VII-C19-C20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19 Ngu (Một Tay Đem Cô Từ Miệng Giếng Vứt Ra Ngoài)

Dưới miệng giếng, không gian nhỏ hẹp hắc ám, càng xuống càng rộng, không gian có hình dạng như một chiếc chuông lớn, mặt đất rộng và bằng phẳng, có một tòa điện thờ không lớn, một chùm ánh sáng chiếu xuống từ miệng giếng vừa vặn chiếu vào đền thờ.

Lấy tòa điện thần này làm trung tâm, bốn phía đều là bóng tối dày đặc. Trong quá trình nhảy xuống từ miệng giếng, La Ngọc Tĩnh vùi đầu vào vai Khổ Sinh, chịu đựng cảm giác khó chịu khi rơi xuống, cho nên không thể nhìn thấy. Ở bên cạnh miệng giếng rải rác rất nhiều dây thừng, treo vô số thi thể.

Những cái xác bị trói lại, dây thưng thít chặt cổ treo lên số lượng quá nhiều. Khổ Sinh đứng ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lại, chỉ đếm sơ sài một chút, liền phát hiện không đúng, số lượng thi thể ở đây tuyệt đối không chỉ có một trăm!

Dường như phát hiện có người ngoài, cân bằng của nơi này tràn ngập nguy cơ bị phá vỡ, những lệ quỷ vốn đã bị trấn áp trói buộc kia xao động, ánh sáng nhàn nhạt bên trong thần mộ giống như ngọn nến sắp bị dập tắt, dưới oán khí của những lệ quỷ kia dần dần ảm đạm.

Khổ Sinh đi tới nơi này, nhìn thấy thần mộ này liền phát giác Thị Thần nơi này, ngay cả khí tức cuối cùng cũng sắp tiêu tán.

Một điểm linh quang cuối cùng từ trong đền thờ bay ra, rơi vào trong tay hắn.

Nắm lấy chút linh quang kia trong tay, Khổ Sinh mới biết rõ nơi này đã xảy ra chuyện gì trong hai năm qua. Thì ra Thị Thần Chung thị này hai năm trước đã biến mất, khí tức vốn lưu lại còn có thể che chở cho nơi này mười mấy năm, nhưng tộc nhân Chung thị không muốn tin tưởng hắn thật sự tiêu tán, đem ác nhân trong tù lao xuống đáy giếng treo cổ, dùng để hiến tế Thị Thần.

Nếu như trước kia khi Thị Thần còn sống, những ác nhân chết ở chỗ này hơn phân nửa cũng sẽ bị thanh lọc, đáng tiếc thị thần đã qua đời, ác nhân chết ở nơi này lại quả thực quá nhiều, sát khí oán khí quá nặng, lại trực tiếp biến thành lệ quỷ.

Những lệ quỷ này muốn đi ra ngoài hại người, khí tức còn sót lại của Thị Thần Chung thị để che chở cho tộc nhân còn lại không có bao nhiêu ở nơi này, vì trấn áp lệ quỷ, linh quang còn sót lại bao phủ gác chuông, tạm thời ngăn cách lệ quỷ đi ra ngoài tàn sát bừa bãi.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi như hồi quang phản chiếu, bị những tộc nhân Chung thị tuyệt vọng kia lầm tưởng là hiến tế có tác dụng, bọn họ bắt đầu không ngừng nhét người sống xuống hiến tế.

Thị thần đã qua đời, không cách nào cùng bọn họ câu thông, chỉ còn lại chút khí tức này không cách nào hóa thành lá chắn, còn đang không ngừng bị lệ quỷ tiêu hao.

Nếu như Khổ Sinh không tới, đợi đến hôm nay lại một hồi người sống hiến tế sau đó, khí tức còn sót lại của Chung thị thần sẽ hoàn toàn tản đi, đến lúc đó lệ quỷ chạy ra khỏi nơi này, toàn bộ Tức Thành chỉ sợ đều sẽ biến thành tử thành, triệt để biến mất.

Đối với chuyện này, Khổ Sinh không thể không nói một câu: "Ngu xuẩn!"

Nhưng chuyện ngu xuẩn như vậy, hắn thật sự nhìn quá nhiều. Chuyện liên quan đến Thị Thần của thị tộc tiêu vong, chuyện tồn vong của gia tộc, rất nhiều người đều sẽ ôm chặt cái gọi là "truyền thống" cùng "quá khứ huy hoàng" không buông, làm ra những chuyện vô ích hại người hại mình.

Nhưng hiện giờ, cũng bất chấp suy nghĩ những thứ này, khí tức của thị thần hoàn toàn tiêu tán, lệ quỷ lúc trước bị trấn áp ở đây đều trào ra, hội tụ bên người Khổ Sinh cùng La Ngọc Tĩnh.

Đây đâu phải là trăm người Khổ Sinh lúc trước cảm giác được, rõ ràng có mấy trăm người! Chẳng trách linh quang Chung thị thần lưu lại bị ăn mòn nhanh như vậy.

Cho dù Khổ Sinh từ trước đến nay không sợ lệ quỷ, nhưng số lượng nhiều như vậy, vượt xa dự đoán của hắn, thần sắc không khỏi trở nên ngưng trọng. La Ngọc Tĩnh cảm giác được động tác nắm lấy mình tăng thêm, tâm tình cũng không còn nhẹ nhàng như khi tới, đưa tay nắm lấy phù chú mang theo trên người, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Đều nói quả bất địch chúng [lấy ít không chọi được nhiều], một hai con lệ quỷ, cùng mấy trăm con lệ quỷ không cách nào so sánh, Khổ Sinh có thể ứng phó được sao? La Ngọc Tĩnh không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Khổ Sinh đem Tru Tà kiếm ra khỏi vỏ, đi một vòng, bức lui những lệ quỷ vây quanh mà đi.

Lệ quỷ thấy Tru Tà kiếm lợi hại, một bộ phận lui về phía sau, một bộ phận lại nhận thấy tấm chắn vây khốn lấy mình biến mất, muốn từ miệng giếng đi ra —— bên ngoài có càng nhiều huyết thực tươi ngon.

Mắt thấy rất nhiều lệ quỷ chui lên trên, Khổ Sinh một cước đá văng thi thể treo lơ lửng, bám vào dây thừng nhảy lên trên. La Ngọc Tĩnh còn tưởng rằng hắn muốn đuổi theo lệ quỷ kia, không cho bọn họ rời khỏi nơi này, ai ngờ Khổ Sinh nhảy đến gần cửa giếng, một kiếm giết chết lệ quỷ chạy trốn nhanh nhất, một tay kia nắm lấy La Ngọc Tĩnh, một tay đem cô từ miệng giếng ném ra ngoài.

La Ngọc Tĩnh: "..."

Ngã trên mặt đất lăn một vòng, vừa mới bò dậy, lại là tiếng leng ka leng keng, Khổ Sinh phía dưới cũng ném Tru Tà kiếm, nện ở bên chân cô.

Lập tức chỉ nghe Khổ Sinh mắng một tiếng: "Phong!" [Lấp kín.]

Hắn dùng phù đem miệng giếng phong bế, đem lệ quỷ cùng chính hắn ngăn ở dưới giếng.

La Ngọc Tĩnh nhặt Tru Tà kiếm lên, ghé vào bên miệng giếng hô to: "Huynh ở phía dưới giết lệ quỷ, ném Tru Tà kiếm lên làm cái gì? Trượt tay à!"

Dưới giếng truyền đến thanh âm Khổ Sinh, hắn nói: "Chẳng may ta không thể ngăn cản lệ quỷ, để cho bọn họ xông ra ngoài, cô cũng dễ phòng thân."

La Ngọc Tĩnh giận dữ: "Huynh điên rồi sao! Tru Tà kiếm cho ta, huynh còn giết lệ quỷ gì nữa! "

Không nói hai lời đem Tru Tà kiếm ném xuống, phía dưới Khổ Sinh nhấc tay lên bắt lấy Tru Tà kiếm: "Đáng giận! "

La Ngọc Tĩnh giận dữ đấm miệng giếng: "Huynh mới đáng giận ——! "

Cô nằm úp bên giếng nhìn xuống dưới, nhưng bên dưới đều là bóng tối, cái gì cũng không thấy rõ ràng, chỉ có một chút bóng mờ lay động. Cô nhìn phía dưới bóng tối, trong ánh mắt đều là lo lắng.

Một mình đứng trong bóng tối thật sâu, Khổ Sinh cảm thấy một cỗ ngứa ngáy từ chỗ nứt vỡ trên cổ truyền đến.

Hắn từ khi có ý thức đã ở dưới đáy giếng, nhiều năm vẫn luôn là đầu mình hai nơi, sau đó được sư phụ khâu lại, dùng sắc tự phong ấn nối liền, nhìn như cùng người thường không khác nhau, nhưng "giếng" chính là nguyền rủa của hắn.

Một khi ý thức được mình đang ở dưới giếng, cảm giác chỗ mặt vỡ dị thường đau đớn kịch liệt.

Lệ quỷ nhỏ yếu một chút ở dưới Tru Tà kiếm hóa thành khói đen tán đi, bởi vì nơi này có khí tràng của Thị Thần Chung thị, lại có phù chú phong ấn của hắn, oán khí của lệ quỷ tản đi chưa từng tiêu tán ở thiên địa, ngược lại hội tụ ở đây, rất nhanh bị lệ quỷ khác nuốt chửng... cứ như vậy, lệ quỷ khác khó tránh khỏi trở nên càng thêm lợi hại.

Chém giết trầm mặc không tiếng động, lệ quỷ vặn vẹo tiêu tán dưới kiếm của hắn, oán khí chung quanh có tăng không giảm.

Khổ Sinh không ngừng vung kiếm chém giết, bỗng nhiên động tác dừng lại.

...... không xong.

Hắn đưa tay sờ sờ cổ, trên đó có một bộ phận chữ màu đỏ tươi cuộn tròn bong ra. Bị địa hình cùng với tâm tình của hắn ảnh hưởng, một khi sắc tự trên cổ hắn toàn bộ biến mất, đầu từ trên thân thể rơi xuống, chỉ sợ hắn sẽ mất đi năng lực hành động.

--với tư cách là cương thi bất tử, đây ước chừng là nhược điểm duy nhất của hắn.

Bất luận như thế nào, phải trở lại phía trên trước. Khổ Sinh liếc mắt nhìn miệng giếng phía trên, một kiếm cắm vào ngực lệ quỷ. Oán khí của lệ quỷ này so với lệ quỷ lúc trước còn nặng hơn, bị một kiếm của Tru Tà kiếm thế nhưng còn chưa chết, đánh úp phía mặt hắn, vừa đụng phải cái lồng che miệng, Tru Tà kiếm mũi kiếm hướng lên trên, trong nháy mắt chặt đứt cánh tay lệ quỷ.

Lệ quỷ giết mãi không hết nhào lên, cơ hồ đem Khổ Sinh bao phủ.

Lại là một kiếm chém xuống, bả vai Khổ Sinh, lưng, cánh tay cùng với chân, nhiều chỗ đều bị lệ quỷ gặm ra miệng vết thương. Mùi hương thoang thoảng có thể làm cho La Ngọc Tĩnh an thần tràn đầy, càng kích thích những lệ quỷ đó.

Từ trước đến nay Khổ Sinh truy đuổi tru sát lệ quỷ, hôm nay lại phản lại. Lệ quỷ giống như kiến, rậm rạp chằng chịt cắn xé hắn.

La Ngọc Tĩnh ở phía trên, chỉ có thể mơ hồ thấy hắc khí hội tụ ở một chỗ, thân ảnh Khổ Sinh hoàn toàn biến mất trong oán khí. Cô đang lo lắng, nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài, tiếng bước chân dồn dập nặng nề truyền đến.

Những tộc nhân Chung thị kia lại đuổi theo tới đây nhanh như vậy!

Những người này ngày thường cũng không dám vào tháp chuông, sợ mạo phạm thị thần, nhưng hôm nay, bị người đến quấy rối, phá hủy nghi thức tế tự, còn xông vào gác chuông thánh địa của bọn họ, lại bất chấp những thứ đó.

Một đám người đều là mặt đầy dữ tợn, cầm vũ khí tiến vào trong tháp chuông. Tháp chuông không có chỗ trốn, mọi người liếc mắt một cái thấy La Ngọc Tĩnh đứng ở bên cạnh giếng, đạo nhân kỳ quái hồ ngôn loạn ngữ kia lại không thấy bóng dáng.

Chung tộc trưởng đại kinh thất sắc, hỏi: "Chẳng lẽ hắn đi xuống dưới giếng! "

"Đó là mạo phạm thị thần!"

"Hắn muốn làm cái gì với thị thần của chúng ta!"

"Mau bắt hắn lên!"

Quần chúng cảm xúc kích động, mấy người trẻ tuổi đi lên trước muốn chế phục La Ngọc Tĩnh, La Ngọc Tĩnh lui về phía sau, trong miệng giải thích: "Thị thần nhà các ngươi đã tiêu tán, bởi vì các ngươi đem người treo cổ ở phía dưới, hiện tại những người đó biến thành lệ quỷ, thị thần các ngươi vì trấn thủ lệ quỷ..."

Nghe cô nói cái gì Thị Thần tiêu tán, đám người này làm sao chịu tin, thậm chí còn bị chọc giận, lớn tiếng quát mắng. Mắt thấy ngoại trừ mấy người tới bắt cô, những người còn lại đã bắt đầu chuẩn bị xuống giếng, La Ngọc Tĩnh tiến lên động tác nhẹ nhàng tránh thoát đao trong tay một người, đi tới bên miệng giếng, đẩy hai người chuẩn bị xuống giếng ra, giận dữ nhìn mọi người lớn tiếng nói: "Dưới giếng có lệ quỷ, xuống chính là chết! "

Nếu không phải sợ những người này đi xuống gây thêm phiền toái cho Khổ Sinh, cô còn lười phải để ý tới sống chết của bọn họ sống!

"Cút đi!"

"Các ngươi hai cái yêu tà! Muốn hại Thị Thần chúng ta!"

Nam nhân bị cô đẩy ra phẫn nộ vung đao xông lên, La Ngọc Tĩnh chật vật tránh thoát, tránh ra phía sau miệng giếng.

Cô mặc dù ở bên cạnh Khổ Sinh ba năm, nhưng chung quy vẫn là nhân loại, không thể so sánh với Khổ Sinh lợi hại như vậy, nhiều người như vậy xông lên, vũ khí ào ào đập xuống, cô chỉ dựa vào một thanh đao, căn bản ứng phó không được.

"A!" cánh tay bị người chém bị thương, máu tươi thoáng chốc dính vào tay áo cô, La Ngọc Tĩnh gấp gáp kêu một tiếng, lại lập tức cắn răng ngậm miệng, từng bước lui về phía sau, giằng co với những tộc nhân Chung thị hai mắt hận đến đỏ thẫm kia. Khi người kích động phẫn nộ, không hề có lý trí, La Ngọc Tĩnh không chút nghi ngờ những người này sẽ ở trong tình cảnh quần chúng xúc động mà đem cô sống sờ sờ đánh chết.

Ở bên miệng giếng, có rất nhiều nam nhân thân thể cường tráng tiện tay xé bỏ bùa vàng bên cạnh giếng, từ đầu giếng trèo lên dây thừng đi xuống bắt người.

Khổ Sinh nghe thấy ngoài giếng ồn ào, cũng ngửi được mùi máu tươi quen thuộc của La Ngọc Tĩnh, trong lúc nhất thời càng thêm nôn nóng.

Vốn dĩ có tấm lá chắn của Chung Thị Thần ở đây, tòa tháp chuông này không thể tùy ý tiếp cận, nhưng hiện giờ một tia khí tức cuối cùng của Chung thị thần cũng đã tiêu tán, những người đó tiến vào không hề trở ngại.

Trên người hắn lại có đủ loại hạn chế, không thể tùy ý ra tay với nhân loại...

"Tối quá...nơi này sao lại như vậy, trước đây nơi này là rất sáng. "

"Điện thờ của Thị Thần không có ánh sáng! Sao có thể!"

"Thị Thần a! Chẳng lẽ thị thần thật sự biến mất sao! "

Mười mấy tộc nhân Chung thị đi tới đáy giếng thấy điện thờ Thị Thần tối tăm, đối với việc bọn họ đến không có nửa điểm phản ứng, dưới bi thống sợ hãi, gào khóc nhào tới trước mặt điện tờ, càng không thể tin được hiện thực này.

Bọn họ ầm ĩ cùng huyết khí trên người, hấp dẫn lệ quỷ dưới giếng, một ít lệ quỷ quay về phía bọn họ. Người bình thường làm sao đối phó được lệ quỷ, những tộc nhân chung thị này còn đang đắm chìm không dám tin có người bị lệ quỷ móc tim ăn tươi nuốt sống, có người bị lệ quỷ bám vào người, ngược lại cầm lấy vũ khí, tấn công về phía Khổ Sinh.

Đối phó với người bị lệ quỷ bám vào, so với đối phó lệ quỷ càng khó hơn một chút, Khổ Sinh hai ngón tay họa phù đánh vào người mất đi lý trí, nhưng mà đánh lui một con lệ quỷ bám vào người, mấy người kia lập tức lại bị lệ quỷ khác bám lấy, không dứt. Để cho mấy người này quấn lấy tay chân, Khổ Sinh lui đến chính giữa điện thờ.

Mọi người trên giếng không nhìn thấy tình huống dưới giếng, nghe được hơn mười người kia một trận la hét, bỗng nhiên lâm vào trầm mặc, thật lâu sau không thấy có người đi lên, trong đám người có người la hét:

"Chẳng lẽ là bị yêu đạo ở bên dưới kia giết chết?"

" Đồng bọn của yêu đạo kia không phải ở đây sao, đem nàng ta trói lại, uy hiếp yêu đạo kia đi lên!"

Khổ Sinh nghe được phía trên có người hô: "Yêu đạo phía dưới, mau đi lên, nếu không sẽ giết đồng bạn này của ngươi để hiến tế cho thị thần chúng ta! "

Hắn ngẩng đầu nhìn, một bóng người bị treo lơ lửng ở phía trên miệng giếng, vài giọt máu tươi từ trên cao rơi xuống, vừa vặn nện lên mặt hắn.

Bỗng nhiên, bóng người kia ngửa ra sau, đá văng hai người trực tiếp trói cô, giống như một mảnh tuyết từ miệng giếng rơi xuống. Khổ Sinh giẫm lên điện thờ nhảy lên, đem người tiếp được.

20 Sinh Tử (Ta Không Muốn Chết)

La Ngọc Tĩnh dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Khổ Sinh, phát giác quần áo toàn thân hắn đều rách, sờ soạng một chút, trên làn da có vết thương gặm cắn thật nhỏ. Khổ Sinh thì khi cô đặt tay lên bả vai, thấy tay áo cô đầy máu đỏ tươi.

La Ngọc Tĩnh: "Sao huynh bị lệ quỷ cắn thành như vậy?"

Khổ Sinh: "Còn có nơi nào bị thương sao?"

Hai người đồng thời hỏi.

Lại đồng thời trả lời:

Khổ Sinh: "Không cần để ý."

La Ngọc Tĩnh: "Chỉ bị thương cánh tay."

Khựng lại, hai người lại đồng thời nói:

La Ngọc Tĩnh: "Cái gì mà bảo không cần để ý, rõ ràng rất nghiêm trọng!"

Khổ Sinh: "Máu chảy không ngừng, cô cần băng bó cầm máu."

Lộn xộn nói vài câu đều đánh vào một chỗ, nghe không rõ đối phương nói cái gì, hai người liếc nhau, trăm miệng một lời: "Đáng giận!"

Hai câu đáng giận này nhưng thật ra nghe được rõ ràng nhất.

Không đợi bọn họ tiếp tục nói chuyện với nhau, những lệ quỷ đó đã lần thứ hai lao lên. La Ngọc Tĩnh che lại cánh tay đổ máu của mình, từ trong tay áo móc hoàng phù đánh ra: "Sao còn có nhiều lệ quỷ như vậy!".

Phù này không đối phó được người, đối phó lệ quỷ còn có chút tác dụng, tốt xấu có thể hoãn một chút thế công của bọn chúng.

Bất quá cánh tay cô vung lên liền rải ra ngoài một mảnh huyết, Khổ Sinh xem đến hai mày nhảy thẳng, kiên quyết kéo tay cô trở về, vẽ phù cầm máu cho cô.

Tình thể khẩn trương, hắn chỉ có thể đơn giản xử lý một chút. La Ngọc Tĩnh ở trong lòng ngực hắn gấp đến độ suýt nữa muốn mắng thô tục: "Đừng vẽ, lệ quỷ đang cắn huynh!"

Khổ Sinh nói: "Bị lệ quỷ cắn mấy ngụm ta sẽ không chết, cô tiếp tục đổ máu thì sẽ chết!"

Lời tuy như thế, thấy lệ quỷ ra tay về phía La Ngọc Tĩnh, hắn vẫn tạm dừng vẽ bùa, trước chém giết lệ quỷ. Hiện giờ La Ngọc Tĩnh không thể so với trước, oán khí của nàng đã thập phân đạm bạc, không khác thường nhân, không chịu nổi lệ quỷ công kích.

La Ngọc Tĩnh giận: "Làm người thật là..... thật là phiền toái!"

Cô tâm nói, còn không bằng đổi thành ban đầu, lúc oán khí nặng nhất, cũng không đến mức sợ lệ quỷ.

Thấy Khổ Sinh còn muốn xử lý vết thương cho cô trước, La Ngọc Tĩnh gọi: "Tru Tà kiếm, tới!"

Tru Tà kiếm dừng ở trong cái tay hoàn hảo kia của cô, bị cô múa qua một vòng, đẩy ra những lệ quỷ vòng quanh Khổ Sinh đang cắn hắn.

Nhưng cô có thể sử dụng kiểm tạm thời đối phó lệ quỷ, lại không đối phó được những tộc nhân Chung thì bị lệ quỷ bám vào người. Những người này chỉ bị bám vào, còn chưa chết, sử dụng kiếm cũng bó tay bó chân.

Khổ Sinh rốt cuộc xử lý xong miệng vết thương cho cô, tiếp nhận Tru Tà kiếm, một tay bế cô lên, đá mấy người kia ra, miệng nói với cô: "Tay kia chớ có lộn xộn, nếu không thì không thể cầm máu!".

Cô tuy nói chuyện lớn tiếng, nhưng rõ ràng sắc mặt tái nhợt, thân thể rét run, cường ngạnh chống đỡ múa Tru Tà kiếm cũng không có sức lực.

Phía dưới này bị oán khí lệ khí tràn ngập, lạnh như hầm bằng, người đi vào nơi này, bị oán khí quấn thân, lại đi ra ngoài chỉ sợ đều bị bệnh một hồi, huống chi trạng thái của cô lại mê man như thế.

Bọn họ đều không thể ở lại đây lâu...... Nhưng hắn bị lệ quỷ dây dưa đến không thể thoát thân, so với người thường, hiện tại lệ quỷ càng muốn cắn nuốt hắn, dù hiện giờ hắn nghĩ cách thoát thân đi lên, đám lệ quỷ cũng sẽ tiếp tục đuổi theo hắn, trừ phi hắn trừ hết lệ quỷ, nếu không bọn chúng sẽ không ngừng nghỉ.

Lúc này, những tộc nhân Chung thị ở bên trên lại lục tục nhảy xuống giếng. Bọn họ không hiểu được tình huống nghiêm trọng, một lòng chỉ muốn bắt "yêu tà" mạo phạm Thị Thần ra ngoài.

Lại mười mấy người đi xuống dưới, bọn họ không thấy dưới giếng tràn đầy lệ quỷ, chỉ nhìn thấy tộc nhân của mình vây quanh Khổ Sinh đánh nhau, gần đó còn nằm mấy tộc nhân bị móc mất tim, nghĩ lầm là do "yêu đạo" này làm, thoáng chốc càng thêm phẫn nộ.

Nơi đây lệ khí kích phát mặt hung ác ác ý trong lòng bọn họ, hai người không muốn sống bức giết về phía Khổ Sinh.

Sắc tự cố định đầu và cổ lung lay sắp đổ, trong lòng ngực ôm người hô hấp trầm trọng hơi thở yếu ớt, bên cạnh là lệ quỷ giết không hết, còn không ngừng có người xuống phá phong ấn.

Khổ Sinh dừng động tác lại, nắm chỉ bộ trên tay mình.

Chỉ bộ bằng sắt kia nhìn qua là bị cố định trên mười đầu ngón tay hắn, giờ ra sức xé rách, trần trụi đem những chỉ bộ đó xé xuống.

La Ngọc Tĩnh thấy hắn kéo chỉ bộ xuống ném sang một bên, lộ ra ngón tay phía dưới máu tươi đầm đìa. Cô cả kinh giãy giụa muốn nắm ngón tay hắn, bị hắn tránh đi.

"Không thể đụng vào." Khổ Sinh duỗi duỗi ngón tay, tay hắn dài mà gầy, tựa hồ hơi lớn hơn một chút so với người bình thường, khớp xương rõ ràng, bên trên vết máu chưa khô, lộ ra móng tay màu tím đen, móng tay bằng mắt thường có thể thấy được đang sinh trưởng cũng trở nên bén nhọn, tà khí mọc thành cụm.

Hắn luôn nói mình là cương thi, La Ngọc Tĩnh chưa từng có cảm giác gì, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng thật sự của đôi tay hắn, mới có vài phần cảm giác chân thật.

Một đôi tay như vậy, hung hăng cắm vào ngực một thi thể nằm trên mặt đất, thi thể đó nhanh hóng trở nên cứng lạnh, làn da xanh đen, từ trên mặt đất ngồi dậy, lại biến thành cương thi!

Như thế cứ bào chế mãi, trên mặt đất những thi thể mới mẻ đó, toàn bộ biến thành cương thi.

La Ngọc Tĩnh lúc này mới hiểu ra, mới vừa rồi vì sao hắn không cho mình chạm vào tay hắn, lợi hại như vậy, sợ là gặp phải một chút liền thi hóa.

Hắn tựa như một gốc cây đột nhiên mọc gai, hơn nữa trên gai mang độc, lúc nâng cô đều không hề dùng sức.

Khổ Sinh rút tay từ ngực thi thể ra: "Đi!"

Biến thành cương thi, mấy chục cổ thi thể đối địch với những người bị lệ quỷ làm lạc tâm trí, hai bên thân thiết nóng bỏng, tạm hoãn áp lực bên này.

Buông La Ngọc Tĩnh ngồi dựa ở trước điện thờ, chính mình chắn ở phía trước, Khổ Sinh một lần nữa cầm Tru Tà kiếm lên chém giết lệ quỷ.

La Ngọc Tĩnh bóp phù, ngẫu nhiên xua tan lệ quỷ chui qua khe hở tới đây, đánh đuổi bọn nó, một bên chú ý Khổ Sinh, phát giác tư thế hắn cầm kiểm có chút kỳ quái, động tác vung kiếm ra so với bình thường cũng thoáng có chút trì trệ.

Cô trước còn chịu đựng, đợi nhìn thấy tay hắn bốc khói lên, nhịn không được suy đoán nói: "Tay huynh...... Có phải trừ phong ấn trên tay, Tru Tà kiếm bài xích huynh hay không?!"

Tru Tà kiếm vốn chính là một linh kiếm khắc hết thảy tà ám thể gian. Khổ Sinh lúc trước một thân tà khí của cương thi bị phong ấn, Tru Tà kiếm tuy để hẳn sử dụng, nhưng đối với hắn cũng rất bài xích, hiện giờ phong ấn trên tay bị hủy, Tru Tà kiếm đương nhiên không thể lại yên ổn mà ở trong tay hắn.

Nghĩ thông suốt điểm này, La Ngọc Tĩnh giận đến suýt nữa quên đau trên người mình, hận không thể lập tức xông lên đoạt Tru Tà kiếm thay hắn chém hết lệ quỷ.

Thấy cô vẻ mặt táo bạo, Khổ Sinh có chút sợ cô xông lên, quay đầu thấy điện thờ trống rỗng, thuận thế đẩy cô đi nói: "Cô trước ở bên trong trốn một lát, chớ có ra!"

Đẩy mạnh La Ngọc Tĩnh vào điện thờ, Khổ Sinh lảo đảo một chút. Hẳn chế tạo ra cương thi, giết mấy người bị lệ quỷ bám vào, phong ấn trên người hắn chưa trừ, bởi vậy rơi vào phản phệ.

Bất quá, hiện giờ phía dưới này đã không còn người sống, trừ lệ quỷ, toàn là cương thi hắn làm ra. Hơn hai mươi cương thi vật lộn cùng lệ quỷ, cào tan những lệ quỷ đó.

Tru Tà kiếm ở trong tay hắn tuy nói cũng có chút phản phệ, nhưng hiện giờ hắn trực tiếp dùng tay cũng có thể xé lệ quỷ, tình thế chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

La Ngọc Tĩnh bị đẩy mạnh vào điện thờ, trong điện thờ hắc ám nhỏ hẹp, ước chừng chỉ cao có 1 mét, cô ngồi quỳ ở cửa, cảm giác vết thương của mình lại đổ máu, vội duỗi tay che lại.

Trong lòng cô biết giờ tốt nhất là mình vẫn ở lại đây, miễn làm cho Khổ Sinh phân tâm, vì thế chỉ thấp giọng mắng tiếng đáng giận, xuyên qua khe hở lo lắng nhìn Khổ Sinh bên ngoài.

Ở phía sau cô, trên thần đài cung phụng Thị Thần, từ trong một cái chuông nhỏ chui ra một bóng dáng. Lệ quỷ này là một tộc nhân Chung thị, bởi vì phạm phải lỗi lớn bị ném xuống nơi đây giết chết, trở thành người thứ nhất hóa thành lệ quỷ, cô ta kỳ tích bảo lưu một ít thần trí, thập phần hung hãn giáo hoạt, trốn tránh ở chuông trong điện thờ che lấp hơi thở, đến Khổ Sinh cũng không phát hiện ra.

Bị huyết tinh khí dày đặc trên người La Ngọc Tĩnh hấp dẫn ra, lệ quỷ này đánh tới cô, vốn định móc tim cô ra nuốt ăn, phát hiện thân thể cô tựa hồ có chút đặc thù, có một loại lực hấp dẫn khác.

Khổ Sinh đang chém giết lệ quỷ, được những cương thi phụ trợ, số lượng lệ quỷ kịch liệt giảm bớt, hắn chém giết càng lúc càng nhanh.

Bỗng nhiên, phía sau bộc phát ra một trận lệ khí tận trời, phía sau hắn chỉ có điện thờ cùng với La Ngọc Tĩnh. Bỗng nhiên quay đầu lại, thấy cửa thần điện bị đập ra, bóng người quần áo trắng thuần giãy giụa bắt lấy lan can điện thờ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt đó vặn vẹo, nửa khuôn mặt quanh quẩn hắc khí.

"A --!" Cô kêu thảm thiết một tiếng.

Lệ quỷ đang cướp đoạt thân thể của cô, nuốt ăn hồn phách cô.

"Lệ quỷ thối lui!" Khổ Sinh quát, tiến nhanh đến, đánh lá bùa vào trên người cô. Nhưng lá bùa vô dụng với cô, giống như ban đầu khi cô còn đầy người oán khí lệ quỷ, lá bùa cũng vô dụng với cô.

Thân thể này là bùa hộ mệnh của La Ngọc Tĩnh, lúc này cũng thành bùa hộ mệnh của lệ quỷ kia.

"Hì hì, hì hì!" cướp đoạt thân thể La Ngọc Tĩnh, lệ quỷ dùng thân thể của cô phát ra tiếng cười. Oán khí của La Ngọc Tĩnh không có lại mấy, đấu không lại, bị cắn nuốt hồn phách, đau đến không ngừng giãy giụa kêu thảm thiết.

Khổ Sinh đè cô lại, chưa bao giờ nôn nóng đến thế. Hắn có thể giết chết lệ quỷ này, nhưng hiện giờ lệ quỷ dây dưa cùng hồn phách La Ngọc Tĩnh, muốn chém nàng ta, thì La Ngọc Tĩnh cũng cùng bị chém.

Hắn sớm biết được đây không phải là thân thể của bản thân La Ngọc Tĩnh, nhưng không nghĩ tới hôm nay sẽ xuất hiện cục diện lưỡng nan[ khó xử] như vậy.

Giây lát, hắc khí trên người La Ngọc Tĩnh dần dần dày lên, Khổ Sinh còn đang nhíu mày không biết nên làm thế nào, La Ngọc Tĩnh giãy giụa đứng dậy, bắt lấy Tru Tà kiếm bên người hắn, hung hăng dùng kiếm xuyên qua thân thể của mình.

Cô vẫn có một mặt tàn nhẫn sau khi biến thành lệ quỷ, Khổ Sinh còn chưa làm ra quyết định, cô đã trực tiếp động thủ. Cô tình nguyện chết dưới Tru Tà kiếm, cũng không muốn bị lệ quỷ cắn nuốt hồn phách, lại bị chiếm cứ thân thể.

Một kiếm này đối với lệ quỷ kia là thương tổn cực đại, Khổ Sinh nhanh chóng một tay nắm lấy Tru Tà kiếm niệm chú, xé rách lệ quỷ từ trong thân thể La Ngọc Tĩnh ra.

Bị xé rách ra, lệ quỷ vẫn chưa từ bỏ ý định, chui vào trong thân thể La Ngọc Tĩnh, Khổ Sinh thấy thể dùng Tru Tà kiếm đâm cứng nàng ta, lấy huyết làm phù đánh vào trên người, lệ quỷ thoáng chốc giống như dầu gặp lửa hôi hổi bốc cháy lên.

La Ngọc Tĩnh mặt trắng như tờ giấy dựa vào trước điện thờ, vết thương ở bụng không ngừng đổ máu, Khổ Sinh duỗi tay vẽ phù cầm máu cho cô, thấy móng tay mình vươn ra màu tím đen bén nhọn, lại buông xuống, đi tìm hoàng phù cầm máu lúc trước, dán ở chỗ bụng nhỏ cô.

Nhưng phù này chỉ có thể tạm thời cầm máu, không thể làm vết thương trong cơ thể cô tốt lên.

Đám cương thi ngăn cản lệ quỷ, Khổ Sinh nhìn thoáng qua nơi này, trong lòng nôn nóng bất an, muốn đưa La Ngọc Tĩnh ra đi tìm người trị liệu.

"Khổ Sinh...".

Nghe cô gọi, Khổ Sinh cúi người muốn ôm cô lên: "Không việc gì, lập tức có thể ra ngoài."

La Ngọc Tĩnh bắt lấy cánh tay hắn, ánh mắt có chút tan rã: "Ta...."

Khổ Sinh dừng động tác lại, hắn thấy thân thể La Ngọc Tĩnh giống như bình ngọc bị nứt, nước bên trong tràn ra.

-- hồn phách cô bị lệ quỷ kia cắn nuốt một ít, hiện giờ không thể duy trì mà tan ra, đang dật tán từ trong thân thể này.

Không chỉ chết, thậm chí cô phải hồn phi phách tán, kết cục giống như những lệ quỷ đó...... Nhưng cô rõ ràng nỗ lực mà tan đi oán khí của mình như vậy, lại vẫn phải rơi vào kết cục này.

La Ngọc Tĩnh nhìn đôi mắt hắn, tựa hồ cũng ý thức được cái gì, biểu tình của cô giống như là lúc trước sau khi ngửi an hồn hương, bình tĩnh hoảng hốt.

Cô nói: "Ta...... một lần rất muốn chết, nhưng mà vì cái gì, mỗi lần, trước khi chết đều cảm thấy...... hối hận."

"Ta không muốn...... chết."

-- ta không muốn chết.

Khổ Sinh quỳ một gối ở bên người cô, nghe thấy cô nói như thế.

Hắn bỗng nhiên một tay đè lại cái lồng sắt trên môi mình, ngừng lại một chút, tiếp theo dùng sức kéo ra, lộ ra môi cũng bị tơ hồng khâu lại. Tơ hồng dùng làm phong ấn bị móng tay bén nhọn của hắn kéo đứt, tràn ra máu.

Mang theo cái miệng máu tươi đầm đìa, hắn ôm La Ngọc Tĩnh, vén đi tóc bên cổ cô. Từ trong miệng hắn mọc ra răng nanh dữ tợn, lẫn máu của hắn cắm thật sâu vào cổ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro