VII-C17-C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17 Ba Năm (Ta Sợ Cô)

Cô thật sự chuẩn bị một miếng vải chuyên dụng để lau Khổ Sinh, nơi khác không dễ lau, mặt mũi và tay đều phải xử lý tốt, một thời gian sau khi La Ngọc Tĩnh lau tóc Khổ Sinh, cảm thấy tựa hồ mượt mà đen bóng hơn, không rối loạn như trước, lại nhìn mặt và tay, trắng nõn có ánh sáng.

-- thật đúng là cần đánh bóng a.

Bất quá xoa xoa, cô phát giác Khổ Sinh càng lau càng thơm, mùi hương thần cốt đó càng lau càng thuần hậu.

Khổ Sinh dựa vào rễ cây, để mặc La Ngọc Tĩnh lau tay cho hắn, xoa xoa, hắn bỗng nhiên thấy La Ngọc Tĩnh nhìn chằm chằm tay hắn, lặng lẽ bóp bóp xương ngón tay và xương cổ tay, nhẹ giọng nói thầm: "... Cái mùi hương này ..... Lấy ra xâu."

Khổ Sinh cả kinh: "Cô còn muốn lấy xương cốt của ta ra xâu vòng!"

La Ngọc Tĩnh giơ tay ném vải lên mặt hắn: "Huynh choáng váng sao? Ta nói ta làm cái vòng tay cho huynh!"

Khổ Sinh cảm thấy phiền phức, cự tuyệt: "Không cần, đeo vào phiền toái."

La Ngọc Tĩnh sửng sốt: "... Gỗ mục! Đồ gỗ mục!"

Khổ Sinh: "Đáng giận, đang êm đẹp vì sao lại mắng ta!"

*

Khi Khổ Sinh lại đi tìm an hồn mộc chế hương, La Ngọc Tĩnh ở một bên mài hạt châu gỗ, làm hai cái vòng tay.

La Ngọc Tĩnh túm tay hắn đeo lên một chuỗi vòng tay hạt gỗ cho hắn: "Nếu huynh lấy ra ngày nào ta cũng giục huynh tắm rửa."

Khổ Sinh nhìn một cái thấy trên cổ tay bị tay áo nửa che nửa lộ của cô cũng đeo một cái vòng, không biết là bị cô "Uy hiếp" dọa sợ, hay là bởi vì nguyên nhân khác mà không lên tiếng nữa, để mặc chuỗi hạt gỗ đeo ở trên cổ tay mình, dần dần nhiễm mùi hương trên người.

Lại vào đông, trên đường đang có tuyết lớn, Khổ Sinh không cần dù, tự mình hứng xuống một thân tuyết. La Ngọc Tĩnh thay hắn phất tuyết đi, không để hắn lại bị xối nữa.

"Là huynh nói gỗ quý không thể lau nước, vậy càng không thể phủ tuyết." La Ngọc Tĩnh nói.

"Vậy không giống." Khổ Sinh còn định nói thêm, La Ngọc Tĩnh lại cho một câu, "Nếu huynh nhất định phải chất tuyết đầy thân, tức là huynh hoàn toàn có thể tắm rửa, về sau ta tắm huynh cũng phải tắm."

Khổ Sinh nhớ rõ, lúc mình mới vừa mang cô đi, thường uy hiếp cô, nhưng hôm nay, hai người lại bất tri bất giác giống như đổi vị trí.

Không để hắn đội tuyết gặp mưa, vì hắn thêm áo tơi mũ trùm. Bất luận là tuyết đông mưa xuân, đều phải giấu hắn dưới áo tơi cùng ô che mưa, không cho hắn bị mưa tuyết ăn mòn.

Chà lau tay cho hắn, so với tuyết bao trùm đầy người càng ấm áp mềm mại hơn.

*

Như thế, xuân đi thu tới, hạ qua đông đến, lại qua ba năm.

La Ngọc Tĩnh như cũ mặc một thân tố y, nhưng mà so với ba năm trước đây càng có vẻ sắc bén hơn, tên tuổi "Bạch đại tiên" cũng càng vang dội. Đii nhiều nơi, tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm trừ tà, phù và kiếm của La Ngọc Tĩnh có thể tru diệt tà ám càng thêm lợi hại.

Vì thế, Khổ Sinh không thể không gắt gao nhìn chằm chằm cô, miễn cho cô vừa không cẩn thận đem chính cái mạng nhỏ của mình ra chơi hỏng rồi.

Xét thấy ở bên Khổ Sinh mưa dầm thấm đất, La Ngọc Tĩnh phương diện nào đó đúng như Khổ Sinh dạy ra, đối với tà ám các loại cô đều không sợ gì, gan góc phi thường rút kiếm xông lên.

-- Khổ Sinh cũng là cái tính tình này.

Vô số lần truy đuổi tà ám tới bên cạnh giếng, nhìn La Ngọc Tình đầu tàu gương mẫu lao xuống, Khổ Sinh chạy gấp đến bên cạnh giếng, chống miệng giếng kêu xuống: "Đi lên cho ta!"

Ba năm trước đây, Khổ Sinh còn chỉ có thể xoay quanh cách miệng giếng ngoài 3 mét, ba năm sau, hắn đã có thể đi đến miệng giếng. Hết thảy đều bởi vì sự tình như hôm nay phát sinh quá nhiều lần!

Tuy Khổ Sinh thực sự chán ghét giếng, nhưng một lần lại một lần nhìn thấy La Ngọc Tĩnh nhảy xuống, hiện giờ hắn đã phân không rõ là kiêng kị giếng nhiều hơn, hay là kiêng kị La Ngọc Tĩnh không nói hai lời liền nhảy giếng càng nhiều hơn.

Hai năm trước một ngày nọ, La Ngọc Tĩnh đuổi giết một con yêu quái đến dưới giếng. Yêu quái kia giảo hoạt, ở dưới đáy giếng triền đấu cùng cô, Khổ Sinh chờ mãi chờ mãi không thấy người ra, lại ngửi được mùi máu từ dưới giếng truyền đến, sợ cô xảy ra chuyện, chỉ đành đi đến bên cạnh giếng.

Tuy rằng không đợi hắn khắc phục chán ghét với giếng, còn chưa đi đến bên cạnh giếng, La Ngọc Tĩnh đã ra, nhưng sau một lần đó, chuyện như vậy liền tiếp tục.

Hung hiểm nhất còn phải kể đến hơn một năm trước, La Ngọc Tĩnh phát hiện dưới giếng nhà nọ có một con thủy quỷ, đi xuống tru sát. Ai ngờ phía dưới trừ thủy quỷ còn có yêu tà chiếm cứ, cô kẹt ở dưới không ra được...... Đó là một lần Khổ Sinh khắc phục bóng ma tâm lý đi tới bên cạnh giếng.

Chân mới vừa dẫm lên miệng giếng, La Ngọc Tĩnh thò ra một cái đầu đổ máu, nói với hắn: "Huynh tới đây làm gì, ở một bên chờ là được."

Sau đó, chuyện như vậy lại xảy ra hai lần, bởi vậy hiện tại hắn có thể không một chút do dự, đi thẳng đến miệng giếng.

Mắt thấy La Ngọc Tĩnh lại từ miệng giếng dò người ra tới, Khổ Sinh dùng sức đấm thành giếng: "Sao cô lại nhảy xuống? Lúc trước ta nói với cô thế nào!"

La Ngọc Tĩnh cả người ướt đẫm, hôm nay giếng này có nước, cô bị ướt cả người, bám vào miệng giếng nói với Khổ Sinh: "Huynh nói không thể nhảy giếng, nhưng hôm nay lại không phải lệ quỷ, một con oán khí nho nhỏ ta có thể đối phó."

Khổ Sinh: "Tự cô đếm xem, đây là lần thứ mấy?"

La Ngọc Tĩnh: "Này sao có thể đếm rõ?"

Khổ Sinh hoài nghi nói: "Chẳng lẽ cô cố ý?"

La Ngọc Tĩnh há mồm, hắt xì một cái.

Năm nay vào đông giá lạnh, nước đóng thành băng, ở trong giếng cả người ướt đẫm, lại ra ngoài hít gió lạnh, quần áo trên người đông lại thành một cục, La Ngọc Tĩnh không chống đỡ được sinh bệnh, gương mặt sốt đến đỏ bừng.

Miếu hoang gió lùa không thể nghỉ ngơi, Khổ Sinh đành phải mang cô đến khách điếm. La Ngọc Tĩnh sốt đến mơ mơ màng màng, ngửi được mùi hương quen thuộc, không ngừng chen sang đó. Hơn nữa người nóng lên, theo bản năng muốn tìm thứ lành lạnh hạ nhiệt độ. Cứ thể Khổ Sinh ngồi ở mép giường cả người phát ra lãnh hương, cơ hồ bị cô dúi vào trong lòng ngực.

Khổ Sinh: "....."

Lúc này trừ đốt an hồn hương cho cô, còn có thể làm gì đây.

La Ngọc Tĩnh bất tri bất giác dựa vào trong lòng ngực hắn, gương mặt dán cổ áo hắn, ước chừng là cảm thấy quần áo thô ráp không thoải mái, cọ xát hai cái, cổ áo đều cọ mở ra. Khổ Sinh giơ tay đẩy đẩy đầu cô ra ngoài, những chỉ bộ lạnh lẽo trên ngón tay bị La Ngọc Tĩnh bắt lấy, ôm vào trong ngực dùng để hạ nhiệt độ.

Dây dưa một trận cùng người bệnh đã sốt đến thần trí không rõ, Khổ Sinh rốt cuộc từ bỏ sửa đúng tư thế cho cô, dựa vào mép giường kệ cô cao hứng, muốn nằm thể nào thì nằm thể ấy.

Mặc kệ là trong mơ hồ cô muốn vặn vẹo cánh tay hắn thành tư thế kỳ quái, kéo sang để lót, hay là cảm thấy ngực hắn quá cứng không dễ nằm, nổi cáu đầm mạnh ngực hắn một trận, Khổ Sinh cũng không phản kháng.

Chỉ vào lúc cô túm lấy vòng hạt gỗ trên cổ tay, hắn mới lay tay cô ra, để cô túm chỗ khác.

Hắn giống như là một khối nệm bị xé tới thoát đi, không có bất kì tự do gì đáng nói.

Ngoài cửa sổ ánh sáng từ sáng trưng đến tối dần, trong phòng đốt an hồn hương hồi lâu, khói hương mờ mịt không tiêu tan, người nằm trong lòng ngực rốt cuộc thoáng yên ổn một chút, không còn lăn lộn nữa. Nhưng cô lại bắt đầu nói mê sảng, Khổ Sinh cách gần như vậy, cũng nghe không rõ lắm cô đang nói cái gì.

Bỗng nhiên, mồm miệng cô không rõ phun ra hai chữ: "Sợ giếng."

Khổ Sinh lắng nghe, nghe thấy cô nói: "...Có còn sợ giếng không ..."

Làm như đang hỏi hắn.

Khổ Sinh sờ sờ mặt cô, phát hiện cô còn đang ngủ, là nói mớ.

Hắn thở dài một tiếng, dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, buồn bực nói: "Ta sợ cô."

Là sợ cô thật.

Sống một trăm năm, mới gặp được chuyện đáng sợ nhất.

Đối với mình bị bệnh nói gì, làm gì, La Ngọc Tĩnh hoàn toàn không nhớ rõ...... bề ngoài hoàn toàn không nhớ rõ. Rốt cuộc trên đường tỉnh lại phát hiện tay mình cố chấp mà nhét vào trong quần áo người ta, thực sự không phải cái chuyện hay ho gì mà nói ra miệng.

Qua mấy ngày đỡ bệnh, cô đi theo Khổ Sinh cùng nhau tiếp tục lên đường, lại ngoan ngoãn mấy ngày. Một khi cảm thấy chột dạ, cô luôn đột nhiên sẽ trở nên ngoan ngoãn.

Lại qua nửa tháng, tới gần cuối năm, bọn họ đi vào Tức thành.

Sớm ở ngoài thành Tức thành, Khổ Sinh liền nhíu chặt mày nhìn xuống. La Ngọc Tĩnh được hắn cõng, đôi tay siết cổ hắn, thấy thế hỏi hắn: "Làm sao vậy?"

"Nơi này có Thị Thần, cũng có hơi thở lệ quỷ. Khổ Sinh ngẩng đầu nhìn hình dáng phòng ốc phía Tức thành phương xa, "Địa hạt của Thị Thần còn chưa hoàn toàn ngã xuống, sao lại xuất hiện nhiều hơi thở lệ quỷ như vậy?"

La Ngọc Tỉnh cũng nhớ rõ, hắn từng nói nơi có Thị Thần, địa khí đều sẽ bị thay đổi, không sinh tà ám, cũng không có lệ quỷ, cho nên trừ tìm an hồn mộc, hắn bình thường không tới gần địa hạt Thị Thần.

Đối với Khổ Sinh mà nói, bất kì thế nào, có lệ quỷ đó là chuyện tốt.

Hai người đi về phía Tức thành, từ phòng ốc đường phố tới xem, nơi này hẳn là đã từng có thời kỳ phồn hoa, bất quá hiện giờ yên lặng không ít. Cũng có thể là bởi vì vào đông, cây cối chỉ còn lại cảnh trụi lủi, đến chim còn không muốn sống, khó tránh khỏi nhìn thiếu sinh cơ.

Mùa đông khắc nghiệt, trên đường người không nhiều lắm, đi qua một cái khê cừ, có phụ nhân đang giặt áo, thấy bọn họ hai người xa lạ này đi qua bên cạnh, đều nhìn lại.

"Người bên ngoài đi?"

"Chưa từng thấy, người đằng trước nhìn như là đạo sĩ, nữ nhân phía sau kia...."

Rẽ ngoặt một cái, không nghe thấy mấy người kia khe khẽ nói nhỏ nữa.

Phía trước một cái ngõ nhỏ, năm sáu hộ gia đình, cửa nhà đi ngược chiều, kỳ quái chính là cửa mỗi nhà mỗi hộ đều treo đèn lồng, một ngọn trắng một ngọn đỏ, không biết là có chú ý gì.

La Ngọc Tĩnh nghe sau những tường viện đó, tựa hồ có tiếng khóc tinh tế truyền ra, phân không rõ là tiếng khóc trong viện một nhà nào, một đường đi một đường đều có thể nghe thấy.

Qua ngõ nhỏ này, đi đến ngõ nhỏ tiếp theo, lại vẫn như thế, treo đèn lồng đỏ trắng đan xen.

Khổ Sinh làm như không thấy những thứ này, có tai như điếc, ánh mắt hắn vẫn luôn đặt ở phía trước, bước chân không ngừng đi về phương hướng nào đó.

Tòa nhà lớn nhất trong Tức thành một là cổ trạch Chung thị, trong thành phần lớn các hộ đều là tộc nhân Chung thị, đi đến bên này, cửa đồng thời treo đèn lồng đỏ trắng càng nhiều, cơ hồ từng nhà đều như thế.

Bỗng nhiên, một đợt tiếng nhạc từ xa tới gần, một đám người ăn mặc tươi đẹp lượng lệ, gõ gõ đánh đánh, nâng cỗ kiệu hoa đoàn cẩm thốc ngừng ở cửa một hộ.

Hộ nhân gia kia mở cửa, đưa ra một cô nương, cha mẹ cô nương khóc lóc đưa nàng lên cỗ kiệu lớn, người trong đội ngũ đối với bọn họ khóc thút thít có vẻ mười phần chết lặng, chỉ sau khi cô nương đó lên kiệu, đưa cho lão phu thê còn đang khóc thút thít một cái đèn lồng màu đỏ.

Chờ đến khi đội ngũ đi rồi, lão phu thê lau lau nước mắt, đem đèn lồng màu đỏ trên tay thay cho đèn lồng màu trắng trước cửa.

Cửa bị đóng lại, La Ngọc Tĩnh nhìn hai ngọn đèn lồng màu đỏ ở trong gió lay động.

Đội ngũ đi về phía trước, ở cửa mỗi một hộ dừng lại, lặp lại quá trình lúc trước, bên trong một cái kiệu to đã lên mười người, có nam có nữ, có già có trẻ, không có quy luật gì.

Đưa người ra khỏi nhà, tuy là bi thương không nỡ, nhưng không có biểu tình quá mức kích động, nhiều nhất đều là chết lặng và như trút được gánh nặng.

Nhìn thế này, La Ngọc Tĩnh hỏi Khổ Sinh: "Nơi này là đang làm cái gì?"

Khổ Sinh đáp: "không phải chuyện gì tốt.

Theo đội ngũ kia đi về phía trước, đi qua đường phố thanh lãnh, tiếng nhạc càng thêm náo nhiệt từ nơi xa truyền đến, phía trước thuộc về đại môn của cổ trạch Chung thị, đứng rất nhiều người. Mọi người dâng hương lễ bái, cột hương cao cao đốt lên, lại có giấy đỏ tung bay rải một tầng trên mặt đất.

18 Chung Thị (Hiến Tế)

Mỗi một gia tộc được Thị Thần phù hộ đều có nghi thức tế thần riêng của mình, Chung thị lấy Chung làm họ, tế thần trước nay đều lấy chuông dẫn đầu, chuông ở đại trạch Chung thị rung lên, hợp tấu cùng các loại nhạc cụ.

Tức Thành từ trước đến nay đều nói ai nấy đều biết diễn tấu nhạc cụ, mỗi nhà mỗi hộ cũng luôn có một hai người biết. Những lão nhân lớn tuổi thường xuyên ở cửa nhà, khi nói chuyện phiếm trong tay đều thích mang theo nhạc cụ của mình, nếu có hứng thú giơ tay chính là một khúc, gõ mõ thổi sáo kéo đàn, xúm vào một chỗ đồng loạt đàn tấu.

Đầu đường cuối ngõ, thường có thể nghe thấy nơi này đánh đàn, nơi khác thổi kèn, hợp tấu cùng nhau, toàn bộ dương dương tự đắc.

Đó là hài đồng, từ nhỏ sinh trưởng tại Tức thành tiếng nhạc không ngừng, nhìn trưởng bối quê nhà thổi kéo đàn hát người tới ta đi, đương nhiên cũng sẽ bắt đầu học tập các loại nhạc cụ.

Nơi này đông đảo tộc nhân Chung thị, đặc biệt rất nhiều người yêu thích dùng tiếng nhạc qua thời gian nhàn hạ.

Ngược dòng thời gian đi về phía trước mấy trăm năm, khi đó mới là thời điểm Tức Thành náo nhiệt nhất. Cửa hàng trên đường bán các loại nhạc cụ đa dạng, tùy ý cũng có thể tìm thấy lão giả phơi nắng bên đường, hoặc là trẻ nhỏ tóc trái đào chơi trò chơi, đều có thể đàn khúc xướng một đoạn. Bên dòng suối, hồ sen, nữ tử giặt áo hái sen tiếng ca réo rắt.

Từ trước nghi thức tế thần cơ hồ là người toàn thành cùng hiến tế, từng nhà cộng tấu khúc hiển tế, mọi người đi ra cửa nhà, đó là một đội ngũ tạo thành từ tiếng cười nói vui vẻ cùng tiếng nhạc, từ sớm đến tối không nghỉ, không ngừng có người gia nhập, tận hứng náo nhiệt.

Nghe nói Thị Thần Chung thị thích tiếng nhạc này, cũng thích náo nhiệt vô biên như vậy. Từ lúc ngài ra đời, trở thành Thị Thần bắt đầu phù hộ tộc nhân cùng một phương thiên địa này, khiến nhóm người ở đây an cư lạc nghiệp, mọi người liền có tâm cảm kích, đàn tấu nhạc cụ lấy lòng báo đáp Thị Thần, như thế nhiều thế hệ truyền xuống, cho tới hôm nay.

Nơi đã từng tiếng nhạc không nghỉ, theo Chung Thị Thần trôi đi mà chậm rãi biến mất.

Đều không phải là thiên tai nhân họa, chỉ là địa khí thay đổi, Thị Thần các nơi đều dần dần mất đi lực lượng, tộc nhân Chung thị sinh sản đến nay, nhân số càng ngày càng ít, còn không ngừng có người rời nơi này đi tới nơi càng phồn hoa hơn. Tức Thành không còn phồn hoa như đã từng nữa. Chung Thị Thần suy nhược cùng Chung thị ly tán ảnh hưởng lẫn nhau.

Thịnh suy biến hóa, vốn là Thiên Đạo tuần hoàn, nhưng mà, đời đời ở nơi này, đời đời phụng dưỡng Thị Thần, tộc nhân Chung thị làm sao chịu tiếp thu Thị Thần biến mất, lại làm sao chịu nhìn gia tộc đi theo hướng suy vong.

Đối với vật sắp trôi đi, cho dù biết giữ cũng không được, mọi người vẫn sẽ phí công mà duỗi tay bắt.

Đối với chuyện Thị Thần biến mất, không hề đáp lại bọn họ, mọi người sợ hãi đến cực điểm, bi thương đến cực điểm, vì thế tộc trưởng Chung thị hiện giờ làm ra quyết định – hiến tế.

Xa xăm phía trước, khi ở Đông Châu chỉ có một vương triều, một chi tổ tông Chung thị này là ti nghi gõ chuông trong vương triều phụ trách hiến tế tế thiên. Khi đó hiến tế, chính là dùng người sống, tức là giết người sống làm tế phẩm.

Tộc trưởng Chung thị cùng không ít người trong tộc cảm thấy, nếu học tập tổ tiên, dùng người sống hiến tế, có lẽ có thể triệu hồi Thị Thần của bọn họ, khiến cho ngài trở lại nhân gian.

Ban đầu, bọn họ dùng phạm nhân cùng hung cực ác trong nhà giam để tế thần, kết quả phép thử dưới sự tuyệt vọng như vậy thật sự hữu dụng. Vốn dĩ sắp trôi đi, rốt cuộc không thể cho bọn họ bất kì đáp lại gì, Thị Thần đột nhiên lại thể hiện thần tích -- thần quang bao phủ gác chuông, ánh sáng nhàn nhạt ủng hộ mọi người, mọi người vừa múa vừa hát, chúc mừng Thị Thần trở về.

Nhưng mà ngày vui ngắn ngủi chẳng được bao lâu, hơi thở Thị Thần lưu lại vẫn cứ không ngừng yếu đi, chậm rãi, mọi người phát hiện Tức Thành chưa bao giờ sinh ác dịch và yêu quỷ, thế nhưng xuất hiện một ít quỷ quái hại người, có hài đồng bị yêu vật bắt đi, có người bị mất tâm trí điên cuồng ăn người...... Thị Thần thật sự không thể tiếp tục phù hộ bọn họ!

Nhóm tộc nhân Chung thị bắt đầu cảm thấy hay là hiến tế còn chưa đủ, toàn bộ phạm nhân đều bị quăng vào gác chuông hiến tế rồi, vẫn cứ không thể trì hoãn tốc độ hơi thở Thị Thần tiêu tán, bọn họ đặt ánh mắt ở trên người tộc nhân.

"Có lẽ chỉ có tộc nhân huyết mạch tương liên làm hiến tế, mới có thể lại một lần nữa đánh thức Thị Thần." Bọn họ quyết định lại một lần thử nữa.

Không thể chấp nhận tộc nhân Chung thị thoát khỏi nơi này, người ở lại cũng không thể kháng cự đa số người quyết định, mỗi một hộ đều phải dâng ra người, dùng để hiến tế Thị Thần.

*

Trước đại trạch Chung thị, rất nhiều người đàn tấu nhạc khúc, nhưng trừ tiếng nhạc khúc nghe vào vui sướng, cũng không có nửa điểm cười vui.

Như La Ngọc Tĩnh, cô chỉ có thể thấy những trái cây hiến tế cùng với quy cách cột hương có bao nhiêu long trọng, thấy đại trạch này ở dưới bầu trời u ám làm người ta cảm thấy áp lực. Mà ở trong mắt Khổ Sinh, vô số lệ khí cùng oán khí sắp không áp chế được từ bên trong đại trạch phát tán ra bên ngoài, lại bị một cỗ lực lượng mỏng manh ngăn trở.

Rất nhiều hơi thở lệ quỷ xen lẫn ở cùng một chỗ, bọn chúng tùy thời có khả năng phá tan cái lá chắn đầy nguy ngập kia, mà trước mắt rất nhiều người này, còn đang không ngừng tăng thêm oán khí, hồn nhiên bất giác đối với dao mổ treo cao trên đỉnh đầu.

La Ngọc Tĩnh ôm Tru Tà kiếm không ngừng rung động, thấy Khổ Sinh buông những tạp vật tùy thân xuống, dắt cô đi về đám người tụ tập ở cửa đại trạch Chung thị.

Theo cỗ kiệu đón người được nâng lại đây, đứng đầu đám người ở cửa đại trạch, một lão giả gõ gõ một cái chuông nhỏ. Tiếng nhạc nháy mắt dừng lại, trước sau bên trong mấy cái kiệu đi xuống mấy chục người, những người này đờ đẫn lại sợ hãi mà đứng ở một chỗ.

Lão giả đứng đầu Chung thị tộc nói: "Năm nay hiến tế, có chút đặc thù, mọi người đều rõ ràng, vì để Thị Thần chúng ta trở về, chúng ta không thể không hiến tế tộc nhân, đây cũng là việc làm bất đắc dĩ. Chư vị hy sinh mình là đáng giá, tên của mọi người đều được ghi lại ở trong ký sự gia phả."

"Giờ lành đã đến, vào cửa đi."

Đại môn chậm rãi bị mở ra.

Đột nhiên --

"Rầm-- đông -- uỳnh --!"

Tiếng vang thật lớn kinh sợ mọi người.

Một cái chuông nhỏ vốn bày ở cửa đại trạch Chung thi, cao nửa người, mười phần trầm trọng, hiện nó bị một cước đá xuống lăn ra ngoài, đập vỡ đại môn đại trạch dày nặng, đồng thời cái chuông cũng răng rắc vỡ ra.

Mọi người Chung thị ồ lên, chỉ một thoáng đã ầm ĩ, có người thương tiếc chuông này, có người giận dữ phải bắt được kẻ cắp quấy rối.

"Kẻ cắp quấy rối" một chân đá chuông xong, cứ như vậy quang minh chính đại đứng tại chỗ, trên lưng thậm chí cõng một người. Đối với nhiều người đang xúc động như vậy, hắn không chỉ không sợ, còn không có nửa điếm ý tứ muốn chạy trốn.

Chung lão tộc trưởng nhìn chuông cùng đại môn vỡ nát, tức giận đến run run rẩy rẩy, hô to: "Đạo nhân nơi nào tới làm can, bắt lấy hắn cho ta!"

Bọn họ nhiều người như vậy, thế nhưng cũng không ai phát hiện người kỳ quái này từ khi nào đi vào nơi này, lại làm như thế nào tới gần chuông, để hắn nháo ra chuyện lớn như vậy.

Những người lúc trước đờ đẫn tấu nhạc phẫn nộ mà lao tới, đôi tay Khổ Sinh bắn ra một cái, thiết chỉ bộ trên ngón tay đánh nhau cùng vũ khí, leng keng leng keng đánh bay vũ khí trong tay những người đó.

Chuyện phát sinh đột nhiên, những người này đều dùng nhạc cụ để sung làm vũ khí, lại đều là người thường, sao có thể ứng phó được Khổ Sinh là cương thi đao thương bất nhập. Dù có người nhào vào trước nhất có thể đập đến cánh tay Khổ Sinh, sau đó cũng bị Khổ Sinh một tay nhấc lên ném vào trong đám người, lại gây ra không ít rối loạn.

Hắn rất là bực bội buồn bực mà quét ngã xuống đất hết thảy đám người như không muốn sống lao tới đây, một đường phá vỡ mọi người, đi vào trước mặt tộc trưởng Chung thị, nhấc lão tới một chỗ, quay đầu lại giận mắng: "Đều an tĩnh cho ta!"

"Thật sự là ngu xuẩn, Thị Thần nhà các ngươi đã chỉ còn lại có một hơi thở cuối cùng, nếu lại hiến tế những người này, sợ là lập tức sẽ phải hoàn toàn tiêu tán." Khổ Sinh nói, "Đến lúc đó đại họa giáng xuống, mọi người nơi này đều phải bị lệ quỷ làm hại, còn không nhanh dừng lại!"

Chung tộc trưởng trước tiên bị hắn dọa sợ, nghe hắn vừa nói như thế, tức khắc phẫn nộ nói: "Ngươi người này nói bậy bạ gì đó! Thị Thần Chung thị vẫn còn, có lệ quỷ cái gì! Đây là việc của Chung thị ta, ngươi một đạo nhân điên khùng tới đây quấy rối!".

Khổ Sinh một ngón tay chỉ vào trong đại trạch Chung thị, nói: "Nơi đó có rất nhiều hơi thở lệ quỷ, hiện giờ bọn họ còn chưa ra, là bởi vì bị hơi thở tàn lưu của Thị Thần các ngươi trấn trụ, nhưng thực nhanh sắp trấn không được, khuyên người lập tức tản mọi người đi."

Chung tộc trưởng: "Nói hươu nói vượn! Yêu ngôn hoặc chúng! Người này tất nhiên là yêu vật tới mê hoặc nhân tâm, mau tới bắt hắn...... Ô!"

Ngại lão ầm ĩ lại không nghe người ta nói, Khổ Sinh dán một tấm hoàng phù lên mặt lão, làm hai mắt lão trợn lên ngã ngồi xuống đất. Còn có người muốn đi lên bắt hắn, Khổ Sinh một chân đá văng bọn họ ra, lăn vào trong đám người.

"Ta vì trụ sát lệ quỷ mà đến, nếu không nghe ta nói thì thôi, các ngươi chờ ở đây, đừng vội gây trở ngại ta!"

Hắn ném xuống đám người hỗn loạn, nhảy qua bậc tiến vào đại môn, làm đổ trụ đá trước cửa ngăn cản đường, tiến vào trong đại trạch Chung thị.

Lúc này tất cả mọi người ở bên ngoài, trong đại trạch trống trải không người, giống như mê cung. Khổ Sinh xông tới như vậy, thấy cửa liền qua, bước chân vội vàng, những người muốn truy bọn họ còn bị chặn ở đại môn.

"Huynh cứ như vậy xông vào, có phải quá kiêu ngạo hay không?" La Ngọc Tĩnh ở sau lưng ôm cổ hắn nói.

"Ta làm sao nghĩ như vậy." Khổ Sinh buồn bực nói, "Những người này thật sự xằng bậy!"

"Huynh nói nơi này có rất nhiều lệ quỷ?" La Ngọc Tĩnh lại hỏi.

Phát hiện cô có chút hưng phấn, Khổ Sinh đè lại tay cô, nói ra: "Nơi này sợ là có gần trăm lệ quỷ, ta cũng không thể bảo đảm vạn vô nhất thất, cô càng không thể sơ ý, ở bên cạnh ta đừng rời khỏi."

"Huynh vẫn luôn oán giận tìm không thấy lệ quỷ sao, như thế rất tốt, một trăm!" La Ngọc Tĩnh kinh ngạc cảm thán.

Khổ Sinh: "Tru sát lệ quỷ là nhiệm vụ của ta, sao cô còn kích động hơn ta ..... Giữ lấy Tru Tà kiếm."

La Ngọc Tĩnh ừm một tiếng, nói: "Ta còn không rõ lắm đến tột cùng nơi này là bị làm sao, những người này đến tột cùng muốn làm gì, Thị Thần nơi này lại làm sao vậy?"

Khổ Sinh hướng tới nơi có hơi thở lệ quỷ đậm nhất, thuận miệng giải thích: "Nói ra cũng đơn giản, Thị Thần nơi đây trôi đi, có lẽ là tộc nhân không muốn, cho nên dùng chút biện pháp không thỏa đáng, mưu toan lấy người hiển tế để giữ lại, biển khéo thành vụng ngược lại làm tốc độ Thị Thần nơi đây tiêu tán nhanh hơn, lại càng không biết mà làm ra nhiều lệ quỷ như vậy."

La Ngọc Tĩnh: "Huynh làm sao mà biết được, đoán được? Hay là có cảm ứng gì?"

Khổ Sinh: "Ta từng ở nơi khác gặp qua việc cùng loại."

Khi nói chuyện, bọn họ đã tới gác chuông. Nơi này là điện thờ Chung Thị Thần, đứng ở bên ngoài có thể thấy kiến trúc tinh xảo trong gác chuông, có một cái chuông thật lớn.

Đứng ở phụ cận, lệ khí lệ quỷ còn kèm theo một tia hơi thở vẩn đục không rõ, từ bên trong cánh cửa gác chuông tối tăm tràn ra.

Khổ Sinh hiếm thấy mà chần chờ một lát, buông La Ngọc Tĩnh, nói: "Không bằng cô ở chỗ này chờ ta."

La Ngọc Tĩnh lại nhảy lên lưng hắn, siết cổ hắn không bỏ: "Ta vẫn là đi cùng huynh thôi, vạn nhất những người đó đuổi tới, thấy ta một mình ở bên ngoài, dùng ta xả giận thì làm sao, ta cũng đánh không lại nhiều người như vậy."

Cũng đúng.

Khổ Sinh chỉ đành cõng cô, mang theo cô cùng đi vào gác chuông.

Trong gác chuông trừ một cái chuông to trên đỉnh, cũng không có đồ vật khác, phía dưới đại chung là một cái giếng bát giác, mắt thường có thể thấy được khói đen từ miệng giếng bay ra.

Khổ Sinh: "..."

La Ngọc Tĩnh: "... Huynh siết ta chặt như vậy làm gì, ta cũng sẽ không nhảy xuống một mình."

Thấy hắn vẫn luôn bất động, La Ngọc Tĩnh nói ở bên tai hắn: "Huynh vẫn còn sợ nha?"

Khổ Sinh lại nắm cô thật chặt, đi đến miệng giếng, thả người nhảy vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro