VII-C13-C14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 Thay Đổi (Hiện Giờ Ta Muốn Vì Người Yêu Ta Mà An Giấc Ngàn Thu)

Tiến vào phạm vi Nghiên Châu, thời tiết đã tới đầu hạ, vết thương trên tay La Ngọc Tĩnh khỏi hẳn, chỉ để lại hai vết sẹo hồng nhạt.

Liên tiếp mấy ngày, các cô cũng không gặp yêu tà quỷ quái gì, La Ngọc Tĩnh cảm thấy không đúng. Lúc trước cô không hề hiếu kỳ tìm tòi nghiên cứu thế giới này, nhưng mấy tháng sau, nhiều ít cũng có chút hiểu biết, liền đoán được: "Nơi này là địa bàn của một vị Thị Thần sao?"

Đều nói nơi của Thị Thần, thanh tịnh an bình, không sinh tà ám, một đường này đi tới, nhiều nhất cũng chỉ nhìn thấy chút tiểu tinh quái vô hại lui tới ở rừng rậm đất hoang. Ven đường dã miếu không biết tên ít đi rất nhiều, nhưng thật ra khi đi nhà người ta xin nước uống, thấy không ít nhà cung phụng một tòa điện thờ nhỏ, thờ phụng tiểu tượng của Thị Thần.

"Địa phương này chắc ít có lệ quỷ, tới nơi này làm cái gì?" La Ngọc Tĩnh hỏi.

"Nơi này Thị Thần họ La." Khổ Sinh nói.

"La? Ngươi mang riêng ta tới đây?" La Ngọc Tĩnh cả kinh, "Ngươi không phải không biết, ta họ La, nhưng thân thể này không phải họ La, ta thậm chí không phải người nơi này, ngươi dẫn ta tới nơi này có ích lợi gì?"

Khổ Sinh nói: "Ở trên người ngươi, ta nhìn thấy một chút kỳ lạ, ngươi hẳn là cũng được Thị Thần phù hộ." Nhưng hắn rốt cuộc không trở thành Thị Thần, không thấy rõ lắm rốt cuộc La Ngọc Tĩnh là chuyện thế nào, vì thế mới có thể mang cô đến Nghiên Châu, muốn ngược dòng một đoạn nhân duyên từ trên người cô, cởi bỏ một khúc mắc của cô.

La Ngọc Tĩnh tuy không rõ ràng lắm trên người mình có cái gì kỳ quái, nhưng cô vẫn không xem trọng việc đi gặp La thị thần này, từ phía sau hắn xoay đầu lại, túm lấy tóc của hắn nói: "Thôi bỏ đi, không phải nói Thị Thần đều rất khó nhìn thấy sao, khẳng định là người muốn xông vào, vạn nhất đánh không lại thì làm sao."

Khổ Sinh: "Lần đó ngươi ngủ ở trong quan tài, ta đã đưa ngươi đi tới dinh thự của một Thị Thần."

La Ngọc Tĩnh: "... Hóa ra là tái phạm."

Tuy rằng Khổ Sinh nói thực đơn giản, nhưng lúc này đây chung quy vẫn bất đồng với lần trước. Từ lúc vào thành Tô V, bước chân hắn liền hơi có chút trầm trọng. Chỉ vì nơi này bao phủ khí tràng của La thị thần, vị Thị Thần này rõ ràng dị thường bài xích người từ bên ngoài đến, đặc biệt là "Tà thần" sa đọa thành cương thi như hắn.

Không đến mức một bước khó đi, coi như trên vai cõng một tòa núi lớn. Chẳng qua, không chào đón thì thế nào. Khổ Sinh vẫn đi nhanh về phía trước, tới núi Hành Vân ngoài thành Tô V.

Nghiên Châu là nơi phong cảnh tú lệ trứ danh, Hành Vân Sơn cũng là linh sơn nổi danh nơi đây, xa xa nhìn lại, trong núi một mảnh thâm lục thiển hồng, may bay vờn quanh.

Liên miên trắng đen hai màu kiến trúc ló ra ở đầu ngọn cây, theo thế núi phập phồng tu sửa mà lên, hợp thành một tòa thành trì không lớn nhưng tinh mỹ ở trong núi, đó là nơi của La thị thần, tổ địa của La thị.

Đi đến dưới Hành Vân sơn, một đám người từ trên núi chạy xuống, ngăn ở trước mặt bọn họ nói: "Dù khách nhân từ nơi nào đến, tổ địa La thị đều không chào đón, xin mời quay về."

Bội đao đeo bên hông bọn họ, bộ dáng trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Thấy tư thế này, La Ngọc Tĩnh túm tụm lỗ tai Khổ Sinh, nói: "Thôi, đi thôi."

Khổ Sinh không cho cô túm tai, kéo tay cô xuống.

"Chậm đã, Thị Thần chúng ta phân phó, vị khách nhân này có thể đi, để nàng lại." Đám người đeo bội đạo đứng ở trên núi lại chỉ tay vào La Ngọc Tĩnh, nghiêm nghị nói.

Khổ Sinh sớm có đoán trước, thả La Ngọc Tĩnh từ sau lưng xuống, đẩy ra phía trước: "Đi đi."

La Ngọc Tĩnh quay đầu hoài nghi nói: "Ngươi muốn ném ta lại đây, tự mình chạy trốn?"

Khổ Sinh: "Ta ở chỗ này chờ ngươi, đi sớm về sớm."

Hắn nói một không hai, chưa từng lừa gạt người, La Ngọc Tĩnh thấy hắn dứt lời ngồi xếp bằng ở bên cạnh núi, mặc kệ những người đó như hổ rình mồi, như là thật muốn chờ cô.

Cô mơ màng hồ đồ bị đẩy ra, lại bị đám người kia đưa đi, một nữ tử tới đây dắt cô lên núi, xuyên qua rất nhiều kiến trúc hắc bạch phân minh.

Nơi này còn có học đường, một đám tiểu hài tử đang đọc sách, trên mái ngói cong cong có chim tước đậu kêu chiếp chiếp, xen kẽ cùng tiếng đám tiểu hài tử đọc sách, hòa lẫn vào nhau rất thú vị.

Ven đường bên trong cánh cửa ló ra mấy cái đầu của nữ hài trẻ tuổi, lại rụt trở về thực nhanh, tiếng các cô nói chuyện ở trong tường cũng có thể để người bên ngoài nghe được rõ ràng:

"Đây là người nào?"

"Nghe nói là phương xa tới, muốn đi gặp Thị Thần."

"Nàng có chỗ nào đặc thù? Sao có thể đi gặp Thị Thần, giờ cũng không phải năm niên tiết."

"Lớn lên thật ra rất đẹp, nhưng trên đầu không mang chút trâm hoa, có hơi đáng tiếc."

Tươi cười trên mặt nữ tử dẫn đường cũng không duy trì được, hô với bên trong cánh cửa: "Không đi làm còn ở này nói cái gì đâu! Quá thất lễ!"

"Ha ha ha không dám!" "Giờ liền đi!" một đám nữ hài hi hi ha ha chạy trốn.

Càng lên cao càng yên lặng, vết chân ít dần, cuối cùng cô được dắt đến trước một tòa lâu sáu tầng. Một hồ sen cong hình trăng non nhợt nhạt, nở đầy hoa sen trắng, vờn quanh ở bên.

"Thị Thần ở bên trong chờ ngươi, đi đi." Nữ tử dẫn đường nói.

La Ngọc Tĩnh ở trên đường dù gặp những yêu ma quỷ quái giương nanh múa vuốt đó còn không sợ, lúc này đối mặt toàn lâu này, lại bỗng nhiên tâm sinh một cỗ kính sợ. Tiến vào lâu, đó là bài vị thành hàng, hướng lên lầu, khắp nơi trống rỗng, chỉ có một cái điện thờ đóng chặt, phía trước đặt một cái đệm hương bồ.

Đứng tại chỗ nhìn xung quanh khắp nơi, La Ngọc Tĩnh đang không biết nên làm gì. Bỗng nhiên, cô cảm giác phía sau bị một đôi tay vô hình đẩy đi vào trước đệm hương bồ, bùm một tiếng quỳ xuống, trên tay lại tự có ý thức đưa về phía ba cây hương châm lửa cắm lên.

Lúc này điện thờ đang đóng mở ra, vạt áo màu đen vẽ sen trắng triển khai ở trước mặt cô, La Ngọc Tĩnh chỉ cảm thấy đầu không nâng nổi, một bàn tay nhẹ nhàng ấn đỉnh đầu cô vuốt ve.

Sờ soạng đầu cô một lát, một thanh âm nói: "Là hậu tự La gia ta ...... Nhưng con tựa hồ không nên xuất hiện vào lúc này."

Làm Thị Thần được nhiều thế hệ cung phụng, La thị thần có thể cảm giác được tộc nhân của mình. Giữa Thị Thần và tộc nhân có "Nhân quả" cắt không đứt, bởi vậy hắn có thể cảm giác được đây xác thật là hài tử cần phù hộ, nhưng cô lại thập phân kỳ quái.

Tựa sinh không sinh, tựa chết không chết, đang ở đời này, hồn ở bỉ thế, hơn nữa...... "Trên người con có ác nghiệt." La thị thần đáp.

La Ngọc Tĩnh ngẩng đầu, thấy Thị Thần trước mặt khuôn mặt hỗn độn, như sương mù mơ hồ tụ tán. Khí thế uy nghiêm sơ lãnh, như là một vị trưởng bối không thân mật còn thực nghiêm khắc.

Cô khẽ cắn môi, ngăn chặn nội tâm phẫn nộ hỏi: "Cái dạng ác nghiệt gì? Là bởi vì con khiến cho lệ quỷ giết người?"

La thị thần đáp: "Ác là hủy diệt người khác, cũng tự hủy diệt mình. Nghiệt là dây dưa rối loạn nhân quả."

La Ngọc Tĩnh sửng sốt, trong miệng nhấm nuốt những lời này, hình như có sở ngộ, lại không có cách nào hoàn toàn minh bạch.

"Nhưng trên người con đồng thời có một lực tâm nguyện cường đại, có người vì con cung phụng hương khói, là thân nhân huyết mạch của con." La thị thần vươn tay ở trên trán La Ngọc Tĩnh xoa xoa vô căn cứ, cảm ứng được cổ liên hệ vận mệnh chú định như ẩn như hiện kia.

"...thân nhân huyết mạch?" Thân nhân cô, cũng chỉ còn lại chị gái La Ngọc An. Trừ chị ấy, trên thế giới không có ai khác sẽ vì cô cung phụng hương khói.

Chị gái...... chị ấy còn đang nghĩ đến cô sao? Không bởi vì cô mang đến phiền toái mà tức giận cô, quyết định quên đi người em gái yếu đuối này sao?

"Làm sao có thể, chị ấy không ở thế giới này mà..." La Ngọc Tĩnh lẩm bẩm nói.

Cô vẫn luôn không thể khẳng định nơi hiện tại cô đang đứng đây, có phải là nơi cô sống ở thế giới trước đây không, bởi vì cô ở đời sau, chưa từng nghe Thị Thần tồn tại, cũng chưa từng gặp được những yêu vật không phải người thế này.

"Đợi ta ngược dòng --" La thị thần đáp.

La Ngọc Tĩnh cảm giác giữa trán chợt lạnh, thân thể phát trầm, thần hồn lại thổi lên trên.

Cô nhớ lại ký ức tuổi nhỏ, khi đó cha mẹ vẫn còn, họ là gia đình bình phàm bình thường. Sau đó cha mẹ qua đời, hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, cô đi học chị gái sẽ đi đón cô, rõ ràng chính chị ấy cũng vẫn là học sinh. Còn có sự kiện kia ...... Quá khứ của cô từng màn hiện lên, giống phong cảnh ngoài cửa sổ đoàn tàu gào thét lướt qua bên người cô.

Cuối cùng, cô nghe được thanh âm chị La Ngọc An giống như thở dài, chị ấy nói: "Em gái, em gái thân yêu của chị, chị thật hy vọng em có thể an giấc ngàn thu."

La Ngọc Tĩnh mở to mắt, nước mắt chảy xuống. Cô trong mênh mang nghe được La thị thần nói: "Con và một vị thân nhân có thân duyên nhân quả chưa đứt, ác nghiệt cùng chia sẻ, nàng cung phụng hương khói cho con ở trong tương lai, tiêu bớt oán khí của con, cầu kiếp sau cho con."

*

Không nhớ rõ mình làm thế nào rời đi tòa Liên Hoa Lâu đó, La Ngọc Tĩnh được đưa tới một căn phòng, nhìn ngoài cửa sổ ánh nắng ngả về tây.

"Ta đã đánh dấu một đoạn duyên phận kỳ lạ này, để đợi ngày sau." Cuối cùng hình như Thị Thần có nói một câu như vậy.

Cô không phải thực hiểu rõ đó có ý tứ gì, cũng vô tâm tư suy nghĩ, trong đầu chỉ lặp lại quanh quẩn những lời này.

Thị Thần nói, phàm là có ác nghiệt, đều là chị cô và cô cùng nhau chia sẻ, còn nói chị đang đợi cô ở kiếp sau.

Cô từ bỏ chính mình, nhưng chị thì không, chị ấy còn ở nơi cô không biết níu cô.

.... Cô không thể lại làm chuyện như lúc trước, ít nhất không nên tùy tiện từ bỏ sinh mệnh của mình. Cô hẳn là nên gánh vác thứ mà chị thay cô gánh vác, cô cũng nên gánh vác phân chờ mong kiếp sau gặp lại này.

Vẫn cứ cảm thấy tồn tại rất thống khổ, nhưng cô không thể trốn tránh thống khổ như vậy nữa.

Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào làm La Ngọc Tĩnh bừng tỉnh từ trầm tư, cô nhìn ra, thấy dưới hoàng hôn có một người từ đầu tường nhảy xuống, đi đến trước mặt cô, hỏi: "Ngươi muốn ở lại chỗ này, hay là rời đi cùng ta?"

Là Khổ Sinh.

La Ngọc Tĩnh không có tự hỏi, theo bản năng đưa tay cho hắn, đôi mắt hắn cong một chút, từ ngoài cửa sổ cúi người ôm cô từ trong phòng ra ngoài.

Bên ngoài có rất nhiều người chạy tới chạy lui tìm kẻ xâm nhập, còn có người tụ tập dưới chân tường nói chuyện:

"Người nọ xông tới là đi tìm nữ tử gặp Thị Thần hôm nay?"

"Hẳn vậy, cũng không thể để hắn đưa người đi, Thị Thần nói sau này để nàng kia ở lại nơi này."

La Ngọc Tĩình nhớ tới lúc nói chuyện cùng Thị Thần, hồi tưởng lại ngài ấy tựa hồ thật sự có nói nếu là hài tử nhà mình thì cũng đừng đi ra ngoài chạy loạn nữa. Lúc ấy cô cũng chưa thể hoàn hồn, không thể làm ra phản ứng gì.

Khổ Sinh xâm nhập địa bàn Thị Thần đoạt người, xẹt qua đỉnh đầu mọi người, bước nhanh xuống núi, hắn hỏi: "Chuyến đi hôm nay có giải thích được nghi hoặc cho ngươi?"

"Không biết." La Ngọc Tĩnh nói, "Càng ngày càng có nhiều chuyện không biết, ta chỉ nghĩ rõ ràng một việc."

"Trước kia, ta bởi vì những người đó mà không thể an giấc ngàn thu, hiện giờ ta muốn vì người yêu ta an giấc ngàn thu."

Tay cô ôm đầu vai Khổ Sinh thoáng căng thẳng, nói: "Thực xin lỗi."

Khổ Sinh: "Sao lại nói xin lỗi với ta."

La Ngọc Tĩnh: "Lúc trước ta nói xin lỗi, bởi vì huynh không định giết ta, còn ta thì vẫn muốn huynh giết ta, cho nên muốn nói xin lỗi với huynh. Hiện giờ nói xin lỗi, là bởi vì lúc này ta không chuẩn bị chết nữa, ta nói đi rồi lại nói lại như vậy, cho nên phải xin lỗi huynh."

Khổ Sinh: "Ai nói ta không định giết cô?"

La Ngọc Tĩnh: "....."

La Ngọc Tĩnh: "..... Vậy huynh buông ta xuống đi, ta không đi nữa."

Khổ Sinh cười to. Đồng thời, bọn họ rời khỏi địa giới tổ trạch La thị trên Hành Vân sơn.

"Ở kia! Mau đuổi theo!"

Một đám tộc nhân La thị tìm hắn khắp nơi, nghe thấy tiếng cười, đang muốn đuổi theo, chợt nghe phía sau lại có mấy người vội vàng chạy tới, nói: "Thị Thần nói, đừng đuổi theo nữa, để hắn đi đi thôi."

*

"Ngày sau cứ đi theo ta hành tẩu tu hành. Trời đất này rộng lớn, vạn vật tuần hoàn, thiện ác hai mặt, nếu trong mắt chỉ có thể thấy ác, sa vào oán giận, tùy tâm sở dục lại không tăng thêm khắc chế, chung quy sẽ lạc mất chính mình."

"Cùng huynh tu hành...... Cho nên ta phải bái huynh làm sư sao?"

"Ta không thu đồ đệ... Chỉ dạy cô dùng Tru Tà kiếm."

14 Vẽ Bùa (Mượn Khí Quỷ Thần)

Từ trước đến nay La Ngọc Tĩnh dùng Tru Tà kiếm, đều coi nó như dao mà tùy tiện đâm chém, Tru Tà kiếm không chỉ là kiếm, hơn nữa còn là một thanh linh khí bảo kiếm tôn nghiêm.

Khổ Sinh dạy cô, đó là dạy cô cách dùng kiếm, thuật ngự kiếm trang bị công phu khinh công, luyện được thì xử lý một hai đại hán cũng không phải nói chơi.

"Có thể ngự kiếm phi hành sao?" La Ngọc Tĩnh hỏi.

Khổ Sinh đáp: "Tu luyện thêm hai trăm năm."

La Ngọc Tĩnh: "...."

Hắn dạy ngự kiếm thuật, thông tục mà nói, giống như là thuật triệu hồi kiếm, niệm chú từ cách một khoảng, có thể làm phi kiếm bay vào trong tay.

La Ngọc Tĩnh chần chờ nói: "Nhưng mà, ta không cần niệm chú, trong cự ly ngắn chỉ cần gọi Tru Tà kiếm, nó cũng sẽ bay tới, dù sao cũng là linh kiếm."

Khổ Sinh không tin: "Sao có thể."

La Ngọc Tĩnh đương trường biểu diễn cho hắn xem, đi ra ngoài cách 3 mét quay đầu lại gọi: "Tru Tà kiếm!"

Tru Tà kiếm cắm ở một bên, nháy mắt ra khỏi vỏ bay tới, được cô đón lấy.

Nhìn thấy một màn này, Khổ Sinh túm lấy tóc mình: "Sao có thể, ta không dùng ngự kiếm thuật, căn bản nó không nghe ta!"

Hắn tức muốn hộc máu, hô to đáng giận với cô và Tru Tà kiếm.

La Ngọc Tĩnh: "Người với người khác biệt, không thể quơ đũa cả nắm."

Từ đó, Tru Tà kiếm liền để La Ngọc Tĩnh cầm, mỗi ngày cô lau kiếm sạch sẽ, còn treo một cái kiếm tuệ màu trắng. Ngày thường luyện kiếm, Tru Tà kiếm cũng thực từ ái hiền hoà để cho cô dùng. Đãi ngộ so với Khổ Sinh ngày trước có thể nói là so với con nuôi. Hắn ngồi xổm một bên lăn qua lộn lại kêu gào đáng giận đến 800 lượt.

Bất quá ngự kiếm thuật của Khổ Sinh vẫn hữu dụng, có thể khống chế Tru Tà kiếm từ cự ly xa triền đấu với người khác, từ cận chiến biến thành xa công. Khuyết điểm là phải nhìn thấy địch nhân mới chỉ huy được, nếu không nhìn thấy thì như người mù đánh nhau.

Vì luyện tập, La Ngọc Tĩnh đi xuống từ trên lưng Khổ Sinh, tự mình hành tẩu. Khổ Sinh thường không đi đường bình thường, cái gì vách đá vách núi, cái gì rừng cây rậm rạp, nơi không có đường đến trâu ngựa la lừa bình thường còn không đi nổi, hắn đều đi vào. Nhưng đối với La Ngọc Tĩnh mà nói, đường xá gian nguy phải cố hết sức. Khổ Sinh vì chờ cô, tốc độ lên đường chậm lại rất nhiều.

Nếu như lúc trước, hắn đại khái phải táo bạo phiền não với tốc độ thong thả, nhưng hiện giờ hắn không rên một tiếng. Nếu La Ngọc Tĩnh đi chậm, hắn liền chờ ở một bên –– cũng không phải tính tình hắn đột nhiên biến tốt, mà là hắn một khi hiển lộ ra cảm xúc táo bạo, La Ngọc Tĩnh liền yêu cầu châm an hồn hương.

"Nhìn thấy ngươi táo bạo, ta cũng muốn táo bạo." Lời này của La Ngọc Tĩnh vừa nói ra, Khổ Sinh đành phải nắm tóc che mặt mình, liều mạng chịu đựng, đến tiếng kêu đáng giận cũng không trung khí mười phần như trước.

Như thế một ngày không ngừng đi tới, đến buổi tối nghỉ ngơi, trên chân La Ngọc Tình toàn là bọt nước sưng đỏ. Khổ Sinh ghé vào nhìn, hoảng sợ: "Sao không nói với ta!"

La Ngọc Tĩnh: "Ta có thể nhịn."

Thân thể đau đớn, đối với cô mà nói, còn dễ chịu đựng hơn tâm lý đau đớn. Hành vi gần như tự ngược này sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu hơn một ít. Một khi lâm vào cảm xúc không ổn, cô liền nảy sinh ác độc mà luyện kiếm, chạy như điên.

Khổ Sinh nhíu mày vẽ bùa, dán lên chân cho cô, cách ngày lại để cô ngồi trên ghế mây sau lưng, mang cô đi một ngày, chờ đến tốt hơn chút, lại thả cô xuống tự đi.

Thói quen tốc độ hành tẩu như vậy rồi, La Ngọc Tình cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn không ít.

Đợi đến lúc gặp lại khe rãnh không vượt qua được đó, Khổ Sinh dùng tay nâng chân cô, nhẹ nhàng đẩy cô về phía trước một cái, La Ngọc Tĩnh liền giống như cưỡi gió nhẹ bẫng nhảy sang bên kia.

Kể cả trèo tường, cũng không cần Khổ Sinh hoặc là cây cối ven tường trợ giúp, ngựa quen đường cũ nhảy qua.

Lúc hoàng hôn đi ngang qua một huyện, trong huyện không biết là ngày hội gì, dựng sân khấu biểu diễn kịch, đơn giản mà vô cùng náo nhiệt xanh xanh đỏ đỏ, khua chiêng gõ trống chơi đàn tỳ bà. Dưới đài mọi người chen chúc một đám, người lớn trẻ con còn kèm theo một ít tinh quái.

Thấy trường hợp này, La Ngọc Tĩnh không muốn đi, nói muốn xem một lát, nhảy đến ngồi trên một cành cây cách sân khấu kịch không xa. Khổ Sinh gọi một tiếng, hai tiếng cô vẫn không xuống, bất đắc dĩ cũng phải nhảy đến ngồi trên chạc cây bên cạnh cô, cùng nhau xem buổi diễn không biết đang diễn gì đó.

La Ngọc Tĩnh nhìn lên đài đến xuất thần, không giống như là đang xem diễn, mà là đang hồi ức.

"Khi ta còn nhỏ, hình như gần nhà cũng có gánh hát dựng đài hát tuồng." Diễn cái gì không nhớ rõ, chỉ nhớ loại náo nhiệt này, cảm giác an toàn có thân nhân ở bên cạnh gắt gao nắm tay cô.

Cô không tự giác nhìn về phía tay Khổ Sinh bên cạnh, hắn đang không tự giác gãi thân cây bên chân, trên tay có thiết chỉ bộ, cào cho vỏ cây xuất hiện vài dấu vết.

La Ngọc Tĩnh bỗng nhiên túm lấy tay hắn.

Khổ Sinh thân thể nghiêng sang bên kia: "Làm cái gì!"

La Ngọc Tĩnh nói: "Cho ta cầm một chút."

Đôi mắt tiếp tục nhìn trên khán đài, trong lòng lại nghĩ: Lạnh băng băng, không giống bàn tay ấm áp trong trí nhớ. Nhưng mà, thời tiết sắp nóng, cầm như vậy cũng không khó chịu.

Cô không bờ bến mà xuất thần, trên tay buông lỏng mà nắm cái tay lạnh lạnh kia. Nghĩ quá xuất thần, vừa không chú ý thân thể liền suýt nữa trượt từ trên thân cây xuống. Nháy mắt đó, bàn tay được cô nắm lấy kia nhanh chóng nắm chặt cô, kéo cô lên.

Không chỉ vào lúc cô sắp ngã xuống cây.

Đi ở đường núi chênh vênh, trượt chân sắp ngã xuống khe sâu, bàn tay này chỉ nhẹ nhàng đẩy là có thể đưa cô trở về. Dù cho ngã xuống từ nơi nào, bàn tay này đều có thể giữ chặt cô.

... thật là kỳ quái, rõ ràng trước kia là một đôi tay muốn giết chết cô.

La Ngọc Tĩnh không thích đi đêm, từ trước vừa đến trời tối liền muốn nghỉ ngơi, hiện giờ ngẫu nhiên sẽ đi đường vào ban đêm.

Ban đêm dễ gặp quỷ quái nhất, La Ngọc Tĩnh ngồi ở trên lưng Khổ Sinh, cầm một ngọn đèn, đèn lồng này trong dầu thêm chút định phong hương, không dễ lay động, một khi bắt đầu đong đưa, liền đại biểu cho chung quanh xuất hiện "Gió yêu ma", có thứ không phải người đi tới.

Tru Tà kiếm là La Ngọc Tĩnh dùng, chỉ cần không phải tru sát lệ quỷ cương thi, bình thường gặp được những vật chặn đường không phải người xông ra làm trò đó, Khổ Sinh phần lớn dùng phù.

Nhưng kỳ thật hắn cũng không thích vẽ bùa lắm, ngại phiền toái.

Lúc dừng lại nghỉ ngơi, thấy hắn vẽ bùa, La Ngọc Tĩnh nói: "Ta cũng muốn học vẽ bùa."

Khổ Sinh cũng không ngẩng đầu lên nói: "Người thường vẽ phù chỉ là giấy lộn, không thể trừ tà sát quỷ."

La Ngọc Tĩnh nói: "Ta cũng muốn học vẽ bùa."

Khổ Sinh: "Tụ khí mới thành linh phù, cô không thể tụ khí vào phù."

La Ngọc Tĩnh: "Muốn vẽ bùa."

Khổ Sinh phẫn nộ mà nắm tóc, nhường bút cho cô.

Nắm bút của Khổ Sinh, chấm mực chu sa Khổ Sinh điều chế, cầm giấy vàng của hắn, La Ngọc Tĩnh trông mèo vẽ hổ, chiếu theo vẽ phù. Vẽ xong một tấm, quả thực không có tác dụng gì.

Tuy rằng không có tác dụng, nhưng con người cô có vài phần bướng bỉnh, càng muốn vẽ, hơn nữa giống như vẽ thành nghiện, thường thường vẽ loạn qua thời gian, dù lúc được Khổ Sinh cõng đi đường, cô có rảnh cũng đều lót một tấm giấy ở đỉnh đầu Khổ Sinh để vẽ bùa.

Vốn dĩ chỉ tùy ý chơi đùa, ai ngờ một ngày này, La Ngọc Tĩnh vẽ ra một lá bùa, cảm thấy nhìn qua cũng không tệ lắm, tùy tay dán ở trên đầu Khổ Sinh.

Chỉ nghe xoẹt một tiếng, mấy sợi tóc của Khổ Sinh toát ra một sợi khói nhẹ, xoắn tít lên.

La Ngọc Tĩnh: "?"

Khổ Sinh: "....."

"Vừa rồi có phải có phản ứng hay không?" La Ngọc Tĩnh kinh ngạc, ngay sau đó lộ ra một biểu tình kinh hỉ, lay động bờ vai hắn, "Huynh có cảm giác được không?"

Thấy cô lộ ra tươi cười, Khổ Sinh thầm nghĩ thôi, cũng không nói lời nào, để cô cao hứng mà lại vẽ một tá phù.

Trên đường lại gặp được tà ám quấn lấy người, Khổ Sinh mới vừa dừng lại định xông ra, bị La Ngọc Tĩnh kéo về, cô chờ mong nói: "Để cho ta tới!"

Khổ Sinh ôm cánh tay lui ra phía sau, thấy cô hiểm nguy trùng trùng mà dán phù lên người tà ám -- nếu như thế, còn không bằng trực tiếp rút Tru Tà kiếm ra đâm thứ kia một nhát.

Phù vẫn là phù tương tự, La Ngọc Tĩnh chưa từng nghĩ đổi là một con tà ám bình thường không lợi hại gì, uy lực thế nhưng lớn đến như thế, phù bị đốt thành tro, đồng thời tà ám kia cũng hóa thành khói nhẹ tiêu tán.

"Phù này ... lợi hại như vậy sao?" La Ngọc Tĩnh cầm phù nhìn Khổ Sinh, lại dán một tấm lên trên tóc hắn, thấy khói nhẹ qua đi, một sợi tóc bị đánh cuốn lên.

Túm tóc mình bị đánh xoắn lên, Khổ Sinh hỏi: "Cô muốn siêu độ ta?"

La Ngọc Tĩnh rốt cuộc không dám dán phù lên người hắn nữa, sợ mình vạn nhất thật sự là kỳ tài ngút trời, vẽ bùa lợi hại, không cẩn thận tiêu diệt hắn.

Trải qua vài lần thí nghiệm, La Ngọc Tĩnh phát hiện phù của mình thật sự hữu dụng, cho dù không có cách nào với những quỷ vật lợi hại, nhưng đối phó một ít tiểu tinh quái tà ám thì hoàn toàn không thành vấn đề.

Dưới ánh nắng hè chói chang, hai người dừng ở dưới một chỗ bóng râm nghỉ ngơi, La Ngọc Tĩnh cầm bút vẽ phù, nói với Khổ Sinh bên cạnh: "Lúc trước huynh còn nói ta vẽ phù vô dụng đó, rõ ràng là hữu dụng."

Dưới bóng cây còn ngồi một vị lão đạo đầu tóc hoa râm, trên người mặc áo bào đạo sĩ màu xanh biển, một thân phong trần mệt mỏi, ông ta đột nhiên nói chen vào: "Người thường cho dù vẽ phù không thiếu một nét, nhưng xác thật cũng là vô dụng. Muốn cho phù trở thành linh phù có thể dùng, nếu không có một thân tu vi có thể tự tụ khí, thì đó là mượn khí từ chỗ quỷ thần."

"Vị cô nương này ...." lão đạo nhìn La Ngọc Tĩnh, cười tủm tỉm nói, "cô có thể họa ra linh phù, chính là có quỷ thần để mượn khí."

La Ngọc Tĩnh không hiểu rõ lắm, truy vấn: "Mượn khí từ quỷ thần là cái gì?"

Khổ Sinh đem ngón tay ngõ leng ka leng keng trên tảng đá, lão đạo kia cười haha, tới gần hô :" Khổ Sinh sư thúc, lại chín năm không thấy, gần đây có ổn không?"

"Như ngươi thấy đấy, vẫn như trước." Khổ Sinh trả lời.

Lão đạo nói: "Ha ha ha, từ trước đến nay chưa từng gặp qua Khổ Sinh sư thúc có người nào bên cạnh, sao gọi là 'vẫn như trước đây'?"

Lão đạo danh Duyên Đồng, là đệ tử Bạch Hạc Quan, là sư điệt thứ nhất của Khổ Sinh. Khổ Sinh ở bên ngoài du lịch chém giết lệ quỷ, cứ mỗi chín năm lại có một vị đệ tử Bạch Hạc Quan xuống núi, tới giúp hắn gia cố phong ấn, từ trước vẫn luôn là sư huynh sư đệ của hắn, sau này thành sư điệt.

Gia cố phong ấn, đồng thời cũng phụ trách giám sát. Nếu tâm tính hắn có biến, lạm sát kẻ vô tội, đệ tử Bạch Hạc quan có trách nhiệm dùng hết tính mạng cũng phải tru sát hắn.

Hoan sơn dã miếu, không vết chân người. Khổ Sinh bỏ đi áo trên, ngồi ở trên đệm hương bồ, để sư điệt phong ấn thêm cho hắn.

Hắn bỏ đi quần áo rồi, trên ngực và phía sau lưng cùng với cánh tay đều là phù văn màu đỏ, ấn thật sâu vào làn da, những màu đỏ đó đang bóc ra, trở nên loang lổ ảm đạm. Chợt nhìn, cả người hắn tràn ngập một cỗ tà khí, có chút đáng sợ.

La Ngọc Tĩnh lần đầu tiên thấy thân thể phía dưới quần áo hắn hóa ra là dáng vẻ này. Cô vốn đã chờ ở một bên, bỗng nhiên đứng dậy đi qua. Khổ Sinh cúi đầu, thấy cô đi tới duỗi tay ra nói với hắn: "Quần cũng cởi ra đi."

Khổ Sinh: "..."

Đang chuẩn bị việc phong ấn, lặng lẽ nghe động tĩnh bên này, Duyên Đồng lão đạo: "....."

La Ngọc Tĩnh nói: "Dù sao cũng phải cởi, để ta giúp ngươi giặt đi. Ta nói thật, ta thật sự chịu không nổi ngươi không giặt quần áo."

Cầm quần áo đi đến khe nước bên ngoài giặt, Duyên Đồng lão đạo mở tay nải của mình, lấy ra phong ấn đã vẽ, dán ở trên lưng Khổ Sinh, không tiếng động phác hoạ, một lát sau lá bùa tự cháy, một đạo phù chú đỏ tươi giống như bị dấu vết nóng in vào da thịt, thậm chí lập loè một loại màu kim hồng vì bị bỏng.

Dấu vết phong ấn mười phần thống khổ, nhưng phù chú như vậy, trong một lần phải làm 99 đạo ở trên người.

Khổ Sinh nhắm mắt lại, nghe bên ngoài loáng thoáng tiếng giặt quần áo.

"Khổ Sinh sư thúc, người muốn nhận cô nương bên ngoài kia làm đệ tử?" Duyên Đồng lão đạo hỏi.

Khổ Sinh: "Không phải."

Duyên Đồng lão đạo kỳ quái: "Nếu không phải, sao sư thúc lại cho nàng mượn khí vẽ bùa? Sư thúc tuy rằng không khác quỷ thần, nhưng mượn khí thì cũng không phải quan hệ tầm thường mà có thể mượn được."

Khổ Sinh không trả lời, giơ tay phẩy phẩy, ý bảo việc này đừng đề cập tới.

Còn có thể vì cái gì, cô vẫn luôn không học được vẽ bùa, bộ dáng thực không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro