V-C29-C30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

29 Aegaeon

Kiều An đầu tiên hoài nghi chính là trong thủy cung đó cũng ẩn giấu một loại Không Hải biết ẩn hình như vậy.

Thông qua tra xét, ở thủy cung đó họ tìm ra vài loại Không Hải hư hư thực thực, chỉ tiếc không phát hiện một con Không Hải ẩn hình như thế, đám hải tinh đó cũng không có bất kì phản ứng gì đối với vài loại sinh vật này.

Giáo sư Dịch Tư hơi nhăn lông mày hoa râm, chụm vào nhau giống đám cỏ. Từ lúc có được vật thí nghiệm trân quý đến từ Không Hải này, cơ hồ ông ấy chưa từng rời viện nghiên cứu, bản thân cũng không có tâm tư xử lý.

Từ lúc bắt đầu cuồng nhiệt cho tới bây giờ là nôn nóng...... Ông càng thêm cảm thấy, trên người loại sinh vật này có quá nhiều bí ẩn, gần như nó lật đổ các loại nghiên cứu về sinh vật biển mấy trăm năm qua.

Nhân loại từ lúc ra đời đã sống trong hết bí ẩn này đến bí ẩn khác, có người mơ màng hồ đồ cả đời chưa bao giờ nghĩ tới hết thảy bên cạnh nhìn như bình phàm bình thường là chuyện thế nào. Nhưng giáo sư Dịch Tư từ thanh niên đã bắt đầu nghiên cứu khởi nguyên của sinh mệnh, sau đó ông ta cảm thấy nhân loại lúc ban đầu khởi nguyên đến từ biển lớn, cho nên nghĩa vô phản cố [không do dự, không quay đầu nhìn lại] lao vào ngành sinh vật biển.

Không Hải xuất hiện, đối với người thường là tai nạn, nhưng ở trong mắt giáo sư Dịch Tư, đây là kỳ ngộ lớn lao, đây là cơ hội ngàn năm một thuở!

Ông một lòng muốn giành trước mọi người, bủn xỉn với chia sẻ thực nghiệm của mình, nhưng hiện tại, ông cảm giác sâu sắc mình hữu tâm vô lực.

"Có lẽ, ta hẳn nên xin giúp đỡ từ lão đông tây kia." Giáo sư Dịch Tư thở dài nói.

Patrick là đồng đạo cũng là người cạnh tranh của ông. Bọn họ là bằng hữu nhiều năm, cũng từng bởi vì thành quả nghiên cứu đứng đầu mà có va chạm. Khác với ông, Patrick công tác ở viện nghiên cứu chính phủ ở khu số 5, thanh danh tư lịch đều không thua kém ông. Mấy năm trước hai người bọn họ còn từng tranh đoạt học sinh -- chính là Kỷ Luân.

Đây cũng là nguyên nhân ông coi trọng Kỷ Luân như vậy, bởi vì học sinh này đồng thời còn tượng trưng cho thắng lợi.

Nghĩ đến chính mình phải xin giúp đỡ từ kẻ đối đầu lâu năm, giáo sư Dịch Tư mười phần ảo não, nhưng khát cầu với thành công thúc đẩy ông gửi thư cho Patrick.

Thư gửi đi mười phút sau, giáo sư Dịch Tư nhận được tin từ Patrick. Ông ta biết Patrick sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã liên hệ lại.

"Dịch Tư." Liên lạc vừa được nối, lão già đối diện tinh thần quắc thước liền đi thẳng vào vấn đề: "Ông nói sinh vật Không Hải biết ẩn hình, có phải giống loại bạch tuộc có chi, phần đầu giống hình dạng hải quỳ không?"

Ở trên màn hình giáo sư Dịch Tư lộ ra một chút sửng sốt, buột miệng thốt ra, "Sao ông biết?!"

Tiếp theo thực nhanh phản ứng lại, "Ông cũng từng gặp?"

Patrick biểu tình nghiêm túc, "Tôi không chỉ từng gặp, hơn nữa đã nghiên cứu hai tháng, trên thực tế, vào ngày hôm qua, viện nghiên cứu của tôi bị chết một trợ lí, anh ta trong lúc thực nghiệm điện giật, bị vật thí nghiệm phát cuồng nuốt ăn."

Điểm chú ý của Dịch Tư không ở trợ lí đó, mà là -- "Các người làm thực nghiệm điện giật?! Vật thí nghiệm trân quý như vậy sao ông có thể tiêu hao!"

Ở trong lòng ông, vật thí nghiệm quan trọng hơn hẳn so với sinh mệnh của người bình thường, rốt cuộc trên thế giới này người ngu xuẩn nhiều như vậy, những vật thí nghiệm khó được lại khả ngộ bất khả cầu.

"Dịch Tư, tôi không phải ông, tôi muốn phân tích thành phần cùng với cấu tạo thân thể của nó, cho dù là giải phẫu hay là các loại thực nghiệm tôi đều sẽ thử." Patrick thần sắc bất động.

"Ừ, đúng vậy, cho nên con bạch tuộc lớn đó ăn luôn trợ lí của ông." Giáo sư Dịch Tư châm chọc mà nói, "Vật thí nghiệm của tôi thì vẫn luôn thực ôn thuần, trước nay chưa từng hiển lộ ra ý đồ công kích."

"Thực đáng tiếc, dù nó biểu hiện có ôn thuần, ông cũng không thể không giết chết nó." Patrick cầm lấy một phần văn kiện trên bàn, "Văn kiện khu số 1 vừa mới ký, toàn bộ nghiên cứu về chúng nó đều phải bỏ dở, từ giờ bất kì nghiên cứu nào đều là không hợp pháp, chỉ cần phát hiện liền phải tiêu hủy.........."

Ông ta còn chưa nói xong, giáo sư Dịch Tự bạo nộ mà nhảy dựng lên mắng to, "Cứt chó! Những người này trong đầu đều là cứt chó sao! Vì sao làm quyết định ngu xuẩn như vậy, tiêu hủy, trời ạ, tiêu hủy?!"

"Tôi biết ông thực kích động, Dịch Tư, nhưng loại sinh vật này đáng sợ vượt quá tưởng tượng của ông......"

Giáo sư Dịch Tư lại lần nữa ngắt lời ông ta, "Còn không phải là ăn người sao, trên thế giới này động vật ăn thịt người còn ít sao!"

"Đồ vật đó ăn trợ lí của tôi xong, biến thành bộ dáng của trợ lí. Nếu không theo dõi, khả năng nó đã dùng bộ dáng con người trà trộn vào xã hội nhân loại."

Dịch Tư giáo thụ khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn, chậm rãi ngồi xuống, "Biến thành...... bộ dáng của người?"

"Đúng vậy, chúng tôi gọi chúng nó là 'Aegaeon', tà thần chỉ tồn tại trong thần thoại." Patrick nhìn bạn cũ khiếp sợ rất nhiều, bỗng nhiên lộ ra vẻ mừng như điên, không khỏi chính sắc nhắc nhở: "Dịch Tư, chúng nó quá mức nguy hiểm, trừ không gian bịt kín, cho dù có khe hở cực nhỏ cũng không nhốt được chúng nó, hơn nữa lực sinh mệnh của chúng nó quá ngoan cường, muốn ở trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn giết chết thì chỉ có thể thông qua điện giật cường độ cao. Ông còn tiếp tục nghiên cứu nữa, nói không chừng cũng sẽ bị thứ này cắn nuốt mất."

Ánh mắt giáo sư Dịch Tư lập loè, lẩm bẩm: "Đúng vậy, tôi biết, đây thật là một loại sinh vật nguy hiểm, đã nguy hiểm lại mê người......"

Thanh âm Patrick càng thêm nghiêm túc, "Dịch Tư, tôi nói cho ông những chuyện này là muốn khuyên ông từ bỏ thực nghiệm, mau chóng giết chết con Aegaeon chỗ ông đi, dù ông có không muốn, tồn tại của nó cũng đã bị ghi chép lại, trong vòng một ngày nếu ông không giết chết nó, sẽ có người tới cưỡng chế hoàn thành!"

Giáo sư Dịch Tư hối hận không thôi, tức giận mắng: "Sớm biết thế thì đã không nói cho ông lão đông tây này!"

Nói xong dứt khoát cắt liên lạc.

Hiện giờ trong đầu ông nghĩ đều là làm thế nào bình an mang vật thí nghiệm trân quý này đi. Đúng vậy, ông ta phải rời khỏi nơi này, ông tuyệt đối sẽ không giống những tên ngu xuẩn đó, bởi vì sợ hãi liền làm ra chuyện ngu xuẩn!

Tốt nhất phải tìm nơi an toàn, tiếp tục nghiên cứu mới. Đã biết nó có thể cắn nuốt người, biến thành người, hiện tại ông gấp không chờ nổi muốn thực nghiệm một phen!

Ông có thể thử để nó ăn luôn một người.

Nhưng mà, lão đông tây Patrick kia khẳng định đã báo cáo tin tức bên này có Aegaeon rồi, bọn họ sẽ không để ông ta giữ lại nó...... thật sự không có biện pháp, ông cũng chỉ có thể tránh né đến khu không người.

Tự hỏi mấy vấn đề này, giáo sư Dịch Tư kích động mà bước nhanh đi ra, một mình ông khẳng định không làm được nhiều chuyện như vậy, ông quyết định mang theo học sinh nghe lời hiểu chuyện nhất của mình, Kiều An.

Ông nhanh chóng nói những việc này với Kiều An, nói cho cô ta: "Chúng ta chuẩn bị tốt lập tức rời đi!"

Kiều An lại dại ra tại chỗ, vẫn không nhúc nhích. Cô ta từ khi nghe được Aegaeon có thể nuốt ăn nhân loại sau đó biến thành bề ngoài nhân loại, trong đầu bỗng nhiên hiện ra tấm ảnh Hoài Nhĩ Đức chụp ở thủy cung.

Sư huynh Kỷ Luân cùng người phụ nữ kia ngồi ở trước cột trụ pha lê, gần đến như vậy, nhưng toàn bộ quang điểm trong trụ đều hội tụ ở sau lưng một mình Kỷ Luân.

Cô ta lại nghĩ tới tình huống lúc trước ở khu luân hãm gặp lại sư huynh Kỷ Luân, khi đó anh ấy giống như thay đổi cả người, có loại cảm giác không ổn nói không rõ.

Toàn bộ những chỗ cảm thấy kỳ quái, một khắc này toàn bộ hội tụ ở trong đầu, một ý niệm không thể ngăn chặn nổi lên, trong lúc nhất thời làm cô ta không nghĩ nổi chuyện khác.

"Kiều An? Kiều An!" Giáo sư Dịch Tư phát hiện học sinh đang ngẩn người, bất mãn cô ta lãng phí thời gian, "Ta biết việc này thực thần kỳ, nhưng em sẽ không bởi vì thế mà bị dọa sợ đi? Em phải biết rằng, đây là nghiên cứu có nhiều ý nghĩa!"

Kiều An lấy lại tinh thần, run rẩy bắt lấy tay giáo sư Dịch Tư, "Thầy...... sư huynh Kỷ Luân, sư huynh Kỷ Luân hiện tại rất có thể cũng là một con 'Aegaeon' ngụy trang thành nhân loại!"

*

"Chúng ta cần mang nhiều đồ như vậy sao?" Tần Minh Hoàng nhìn Kỷ Luân đóng gói hành lý. Bên cạnh đã chất bốn cái rương hành lý, hắn còn không ngừng.

Quần áo giày cũng thôi, đồng hồ phối sức, trong khoảng thời gian này hắn mua vòng cổ hoa tai lắc tay cho cô, từng cái đều đặt ở trong hộp, đoan chính bày ở một cái rương hành lý riêng. Trừ cái này ra còn có các loại công cụ, phần lớn là dùng để làm đồ ăn.

Cùng với đồ dùng cho cô tắm rửa, mua một ít đồ chơi lung tung rối loạn, chỉ cần ngày thường cô từng cầm lấy chơi, Kỷ Luân đều thu hồi tất cả bỏ vào rương.

Đồ vật linh tinh vụn vặt đặc biệt nhiều, nhưng Kỷ Luân phụ trách thu thập đóng túi đâu vào đấy, quần áo xếp chỉnh chỉnh tề tề, quần áo dày tạm thời dùng không đến đều áp dưới đáy, tiết kiệm không gian. Giày rửa sạch sẽ, bên trong đặt cái giá phòng ngừa đè ép biến hình......

Cuối cùng, đến đồ ăn vặt Tần Minh Hoàng ngày thường thích ăn đều chứa một rương to.

Tần Minh Hoàng trái nhìn phải nhìn, phát hiện trong rương để nhiều như vậy đều là đồ của cô.

Vậy cũng quá khoa trương đi?

Cô ngồi xổm trên sô pha, ôm một chén tôm chiên giòn lớn Kỷ Luân làm thủ công, đám sứa con ghé vào bên cạnh chén theo cô cùng nhau gặm tôm.

"Nhiều đồ như vậy, anh chuẩn bị lái chiếc xe tải rời đi sao?" Tần Minh Hoàng nhại tôm chiên hàm hồ nói: "Em cảm thấy, rất nhiều đồ cũng không cần mang đi."

Kỷ Luân khép lại cái rương hành lý cuối cùng, cười với cô, "Yên tâm, thân ái, nhà xe di động cỡ lớn anh đặt buổi chiều sẽ tới, anh đã tính kích cỡ, chừng này vừa vặn có thể chứa được."

Tần Minh Hoàng: "Nhưng Ngư ca thân ái, nơi này tất cả đều là đồ vật của em, anh và đám sứa con không cần mang nhu yếu phẩm gì sao?"

Kỷ Luân đi tới, đem cả cô cùng chén tôm chiên giòn trong lòng ngực đều ôm lấy, ngửi tóc cô nói: "Chúng ta có em là được."

Tần Minh Hoàng: "....."

Các cô chuẩn bị rời khu 102, đi lưu lạc ở khu không người hoặc là khu luân hãm. Tần Minh Hoàng ngay từ đầu còn có chút luyến tiếc nhiều mỹ thực như vậy chưa được nhấm nháp, nhưng đến lúc muốn xuất phát, cô lại bắt đầu chờ mong.

Nhà xe, khu không người, lữ hành, BBQ nướng lộ thiên, nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn mới chưa từng nếm thử! Đi thôi!

Cô quả thực có chút gấp không chờ nổi.

"Đúng rồi, còn có đồ uống em thích chưa chuẩn bị." Kỷ Luân nhớ tới cái này, lại chuẩn bị ra cửa một chuyến.

"Sớm trở về một chút." Tần Minh Hoàng nằm ở trên số pha vẫy vẫy tay, "Thuận tiện mang cái bánh kem về cho em."

Chờ đến lúc đi vào khu không người, muốn ăn bánh kem cũng không dễ dàng.

Nghe thấy bánh kem, đám sứa con vốn dán ở trên đời cô đều bay lên, một trận bép bép bép. Bọn nó tuy lớn lên không giống mẹ, nhưng mà chuyện thích ăn đồ vật vẫn có chút di truyền.

Kỷ Luân mua xong hai rương to các loại đồ uống, lúc ở cửa hàng chọn bánh kem, từ những khí vị thơm ngọt ngửi được một hơi thở đặc thù, hắn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Khí vị này là đặc thù lúc cùng tộc gần chết tản mát ra. Ở trong phạm vi hắn có thể cảm ứng được, chỉ có một kẻ cùng tộc.

Hắn cầm theo bánh kem vội vàng đi ra ngoài, bỗng nhiên nhận được thông tin từ giáo sư Tư. Lúc trước hắn luôn cự tuyệt tiếp tục đi làm ở viện nghiên cứu, lão sư này tựa hồ vì thế rất là tức giận, không liên hệ với hắn nữa.

"Kỷ Luân, nghiên cứu về sinh vật Không Hải ẩn hình đó, ta có đột phá trọng đại, nhưng hiện tại trạng thái của sinh vật đó không tốt lắm, ta cần anh tới đây hỗ trợ, anh nhanh chóng tới viện nghiên cứu một chuyến đi!"

Kỷ Luân đặt hộp bánh kem ở ghế phụ, khởi động xe, "Được, thầy, em lập tức sẽ đến." Dù không có thông tin này, hắn cũng chuẩn bị đi xem rốt cuộc là tình huống thế nào.

Cắt đứt liên lạc, giáo sư Dịch Tư nhìn về phía bể nước cách một bức tường.

Bể nước có nối điện, bạch tuộc thật lớn bị điện giật cuộn tròn vặn vẹo quay cuồng trong bể nước bịt kín, loáng thoáng có thể ngửi được mùi thối.

Lần đầu tiên nó hoàn chỉnh hiển lộ ra bộ dáng chân thật, toàn thân biến thành màu tím đen, các chi không ngừng sờ soạng cái cửa lúc trước thả đồ ăn xuống, định từ khe hở thoát ra, đáng tiếc khe hở nhỏ nhất đều bị bịt kín, nó chỉ có thể không ngừng giãy giụa.

Giáo sư Dịch Tư dời tầm mắt đi, lại nhìn về phía Kiều An, "Đều chuẩn bị tốt chưa?"

Kiều An sắc mặt trắng bệch, "Đã chuẩn bị tốt, chờ hắn tới đây, phòng này sẽ bịt kín mở điện."

Bọn họ từng thực nghiệm hiệu quả điện giật trên cơ thể thứ này, chuẩn bị lát nữa dùng trên người Kỷ Luân, bọn họ muốn sinh vật nguy hiểm đó mất đi năng lực hành động, như vậy mới thuận tiện để đưa nó dời đi.

Còn con vật to lớn sắp tử vong này, giáo sư Dịch Tư tuy rằng luyến tiếc, nhưng đáng tiếc là nó đã bị lộ thông tin ở chỗ Patrick, ông chắc chắn không giữ được nó. Bất quá không sao, ông còn có vật thí nghiệm càng hoàn mỹ. Đệ tử tốt của ông thật là đã cho một kinh hỉ thật lớn.

Bạch tuộc màu đen gần chết trong két nước bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to, tiếng kêu này xuyên thấu cực mạnh. Giáo sư Dịch Tư và Kiều An cùng với mấy nghiên cứu viên ở chung quanh cảm giác một trận choáng váng, trong mũi trào ra máu tươi.

30 Bắt Giữ

"Thầy!" Kiều An sợ hãi kêu một tiếng.

Giáo sư Tư trì độn mà cúi đầu nhìn, phát hiện trên vạt áo trước ngực mình nhiễm mảng máu mũi đỏ tươi, ông cảm thấy một trận choáng váng, ngã ra sau được Kiều An cũng đang chật vật duỗi tay đỡ lấy, đoàn người lau máu mũi hoảng sợ rời khỏi căn phòng, đóng chặt cửa ngăn cách với thanh âm này.

"Không nghĩ tới chúng nó thế nhưng còn có loại năng lực này." Giáo sư Dịch Tư che mũi phân phó: "Nhanh giật điện chết nó, Kỷ Luân lập tức tới rồi, đừng để nó làm chậm trễ chuyện của chúng ta!"

Dưới cường độ điện giật lớn nhất, thứ to lớn bị nhốt trong bể kín thực nhanh biến thành than cốc tối đen như mực.

Đi vào cửa viện nghiên cứu, Kỷ Luân dừng bước chân lại, hắn cẩn thận lắng nghe thanh âm gì đó, nhấc chân đi vào viện nghiên cứu, viện nghiên cứu vô cùng ít người, ít hơn nhiều so với lần trước hắn tới.

Các nghiên cứu viên bên ngoài không biết rõ nguyên do, thấy Kỷ Luân còn nóng bỏng chào hỏi hắn, nhưng vượt qua một cánh cửa nghiêm mật, đi vào bên trong, nơi này còn lại ít ỏi vài người, thấy hắn đều có ánh mắt trốn tránh, biểu tình cứng đờ khống chế không được.

Nhóm nhân viên nghiên cứu này kỹ thuật diễn cũng không tốt gì, Kỷ Luân liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Trên quần áo còn tàn lưu một chút vết máu, giáo sư Dịch Tư được Kiều An đỡ từ trong phòng đi ra, "Kỷ Luân, lần này gọi anh tới đây là bởi vì vật thí nghiệm trân quý của viện nghiên cứu chúng ta, anh biết rồi? Lần trước lúc anh tới đây, nó biểu hiện ra để ý đặc biệt đối với anh, ta muốn cho anh đi xem nó, nói không chừng anh có thể nhìn ra vấn đề gì."

Giáo sư DịchTư gấp không chờ nổi mà thúc giục hắn đi vào căn phòng đóng kín kia, che giấu cũng không che giấu quá nhiều, bọn họ xác thật không có quá nhiều thời giờ.

Vừa mới đây, ông thu được tin tức từ Patrick, đội ngũ phụ trách tiêu hủy Aegaeon đang đi đến nơi này, bằng hữu lâu năm quá hiểu biết ông, biết ông khẳng định sẽ không ngoan ngoãn tiêu hủy, cho nên chuẩn bị chấp hành thủ đoạn cưỡng chế.

Vì không để bọn họ phát hiện, ông muốn trước khi những kẻ chấp pháp bạo lực đó đuổi tới, liền dời Kỷ Luân mang đi giấu kín.

Ông nghĩ thực hay, đáng tiếc, Kỷ Luân cũng không nguyện ý phối hợp.

Trước khi tới cửa viện nghiên cứu, Kỷ Luân đã biết cùng tộc tử vong, lúc tử vong tản mát ra khí vị báo cho hắn trạng thái hiện tại, đồng thời trước khi cùng tộc tử vong còn truyền đạt cho hắn một ít tin tức.

Kỳ thật, chủng tộc bọn họ quan hệ với nhau, so với giáo sư Dịch Tư và Kiều An, thậm chí là Tần Minh Hoàng tưởng tượng đều không giống lắm.

Sở dĩ một kẻ gặp phải nguy cơ tử vong, cùng tộc phụ cận nhận được "tín hiệu cầu cứu" đều sẽ chạy đến, không phải bởi vì bọn họ có bao nhiêu "Đoàn kết hữu ái", mà vì nguyên nhân khác.

Cái "tín hiệu cầu cứu" này ý tứ chân thật là một lời mời –– nơi này có một cùng tộc sắp tử vong, chỉ cần tới đây, liền có cơ hội có thể ăn thân thể đối phương, bổ sung dinh dưỡng.

Tộc bọn họ ở trong Không Hải vô cùng cường đại, nhưng cường đại là có trả giá, bọn họ cần vô cùng vô cùng nhiều dinh dưỡng mới có thể tồn tại lâu dài, nếu không chỉ có thể tự thân tiêu hao, một khi tiêu hao quá lớn, bọn họ suy nhược rồi sẽ thực nhanh nghênh đón tử vong.

Ăn luôn di thể cùng tộc là cơ hội để bọn họ đạt được lượng lớn dinh dưỡng.

Bất quá, không giống nhân loại có được các loại tâm cơ và kỹ xảo giảo hoạt, gen của bọn họ không có "Nội đấu", Giết hại lẫn nhau" linh tinh, hành vi nghĩ cách cứu viện cũng chân thành.

Nếu được cứu, may mắn không tử vong, như vậy sau đó hắn nghĩ cách tìm kiếm đồ ăn dinh dưỡng cho cùng tộc cứu viện làm hồi báo; mà nếu hắn tử vong, cùng tộc tiến đến nhìn địch nhân rồi đánh bại, liền có thể thuận lý thành chương ăn luôn thi thể hắn để làm thù lao.

Cho nên, nhận thấy cùng tộc đã tử vong, Kỷ Luân nghĩ cách sửa hoạt động cứu viện thành hoạt động ăn.

Dị loại khoác da người, ngửi các loại hương vị hỗn tạp trong không khí, đi đến chỗ giáo sư Dịch Tư và Kiều An.

Giáo sư Dịch Tư gấp không chờ nổi tràn đầy sửng sốt, "Vật thí nghiệm ở trong phòng kia."

Ông ta bị choáng váng đầu óc, lòng tràn đầy đều là tương lai tốt đẹp, thấy không rõ trong mắt Kỷ Luân ẩn chứa ý vị, nhưng Kiều An đã nhận ra không đúng, lôi kéo ông ta lui ra phía sau.

Kỷ Luân đi bước một tới gần bọn họ, giày da đạp lên trên mặt đất trơn bóng phát ra tiếng vang có quy luật. Hôm nay hắn đến viện nghiên cứu cũng không thay áo blouse trắng, vẫn là một thân quần áo sơ mi nhưng lại không mất đoan trang, hoàn hoàn toàn toàn là bộ dáng nhân loại -- sau đó khối thân thể nhân loại này đột nhiên vỡ ra, đột nhiên từ khe thân thể dò ra vài cái chi!

So với các chi thô tráng dữ tợn, thân hình nhân loại thật sự có vẻ yếu ớt, những cái chi lại vươn tới thêm mấy cây, khối thân thể này sắp bị nứt vỡ hoàn toàn.

Một màn này làm toàn bộ nghiên cứu viên chung quanh đều phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Giáo sư Dịch Tư đại não nóng lên rốt cuộc thanh tỉnh một ít, ông cũng bắt đầu sợ hãi, ý thức được quái vật này không kiêng nể gì mà ở trước mặt bọn họ xé xuống da người, chính là không chuẩn bị làm cho bọn họ tồn tại rời khỏi nơi này.

"Người tới!" Ông nhanh chóng quyết định cao giọng gọi.

Trừ thiết bị điện giật, ông còn thuê hai bảo tiêu thâm niên đáng tin, nấp ở trong một phòng khác để ngừa vạn nhất. Nhân viên nghiên cứu còn lại nghe ông hô quát miễn cưỡng tìm về thần trí, sôi nổi dựa theo phương án lúc trước đã thương lượng, lấy ra gây kích điện giấu ở bên cạnh, có lẽ không có cách nào chế phục Aegaeon trước mặt này, nhưng ít nhất có thể dùng để phòng thân.

"Oành --".

Bên này giáo sư Dịch Tư và Kiều An mới vừa luống cuống tay chân mà móc ra gây kích điện, liền thấy hai bảo tiêu cao lớn bị cái chi quất đến bay ngược ra ngoài, đầu đập ở trên tường kính, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Giáo sư Dịch Tư không ngừng lui ra sau, trong lòng thầm mắng. Sao không dẫn nó tới căn phòng đóng kín đã chuẩn bị sẵn điện giật đi, thật là đám vô dụng!

Mặc dù muốn chạy hay là trốn ở góc khác, các nghiên cứu viên đều bị những cái chi đáng sợ đó kéo ra.

Bị cái chi trơn trượt lạnh lẽo cuốn lấy, bọn họ sợ không nhẹ, có người điên cuồng khóc kêu xin tha, có người sợ hãi không ngừng dùng gây kích điện trong tay đập vào cái chi.

Kỷ Luân xem cũng chưa xem bọn họ một cái liếc mắt, trực tiếp ném bọn họ lên sàn nhà, đập đến 'bang' một tiếng, mấy người bọn họ đầu đổ máu mà nằm trên mặt đất hôn mê.

Giáo sư Dịch Tư và Kiều An dựa vào đài điều khiển chính, sợ hãi nhìn những cái chi giống như cự mãng vặn vẹo leo lên. Bọn họ không dám có một cử động nhỏ, Kỷ Luân đi đến trước mặt bọn họ, bởi vì một lần vươn ra quá nhiều chi, thân thể nhân loại vỡ ra, đến mặt cũng nứt một nửa.

Nhưng hắn vẫn cứ dùng khuôn mặt nhân loại nứt ra đó, lộ ra biểu tình nghi hoặc hỏi: "Các người muốn bắt giữ tôi? Nhưng mà, làm thế nào các ngươi biết thân phận của tôi? Tôi cảm thấy, tôi ngụy trang thành nhân loại cũng không tệ lắm."

Giáo sư Dịch Tư càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc làm thế nào hắn biết được bọn họ muốn bắt giữ hắn? Hắn mới vừa tiến vào, căn bản cái gì cũng chưa kịp làm!

Nhưng Kỷ Luân sẽ không giải đáp nghi hoặc cho ông ta, hắn nhìn hai người trước mặt tựa hồ không có ý tứ trả lời, lại nhìn về phía đài điều khiến chính bên cạnh.

"Điện giật sao? Xác thật là biện pháp rất có hiệu quả." Rốt cuộc trong thân thể bọn họ cơ hồ đều là nước, điện giật cường độ cao gây ra thương tổn lớn nhất cho bọn họ.

Giáo sư Dịch Tư nhìn hắn vươn tay, thuần thục thoải mái mà phá giải mật mã, giải trừ bố trí phòng điện giật bịt kín, hơn nữa trực tiếp thông qua đài điều kiển, mở bể nước đóng kín.

Giờ này khắc này, giáo sư Dịch Tư mới chân chính cảm thấy sợ hãi. Quái vật có bộ dáng nhân loại cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là hắn còn có được tư duy nhân loại -- hắn còn thông minh hơn so với tưởng tượng!

"Kỷ Luân, anh phải tin tưởng, ta không có ác ý với anh, ta chỉ muốn quan sát nghiên cứu anh mà thôi, ta sẽ không thương tổn anh, trừ những người nơi này, không ai khác biết anh không phải là người, chỉ cần anh hợp tác cùng ta, ta thậm chí có thể giúp anh che giấu tung tích, tránh né nhân loại đuổi giết!" Giáo sư Dịch Tư vội vàng nói.

Kiều An sắc mặt trắng bệch tránh ở phía sau ông ta, không dám nhìn thẳng khuôn mặt đáng sợ giống Kỷ Luân kia, cúi đầu thật sâu, bất an mà túm lấy đồng hồ trên cổ tay.

Đối với giáo sư Dịch Tư đưa ra hợp tác, Kỷ Luân trả lời là dùng hai cái chi bắt lấy hai người, hung hăng đánh bọn họ vào trên tường. Hai người chảy máu xụi lơ trên mặt đất, Kỷ Luân lại đi về phía căn phòng nguyên bản dùng để bắt giữ hắn.

Trong quá trình đi lại, hắn hoàn toàn biến thành nguyên hình, mấp máy trườn vào. Mở rộng cánh cửa bên trong, bể nước pha lê bị mở ra, trong nước biển vẩn đục có hắc ảnh thật lớn.

Dùng các chi quấn lấy các chi của cùng tộc đã không có sinh cơ, kéo nó từ bể nước ra.

Nghi thức cáo biệt đơn giản đã xong, hắn cắn nuốt khối thân thể đã chết này.

*

Patrick ngồi trên phi cơ tới khu 102, bên cạnh là quân đội võ trang, ông ta đang tinh thần hoảng sợ mà nhìn trên máy tính truyền đến một đoạn video.

Video cũng không rõ ràng, là Kiều An vừa mới thông qua đồng hồ có camera quay chụp truyền đến. Cũng là cô ta thông báo cho ông ta về tính toán của giáo sư Dịch Tư, còn cung cấp tin tức con Aegaeon ngụy trang thành Kỷ Luân -- cô ta có thù hận thật sâu đối với con quái vật này, hy vọng bọn họ có thể giết chết nó.

Patrick một lần lại một lần mà xem lại đoạn video ngắn, sau đó ông ta hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với người bên cạnh: "Lập tức thông báo xuống, để khu 102 bên kia phối hợp với chúng ta, giới nghiêm xung quanh viện nghiên cứu Dịch Tư! Còn có, đi điều tra toàn bộ tin tức về tiến sĩ Kỷ Luân này!"

Ông ta ngưng trọng lại nhìn một lần đoạn video, bắt đầu viết báo cáo đề nghị.

Kỷ Luân này chỉ sợ là Aegaeon tiến hóa trình độ tối cao, hắn đã có trí tuệ nhân loại, có thể thành công mà ngụy trang thành nhân loại như vậy, hắn vô cùng có giá trị nghiên cứu, chính ông ta cũng không khỏi tâm động.

Bọn họ có thể diệt sát Aegaeon trên diện tích lớn, dùng thi thể chúng nó tiến hành nghiên cứu, như vậy xác thật càng an toàn, nhưng dù sao cũng phải có cơ thể sống để tiến hành thực nghiệm đặc thù.

Ông ta muốn bắt sống con Aegaeon đặc thù nhất này.

Cắn nuốt thân thể cùng tộc tiêu phí thời gian không ngắn, nhớ thương trong nhà có giống cái còn chờ ăn bánh kem, Kỷ Luân biến trở về thành người, sửa sửa quần áo, vượt qua đại sảnh tứ tung ngang dọc vội vàng đi ra ngoài.

Hắn nhìn đồng hồ, tính không sai biệt lắm tới lúc nên lấy xe. Lên xe là bọn họ có thể đi, bên này kết thúc cũng không cần làm quá tinh tế, chỉ cần khóa chết toàn bộ bên trong ......

Hắn đang suy tư, bỗng nhiên ngửi được rất nhiều khí vị hỗn độn.

Khẩn trương, sợ hãi, chờ mong, chán ghét...... , mười phần gay mũi. Cách một bức tường, bên ngoài có rất nhiều người, hơn nữa mang ác ý với hắn.

Hắn bị phát hiện? Kỷ Luân thực nhanh phản ứng lại, nhìn quanh một vòng viện nghiên cứu quá mức an tĩnh.

Ngay sau đó, cửa bỗng nhiên nổ tung, lửa đạn bạo liệt đánh vào người, Kỷ Luân tránh né không kịp, thân thể nhân loại nháy mắt bị nổ tung, các chi biến thành thâm sắc từ thân thể trào ra, phủ kín trần nhà.

Người chặn cửa mang theo vũ khí vọt vào, Kỷ Luân treo ở trên trần nhà nhanh chóng trở nên trong suốt, che giấu chính mình, lui về hành lang lúc đi đến.

Nhưng mà những binh lính mang mắt kính đặc thù có thể nhìn thấu trạng thái ẩn hình của hắn, bắt giữ được vị trí đại khái của hắn, không gián đoạn mà khai hỏa.

Một vòng bắn phá công kích bom đạn nữa qua đi, thân hình khổng lồ của Kỷ Luân trải rộng vết thương, dù hắn trốn được phần lớn đạn dược, nhưng uy lực của bom sắp làm nổ tung viện nghiên cứu ngầm vững chắc này, hắn đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng.

"Thứ này quá lợi hại, như vậy cũng không làm chết được!" Người chỉ huy công kích mang mắt kính quan sát, thực nhanh nói: "Tiếp tục nổ!"

Đợt công kích thứ hai qua đi, những công trình kiên cố nhất đều tan vỡ, con vật bị thương trốn đến chỗ càng sâu.

"Đẩy mạnh! Tiếp tục nổ!"

"Chỉ huy, lại nổ tiếp, nơi này sẽ sụp xuống, tòa nhà sập xuống, nó không nhất định sẽ chết, chúng ta nói không chừng đã bị đập chết."

"Từ từ, giáo sư Patrick nói tạm dừng khai hỏa, nói không chừng có thể thương lượng cùng Aegaeon này."

Một thiết bị khuếch đại âm thanh được giơ lên, truyền ra thanh âm của giáo sư Patrick.

"Kỷ Luân, ta có thể xưng hô với anh như vậy đi? Ta rất tò mò, anh có được bề ngoài nhân loại, như vậy có tình cảm nhân loại hay không? Chúng ta tra được, anh có vợ, nghe nói anh rất yêu cô ấy. Được rồi, tuy rằng ta không quá tin tưởng, nhưng chúng ta đã khống chế cô ấy, nếu anh không muốn cô ấy chịu thương tổn, vậy đầu hàng đi. Toàn bộ cửa thông ra ngoài đều bị bịt kín, anh trốn không thoát, chúng ta sẽ không giết hại anh, anh có thể yên tâm."

"Nói đùa à, như vậy làm sao hữu dụng? Gia hỏa này nghe hiểu được tiếng người sao?" Một binh sĩ bên cạnh chỉ huy thấp giọng nói.

"Ra rồi! thật ra rồi!" Bên cạnh một binh lính khác khẩn trương mà nắm súng trong tay.

Tất cả mọi người nhìn thấy, chỗ ngoặt bị nổ vỡ tung toé đi ra một bóng người, hắn nhìn qua không có gì không giống tất cả nhân loại ở đây, trừ miệng vết thương lộ thịt còn đang mấp máy.

Một binh sĩ quá mức khẩn trương, không cẩn thận khai hỏa, viên đạn bắn vào đùi Kỷ Luân. Tất cả mọi người khẩn trương, sợ hắn lập tức trở mặt, nhưng Kỷ Luân cũng không có phản ứng gì, hắn bất đắc dĩ thở dài, "Tôi đi với các người, không được thương tổn vợ tôi, cô ấy vô tội, cô ấy không biết tôi cũng không phải người."

*

Cùng lúc đó, Tần Minh Hoàng nằm ngủ ở trên sô pha bị một trận chuông cửa dồn dập đánh thức. Cô đứng dậy nhìn nhìn chuông, lại nhìn nhìn trong phòng an txnh.

"Kỷ Luân?" không ai đáp lại.

Cô chờ Kỷ Luân trở về, chờ chờ rồi ngủ, không ngờ lâu như vậy hắn còn chưa trở về.

Đám sứa con dán ở trên đùi cô, tiếng chuông cửa vang không ngừng. Tần Minh Hoàng có dự cảm không tốt lắm, cô nhanh chóng kéo ống quần xuống, che khuất đám sứa con, thấp giọng dặn dò: "không được ra, ngoan ngoãn dán chặt."

"Đây!" Cô cao giọng nói, đi đến cạnh cửa thông qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, bên ngoài là một đám người vác súng trên vai, đạn lên nòng, nhìn như là phía chính phủ.

Không ổn, không phải là Ngư ca ra cửa không cẩn thận bại lộ rồi bị phát hiện đi?

Cô sửa sang đầu tóc ngủ đến lộn xộn, mở cửa, lộ ra cảnh giác, "Các người là ai?"

Một đám người không nói lời nào, bao vây quanh cô, một nhóm người khác trực tiếp tiến vào trong phòng tìm kiếm. Bọn họ muốn loại trừ nguy hiểm nơi này, đồng thời bọn họ còn hoài nghi vợ của Kỷ Luân khả năng cũng là một con Aegaeon.

"Các người muốn làm gì! Tôi báo nguy!" Tân Minh Hoàng giả bộ ngoài mạnh trong yếu hô to.

"Cô Tần, xin đừng kích động, một người đàn ông đi tới, "Kỷ Luân chồng cô đã bị chúng tôi bắt, bây giờ chúng tôi yêu cầu cô phối hợp...... Xin hỏi cô biết Kỷ Luân còn có một thân phận khác sao?"

Tần Minh Hoàng kinh ngạc mà che miệng lại, thất thố nhìn ông ta, chần chờ nói: "Thân phận gì, anh ấy, Kỷ Luân chẳng lẽ ngầm làm cái gì trái pháp luật?"

Thấy cô kinh hoảng lại không giống làm bộ, ngữ khí người đàn ông hơi hoãn, "Cô và hắn ở cùng một chỗ, không phát hiện hắn có khác thường sao?"

Tân Minh Hoàng biểu tình càng thêm vô tội mờ mịt, "Cái gì khác thường?"

Người đàn ông tiếp nhận một cuộc gọi xong trở về, nói với cô: "Cô Tần, chuyện kế tiếp tôi nói khả năng cô rất khó tiếp thu, hy vọng cô có thể bình tĩnh một chút."

"Kỷ Luân chồng cô không phải nhân loại."

Tần Minh Hoàng: "Đừng nói đùa, các người chính là một đám lừa đảo đi, cái gì không phải nhân loại, anh ấy không phải nhân loại chẳng lẽ là quỷ hút máu sao! Các người đi tìm người đầu óc bình thường hỏi một chút, xem ai có thể tin các người không! Các ngươi nhanh đi đi, nếu không tôi thật sự sẽ báo nguy!"

Người đàn ông một chút cũng không ngoài ý muốn vì cô không tin, "Xem ra cô thật sự không rõ lắm, theo chúng tôi đi một chuyến, chúng tôi còn cần cô trợ giúp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro