VII-C15-C16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15 Mùa Hạ (Miếng Gỗ Quý Phát Ra Mùi Hương)

Quần áo giặt sạch sẽ phơi nắng ở trên dây, phiêu đãng theo gió ấm ngày mùa hè.

Trong miếu hoang chật hẹp rách nát, trên người Khổ Sinh toàn là phù văn đỏ tươi mới vừa phong ấn xuống, thân trên trần trụi ngồi ở trên đệm hương bồ rách, tóc rối tung.

La Ngọc Tĩnh thấy Duyên Đồng lão đạo đánh xong phong ấn, ở một bên thu thập đồ vật, liền đi qua, đến bên người Khổ Sinh ôm đầu gối ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn hắn.

"Cái phong ấn này, rất đau sao?"

Khổ Sinh nói: "Tránh ra chút, ta chưa mặc quần áo."

La Ngọc Tĩnh: "...Có phải huynh còn đang không vui vì ta đem quần áo của huynh đi giặt không? Ta còn chưa bảo huynh đi tắm rửa đâu."

Biểu tình trên mặt Khổ Sinh có một ít phức tạp, hắn cường điệu: "Ta là cương thi."

La Ngọc Tĩnh: "Cương thi thì làm sao, cương thi ghê gớm sao, cương thi thì có thể không tắm rửa sao? Tuy rằng trên người huynh có mùi hương, cũng không có mồ hôi gì đó, nhưng ta có mồ hôi mà, mỗi ngày ghé vào trên người huynh đều bị ám lên rồi..."

"Loảng xoảng --" Duyên Đồng lão đạo bên cạnh nghe thấy làm rớt tay nải rơi đầy đất.

Thấy sư thúc và cô nương kia cả hai đôi mắt đồng thời nhìn qua, Duyên Đồng lão đạo cười gượng một tiếng: "Ha ha, già rồi, tay không cầm nổi đồ vật, mắt cũng không tốt."

Xác thật là ánh mắt không tốt, không nhìn ra sư thúc và cô nương thế nhưng là loại quan hệ này. Chả trách mới vừa hỏi sư thúc về chuyện đồ đệ, sư thúc không muốn nói, ước chừng là cảm thấy việc tình cảm riêng tư của trưởng bối không thể nói với lão là sư điệt đã một đống tuổi này.

"Phong ấn tu bổ xong, sư điệt không quấy rầy sư thúc, bây giờ liền rời đi, cáo từ! Cáo từ!" Duyên Đồng lão đạo không có kinh nghiệm với việc này, một khắc cũng không dám ở lâu, tới vội vàng, đi cũng vội vàng.

Chờ đến La Ngọc Tĩnh phản ứng lại tựa hồ lão có hiểu lầm chỗ nào, người đã đi một hồi lâu rồi.

Phong ấn đã đổi mới, dường như không có gì khác lúc trước, nhưng La Ngọc Tĩnh thường được Khổ Sinh cõng, dựa vào gần, phát hiện lúc trước ở trên người hắn ngửi được mùi hương kỳ lạ thoang thoảng, hiện giờ trên cơ bản lại không ngửi thấy nữa.

Hóa ra phong ấn này còn phong ấn mùi thơm của cơ thể sao?

Khổ Sinh không thích mùa hạ, bởi vì mùa hạ mặt trời nóng cháy nhất, hắn làm một cương thi, cũng không sợ mặt trời chói chang, nhưng hắn chán ghét mặt trời. Bởi vậy, thời tiết nóng lên rồi, hai người chậm rãi dưỡng thành thói quen ngày ngủ đêm ra.

Ban ngày lúc thái dương lớn nhất nóng nhất, hai người liền tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Dưới bóng cây, bên hồ nước xây đá xanh, La Ngọc Tình buộc lại tay áo, vốc nước rửa mặt. Tẩy đi mồ hôi nóng trên người, cô lại lấy ra khăn tay, chà lau sạch sẽ Tru Tà kiếm, tiếp theo, liền đến lượt Khổ Sinh.

Khổ Sinh cũng ngồi ở dưới bóng cây, trên đá có một tầng rêu xanh thật dày, ngồi còn rất thoải mái. Thấy La Ngọc Tĩnh cầm khăn tay ướt tới đây, hắn xoay người, trong miệng thì thầm: "Đáng giận! Sao lại lau nữa!"

La Ngọc Tĩnh: "Chỉ lau mặt và cổ, lúc trước không phải ta ôm cổ huynh sao, khẳng định dính mồ hôi của ta."

Cô liều mạng nâng đầu Khổ Sinh lên, đặt khăn trên mặt hắn xoa nắn một trận, trong miệng nói: "Rồi rồi, lập tức liền xong rồi!"

Khổ Sinh trên cổ có phù văn sắc tự màu đỏ, cùng với những đường khâu giấu ở phía dưới phù văn, một nửa giấu ở dưới cổ áo, không nhìn kỹ thì không nhận ra, nhưng lúc La Ngọc Tĩnh nửa cưỡng bách mà chà lau cổ cho hắn, đã nhìn thấy rõ ràng.

Đầu hắn tựa hồ được khâu lên...... ngày thường nếu cô siết cổ hắn hơi dùng sức, sẽ không siết đến đứt cổ, làm đầu hắn rơi xuống đi?

"Sẽ không rớt, không cần cẩn thận như thế." Khổ Sinh nói.

La Ngọc Tĩnh xoa xoa, thấy mày hắn nhăn lại, lại nâng khăn tay lên lau trán và lông mày, tiện đà lau đến tóc của hắn, lau toàn bộ đầu tóc rối của hắn ra phía sau.

Khổ Sinh kêu to: "Còn chưa lau xong sao! Đã cọ qua hết lượt rồi!"

Mỗi lần chà lau, mỗi lần đều như thế. Nhưng, trừ kêu to hắn cũng sẽ không có phản kháng khác. La Ngọc Tĩnh thực sự không rõ vì sao hắn kháng cự.

Sáng sớm và chạng vạng, là thời điểm các cô lên đường.

Ở một ít đường nhỏ hương dã, thường có thể thấy hai người như vậy, một nam tử cõng cái rương tay nải tạp vật, còn hành tẩu nhẹ nhàng, một nữ tử ôm kiếm, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng. Hai người người truy ta đuổi, như là hai con bướm sáng sớm hút sương sớm, ở trong bụi cỏ bay lượn nhẹ nhàng, lại biến mất không thấy.

Có khi đang lúc hoàng hôn, ánh sáng trở nên ảm đạm, trong tay nữ tử còn sẽ cầm một ngọn đèn, chiếu sáng dưới chân. Chiếc đèn nửa điểm cũng không lắc lư, người bình thường nhìn thấy đều cho rằng kỳ quái, xa xa tránh đi.

La Ngọc Tĩnh liền luyện ra một loại năng lực ngủ ở trên lưng Khổ Sinh. Bất luận khi nào, chỉ cần cảm thấy mệt, bò đến ghế mây sau lưng Khổ Sinh là có thể nghỉ ngơi. Hiện giờ, cô chỉ vào lúc ngủ cần thể đốt an hồn hương, dùng để xua tan ác mộng.

Ban ngày cô nhìn qua thực tốt, hơn nữa càng ngày càng tốt, chỉ có ban đêm vẫn cứ ác mộng không ngừng, có thể làm người ta nhìn ra cô đang cố giãy giụa bò ra khỏi vũng bùn đau khổ.

Ngủ rồi, nếu cô ở trên lưng Khổ Sinh, không tự giác sẽ dựa đầu vào trên vai, bên cổ hắn. Khổ Sinh đi đường xóc nảy, cảm giác được tóc và trán cô cọ bên cổ mình, duỗi tay đè lại, sờ đến trên trán cô một mảnh mồ hôi lạnh, lại đốt một cây an hồn hương cho cô.

Động tác cố định thân thể cho cô sẽ liên tục đến khi phát hiện cô sắp tỉnh lại. Khổ Sinh thu hồi tay đỡ đầu cô, một lát sau, La Ngọc Tính tỉnh lại, tỉnh thần rồi, từ trên người hắn nhảy xuống, đi ở bên cạnh hắn. Khổ Sinh thả chậm bước chân, tránh cho cô theo không kịp.

Nếu muốn cho Khổ Sinh lên đường lúc giữa trưa thái dương mãnh liệt nhất, chỉ có cảm ứng được lệ quý.

La Ngọc Tĩnh đang ngủ lúc giữa trưa, cảm giác trên má một trận lạnh lẽo, mơ hồ mở mắt ra, Khổ Sinh nói: "Gần đây có hơi thở lệ quỷ, mau dậy."

Nghe được hai chữ lệ quỷ, La Ngọc Tĩnh từ trên rễ cây phủ rêu xanh thật dày bò dậy, theo Khổ Sinh đi về phía trước. Cô còn chưa tỉnh hẳn, Khổ Sinh thấy cô như vậy, bắt lấy tay cô, mang theo cô chạy về phía trước.

"A!" La Ngọc Tĩnh bị hắn kéo chạy, chân đạp lên mặt đường bị thái dương phơi đến nóng bỏng.

Cô đương nhiên không so được với Khổ Sinh, chạy ra một đoạn, mệt đến mồ hôi đầy đầu, Khổ Sinh nhìn liếc cô một cái, tùy tay hái một mảnh lá sen ở hồ sen ven đường. Bị lá sen đổ ập xuống, La Ngọc Tĩnh kêu một tiếng: "Đáng giận!" Vớt lá sen lên che ở đỉnh đầu mình, tốt xấu có thể có một chút mát lạnh.

Khổ Sinh bỗng nhiên ngừng lại, thuận tay kéo La Ngọc Tĩnh trở về.

"Lệ quỷ này đang di động, thay đổi phương hướng, bên này!"

Hắn chạy sang phải, La Ngọc Tĩnh lại bị hắn kéo một cái lảo đảo, suýt nữa té ngã. Cô kêu một tiếng ngừng, túm chặt Khổ Sinh, túm vai hắn nhảy lên, Khổ Sinh thuận thể ôm lấy cô.

La Ngọc Tĩnh nói: "Như vậy càng nhanh."

Khổ Sinh ôm cô chạy về phía trước, tốc độ quả nhiên càng nhanh hơn, nhưng ngữ khí hắn có chút rối rắm nói: "Cô như vậy, mồ hôi dính vào trên người ta, chẳng lẽ lại muốn thay quần áo, chà lau cho ta?".

Nghe xong lời này, vốn chỉ hư hư dựa vào hắn, La Ngọc Tĩnh một phen ôm chặt cổ hắn, cả người dán lên.

Khổ Sinh phát giác cô cố ý, nói: "Đáng giận!"

La Ngọc Tĩnh trừng hắn: "Ngươi mới đáng giận!"

Hơi thở lệ quỷ bồi hồi ở trong viện một tòa nhà cũ. Khổ Sinh từ đầu tường nhảy vào, thấy bên trong rất nhiều phòng ốc đã lâu chưa tu sửa, mái hiên mọc cỏ, cửa sổ tróc sơn.

Một lệ quỷ hồng y từ cửa sổ lao ra, dữ tợn cười với hai người.

Khổ Sinh nhẹ vứt La Ngọc Tĩnh sang bên cạnh, thuận tay từ trong lòng ngực cô rút ra Tru Tà kiếm đánh ra: "Đi!"

La Ngọc Tĩnh dẫm lên lan can đứng vững, thấy lệ quỷ kia thân thể biến thành sương đen, một mảnh nhỏ sương đen bị Tru Tà kiếm đâm trúng chui vào cột gỗ, một bộ phận nhỏ sương đen lệ quỷ rít một tiếng tránh thoát, quay đầu chui vào sân bên cạnh.

Lệ quỷ không có thần trí, giống như dã thú bị cực hạn dục vọng khống chế, chính là ước chừng duy nhất chỉ có bản năng xu cát tị hung. Phát hiện uy lực của Tru Tà kiếm, lại cảm giác được người tới không có ý tốt, lập tức muốn chạy trốn.

"Tru Tà kiếm!" La Ngọc Tĩnh triệu hồi Tru Tà kiếm tới đồng thời Khổ Sinh kẹp cô lên, đuổi theo lệ quỷ kia.

Lệ quỷ này cũng coi như lợi hại, ở dưới tay Khổ Sinh năm lần bảy lượt tránh thoát chỗ yếu hại, cứ như vậy tiêu hao vài lần, thân hình lệ quỷ rút nhỏ một vòng, cuối cùng trốn vào hậu viện.

Hậu viện có một cái giếng.

Khổ Sinh: "....."

La Ngọc Tĩnh: "Trốn vào giếng rồi?"

Giếng là một nơi đặc thù, bởi vì thông xuống phía dưới, bản thân dưới giếng là âm địa, lại có thuộc tính vì âm thủy tụ hội, âm u ẩm ướt hàng năm không thấy mặt trời, dễ hấp dẫn tà khí. Đặc biệt là loại giếng cổ nhà cũ này, khi lệ quỷ chạy trốn hoảng không chọn đường, rất có khả năng sẽ trốn vào trong giếng che giấu hơi thở của mình.

Khổ Sinh buông La Ngọc Tĩnh, bực bội mà nhìn chằm chằm miệng giếng: "Chờ, xem nó có thể trốn được bao lâu!"

La Ngọc Tĩnh ước lượng Tru Tà kiếm, Khổ Sinh muốn tru sát lệ quỷ, chỉ cần dùng Tru Tà kiếm giết chết là được, hắn lại sợ giếng, không bằng cô ra sức.

Cô cầm kiếm lướt qua Khổ Sinh, hiện giờ động tác của cô so với trước nhanh hơn rất nhiều, Khổ Sinh trở tay kéo cũng không thể giữ chặt, trơ mắt nhìn cô cầm Tru Tà kiếm từ miệng giếng bò vào.

"Đáng giận! Ta không phải đã nói với cô không thể xúc động!" Khổ Sinh đứng cách miệng giếng rất xa, hô to.

Thanh âm La Ngọc Tĩnh từ giếng truyền đến: "Ta không xúc động, lúc trước không phải ta cũng từng làm như vậy, ta lại không sợ lệ quỷ."

"Nay đã khác xưa, trở về cho ta!" Khổ Sinh nắm tóc, thật sự muốn phát giận.

Thấy La Ngọc Tĩnh không trả lời, Khổ Sinh lại đi về phía trước hai bước, lại kêu: "Cô đi lên trước đã!"

Trong giếng đột nhiên có tiếng vang, kiếm xẹt qua cục đá, có người dẫm lên nước nông, phù thiêu đốt cùng với tiếng rít lệ quỷ ...... Khổ Sinh nhíu mày phân biệt, còn ngửi được một cổ huyết tinh khí.

Hắn lại đi về phía trước vài bước, nhưng mà nhìn tảng đá lớn trên miệng giếng, trong ánh mắt giống như thủy mặc cuồn cuộn mờ mịt, làm thế nào cũng không thể đi tiếp về phía trước nữa.

Đột nhiên, La Ngọc Tĩnh từ miệng giếng chui lên, cầm Tru Tà kiếm ghé vào miệng giếng.

"Xong, đã giải quyết." Cô nói, lộ ra một tay khác tràn đầy máu tươi.

Cô đi đến trước mặt Khổ Sinh, bịt kín lỗ tai rồi nói: "Muốn nói gì thì nói đi, ta bịt tai rồi."

Khổ Sinh duỗi tay bóp cánh tay cô xem. Trên tay cô máu tươi đến từ vết cào trên cánh tay, đây là dấu vết lệ quỷ lưu lại.

"Lệ quỷ này dường như rất lợi hại, còn có thể đả thương ta, từ trước ta đánh nhau với lệ quỷ khác đều sẽ không bị thương." La Ngọc Tĩnh kỳ quái.

Khổ Sinh từ trong rương lấy ra phù chú, dán lên miệng vết thương: "Oán khí càng nặng, lệ quỷ càng lợi hại, trước đây oán khí trên người cô không thể ít hơn so với lệ quỷ bình thường, đương nhiên không sợ. Nhưng hiện giờ oán khí của cô đang tiêu tán, cho nên lệ quỷ cũng có thể làm cô bị thương. Nếu không có Tru Tà kiếm, hôm nay cô không chỉ chịu chút thương này!"

Lại thấy La Ngọc Tĩnh ngơ ngác mà nhìn hắn, nói: "Oán khí tiêu tán...... nghĩa là ta đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp phải không?"

Khổ Sinh lại dán một lá bùa ở trên cánh tay cô, cả giận nói: "Ta là bảo cô ghi nhớ việc này, không thể lại xúc động sơ ý nữa!"

La Ngọc Tĩnh có nhớ kỹ việc này hay không thì khó mà nói, các cô tìm nơi rửa sạch miệng vết thương, nghỉ ngơi, La Ngọc Tĩnh lau xong vết máu trên tay mình còn không có quên cầm khăn ướt đi đến trước mặt Khổ Sinh, làm bộ lau chùi giống như rửa sạch bình hoa.

Cô gần đây thật sự khó chơi, Khổ Sinh thật sâu cảm thấy không thể lại dung túng cô nữa.

Hắn đè lại tay La Ngọc Tĩnh, nói: "Ngày sau chưa được ta cho phép, không thể lại nhảy vào giếng giết lệ quỷ. Cũng không thể thường xuyên dùng nước chà lau ta như vậy."

"Trước không nói về giếng, huynh không cho ta lau huynh..." La Ngọc Tĩnh cầm vải ướt hỏi: "Chẳng lẽ, huynh giống như gỗ quý, gỗ phát ra mùi hương, không thể dùng nước lau sao?"

Khổ Sinh: "... Cô cứ coi như thế đi."

La Ngọc Tình nghĩ đến, có loại gỗ quý không thể dùng nước lau, để bảo dưỡng, hình như là yêu cầu tráng dầu?

Cho nên...... hắn cần phải đánh bóng ?

16 Hương Hương (Không Nói Ta Lau!....)

Trong nông trại trồng táo đơn sơ, nông phụ sắc mặt ngăm đen mặt đầy cảm kích, miệng không ngừng nói lời cảm tạ: "Đa tạ đại tiên! Đa tạ đại tiên! Nếu không phải đại tiên, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới được!"

Cô cầm theo một rổ gạo và mì, tìm được Khổ Sinh đang chờ cô ở dưới cái cây gần thôn, hô: "Giải quyết xong rồi, đi thôi."

Từ lúc học được vẽ bùa chú xong, La Ngọc Tĩnh bắt đầu thử chủ động đi giúp người ta trừ tà giết quỷ, kiếm một ít tiền cơm -- lúc trước việc này đều là Khổ Sinh làm, hiện giờ La Ngọc Tĩnh tự mình ra tay để kiếm miếng ăn cho mình. Khổ Sinh lại biến thành như trước, chỉ tru sát lệ quỷ cương thi.

Giúp người tiêu tai, có gia đình giàu có hơn sẽ cho một ít tiền tài làm thù lao, nhưng rất nhiều nhà nghèo khổ, chỉ dùng một rổ đồ ăn hoặc là một con gà coi như làm thù lao, La Ngọc Tĩnh cũng không sao, gặp phải liền đi xem.

Hôm nay nhà này, chính là nam nhân trong nhà đi lên núi săn thú đụng phải tà ám bám vào, ở nhà nổi điên đả thương người khác, La Ngọc Tĩnh dùng phù thiêu hủy tà ám kia, khiến người đó khôi phục thần trí.

Lúc ra cửa thấy nữ nhân kia bị trượng phu nổi điên đánh cho hốc mắt phát xanh, biểu tình uể oải, lại thuận tay cho bà ấy một đạo phù an thần.

La Ngọc Tĩnh cũng không phải thực hiểu, vì sao mọi người cũng không hỏi tên cô, thấy cô là gọi đại tiên, có người còn tự thêm chữ Bạch, gọi nàng là Bạch đại tiên.

Chỉ là một lần gọi như thế, cô lười phản bác, dứt khoát nhận.

Khổ Sinh nói oán khí của cô đang chậm rãi tiêu tán, La Ngọc Tĩnh cũng cảm thấy mình đang chuyển biến tốt đẹp, nhưng so với trước, chung quy cô đã thay đổi rất nhiều.

Đối với người xa lạ, cô coi thường lại cảnh giác, đặc biệt là nam nhân thành niên, phàm là ai lộ ra thần sắc "Cảm thấy hứng thú" với cô, đều sẽ nhận được cô chán ghét và tránh xa.

Đối với nữ hài tuổi còn nhỏ, đặc biệt là tỷ muội, cô có thái độ ôn nhu nhất.

Bọn họ ở trên trấn mua chút nhu yếu phẩm, thấy bên đường có người khiêng đòn gánh bán hồng, bên cạnh một đôi tiểu tỷ muội đang ăn quả hồng, tỷ tỷ ăn một ngụm, lại cho muội muội ăn một ngụm, hai đứa nhỏ ăn bên miệng một vòng màu vàng. La Ngọc Tĩnh khuôn mặt không có gì sung sướng, nhìn thấy một màn thực tầm thường này, tự nhiên trở nên nhu hòa xuống.

Nếu đi trừ tà, trong nhà ai có tỷ muội, cô cũng sẽ khó được nhiều thêm vài câu, hoặc là cho hai đứa nhỏ kẹo.

Khổ Sinh có khi nhìn thấy, cảm thấy toàn bộ mềm mại của cô, tựa hồ đều ký thác ở trên một từ "Tỷ muội" này.

"Lại đến mùa thu." La Ngọc Tĩnh nhìn đỉnh đầu lá vàng bay xuống, bỗng nhiên nói.

"Mùa thu trước, ta vừa tới nơi đây." Cô còn nhớ rõ khi đó mình mơ màng hồ đồ, bị Khổ Sinh cõng ở sau lưng, hắn ở trong núi hái quả hồng vừa đắng lại cứng, vứt vào trong lòng cô để cô ăn. Lúc ấy cô thật đúng là không động tâm tư, nếu không đã đập quả hồng lên đầu hắn.

Từ ngày mùa hè đi đến ngày mùa thu, cô cũng không có phát hiện, đột nhiên thấy trên cây có quả hồng chín vàng, mới bừng tỉnh nhớ tới, đã qua đi một năm.

Cô đi theo Khổ Sinh khắp nơi, mỗi ngày đều ở trên đường, không có thời gian dừng lại suy nghĩ chuyện gì, vì thế ngày tháng cũng giống con đường thật dài, một khắc không ngừng bị cô để lại phía sau. Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, đường gập ghềnh khó đi, đã bị cô đạp dưới chân, đi được rất xa.

La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên thích ngày mùa thu. Bởi vì mùa này thực sự thoải mái, cô sẽ không làm gì ra mồ hôi, cũng không cần nghĩ làm thế nào rửa sạch Khổ Sinh.

Đi đường, tiêu hao đồ ăn cũng nhiều lên, nếu không gặp nhà ai, lương thực tùy thân mang theo ăn hết rồi, ở nơi sơn dã có thể tìm được đồ ăn đỡ đói.

"Đồ ăn dự trữ lại ăn hết rồi." La Ngọc Tĩnh ngồi ở trên tảng đá trong núi, đào đào túi lương thực rỗng, kêu Khổ Sinh, "Hương Hương, huynh giúp ta tìm chút đồ ăn ở trong núi đi."

Nghe cô gọi Hương Hương, Khổ Sinh lại lộ ra cái loại biểu tình mười phần buồn khổ.

Đối với xưng hô này, hắn từng cự tuyệt rất nhiều lần, kêu một nghìn lần đáng giận, nhưng cũng không có tác dụng, La Ngọc Tĩnh chính là muốn gọi hắn như vậy.

Nguyên nhân là vào mùa hè, Khổ Sinh năm lần bảy lượt cự tuyệt tắm rửa, La Ngọc Tĩnh ban đầu muốn gọi hắn là "Xú" [thúi], nhưng người ta thiên phú dị bẩm, trời sinh mang theo cốt hương, không thể làm lơ sự thật, đành phải đổi "xú" thành "Hương", dù sao hiệu quả cũng giống nhau.

Khổ Sinh ban đầu còn muốn phát giận, La Ngọc Tĩnh nói với hắn: "Khổ Sinh nghe vào rất khổ, gọi Hương Hương chẳng lẽ không phải càng thích hợp sao?"

"Tên gọi rất quan trọng, Khổ Sinh Khổ Sinh gọi nhiều, cảm giác nhân sinh đều khổ, nhưng nếu gọi là Hương Hương, về sau cả đời huynh khẳng định một đường thơm tho, biết không?"

-- cô không biết từ đường ngang ngõ tắt nào nói ra, còn đặc biệt cố chấp, làm Khổ Sinh cũng không biết rốt cuộc là cô muốn nói móc mình mới gọi tên này, hay là thật sự muốn đổi dấu hiệu tốt cho hắn.

Tóm lại mặc kệ thế nào, gọi một mùa hè, hiện giờ Khổ Sinh đã không còn phản bác, mặc kệ cô. Cũng may cô không thường xuyên gọi hắn.

"Hương Hương, lần sau nếu huynh muốn đi vào trong núi vài ngày, thì nói trước cho ta, để ta chuẩn bị thêm nhiều lương thực, nếu không sẽ hết như bây giờ." La Ngọc Tĩnh nói.

Khổ Sinh lấp kín lỗ tai, chui vào trong rừng rậm.

Hắn đi rồi, Tru Tà kiếm lưu lại bên người La Ngọc Tĩnh. Ban đêm núi rừng cũng không an toàn, có rất nhiều sơn yêu, mộc mị, sơn quỷ, sơn tiêu vân vân. Dưới ánh sáng ngọn lửa, bóng những tảng đá lớn cỏ cây bên cạnh đều không bình thường mà nhảy lên, La Ngọc Tĩnh làm lơ những cái bóng đang nhìn trộm này, tự mình nhóm lửa chờ ăn.

Khổ Sinh đi một lúc chưa trở về, bóng dáng gần đó ngo ngoe rục rịch, bò đến bên váy La Ngọc Tĩnh, còn muốn bò lên trên người cô. Trong núi loại tinh quái lợi hại chút sẽ ăn hồn phách người rồi hóa ra hình người, yếu một chút cũng có thể mê hoặc tâm trí, khiến người ta nổi điên.

La Ngọc Tĩnh duỗi tay ra một chiêu, triệu Tru Tà kiếm dựa vào tảng đá lớn cách đó không xa tới, thuận tay cắm xuống bên chân. Tru Tà kiếm tự mang năng lực khắc chế quỷ quái, đối phó loại đồ vật này cũng không nói chơi.

"Hí--" một tiếng thét tinh tế, hắc ảnh bò ở trên váy cô cuộn tròn thành một cục.

Mũi kiếm nâng lên, từ trong đất rút ra tới một thứ vặn vẹo dạng rễ cây, La Ngọc Tĩnh mặt vô biểu tình xem nó giãy giụa, thuận tay bỏ vào đống lửa thiêu hủy.

Khổ Sinh mang theo đồ ăn tìm được trở về, vừa thấy cô đang nướng thứ này, cả kinh nói: "cô đói thành như vậy, sơn yêu cũng muốn ăn!"

Đầu óc cô hỏng rồi mới ăn thứ này. La Ngọc Tĩnh há miệng nói: "Đúng vậy, huynh lại trở về muộn một chút, ta quá đói liền ăn nó."

Khổ Sinh lộ ra cái biểu tình rối rắm, đưa đồ ăn cho cô, thúc giục: "Cô mau làm chút đồ ăn, đừng trì hoãn."

La Ngọc Tĩnh ăn cơm chiều, thấy Khổ Sinh ngồi xổm một bên nhìn phương hướng nào đó, tựa hồ có chút nôn nóng, liền hỏi hắn: "Sao đi lâu như vậy?"

Khổ Sinh quay đầu lại liếc nhìn cô một cái nói: "Ở trong rừng phát hiện một con lệ quỷ."

Hắn tru sát lệ quỷ đều dùng Tru Tà kiếm, nhưng Tru Tà kiếm ở trong tay cô, cho nên khẳng định là hắn chưa giải quyết lệ quỷ kia.

La Ngọc Tĩnh sửng sốt: "Sao không nói sớm!"

Khổ Sinh dùng một loại ánh mắt "Sao cô lại vô cớ gây rối" nhìn cô, kỳ quái nói: "Không phải chính cô nói rất đói bụng sao? Nhanh ăn xong, ăn xong đi giết lệ quỷ."

Hắn trước kia đều coi giết lệ quỷ là khẩn cấp nhất, nửa điểm đều không trì hoãn, hiện giờ thế nhưng để cô ăn cơm trước.

La Ngọc Tĩnh buông chén đứng dậy nói: "Còn ăn cơm cái gì, giờ nhanh đi đi, chạy mất thì làm sao bây giờ?"

Núi rừng giống như vậy, cương thi từ trước đến nay nhiều lơn lệ quỷ, nếu ở địa phương này xuất hiện lệ quỷ, quá nửa là bởi vì bị người ta đưa tới đây yên lặng mưu tài hại mệnh.

Người bị hại chết không cam lòng, biến thành lệ quỷ, nhưng rất nhiều kẻ lại không thể rời khỏi nơi này, không thể đi trả thù kẻ thù. Chờ có người qua đường đi qua, bị lệ quỷ hại chết, làm hại người nhiều, huyết khí oán khí trên người lệ quỷ càng nặng, nơi tử vong không nhốt được, mới có thể rời đi.

Thấy Khổ Sinh lại chém giết một con lệ quỷ, La Ngọc Tĩnh nhìn một khối thi thể lộ ra bạch cốt sâm sâm cách đó không xa, đột nhiên hỏi: "Hương Hương, huynh chém giết nhiều lệ quỷ như vậy, có nghĩ tới...... lúc còn sống bọn họ là thiện hay ác không?"

Cô ở bên Khổ Sinh, cũng thấy hắn giết vài lệ quỷ, mỗi một lần cô đều nhịn không được suy đoán, đằng sau lệ quỷ lại có chuyện xưa oán giận khó bình như thế nào.

Nhưng Khổ Sinh chưa từng có cảm xúc dao động như vậy, hắn bất luận giết lệ quỷ trảm cương thi, hay là trụ sát yêu tinh quỷ quái khác đều thực bình tĩnh, cũng không do dự, không chần chờ.

Khổ Sinh thu kiếm vào vỏ, nói: "Nếu muốn so đo này nọ, chỉ sợ người phải giết trên thế gian này còn nhiều hơn lệ quỷ."

Hắn đi tới vươn tay với cô, kéo cô tới nói: "Trở về."

Theo hắn rời đi từ vực núi bên này trở về, hai người đi trong núi rừng ban đêm không có đường, La Ngọc Tĩnh nhìn bóng dáng hắn lại hỏi: "Trước kia người nói huynh không thể giết người, nếu giết thì sẽ thế nào?"

Khổ Sinh đầu cũng không quay lại: "Tà ám giết người có kết cục gì, ta cũng có kết cục đó, sẽ tự có người tới giết ta."

La Ngọc Tĩnh: "Nhưng mà huynh và những tà ám đó lại không giống nhau."

Khổ Sinh: "Đều là vật thể không phải người, có gì bất đồng."

La Ngọc Tình cảm thấy lời này chói tai, không cao hứng nói: "Có phải huynh lại làm sao không, huynh chính là làm việc tốt."

Khổ Sinh: "Tru sát lệ quỷ tính là việc tốt gì, ta chỉ làm việc nên làm, sao lại luận tốt xấu."

Hắn đi thực nhanh, phát giác La Ngọc Tĩnh ngừng tại chỗ không đi nữa, quay đầu nhìn lại, nói: "Mau chút, không phải cô đói bụng? Vừa rồi mới ăn một nửa!"

Lại thấy cô nhíu lông mày nói: "Vậy không công bằng, người tốt bị hại không công bằng, lệ quỷ không thể báo thù không công bằng, huynh tru sát lệ quỷ tà ám cứu rất nhiều người còn phải bị phong ấn cũng không công bằng!"

Khổ Sinh nhìn cô một bộ dáng giận dỗi với trời đất, nói: "thật là tâm tính hài tử."

La Ngọc Tĩnh cả giận nói: "Huynh mỗi ngày hô to 'đáng giận', bộ dáng nhìn qua so với ta còn ấu trĩ hơn, cũng không biết xấu hổ nói ta tâm tính hài tử!"

Khổ Sinh một tay khiêng cô lên vai, mang theo cô phất lá xuyên rừng. La Ngọc Tĩnh nghe được hắn nói trong tiếng gió ào ào: "Nhìn nhận vấn đề dùng tâm tính hài tử đường nhiên là tốt, giải quyết vấn đề lại không thể dùng tâm tính hài tử ..... Đợi cô lại lớn hơn chút đi."

Nghe hắn một ngụm lại một ngụm hài tử, La Ngọc Tĩnh căm giận mà đá đầu gối hắn: "Đáng giận!"

Khổ Sinh cũng nói: "Đáng giận, chớ đá đầu gối ta nữa!"

La Ngọc Tĩnh: "Ta không chỉ muốn đá đầu gối huynh, còn muốn giặt quần áo của huynh!"

Khổ Sinh: "....."

La Ngọc Tĩnh: "Đừng tưởng rằng làm cương thi là có thể tự sa ngã!"

Khổ Sinh: "Ta có từng tự sa ngã?!"

La Ngọc Tĩnh: "Huynh đến quần áo còn không thay, cũng không phải nằm ở trong quan tài không có điều kiện để thay! Huynh cái khối gỗ mục này! Chờ lát nữa ta liền giặt quần áo của huynh, còn lau huynh một lần!"

Khổ Sinh chỉ nghe cô vừa nói như vậy liền cảm giác cả người không được tự nhiên, lập tức nói: "Từ từ, chúng ta lại nói việc thiện ác công bằng vừa rồi ..."

La Ngọc Tĩnh: "Không nói! Ta lau!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro