V-C31-C32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31 Giam Giữ

Tần Minh Hoàng bị giam tạm thời ở trong một căn cứ quân sự vùng ngoại thành khu 102, thiết bị bịt kín giam giữ Kỷ Luân cũng được vận chuyển đến đây, nhưng hai bên cách nhau hơn nửa căn cứ, không có cách nào gặp mặt.

Kỷ Luân đã bị nhận định là vật nguy hiểm cấp bậc tối cao, bị trông giữ chặt chẽ, căn phòng an trí hắn là hai tầng bịt kín, còn trang bị điện cường độ cao, có một đội quân canh giữ ngoài cửa, theo dõi 24 giờ không góc chết với hắn. Tất cả mọi người chỉ có thể cách một lớp kính gặp hắn, hơn nữa bên cạnh không ít hơn hai người cùng đi – đây là để tránh cho hắn chạy khỏi chỗ giam giữ, cắn nuốt người, biến thành bộ dáng đó chạy đi.

Kỷ Luân bị theo dõi nghiêm mật như vậy, lặng lẽ đứng ở trong lồng giam, biểu tình lo lắng, nhìn qua giống như là mỹ nam tử u buồn vô hại. Những ai chưa thấy nguyên hình hắn, nhìn trận thế này, lại nhìn bộ dáng hắn mê hoặc mười phần như vậy, đều không tự chủ được cảm thấy thái độ như lâm đại địch này thật quá mức.

"Đây là Aegaeon các người từng nói đó a? Nhìn quá yếu đi, đừng nói hoả tiễn, cho một phát súng nói không chừng đã chết thẳng cẳng." một quân nhân mới tới đứng ở trước cửa sổ quan sát Kỷ Luân trong chốc lát, ngữ khí khinh thường đáp.

Patrick trông coi ở chỗ này không giải thích nhiều, trực tiếp cho người để hắn ta xem một đoạn video, đoạn đó là Kỷ Luân biến hóa thành quái vật, đối kháng hỏa lực nghiền áp. Tận mắt nhìn thấy video như vậy, quân nhân kia sắc mặt chậm rãi cứng đờ, nuốt nước miếng, cũng không dám nói linh tinh nữa.

Patrick: "Nếu không phải chính hắn thúc thủ chịu trói, khả năng chúng ta cũng không bắt được."

Đồng thời, Tần Minh Hoàng bị giam giữ ở bên kia cũng đang xem đoạn video này.

Kiểm tra xác nhận cô là nhân loại rồi, trông coi cô liền lơi lỏng hơn rất nhiều, có chuyên gia phụ trách tới dò hỏi cô về Kỷ Luân.

Xem xét phản ứng lúc trước của cô, tất cả mọi người có khuynh hướng cô không biết rõ ràng thân phận phi nhân loại của Kỷ Luân – rốt cuộc một cô gái bình thường làm sao tiếp thu được việc sống cùng quái vật khủng bố này, ngay cả rất nhiều gã đàn ông nhìn thấy còn sợ hãi.

Vừa mới bắt đầu nhìn đoạn video kia, Tần Minh Hoàng liền lộ ra biểu tình thống khổ khó có thể tin nổi, bởi vì không tiếp thu được chân tướng mới yêu cầu đi vào trong WC bình tĩnh một chút, nhân viên công tác phụ trách nói chuyện với cô thương hại mà đồng ý.

WC trong căn cứ rất đơn giản, một chút vật phẩm nguy hiểm cũng không có, đương nhiên cũng không có gương.

Bên ngoài trải rộng máy theo dõi, chỉ trong WC không có, nhưng Tần Minh Hoàng tiến vào WC vẫn kiểm tra một lần mới yên tâm.

Sở dĩ muốn đi WC một chuyến, đương nhiên không phải bởi vì chịu không nổi đoạn video giống như phim khoa học viễn tưởng, hình ảnh bạch tuộc ngoại tinh dị hình đại chiến nhân loại. Cô chủ yếu là nhớ thương đám sứa con dán ở trên đùi mình, dọc đường đi bọn chúng cũng chưa từng chạm vào nước, hẳn đã thiếu nước, phải mang chúng nó vào trong WC bổ sung.

Lúc vừa tới căn cứ làm kiểm tra thân thể, đám sứa con thực thông minh biết che giấu chính mình, bọn chúng nho nhỏ, lại học được ẩn hình, khi thì dán ở trên cánh tay cô, khi thì chuyển dời ra phía sau lưng, không gây ra bất kì chú ý nào.

Mở vòi nước ào ào xả nước, để bọn nó ngâm ở trong bồn chốc lát, Tần Minh Hoàng nhỏ giọng dặn dò: "Cẩn thận ẩn nấp, dù ẩn hình cũng không thể rời khỏi mẹ, biết không?"

Đám sứa con bép bép hút nước, biến thành màu vàng ấm hiện ra, dán ở trên mũi cô.

Tần Minh Hoàng sờ sờ những thân thể nhỏ ấm áp, "Không việc gì, đây chỉ là một chút ngoài ý muốn, không cần lo lắng, cẩn thận nấp ở trên người mẹ.".

*

"Thịch thịch thịch." Kỷ Luân bị nhốt kín gõ gõ lớp kính chống đạn cường độ cao.

"Giáo sư Patrick, ông nhìn xem, hắn có ý tứ gì?"

Patrick mở ra đối thoại, nghe thấy Kỷ Luân nói: "Các người cũng mang vợ tôi tới nơi này rồi? Giữa trưa cô ấy còn chưa ăn gì, hiện giờ hẳn là đói bụng, xin cho cô ấy một miếng bánh kem."

Patrick cảm thấy mình bị ảo giác.

"Gì cơ? hắn bảo chúng ta mua bánh kem cho vợ hắn? Tôi không nghe lầm đi!" Quân nhân bên cạnh biểu tình mê hoặc.

Kỷ Luân rất có trật tự mà tiếp tục nói: "Vợ của tôi thực yếu ớt, các người cần phải ôn nhu mà đối đãi với cô ấy, không được dọa cô ấy."

Patrick: "...... Nghe ra xác thật anh rất yêu vợ anh, nhưng theo ta được biết cô ấy không giống anh, là nhân loại, anh không có khả năng yêu một giống loài khác. Cho nên nếu ta không đoán sai, anh và cô ấy ở bên nhau chỉ là muốn mượn cô ấy sinh sản đời sau cho anh, kỳ thật anh coi cô ấy trở thành công cụ, đúng không?"

Kỷ Luân suy tư một lát, bỗng nhiên cười một chút, "Đúng vậy, tôi muốn lợi dụng cô ấy sinh sản, nhưng đáng tiếc còn chưa thành công đã bị các người phát hiện."

Quân nhân đứng nghe bên cạnh tấm tắc cảm thán, "Không phải chứ, thứ này thật đúng là có thể làm phụ nữ nhân loại mang thai a, vậy sinh ra có thể là cái thể loại gì?"

"Sinh vật dị hình thôi, cái loại lớn lên đặc biệt đáng sợ, giống như trong phim." một quân nhân khác vây xem nói đùa.

Kỷ Luân lẳng lặng nhìn bọn họ có biểu tình hoặc nghiêm túc hoặc chán ghét hoặc vui đùa, ngón tay chậm rì rì mà gõ cửa kính phía trước.

*

Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, trong WC Tần Minh Hoàng để đám sứa con trở lại trên người mình, điều chỉnh một chút biểu tình rồi đi ra ngoài.

Cô tiếp tục suy diễn sinh động một người bị hại hoàn mỹ, nhân viên phụ trách ghi chép và chuyên gia tâm lý đều cảm thấy sự tình thực rõ ràng, người phụ nữ đáng thương trước mặt này bị một sinh vật tà ác lừa gạt.

Trong phòng thêm hai người, bọn họ từ nơi giam giữ Kỷ Luân tới đây.

"Hắn yêu cầu quay một đoạn video về cô."

Cameras quay cô, Tần Minh Hoàng nhìn cameras, ngay sau đó nâng tay lên, giống như không muốn đối mặt, che khuất chính mình, bộ dáng yếu ớt kia, nhân viên công tác nhìn thấy đều không đành lòng mà cho cô thêm một lần nước trà.

Đến lúc tra hỏi kết thúc, từ chỗ đó được thả ra, đã là buổi tối. Trong căn cứ cung cấp một bữa ăn không có hương vị, sau đó cô gặp được giáo sư Khang Tập cha của thân thể này.

Người cha vẫn luôn bận rộn đó được đưa tới nơi này, chợt nghe tin dữ phát sinh trên người con gái mình, biểu tình trên mặt càng sầu khổ. Ông nhìn con, cũng không biết nên an ủi thế nào.

Kỳ thật, ngay từ đầu ông nghe nói con gái có thể là Aegaeon ngụy trang, trong lòng lộp bộp một chút. Con gái khác thường kỳ thật thực rõ ràng, cô ấy không có gì giống với trước đây, mất ký ức nghe hoàn toàn giống như là có lệ lấy cớ. Trong lòng ông, lý trí một mặt cảm thấy khả năng đây thật sự không phải con gái mình, mà là cái gì khác ngụy trang.

Nhưng một phương diện khác, ông không thể chấp nhận con gái đã chết, cho nên rối rắm hồi lâu, chờ đến có kết luận, con mình không bị thế thân, ông cảm thấy thả lỏng đồng thời lại vì lúc trước mình hoài nghi mà cảm thấy áy náy.

"Mẫn Mẫn, chờ đến khi chuyện này kết thúc, ba đón con về nhà ở, tuy rằng ba rất bận, nhưng về sau nhất định sẽ giành càng nhiều thời gian quan tâm con, để con mau chóng đi ra khỏi bóng ma này...... nhân sinh con còn rất dài."

Tần Minh Hoàng không hé răng, một bộ dáng đờ đẫn đã chịu kích thích lớn không thể hoàn hồn.

Giáo sư Khang Tập yêu cầu đưa cô trở về, lại bị cự tuyệt.

"Xin lỗi, cô ấy còn phải ở lại chỗ này phối hợp với chúng tôi một thời gian." Căn cứ bên kia thái độ cứng rắn. Tuy bản thân Tần Minh Hoàng vô tội, nhưng bọn họ muốn khống chế Kỷ Luân, muốn hắn nghe lời phối hợp, nắm giữ người duy nhất hắn để ý trong tay là rất cần thiết.

Giáo sư Khang Tập phẫn nộ tranh luận cùng bọn họ: "Các người đây là cầm tù phi pháp! Con gái tôi không phạm sai lầm, các người không thể khống chế tự do thân thể của nó!"

Bất luận ông ấy kháng nghị tranh chấp như thế nào, người trong căn cứ chính là một thái độ này, tùy ông nói thế nào, thả người là không có khả năng.

Chính Tần Minh Hoàng lại không muốn cứ như vậy rời đi. Kỷ Luân còn ở nơi này, cô phải nghĩ biện pháp tới gần địa điểm giam giữ hắn, lại nghĩ biện pháp cứu hắn ra, còn mang theo hắn chạy trốn......Nghe ra khó khăn có vẻ lớn.

Cô dù có lợi hại, một mình có thể làm gì cũng quá khó.

Mới vừa nghĩ như vậy, buổi sáng ngày hôm sau, cô liền ngoài ý muốn được thả ra khỏi căn cứ. Cô còn kỳ quái có phải miệng pháo của giáo sư Khang Tập đả động người phụ trách căn cứ hay không, liền nhìn thấy người tới đón cô, thế nhưng là Tần Phi Mạc.

Tần ca! Anh quả thật là anh ruột của em a!

Tần Phi Mạc tối hôm qua nghe nói việc này, suốt đêm đi tới, không biết làm cái gì đã đón cô ra ngoài.

"Tuy rằng chúng tôi đồng ý để cô Tần rời khỏi căn cứ, nhưng cô ấy vẫn bị quản chế tạm thời, người của chúng tôi mỗi ngày đều sẽ tới nhà xác nhận an toàn của cô ấy, còn bảo đảm thân thể của cô ấy không xuất hiện trạng thái dị thường."

Tần Minh Hoàng biết đây là vì sao, ngày hôm qua bọn họ hỏi cô không ít về chuyện có phát sinh quan hệ thân mật cùng Kỷ Luân hay không, tổng cộng đã xảy ra bao nhiêu lần, có tạo thành thụ thai hay không ...... vân vân, lặp đi lặp lại. Phỏng chừng là lo lắng thân thể của cô sẽ bởi vậy sinh ra dị biến.

Bọn họ lúc trước muốn giữ cô ở căn cứ, cũng chuẩn bị coi cô làm đối tượng nghiên cứu thực nghiệm.

Thật vất vả rời khỏi căn cứ, cùng rời khỏi giáo sư Khang Tập biểu đạt nghi hoặc với thân phận của Tần Phi Mạc chưa từng gặp gỡ.

Tần Phi Mạc nói với ông ấy, hắn là thân thích nhà mẹ Tần Mẫn, giáo sư Khang Tập lúc này mới đánh mất nghi hoặc. Ông ấy và vợ trước là một quyển sổ nợ rối mù, bên phía bà ấy có thân thích gì, ông ấy không rõ ràng lắm.

Bởi vì thân phận thân thích này, Tần Minh Hoàng làm lơ sắc mặt bực bội của giáo sư Khang Tập, thuận lý thành chương mà ở trong căn nhà Tần Phi Mạc tạm thời an bài.

Nhìn bóng dáng giáo sư Khang Tập hiu quạnh lúc gần đi, nội tâm của Tần Minh Hoàng nói, chú à, tôi đây chính là vì tốt cho chú. Cô khẳng định sẽ không ở đây lâu, vạn nhất lúc cô ở chỗ ông ấy chạy đi, giáo sư này sợ còn phải gánh trách nhiệm, đổi là Tần Phi Mạc, cô liền cảm thấy tự tại hơn nhiều, rốt cuộc đây mới là thân nhân chân chính của cô.

"Anh trai, vạn nhất em chạy mất, liên luỵ anh, anh phải nhiều đảm đương." Tần Minh Hoàng ăn một bữa no nê điền đầy bụng rồi, lau lau miệng nói.

Tần Phi Mạc hừ cười một tiếng, đẩy đẩy mắt kính, "Làm gì cũng đều che cho em."

Hắn đi vào thế giới này, cũng không phải uổng công. Nói mình là phú nhị đại phổ phổ thông bình thường đều là khiêm tốn, hắn có lực lượng bao lớn, trong khoảng thời gian ngắn hắn đưa được Tần Minh Hoàng ra là có thể thấy được một chút.

"Yên tâm, anh hiểu ý em. Tuy anh không có biện pháp làm cho bọn họ giao Kỷ Luân ra, nhưng an bài cơ hội cho hai người chạy trốn thì vẫn có biện pháp."

Tần Phi Mạc xác thật lợi hại, hành động dời đi bí ẩn như vậy đều bị hắn nghe thấy.

"Bọn họ chuẩn bị một ngày sau chuyển dời Kỷ Luân đến khu số 5, đến viện nghiên cứu đặc thù của bọn họ làm thực nghiệm bí mật. Khu 5 và khu 6 của anh quan hệ vẫn luôn không tốt, bọn họ thích làm loại chuyên bên ngoài cấm người khác làm, chính mình lại ngầm lặng lẽ làm." Tần Phi Mạc nghĩ nghĩ, "anh sẽ an bài người trà trộn vào đội ngũ vận chuyển, đến lúc đó bọn họ hẳn là đi đường không, dùng máy bay vận tải......"

"Không cần an bài người khác, em đi là được." Tần Minh Hoàng nói.

Tần Minh Hoàng rời khỏi căn cứ rồi, Kỷ Luân không ngửi được khí vị của cô, nhưng hắn vẫn cứ đứng phía trước cửa sổ, nhìn một đoạn video về Tần Minh Hoàng phát ở bên ngoài.

Hắn vẫn luôn biểu hiện thật sự phối hợp, giáo sư Patrick nhận được thông báo dời đi, cảm thấy tình huống vẫn rất lạc quan. Nếu Kỷ Luân không muốn phối hợp, khó khăn sẽ gia tăng rất nhiều. Ông ta không cảm thấy hắn biểu hiện vô hại mà khờ dại cho rằng hắn thật sự không nguy hiểm.

Đợt thứ hai đến một lãnh đạo bác bỏ giáo sư Patrick kiến nghị vận chuyển ôn hòa, nói thẳng: "Vì bảo đảm an toàn trên đường, không thể bị con Aegaeon biểu hiện ôn thuần giả dối này mê hoặc, chúng ta phải làm cho nó mất đi năng lực hành động trước, miễn cho nửa đường xảy ra sự cố!"

Patrick cũng không tán đồng thái độ thô bạo đó, nhưng mà cháu trai của lãnh đạo này chính là người lúc trước ở viện nghiên cứu làm thực nghiệm điện giật bị Aegaeon cắn nuốt, ông ta cực kì thù hận Aegaeon, làm ra quyết định như vậy một chút cũng không ngoài ý muốn.

Huống chi, tuy rằng thô bạo chút, nhưng xác thật cũng vì tránh cho ngoài ý muốn, giáo sư Patrick cuối cùng vẫn đồng ý.

Trước khi dọn Kỷ Luân lên máy bay vận tải, bọn họ tiến hành giật điện hắn, chuẩn bị làm hắn lâm vào tê mỏi.

Chuyện này do lãnh đạo kia phụ trách, nhưng bởi vì ông ta thù hận và giận chó đánh mèo, tự mình tăng cao cường độ điện giật, nếu không phải Patrick phát hiện, kịp thời ngăn lại, Kỷ Luân Cơ hồ đã bị giật chết.

"Ông tự hành động như vậy tôi nhất định sẽ báo cáo lên, ông chờ bị xử phạt đi!" Patrick phẫn nộ mà nhìn chằm chằm lãnh đạo kia.

Lãnh đọa cười lạnh một tiếng, "Vậy đến đây đi, tôi không sợ, tất cả quái vật này vốn dĩ đều đáng chết, các người những đồ điên luôn muốn nghiên cứu nghiên cứu, sẽ không có kết quả tốt gì!"

Hai người tan rã trong không vui.

Kỷ Luân vốn bị thương, hơi thở thoi thóp mà biến trở về nguyên hình, nằm gục trong rương bịt kín, hắn đã thật lâu không dính vào nước, cực nóng, khô hạn còn bị điện giật, mỗi loại đều trí mạng. Lúc bị chuyển lên máy bay vận tải, hắn vẫn không nhúc nhích, cơ hồ làm Patrick hoài nghi có phải hắn đã chết hay không.

Bốn chiếc máy bay quân dụng bảo vệ xung quanh máy bay vận tải này, bay đi khu 5.

Trên phi cơ trừ bốn binh lính trông coi rương kín cũng chỉ có hai người điều khiển.

Ngay từ đầu, đường đi thái bình, bỗng nhiên dị biển đột nhiên sinh ra. Người điều khiển dự phòng mang mặt nạ bảo hộ đột nhiên rút ra một cây súng quân dụng tiểu xảo. Súng gây mê, cự li gần liên tục bắn trúng hai binh lính phía trước, làm cho bọn họ trong vòng hai giây ngất đi.

Tần Phi Mạc tài trợ súng cường hiệu kiểu mới. Súng gây mê động tĩnh rất nhỏ, thanh âm rất nhỏ không khiến cho hai binh lính khác chú ý, nhưng thân thể binh lính ngồi ở trên chỗ ngồi trượt xuống làm ra động tĩnh.

Lúc này, cái rương kín vẫn luôn lặng lẽ bỗng nhiên phát ra tiếng kính vỡ vụn, động tĩnh cực lớn, lập tức hấp dẫn hai binh lính phía sau chú ý, thành công che giấu động tỉnh hai người phía trước ngã xuống.

Tần Minh Hoàng cầm súng mang mặt nạ bảo hộ hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cười ở dưới mặt nạ bảo hộ. Tuy rằng chưa nói gì nhưng Ngư ca phối hợp thật tốt.

Lần thứ hai cô giơ súng, thuận lợi đánh trúng hai binh lính khác. Trước sau không đến mười giây, bốn người đều ngã xuống, người điều khiển phía trước còn hồn nhiên không biết đằng sau đã xảy ra cái gì.

Tần Minh Hoàng nhanh chóng đi đến trước cái rương kín, rương này phong tỏa quá nghiêm mật, nhất thời mở không ra. Cô đành chọn dùng biện pháp bạo lực, dùng súng bắn.

"Thùng thùng." Tần Minh Hoàng gõ gõ cái rương, thấp giọng nói: "Tránh ra chút, em muốn bắn chỗ này."

Trong rương cũng đồng dạng vang lên hai tiếng thùng thùng đáp lại, Tần Minh Hoàng theo bản năng sau khi cười xong, lại thu liễm tươi cười. Nếu Kỷ Luân bên trong còn năng lực, nhất định sẽ biến thành hình người nói chuyện cùng cô, an ủi cô, nhưng hắn không có, vậy chỉ có thể cho thấy hiện tại trạng thái của hắn xác thật rất không tốt.

Ngắn ngủn một ngày, ở trong căn cứ hắn gặp cái gì?

Mở ra tầng bên ngoài, bên trong là tầng hai bịt kín, Tần Minh Hoàng ngạc nhiên phát hiện cái rương kín hai tầng có cái khe thật lớn, là va chạm bên trong sinh ra. Cô nắm nắm tay dùng khuỷu tay đập, làm vỡ cái khe, duỗi tay vào, sờ được một thứ trơn trượt đen nhánh.

Một cái chi héo rút dò ra, dịu ngoan mà đáp ở trên tay cô, từ cái chi nhon nhọn bắt đầu, trong đen nhánh chậm rãi xuất hiện một tia màu đỏ tươi đẹp.

Tần Minh Hoàng hít sâu một hơi, nắm lấy cái chi đó, "Đừng sợ, em đưa anh trở về Không Hải."

32 Về Nhà

Tần Minh Hoàng biết lái phi cơ, nói đúng ra, trên cơ bản cái gì cô cũng biết lái, cái gọi là nhất thông bách thông, cho cô một chiếc máy kéo, quen thuộc mười phút cũng có thể thông thuận mà lên đường.

Cô vô cùng tự tin, nhưng không sơ ý, trước khi tới, dưới sự hỗ trợ của Tần Phi Mạc cô đã quen thuộc loại máy bay vận tải kích cỡ này, giờ phút này, ngựa quen đường cũ kéo người điều khiển té xỉu ở trên ghế điều khiển sang một bên, chính mình ngồi vào vị trí.

"Được rồi, cuộc chiến truy đuổi không trung bắt đầu rồi." Cô xoa xoa tay.

Máy bay vận tải vốn đang bay vững vàng bỗng nhiên trầm xuống thoát khỏi đội ngũ, hơn nữa đột nhiên gia tốc, bay theo một hướng khác.

Mấy phi cơ khác bảo vệ xung quanh máy bay vận tải vội vàng kết nối đến.

"Tút tút –– thiếu úy, yêu cầu quay về đơn vị! Lặp lại lần nữa, yêu cầu quay về đơn vị, nếu không chúng tôi sẽ tiến hành công kích!"

Tần Minh Hoàng vung tay cắt đứt, dùng thiết bị tín hiệu tùy thân mang theo chặn kênh này, nối tiếp một kênh khác.

Tai nghe truyền đến thanh âm của Tần Phi Mạc: "Tình huống thế nào?"

Tần Minh Hoàng nhìn về phía trước, "Hết thảy thuận lợi, hiện tiến vào trong khu 97."

"Thực tốt, bây giờ bắt đầu bay về khu 96, khu 96 sẽ có người giúp kéo dài."

"Đã rõ."

Tiếng gầm rú thật lớn từ phía sau truyền đến, mấy phi cơ đuổi theo phát động công kích, ý đồ chặn cô đầu hàng, Tần Minh Hoàng cũng không thèm nháy mắt, khống chế máy bay vận tải né tránh trái phải, làm những động tác kĩ thuật cao, tránh truy kích đến từ phía sau.

Máy bay vận tải cồng kềnh được cô lái linh hoạt dị thường, giống máy bay chiến đấu.

Cô cần phải hết sức chuyên chú, chỉ có thể liếc mắt một cái liếc nhìn khe hở phía sau.

Kỷ Luân từ cái rương kín đi ra, áp xuống thân thể bành trướng, chen đầy cabin, nhưng các chi của hắn và thân thể đều bẹp bẹp, cực kì thiếu hơi nước.

Đám sứa con nhảy nhót trước mặt ba ba khổng lồ, bép bép bép không ngừng, một con sứa con ghé vào miệng vết thương của hắn, muốn xoa dịu khép lại vết nứt đó, sứa con khác cũng đi theo ghé vào miệng vết thương, nhưng so với vết nứt thật lớn, thân thể bọn nó thật sự quá nhỏ.

Muốn khôi phục một chút, Kỷ Luân nhất định phải có đồ ăn. Chi của hắn chần chờ mà bao trùm trên bốn binh lính ở cabin, lắc lư không chừng, cuối cùng vẫn chậm rãi thu về. Nhân loại khó ăn lại không có dinh dưỡng, ăn thứ này cũng chính là có chút ít còn hơn không.

Bất quá, Kỷ Luân nhớ rõ, giống cái mình từng nói một câu. Cô nói: "Càng có năng lực giết người càng không thể tùy ý giết người. Nên khắc chế bởi vì có lực lượng mà sinh ra ngạo mạn và coi khinh sinh mệnh."

Nếu cô không giết mấy người này, vậy hắn cũng không thể, nếu không cô không vui thì sao.

Hắn không nghĩ tới giống cái yếu ớt của mình đột nhiên lại xuất hiện, hắn chuẩn bị yếu thế trước, sau đó tìm cơ hội thoát khỏi nơi này, lại đi đón giống cái cùng rời đi, hiện giờ..... cô thật sự quá yêu hắn, nếu như vậy, khó chịu trên thân thể cũng có thể không thèm để ý.

Kỷ Luân đáp thân hình ở trên mấy cái chi, phun một hơi với đám sứa con bận rộn, ngửi hương vị Tần Minh Hoàng trong không khí, an tĩnh đợi.

Máy bay vận tải rốt cuộc không so được với những máy bay chuyên chở vũ khí loại nhỏ, thân máy tổn hại quá mức, Tần Minh Hoàng cần tiêu phí càng nhiều tinh lực mới bảo đảm phi hành.

Thật vất vả tiến vào trong cảnh nội khu 96, dựa theo Tần Phi Mạc chỉ thị trong tai nghe, đột nhiên cô toàn lực gia tốc, tạm thời ném lại mấy cái phi cơ phía sau đuổi theo không bỏ. Lúc này, trong căn cứ nào đó của khu 96, bay lên mấy chiến cơ, chặn phi cơ truy kích.

"Các người là khu nào, không chào hỏi tự đã tiên tiến vào khu 96, chúng tôi yêu cầu các người lập tức dừng lại tiến hành kiểm tra!"

Trong phi cơ truy kích, người phụ trách vận chuyển mắng to một tiếng thô tục, những người này rõ ràng chính là cố ý tới cản bọn họ! Cái máy bay phía trước sao không ngăn cản, mắt mù sao!

Phía sau đã không có phi cơ truy kích, máy bay vận tải tổn hại bay qua vùng ngoại thành khu 96. Rất xa, Tần Minh Hoàng thấy trên mặt đất một mảnh hồ màu lam, bên hồ có cắm một lá cờ đỏ.

Đó là tín hiệu Tần Phi Mạc cho cô, Tần Minh Hoàng khống chế phi cơ đáp xuống bên hồ, đáng tiếc máy bay vận tải này tổn hại quá mức, rớt xuống thì trực tiếp vọt vào trong hồ.

Bên hồ có đoàn xe chờ đợi, Tần Phi Mạc nâng tay, cho người đi vào hồ vớt người.

Tần Minh Hoàng tự mình từ trong hồ bò lên, kéo xuống kính bảo vệ mắt trên mặt và chụp đầu. Tần Phi Mạc đi tới đưa cho cô một cái chăn nhỏ, "Lau lau."

Tần Minh Hoàng nói cảm ơn, vừa lau vừa quay đầu lại nhìn trong hồ. Kỷ Luân ngâm ở trong hồ, giống như tảo tía khô cằn được ngâm nở, làm đám người Tần Phi Mạc mang đến cũng không dám vào trong hồ vớt.

Mấy người kéo người chết ngất từ máy bay vận tải ra, Tần Phi Mạc nhướng mày, "Không chết?"

Tần Minh Hoàng thở dài một hơi: "Không cần giết."

Tần Phi Mạc cười lắc lắc đầu, cũng không biết là có ý tứ gì, sai người nhét mấy người kia vào trong xe, "Vậy giao cho anh xử lý, máy bay anh đã chuẩn bị tốt cho em."

Bên hồ còn đậu một cái máy bay Tần Phi Mạc đã chuẩn bị, chiếc máy bay vận tải kia có mang định vị, cho nên cần đổi sang chiếc khác.

"Các em tốt nhất cất cánh trong vòng mười phút, người truy kích sẽ tới thực nhanh." Tần Phi Mạc nhìn đồng hồ, "Không Hải vừa đến rồi, đã di động trên khu 105, chỉ cần các em tới nơi đó hẳn là không có vấn đề gì lớn."

"Rời khu 96 xong, tận lực đi khu 101 và 102, hai khu này đều quan hệ không tồi với khu 6, sẽ giúp em ngăn trở một chút phi cơ truy kích, khu 103 là khu trung lập, chào hỏi xong bọn họ sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, khu 104 tương đối nguy hiểm, nhưng em muốn tới khu 105 nhanh nhất thì nhất định phải xuyên qua khu 104 ...... anh tin tưởng em có thể."

Tần Minh Hoàng ngồi xổm bên hồ, vuốt các chi chậm rãi đong đưa trong nước, ngẩng đầu cười cười, "Không thành vấn đề, anh bên này, khả năng gặp phải vấn đề là khá lớn đi?"

Tần Phi Mạc: "Em vừa đi, chứng cứ gì cũng đều không còn, anh hoàn toàn có thể thoát thân. Nhưng lộ trình tiếp theo anh không thể đưa em, chính em cẩn thận."

Hắn đối với người Tần gia đều bày ra một mặt ổn trọng có thể dựa vào, nhưng đối mặt với địch nhân, hẳn cũng có thể hung ác giảo hoạt.

Thời gian khẩn cấp, Kỷ Luân bị thương quá nặng, vẫn không thể biến trở về hình người, đành duy trì bộ dáng quái vật mấp máy bò vào cabin, Tần Minh Hoàng ngồi trên vị trí điều khiển, làm cái dấu với Tần Phi Mạc bên ngoài, "Em xuất phát."

Tần Phi Mạc: "Có thời gian, nhở trở về thăm."

Tần Minh Hoàng: "Vâng, mùng hai năm mới sẽ trở về thăm anh, anh trai, nhớ chuẩn bị bao lì xì tiền mừng tuổi."

Mười hai con sứa con dán ở trên cửa kính lắc lư các chi.

Tần Phi Mạc: "....."

Dưới ánh mặt trời phi cơ bày ra màu xám bay qua đỉnh đầu hắn, nhằm về phía trời xanh.

Bay trên không trung, trên mặt đất hết thảy đều biến thành sa bàn nho nhỏ, người biến thành một đám điểm đen, đường biến thành từng đường cong, chỉ có trời cao vạn dặm, mênh mông vô bờ.

"Ngư ca, anh lại kiên trì một chút."

Phòng điều khiển nhỏ hẹp, Kỷ Luân với vào một cái chi đáp ở trên chân cô, vòng quanh mắt cá chân cô một vòng.

Nhưng mà thời khắc ôn nhu thực nhanh kết thúc, lúc tầm mắt bị Không Hải phương xa cách trở, phi cơ tiến vào khu 103, cánh máy bay bị đánh trúng.

Trong kịch liệt xóc nảy, Tần Minh Hoàng nhanh chóng phản ứng lại, mạnh mẽ kéo phi cơ đang rơi xuống lên.

Cô nhìn, phát hiện trên mặt đất khu 103 bay ra mấy chiếc phi cơ, thế tới rào rạt.

Đã nói khu 103 là trung lập mà?

Trừ ngay từ đầu đột nhiên không kịp phòng ngừa, Tần Minh Hoàng thực nhanh ổn định tâm thái, ở trước bàn điều khiển hãm cần, chốt mở nút bay lên, tựa như trước kia cô thực thích chơi trò chơi phi cơ xạ kích.

Bởi vì truy kích ngoài ý liệu này, Tần Minh Hoàng không thể không lệch khỏi quỹ đạo Tần Phi Mạc quy hoạch cho cô. Nhưng khu 104 phía trước dù thế nào cũng không tránh khỏi, quả nhiên, vừa đến khu 104 liền xuất hiện mấy phi cơ khác. Tiền lang hậu hổ, vây truy chặn đường.

Tần Minh Hoàng dù có lợi hại, thân máy bay cũng thực nhanh bị vây công mà trở nên rách nát, cửa khoang đều bị bắn vỡ – những người này tựa hồ muốn tiến vào phi cơ chế phục cô, hoặc là để cô mạnh mẽ rớt xuống, ý nguyện đánh gục cô cũng không mãnh liệt.

"Oành!"

Mới nghĩ như vậy đã bị vả mặt, kính bên cạnh cô xuất hiện vết rạn mạng nhện, trên phi cơ lao đến gần có người bắn cô!

"Oành! Oành! Oành!" Liên tiếp ngắm bắn làm cửa kính nứt thành kính mờ.

Tần Minh Hoàng không rõ lắm bọn họ vì sao đột nhiên thay đổi phương thức và lực độ công kích, cô chỉ có thể tận lực từ trong giáp công tìm ra một đường sinh cơ.

Vừa khôi phục một chút, Kỷ Luân xao động ở cabin, Tần Minh Hoàng không thể không phân tâm trấn an hắn, "Không có việc gì...A!" Cô bỗng nhiên kêu lên một tiếng.

Trước cửa sổ đột nhiên vỡ ra, mảnh vỡ nhỏ xẹt qua cánh tay cô, cắt qua quần áo, còn có cuồng phong từ bên ngoài mãnh liệt thổi vào, Tần Minh Hoàng rốt cuộc một câu cũng nói không nên lời, chỉ điều khiển phi cơ toàn bộ bay chếch ra ngoài, đâm vào tầng mây.

Vừa chui vào lớp mây, hơi nước nồng đậm, Kỷ Luân trong cabin đột nhiên bạo nộ mà từ khoang cửa bị phá hư bò ra ngoài, hơn nửa thân thể đều ghé vào trên thân máy bay.

Các chi trở nên dữ tợn giương nanh múa vuốt, hấp thu hơi nước bên trong tầng mây, sau khi phi cơ lao ra tầng mây, hắn duỗi các chi, hất văng phi cơ tới gần nhất ra ngoài.

Chiếc máy bay đó đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đập ra ngoài, thẳng tắp rơi xuống.

Tần Minh Hoàng cắn răng, ổn định lại phi cơ. Kỷ Luân sức lực quá lớn, hắn an tĩnh đợi còn tốt, nhưng hiện giờ hắn vặn vẹo bò trên phi cơ, chỉ cần động thủ phi cơ sẽ dễ dàng rơi xuống.

Nhưng Tần Minh Hoàng hoàn toàn không ngăn cản được hành vi điên cuồng của hắn.

Cô cúi đầu nhìn trước ngực, nơi đó đang thấm ra từng dấu vết thâm sắc.

Cô bị bắn trúng, bởi vì cô bị công kích, ngửi được khí vị máu tươi của cô Kỷ Luân mới có thể sửa lại ôn thuần thuận theo phía trước, bạo nộ mà bò ra ngoài.

Các chi bạch tuộc khủng bố đen nhánh chiếm cứ ở trên phi cơ, làm toàn bộ người truy kích đều run lên. Đồ vật đen nhánh xấu xí đó thật sự đáng sợ! Tất cả phi cơ dám tới gần đều bị nó hất ra, bọn họ chỉ có thể kéo ra khoảng cách để công kích.

Đạn bắn vào trên người nó, rơi vào các chi, nó căng các chi là có thể bắn viên đạn từ trong vết máu bắn ra, đạn nổ bắn tới bị nó dùng các chi bao vây, phát ra tiếng nổ tung trầm đục, chỉ xé rách chi của nó, đến lớp sơn phi cơ cũng chưa cọ tới.

Bọn họ chỉ thấy con vật to lớn dùng thân thể cứng rắn đối kháng vũ khí cường hãn, chỉ có Tần Minh Hoàng thấy hắn vẩy ra chất lỏng màu lam bắn tung tóe trên cửa sổ vỡ —— hắn đang chặn lại toàn bộ khả năng công kích tới cô.

Tần Minh Hoàng nhìn lam huyết bắn đến tay, khẽ hút một hơi, mở ra giao diện khống chế vũ khí. Bởi vì vấn đề kích cỡ, trên phi cơ này trang bị không nhiều đạn dược.

Nhưng, cô phi hành tránh né không phải lợi hại nhất, mà là phi hành xạ kích.

Các phi cơ công kích một đợt lại một đợt bị đánh rớt, rốt cuộc phía sau cũng chỉ còn lại hai chiếc đi theo xa xa, còn Không Hải đã gần ở phía trước.

Tần Minh Hoàng đã sớm tầm mắt mơ hồ trong cuộc chiến truy đuổi xạ kích vừa rồi, chỉ có tay vẫn thực ổn. Trước ngực rất đau, nhưng ấm áp, tất cả sứa con đều ghé vào miệng vết thương của cô, ý đồ dùng thân thể lấp kín, một đám sứa con hồng nhạt, đều bị nhuộm thành màu đỏ.

Bạch tuộc lớn cả người là vết thương dữ tợn ghé vào trên phi cơ, hắn phát ra một tiếng kêu to với Không Hải bên trên.

Cảm giác trước mắt đột nhiên tối sầm, Tần Minh Hoàng trong chốc lát mới phản ứng lại, bọn họ đã tới phía dưới không Hải, không trung trên đầu không còn là ánh mặt trời xán lạn, mà là nước biển cuồn cuộn. Nhưng cô không thể tới gần Không Hải nữa, bởi vì Không Hải tự mang từ trường bài xích người từ ngoài đến.

Trước mắt từng đợt biển thành màu đen, toàn thân lạnh lẽo, chỉ có một chút ấm áp trước ngực, cảm giác đau đặc biệt rõ ràng. Tần Minh Hoàng miễn cưỡng giương giọng hỏi: "Ngư ca, từ khoảng cách này anh có thể tự mình trở về Không Hải sao?"

"Ong --" trong tiếng kêu to linh hoạt kỳ ảo xa xưa, Không Hải cuồn cuộn nổi sóng, một cái vây cá thật lớn từ trong nước biển nhô ra, Tần Minh Hoàng ở khoảng cách gần như thế, thấy rõ con cá thật lớn trong Không Hải kia.

Cô từng gặp cả lớn như vậy -- rơi xuống mặt đất.

Lúc con cá thật lớn đó vùng vẫy, nước biển chảy ngược, mưa to tầm tã.

Tần Minh Hoàng nhịn không được cười, "Nó đang hoan nghênh anh về nhà?"

Đột nhiên mưa to ập xuống, đối với hai chiếc phi cơ đang truy kích là tai nạn, nhưng đối với Kỷ Luân là mưa đúng lúc, hắn cuốn lấy phi cơ theo nước biển kéo lên trên.

Phát giác việc này, Tần Minh Hoàng không còn sức lực thuận thể buông cần điều khiển.

Sứa con kích động mà chui ra từ trong quần áo cô, dùng các chi tinh tế non nớt bắt lấy vai và quần áo cô, muốn kéo cô từ chỗ ngồi lên.

Dưới chân Tần Minh Hoàng tất cả đều là máu, cơ hồ chỗ ngồi cũng đều bị ướt sũng.

Thấy sứa con hự hự dùng sức kéo cô, Tần Minh Hoàng muốn cười, muốn mượn lực đứng lên, nhưng cô thật sự không động đậy nổi, ngửa đầu xuyên qua cửa kính vỡ nhìn về phía trên. Hơn nửa thân thể Kỷ Luân đã nhập vào Không Hải, hắn rũ từng cải chi xuống quấn lấy phi cơ lôi lên.

Cả chiếc phi cơ bị kéo vào Không Hải, trong nháy mắt tiến vào nước biển, tất cả thanh âm ồn ào đều biến mất. Tần Minh Hoàng cảm giác mình bay lên từ chỗ ngồi, nước biển cực kì ôn nhu bao vây lấy cô.

So với nước biển càng thêm ôn nhu chính là hai cái chi vết thương chồng chất, chúng cởi bỏ dây buộc trên chỗ ngồi, cuốn cô từ phi cơ ra ngoài.

Tần Minh Hoàng thấy trước ngực mình tản ra máu tươi, màu đỏ nhàn nhạt, giống sương khói tản ra trong nước. Đám sứa con đuổi theo sương khói màu đỏ đó, bổ nhào vào trước ngực cô lấp kín miệng vết thương.

Một cái chi mềm nhẹ thăm dò lại, sứa con vội vàng tránh ra, để cái chi lớn hơn chúng nó vài lần bao trùm lấy miệng vết thương.

Có cái gì sờ soạng ở miệng vết thương, cuối cùng lôi ra một viên đạn. Tần Minh Hoàng trong đau đớn thật lớn mà ngất đi.

*

Cô sẽ chết sao? Tần Minh Hoàng ở trong một mảnh bóng tối hư vô nghĩ.

Bên cạnh bỗng nhiên có thêm một người, có người sờ sờ tóc cô, thanh âm mang theo cười hỏi cô: "Em sống tốt không?"

Tần Minh Hoàng không nhìn thấy chị ấy, nhưng nhận ra thanh âm, là An tỷ, phu nhân của Thị Thần các cô.

"An tỷ? Em sống không tệ." Tần Minh Hoàng theo bản năng nói: "Chồng em ôn nhu hiền huệ, sinh cho em mười hai đứa bé ngoan ngoãn."

"A...... Mười hai đứa bé? Chồng em sinh? A...... Vậy à...... Nghe ra, cũng không tệ lắm?"

Tần Minh Hoàng bị ngữ khí chầm chậm mê hoặc của An tỷ làm cho buồn cười đến không chịu được, sống sờ sờ cười tỉnh lại. Mới vừa mở mắt ra, cô thấy trước ngực mình ngồi xổm một con mèo đen. Mèo đen ngồi xổm trước ngực nhìn cô, một móng mèo lông xù xù đang dẫm dẫm chỗ cô bị bắn trúng.

"Mèo?" Tần Minh Hoàng theo bản năng duỗi tay sờ, lại sờ soạng vào chỗ trống, mèo đen tiêu thất vào hư không. Cô trực tiếp ấn một chút ở ngực, ngay sau đó cô kinh ngạc phát hiện ngực mình thể nhưng không đau nữa.

"Bép bép bép!" Tiếng bép bép lớn làm Tần Minh Hoàng phục hồi tinh thần lại, cô ngẩng đầu nhìn, thấy mình ở trong một cái bong bóng không khí trong suốt. Bốn phía đều là nước biển xanh thẳm, hai cái chi quen mắt đẩy bóng bóng, đám rong rêu và sứa con dán ở ngoài, cao hứng phấn chấn vũ động.

"Hóa ra không chết a." Tần Minh Hoàng lười biếng mà thả lỏng lại, nằm ở trong bóng bóng, nhìn bạch tuộc lớn đẩy bong bóng bên ngoài.

Vừa rồi hình như cô mơ thấy An tỷ.

Còn có vết thương, sao một chút cũng không đau.

Vươn tay dán ở trên bong bóng, lập tức có một cái chi dán lên, cách bong bóng không ngừng vuốt ve.

Trong nước biển thuần tịnh thâm lam, bạch tuộc màu đỏ vây quanh bơi tới bong bóng, xung quanh là những điểm sáng lấp lánh vờn quanh, phát sáng như ngân hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro