VII-C21-C22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21 Cố Hương (Tà Thần Ngoại Lai, Cớ Gì Xâm Nhập Tần Thị Ta...)

Máu tươi từ cổ La Ngọc Tĩnh tràn ra đầy khoang miệng – từ khi ra đời tới nay đây là lần đầu tiên Khổ Sinh hút máu.

Theo máu nóng tanh nồng kia bị hấp thu, hai điểm vệt đỏ trên mí mắt Khổ Sinh biến mất, hai mắt hắn biến thành màu đỏ giống như máu.

Ngày thứ nhất tiến vào Bạch Hạc Quan, sư phụ bảo hắn không được hút máu người, hơn nữa thêm chỉ bộ và khẩu gông, lại phong ấn đại bộ phận lực lượng của hắn, hiện giờ, hắn chủ động giải khai toàn bộ phong ấn.

Hai mắt trở nên đỏ đậm, từ trên người hắn tản mát ra sát khí thoáng chốc tràn đầy toàn bộ đáy giếng. Những lệ quỷ đỏ bị sát khí dày đặc áp chế, phát ra tiếng rít quỷ khóc, đám cương thi lại như được ủng hộ, một đám tru lên miệng mọc ra răng nanh lợi trảo, đấu với lệ quỷ càng thêm hung hãn.

Khổ Sinh đã không rảnh bận tâm cương thi chiến đấu với lệ quỷ phía sau, hắn vùi đầu bên cổ La Ngọc Tĩnh, bị mùi máu tươi này hấp dẫn thật sâu, nhịn không được đem răng nanh cắm vào càng sâu, dựa vào mảnh da sau tai trên cổ cô.

Trên người cô có một mùi hương an hồn hắn cực quen thuộc, nhàn nhạt mà dài lâu.

Không ngừng nuốt xuống máu tươi khiến cho những vết thương thật nhỏ trên người hắn khép lại, ngay cả dấu vết trên cổ bị tơ hồng miễn cưỡng khâu lên đều dần dần dung hợp tiêu tán. Đầu và thân thể của hắn đang hấp thụ máu tươi mà khôi phục.

Máu không ngừng xói mòn, La Ngọc Tĩnh gần chết cảm thấy thân thể rét lạnh và đau đớn, lộ ra biểu tình thống khổ, theo bản năng duỗi tay ôm lấy đầu Khổ Sinh. Thần trí của cô đã không còn thanh tỉnh, hồn phách mơ hồ đã tán mà chưa tiêu.

Cảm giác tóc sau đầu bị bắt lấy làm Khổ Sinh tỉnh táo lại, hắn nhắm mắt, thật sâu hít mùi an hồn hương thoang thoảng phát ra từ La Ngọc Tĩnh, rời răng nanh khỏi cổ cô, rút vào trong miệng.

La Ngọc Tĩnh co rút, thân thể phát xanh cứng đờ, đang nhanh chóng mà biến thành cương thi. Khổ Sinh vuốt môi cô, thấy cô mọc ra răng nanh cương thi, lại một lần ghé sát vào. Hắn dùng móng tay bén nhọn đâm ra vết thương trên cổ mình, ngay sau đó ấn La Ngọc Tĩnh đến bên cổ, để cô hút máu tươi.

Cương thi bình thường là tử thi biến thành, không có thần trí, chỉ là một cái xác đáng sợ, hắn không thể để cô biến thành cái bộ dáng này. Hắn muốn biến cô thành cương thi sống, chỉ cần khối thân thể này còn chưa hoàn toàn chết đi, là có thể lưu hồn phách cô sắp dật tán trong khối thân thể, sau này có lẽ còn có thể khôi phục thần trí.

Cô nói không muốn chết...... hắn không rõ lắm như thể có tính là cô muốn bất tử không, nhưng hắn chỉ có biện pháp này.

Biến thành cương thi, La Ngọc Tĩnh đã hoàn toàn mất đi lý trí, theo bản năng tham lam mà hấp thụ máu, lượng máu mang theo năng lực cường đại làm thân thể cô phát xanh biến trở về trắng nõn, hai mắt chậm rãi nhiễm đỏ đậm, nhưng cặp mắt kia nặng nề không có ánh sáng, chỉ có hỗn độn đánh mất thần trí.

Giải khai toàn bộ phong ấn, miệng vết thương trên cổ Khổ Sinh thực nhanh khép lại, La Ngọc Tĩnh cương thi mới sinh này không cắn rách được làn da cứng rắn đó, phí công mà ôm cổ hắn. Khổ Sinh sờ sờ đầu cô, cảm giác được cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía miệng giếng, hít hít cái mũi.

Cô ước chừng là ngửi được nhân khí bên trên, cương thi đuổi người hút máu là bản năng, hơn nữa có khả năng trong tiềm thức của cô còn nhớ rõ chán ghét với những người đó, bởi vậy có chút ngo ngoe rục rịch.

Khổ Sinh lấy ra một đạo hoàng phù, dán ở trên trán cô, La Ngọc Tĩnh nháy mắt an tĩnh lại, bên môi còn mang theo vết máu, mềm mại mà nằm sấp ở trên vai hắn.

Tru Tà kiếm ở cạnh đó chấn động, đã hoàn toàn không cho hắn sử dụng nữa. Khổ Sinh tra Tru Tà kiếm vào vỏ, dùng hoàng phù bọc lên đeo ở sau người, một tay ôm La Ngọc Tĩnh, một tay xé rách lệ quỷ còn lại ở nơi này.

Chờ đến toàn bộ lệ quỷ bị giết, hắn sẽ lại xử lý hết toàn bộ cương thi chế tạo ra từ thi thể.

*

Tộc nhân Chung thị xuống giếng 30 người, chưa thấy một ai đi ra, nhất thời cũng không dám cho người xuống giếng nữa, một đám người cầm vũ khí canh giữ ở bên ngoài, sẵn sàng đón đánh.

Bọn họ từ ban ngày chờ đến hoàng hôn, lại chờ đến toàn bộ ánh sáng chậm rãi ảm đạm xuống, chung quanh trở nên một mảnh đen kịt, không thể không châm đèn lồng.

Trong ánh đèn lồng trắng thảm thiết, miệng giếng rốt cuộc xuất hiện một bóng người. Người này quanh thân có một khí thế làm người ta sợ hãi, phảng phất không khí bên cạnh đều đang vặn vẹo, một thân tà khí ác hồn không giống người. Trong ngực hắn ôm một người, đôi mắt màu đỏ đậm nhìn quanh một vòng, toàn bộ những người bị hắn nhìn đều không tự giác run rẩy lui ra sau.

Đứng ở miệng giếng, Khổ Sinh nhìn tộc nhân Chung thị bên ngoài có biểu tình sợ hãi. Có nam có nữ, có già có trẻ, không thể bình thường hơn.

Hắn đi về phía trước một bước, tất cả mọi người lui ra phía sau, bỗng nhiên hắn thả người nhảy lên, đá cái chuông lớn trên gác chuông xuống, ầm vang một tiếng rất lớn, cái chuông nặng đến trăm người cũng không nâng nối nện xuống, bao trùm lên miệng giếng.

Khổ Sinh đi ra phía ngoài, miệng nói: "Thị Thần của các ngươi đã tiêu vong, lệ quỷ phía dưới đều bị giết, lệ khí oán khí còn sót lại trấn áp trăm năm sẽ tiêu tán, chớ có động đến cái chuông này, cũng chớ có quật giếng lên, nếu không nơi đây sẽ thành tử địa."

Những tộc nhân Chung thị đó hai mặt nhìn nhau, chờ Khổ Sinh đi xa, bỗng nhiên có người khóc lớn lên.

Tức Thành ngày trước cổ nhạc sanh tiêu không ngừng, từ nay về sau nhân khẩu điêu tàn, lại nhiều lần tai kiếp, hoàn toàn như tên của nó mà yên lặng xuống.

Vào đông, tuyết lớn bao trùm thiên địa.

Khổ Sinh ôm La Ngọc Tĩnh đi trên mặt tuyết. La Ngọc Tĩnh nhắm mắt nằm trong lòng hắn, mặt trắng như sương, trên trán dán một mảnh hoàng phù theo gió lạnh nhẹ nhàng phiêu đãng.

Bình thường thời tiết như vậy cô luôn sợ lạnh, đi chưa xa đã muốn dừng lại nhóm lửa nghỉ ngơi, hiện giờ cô biến thành cương thi, nhưng thật ra không sợ lạnh nữa.

Phát hiện La Ngọc Tĩnh vốn nằm an tĩnh lại có chút xao động, Khổ Sinh dừng lại, vạch hoàng phù trên trán cô.

La Ngọc Tĩnh nháy mắt mở ra hai mắt màu đỏ, cô mới trở thành cương thi không lâu, hồn phách lại bị lệ quỷ gây thương tích, bởi vậy thần trí không rõ, có chút ngây ngốc, ngẩn ngơ mê mang nhìn hắn, dùng mũi ngửi ngửi hương vị hắn. Khổ Sinh dùng ngón tay chọc ra hai cái lỗ ở trên cổ mình, tràn máu ra, La Ngọc Tĩnh lập tức thò lại gần cắn nuốt.

Ngồi ở trên tảng đá lớn đọng tuyết, Khổ Sinh một tay ôm cô, chờ cô ăn xong.

Chờ cô lần thứ hai an tĩnh lại, mang theo cô tiếp tục đi về phía trước.

Ở trong gió tuyết gặp được một nông dân đẩy xe, nông dân đó thấy rõ bộ dáng hai người bọn họ, đặc biệt là cặp mắt đỏ của Khổ Sinh, hoảng sợ, vội cúi đầu đẩy xe dựa vào ven đường, tận lực rời xa bọn ho.

Ngửi được nhân khí, La Ngọc Tĩnh nháy mắt nâng đầu lên, hé miệng, răng nanh trong miệng ẩn ẩn hiện ra, Khổ Sinh dán lại hoàng phù lúc trước bóc ra trên trán cô, vì thế cô lại mơ màng sắp ngủ mà nhắm mắt lại.

Đi tới trước một cái lạch nước chưa kết bằng, Khổ Sinh dừng lại, vạch hoàng phù, để cô ngoan ngoãn ngồi ở bên trên một tảng đá, chấm nước xoa xoa vết máu bên miệng cô, còn mặt và tay cô lạnh như băng cũng lau cho cô một lần -- giống như trước cô làm như vậy với hắn.

Khổ Sinh khi đó kháng cự nước, hiện giờ nhưng thật ra phải nhíu mày chủ động lau cho cô.

Móng tay La Ngọc Tình biến thành màu tím đen, đỉnh có chút nhọn, Khổ Sinh ngồi xổm phía trước cô, cầm tay cô lau sạch sẽ, xoa xoa, La Ngọc Tĩnh chậm rãi bắt lấy hai ngón tay hắn. Khổ Sinh dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, thấy trong mắt cô vẫn là trống không mênh mang.

Đi trên đường, La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên sẽ bắt lấy tay hắn, không cẩn thận bắt được chuỗi hạt gỗ trên cổ tay Khổ Sinh, Khổ Sinh đẩy tay cô ra, lập tức nhìn thấy trên đỉnh mày trên mặt cô nhíu lại, môi khẽ nhếch mơ hồ lộ ra răng nanh -- cô muốn tức giận!

Khổ Sinh đưa tay về: "Đáng giận...... cô bắt!"

Trời trong tuyết tan, đi ngang qua một cây cầu nhỏ rách nát, dừng lại đút máu tươi cho La Ngọc Tĩnh. Khổ Sinh ngồi ở lan can cầu, ôm La Ngọc Tĩnh. Đợi cô ăn xong muốn đi, bỗng nhiên thấy miệng cô hơi há, gần như không thể nghe thấy mà phun ra một chữ.

"Hương......"

Khổ Sinh cho rằng cô đang gọi mình, nghe xong một lát không thấy cô có phản ứng gì, ôm cô muốn đi, bỗng nhiên cô túm lấy tóc hắn dùng một chút lực. Khổ Sinh buồn bực mà nhìn đôi mắt cô mờ mịt, hỏi: "Làm sao?"

Cô không ngừng tăng thêm lực đạo, Khổ Sinh lùi lại trở về chỗ, phát hiện bên cầu mọc một gốc cây tịch mai, u hương tràn vào mũi.

"Hương? Cái này?" hắn chỉ vào tịch mai. La Ngọc Tĩnh không đáp lại hắn, hắn thử thăm dò hái được mấy đóa đặt vào trong tay cô.

Đối với ngoại giới, cô ngẫu nhiên sẽ có một chút phản ứng, Khổ Sinh biết đây là dấu hiệu cô đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn, khả năng còn cần một khoảng thời gian rất dài.

Một ngày sáng sủa, Khổ Sinh dừng lại ở dưới một mái hiên rách nát, đút xong máu tươi cho La Ngọc Tĩnh, phát hiện cô có chút nôn nóng, liền đốt một cây an hồn hương cắm ở bên chân, kết quả La Ngọc Tĩnh ngồi ở trên đầu gối hẳn, nhấc chân liền đá bay an hồn hương ra ngoài.

Thấy cô nhăn mày lại muốn tức giận, Khổ Sinh theo bản năng dán một đạo hoàng phù lên để cô hôn mê...... Sau đó hắn nhìn tay mình bắt đầu tự hỏi đến tột cùng vì sao đột nhiên cô lại tức giận, cùng với chờ lát nữa bóc hoàng phù, cô còn có thể nhớ rõ mình mới vừa tức giận không.

"Khổ Sinh sư thúc." Ngoài vách ngăn có người hô một tiếng.

Khổ Sinh nhìn lại, thấy một lão đạo đứng ở rào tre ngoài tường vỡ, lộ ra một khuôn mặt bị phủ phong sương quá nhiều, đạo bào trên người mang theo chút bùn, búi tóc tan một nửa, nhìn qua là trên đường đi rất cấp bách.

"Ai, Khổ Sinh sư thúc a, phát hiện phong ấn của người bị phá, sư điệt chính là không ngừng chạy đến, một bộ xương cốt già này thật là..." Duyên Đồng lão đạo vẻ mặt khổ sở từ ngoài tường vẽ nhảy vào, đi đến hai mét phía trước người Khổ Sinh.

Tru Tà kiếm đặt ở bên chân Khổ Sinh ong một tiếng, rơi vào trong tay Duyên Đồng, bị lão tùy tay đeo ở sau người. Duyên Đồng vẫn giống như trước, hành lễ, chắp tay nói: "Sư thúc theo ta về Bạch Hạc quan thôi."

Khổ Sinh nói: "Năm đó ta xuống núi, sư phụ nói đợi ta siêu độ 1300 lệ quỷ là có thể bỏ đi phong ấn trên người, từ đây được tự do."

Duyên Đồng không nói.

Khổ Sinh lại nói: "Nhưng ta biết, đó chỉ là lời nói dối của sư phụ thôi. Ông đã sớm tính được, hơi thở thiên địa đang thay đổi, yêu vật linh vật đều sẽ dần dần tan biến, ta chú định không tru sát được 1300 này, dù là có thể giết được 1300, cũng chỉ có tử kiếp."

Có lẽ kiếp của hắn ứng dưới giếng Chung thị kia. hắn từ trong giếng sinh, cuối cùng lại quy về dưới giếng, có lẽ đây là sự phụ tính đến kết cục cho hắn. Nhưng thêm La Ngọc Tĩnh cái biến cố này, dẫn tới hắn từ trong giếng đi ra.

Duyên Đồng thở dài: "Khổ Sinh sư thúc, sư tổ chỉ là muốn để người giống như người bình thường, cũng có nhân sinh trăm năm."

Khổ Sinh: "Ta biết ý tứ sư phụ." Dù ngay từ đầu không biết, sau đó cũng nghĩ được minh bạch.

"Phong ấn tùy thời có thể giải, trói buộc ta cũng không phải phong ấn, mà là hứa hẹn lúc trước của ta với sự phụ ...... Ngươi không cần như lâm đại địch, tuy đã giải phong ấn, ta cũng sẽ không tùy ý giết người." Khổ Sinh nói.

Duyên Đồng lại hành lễ với hắn, nói: "Sư thúc chớ trách, sư điệt là thật sự lo lắng...... Sư thúc hẳn là cũng biết, phong ấn trên người sư thúc không còn, cho dù không nghĩ hại người, chỉ cần hành tẩu nhân gian, vẫn sẽ hấp dẫn vô số quỷ quái, mang đến tai nạn. Dáng vẻ này ở bên ngoài càng lâu, càng không ổn a."

"Ta biết, ta sẽ về Bạch Hạc quan." Khổ Sinh đứng dậy, "Ta muốn mượn hồn đăng trong quan, cố hồn cho một người."

Duyên Đồng yên lặng từ trong tay áo nâng ra một vật: "Sư tổ năm đó khi rời đi từng nói nếu có một ngày, Khổ Sinh tự mình cởi bỏ phong ấn, thì mang hồn đăng này đi gặp người!"

Khổ Sinh lặng im một lát, tiếp nhận ngọn đèn tiểu xảo đó: "Ta sẽ về quan nhận lại phong ấn, trước đó, ta muốn đi một chỗ."

[Đến lúc đó, trước khi người muốn chém ta, có thể mang ta đi Du Châu nhìn xem sao?]

[Đó là quê quán của ta.]

La Ngọc Tĩnh từng nói với hắn như vậy.

Du Châu Có thị tộc Tần thị, Khổ Sinh chưa bao giờ tới gần nơi đó, hơi thở nơi đó quá mức khiết tịnh làm hắn cảm thấy không tốt. Tần thị thần ra đời vào đầu trung kỳ, đã phù hộ gia tộc rất lâu, dẫn tới gia tộc khổng lồ, cơ hồ chiếm cứ toàn bộ châu. Dù là hiện giờ, cũng là nơi nổi danh phồn hoa ở Đông Châu, thần quỷ không xâm nhập.

Khổ Sinh mới bước vào địa giới Du Châu, liền cảm nhận được địa khí nơi đây bất đồng. Tuy rằng nơi này lực lượng của Tần thị thần cũng yếu bớt, nhưng so với địa hạt của Thị Thần khác mà hắn từng đi qua, vẫn cường đại hơn.

"Khí" uy nghiêm trầm trọng bao phủ toàn cảnh, bài xích hắn là người đến từ bên ngoài này. Theo hắn không ngừng đi về phía trước, khí thế áp chế hắn càng hung hiểm hơn.

Hắn bị người ta ngăn trở ở ngoài một tòa thành, hai vị Thị Nữ mặc bạch y đoan trang, mang theo cả trăm thủ vệ thần sắc tác mục, bảo vệ xung quanh một tòa điện thờ loại nhỏ.

"Tà thần ngoại lai, cớ gì xâm nhập địa hạt Tần thị ta?" Trong Điện thờ truyền đến một thanh âm ôn hòa.

Khổ Sinh ôm La Ngọc Tĩnh, hơi cúi thấp đầu nói: "Vô tình mạo phạm, chỉ vì tiễn người về quê, tìm một chỗ để nàng ấy ngủ say."

Tần thị thần trong điện thờ liền không nói nữa, ngầm đồng ý hắn tạm thời hành tẩu ở Du Châu, đội ngũ nâng điện thờ thực nhanh rời đi.

Khổ Sinh tiếp tục đi về phía trước, tìm một chỗ đất hạ táng La Ngọc Tĩnh, hồn đăng đặt ở trước ngực cô

"Nơi này là quê của nàng, càng có trợ giúp tụ hồn cho nàng ...... Sớm ngày khôi phục tỉnh lại đi."

22 Chị Em (Chị!)

La Ngọc Tĩnh cảm thấy tựa hồ mình đang nằm mơ, cảnh trong mơ đứt quãng mơ hồ, cô không nhớ rõ mình là ai, cũng không rõ lắm người bên cạnh là ai, chỉ biết hơi thở mang theo mùi hương thoang thoảng quen thuộc làm cô an tâm.

Mỗi khi cô cảm thấy nôn nóng, người bên cạnh sẽ an ủi mà sờ sờ đầu cô, đút cô ăn chút gì -- Có đôi khi không muốn ăn cũng sẽ bị ấn đầu bắt ăn, vậy có chút làm người ta tức giận.

Thậm chí có khi trong đầu cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, muốn nói chuyện, đang cố gắng, bỗng nhiên cảm giác trán nóng lên, nháy mắt cái gì cũng không nhớ rõ, số lần nhiều lên, cô cảm thấy có hai chữ nghẹn ở bên miệng, muốn hô to ra.

Có thể là muốn mắng người đi.

Nhưng hơi thở an tâm như vậy thực nhanh biến mất, cô nghe thấy một câu nói mơ hồ, "... Quê nhà..... Tỉnh lại...." Sau đó cô liền lâm vào đêm tối dài lâu.

Cô vẫn luôn nằm ở đó, trước ngực có một đồ vật ấm áp trấn an đau đớn thường xuất hiện, dần dần, cái cảm giác đau đớn này càng ngày càng ít, cô ngủ càng ngày càng sâu, rốt cuộc không cảm giác được hết thảy bên ngoài.

.....

...

*

Du Châu, khu Du Hạm

Trong một đoạn đường giao thông ngầm mới đang thi công ở khu Du Hạm, các công nhân đào ra một cỗ quan tài.

Khu Du Hạm là phủ thành sớm nhất ở Du Châu, có lịch sử lâu đời, hiện giờ Du Hạm còn rất nhiều kiến trúc lịch sử được bảo tồn hoàn hảo, phía dưới mộ táng cổ đại cũng có không ít, bởi vậy trước khi thăm dò đã cẩn thận lại càng cẩn thận, tránh cho đào qua cái mộ táng ngầm trân quý nào, không nghĩ tới dù thế vẫn xuất hiện ngoài ý muốn.

Một cỗ quan tài không tính là gì, đáng sợ chính là thứ trong quan tài kia.

Lần này người tổng phụ trách công trình là Tần Minh Vũ tới hiện trường, được bảo vệ đưa tới một gian phòng đơn độc thấy chiếc quan tài đó, cùng với nữ tử mặc áo trắng trong quan tài, không có hô hấp, phảng phất như đang ngủ say.

Nếu không phải nữ tử này trên trán có hoàng phù quỷ dị, còn có nhân viên thi công ở hiện trường nói cho hắn ta rằng nơi này vài thập niên gần đây cũng không có dấu vết động thổ, hắn ta đã phải cho rằng người này vừa chết. Nếu không nào có thi thể được bảo tồn đến hoàn hảo như vậy?

Cẩn thận ngắm nữ tử trong quan tài một phen, Tần Minh Vũ mạc danh cảm giác sau lưng một trận gió lạnh vù vù, hắn giơ tay đẩy đẩy mắt kính trên mũi mang lên để thêm phần già dặn đáng kính, lấy di động ra chụp ảnh chiếc quan tài cùng với thi thể bên trong.

Thấy hắn đi ra, người phụ trách công trường chờ đợi ở ngoài cửa tiến lên hỏi: "Tần đốc công, thứ này...... Anh xem phải làm sao đây? Chúng ta cũng không thể trì hoãn công trình này, nhưng cái này cũng quá tà hồ, nếu tiếp tục vạn nhất xảy ra chuyện gì thì tôi gánh không nổi a."

Tần Minh Vũ nói: "Tôi sẽ lập tức xin chỉ thị, trước đó đừng động vào, bảo các công nhân khác đừng truyền lung tung ra ngoài, cách ly nơi này, không được để ai tiếp cận."

Hắn là người nhà họ Tần, biết Thị Thần tồn tại, gặp việc này đương nhiên không có hoảng hốt như người thường, hơn nữa hắn còn có số liên lạc của Thị Thần, hỏi một chút nên xử lý thế nào.

*

Cựu Trạch Tần thị, La Ngọc An mới di dời một gốc bạch sơn trà, nghe nói là chủng loại mới, nở hoa trông rất đẹp mắt, cô đang vội vàng tu bổ cành, di động đặt ở bên cạnh dưới hành lang vang lên một tiếng.

Cô quá mức chuyên tâm, không nghe thấy, từ điện thờ bay ra một cái bóng trắng, dừng ở phía sau gọi cô: "An, có người tìm em."

"Răng rắc."

La Ngọc An cắt rớt một cành cây, lau lau tay đi qua cầm di động lên nhìn, bỗng nhiên a một tiếng nói: "Là Minh Vũ gọi tới."

Tần Minh Vũ là một người tương đối ưu tú trong đám người trẻ tuổi mới đây của Tần thị, tuổi không lớn nhưng đã có thể một mình đảm đương một phía. Hắn tốt nghiệp rồi làm việc dưới trướng chị họ Tần Phi Thường hai năm, được dạy dỗ mà tiến bộ nhanh chóng.

Từ lúc chuyện ngoài ý muốn đó phát sinh mấy năm trước, vài người trẻ tuổi ưu tú của Tần thị rời khỏi thế giới này, có một ít người trẻ tuổi khác đi lên thay thế, Tần Minh Vũ chính là một người trong đó.

Người trẻ tuổi này lá gan còn rất lớn, năm đó còn ở trường học đã dám phát bao lì xì cho Thị Thần cầu rút thẻ, dẫn tới La Ngọc An cũng ấn tượng khắc sâu với hắn.

"Hắn lại muốn rút thẻ sao?" Tần thị thần hỏi.

"Không phải, công trình đường giao thông ngầm khu Du Hạm bên kia xuất hiện vấn đề, ừm, bọn họ đào ra một khối nữ thi chưa phân hủy, rất kỳ quái, đang lưỡng lự cho nên muốn thỉnh Thị Thần nhìn xem." La Ngọc An giơ di động lên, cho hắn xem bức ảnh Tần Minh Vũ gửi tới.

Tần thị thần nhìn nhìn, suy tư hai giây, lộ ra cái mỉm cười "Nghĩ ra", nói: "Hẳn là một hoạt thi. Ước chừng 300 năm trước, một vị tà thần gửi ở chỗ đó, sau này vẫn luôn không quay lại lấy, có thể là không về được."

La Ngọc An cũng từng nghe Nhị ca nói, 300 năm trước khi thiên địa biến hóa, linh khí điêu tàn, yêu tà tiêu tán, lặng yên không một tiếng động đã xảy ra thay đổi long trời lở đất. Nếu là một vị tà thần, ước chừng cũng tiêu tán vào lúc đó, chỉ để lại một khối hoạt thi này tại đây.

"Bảo tồn đến hoàn hảo thoả đáng như thế, đối với tà thần đó mà nói, hẳn là người rất quan trọng rồi." La Ngọc An lại tinh tế ngắm nhìn ảnh. Tuy rằng trên ảnh là một nữ tử diện mạo xa lạ, nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy rất thích, vì thế khen ngợi, "Lớn lên thật là đẹp, rất hợp duyên với mắt em."

"Nhị ca, khối hoạt thi này phải xử lý thế nào đây?" La Ngọc An hỏi.

Tần thị thần đáp: "Hiện giờ yêu tà khó tồn tại trên đời, cô ấy hẳn cũng không có cách nào tỉnh lại. Nếu là bảo vật của người khác, liền một lần nữa tìm chỗ chôn lại đi."

Nhận được tin tức Thị Thần bên kia truyền đến, Tần Minh Vũ trong lòng đại định, lập tức tìm người thắp hương bày pháp sự, cần phải để bà cô tổ trong quan tài không biết bao nhiêu tuổi này thuận thuận lợi lợi lại lần nữa xuống mồ vi an. Hắn liên hệ người chọn ra một chỗ phong thuỷ bảo địa mới, chuẩn bị lập tức một lần nữa hạ táng quan tài này.

Trong căn phòng an tĩnh, một con mèo đen đột nhiên xuất hiện.

Con mèo rơi xuống quan tài, nhẹ nhàng đạp lên ngực La Ngọc Tĩnh, khảy khảy ngọn hồn đăng trên ngực cô, miệng mèo há to phun ra tiếng người: "Nên tỉnh lại."

La Ngọc Tĩnh mí mắt run rẩy, hồn đăng trước ngực bỗng nhiên vỡ vụn, mèo đen cũng theo tiếng vỡ vụn mà biến mất.

Tần Minh Vũ gọi điện thoại liên hệ việc mộ táng, vừa đi vào căn phòng tạm thời để quan tài nữ thi, thuận tay cắt đứt điện thoại, vái mấy cái với quan tài:

"Chọn cho ngài một bảo địa phong cảnh thật tốt lại hoàn cảnh thanh u, mong ngài thông cảm nhiều hơn, không nên trách tội chúng ta quấy rầy ngài yên giấc..."

Mới nói được tới đây, hắn vừa ngẩng đầu, thấy nữ thi trong quan tài ngồi dậy.

Tần Minh Vũ: "..." Tôi đã làm đến tình trạng này, lão nhân gia ngài vẫn còn cái gì bất mãn với mộ địa mới sao? Bất mãn thì trực tiếp báo mộng là được rồi, đừng có cố ý ngồi dậy nói a! Cứu mạng, xác chết vùng dậy!

La Ngọc Tĩnh đỡ quan tài, xốc lên tấm hoàng phù trên trán mình, thấy một thân ảnh bay vụt ra cửa, biến mất không thấy.

Nhìn bài trí trong phòng, La Ngọc Tình biểu tình từ mê hoặc chậm rãi trở nên kinh ngạc. Kiến trúc nhôm xi măng, đỉnh đầu là điều hòa thổi khí lạnh, còn có người vừa rồi chạy ra để lại di động ở trên bàn.

-- cô trở lại thế giới ban đầu sao?

Cô loạng choạng đi ra ngoài, trong lòng lộn xộn nghĩ: Khổ Sinh đâu? Nhiều lệ quỷ như vậy, hắn thế nào rồi? Còn chị nữa...... Nếu đây là thế giới ban đầu, vậy chị hẳn là vẫn còn ở nơi này có phải không?

Đỉnh đầu có máy bay bay qua, trên bầu trời lưu lại một vệt khói.

La Ngọc Tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời, chợt nghe thấy một trận ồn ào, một đội người vai vác súng, đạn lên nòng từ trên xe nhanh chóng đi xuống, ở cách đó không xa kéo chướng ngại vật trên đường, một người trẻ tuổi mang mắt kính ở trên xe dò ra nửa thân mình, hô về phía cô:

"Xin đừng kích động! Đừng sợ hãi! Chúng ta không có ý tứ thương tổn ngài, có vấn đề gì thì mọi người có thể từ từ giao lưu trao đổi! Xin đừng làm ra hành vi nguy hiểm quá kích!"

La Ngọc Tĩnh: "..." rõ ràng là nhìn qua các người càng sợ hãi càng kích động hơn mà?

Nhưng mà, bọn họ vì sao lại sợ hãi đây?

La Ngọc Tĩnh lui ra phía sau một bước, có chút mê mang mà quay đầu nhìn về phía tấm kính bên cạnh, từ tấm kính cô nhìn thấy mình có một đôi mắt màu đỏ bầm, còn có móng tay màu tím đen mang theo nhon nhọn. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ít hình ảnh.

Dưới giếng tối tăm, tiếng rít lệ quỷ, Khổ Sinh cắm răng nanh vào trong cổ cô.

Còn có cô nằm ở trên người Khổ Sinh, dùng sức liếm mút máu chảy ra từ cổ hắn.

Cô...... biến thành cương thi sao?

Nghĩ tới đây, ngửi mùi của người chung quanh, La Ngọc Tĩnh cảm giác hàm răng mình phát ngứa. Tấm kính chiếu rọi ra sắc mặt cô có chút biến hóa, không tự giác nghiến răng, tựa hồ muốn thò răng nanh ra. Cô lập tức một tay che miệng lại, đè ép răng nanh sắp mọc về, giương mắt nhìn về phía những người bên kia, thấy bọn họ tựa hồ càng thêm khẩn trương.

La Ngọc Tĩnh lại lui ra phía sau một bước: "Đừng khẩn trương, tôi không có ý phản kháng."

Hai bên thật vất vả có thể ngồi xuống cách hai mét đối thoại, Tần Minh Vũ giới thiệu: "Đây là Du Châu, địa bàn của Tần thị, ngài ngủ mấy trăm năm trong đất, khả năng trước kia có nghe nói đến Tần thị? Thị Thần chúng ta vẫn còn, ngài sẽ không cho phép bất kì người hay không phải người nào làm càn ở chỗ này, cho nên mọi người tốt nhất hoà bình ở chung, ngài cảm thấy sao?"

La Ngọc Tĩnh ngồi, nhìn ngày trên di động của hắn, nói: "Tôi muốn đi khu Du Lâm tìm người."

Tần Minh Vũ cẩn thận hỏi: "Ngài muốn tìm ai? Ngài xem ngài ngủ lâu như vậy, người mà ngài biết chỉ sợ đã không còn nữa."

Xác thật đã rất lâu. La Ngọc Tĩnh tra xét thời gian, phát hiện từ thời gian mình chết đã qua đi mười năm. Nhưng không sao, nếu xác thật đây là thế giới lúc trước cô sống, chị cô hẳn là vẫn còn, khả năng đã kết hôn sinh con. Chỉ cần có thể nhìn chị sống mỹ mãn là cô an tâm.

"Tôi muốn đi khu Du Lâm." Cô lại nhắc lại lần nữa.

Tần Minh Vũ không dám kích thích cô, điều xe chống đạn kiên cố nhất tới đón cô, chính mình cũng đi theo hộ tống một đường. Ở trên đường, rốt cuộc hắn dùng di động của mình liên hệ được với Cựu Trạch bên kia.

"Cái gì, nữ thi đó đã tỉnh?" La Ngọc An kinh ngạc hỏi.

Tần thị thần cũng nói: "Đáng lí, cô ấy hẳn là không có cách nào tỉnh lại mới đúng."

Tần Minh Vũ không có cách nào, suýt nữa chảy nước mắt: "Tổ tông cứu mạng, cương thi có thể ăn người hay không? Tuy rằng con mang theo rất nhiều người nhưng vạn nhất không khống chế được thì làm sao bây giờ, sẽ dẫn phát rối loạn!"

Các tiền bối của hắn chỉ cần ứng đối vấn đề công tác, trước nay không ai phải đối phó cương thi, sao đến phiên hắn lại bị rơi vào đầu!

La Ngọc An nói với Tần thị thần: "Nếu đối phương thật sự có mang ác ý, chỉ sợ không ổn, không bằng vẫn để em đi một chuyến xem sao."

Làm đại hành giả của Thị Thần ở nhân gian, mấy năm nay La Ngọc An ngẫu nhiên cũng sẽ ra cửa giải quyết một ít vấn đề.

Tần thị thần cùng thê tử thành hôn gần mười năm, thái độ đối với cô từ trước đến nay chính là hai chữ -- "Cũng được."

Chỉ cần cô dám nói, hắn liền dám đáp ứng.

"Vậy em đi sớm về sớm." Tần thị thần đưa thê tử đến cửa Cựu Trạch, nhìn cô ngồi xe rời đi, thân hình nháy mắt biến mất trở lại điện thờ.

Bên này La Ngọc Tĩnh đầy cõi lòng thấp thỏm mà đi vào khu nhà mình trong trí nhớ, nhưng xe dừng lại, xuất hiện ở trước mắt cô lại không phải cái tiểu khu cũ đó, một tiểu khu mới tinh xóa hết dấu vết nhà cô trước kia.

Cô không thể tìm được nhà mình, ngồi trên xe tức khắc có chút không biết nên đi con đường nào. Bỗng nhiên, cô nhớ ra cái gì, mượn di động của Tần Minh Vũ, gọi điện thoại cho chị gái.

Cô có chút cận hương tình khiếp, chần chờ đặt điện thoại di động ở bên tai, sau đó nghe tiếng nhắc nhở không có số này. Chị đã thay số điện thoại sao? Hay là ta nhớ lầm dãy số? Cô tinh thần không yên mà nghĩ.

Cô nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên thế giới có vẻ xa lạ, ấn mở trình duyệt, tìm tin tức về mình.

Tuy rằng đã qua mười năm, nhưng năm đó chuyện này còn dính đến một minh tinh, hẳn là sẽ có tin tức. Cô chỉ nghĩ có lẽ có thể từ đó tìm được một chút tin tức về chị mình, nhưng mà...... Cô nhìn thấy tin tức minh tinh kia cùng với ba người khác đã tử vong từ mười năm trước.

Chuyện này lúc ấy gây ra một ít oanh động. Một minh tinh có chút danh tiếng, một giáo sư đại học cùng với một chủ xí nghiệp, bị người ta giết chết.

Tin tức viết thật rõ ràng, bao gồm những người này từ trước dâm loạn thiếu nữ vị thành niên, khiến nhiều thiếu nữ tử vong...... Bí mật của bọn họ bị công khai, bình luận cũ còn có rất nhiều người cầu nguyện cho những thiếu nữ bị bọn họ hãm hại, càng nhiều người chửi bới đám mặt người dạ thú đó.

Nhưng La Ngọc Tĩnh không thèm để ý những chuyện đó, cô chỉ xem được mấy câu đơn giản.

Giết chết bọn họ là chị gái của một người bị hại trong đó, họ La, chị ấy bởi vì tội giết người mà vào ngục giam, năm đó bị phán tử hình.

–– trở thành phu nhân Thị Thần, hết thảy về La Ngọc An đều trở thành bí ẩn, trên mạng có thể tra được chuyện về cô, cũng chỉ có tin tức mặt ngoài đơn giản như vậy.

La Ngọc Tĩnh nhìn di động thật lâu không động. Cô không nghĩ tới, chị mình dù thế nào cũng sẽ không cãi nhau với ai, lại vì cô mà giết người. Nhưng cô cũng rất rõ ràng, người "họ La" đến tên cũng không có này khẳng định là chị gái cô.

Chị đã chết...... thân nhân duy nhất của cô cũng đã chết!

Vậy cô trở về hiện tại, còn có ý nghĩa gì?

Tần Minh Vũ đứng ở ngoài xe, thấy cương thi bên trong biểu tình vốn bình tĩnh thấp thỏm lại trở nên dữ tợn, trong hai mắt đỏ rực chảy xuống hai hàng huyết lệ, thiếu chút nữa bị dọa bay màu.

Tổ tông này nhìn thấy gì! Sao đột nhiên giống như chịu kích thích muốn bạo tẩu a! Cứu mạng a!

Lúc này, một chiếc xe dừng ở phụ cận, Tần Minh Vũ nhìn thấy trong xe đi xuống một phụ nữ khí chất dịu dàng nhu hòa, trên mặt thoáng chốc lộ ra biểu tình được cứu rồi.

Hắn đẩy đẩy mắt kính, miễn cưỡng kéo khí chất tinh anh lúc trước trở về khoác ở trên người, cung cung kính kính tiến lên: "Phu nhân ngài đã tới, vị nữ sĩ kia hình như chịu một ít kích thích, tình huống không tốt lắm, hiện giờ chúng ta hẳn là nên làm gì?"

La Ngọc An mới vừa hỏi câu làm sao vậy, thì nhìn thấy cửa xe bên kia bị dùng lực đẩy ra, một người trên mặt treo huyết lệ, đầy người sát khí đi xuống, bộ dáng tựa hồ muốn hủy diệt thế giới.

La Ngọc An bước chân khựng lại: "A, bộ dáng này...... xác thật có chút không ổn."

Giây tiếp theo, người nọ nhìn thấy cô, phẫn nộ táo bạo hậm hực trên mặt toàn bộ biến thành vui sướng không dám tin tưởng, vừa khóc lại cười mà chạy về phía cô gọi: "Chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro