V-C27-C28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27 Thủy Cung

"Anh trai, đừng nói bọn nó có kế thừa huyết mạch Tần gia hay không, hai chúng ta hiện tại cũng không phải huyết mạch Tần gia."

Tần Minh Hoàng một câu này là nói thật, tức khắc làm Tần Phi Mạc ủ rũ. Hắn làm con cháu ưu tú Tần gia, từ nhỏ đã lấy thân phận người Tần gia làm vinh, cẩn trọng xây dựng Tần gia thời đại mới, ai ngờ một lần tử vong, hắn cũng đã không còn là người Tần gia nữa! Tần Phi Mạc đau đớn kịch liệt vạn phần.

Một câu thiếu chút nữa làm cho anh trai tan vỡ, Tần Minh Hoàng chuyển giọng nói, "Bất quá, anh trai, tuy thân thể không phải người Tần gia, nhưng tinh thần chúng ta vẫn là người Tần gia a!"

Tần Phi Mạc đấm bàn "Không sai, chúng ta là người Tần gia về tinh thần!"

Tần Minh Hoàng lại nói "Nếu như vậy, huyết mạch bọn nhỏ của em thuộc hay không thuộc về Tần gia cũng không quan trọng, mọi người đều là người Tần gia về tinh thần mà!"

Tần Phi Mạc bị cô thuyết phục, lộ ra thần sắc vui mừng, "Em nói đúng, là anh quá câu nệ hình thức." không hổ là thị nữ, được ở bên Thị Thần hun đúc, giác ngộ này chính là xuất sắc hơn hẳn người bình thường.

Một ít vấn đề nhỏ về tư tưởng được giải quyết xong, Kỷ Luân bù nước xong một lần nữa tham gia đề tài. Trước mặt người ngoài hắn vẫn thực hiểu lễ phép, mặc túi da nhân loại rất vừa vặn, các chi cũng không tùy tiện thò ra từ trong thân thể, không tăng thêm áp lực tâm lý cho Tần Phi Mạc

Ba người vừa dùng đồ ăn phong vị quê nhà mà Kỷ Luân chuẩn bị, vừa nói về Không Hải. Biết được người ở rể Tần gia này đến từ chính Không Hải trên đầu, Tần Phi Mạc liền cùng bọn họ hàn huyên nhiều hơn về Không Hải.

Hắn đến từ khu số 6, bên đó là khu trung tâm, cũng là một đại khu kinh tế, nhân tài đông đúc, từ lúc Không Hải vừa xuất hiện, các khu lớn ở trung tâm liền bắt đầu tiến hành các loại nghiên cứu.

"Chẳng qua, nghiên cứu về Không Hải vẫn luôn không có tiến triển. Phi cơ, chiến cơ của chúng ta toàn bộ đều không thể tới gần Không Hải, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi vào phạm vi 20 mét, giống như bản thân Không Hải mang một loại từ trường đặc thù, bài xích người từ ngoài tiến vào Không Hải. Theo anh được biết, đã có vài máy bay dò xét đang tới gần Không Hải thì đột nhiên bị rơi."

Thân thể này của Tần Phi Mạc không chỉ là phú nhị đại phổ phổ thông thông, trong nhà vừa lúc có thân thích tham dự hạng mục nghiên cứu Không Hải tương đối bí mật. Cho nên Tần Phi Mạc cũng nghe được chút tiếng gió, hiểu biết việc này tương đối cụ thể.

"Trước đó không lâu bọn họ còn thử phóng máy dò xét vào Không Hải, nhưng cũng thất bại, máy dò xét tới phụ cận Không Hải, còn chưa tiến vào trong nước biển đã không thể đẩy đi, không thể tiến vào Không Hải, toàn bộ nghiên cứu đều chỉ có thể tiến hành trên mặt đất, cho nên hiện tại mọi người đều chỉ nghiên cứu sinh vật Không Hải."

Nói tới đây, Tần Phi Mạc nhìn Kỷ Luân, biểu tình thoáng trở nên nghiêm túc, "Minh Hoàng, em nghĩ tới chưa, thân phận của cậu ta một khi bị phát hiện, sẽ có hậu quả thế nào?"

Hắn có thể tiếp thu sinh vật Không Hải biến thành người, sinh hoạt ở xã hội nhân loại, không phải bởi vì hắn thiện lương, tôn trọng người và tự nhiên hài hòa ở chung, chỉ bởi vì Tần Minh Hoàng là thân nhân quan trọng của hắn. Nếu đổi làm bất kì một người khác, hắn tuyệt sẽ không cho phép tồn tại nguy hiểm như vậy tự do sinh hoạt bên cạnh.

Tần Minh Hoàng nhìn Kỷ Luân, ở dưới bàn bắt lấy tay hắn, cảm giác được hắn cũng ôn nhu mà bao lấy mình.

"Em chính là thị nữ, từng được huấn luyện chuyên nghiệp." Cái gì cô cũng hiểu, nếu lựa chọn tiếp thu Kỷ Luân, vậy hắn chính là thân nhân của cô. Bất kì khi nào chỗ nào, bảo hộ thân nhân mình yêu, cần chuẩn bị tâm lý sao?

Cô từ rất nhỏ đã mất đi cha mẹ, cha mẹ lưu lại cho cô cơ hồ đều hồi ức tốt, cô không nghĩ tới một ngày kia thật sự sẽ cùng người nào đó xây dựng gia đình, càng thêm hoài nghi mình không thể đảm nhiệm chức trách làm cha mẹ. Nhưng bạch tuộc lớn kỳ kỳ quái quái này lấy một loại tư thái hoàn toàn không nói đạo lý xâm lấn vào cuộc sống của cô.

Cô thậm chí không kịp phân tích nội tâm mình, bạch tuộc khai quái này chỉ có thể ngửi được các loại cảm xúc rất nhỏ của cô cũng đã rõ ràng biến hóa tình cảm nội tâm của cô. Không cần cô nói, hắn đã hiểu, hắn cũng sẽ không nghe cô cứng miệng giảo biện, ngửi ngửi cô liền biết cô có thích hay không.

Còn có thể làm sao bây giờ, đành phải sờ sờ cái mũi mà chấp nhận.

Lúc trời sắp tối, Tần Phi Mạc đứng dậy cáo từ, "Anh còn có rất nhiều việc chưa xử lý, bây giờ đi về trước."

Tần Minh Hoàng đứng dậy tiễn hắn, thuận tiện gõ gõ bể cá, vui đùa nói "Mau ra đây tiễn bác của các con."

Mười hai con sứa con bay lên phát ra tiếng bép bép, vừa mới sinh ra chưa bao lâu, chúng nó còn chưa học được biến sắc, toàn thân đều là màu hồng phấn khả khả ái ái, lúc này toàn bộ hướng về phía Tần Phi Mạc, làm hắn sợ tới mức vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn thiếu chút nữa vỡ ra.

"Bang." một con sứa con hồng nhạt vừa lúc dán lên mắt kính hắn. Những vật nhỏ này thích bề mặt bóng loáng, đặc biệt thích dán vào kính, vì thể bọn nó cơ hồ đều dán ở trên mắt kính của Tần Phi Mạc.

Tần Phi Mạc trước mắt chợt tối sầm, theo bản năng lui một bước ra sau, thiếu chút nữa vẹo eo.

Tần Minh Hoàng cố nén không cười ra tiếng, đều vớt bọn nó trở về. Tần Phi Mạc cứng một khuôn mặt, xoa xoa vệt nước trên mắt kính, "Anh đã hiểu...... em đang nhắc nhở anh chưa cho bọn nó bao lì xì." nói rồi làm bộ bỏ tiền.

"Ai nha, quá khách khí rồi, không cần không cần." Tần Minh Hoàng cười hì hì nói không cần, bàn tay đưa ra nhận bao lì xì.

Một lần nữa mang lên mắt kính, Tần Phi Mạc nghiêm túc nói với cô "Nếu gặp chuyện gì, cứ việc tới tìm anh hỗ trợ. Tuy rằng nơi này đã không có gia tộc Tần thị, nhưng còn có người anh trai này."

"Cảm ơn anh trai." Tần Minh Hoàng cười tủm tỉm nói "Về sau anh có con, em cũng sẽ nhớ đưa bao lì xì."

Tần Phi Mạc "....." Dù thế nào hắn cũng không thể sinh mười hai đứa, cho nên không thể nghi ngờ việc làm ăn này dù tính thể nào cũng đều bị lỗ.

Kỷ Luân lái xe đưa hắn đi trạm phi cơ gần đó, Tần Minh Hoàng ở bên cửa sổ xe nhìn hai người ngồi trong xe một trước một sau, "Thật sự không cần em cùng đi sao?"

Kỷ Luân tỏ vẻ "Thân ái, không cần, em mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay đã mệt nhọc cả ngày."

Tần Minh Hoàng trừ nói chuyện, cái gì cũng chưa trải qua.

Tần Phi Mạc cũng tỏ vẻ "không cần."

Tần Minh Hoàng cố ý hỏi :"Anh trai, anh không sợ anh ấy à?"

Tần Phi Mạc trầm ổn nói :"Anh là người Tần gia, anh không sợ."

Ngữ khí so với lần trước thong dong hơn rất nhiều, hôm nay hắn thật sự trưởng thành.

Xe rời khu biệt thự này, trầm mặc xẹt qua từng hàng đèn đường chậm rãi sáng lên. Tần Phi Mạc nhìn tháp cao ngoài cửa sổ nơi xa xây lên vòm trời, đôi tay nắm vào nhau đặt ở đầu gối đầu nói "Mau chóng mang theo Minh Hoàng rời khỏi xã hội nhân loại đi, đến nơi Không Hải bao phủ."

Kỷ Luân nhìn con đường phía trước, "Cô ấy là nhân loại, cô ấy càng thích sinh sống ở chỗ này."

"Ngu xuẩn." Tần Phi Mạc không khách khí mà nói "Cậu nhìn không ra sao, em ấy thời khắc đều chuẩn bị rời khỏi nơi này!"

Vừa rồi lúc nói chuyện, tuy rằng Tần Minh Hoàng không nói tỉ mỉ, nhưng hắn nghe ra được, căn bản cô không có ý tứ ở chỗ này tìm công việc ổn định sinh hoạt, còn không phải suy nghĩ vì cậu ta.

Kỷ Luân không để ý tới hắn, lặp lại, "Cô ấy là nhân loại, cô ấy càng thích sinh sống ở chỗ này."

Dường như giao lưu vui sướng lúc trước là ảo giác, Tần Minh Hoàng không ở đây, gia hỏa này liền thành cái máy đọc lại, đặc biệt có lệ.

Tiễn khách đi, cả nhà mười lăm khẩu lại khôi phục sinh hoạt lúc trước. Một đôi vợ chồng, mười hai con sứa con, còn có một con chó nhỏ, cấu thành một chuỗi đút đồ ăn.

Kỷ Luân nuôi nấng Tần Minh Hoàng, Tần Minh Hoàng đút trái cây, bánh quy các đồ vụn cho nhóm sứa con, nhóm sứa con lại thích cho chó nhỏ ăn. Bọn nó dùng tiểu xúc tua non mịn quấn lấy thức ăn, bay ở không trung, làm chó con Hương Hương nhảy lên ăn.

Tần Minh Hoàng hoài nghi bọn chúng đang dạy chó, hơn nữa có chứng cứ. Chó con Hương Hương được bọn nó huấn luyện có thể nhảy lên rất cao, còn biết chui qua vòng trong không trung —— một đám sứa con ở trong không trung làm thành một vòng tròn, chó con có thể thuần thục mà nhảy xuyên qua.

Không chỉ như thế, nhóm sứa con còn ở không trung bày ra các loại hình dạng, như mũi tên, hình trái tim, con số, còn có các loại dấu hiệu xuất hiện trên TV. Có thể thấy được đám tiểu gia hỏa này không chỉ thông minh, còn đặc biệt hiếu học.

Bọn nó có thể hơi thoát ly nước lâu hơn một chút, Tần Minh Hoàng mang theo bọn nó đi ra ngoài dắt chó. Cô mang nón rộng vành trên đầu, đám sứa con liền dán ở phía dưới vành nón, hoặc là ghé vào trên tóc cô làm như là kẹp tóc, dán ở trên lỗ tai cô làm hoa tai.

Bởi vì đột nhiên sinh ra đám sứa con, đã vài ngày cô không đi ra ngoài chơi, thấy bọn nó có thể thích ứng ngoại giới, liền cân nhắc đi chỗ nào chơi, cũng cho đám nhỏ trông thấy việc đời.

"Nghe nói ngày mai gần đây có khai trương thủy cung." Kỷ Luân sửa sang lại các loại tạp chí bị cô làm loạn, nói ra tin tức nghe được khi mua đồ ăn.

"Vậy đi xem." Tần Minh Hoàng đánh nhịp quyết định.

Kỷ Luân tìm ra cái ly pha lê, cất nhóm sứa con vào, ngày hôm sau, Tần Minh Hoàng liền mang theo cái ly nước pha lê như vậy, bên ngoài che cái lồng, cùng Kỷ Luân đi thủy cung mới vừa khai trương.

Thế giới này trên mặt đất có biển, nhưng hải dương trên cơ bản đều ở khu không người, người thường khả năng cả đời cũng không thể tận mắt nhìn thấy biển lớn. Cho nên thủy cung có sinh vật biển đều tương đối hiếm lạ, có thể hấp dẫn không ít du khách. Dù gần đây Không Hải làm không ít người sinh ra sợ hãi với hải sản, thủy cung đánh cờ hiệu sinh vật biến vân có lưu lượng khách rất lớn.

Xen lẫn trong đám người, Tần Minh Hoàng và Kỷ Luân chính là du khách bình thường nhất, một chút cũng không nổi bật. Ở gần bọn họ có một đám học sinh, tổ chức thành đoàn tới tham quan, một đám người đứng ở phía ngoài tường thủy tinh cao 4 mét, nhìn các loại cá bên trong kính bơi xuyên qua đá ngầm nhân tạo, ríu rít không ngừng.

"Cá kia thật là đẹp mắt, màu sắc rực rỡ."

"Đó chính là cá dải lụa rực rỡ."

"Oa, cá kia lớn như vậy, nó sẽ không ăn những con cá khác sao?"

"Đặt cùng nhau khẳng định sẽ không ăn a."

"Này, cậu nhìn chằm chằm vào cục đá ngẩn người làm gì, xem cá a."

"Không phải....Tớ cảm thấy, cục đá kia hình như biết động, nó mọc chân."

Tần Minh Hoàng nghe thấy lời này, theo bản năng nhìn về phía đám học sinh, có một nữ sinh do dự mà chỉ chỉ một cục đá dưới chân núi đá ngầm.

Các bạn nhỏ của cô bé cũng không tin, nhìn chằm chằm nửa ngày, chưa thấy cục đá nhúc nhích, sôi nổi chê cười cô bé hoa mắt, sau đó tràn xuống một chỗ ngắm cảnh phía dưới.

Tần Minh Hoàng lại nhìn tảng đá kia, thần sắc vi diệu.

Thứ này cô biết, còn từng ăn. Ở trong thành phố Nhân Lai, cô ăn rất nhiều sinh vật Không Hải lung tung rối loạn, có một lần Kỷ Luân mang về làm nguyên liệu nấu ăn có một đồ vật bề ngoài giống cục đá như vậy, phía dưới có một khe hở, cạy ra là có thể thấy thịt bên trong, xác thật mọc chân biết chạy, những cái chân đó hương vị rất giống chân cua.

Cô chép chép miệng, quyết định chờ lát nữa mua cua về chưng.

Vấn đề hiện tại là, thủy cung này đều là sinh vật biển lục địa, sao lại trà trộn vào một sinh vật Không Hải?

Cô vừa định bảo Kỷ Luân giúp đỡ nhận thử thứ đồ kia có phải hay không, thấy hắn nhìn bể tường thủy tinh sứa bên cạnh.

"Sứa đó là sứa phát sáng đi, làm sao vậy?" Tần Minh Hoàng nói.

Kỷ Luân nhẹ giọng nói "Không phải, là một loại sứa Không Hải, biết biến hình thành bộ dáng của sứa khác."

Tần Minh Hoàng "....." Hóa ra không chỉ một kẻ nhập cư trái phép.

Cô mang theo ánh mắt hoài nghi đi xuống một cái rương thủy tộc thật lớn, cứ như vậy xem qua một lần, lại lục tục tìm ra ba loại sinh vật Không Hải. Cái đám đến từ bên ngoài này nhàn nhã mà bơi lội ở trong bể nước pha lê, hoàn mỹ dung nhập với sinh vật bản địa khác.

Không Hải cũng có rất nhiều sinh vật vô hại, nếu vô hại, để cho chúng nó ngốc ở nơi này đi.

Đi mệt, hai người ngồi xuống một cái bệ kính hình trụ ở đại sảnh nghỉ ngơi. Hình trụ này thật lớn bên trong cũng là nước biển màu lam, trong đó không có tạo cảnh, chỉ có một đám cá nhỏ xoay tròn bơi lội.

Bỗng nhiên, du khách đi ngang qua trợn mắt há hốc mồm mà dừng chân, "Mau xem! Đó là gì?"

Tần Minh Hoàng đang ăn điểm tâm Kỷ Luân mang đến, thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm phía sau mình, cảm giác không ổn, quay đầu vừa nhìn cũng kinh ngạc một chút.

Cây cột pha lê có ánh sáng lấp lánh, mộng ảo như ngân hà trên bầu trời. Những điểm sáng đó thật nhỏ như những cái hạt vòng quanh phía sau lưng bọn họ -- chính xác ra là bồi hồi vòng quanh phía sau lưng Kỷ Luân.

Tần Minh Hoàng túm chặt Kỷ Luân rời cây cột pha lê, lẫn vào trong đám người, thừa dịp đám người đều đang xem đám điểm sáng chưa từng thấy đó, bọn họ đi ra phía sau đám người.

"Đó cũng là sinh vật Không Hải?" Tần Minh Hoàng nhỏ giọng hỏi.

Kỷ Luân "Đúng vậy, đó là một loại sinh vật phù du, là tộc đàn cộng sinh với tộc anh, dựa vào rửa sạch chi cho tộc anh để tồn tại."

Đã hiểu, giống như là quan hệ giữa cá sấu và chim xỉa răng.

Nhận thấy được hơi thở của đại lão đồ ăn dần dần đi xa biến mất, đám điểm sáng hưng phấn ảm đạm xuống, "Ngân hà" rung động lòng người cũng đã biến mất, dẫn tới mọi người vây xem phát ra từng đợt thở dài tiếc nuối.

28 Hải Tinh

"Sư huynh Kỷ Luân, thật trùng hợp, anh cũng ở đây?"

Trong đám đông có một người mang theo camera đi ra, chào hỏi với Kỷ Luân.

Vì càng thích ứng sinh hoạt của nhân loại, hoàn toàn tiêu hóa nguyên thân, bạch tuộc lớn từ những tin tức không quan trọng tìm ra thân phận người đàn ông nhân loại trước mặt này.

Hai bọn họ đều là học sinh của giáo sư Tư, là quan hệ sư huynh đệ. Chẳng qua Kỷ Luân là học sinh giáo sư Tư thích nhất, còn Hoài Nhĩ Đức này chỉ là một học sinh bình thường của Dịch Tư, không nhậm chức ở viện nghiên cứu, ở đại học làm giáo viên, anh ta yêu thích nhất chính là quan sát đủ loại sinh vật biển, bởi vậy mới có thể xuất hiện ở chỗ này.

"Mấy ngày trước em còn ở diễn đàn nhìn thấy sư tỷ Kiều An phát biểu luận văn, nghe nói chị ấy hiện đang cùng thầy làm hạng mục, sư huynh không tham dự sao?"

Hoài Nhĩ Đức cũng tò mò, Kỷ Luân từ trước tuy không tính là sinh động, nhưng hắn giống giáo sư Tư là kẻ cuồng nghiên cứu, thường sẽ ở trên diễn đàn phát biểu tiến độ thành quả liên quan đến nghiên cứu. Mấy tháng gần đây hắn vẫn luôn không có tin tức, trước đó không lâu còn có tiểu học muội lo lắng có phải hắn gặp cái gì ngoài ý muốn hay không.

Hiện tại anh ta nhìn người trước mặt, rõ ràng trạng thái thực tốt, cả người nét mặt toả sáng, nhìn càng soái hơn trước kia, còn nắm tay một cô gái, trong mắt đều là nhu tình -- đây nào phải gặp cái gì ngoài ý muốn, rõ ràng chính là rơi vào bể tình, vô tâm sự nghiệp.

Sư huynh Kỷ Luân trong mắt tràn đầy ôn nhu đảo mắt nhìn anh ta, lập tức lại cắt thành bộ dáng lạnh nhạt quen thuộc trước kia, "Hoài Nhĩ Đức, chào cậu, đã lâu không gặp."

Khó được gặp lại hắn, Hoài Nhĩ Đức liền nói thêm vài câu, "Sư huynh, anh đây là yêu đương?"

Kỷ Luân: "Vợ của tôi."

Hoài Nhĩ Đức khiếp sợ! Phục hồi tinh thần lại rồi vội vã nói chút câu chúc phúc, lại hỏi sao không nói cho mọi người, để cùng chúc mừng cho anh vân vân, là mấy câu giao tế của nhân loại.

Kỷ Luân đơn giản ứng phó hai câu, liền nói có còn có việc tách ra với anh ta. Sớm đã quen hắn lãnh đạm, Hoài Nhĩ Đức cũng không để bụng, cười ha hả mà xua tay rời đi, không quấy rầy vợ chồng bọn họ hẹn hò.

Tần Minh Hoàng nhìn bóng dáng Hoài Nhĩ Đức.

Nơi này người quen biết Kỷ Luân quá nhiều, trước kia Kỷ Luân trừ đi viện nghiên cứu xác nhận một lần trạng thái của cùng tộc, về sau mặc kệ bên kia thúc giục thể nào cũng không đi qua nữa, cự tuyệt rất nhiều lần mới rốt cuộc thanh tĩnh.

Bọn họ đều rất rõ ràng, lấy thân phận của hắn, càng tiếp xúc với nhân loại quen biết Kỷ Luân trước kia thì càng dễ bị lộ, cũng càng nguy hiểm. Chính là rời xa như vậy cũng không phải phương thức ổn thỏa nhất.

Nghĩ thế, Tần Minh Hoàng chọc chọc lòng bàn tay Kỷ Luân. Kỷ Luân cúi đầu tiến đến bên đầu cô, mang theo nghi vấn ừ một tiếng.

"Qua mấy ngày thì chuẩn bị một chút, rời khỏi nơi này?"

"Vì sao?" Kỷ Luân nghi hoặc.

"Em rất nhớ hương vị hải sản Không Hải, ở chỗ này lại không ăn được." Tần Minh Hoàng nói, đẩy đầu hắn đang tiến đến trước mặt mình ngửi ngửi, cười mắng: "anh là chó con à, ngửi cái gì đấy, đầu cũng sắp đâm vào trong quần áo em"

Kỷ Luân: "Nhưng em thích nơi này."

Tần Minh Hoàng: "Em thích đi nhiều nơi, sao anh biết em không muốn đi nơi khác chơi?"

Kỷ Luân nghĩ nghĩ, "Vậy ở lại đây thêm một thời gian, chờ Không Hải tới gần chúng ta sẽ đi."

Khi đó, hắn muốn mang cô rời đi cũng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

"Cũng được." Tần Minh Hoàng còn nhớ rõ nguyên nhân thứ nhất bọn họ đi vào nơi này, "Nếu trước khi rời đi mà có cơ hội thì anh hỏi một chút tiểu đồng bọn của anh đang ở viện nghiên cứu ăn không uống không kia có muốn đi hay không."

Kỷ Luân ôm lấy vai cô, tránh cho cô bị đám người va chạm, "Không quan hệ, khoảng cách này nếu có chuyện gì, hắn sẽ thông báo cho anh."

Tự mang thông tin mã hóa vô tuyến điện thật sự là quá tốt. Tần Minh Hoàng nghĩ, đi ngang qua một chỗ tường thủy tinh, bỗng nhiên phát hiện trong nước biển bên cạnh sáng lên một mảnh ánh sáng ngân hà, cô thuận thể kéo Kỷ Luân rời xa.

"Sao chỗ này cũng có tiểu đồng bọn của anh đang ngâm...... Vậy rốt cuộc là bao nhiêu sinh vật Không Hải trà trộn vào. Căn bản đây không phải thủy cung hải dương nữa, mà là thủy cung Không Hải đi."

Bởi vì cái nhạc đệm này, bọn họ thực nhanh rời khỏi thủy cung, bắt đầu hành trình vui sướng kiếm đồ ăn. Khu này lớn như vậy, Tần Minh Hoàng đến một nửa cũng chưa đi xong, rất nhiều đồ vật cũng chưa nếm thử.

Một chén canh chua cay phong vị bản địa, Tần Minh Hoàng uống một nửa, dư lại một nửa đặt ở bên cạnh, thả nhóm sứa con trong ly pha lê ra cho bọn nó nếm thử.

Sứa con như là con bướm hồng nhạt đậu ở bên miệng chén, vươn một cái chi nho nhỏ liếm mút nước canh. Tần Minh Hoàng chống cằm, gặm một cây que băng, xem say sưa.

"A không đúng, sao chỉ còn mười một con, còn một đứa đâu?" Tần Minh Hoàng đếm đếm số lượng trong chén, phát hiện thiếu một con, cầm lấy ly pha lê nhìn vào trong, "sẽ không rơi vào trong canh rồi?"

Kỷ Luân bên cạnh giơ tay duỗi về phía que băng cô cắn trong miệng, nhẹ nhàng cầm một chút ở bên trên. Một chút hồng nhạt quen thuộc hiện lên từ ngón tay hắn.

Còn một con sứa con, thế nhưng học được kỹ năng ẩn hình, lén lút ghé vào trên que băng của cô, trộm gặm ăn.

Tần Minh Hoàng: "... Này, vạn nhất mẹ không chú ý nuốt cả con cùng với que băng vào trong bụng thì làm sao?"

Kỷ Luân buông lỏng tay, tiểu gia hỏa kia liền thổi tới dán ở trên mặt cô, phối hợp với tiếng bép bép, như là đang hôn cô.

Tần Minh Hoàng: "Mẹ nói với con, mẹ đây từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, vững tâm như sắt, biết không, làm nũng như vậy là vô dụng."

Ba phút sau, cô mở ra một hộp kem mới, cho đám sứa con nếm chút mới mẻ.

Đám sứa con cả người mang theo hương kem ngọt, thân thân mật mật tất cả đều áp lên trên mặt cô, dán vào mặt cô lành lạnh dính dính. Kỷ Luân nhốt sứa con vào trong bình thủy tinh, lấy khăn giấy ra lau mặt cho cô, xong rồi còn tự mình hôn một cái.

Tần Minh Hoàng hoài nghi, toàn bộ chủng tộc bọn họ đều có chứng yêu thích thái quá với làn da, từ lớn đến nhỏ đều thích dán lên người cô, cọ cọ lên người cô.

*

Bên này Hoài Nhĩ Đức từ thủy cung đi ra, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền chạy tới một nhà hàng phụ cận. Hôm nay mấy người bạn bọn họ liên hoan, trên cơ bản đều là đồng học và sư huynh đệ.

Ở thủy cung gặp được Kỷ Luân, vốn dĩ anh ta chuẩn bị mời hắn cùng đi, nhưng thấy bên cạnh hắn có vợ đi theo, anh ta liền không mở miệng nữa. Trong vòng không ít người đều biết, Kiều An thích sự huynh Kỷ Luân, lần này Kiều An cũng ở đây, nếu đến lúc đó Kỷ Luân mang theo vợ, làm ra một tràng Tu La thì sao.

Xuất phát từ suy xét này, Hoài Nhĩ Đức ở nhà hàng gặp bạn bè, chỉ trò chuyện Không Hải gần đây và ở thủy cung vừa rồi nhìn thấy một ít sinh vật biển cảm thấy hứng thú, một chút cũng không nhắc đến Kỷ Luân.

"..... Thủy cung này vẫn đang đi, tôi còn gặp được một loại sinh vật phù du từ trước chưa từng thấy, đặc biệt xinh đẹp, như là dải ngân hà trên trời ..... Tôi còn chụp ảnh, mọi người giúp nhìn xem, đây là gì." hắn lấy camera của mình ra, cho những người khác xem ảnh hắn chụp được.

Kiều An cũng cảm thấy hứng thú, lấy camera Hoài Nhĩ Đức lật xem. Hoài Nhĩ Đức nói đến hứng khởi, nhất thời không nhớ tới một sự kiện, chờ hắn phản ứng lại thì đã chậm. Kiều An đang cầm camera của hắn, trừng mắt nhìn một tầm ảnh bên trong.

Bức ảnh đó, Kỷ Luân và Tần Minh Hoàng ngồi ở dưới cột pha lê hình trụ, Kỷ Luân từ trước đến nay không ai bì nổi trong mắt đều là ý cười thỏa mãn ôn tồn, mở ra một cái điểm tâm đưa cho Tần Minh Hoàng bên cạnh, sau lưng hai người là ánh sáng lấp lánh, cực kỳ mộng ảo mỹ lệ.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị chấn động thật mạnh, Kiều An: "..."

Quên mất chính mình còn chụp hai bức ảnh như vậy, Hoài Nhĩ Đức cười gượng, "A ha ha, vừa rồi tôi gặp được sư huynh Kỷ Luân."

"Sư huynh Kỷ Luân? Nghe nói anh ấy không công tác ở viện nghiên cứu của giáo sư Tư nữa, thật vậy chăng?" một người bạn hỏi.

Kiều An nghiến răng nghiến lợi, "Là thật, anh ấy cự tuyệt ý tốt của thầy, đều là bởi vì người phụ nữ bên cạnh này. Bởi vì cô ta, sư huynh Kỷ Luân giống như thay đổi cả! Đến nghiên cứu anh ấy thích nhất cũng không làm!"

Gần đây vốn là bởi vì việc này mà Kiều An phẫn nộ vô cùng, mang theo một bụng lửa cùng Hoài Nhĩ Đức truyền ảnh chụp về việc nghiên cứu -- cô đáp ứng thay Hoài Nhĩ Đức dò hỏi thầy một chút, những điểm sáng ngân hà đó là sinh vật gì.

"Rất kỳ lạ, ta cũng chưa từng gặp." Giáo sư Tư ngắm nghía thật lâu sau mới nói. Tuy rằng gần như đời đều nghiên cứu sinh vật biển, nhưng sinh vật hải dương chủng loại thật sự quá nhiều, chính ông ấy cũng đều không biết rõ toàn bộ sinh vật.

"Thầy cũng không rõ lắm sao?" Kiều An ngẫm lại nói: "Sư đệ Hoài Nhĩ Đức riêng đi hỏi nhân viên thủy cung, bọn họ nói thủy cung không có tin tức về loại sinh vật này, cậu ấy nói còn ở gần đó quan sát thật lâu, cũng chưa thấy những sinh vật nhỏ đó sáng lên lần nữa ...... không phải là chúng nó cũng biết ẩn hình đi?"

Cô ta gần đây tiếp xúc nhiều nhất chính là nghiên sinh vật Không Hải biết ẩn hình, lập tức liền liên tưởng đến chỗ này.

Vốn cũng không để ý lắm, giáo sư Dịch Tư nghe vậy cũng có hứng thú, thứ nhất, bọn họ nghiên cứu con sinh vật Không Hải ẩn hình đó đang lâm vào bế tắc, ông ta đang muốn xem thử thứ khác, thay đổi đầu óc một chút.

"Như vậy đi, em dẫn người qua giao thiệp, lấy một chút hàng mẫu đến viện nghiên cứu, chúng ta nghiên cứu xem." Giáo sư Dịch Tự đồng ý.

Thủy cung bên kia nghe tên tuổi giáo sư Tư, cũng thực nguyện ý phối hợp, nhưng mà, bọn họ cũng thật sự không rõ lắm "Điểm sáng ngân hà" lúc trước khiến cho du khách chú ý đến cùng là sinh vật gì, để cho bọn họ tìm, bọn họ cũng tìm không ra.

Cuối cùng không có cách nào, Kiều An lấy một phần nước biển trong bể nước hình trụ ra đưa đến viện nghiên cứu.

"Không biết những quang điểm đó trong điều kiện gì mới có thể xuất hiện, chúng ta có thể kiểm tra đo lường trước nước biển này, xem có gì bất đồng."

Hạng mục này giao cho Kiều An phụ trách, giáo sư Dịch Tư cũng không tham dự nhiều, nhưng ngày đầu tiên lúc nước biển đưa tới, Kiều An liền thấy trong nước biển vốn trống không bắt đầu lập loè quang điểm.

Vì thăm dò bí mật về loại sinh vật sáng lên chưa từng thấy này, cô ta nghiên cứu vài ngày, cuối cùng đưa ra một kết luận kinh người -- mỗi khi sinh vật Không Hải ẩn hình cách vách tới gần, những quang điểm đó sẽ sáng lên.

"Thầy, em hoài nghi những quang điểm đó cũng đến từ chính Không Hải, chúng nó đuổi theo sinh vật Không Hải ẩn hình, em kiến nghị để chúng nó vào cùng một bể nước để quan sát!"

Đối với phát hiện trọng đại này, giáo sư Dịch Tư cũng cảm thấy phấn chấn, không suy xét nhiều liền đồng ý kiến nghị này. Kể tiếp bọn họ liền thấy một màn thần kỳ, nước biển trống rỗng rót vào bể nước sinh vật Không Hải nguyên bản xong, không bao lâu, bên trong sáng lên một mảnh tinh quang, những tinh quang đó mơ hồ phác họa ra một hình dáng.

Là sinh vật Không Hải đó, chỉ trừ lúc ăn, thời điểm còn lại đều che giấu mình!

"Cái này..... quá thần kỳ." Giáo sư Dịch Tư lẩm bẩm nói.

Giáo sư Dịch Tư tâm thần đều ở trên sinh vật Không Hải thần kỳ đó, nhưng đã nghiên cứu ngân hà này vài ngày, trong đầu Kiều An bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.

Sinh vật phù du này đồng dạng cũng đến từ Không Hải, có lẽ chỉ có tới gần loại sinh vật Không Hải biết ẩn hình mới có thể sáng lên sao?

Cô ta lấy ra ảnh chụp Kỷ Luân ở thủy cung, điểm sáng lấp lánh đều hội tụ lập loè ở phía sau hắn -- tựa như giờ phút này quang điểm hội tụ ở bên cạnh sinh vật ẩn hình đó.

Khi chụp bức ảnh này, vì sao chúng nó lại có phản ứng sáng lên? Chẳng lẽ ngay lúc đó ở gần thủy cung còn có thứ gì kích thích chúng nó?

Kiều An nhìn chằm chằm ảnh chụp, mày nhíu chặt, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro