V-C33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

33 Ngày Tháng Lữ Hành

Không Hải xuất hiện năm thứ năm.

Nguyên bản nơi tụ cư của nhân loại tổng cộng có 120 khu, trải qua mấy lần biến động tách hợp trở thành 100 khu. Bóng ma Không Hải từ trước lưu hành cùng luận điệu tận thế, hiện giờ đã trở thành quen thuộc hằng ngày với mọi người.

Không Hải sẽ di động giống như là mây trên trời. Có quy luật mà di chuyển quay chung quanh mặt đất, vì thể nhân loại cũng dựa theo quy luật này dần dần thay đổi một ít thói quen sinh hoạt.

Hiện giờ khu nhân loại sinh hoạt đã toàn diện bao trùm vòm trời, chờ đến khi Không Hải di động đến phía trên khu vực nhân loại sinh hoạt, vòm trời sẽ mở ra, ngăn cản những sinh vật nguy hiểm xâm lấn, đồng thời còn xuất hiện một loạt người chuyện bắt giữ sinh vật Không Hải.

-- Trải qua các chuyên gia lặp lại nghiên cứu, một bộ phận sinh vật Không Hải vô hại rốt cuộc vẫn được bưng lên bàn ăn của mọi người, làm phong phú ẩm thực hàng ngày.

Nhân loại cũng không ít người gan lớn thích nếm thử thứ mới, vì thế hải sản Không Hải cứ như vậy một lần hỏa bạo toàn khu.

Mỗi năm Không Hải di động đến phía trên khu nào đó, chỉ cần trời bắt đầu mưa, sẽ có một số lớn người cầm công cụ đã sớm chuẩn bị tốt để "đi biển bắt hải sản", tìm kiếm bắt giữ những sinh vật Không Hải bị nước mưa cuốn xuống.

Cá, tôm, cua, sò hến, thậm chí rong biển, các món hải sản cùng với một ít sinh vật kỳ quái không tìm thấy chủng tộc tương tự trên mặt đất đều có khả năng bị mưa to đột nhiên cuốn xuống đất, mỗi một trận mưa qua đi, hải sản Không Hải mới mẻ này sẽ nhanh chóng tràn ngập thị trường hàng tươi sống, sau đó trở thành một đồ ăn bình thường trên bàn cơm.

Đương nhiên, rối loạn cũng có một ít.

Những sinh vật Không Hải lực sát thương thật lớn đều bị phân vào cấp bậc nguy hiểm, mỗi năm Không Hải đến, đều sẽ tuyên truyền toàn khu, thấy thứ đánh dấu nguy hiểm, đều lập tức gọi điện thoại thông báo cho đội cảnh vệ đến tiêu diệt -- giống tìm nguồn lửa trong đám cháy.

Mỗi năm đều có người thích tìm đường chết, lớn mật nếm thử những sinh vật Không Hải có độc còn chưa trải qua kiểm tra an toàn, sau đó biến thành các loại hình thù kỳ quái bị đưa vào bệnh viện -- giống như ăn bậy nấm độc bị đưa vào bệnh viện.

*

Nhân loại có năng lực thích ứng có thể gọi là mạnh nhất.

Năm nay mắt thấy Không Hải lại sắp lướt qua khu không người, hoàn toàn tiến vào khu nhân loại cư trú, khu 100 sát gần nhất bắt đầu dâng lên từng tòa vòm trời.

Ở bên quốc lộ khu 102 không người bị vứt bỏ, cỏ dại hai ba năm không ai xử lý cơ hồ cao hơn người, một chiếc nhà xe di động được tân trang ở trên đường cái hoang phế xóc nảy, áp lên cỏ dại mọc ở giữa đường, đồ ở gần một khu cắm trại đã được dọn sạch ra.

Tần Minh Hoàng từ trên xe nhảy xuống, duỗi người, Kỷ Luân đi theo phía sau cô, xuống xe, dọn đồ vật trong xe xuống.

Đó là một máy quay đĩa cầm tay kiểu cũ, hai người lái xe đi dạo ở khu không người, tìm được từ một căn nhà nửa sụp, Kỷ Luân thấy cô có chút hứng thú, liền đem máy quay đĩa xinh đẹp này về, chuẩn bị sửa một chút nhìn xem còn có thể phát ra âm thanh hay không.

Hai người trong một năm đại bộ phận thời gian lưu lại sinh hoạt trên mặt đất, cơ bản đều chuyển động ở khu không người, giống như là Tần Minh Hoàng suy nghĩ từ mấy năm trước, lái nhà xe di động, đi ngang qua từng tòa thành thị hoang vu, còn có rừng rậm sa mạc ở khu không người chưa bị khai phá, hai người còn đi xem biển trên mặt đất.

Lữ khách chỉ có hai người Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân, nhưng Tần Minh Hoàng ngoài ý muốn còn rất thích cảm giác tự tại lưu lạc này.

Hai người sẽ không dừng lại một chỗ lâu lắm, bởi vì Tần Minh Hoàng sẽ cảm thấy nhàm chán, cho nên chỗ doanh địa này cũng chỉ là một chỗ ở tạm. Một cái cây già chết héo đổ trên mặt đất, ở giữa thân cây nhánh cây màu xám trắng Kỷ Luân làm cho cô bàn đu dây nôi có thể thoải mái nằm xuống.

Thấy Kỷ Luân rửa rửa tay muốn đi làm đồ ăn, Tần Minh Hoàng từ bàn đu dây vừa ngồi nóng đứng lên, "Hôm nay em làm, gần đây em cũng chưa làm gì, tay đã sắp không biết động đậy."

Lời tuy thế, cô cầm lấy dao làm cá, động tác vẫn thực sắc bén.

Kỷ Luân thấy cô có hứng thú, đứng dậy cởi tạp dề xuống, đeo lên cho cô, chính mình kéo tay áo ngồi ở bên cạnh tiếp tục sửa chữa cái máy quay đĩa.

Nướng BBQ khó tránh khỏi khói lửa mịt mù, bất quá hai người đang dã ngoại, vì thể khói phiêu tán cũng có mùi hương tự nhiên thoải mái khác.

Hôm nay đại bộ phận đồ ăn là động vật săn trên mặt đất, thiếu sinh vật Không Hải. Mấy năm nay Tần Minh Hoàng có thể nói là người xa xỉ nhất, những loại cá Không Hải trân quý ở thị trường nhân loại bán với giá trên trời, cô sắp ăn đến nôn ra.

Cô đang xử lý thực phẩm, trong bụi cỏ có tiếng động, Tần Minh Hoàng giương mắt nhìn lên, chậc, là con báo, đại khái là thèm đồ ăn mà đến.

Bởi vì tung tích nhân loại biến mất trên vùng đất bị vứt bỏ này, các con vật hoang dại khu không người không chút khách khi di chuyển vào trong.

Tần Minh Hoàng nhớ rõ, năm trước cô tới bên này còn chỉ thấy chút dê thỏ hoang, trâu rừng gì đó, năm nay đến hổ báo cũng đều thấy.

Trên đường cái rách nát, vành đai xanh lớn lên xanh um tươi tốt, khả năng còn cất giấu một ít động vật ăn thịt hung mãnh, hình ảnh quái dị lại thú vị.

Đối với người thường là nguy hiểm, không dám tiến vào khu không người, đối với Tần Minh Hoàng chính là nhạc viên. Mỗi năm cô đi thăm anh trai Tần Phi Mạc, đều không quên từ chỗ hắn lấy một ít thứ tốt, súng ống đạn dược gì đó, đi trong khu không người, nguy hiểm không phải cô, là những con vật lớn lên ăn ngon đó.

Cũng may Tần Minh Hoàng khẩu vị đại chúng, không tính tìm kiếm cái lạ, săn thú đều là chút gà vịt thỏ dê bò bình thường linh tinh.

Vắt chân lật thịt nướng trên giá nướng, thấy trong bụi cỏ bên kia con báo còn đang nhìn bên này, Tần Minh Hoàng cắt một miếng thịt ném sang mời tiểu huynh đệ ăn một bữa.

Đối diện với thịt từ trên trời rơi xuống, con báo chần chờ ngậm lấy, sau đó liền quay đầu chạy.

Bộ dáng lúng túng này làm Tần Minh Hoàng nhớ tới chó con Hương Hương từng nuôi trước kia, bộ dáng này còn rất giống, đáng tiếc............ Đáng tiếc Hương Hương hiện tại được nuôi ở trong nhà Tần Phi Mạc, cũng không biết nuôi thế nào, hoàn toàn biến thành một con chó lười thích ăn ngon, béo đến Tần Phi Mạc cũng nhìn không được, ra lệnh cưỡng chế cho nó giảm béo. Trưởng thành thật là làm người ta thổn thức.

Sắc trời tối xuống, cánh đồng bát ngát gió lớn, cỏ dại rêu rao, đèn lấy từ trong nhà xe treo ở trên nhánh cây ầm ầm ầm ầm lay động. Tần Minh Hoàng ăn no nằm ở bàn đu dây nối mềm mại, ôm một vài đồ uống cuối cùng trong tủ lạnh trên xe, đôi mắt nhìn Không Hải chiếm một nửa bầu trời, đường ranh giới chỉ một hai ngày là không còn.

Cô lắc chân lay động bàn đu dây, Kỷ Luân ngồi ở trên gốc cây bên chân cô, vươn một cái chi giúp cô nhẹ nhàng lay động bàn đu dây, hai tay thong thả ung dung mà lắp ráp cái máy quay đĩa một lần nữa.

"Nhìn dáng vẻ là sửa được rồi."

Hắn thử trong chốc lát, âm nhạc du dương liền truyền ra từ cái loa hình hoa, ở trên cánh đồng bát ngát truyền đi ra ngoài rất xa rất xa, nghe có chút sai lệch.

Tần Minh Hoàng vỗ tay bạch bạch: "Sinh động! Nghe đặc biệt có bầu không khí phim kinh dị."

Kỷ Luân để nó phát trong chốc lát, tắt đi, quyết đoán dọn đến lều làm cái bàn để đồ đạc.

Ban đêm hai người ngủ ở trong lều, Tần Minh Hoàng nằm ở trên "Giường nước" ấm áp mềm như bông, híp mắt, câu được câu không mà nói chuyện cùng Kỷ Luân.

"Năm nay cũng sắp đến lúc đi đến Không Hải."

"Ừ, mai kia khả năng trời có mưa." Kỷ Luân theo thói quen dùng các chi bao vây cô lại, cái mũi dán ở trên trán cô ngủ.

"Năm nay mấy đứa không biết thế nào." Tần Minh Hoàng nói chính là sứa con ở Không Hải.

Bọn chúng còn chưa thành niên, cũng không thích hợp sinh hoạt thời gian dài ở trên mặt đất, Không Hải mới là nơi chốn cho bọn chúng. Chủng tộc Kỷ Luân thói quen là quản sinh mặc kệ dưỡng, so sánh ra Kỷ Luân đã là người cha tốt, mang theo các con thật lâu mới tách ra.

Mỗi năm, hai người trên mặt đất truy đuổi Không Hải, trở lại Không Hải sinh hoạt đều sẽ trước tiên tìm đám sứa con tứ tán, mọi người ở bên nhau chơi một trận mới tách ra.

Chờ đến khi Không Hải chuyển dời đến phía trên khu 6, cô còn đi thăm Tần Phi Mạc, ở chỗ hắn một thời gian, miễn cho hoàn toàn tách rời xã hội nhân loại.

Không Hải giống như là chuyến xe một năm một lần, cô đáp cái xe tiện lợi, chờ Không Hải đi rồi cô lại đáp cái xe tiện lợi đi, một năm bốn mùa đều đang lữ hành, trên trời dưới đất ở luân phiên, bạn bè thân thích một năm gặp một lần, thời gian còn lại đều tự do giống như gió.

"Bên ngoài gió thật lớn." Tần Minh Hoàng nửa ngủ nửa tỉnh, mơ mơ màng màng nói chuyện.

"Ừ, gió thật lớn."

"Sẽ không thổi mất lều của chúng ta đi chứ?"

"Sẽ không, thân ái ngủ đi, em đã mệt mỏi." Hôm nay cô đi xe thật, đã sớm mệt mỏi.

Ngủ đến nửa đêm, bị miệng quạ đen truyền thuyết của Tần Minh Hoàng, lều thật sự bị thổi bay, bạch tuộc lớn vươn cái chi túm lều về, hơn nửa đêm cẩn trọng gia cố lại. Tần Minh Hoàng cái gì cũng không phát hiện, ngày hôm sau buổi sáng thấy cả một cây cổ thụ khô như vậy còn bị thổi bay, mà lều của mình còn đồ sộ bất động, không khỏi khoe khoang lên.

Đúng vậy, lều này là Tần Minh Hoàng dựng, không phải Kỷ Luân.

Năm nay cuối cùng Không Hải rời phạm vi khu không người có một trận mưa to, Kỷ Luân ôm Tần Minh Hoàng theo nước mưa về Không Hải. Hắn làm sào huyệt, cũng chính là cái bong bóng trong suốt, có thể lọc không khí trong nước biển.

Tần Minh Hoàng đã quen cái tàu ngầm bong bóng bạch tuộc này, đôi tay gác ở sau đầu, dựa vào một cái ba lô to ngửa đầu nhìn sinh vật Không Hải bơi lội.

Bạch tuộc lớn biến thành màu đỏ ở trong nước biển có vẻ phá lệ tươi đẹp, hơn nữa dữ tợn, bình thường kẻ săn mồi xa xa thấy hắn sẽ tránh đi, chỉ có một ít cá nhỏ và sinh vật nhỏ vô hại ở chung quanh.

Có khi hắn cũng sẽ biến thành màu lam hoặc trong suốt, trong biển ngẫu nhiên sẽ có nguy hiểm, lúc này hắn sẽ đem cô và toàn bộ bong bóng đều giấu vào trong thân thể. Bất quá loại thời điểm này rất ít, đại bộ phận thời gian hắn ở Không Hải đều thực tự tại.

Hắn đang đẩy bong bóng đồng thời tản mát ra một loại khí vị, có thể truyền đến rất xa, đây là tín hiệu cho đám sứa con, bọn chúng nhận được tín hiệu này sẽ biết, năm nay ba mẹ đã trở lại, sẽ chạy tới đoàn tụ.

Trong bảy ngày, tất cả sứa con đều tới đủ, con sứa con ở xa nhất lúc chạy tới còn không quên mang đồ ăn ngon làm lễ vật.

Có lẽ, hiện tại không nên gọi bọn nó là sứa con. Bọn chúng đang chuyển biến theo bộ dáng của cha chúng nó, đầu vẫn là cái dù nở hoa, giống như sứa, các chi như những sợi mỏng lại biến thành chi giống bạch tuộc, thân hình cũng lớn hơn rất nhiều, ngày thường đại bộ phận thời gian là màu u lam nửa trong suốt, vây quanh bên bong bóng sẽ biến thành hồng nhạt giống như trước, cho thấy bọn nó đang vui vẻ.

Lúc bọn chúng bơi về phía trước, nhìn xa giống đàn sứa, sứa con chơi đùa bên bong bóng, thường xuyên đưa tới mảng lớn cái loại điểm sáng như ngân hà.

Đại gia đình hài hòa chưa bao giờ thấy, hấp dẫn một ít cùng tộc của Kỷ Luân, bạch tuộc lớn xa lạ tỏ vẻ tò mò với một nhà kỳ quái này, bơi theo các cô một lúc, sau đó lại bị cái khác hấp dẫn, không từ mà biệt.

Tộc đàn bọn họ quan hệ thật đúng là kỳ diệu.

Tần Minh Hoàng trên mặt đất gặp vô số cảnh đẹp mộng ảo, ở Không Hải cũng gặp vô số cảnh tượng tươi đẹp, nhưng Kỷ Luân luôn có biện pháp đưa cô đi phát hiện đồ vật mới.

Năm nay, lưu luyến tách ra cùng đám sứa con rồi, Kỷ Luân đẩy bong bóng chứa cô tìm được một con cá lớn, Không Hải không nhiều cá lớn, rất khó tìm được tung tích chúng nó, năm nay cũng là vừa khéo.

Kỷ Luân đẩy cô, cố định bong bóng ở trên cá lớn, mang theo cô đi theo cá lớn cùng bơi tới mặt biển.

Mặt biển Không Hải, càng ở trên trời cao mấy ngàn mét, cô có thể gần gũi thấy dương quang xán lạn, mãnh liệt -- cảnh sắc đó thật sự làm người ta không cách nào hình dung.

Giữa thiên địa một mảnh huy hoàng trống trải, mặt biển Không Hải vẩy đầy kim sắc, bắn lên bọt nước cũng biến thành kim sắc.

*

Không Hải di động đến khu 6, ban đêm có mưa, Kỷ Luân mang theo Tần Minh Hoàng theo nước mưa rơi xuống mặt đất, còn mang theo tràn đầy đặc sản Không Hải.

Bên này một vùng đều là Tần Phi Mạc mua, chuyên môn cho các cô dùng để tiếp đất.

Nửa đêm 12 giờ, hai người Tần Minh Hoàng tắm rồi thay đổi quần áo ngồi ở trong phòng ăn cái gì, Tần Phi Mạc ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu.

Tần Minh Hoàng liếc hắn một cái liền nói: "Anh trai, hơn nửa đêm không cần phải riêng thay áo ngủ, mặc tây trang tới đón khách đâu."

Vô cùng để ý hình tượng bản thân, Tần Phi Mạc không để ý tới cô, "Năm nay cũng không mang bọn nó tới?"

Tần Minh Hoàng biết hắn chỉ đám sứa con, "Không đâu."

Tần Phi Mạc: "Là thế này, qua hai năm cũng nên suy xét để bọn nhỏ tiếp thu giáo dục, anh sẽ tìm gia sư kín miệng tới dạy, người Tần gia chúng ta không thể không đi học."

Tần Minh Hoàng: "..." rõ ràng đã không phải người vì sao còn muốn học tập tiếp thu giáo dục, cũng quá thảm.

Người anh này cái gì cũng tốt, chỉ mạch não ngẫu nhiên làm người ta không còn lại gì để nói.

Tần Minh Hoàng ha ha: "Lần sau nhất định, lần sau nhất định."

Hài hòa nói chuyện xong, Tần Phi Mạc nói chính sự với Kỷ Luân, "Năm nay cũng nhờ cậu."

Kỷ Luân: "Được."

Làm "Aegaeon" mà lãnh đạo khu 6 đều biết rõ ràng, Kỷ Luân sở dĩ có thể hàng năm sống yên ổn tại đây, chính là bởi vì hắn xem như nhân viên đặc biệt, phụ trách cảm ứng khu này có Aegaeon ẩn nấp hay không. Hiện tại còn chưa có thủ đoạn đặc biệt hữu hiệu từ trong đám người phân biệt ra Aegaeon, chỉ có thể dựa vào cảm ứng của cùng tộc.

Hai năm trước khu 5 lại xuất hiện Aegaeon, khiến cho hỗn loạn rất lớn.

Chặn không bằng quen, khu 6 luôn có ý niệm là chung sống hoà bình, Kỷ Luân liền trở thành trung gian ràng buộc này.

Công tác nhẹ nhàng để sau lại nhắc, trở về xã hội nhân loại ngày đầu tiên nhất định là ngâm mình ở phố ăn vặt cả ngày. Kỷ Luân theo Tần Minh Hoàng, hai người giống như tất cả người thường trên đường, hưởng thụ đồ ăn và cuộc sống bình phàm đủ loại màu sắc hình dạng.

Tuy rằng Không Hải bao phủ bầu trời, nhưng vẫn là một ngày xán lạn.

(Chuyện xưa thứ năm xong ♥♥♥)

(Tự bổ não nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro