V-C25-C26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25 Bép Bép Bép

"Phụ nữ cả đời không phải chỉ những việc đó sao, kết hôn, sinh con... liếc mắt một cái liền nhìn thấy đầu."

Tần Minh Hoàng khi còn nhỏ còn ở cô nhi viện Tần thị, có bác gái phụ trách quét tước vệ sinh nói chuyện phiếm cùng giáo viên trong viện.

Lúc ấy một đám trẻ con cũng ở gần đó, những đứa khác đều nghe đến ngây thơ mờ mịt, chỉ có Tần Minh Hoàng không giống, cô vứt quả bóng trong tay đứng ra lớn tiếng nói: "Tớ không! Tớ không gả chồng, không sinh con! Tớ muốn cưới một đàn ông, để hắn sinh con cho tớ!"

Lúc ấy cô còn chưa lớn, thanh âm lại to, nói năng có khí phách, không chỉ chấn kinh những đứa trẻ khác, còn trấn trụ bác gái kia.

Tiếp theo chính là một đám người lớn khoa trương cười lên, các bà ấy buồn cười mà giải thích với cô đàn ông không sinh được con, cùng với chỉ có nam cưới nữ, không có nữ cưới nam.

Lúc ấy Tần Minh Hoàng cảm thấy mười phần không công bằng, bởi vậy từ lúc còn nhỏ cô liền quyết định không bao giờ gả chồng! Sau đó cô thành công lên làm Thị Nữ, cũng coi như là ứng với một câu trẻ con nói khi còn nhỏ kia.

Nhưng cô không nghĩ tới, vận mệnh sẽ khúc chiết đến tận đây, nhiều năm sau thế nhưng cô đánh bậy đánh bạ hoàn thành chỉ nguyện to lớn khi còn bé -- trẻ con xác thật là chồng cô sinh, trừ sinh hoạt tình dục ra, cô không có một chút cảm giác tham gia quá trình sinh con.

Cái gì khi mang thai bị tội, sinh con thống khổ, sinh xong rồi điều dưỡng, còn có áp lực tâm lý, hết thảy cô đều không có, chính là ngủ một giấc mà thôi.

Tần Minh Hoàng gặm xong lê, người còn có chút mơ hồ, phản ứng không đủ. Duỗi tay dính nước lê ra bên cạnh, Kỷ Luân tự động rửa sạch sẽ cho cô.

Lùi tay về, Tần Minh Hoàng đứng ở trước bể nước thủy tinh tiếp tục trầm tư, nhìn đám sứa con hồng nhạt một con tiếp một con dán ở trên kính, xếp thành một hàng chỉnh chỉnh tề tề.

Kỷ Luân nhìn cùng cô trong chốc lát, nói: "Thân ái cảm thấy thú vị có thể xem thêm một lát, anh đi nấu canh cho em, hai ngày này không ăn gì, phải cẩn thận bồi bổ về."

Hắn nói xong liền đi rồi, ném lũ trẻ mới sinh ra ở trong bể nước, không có chút ý tứ quản bọn chúng một chút. Tần Minh Hoàng quả thực hoài nghi hắn đang lừa mình chơi, đây kỳ thật căn bản chính là hắn mua sứa con từ chợ thuỷ sản, mà không phải tự sinh ra đâu, nếu không cái ngữ khí và thái độ này cũng quá tùy tiện rồi?

Hay là nói, chủng tộc bọn họ nuôi dưỡng trẻ con chính là nuôi thả như vậy?

Quay đầu nhìn bóng dáng Kỷ Luân ở phòng bếp bên kia, Tần Minh Hoàng vươn ngón tay ra chọc chọc ở trên kính, sứa con màu hồng phấn lập tức bơi bơi, bơi tới vị trí đầu ngón tay cô, toàn bộ chen chúc ở trên mặt kính, chen thành một cái bánh tròn bép bép, giống như vô cùng muốn chạm vào cô.

Cô dịch ngón tay đến một vị trí khác, những con sứa con đó lại đuổi theo đầu ngón tay cô tới vị trí đó. Tần Minh Hoàng cảm thấy thú vị, ở trên mặt kính vạch tới vạch lui, làm cho đám sứa con bơi theo tới tới lui lui.

Bọn chúng đều đặc biệt sinh động, Tần Minh Hoàng mạc danh cảm thấy chúng nó chơi thật sự cao hứng.

Lại nhìn một cái Kỷ Luân trong phòng bếp nghiêm túc làm đồ ăn, Tần Minh Hoàng dịch ghế dựa tới, cô đứng ở trên ghế mở nắp đỉnh bể nước, với ngón tay vào trong nước nghịch sứa.

Cô lắc lắc ngón tay, những sứa con ở dưới đáy bơi lên trên, giống một đám khí cầu nhỏ hay đạn pháo nhỏ hướng tới cô.

Chúng nó nho nhỏ, toàn bộ bọc lên, cũng vừa vặn có thể bao ở một đầu ngón tay cô.

Tần Minh Hoàng tổng cộng năm ngón tay buông xuống, được năm con sứa con bơi tới nhanh nhất bao lấy, giơ tay ra nhìn, giống như đeo năm cái bọc ngón hồng nhạt.

Cô nhìn rồi lại thả vào trong nước, miễn cho bọn chúng rời khỏi nước sẽ chết vì mất nước.

Nhưng cô không nghĩ tới, trong thời gian ngắn ngủi, sứa con khác đã nổi lên mặt nước, chúng nó bay lên! Rời khỏi mặt nước phiêu phù trong không trung!

Bên cạnh mở máy tạo độ ẩm, cho nên không khí trong phòng tương đổi ướt át, những vật nhỏ vừa mới sinh ra thế nhưng cũng đã có thể sử dụng kỹ năng bơi trên không như vậy.

Bọn chúng ở trên không trung, giống như bơi lội ở trong nước, một cái dù nhỏ tròn tròn phía dưới có mép váy tinh tế mềm mại giống như các chi nhỏ, lúc chúng đong đưa thân thể, sẽ phát ra tiếng"bá" thật nhỏ.

"Bép."

"Bép."

Tần Minh Hoàng kinh ngạc cảm thán trong chốc lát, đột nhiên phát giác không ổn. Đám tiểu gia hỏa thoát ly két nước vui sướng lại tự do mà di động thân mình, bép bép bép trôi đi rồi!

"Cmn!" Tần Minh Hoàng nhỏ giọng kinh hô, vội vàng duỗi tay bắt.

Trong chớp mắt, toàn bộ sứa con đều chạy sạch sẽ, bao gồm năm con lúc trước khóa lại trên ngón tay cô, bọn chúng trôi vào các nơi trong phòng, bởi vì quá nhỏ, liếc mắt nhìn lại một cái, Tần Minh Hoàng thiếu chút nữa không nhìn thấy bọn nó rốt cuộc ở đâu.

Cô chột dạ mà nhìn phòng bếp, nhanh chóng nhảy xuống ghế, duỗi tay bắt lấy một con sứa con chạy trốn, nhét nó trở lại két nước, lại đi tìm con thứ hai, dùng phương pháp tương tự bắt nó đưa về điểm sinh ra.

Cô nhảy nhót lung tung ở trong phòng khách, dẫm lên sô pha, bò vào ngăn tủ bắt sứa. Còn một con bơi đặc biệt cao, dán ở trên ốp trần, cô với không tới, chỉ có thể cầm chổi thử quét xuống.

Cô vừa đấu trí đấu dũng cùng không khí, vừa trộm nhìn Kỷ Luân, hy vọng hắn không quay đầu lại.

Thật vất vả bắt được hơn nửa, liền mở nắp bể nước ra thả bọn chúng vào, trong nháy mắt lại có mấy con sứa con mới vừa bắt về lại chạy ra từ khe hở, trôi trôi ở bên người cô.

"Thân ái." thanh âm Kỷ Luân từ phía sau truyền đến.

Tần Minh Hoàng theo bản năng đậy cái nắp bể nước, quay đầu lại lộ ra tươi cười, "Cái gì?"

Cô cầu nguyện trong lòng, đừng phát hiện bể nước thiếu sứa! đừng phát hiện bể nước thiếu sứa! Sau đó cô cảm giác gương mặt chợt lạnh, một con sứa con dán ở trên má cô.

Sứa con: "Bép."

Tần Minh Hoàng: "....."

Biểu tình ôn nhu trên mặt Kỷ Luân một chút cũng không biến hóa, không có nửa điểm bất mãn đối với chuyện cô chơi hài tử, thậm chí, hắn nhìn thấy bên bể nước có nước bắn ra thì tri kỷ mà nói: "Nếu em muốn chơi, ở trong bể nước thật ra không thuận tiện."

Hắn thực nhanh lấy cho cô cái bồn, chứa đầy nước, vớt sứa con từ bể nước bỏ vào trong bồn, sứa con khác đang du đãng khắp nơi trong phòng bị các chi vươn từ trong thân thể hắn bắt hết về. Không đến mười giây, mười hai con sứa con đã toàn bộ bị hắn bỏ vào trong bồn.

"Yên ổn ở trong này, các con còn nhỏ, không nên chạy loạn." Hắn bỏ chi vào trong nước quẫy quẫy, tựa hồ là đang dặn dò đám tiểu gia hỏa quá mức hoạt bát này, đặt bồn ở trên bàn trà phòng khách, thuận tiện đưa cho Tần Minh Hoàng một cái muỗng to.

"Thân ái, em tiếp tục chơi đi."

Tần Minh Hoàng thấy hắn tránh ra, lại nhìn trong tay mình cầm cái muỗng to, cuối cùng nhìn mười hai con sứa hồng nhạt ngoan ngoãn bơi lội trong bồn, cảm thấy mình như là một nhãi con chơi vớt cá vàng.

– "Hi, Cậu Bé Bọt Biển, chúng ta đi bắt sứa đi!" Tần Minh Hoàng đấm vào đầu, đấm đi những lời đột nhiên nhảy ra trong đầu mình này.

Thịnh tình không thể chối từ, vậy cô liền...... chơi?

Dùng cái muỗng vớt sứa con trong bồn, bọn chúng linh hoạt bơi lội, không cho cái muỗng vớt được, Tần Minh Hoàng vớt nửa ngày, phát hiện thế nhưng mình đấu không lại đám vật nhỏ mới sinh ra này. Cô bốc lên ý chí chiến đấu, càng thêm nghiêm túc, rốt cuộc vớt lên một con.

Lộ ra tươi cười thắng lợi, ngay sau đó cô mới phát hiện Kỷ Luân đứng ở bên cô, cúi người nhìn các cô chơi đùa.

"Chờ lát nữa lại chơi tiếp, đi ăn cái gì trước." Kỷ Luân đỡ vai cô.

Tần Minh Hoàng còn chưa quá đói, cô bưng chén ngồi trên sô pha, vừa ăn cơm vừa nhìn sứa con trong chậu nước, hứng thú bừng bừng hỏi: "Bọn chúng có thể ăn cái gì sao?"

Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Tần Minh Hoàng đến cơm cũng không muốn ăn, cầm bánh quy Kỷ Luân cho cô, bóp nát bánh quy thành mảnh vụn ném vào trong bồn.

Phát ra tiếng bép bép, nhóm sứa con thử thăm dò duỗi ra những cái chi ngắn ngủn của mình, lay mảnh vụn bánh quy nổi trên mặt nước.

Thấy chúng nó thật sự ăn, Tần Minh Hoàng vui sướng hài lòng mà tiếp tục bóp bánh quy cho chúng nó. Lúc phản ứng lại, cô phát hiện đây hoàn toàn không giống như cho trẻ con ăn, thật sự chính là cho cá ăn mà thôi.

Buổi tối, được Tần Minh Hoàng yêu cầu, vốn đã chuẩn bị nhét bọn nhỏ vào bể nước qua đêm, Kỷ Luân không thể không bưng bồn an bài chúng nó trong phòng ngủ.

Tần Minh Hoàng ghé vào mép giường chơi sứa, cô xoay ngón tay vòng quanh, đám sứa con nỗ lực đong đưa các chi, phát ra tiếng bép bép non nớt, vòng quanh ngón tay cô bay lên.

Kỷ Luân đi vào phòng, toàn bộ sứa con lập tức chui trở về trong nước, ngoan ngoãn bơi lội tập thể hình.

Rũ một cái chi đặt ở chậu nước, cái khác đều ôm giống cái. Tần Minh Hoàng nằm ở trên giường, trước khi sắp ngủ rốt cuộc nhớ tới một vấn đề.

"Thân thể của anh không có việc gì đi? anh vất vả." Hổ thẹn hổ thẹn, dù sao cũng là hắn sinh, kết quả cô chỉ nhớ chơi với trẻ con, hoàn toàn không nhớ đến quan tâm thân thể "Thai phụ", cô thật là quá tra.

Kỷ Luân thỏa mãn mà lay cô, ôm cô ở trong ngực mãnh liệt hút một trận, "Không sao, anh chứa đựng rất nhiều dinh dưỡng."

Chủng tộc bọn họ, giống đực thay giống cái nuôi con, phụ trách vận chuyển dinh dưỡng cho con đều là thái độ bình thường, hắn đương nhiên sẽ không có gì bất mãn.

Đối với việc chủng tộc bọn họ gây giống, Tần Minh Hoàng không phải thực hiểu, nhưng nghe hắn nói như vậy liền an tâm. Tuy rằng hôm nay ngay từ đầu chịu kinh hách, nhưng những vật nhỏ đó chơi vẫn thật tuyệt mà.

Ngày hôm sau buổi sáng, Tần Minh Hoàng tỉnh lại, thiếu chút nữa không bị cảnh tượng mình nhìn thấy dọa cho hét ầm lên.

Cô ngồi ở trên giường, nhìn một con sứa con trên khăn trải giường bị cô đè bép, dùng hai ngón tay vê nó lên, nhẹ nhàng quơ quơ, sứa con vẫn không nhúc nhích.

"A a a đừng chết a! Sao con lại chạy lên giường! sẽ không bị mẹ đè chết đi!"

Xõa đầu xõa tóc, để chân trần từ trên lầu chạy đến phòng bếp, Tần Minh Hoàng mở tay ra cho Kỷ Luân xem sứa con bép dí trong lòng bàn tay mình, khẩn trương hỏi: "Có phải con đã bị chết hay không?!"

Thấy vẻ mặt cô trời sụp đất nứt, Kỷ Luân vội trấn an nói: "không có việc gì, chính là có chút mất nước, ném trong nước một lát là được."

Thuận tay bỏ sứa con vào bồn rửa rau trước mặt.

Tần Minh Hoàng trơ mắt nhìn sứa con chậm rãi khôi phục no đủ, bám ở trên lá rau xanh, gặm lá rau ra một cái lỗ nhỏ, thả lỏng mà thở một hơi.

Hù chết cha, còn tưởng rằng đã xảy ra thảm kịch đáng sợ - người mẹ lúc ngủ không để ý đè chết con gì đó.

Kỷ Luân đau lòng mà lau mồ hôi trên mặt cho cô, "Sao lại bị dọa thành như vậy, em yên tâm, bọn nó không giống nhân loại, lực sinh mệnh thực ngoan cường."

Nói xong hắn bưng một chậu bạch tuộc nhỏ đến dỗ cô: "Em xem, hôm nay anh mua một ít bạch tuộc về, làm bạch tuộc viên cho em ăn, áp áp sợ."? Đây lại là cái thao tác xấu hổ gì?

Tần Minh Hoàng: "..... không được không được, em không muốn ăn bạch tuộc, đời này cũng không ăn bạch tuộc nữa."

Từ sau khi mười hai con sứa con xuất hiện, Tần Minh Hoàng đi ở trong phòng mỗi một bước đều phải cẩn thận quan sát trên mặt đất có sứa con hay không, miễn cho không cẩn thận dẫm lên; trước khi ngồi lên số pha phải xem trên sô pha có sứa hay không, miễn cho đè vào; uống nước cũng phải cẩn thận quan sát bên trong có một con sứa hay không, miễn cho không cẩn thận uống vào... Bọn nó ở khắp nơi, quả thực là không chỗ nào không có.

Nhưng ngắn ngủn mấy ngày sau, Tần Minh Hoàng dần dần quen đi, không còn bó tay bó chân, bởi vì cô phát hiện đám sứa con thật sự đặc biệt ngoan cường, căn bản không thể dùng tiêu chuẩn của trẻ con nhân loại để đối đãi.

Dù thực sự có vấn đề gì, bọn chúng phát ra tín hiệu cầu cứu, bạch tuộc ba ba sẽ tới cứu.

Sứa con sinh ra ba ngày sau, Tần Minh Hoàng giống như trước đây ngồi ở trên số pha xem TV, chân cô gác ở chậu nước bên bàn trà, một con sứa con đứng ở trên ngón cái của cô rung cái chi tinh tế, làm cho ngón chân cô ngứa, mấy con sứa ghé vào trên đầu cô, nhấp sợi tóc cô, còn có mấy con đang chơi đùa cùng chó con Hương Hương.

Điện thoại vang lên hai tiếng, dọa chạy một con sứa con đang ghé vào trên điện thoại, lại đưa tới hai con sứa con tò mò thò qua, Tần Minh Hoàng nhận điện thoại, "A lô."

"Anh đang chuẩn bị đi qua chỗ em bên kia." Điện thoại bên kia Tần Phi Mạc mang theo hành lý đi lên phi cơ.

Tần Minh Hoàng: "Vâng, em nhắc nhở trước một chút, bên này em có một ít tương đối...... thần kỳ tồn tại, anh Phi Mạc chuẩn bị tâm lý trước thật tốt, đừng sợ hãi."

Cô càng nói như vậy, Tần Phi Mạc nghĩ càng nhiều lại càng sợ hãi, hắn cường chống tạo hình tinh anh, bình tĩnh đẩy một chút mắt kính trên mũi nói: "Anh là người Tần gia, anh không sợ."

26 Tần Phi Mạc

Vì chiêu đãi Tần Phi Mạc, Kỷ Luân dựng riêng ở bên cạnh bể bơi ngoài trời một cái dù to, phía dưới bày số pha bàn ghế, trang trí hoa cỏ trái cây, nhìn qua thành ý mười phần. Nhưng nội tình trong đó, chỉ có Tần Minh Hoàng biết.

Bạch tuộc lớn dễ nói chuyện này, tuy rằng cô nói cái gì đều gật đầu, nhưng duy chỉ để những người khác tiến vào sào huyệt của bọn họ, chuyện này dù thế nào đều không vui, Tần Minh Hoàng nói với hắn có khách nhân tới thăm, mời anh vợ tới nhà ở hai ngày, kết quả chưa nói vài câu, đã thấy hắn mặt vô biểu tình, hai hàng nước từ trong mắt chảy ra.

Sở dĩ nói không phải nước mắt mà là nước, bởi vì gia hỏa này căn bản sẽ không rớt nước mắt, hắn chỉ biết đẩy nước từ trong thân thể ra làm bộ khóc.

Tần Minh Hoàng bị trận thế giả khóc này dọa đến, nếu không ngăn cản hắn, giường cũng bị ngâm ướt.

"Không, không, không ở trong nhà, chỉ ở nhà ăn một bữa cơm được chưa?"

Bạch tuộc lớn đương trường biến trở về nguyên hình, cả người là màu lam thâm trầm u buồn, một đống nước biển to lưu động đắp ở trong một góc phòng.

Tần Minh Hoàng: ".... Được, chúng ta đi ăn bên ngoài, nếu không ở bên cạnh cái hồ anh bày bàn ghế, nơi đó không tính là bên trong sào huyệt đi?"

Cứ như vậy, bọn họ mới xem như hài hòa mà đạt thành thỏa thuận chung.

Chỉ cần không xâm phạm vào sào huyệt, Kỷ Luân cầu gì được lấy.

Không cần Tần Minh Hoàng nhọc lòng, trước khi khách đến, Kỷ Luân đã ra lực hành động mười phần mà bố trí một cái sảng đãi khách bên bể bơi.

Tiếp tục phong cách của hắn, nơi chốn tinh tế chú ý, người ngoài xem ra, riêng bố trí một chỗ như vậy để chiêu đãi, xác thật là so với tùy tiện đón vào trong nhà còn phải dùng tâm nhiều hơn.

Làm người lâu như vậy, Kỷ Luân vẫn luôn tiến trên con đường "cường giả vạn năng", chỉ cần hắn muốn, cái gì cũng có thể làm ra thật nhanh, trong đó tiến bộ nhanh nhất tự nhiên là trù nghệ.

Dưới ảnh hưởng của Tần Minh Hoàng, hắn đã biến thành một đầu bếp đủ tư cách, lần này chuẩn bị đồ ăn cho Tần Phi Mạc, tất cả đều thông qua Tần Minh Hoàng nói, làm được ra phong vị quê nhà. Tần Minh Hoàng thử trước, cô cũng không có ý tưởng khác, chỉ có một ý niệm: Kết hôn không thiệt.

Mặt khác, về vấn đề mà Tần Minh Hoàng lo lắng nhất là xử lý quan hệ nhân tế, Kỷ Luân cũng hiển lộ ra hắn có tiến bộ thật lớn, hắn chủ động nói muốn đi đón Tần Phi Mạc về nhà.

Tần Minh Hoàng cùng hắn đi trạm phi cơ gần đó, trạm phi cơ này so với các sân bay ở thế giới của Tần Minh Hoàng thì quy mô nhỏ hơn rất nhiều, nhưng số lượng đặc biệt lớn, chỉ trong một khu đã có mấy trăm cái trạm phi cơ như vậy.

Đi máy bay trực thăng tư nhân tới đây Tần Phi Mạc bay vài tiếng đồng hồ đến tóc cũng không loạn, áo mũ chỉnh tề cử chỉ khéo léo. Tuy rằng mặt không giống nhưng vẫn là loại khí chất tinh anh mà Tần Minh Hoàng quen thuộc.

Hai bên đã ước định sẵn nơi gặp mặt, đánh giá nhau trong lòng hiểu rõ mà không nói rồi lộ ra tươi cười.

"Anh trai." Tần Minh Hoàng thay đổi cách xưng hô càng thân cận hơn.

Tần Phi Mạc thần sắc ngưng đọng, "Minh Hoàng."

Kỳ thật lúc trước bọn họ đã vài lần gặp mặt giao tiếp, đều tương đối chính thức, khách khách khí khí với nhau, rốt cuộc khi đó Tần Minh Hoàng là thị nữ, chính là phải giữ dáng vẻ, hai người cũng không phải quá quen thuộc. Nhưng hiện giờ, ở thế giới này rất có khả năng chỉ có hai người họ lưu lạc ở đây, họ chính là thân nhân duy nhất của nhau.

Tần Phi Mạc khó được mà toát ra một mặt ôn nhu, hắn vươn tay, Tần Minh Hoàng cười tiến lên cùng ôm nhau một chút.

Đối với việc này, Kỷ Luân tâm tình vững vàng.

Tần Minh Hoàng vừa nói chuyện vừa trộm ngắm hắn, phát hiện hắn không lộ ra thái độ bài xích, trong lòng buông lỏng.

Tần Phi Mạc nhìn qua biểu tình bất động cũng trộm ngắm hắn, phát hiện hắn ở dưới mặt trời vẫn có bóng, cũng không phải thứ quỷ hồn linh tinh gì, đồng dạng trong lòng buông lỏng, tự tin nháy mắt càng đầy đủ.

Kỷ Luân sở dĩ không bài xích chỉ bởi vì hắn hiểu giống cái của mình nói "Bọn họ là cùng tộc" có ý tứ gì.

Cho tới giờ hắn đã phát hiện, nhân loại tuy rằng có khí vị bất đồng, nhưng có một bộ phận khí vị là tương đồng, giống cái của mình lại có khí vị không quá giống những nhân loại khác. Đó là một bộ phận khí vị hắn chưa bao giờ ngửi được trên người những nhân loại khác.

Nhưng hiện giờ trên người gã đàn ông nhân loại này cũng có hương vị đặc thù đó. Với Kỷ Luân dựa vào khí vị để phân biệt chủng tộc, hai người họ xác thật là cùng tộc, thậm chí là cùng một loại chủng tộc đặc thù khác hẳn, không giống những nhân loại khác.

Mà Tần Minh Hoàng nói các cô có quan hệ huyết thống giữa cùng tộc, dựa vào khí vị phân bố có thể biết được, Tần Minh Hoàng xác thật thực để ý cùng tộc này, nhưng cũng không giống như đối với hắn, phân bố ra loại tin tức tố đại biểu cho "Yêu".

Bởi vậy bạch tuộc lớn đã nắm giữ năng lực kết giao của xã hội nhân loại lúc phát hiện Tần Phi Mạc vô hại với mình rồi, thực nhanh triển lộ ra một mặt "Thân thiện nhiệt tình", so với giáo sư Khang Tập thì thái độ nhiệt tình hơn nhiều.

Trình độ "yêu ai yêu cả đường đi" của hắn, quyết định bởi giống cái để ý với đối phương tới trình độ nào.

Cho nên dẫn tới dọc đường đi đón người về, Tần Minh Hoàng trơ mắt nhìn hai người kia dường như rất có đề tài chung để hàn huyên.

Tần Minh Hoàng lần đầu tiên phát hiện Kỷ Luân đã tu luyện thuật giao tiếp của nhân loại đến trình độ thế nào. Rốt cuộc ở trước mặt cô, Kỷ Luân cũng không sử dụng thuật giao tiếp giả dối như vậy, chỉ chân thành đến gần như khờ ngốc.

Về đến nhà, Kỷ Luân an bài khách nhân ở trên sô pha cạnh bể bơi bên ngoài, mỉm cười mà tỏ vẻ đi pha trà cho bọn họ.

Hắn vừa đi, Tần Phi Mạc liền nói với Tần Minh Hoàng: "Không tồi, từ một đường chúng ta nói chuyện xem ra, là người khôn khéo có tầm nhìn."

Tần Minh Hoàng: "....." Nhớ tới lịch sử đen tối lúc ban đầu bạch tuộc biểu hiện thiểu năng trí tuệ, còn có lúc trước ghé vào nóc xe dọa cô sợ tới mức nổi một thân nổi da gà.

Tần Phi Mạc lại đánh giá căn nhà này cùng hoàn cảnh chung quanh, tiếp tục gật đầu, "Có thể ở chỗ này mua nổi nhà ở, còn là tiến sĩ, thoạt nhìn cũng coi như có năng lực."

Tần Minh Hoàng cười gượng: "Ha ha." Chủ yếu là kế thừa di sản từ trước của tiến sĩ Kỷ Luân.

Tần Phi Mạc thấy hoa cắm trên bàn, "Đây là?"

Tần Minh Hoàng: "Đây là Kỷ Luân tự mình cắm hoa."

Tần Phi Mạc nhìn càng thêm vừa lòng hơn, "Ừ, tác phẩm nghệ thuật nhìn qua cũng không tồi."

Hắn chú ý tới một cái chậu cá vàng bày ở trên bàn, bên trong là một loại thực vật thủy sinh lá cây tròn tròn, nở ra hoa trắng nhỏ, phía dưới còn có mấy vật nhỏ màu đỏ chợt lóe lên.

Cá vàng sao? Hắn vừa mới chuẩn bị nhìn kỹ, Kỷ Luân bưng trà ra.

Tần Phi Mạc lại lần nữa tiến vào thời gian khảo sát bất động thanh sắc của ông anh vợ, nói đến tình thế hiện nay, từ nguy cơ Không Hải xa đến phát triển mạng lưới thông tin liên lạc tương lai.

Kỷ Luân toàn bộ quá trình mặt mang mỉm cười, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng mỗi khi nói chuyện, lời nói thực tế, nghiễm nhiên là một học giả rụt rè nghiêm cẩn.

Ngồi nghe, Tần Minh Hoàng ngạc nhiên mà nhìn bạch tuộc lớn, không thể ngờ được gia hỏa này còn có một mặt như vậy!

Thông qua các loại nói chuyện để thử thách, Tần Phi Mạc trên cơ bản là vừa lòng, nhưng có một vấn đề, có phải hắn uống quá nhiều nước hay không?

Việc này kỳ thật cũng không thể trách Kỷ Luân, hôm nay mặt trời lớn như vậy, còn ngồi ở bên ngoài, dù trên đầu có ô che nắng, bên cạnh là bể bơi, hơi nước hắn tiêu hao vẫn có vẻ nhiều, chỉ có thể thường xuyên uống nước, hắn thân thể cao lớn như vậy, lượng nước uống khó tránh khỏi dọa người.

Tần Phi Mạc có tâm dò hỏi thân thể hắn có phải có tai hoạ ngầm hay không, lại không thể hỏi quá trực tiếp, vì thế quyết định xuống tay từ Tần Minh Hoàng bên cạnh, dẫn ra đề tài.

Hắn cố ý dùng ngữ khí trêu chọc nói với Tần Minh Hoàng: "Lúc trước em nói Kỷ Luân có chỗ đặc thù bất đồng với người thường, anh còn có chút lo lắng, hiện tại xem ra rõ ràng cậu ấy không có vấn đề gì, em cố ý làm anh sợ sao?"

Tần Minh Hoàng nghe ra ngụ ý của hắn, khóe miệng nhếch lên, có chút ý vị xem kịch vui.

"Khụ, Kỷ Luân, anh trai em không phải người ngoài, anh không cần câu thúc như vậy, có phải anh mất nước hay không? Nếu không vẫn nên vào trong hồ nghỉ ngơi một chút." Cô nghiêm trang nói với Kỷ Luân.

Tần Phi Mạc cảm thấy kỳ quái. Đi hồ nước nghỉ ngơi một chút là có ý tứ gì? Ai nghỉ ngơi một chút lại đi vào hồ nước?

"Tốt quá, vậy tôi xin lỗi không tiếp được một lúc, hai người cứ nói chuyện trước." Kỷ Luân cực có lễ phép mà gật đầu, đi đến bể bơi.

Tần Phi Mạc mạc danh nhìn hắn, nhìn hắn biến thành một con bạch tuộc lớn nửa trong suốt, có vô số chi giương nanh múa vuốt, che trời lấp đất, ngâm vào trong nước.

Tần Phi Mạc: ".................?"

Cái gì?

Thứ gì?!

Ông anh tinh anh hé miệng, lộ ra biểu tình há hốc mồm, tay bưng chén trà không ngừng run rẩy.

Đúng, hắn sợ quỷ là không sai, nhưng không phải hắn chỉ sợ quỷ a! Loại sinh vật phi nhân loại vượt qua tưởng tượng này xuất hiện ở trước mặt, hắn vẫn không nuốt nổi!

Thấy Tần Phi Mạc bất động như núi, Tần Minh Hoàng cười rộ lên, đập về phía vai hắn, "Anh Phi Mạc, anh còn lợi hại hơn nhiều so với em nghĩ, thấy trường hợp như vậy, lông mày cũng không động một chút, không hổ là anh."

Tay cô mới vừa đụng tới bờ vai hắn, Tần Phi Mạc nhắm mắt lại té xỉu ở trên sô pha.

"A...... Này?" Tần Minh Hoàng phản ứng lại, qua một hồi cấp cứu, cứu tỉnh Tần Phi Mạc vì té xỉu mà giá trị cuồng rớt.

Tỉnh lại Tần Phi Mạc cứng mặt, không nhìn bạch tuộc lớn trong hồ, sau một lúc lâu mới tiếp nhận được giả thiết bạch tuộc lớn rất giống dị chủng chạy ra từ phim kinh dị này có thể biến thành người.

"Em......" hắn nhìn Tần Minh Hoàng bằng ánh mắt phức tạp mang theo kính sợ. Hắn tâm nói không hổ là thị nữ, năng lực thừa nhận không giống bình thường.

Chấn động tâm lí quá lớn, nhất thời hắn còn chưa chải vuốt rõ ràng suy nghĩ, chống trán nhìn bể cá trên bàn phát ngốc. Bỗng nhiên, hắn phát hiện phiến lá xanh biếc giật giật, vật nhỏ màu hồng phấn xốc phiến lá lên, bám ở bên cạnh bể cá lộ ra thân mình.

Hắn tập trung nhìn vào, căn bản đó không phải cá vàng, mà là sứa con?

Hắn nhìn nhìn, nhìn thấy sứa con to bằng ngón cái từ bể cá bay ra, bơi ở trong không khí.

Bơi, ở, trong, không, khí!

Hình như hắn chưa nghe nói trên thế giới này còn có sứa biết bơi ở trong không khí a?

Có một chút mờ mịt mà đẩy đẩy mắt kính, hắn thấy Tần Minh Hoàng đối diện vồ lại đám sứa con thả vào bể cá, cũng dặn dò: "Không được chạy loạn, đừng dọa đến bác."

Tần Phi Mạc thật hy vọng đầu óc mình không chuyển nhanh như vậy, nhưng bi kịch chính là, cơ hồ trong nháy mắt hắn liền hiểu việc này có ý tứ gì.

Bác...... Đám sứa đó, hẳn sẽ không, là con của Tần Minh Hoàng đi!

Trong lòng hơi hỏng mất, Tần Phi Mạc miễn cưỡng duy trì thể diện của mình, chứng thực hỏi: "Đây là?"

Tần Minh Hoàng nhìn có vẻ không đành lòng kích thích hắn, nhưng mọi người đều là anh em sống nương tựa lẫn nhau, thành viên gia đình dù sao cũng phải giới thiệu.

"Đây là con của em và Kỷ Luân, mấy ngày hôm trước mới sinh ra, tổng cộng mười hai đứa."

Tần Phi Mạc đỡ lấy cái bàn, không đỡ không được, hiện tại hắn cũng không chỉ mềm chân.

Tần Phi Mạc là người bình thường vào hôm nay bị mở ra cánh của thế giới mới.

Khi yên lặng hỏng mất qua đi, làm người Tần gia, đã trải qua kỳ sự xuyên qua, Tần Phi Mạc kiên cường mà tìm về bình tĩnh, hắn có thể bình thường tự hỏi.

Tự hỏi nửa ngày, hắn hỏi ra một vấn đề, "Con của hai người, cùng họ Tần với em sao?"

Vừa rồi còn cảm thán anh trai này là người thường, Tần Minh Hoàng thay đổi cái nhìn hắn căn bản cũng không phải người bình thường! Người bình thường phản ứng đầu tiên là thế này sao?

Nhưng Tần Phi Mạc đã tìm được tiết tấu của mình, hắn đánh bàn tỉnh nhỏ, nói: "Kỷ Luân không phải nhân loại đúng không, nếu như vậy, hắn hẳn sẽ không để bụng loại chuyện này, trẻ con để họ Tần đi!"

Tần Minh Hoàng: "Anh trai, anh chú ý sai chỗ rồi."

Tần Phi Mạc nghĩ nghĩ, xác thật như thế, hắn nhíu mày, "Xác thật có vấn đề, phụ nữ bình thường một lần rụng trứng chỉ có một viên, nhiều cũng chỉ có hai đến ba viên, một lần mười hai trứng, không quá bình thường."

Hắn hạ giọng, ngữ khí mang hoài nghi, "Em xác định đó là con em sao? nói không chừng chủng tộc của cậu ta có thể tự sinh sản, đám con đó chính là con cậu ta, căn bản không kế thừa huyết mạch Tần gia chúng ta, huống chi đám trẻ này lớn lên cũng không giống em."

Nhìn hắn đầy mặt nghiêm túc, không giống như là nói giỡn, Tần Minh Hoàng cũng không biết trả lời hắn thể nào.

Thần cmn kế thừa huyết mạch Tần gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro