VI-C17-C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17 Người Máy 01 Bách Biến ( Chờ Đợi Một Chiếc Chìa Khóa ....)

01 ở trong không gian này bắt chước ra một tiểu hắc cẩu, so với đàn chó con bọn nhỏ mang theo còn đang yêu hơn một ít, cái đầu tròn tròn, lông trên người cũng đặc biệt mềm mại, sờ sờ ở lòng bàn tay làm cho người ta cảm giác toàn bộ trái tim cũng trở nên mềm mại.

"01 cũng muốn được tiểu tiểu thư thích." --- Tần Minh Hồi bị người máy 01 đáng yêu đá một quả cầu trúng trái tim, duỗi tay liền đem tiểu cẩu 01 bế lên ," 01 đáng yêu, ta đặc biệt thích 01!"

Tiểu cẩu ngao ngao kêu hai tiếng, thanh âm ngọt ngào lại mềm mại, dùng chính cái mũi nhỏ nhỏ của mình cọ cọ vào chóp mũi tiểu tiểu thư.

[ Tiểu tiểu thư, thích 01 nhất sao?]

" Đương nhiên là thích nhất!" Tần Minh Hồi không chút do dự trả lời, lại ôm tiểu cẩu sờ soạng trong chốc lát, mới đem hắn buông xuống.

Sau khi tiểu cẩu bị buông xuống, vẫn cứ vây quanh bên chân cô, dùng đầu cọ cọ cẳng chân cô. Khi nhìn trên cẳng chân kia có một khối màu tím đang dần dần gia tăng, cái đuôi đang ngoe nguẩy của 01 chậm rãi dừng lại, hắn nâng đầu lên xoành xoạch liếm liếm mảng tím kia.

Cảm xúc mềm yếu ướt át có chút ngứa, Tần Minh Hồi vuốt đầu tiểu cẩu 01 ," 01, anh đang lo lắng cho tôi sao?"

[ Đúng vậy, 01 rất lo lắng cho tiểu tiểu thư.]

Tần Minh Hồi không nói, ôn nhu mà chăm chú vuốt ve thân thể mềm mại nho nhỏ của 01.

" Thật là thần kỳ nha 01, cho tới nay anh đều là đặc biệt cao lớn, ta một con người nho nhỏ, hiện tại chúng ta thay đổi một chút. Nhìn xem, ta có thể nâng niu anh trong tay."

[ Tiểu tiểu thư, 01 còn có thể biến thành nhỏ hơn.]

Nói rồi, 01 lần thứ hai xảy ra biến hóa. Hắn biến thành một con chim, thân mình nho nhỏ ngồi xổm trong lòng bàn tay cô, phần lưng khoác màu lam khổng tước dần dần thay đổi sắc lông, ngực bụng là màu cam ấm áp.

Tần Minh Hồi nhìn con chim nho nhỏ xinh đẹp này, oa một tiếng:" Là chim bói cá!"

[ Đúng vậy, tiểu tiểu thư từng nhìn thấy ở trên đường, từng khen chim bói cá, 01 có thể bắt chước thành giống như đúc.]

Chim nhỏ 01 nghiêng nghiêng đầu, mở cánh chim ra vỗ vỗ, bay lên vòng quanh Tần Minh Hồi xoay quanh một vòng, lại lần nữa bay về trong bàn tay cô.

Cái không gian giả thuyết vừa mới mở này, Tần Minh Hồi cảm thấy không chỉ có cô cảm thấy mới lạ thú vị, 01 cũng thể hiện công năng mới cho cô xem.

Sau khi biến thành chó con chim nhỏ, 01 lại biến hóa lần nữa, bắt chước ra một con hồ ly da lông màu lam.

Không cần phải nói, con hồ ly này cũng tồn tại trong cơ sở dữ liệu của hắn. Tần Minh Hồi nhớ rõ, chính mình ở trên đường xác thật đã từng gặp được một con hồ ly xinh đẹp như vậy, chẳng qua con hồ ly kia quá cảnh giác, cô còn chưa tới gần nó đã chạy vào trong bụi cỏ chạy mất.

[ Tiểu tiểu thư còn chưa sờ được vào con hồ ly kia, ở trong nhật ký nói cảm thấy tiếc nuối, hiện tại có thể sờ sờ 01.]

Hồ ly 01 ngoan ngoãn mà ngồi xổm trước người nàng, lộ ra một mảnh lông trắng trước ngực, nheo lại đôi mắt bộ dáng có vẻ phá lệ buồn cười.

Tần Minh Hồi sờ sờ hắn, hắn liền nâng lên hai cái chân trước, đặt ở đầu gối Tần Minh Hồi, rung rung hai cái lỗ tai hồ ly với cô. Tần Minh Hồi...Tần Minh Hồi cũng muốn run lên, bảo bối 01 của cô đáng yêu quá đi mất.

Sau hồ ly là báo đốm, thân mình mãnh thú mạnh mẽ khỏe khoắn ở bên người cô vòng một vòng, nằm sấp xuống. Tần Minh Hồi xoa da lông của hắn, cảm thấy 01 đại khái là muốn đem tất cả tiếc nuối trên đường của cô đều làm cho thỏa mãn—để cô sờ được những con vật cô chưa được sờ.

Nhưng đối tượng bắt chước tiếp theo là một con cá màu vàng.

"Hửm? Vì sao lại biến thành cá?" Tần Minh Hồi nghi hoặc, cô nhớ rõ bản thân ở nhật ký chưa từng viết qua về cá.

Tuy rằng con cá này ánh vàng rực rỡ, bơi lội trong không trung, bộ dáng vây cá tản ra quả thực rất đẹp mắt.

[ Tiểu tiểu thư ở trong hồ từng thấy loại cá như vậy, nói cho 01 đây là loại cá có thể mang đến vận may.]

Cá vàng 01 bơi lội đến trên tay Tần Minh Hồi, lạch cạch nằm ngửa.

[ Mang vận may đến cho tiểu tiểu thư.}

Tần Minh Hồi nhìn con cá trong tay, vừa muốn cười lại vừa cảm động ,"...01, anh thật tốt!"

Xem xong 72 phép biến hóa thế giới động vật của 01, Tần Minh Hồi có chút kỳ quái," 01, vì sao anh toàn biến thành động vật, anh không muốn biến thành người sao?"

[ Bởi vì tiểu tiểu thư không có thích nhân loại, 01 không có hàng mẫu để tham khảo.]

Sau khi 01 tăng cường công năng rà quét, hắn có thể ghi lại tâm tình phập phồng dao động của tiểu tiểu thư, hắn nhớ rõ cô thích các loại chim chó nhỏ voi hổ to...Nhưng lại không ghi lại được cô thích nhân loại như thế nào. Cho nên căn cứ vào ghi chép của 01 mà phân tích, hắn phải biến thành hình tượng đã được ghi chép lại, nơi đó không có ngoại hình của nhân loại.

Nhưng nếu tiểu tiểu thư cố ý hỏi, thì căn cứ theo số liệu hắn phân tích, có vẻ như tiểu tiểu thư rất chờ mong hắn biến thành bộ dáng nhân loại.

[ Tiểu tiểu thư, 01 tạo ra một cơ sở dữ liệu về ngoại hình bên ngoài con người.]

Trước mặt Tần Minh Hồi bỗng nhiên xuất hiện một màng chiếu, trên đó hiện lên một đám hình thái nhân loại thu nhỏ lại. Nhìn qua không khác gì người thật, đây là sau khi 01 nắm giữ được rất nhiều bề ngoài của con người mà tạo thành ngẫu nhiên.

Một người rồi lại một người hiện lên trước mắt Tần Minh Hồi, căn cứ tâm tình cùng phản ứng phập phồng của cô, 01 rất nhanh đã phân tích ra yêu thích của cô đối với ngoại hình của con người, tỉ mỉ hình thành một bề ngoài nhân loại.

Màng chiếu tan đi, một nam nhân ăn mặc áo choàng tây trang, cao một mét tám xuất hiện ở trước mặt Tần Minh Hồi.

Dựa theo 01 đoán trước, tiểu tiểu thư hẳn là sẽ thích loại này, nhưng mà khi hắn xuất hiện, phản ứng của Tần Minh Hồi lại ê a một tiếng, bưng kín đôi mắt, phát ra tiếng cự tuyệt liên tục.

" A a a, không muốn không muốn!"

[ Tiểu tiểu thư không thích loại này sao?]

Số liệu phân tích xuất hiện khác biệt khiến 01 tỏ vẻ nghi hoặc.

Tần Minh Hồi thấy nam nhân kinh hồng thoáng qua kia biến mất, lúc này mới thả lỏng mà buông tay, giống như tìm được đường sống trong chỗ chết," Chính là bởi vì ta thích cái vẻ bề ngoài kia mới có vấn đề a, mỹ nam càng phù hợp thẩm mỹ của ta càng không thể a."

" Vừa rồi làm ta sợ muốn chết."

Tuy rằng chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, thậm chí còn không thấy rõ, nhưng cái cảm giác kia không thể nghi ngờ, là hình tượng nam nhân cô lấy làm thước đo lúc trước, đáng tiếc cô có bóng ma tâm lý.

01 không hiểu rõ lắm, cái hình tượng vừa rồi kia, rõ ràng tiểu tiểu thư rất thích, nhưng đồng thời cũng phát ra ý tứ cự tuyệt. Hắn đành phải đem cái hình tượng kia tạm thời gửi trước ở cơ sở dữ liệu.

[ Tiểu tiểu thư có thể tiếp thu cái dạng gì hình tượng đây? 01 muốn làm tham khảo.]

Tần Minh Hồi tưởng tượng một chút," Có thể là hình người, nhưng không phải là người thật đi, nơi đó mọi người chúng ta đều gọi loại người này là 'người trong sách'."

Ở dưới yêu cầu của 01, Tần Minh Hồi cầm lấy bút vẽ, vẽ cho hắn cái nhân vật mình thích nhất trong trò chơi thiếu nữ luyến ái.

Sau đó, 01 biến thành bộ dáng cô vẽ. Độ tương tự đạt tới 99%! Chỉ bằng một bức cô vẽ!

Tần Minh Hồi mắt thấy 01 biến thành người trong sách, che miệng lại không nhịn được phát ra một tiếng hút không khí, nhìn người trong sách sinh động trước mắt, theo bản năng hô lên một tiếng:" Shh...Lão công!"

Nghe thấy một tiếng gọi kinh thiên thiên động địa kia, người trong sách 01 bày ra biểu tình trầm tư, bỗng nhiên mỉm cười:

[ Tiểu tiểu thư, 01 đã hiểu.]

Tần Minh Hồi còn chưa hoàn hồn ," Hiểu, hiểu cái gì?"

[Tiểu tiểu thư, như 01 bây giờ được gọi là thế thân đi.]

Tần Minh Hồi:"...?" 01? Tư liệu của anh rốt cuộc có những gì vậy?

Nếu như không phải 01 ở chỗ này lại không thể nối mạng, Tần Minh Hồi đều hoài nghi có phải hắn trúng virus gì hay không, bằng không hắn làm sao có thể đưa ra loại kết luận kỳ quái này.

Bất quá, hắn gần đây thật sự, biến hóa càng ngày càng nhanh. Đối lập hắn với tình huống ban đầu, tiến bộ rõ rệt.

Về vấn đề "thế thân" này, Tần Minh Hồi không thể không cùng 01 tiến hành một buổi giảng dạy danh từ. Đợi đến đêm khuya, Tần Minh Hồi ngáp dài dụi dụi mắt chuẩn bị nghỉ ngơi, 01 biến hóa thành một đại cẩu màu đen cao lớn đẹp trai, nằm bên cạnh cô.

Cảnh tượng bầu trời xanh mây trắng đã biến thành một bộ dáng khác, giường hiện đại cùng đồ đạc bài trí, đó là căn phòng trước kia Tần Minh Hồi ở nhà. Không gian quen thuộc này làm cho cô an tâm hoài niệm, cô nằm trên giường, cảm giác bàn tay đặt ở bên giường bị vòm lên.

01 biến thành đại cẩu nằm sấp trên thảm lông dài bên giường, đặt đầu lên mép giường, đem cái miệng dài của mình cọ vào trong lòng bàn tay cô.

Được rồi, Tần Minh Hồi sờ sờ miệng và mũi hắn, cứ như vậy dùng lòng bàn tay che mũi hắn ngủ.

Tiểu tiểu thư ngủ say, giống như một cỗ máy ngủ đông.

Nhưng 01 cho dù học tiểu tiểu thư của hắn nhắm mắt lại, vẫn không ngừng chạy, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh.

Tần Minh Hồi cho hắn phương hướng trưởng thành biến hóa, lại nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, vì thế hắn liền không ngừng bắt đầu sinh ra biến hóa mới.

Trong hậu trường giả thuyết bí mật không được khám phá đó, thanh tiến độ đã hoàn thành 100 phần trăm, nhưng chương trình cảm xúc cùng học tập hoàn toàn mới, vẫn không được mở khóa.

Chúng nó vẫn không nhúc nhích, còn đang chờ đợi một chiếc chìa khóa để mở cửa.

Sau khi không gian giả định xuất hiện, càng nhiều thời gian Tần Minh Hồi đều sẽ ở bên trong này.

Cô sẽ nằm trên chiếc ghế dài màu cam, gối một chiếc gối tròn, để 01 ở lại trên đùi cô.

01 mỗi ngày đều biến thành bộ dáng khác nhau để thí nghiệm cô có thích hay không, hôm nay là một hình dạng người máy, có cánh tay cao như vậy, bề ngoài chính là bộ dáng thu nhỏ của hắn. 01 lớn chở cô đi bộ trên cánh đồng rộng lớn, 01 ảo đứng trên đùi cô cũng làm ra động tác đi về phía trước.

Đi ngang qua một cái lô - cốt, 01 nhấc chân lướt qua, 01 trên đùi Tần Minh Hồi cũng giơ chân bước lên một chút, vững vàng giẫm lên đầu gối cô.

Tần Minh Hồi nắm lấy tiểu 01 trên đùi, nâng hai cánh tay của hắn lên, từ trên xuống dưới vung lên một chút, người máy lớn 01, cũng ở bên ngoài động hai cánh tay.

Cậu nhóc Kỳ Linh ở bên ngoài lô-cốt đang đuổi theo một đám dê bò heo ở trên sườn núi, nhìn thấy người máy lớn xa xa kia đi tới đi, bỗng nhiên giơ cánh tay lên, lại bỗng nhiên xoay người tại chỗ, lại nhấc chân, làm ra các loại động tác kỳ quái.

Cái người máy to lớn này, bị hỏng rồi sao? Nó nhíu mày lộn xộn nghĩ, ánh mắt vẫn do dự nhìn chằm chằm bên kia.

Từ lúc chị gái xinh đẹp kia mang theo một người máy đến phụ cận, Kỳ Linh liền nhịn không được đi để ý bọn họ.

Trước khi nhìn thấy người máy to lớn này, Kỳ Linh còn tưởng rằng những câu chuyện trước kia ông nội kể cho cậu nghe thế giới của những người máy thần kỳ, có đủ loại chức năng đều là giả, là chuyện do chính ông ấy tạo ra.

Nhưng trên thế giới thực sự có một người máy kỳ diệu như vậy.

Chạng vạng, khi chăn thả kết thúc, đại cẩu giúp họ đẩy tất cả gia súc vào vòng tròn, Kỳ Linh trở lại lô-cốt bọn họ sinh sống.

Lô - cốt này có diện tích rất nhỏ, cửa đi vào hẹp. Em gái nhỏ hơn một chút đã nấu thức ăn trong nồi lớn, mấy đứa nhỏ ngồi một bên, trông mong chờ nó trở về cùng nhau ăn.

Kỳ Linh đi vào, ngồi vào giữa đám trẻ này, em gái phụ trách nấu cơm một mình múc ra một chén đặt ở một bên, sau đó múc cho từng người từng người một.

Bởi vì hàng xóm mới, gần đây thức ăn của họ rất phong phú, nồi không chỉ bỏ thêm nhiều ngũ cốc, mà còn thả thêm thịt muối, nấu thành một nồi có mùi cũng rất thơm.

Một đám trẻ có lớn có nhỏ chen chúc cùng một chỗ xì xụp ăn, Kỳ Linh cũng vậy, cậu nhanh chóng ăn xong phần kia của mình, sau đó bưng lên chén đặt ở một bên đã nguội hơn, đi tới góc lô-cốt, cẩn thận châm lên một chút ánh sáng mờ nhạt.

"Ông nội, đến ăn chút đi."

"À——" một thanh âm khàn khàn đáp một tiếng.

Cái góc trải đầy đồ đạc và chăn đệm, có một ông lão lún sâu vào. Ông ấy có một khuôn mặt già nua bình thường, nhưng từ cổ đi xuống lộ ra bộ phận ngực, ở trong ánh nến mong manh phản xạ ra ánh sáng lạnh như băng của sắt thép.

Ông nâng một bàn tay - bàn tay đó là một cánh tay bằng máy.

"Kỳ Linh, hôm nay, mất hứng?" Ông già từ từ hỏi.

Kỳ Linh lắc đầu, múc thức ăn nấu chín mềm mại đưa đến bên miệng ông lão.

18 Lão Nhân ( Đao Của 01 Thực Sắc Bén......)

Lô-cốt ban ngày cũng tối tăm, đôi mắt của ông lão đã ở trong bóng tối thời gian lâu lắm, đã bắt đầu thoái hóa, không thấy rõ lắm đồ vật, nhưng đôi tai của ông vẫn còn tốt, mỗi ngày ông ấy đều có thể nghe thấy những đứa trẻ xung quanh nói chuyện ầm ĩ, còn có tiếng động xung quanh.

Những đứa trẻ này vì cảm nhiễm bệnh trùng hút máu mà bị vứt bỏ, lúc đầu, là ông lão nhặt được một vài đứa trẻ bị bỏ rơi như vậy, mang đến lô-cốt sinh hoạt. Sau đó, những đứa trẻ đó lại nhặt những đứa trẻ khác trở về, mặc dù không có mối quan hệ huyết thống, nhưng sống với nhau, tạo thành một cái đại gia đình kỳ lạ.

Nhưng những người trong gia đình này, luôn luôn thay đổi.

Một số ít trong những đứa trẻ này nhiễm bệnh trung hút máu rất nghiêm trọng, nghiêm trọng có thể được nhặt về đây sống trong một thời gian ngắn, liền sẽ chết.

Mấy năm nay, bọn họ tới tới lui lui, ông lão đã không thể nhớ rõ từng có bao nhiêu đứa trẻ sống ở đây.

"Cửu nhi?" Ông lão hô lên trong bóng tối.

Chỉ chốc lát sau, một cô bé bện tóc đi tới, ghé vào mép giường, "Ông nội, có chuyện gì vậy?"

Cô bé tên là Cửu Nhi này, là người chỉ đứng sau Kỳ Linh trong đám trẻ, bình thường phần lớn thời gian đều ở trên mặt đất vùng phụ cận, chăm sóc chuồng gà gần đó và những đứa trẻ nhỏ tuổi khác, cùng với ông nội ốm đau nằm ở trên giường này.

"Ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài, có phải người máy khổng lồ đang di chuyển?" Ông lão nói mơ hồ.

"Vâng." Cửu Nhi đáp một tiếng.

Ông lão trầm mặc một lát rồi nói, "Con nói với ta một chút về người máy kia."

Cửu Nhi có chút lo lắng mà nắm lấy cánh tay máy móc của ông ấy, "Ông nội, ông không sao chứ? "

Lúc trước bọn nhỏ ở lô-cốt nhìn thấy người máy to lớn, trở về hưng phấn mà miêu tả cho mọi người về cái người máy kia, kết quả ông nội bọn họ nghe xong liền khóc rống thất thanh, khóc hồi lâu, về sau Kỳ Linh liền không cho bọn nhỏ ở trong lô-cốt nói đến người máy nữa. Cửu Nhi không nghĩ tới, ông nội im lặng mấy ngày như vậy, sẽ đột nhiên chủ động nhắc tới người máy kia.

"Ông nội không khổ sở sao?"

"Ông nội không phải khổ sở, là ông nội cao hứng... Ông nội muốn tận mắt nhìn thấy cái người máy kia." Ông lão nói như thể ông đã hạ quyết tâm.

Thật lâu không nhìn thấy ánh sáng, bị Cửu Nhi cùng mấy đứa nhỏ khác ôm kéo đến cửa lô-cốt, cảm giác được gió thổi tới trước mặt, cùng ánh sáng từ đỉnh đầu chiếu xuống, ông lão có loại cảm giác chợt xuất hiện ở một thế giới khác.

Chờ ông ấy rốt cục thích ứng được với ánh sáng bên ngoài, mơ hồ nhìn rõ cảnh sắc trước mắt, ông ấy nhìn thấy một khối lớn màu xanh lá cây, đó là sườn núi, còn có ngũ cốc chín thành màu vàng, phân bố trên cánh đồng.

Cuối cùng ông ấy nhìn thấy nơi khoảng cách cực gần, một cái chân người máy cao cao bước qua. Kèm theo chấn động nhẹ cùng âm thanh, là thứ mấy ngày nay ông ấy ở trong bóng tối nghe rất nhiều lần.

"A ——" Ông ấy phát ra thanh âm khàn khàn ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy người máy khổng lồ đi qua tấm màn sân khấu màu vàng và xanh biếc, thân hình cao lớn kia so với bọn nhỏ hình dung còn khiến người ta kinh hãi hơn... Thật đúng là một tòa núi cao đáng sợ a.

Ông lão trừng lớn mắt nhìn người máy chậm rãi đi qua đi lại, bên tai bỗng nhiên vang lên rất nhiều tiếng ồn ào, là những âm thanh đến từ quá khứ.

"Ở quê hương chúng ta, có người máy so với núi còn cao hơn, chúng ta đem nơi an toàn an trí trên thân người máy, đó là người máy, cũng là nhà của chúng ta..."

"Trong nền văn minh đã mất của chúng ta, thủ đô của chúng ta đã từng là một trong những người máy lớn nhất thế giới, bản thân người máy ấy chính là thành thị, mang theo tài sản quý giá mà tất cả tổ tiên chúng ta để lại..."

Khi mẫu thân kể lại những chuyện này với ông ấy, ông ấy tuổi còn rất nhỏ, chưa từng hiểu được những cảm xúc phức tạp trong giọng nói của mẫu thân, chỉ là đối với những người máy khổng lồ xinh đẹp mộng ảo mà bà ấy miêu tả, cảm thấy thập phần tò mò.

Ông ấy cũng từng căn cứ theo mẫu thân miêu tả, tìm kiếm đất nước đã mất trong truyền thuyết kia, nhưng cuối cùng cái gì cũng không tìm được, đó thật sự là một đoạn lữ trình tịch mịch ( hành trình cô đơn).

Trong lúc sinh mệnh của ông ấy chỉ còn hấp hối, người máy khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mắt ông ấy —— đây cũng không phải là mộng, là một đạo ánh sáng xuyên thấu cả đời mấy chục năm của ông ấy, ánh sáng đến từ những ký ức xinh đẹp của tuổi thơ.

Là tồn tại chân thật, những người máy khổng lồ thực sự tồn tại trên thế giới này.

"Ông nội?" Mấy đứa trẻ vô thố nhìn ông lão đẫm nước mắt, muốn đem ông ấy nâng lên từ mặt đất.

Kỳ Linh ở trên sườn núi xa xa nhìn thấy tình huống bên này, nhanh chóng chạy xuống sườn núi, "Ông nội!"

*

Tần Minh Hồi ngồi trên bàn tay mở ra của 01, cảm thụ gió nhẹ từ từ. Hương thơm của ngũ cốc chín được gió thổi tới mà đưa lại đây, dưới chân cô chính là sóng lúa mạch màu vàng.

"01, những lúa mì này cần phải được thu hoạch."

[Vâng, tiểu tiểu thư, chúng nó đã trưởng thành. ]

"Ta viết cho anh một chương trình thu hoạch như thế nào? Đây cũng là một công năng rất thực dụng a." Tần Minh Hồi nghiêm túc nói.

Cô thường xuyên có những ý tưởng đột phát như vậy, vì vậy cô đã thêm rất nhiều tính năng không có tác dụng quá lớn cho 01, phát triển rất nhiều trò chơi mới, nhưng 01 lại cảm thấy như vậy rất tốt, bởi vì tiểu tiểu thư của mình nói, phải thường xuyên đi hưởng thụ một ít đồ vật nhàm chán.

Học hỏi một ít tri thức vô dụng, có đôi khi cũng sẽ rất vui sướng.

[Tiểu tiểu thư, nghe có vẻ tuyệt vời.]

01 vẫn cỗ vũ như trước.

Tần Minh Hồi chuẩn bị buổi tối trở về liền thêm chức năng thu hoạch này cho 01.

Khi cô giải sầu xong mang theo 01 trở lại sườn núi mình tạm trú, thấy một đám trẻ em nâng một người ở đó chờ cô.

Đó là một ông lão với phần lớn bộ phận cơ thể bị sắt thép bao trùm.

" Đứa nhỏ, cháu, cháu là người đến từ quốc gia máy móc trong truyền thuyết kia sao?" Sau khi lão nhân được đặt ở trước mặt cô, liền gấp không chờ nổi hỏi ra những lời này, ánh sáng mong đợi trong mắt so với ngọn lửa nhảy lên còn muốn nóng chảy sáng ngời hơn.

Nghe được mấy từ quốc gia máy móc mấu chốt này, radar trong đầu Tần Minh Hồi giống như bắt được từ khóa đột nhiên vang lên.

Chờ một chút, cái tên này vừa nghe liền rất quen thuộc, tuy rằng trong phim điện ảnh kia không xuất hiện, nhưng thật sự rất dễ khiến người ta liên tưởng.

Từ một thế giới thông tin phát triển, từ nhỏ đã nhìn đủ loại câu chuyện nhân vật chính lớn lên - Tần Minh Hồi, trong nháy mắt trong đầu sinh ra mười tám câu chuyện khác nhau.

Sự việc không nằm ngoài dự đoán của cô, ông lão đột nhiên tìm đến cửa, kể cho cô nghe một câu chuyện xưa về đất nước máy móc đã biến mất.

Nghe nói từ rất lâu trước đây, sớm nhất phải quay trở lại thời điểm mảnh đất này còn chưa bắt đầu trận đại chiến hỗn loạn lúc trước, có một quốc gia, văn minh phát triển, có được biệt xưng là quốc gia máy móc.

Quốc gia kia chân chính gọi là cái tên gì, đã không còn người rõ ràng, tóm lại nó đã sớm biến mất trong lịch sử nhân loại.

Nhưng mẫu thân của ông lão này, nghe nói là di tộc của quốc gia máy móc kia, khi còn trẻ rời khỏi cố hương, sau đó cũng không tìm được đường trở về.

"Ở đó còn có di dân của đất nước máy móc, nơi đó không có chiến tranh, chỉ có hòa bình, không có bệnh tật cùng đói khát, ai nấy đều sống sung túc, ai nấy cũng nhiệt tình thân thiện..." Giọng nói của lão nhân trầm thấp, bên người là một hàng tiểu hài tử, có người lộ ra vẻ mặt khao khát tương tự như ông ấy, có người vẻ ngây thơ chỉ nhìn chằm chằm thức ăn chôn trong đống lửa trước mặt.

A, miêu tả này không phải là chốn đào nguyên sao? Tần Minh Hồi nghĩ thầm.

Bất quá, nếu thật sự có một quốc gia máy móc như vậy, cô cảm thấy cha con Tần Bá Dị cùng Tần Nhạc Đan chế tạo ra 01, nói không chừng sẽ đến từ cái quốc gia thần kỳ kia, ít nhất Tần Bá Dị rất có khả năng có liên quan đến quốc gia máy móc.

Cô vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái, trong phim điện ảnh chỉ xuất hiện một người máy thần kỳ như 01, nhưng trình độ chế tác của hắn cao hơn trình độ chế tạo máy móc trung bình vô số lần, điều này kỳ thật cũng không hợp lý, nếu như có nguồn gốc như vậy, ngược lại có thể giải thích vì sao hắn lại đặc biệt lợi hại .

"Ta đã tìm kiếm rất nhiều năm, sau khi mẫu thân ta chết ta cũng không từ bỏ, ta muốn tìm thấy nơi đó ..... Nhưng ta lại thất vọng rồi, ta biết đời này của ta đã không còn khả năng lại tận mắt nhìn thấy cái quốc gia máy móc thần kì kia. "

"Bọn nhỏ nói với ta rằng, chúng đã thấy một người máy rất lớn, ta không thể tin được, ta cho rằng ta đang nằm mơ, hoặc ta đã chết..."

Ánh mắt ông lão đặt ở trên người 01, ánh mắt trở nên xa xôi mông lung.

Tuy rằng không đành lòng phá vỡ kỳ vọng của ông lão này, nhưng Tần Minh Hồi vẫn nói cho ông ấy biết, cô cũng không phải đến từ quốc gia máy móc kia.

"Nhưng ta cảm thấy nơi đó nhất định là tồn tại." Tần Minh Hồi đem thức ăn trong đống lửa đều kéo ra, chia cho đám nhỏ đang trông mong kia, nói với ông ấy, "Như vậy đi, ông à ông kiên trì thêm hai năm nữa, qua một thời gian nữa cháu sẽ rời khỏi nơi này lữ hành khắp nơi, mang theo người máy của cháu đi tìm quốc gia máy móc kia."

"Chờ cháu tìm được rồi, sẽ trở về nói cho ông biết."

Ánh mắt có chút xa xôi của ông lão lập tức kéo lại, ánh sáng đã tan rã một lần nữa hội tụ, "Thật sự? Thực sự có thể tìm thấy nó? "

Tần Minh Hồi: "Người khác có thể không tìm thấy, nhưng cháu cảm thấy mình mang theo một người máy lợi hại như vậy, nói không chừng có thể. "

Tinh thần của ông lão trở nên tốt hơn một chút, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy rõ.

"Vậy ông còn có tin tức gì về quốc gia máy móc có thể nói cho cháu biết sao?"

Lão nhân bắt đầu cẩn thận hồi tưởng lại, từ trong những xó xỉnh của kí ức tìm kiếm những thứ liên quan, mặc kệ có hữu dụng hay không, Tần Minh Hồi đều nghiêm túc gật đầu, hơn nữa còn lấy ra quyển sổ tiến hành ghi chép. Thái độ thận trọng như vậy, cổ vũ lão nhân rất nhiều, ông lão vắt hết óc đem những thứ mình có thể nghĩ đến đều lải nhải nói một lần.

Thật vất vả chờ ông ấy nói xong, Tần Minh Hồi lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Những máy móc trên người ông hình như rất lợi hại, lần đầu tiên cháu nhìn thấy, ông có thể nói một chút với cháu sao? "

"Ai, cái này không có gì lợi hại. Mẫu thân của ta dạy ta một số, ta liên học được một ít chế tác máy móc đơn giản. Ban đầu, ta bị nhiễm bệnh trùng hút máu, ta liền tự hỏi, nếu như ta cắt bỏ các bộ vị hư thối trên thân thể, có thể chữa khỏi căn bệnh này hay không. "

"Như cháu chứng kiến, ta làm một ít thử, hai chân hai tay của ta còn có một khối lớn trên ngực này, đều bị ta đổi thành máy móc. Sau đó bệnh trùng hút máu vẫn tàn sát bừa bãi trong cơ thể ta, làm như vậy quả thật làm chậm quá trình phát bệnh, bất quá bộ phận cơ giới trên cơ thể ta chế tạo không thể phát huy ra công năng như ra tưởng tượng, cho nên ta liền biến thành bộ dáng như bây giờ. "

Ông lão không nói qua, lúc trước ông ấy muốn tiến hành thử nghiệm lớn mật như vậy, là vì cứu lại sinh mệnh của bọn nhỏ, ông muốn cho những đứa trẻ sống sót, cho nên dùng chính mình làm cái thực nghiệm này.

Đáng tiếc ông ấy thất bại, thay đổi bộ vị cơ giới cũng không cách nào đạt được hiệu quả như ông ấy mong muốn, vì thế ông ấy liền biến thành một lão già thối rữa trong góc tối như vậy.

Không còn thú vui trên đời, lại không thể không làm trụ cột tinh thần cho những đứa trẻ này ngoan cường mà sống sót.

"Đây là một ý tưởng thiết thực a." Tần Minh Hồi nói, "Để cho thân thể con người cùng máy móc kết hợp với nhau, ý tưởng 'biến máy móc thành con người' này đáng để thảo luận. "

Nhân loại là bởi vì dám nghĩ dám làm, mới có thể từ vô số loại động vật mà vượt lên.

Ông lão sửng sốt, từ khi bắt đầu tiến hành thực nghiệm này, một mình ông đã cô độc mà thất bại, chưa từng có người khẳng định qua với ông ấy.

Ông lão nhìn thấy tiểu cô nương trước mặt kéo tay áo ra, lộ ra vết loa màu tím trên cánh tay, "Cháu cũng bị nhiễm bệnh trùng hút máu, đợi đến khi cháu kiên trì không nổi, cháu có thể cũng sẽ thử biện pháp này của ông, nếu như cháu có thể làm được, cháu cũng sẽ đến nói cho ông biết. "

*

Lão nhân khóc lóc trở về, là Tần Minh Hồi mang theo 01 đưa về, ở phương diện thay thế đi bộ này, hắn so với một đám tiểu hài tử không có khí lực nào tốt hơn nhiều.

Trở lại sườn núi của các cô, Tần Minh Hồi thay đổi thong dong ổn trọng vừa rồi, mặt mày ủ rũ ôm cánh tay mình thở dài.

"01, nếu thật sự mà nói phải chặt cánh tay đổi thành máy móc, sẽ rất đau đi?"

[Xin yên tâm, 01 sẽ không làm tiểu tiểu thư cảm thấy đau, dao của 01 rất sắc bén. ]

Tần Minh Hồi không nghĩ tới câu trả lời này của hắn, nghĩ đến 01 mổ heo lưu loát, a một tiếng thiếu chút nữa rơi nước mắt, "Đừng nói nữa 01, trong đầu có hình ảnh! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro