Hồi quyết đoán xin 01 giúp đỡ.

Yêu cầu này có chút khó xử với vũ khí mang tính sát thương 01.

Lúc trước sau khi Tần Nhạc Đan chết đi, hắn y theo yêu cầu của bà mang theo đứa trẻ ngủ say dừng ở trên ngọn núi kia, bởi vì ngoại trừ dịch dinh dưỡng, không cần cung cấp thêm bất cứ đồ vật sinh hoạt nào của nhân loại, cho nên nói thật thì, thân thể hắn cũng không thích hợp cư trú.

Một lát sau, Tần Minh Hồi thấy người máy số 01 khom đầu, đem toàn bộ đầu xoay qua đối diện với ngực của hắn, cặp mắt kia bỗng nhiên bắn ra hai đạo hồng quang sắc bén.

[ Tiểu tiểu thư, đèn.]

Bị hai luồng hồng quang khủng bố chiếu đến, Tần Minh Hồi cảm giác càng thêm sợ hãi.

Hơn nữa quá chói mắt.

[...Tắt đèn đi, 01.]

[ Rõ, tiểu tiểu thư.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro